Phần 11
2021-07-10 18:39:00
Còn 2 tháng nữa tới tết, qua tết nhà tui sẽ chuyển đi, đã gần hơn 1 tháng, tui vẫn chưa nói chuyện với Hương, không gọi điện, không nhắn tin và chắc rằng Hương đã quên tui, cho dù tui luôn vẫn nhớ, con trai là vậy, cái gì mà nó không có được, không chinh phục được thì nó càng muốn có, càng nhớ đến, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu như không có tin nhắn ấy, chắc có lẽ cuộc sống bây giờ của tui đã thay đổi rất nhiều.
Tối 16 tháng 10 âm lịch, sinh nhật âm lịch của tui đó, lúc tui sinh ra ngay rằm tháng 10, ba mẹ không nhớ ngày dương lịch nên chỉ nói cho tui biết sinh nhật tui vào ngày đó thôi, sau này mới biết ngày dương lịch là ngày 20 – 11.
Reng reng…
Có 1 tin nhắn từ 1 sdt lạ. ” Chúc em sinh nhật vui vẻ, chị ba của em nè ” lúc đó tui chẳng biết là ai, tui không nghĩ là Hương, ít khi nào Hương chủ động nhắn tin cho tui, tui cứ nghĩ là Tuyết hoặc con nào đó, tui nhắn tin trả lời ” Em nào chọc anh vậy?”… Tin trả lời: “Là chị Hương nè, em không nhớ hả “, tui liền gọi lại xác minh, đúng là Hương thật, chỉ cần alo 1 cái là tui biết liền, tui thật sự không ngờ Hương lại nhớ sinh nhật mình, tui chỉ nói với Hương bâng quơ rằng, sinh nhật tui vào ngày trăng tròn nhất trong năm, mà cũng hơn 3 tháng rồi Hương vẫn còn nhớ, tâm hồn tui lâng lâng, còn vui hơn là được tặng quà nữa, Hương hỏi tui, có người yêu rồi phải không (chắc là do tin nhắn hồi nãy), chuyện học hành thế nào, chuyện gia đình, tuy là những tin nhắn bình thường, nhưng không biết tại sao tui lại vui như vậy, tui hỏi Hương, sđt này phải của Hương không, Hương bảo Hương mượn bạn, tui hơi nghi ngờ rồi, rồi mấy ngày sau, cũng sdt đó gọi tới cho mẹ tui, tui mới biết là Hương nói dối, đầu tui đầy ắp nghi ngờ và thắc mắc, tui muốn gọi cho Hương để tìm hiểu nhưng lại thôi, có cái gì đó giữ tui lại, lở như sdt đó của mẹ Hương, nhưng tại sao Hương lại nói là mượn bạn, nếu Hương còn nhớ tui, muốn nói chuyện với tui thì tại sao lại nói dối tui… Chắc tui vỡ não vì Hương mất, tui lại suy nghĩ tới chuyện Hương và người khác, có phải vì người đó, những suy nghĩ đó, làm tui nữa tỉnh nữa điên, lúc vui lúc buồn, đúng là chơi ác thật mà…
Rồi cũng tới sinh nhật tui, hôm đó được nghỉ, mẹ tui có mở 1 buổi tiệc nhỏ, mời các khách quen, hàng xóm, bà không nói là tiệc sinh nhật tui vì tui cũng không đòi làm sinh nhật, nói chung là mở tiệc ăn uống cho vui, Tuyết cũng tới chơi cùng với mấy đứa bạn, tui và Tuyết cùng mấy đứa bạn nhậu hơi ngà ngà say rồi lại rủ nhau đi karaoke làm thêm tập hai, lại uống, uống rồi lại uống, tui không biết mình đã uống bao nhiêu, Tuyết cũng uống, hai đứa say khướt nhìn nhau cười, tàn tiệc, lúc đó cũng khoảng hơn 10 giờ, Tui loạng choạng chở Tuyết về, hên là chưa tông phải cây cột đèn nào, về tới nhà Tuyết, Tuyết đi hết nổi, tui phải kè Tuyết vào nhà, đặt Tuyết xuống bộ sopha, tui định ra về nhưng bị Tuyết kéo lại, nói nhỏ bên tai tui.
– Hôm nay sinh nhật anh, em chưa tặng quà, anh nán lại một lát nhận quà nhé.
Tui thẫn thờ, mặt ngây ra, quà gì đây nhỉ, đang suy nghĩ mong lung, thì Tuyết kéo tui xuống ghế bảo.
– Anh ngồi đây chờ em 1 lát nhé.
Tuyết loạng choạng leo lên cầu thang, thấy Tuyết đi không nổi tui chạy tới dìu Tuyết đi lên cầu thang, lên tới phòng Tuyết đẩy tui ra, bảo:
– Anh xuống dưới chờ đi, không được lên đây đâu đấy.
– Thôi em đi nghỉ đi, mai tặng anh cũng được mà.
– Nghe lời em đi, mai tặng thì hết ý nghĩa rồi, anh xuống dưới đi, khi nào em kêu thì lên nhé.
Câu nói của Tuyết làm tui càng tò mò thêm, quà gì mà nó bí ẩn thế nhỉ, đầu óc ngây thơ của tui nó vẫn chưa biết là quà gì nhưng con quái vật ở dưới hình như nó đã đoán ra được chuyện gì rồi, đành phải nghe lời thôi, xuống dưới chờ vậy…
Cũng khoảng gần hơn 20 phút mà cứ như 20 tiếng vậy, giọng Tuyết từ trên lầu vọng xuống.
– Anh Phong ơi, lên phòng em đi.
Tui vội vàng chạy lên phòng Tuyết, cửa phòng vẫn đóng, tui gõ cửa, Tuyết bảo.
– Anh đẩy cửa vào đi…
Haizz, sao phiền phức vậy nè, tui từ từ đẩy cánh cửa vào, phòng trống trơn, không thấy Tuyết đâu, chợt từ đằng sau Tuyết nhào tới, ôm tui thật chặt.
– Hôm nay anh không thoát khỏi tay em nhé.
– Thôi anh không giỡn đâu, em nói có quà cho anh mà?
– Anh quay người lại đi.
Tui xoay người lại, nhìn Tuyết, Tuyết bây giờ trông nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, đôi môi hồng khêu gợi, ánh mắt say đắm nhìn tui, mái xõa dài, làn da Tuyết mát lạnh mịn màng, Tuyết đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, tui bắt giác nhìn xuống khu vực đồi thông hai mộ ấy, quả thật nếu có thể tui cũng muốn nguyện chôn mình vào đó, nó thật đẹp, căng tròn vung lên trong chiếc áo ngủ, Tuyết không hề mặc áo lót, Tuyết rướn người tới hôn tui say đắm, mùi hương con gái làm tui kích thích, lưỡi Tuyết lùa qua miệng tui, hơi men nồng làm tui ngây ngất, hai bầu ngực ép chặt, quá bất ngờ, tui chưa kịp phản kháng gì, chỉ có thằng nhỏ ở dưới là nó phản ứng kịp, nó vùng lên 1 cách mạnh mẽ, hên là tui mặc quần jean không thì chắc nó đã đâm thủng rồi.
Hôn được một lúc, tui vừa nhớ ra được điều gì đó không ổn, đẩy Tuyết ra hỏi Tuyết.
– Hôm nay anh chị của em không có ở nhà sao?
– Uhm, không có em mới dám hôn anh chứ.
– Vậy quà em tặng anh là nụ hôn này đó hả?
– Nhìn em đi, em muốn tặng anh nhiều hơn thế.
Một chút bối rối, tui chưa chuẩn bị trong tình huống này, tuy đối với Tuyết tui cũng có tình cảm nhưng tui vẫn chưa nghĩ đến chuyện ấy, trong lúc tui đang phân vân chưa biết phải làm gì, thì Tuyết lại ôm tui, nói:
– Em không muốn anh đi về ngoại, hãy ở lại với em.
– Sao em biết anh muốn đi?
– Em đã đọc blog của anh, em biết hết chuyện của anh.
– Em biết anh không yêu em, nhưng em yêu anh…
Tuyết nghẹn ngào, giọt nước mắt từ hàng mi ứa ra, nước mắt con gái khiến tui mềm lòng, tui lau nước mắt cho Tuyết, rồi hỏi nhỏ Tuyết.
– Sao em khờ vậy, em biết tại sao anh không nhận lời yêu em không?
– Có phải vì người đó không anh?
– Không, không hẳn là vậy, đối với anh đó chỉ là một phần, anh không muốn xa gia đình, ba anh lại đang bệnh, công việc trên đó không thể để một mình ba anh gánh vác được, anh không muốn nhận lời yêu em rồi lại phải bỏ em lại một mình như vậy.
Tuyết ngừng khóc, dường như Tuyết đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi Tuyết lại hỏi.
– Như vậy là anh có yêu em phải không?
Đúng, quả thật là tui có tình cảm với Tuyết nhưng đến mức đó thì chưa, suy nghĩ 1 lát, tui trả lời.
– Nếu như anh không đi, em sẽ là người yêu của anh.
– Vậy em sẽ làm cho anh thay đổi ý định.
Chưa kịp dứt lời, môi Tuyết lại ập tới, lần này còn mãnh liệt hơn lần trước, con gái say có khác, bạo dạn quá, lần này chắc tui bị mất đời con trai lần thứ xx rồi, nụ hôn gần như kéo dài không dứt, một bên chiếc áo ngủ đã kéo xuống hết, để lộ một bên ngực trắng ngần, lần này thì tui không còn phản kháng được rồi, bộ chỉ huy đã được thay đổi, tới lượt thằng nhỏ ơ dưới lên chỉ huy, tay tui xoa khắp người Tuyết, xoa nắn, bầu ngực trắng nõn nà, Tuyết ưỡn người lên, tui hôn vào cổ Tuyết, một tay xoa xoa phần da trắng ngần phía trong cặp đùi Tuyết, Tuyết rên khe khẽ, tui đẩy Tuyết xuống giường, từ từ kéo cái áo ngủ Tuyết xuống, Tuyết hình như đang trong cơn mê, đôi mắt mơ màng khép lại, tui đang cởi chiếc áo sơ mi của mình ra thì nghe tiếng động lạ.
Ồ o a, Tuyết nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà, trời ạ, lần đầu tiên tui gặp cảnh này, Tuyết say quá trời vậy nè, hèn chi hôm nay Tuyết bạo như vậy, làm mất cả hứng, tui vào phòng tấm kiếm cái khăn lau cho Tuyết rồi dọn đống chiến trường, dọn xong thì tui cũng hết muốn làm ăn gì nữa, mà làm ăn gì khi Tuyết ngủ rồi, nếu làm chuyện đó trong lúc Tuyết ngủ thì cũng không có gì vui, lại mang tiếng lợi dụng, Tuyết thì nằm mê mang trên giường chỉ còn sót lại mảnh vải che khu tam giác Bermuda huyền bí, tui nhìn Tuyết một lúc lâu cho no mắt rồi mặc lại chiếc áo ngủ cho Tuyết, đắp chăn lại và xuống dưới nhà nằm trên sopha ngủ canh nhà, nhà Tuyết hem có ai, mà cửa vẫn chưa đóng cửa, tui không về lúc này được, nếu về lúc này ăn trộm vào khiên Tuyết đi thì khổ, haizz số phận tui đen đủi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro