Phần 97
2024-08-04 11:56:33
– Ngô lên trước ngồi nè. Ngồi sau chật lắm chú không có lái xe được.
– Dạ vâng – nghe lời tôi Ngô lon ton chạy ra phía trước. Vừa định leo lên xe, đến lượt HN tung chiêu.
– Ngô ngồi sau cô ôm. Ngồi trước lạnh lắm, về nhà lại viêm họng giống chú M cho xem
Tôi không hiểu cô nàng ăn gì mà lại nói với cháu tôi ngọt ngào như vậy. Con bé líu quíu nghe theo như thể đang bị thôi miên.
– E hèm! Ngô! Mẹ bảo là không được ngồi cạnh người lạ mà, có nhớ không!? Nhất là những cô nhìn xinh gái thế này thì càng dễ bị lừa
– Anh giỏi thật đấy! Vừa đấm vừa xoa! – HN véo ngay hông tôi một cái đau thấu trời.
Cuối cùng, Ngô ngồi trước, tôi chở và HN ngồi sau cùng. Em ngồi cách xa tôi một khoảng khá xa. Cho dù vậy, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng khi tưởng tượng trên xe bây giờ là một gia đình nhỏ. Tôi chạy xe đến con đường sát hồ Tây. Dựng chân trống, khóa cổ xe lại, tôi cùng HN ngồi trên một bậc đá nhìn thẳng ra phía hồ. Cách đó không xa, Ngô chạy lại chơi cùng một đám con nít. Chỗ tôi ngồi khá sáng, nên lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm cô gái của mình ở khoảng cách rất gần như vậy.
HN cao tầm 1m63. Em sở hữu làn da trắng ngần và gương mặt rất thanh tú, một gương mặt khiến người khác lúc nào cũng muốn được che chở. Ở vẻ đẹp ấy, tôi thích nhất là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng chất chứa cả bầu trời tâm sự. Trong số đấy, tôi dễ dàng nhìn ra quá nửa là dành cho mình…
– Em về Việt Nam lâu chưa?
– Dạ cũng mới – HN đan hai tay vào nhau.
– Khi nào em quay lại Đức?
– Dạ hơn một tuần nữa
– Em về một mình hay về với ai?
– Em về với ba. Ba đang công tác ở trong Sài Gòn. Xong việc, ba ra ngoài này lại rồi em với ba quay lại kia
– Em bắt đầu học lại chưa?
– Dạ rồi. Hết hè này em bắt đầu học lại. Nghỉ cả năm trời không biết em có theo kịp đám bạn không đây – em cười nhẹ.
– HN thông minh mà! Chắc sẽ ổn thôi – tôi trấn an cô bé.
– Đừng gọi tên em, nghe xa cách lắm
– À ừ…
Giây phút gặp nhau ngoài đời tôi đã đợi chờ cả thế kỉ, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi hay muốn kể em nghe, nhưng khi ước mơ trở thành hiện thực, tôi như tự biến mình thành tên ngốc.
– Sức khỏe của em thế nào rồi?
– Em vẫn ổn… – câu trả lời ngập ngừng của HN cho tôi biết tôi không nên nhắc đến chuyện này nữa.
– …
– Tại sao anh biết người ngồi trên gác lửng là em? – cô bé lấy một tay vén tóc.
– Em nhìn anh chăm chú, đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn thì em rụt cổ vào ngay. Làm sao anh không biết cho được
– Lỡ em chỉ là một người đang nhìn trộm anh thì sao?
– Thứ nhất, anh không lung linh đến mức khiến người khác phải nhìn trộm. Thứ hai, là cảm giác
– Em quên mất là giác quan thứ 6 của anh khá nhạy bén
– Anh nói cho em lúc nào – tôi tò mò.
– Là cảm giác…
– Chơi mà chơi bắt chước à?
Cả hai cùng bật cười một lúc. Tiếng cười như muốn xoa dịu nỗi đau chúng tôi cùng trải qua . Đôi mắt của HN đã hết buồn, đôi mắt biếc chứa chan niềm tâm sự đã biết cười trở lại. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, đọc được niềm vui trong mắt người thương. Ngay tại thời điểm đấy tôi đã dám hứa với lòng mình… tôi nguyện sẽ làm tất cả chỉ để gọi nắng mãi vương trong mắt em …
Tôi nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió khẽ táp vào mặt. Chúng ở đó, xung quanh tôi và em, vuốt ve, xoa dịu và đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mênh mang tồn tại trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi hiểu khi HN còn muốn gặp tức là em vẫn còn tình cảm dành cho mình, vấn đề chỉ là chúng tôi có đủ dũng khí, gạt mọi thứ sang một bên để đến được với nhau hay không!?
– Em tưởng mình không còn tình cảm với anh, nhưng em đã nhầm. Em muốn đến chỉ để nhìn anh thêm lần nữa. Vậy mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh, tim em như muốn ngừng đập…
HN nói trong vô thức. Khi tôi đang định mở lời thì em đã chặn lại.
– Cho em nói hết đã, anh nhé! Em không phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh. Đến bây giờ cũng vậy. Nhưng có những thứ khi đã qua đi không bao giờ có thể quay lại và có những chuyện xảy ra sẽ ám ảnh người ta đến suốt đời…
– …
– Em không trách anh về bất cứ chuyện gì đâu. Đừng lo…
– Nhưng anh trách anh…
– Không! Nếu muốn, hãy trách em ấy, vì em là người làm rối tung mọi chuyện lên
– …
– …
– Mình không thể bắt đầu lại từ đầu sao? – phải rất khó khăn tôi mới đủ dũng cảm nói lến câu đó.
– Em không thể và em nghĩ là anh cũng thế. Phải không?
HN nhìn sâu vào mắt tôi. Quả thật, em cảm được cả những điều tôi chôn cất sâu thẳm trong tâm hồn. Em nói không sai! Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đấy sau sự ra đi của QC, và em lại càng không. Tôi hỏi chỉ để thỏa mãn sự hiếu thắng trẻ con mặc dù đã có sẵn câu trả lời cho mình. Tôi nghĩ để nói lên được điều đau lòng đó em sẽ không kìm lòng mình được mà bật khóc, nhưng không nhìn em thanh thản đến lạ. Có lẽ, em đã xác định điều này trước khi quyết định gặp tôi.
– Ừ, anh cũng vậy – tôi đắng lòng khi phải thừa nhận sự thật.
– Mình vẫn có thể là bạn, đúng không ạ? – HN cố cười trong khi miệng méo xệch.
– Không! Đối với anh, em chỉ có thể là người yêu hoặc không là gì
– Anh muốn em không là gì của anh!?
– Ừ. Anh không có nhiều lựa chọn
– Vậy là từ mai mình sẽ không còn nói chuyện với nhau nữa… – giọng HN đầy cam chịu.
– … nó tốt cho cả hai hơn. Vả lại, cả nửa năm nay mình không liên lạc cũng có sao đâu
– Anh không, nhưng em thì có… – giọng em như nghẹn lại.
– …
– Mà thôi. Anh nói đúng. Rồi em sẽ ổn thôi… Muộn rồi! Anh đưa Ngô về đi. Em tự về được
– Để anh đưa em về trước!
– Dạ không cần đâu ạ. Em tự đi được. Từ bây giờ anh không phải lo cho em đâu. Nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống thật tốt anh nhé…
Dứt lời, HN đứng dậy. Em đi lại chỗ Ngô, thơm một cái vào má con bé, thủ thỉ cái gì đó, quay lại nhìn tôi và bước đi. Lưỡng lự một lúc, tôi đuổi theo và nắm chặt vào một bên cổ tay.
– Đi! Để anh đưa về – tôi nhỏ giọng.
– Em tự về được. Anh không phải lo cho em đâu – em cố tỏ ra bướng bỉnh.
Không nói thêm lời nào, tôi kéo tay em đi thẳng về phía chiếc xe đang dựng. Bàn tay tôi từ từ hạ xuống, nắm chặt vào bàn tay của em lúc nào không hay. Dù có là người dưng tôi cũng không bao giờ để cô bé phải tự đi về một mình, huống hồ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro