Phần 9
2022-04-28 05:39:00
Nửa tiếng sau trong phòng Thủy Tiên…
Sao màn mây mưa hoan lạc Hải Sơn nằm ngửa nhìn lên trần nhà thở dốc. Cái dương vật đang từ từ xẹp xuống vẫn còn dính nhiều chất nhờn của hai đứa. Thủy Tiên rút khăn giấy lau âm hộ mình, tiện tay lau sạch hết vết bẩn trên khẩu súng ông xã, miệng cười cười chọc quê:
– Bữa nay là nhanh dữ lắm nha cưng, có nữa tiếng đồng hồ thôi à!
– Đm! Chứ không cho làm tình mà biểu lâu… hàng thật đút vô nhấp thì nữa tiếng là nhiều rồi má!
Hải Sơn nổi cộc. Rồi gã tiếp:
– Hay là nằm xuống đi để tui lấy bộ đồ chơi ra…
Bộ đồ chơi mà gã nói là bộ đồ chơi tình dục của Thủy Tiên gồm dương vật giả, máy rung, bộ sưu tập ba con sói kiểu kỳ lân sư tử, kiểu đôn dên kiểu gai góc cái nào cũng có. Nghe Hải Sơn nói vậy Thủy Tiên lật đật xua tay lắc đầu:
– Thôi cha nội… tui giỡn chút xíu mà giận rồi hả?
Nói xong Thủy Tiên lấy quần áo mặc vào người và quay sang Hải Sơn:
– Anh mặc đồ vào đi để em còn mở cửa. À, bữa anh lên Biên Hòa kiếm con Cát Phượng có được không?
Cát Phượng là lính của Thủy Tiên làm ở quán đã gần 5 năm, mới vừa bỏ quán trốn đi cách đây nửa tháng do nghe lời xúi giục của mấy thằng khách quen hay ghé quán rồi tán tỉnh nó. Thủy Tiên hay tin tụi nó trốn lên Biên Hòa nên kêu Hải Sơn lên đó tìm bắt về.
– Không, tụi nó trốn kỹ quá tìm không ra.
Hải Sơn lắc đầu. Nghe Hải Sơn nói vậy Thủy Tiên bực quá chửi thề:
– Đm tao mà bắt được mày thì mày chết mẹ mày với tao!
Rồi ả hỏi tiếp:
– Vậy số tiền năm triệu hôm bữa em đó anh còn không?!
Lần này thì gã gật đầu:
– Còn nguyên nè, tốn có mấy trăm tiền ăn uống cafe dọc đường à. Với lúc về quá giang anh Hai nên không tốn tiền gì hết.
Mặt Thủy Tiên giãn ra:
– Vậy thì tốt, anh coi tuần sau lên đó 1 chuyến nữa, kiểu gì cũng phải lôi đầu con quỷ cái đó về cho em. Còn anh Hai anh gặp ở đâu mà xin quá giang?
– Ổng đi công tác trên Đà Lạt, bữa thứ 7 cuối tuần về thăm vợ con. Ổng điện cho anh hỏi đang ở đâu, anh nói đang Biên Hòa nên trên đường về ổng ghé rước anh luôn.
Đó là lý do vì sao gã có mặt ở nhà Mỹ Hạnh vào lúc chiều thứ bảy vừa qua.
Thủy Tiên đứng dậy mở cửa bước ra ngoài sau khi quay lại nói với gã:
– Anh có đi đâu thì đi, lát tối nhớ lên với em nha. Tối nay mới là hiệp thi đấu chính, nãy giờ chỉ mới làm nóng sân thôi đó nha.
Hải Sơn cũng mặc quần áo vô trong khi miệng làu bàu:
– Đm thứ gì dâm đãng thấy sợ!
Nói xong gã đi thẳng ra ngoài lấy xe quanh đầu trở về nhà. Tụi nhỏ trong quán thấy chị Hai đi đứng cà xịt cà lụi hai chân chàng hảng thì lắc đầu, miệng xuýt xoa:
– Rồi, ổng mới doggy banh đít bả rồi kìa bây. Cỡ bả còn chịu không nổi thì con Thư chắc nằm liệt giường cả tháng!
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: http://bimdep.vip/huong-nong-trong-gio/
Tối chủ nhật tại nhà Mỹ Hạnh…
Sau một ngày về nội chơi được chạy nhảy vui đùa thỏa thích nên con bé Linh cũng thấm mệt. Mới 20h00 nó đã lật ngang ngủ say sưa khi tivi vẫn đang mở bộ phim hoạt hình nó yêu thích: Tom và Jerry!
– Chậc… cái con bé này… mới đây mà ngủ chảy ke rồi…
Mỹ Hạnh nhìn con lắc đầu, miệng tủm tỉm cười rồi bế nó vào phòng đã dọn. Cô nhẹ nhàng đặt con bé xuống, lấy gối kê đầu cho con, đắp chăn ngang ngực rồi bật máy lạnh 28 độ trước khi ra ngoài đóng cửa lại.
Phúc Minh chồng cô sau khi tắm rửa cơm nước xong, uống thêm liều thuốc cô mới đưa cho rồi ra phòng khách bật tivi xem bóng đá. Không biết vì xem 1 mình thì buồn hay vì còn mệt nên xem được đâu chừng 30 phút thì 2 mắt anh díp lại, 2 mí mắt nặng trĩu sụp xuống. Thấy không trụ nổi cơn buồn ngủ, anh với tay lấy remote tắt tivi rồi lừ đừ bước về phòng, buông mình xuống nệm, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Mỹ Hạnh vẫn đang thức với hàng tá công việc không tên. Cô lăng xăng dọn dẹp chén bát, lấy quần áo dơ bỏ vào máy giặt, bật bếp ga xào lại món mắm ruốc xào thịt ba chỉ với sả ớt để ngày mai bỏ vào hộp cho anh Minh mang đi. Anh ấy rất thích món này vì vừa ngon miệng lại có thể để lâu mà không bị hỏng. Đi làm xa nhà, nhiều khi cơm nước người ta nấu không hợp khẩu vị nên anh không ăn được, chỉ có thức ăn vợ làm mang theo là ăn no mới thôi. Món này chỉ cần tô cơm nguội với trái dưa chuột là ăn đến nức trứng.
Mà nói là nói người khác chứ anh Minh chồng cô thì ăn uống có bao nhiêu, mỗi bữa 1 chén cơm có khi còn không hết.
Xào thịt xong Mỹ Hạnh quay qua phơi phóng quần áo, chuẩn bị quần áo sữa sùng cho bé Linh ngày mai đi học. Chợt cô nhớ ra căn phòng trên lầu tối qua Hải Sơn ngủ lại vẫn chưa dọn dẹp nên cô vội vã lên đó.
– Trời ơi là trời… gì mà bừa bộn thế này…
Mỹ Hạnh nhăn mặt như khỉ ăn ớt khi thấy trong phòng nào là tàn thuốc lá, dấu chân dơ in khắp phòng, trên giường ga nệm nhàu nhĩ dồn cục như ổ gà bươi, gối chăn cái nằm trên giường cái rơi xuống đất…
– Haizz… thiệt tình…
Cô ngao ngán thở dài rồi bắt tay dọn dẹp. Tấm ga giường vừa mới được cô kéo thẳng ra định trải cho gọn gàng thẳng thớm thì cô thấy có một vết ố mờ mờ nằm chình ình trước mắt, vết ố tuy đã khô nhưng không khó để nhận ra nó lại cái gì.
– Úy trời… sao thằng Sơn nó… nó dám xuất tinh tùm lum ra đây vậy trời??
Cái vết dơ không phải cái gì lạ lẫm mà chính là mớ tinh trùng thằng Sơn thảy ra khi thủ dâm. Chẳng những bắn tinh xuống nệm, nó còn lấy tấm ga giường để lau nòng súng sau khi nhả đạn nữa.
Tuy mặt mày nhăn nhó khó chịu nhưng Mỹ Hạnh vẫn kéo tấm ga đưa vết ố lên mũi ngửi ngửi. Đây có lẽ cũng là thói quen xấu khó bỏ của nhiều người chứ không riêng gì cô, chẳng hạn khi thay vớ ra… biết nó nặng mùi nhưng vẫn đưa lên mũi hít 1 cái rồi mới chịu quăng vô máy giặt. Cái mùi ngai ngái, tanh tanh của mớ tinh binh đã khô cứng xộc lên mũi khiến cô thấy vừa khó chịu lại vừa thinh thích. Cái mùi của đàn ông.
– Mới tối hôm qua nó “làm” mình 1 trận mà về phòng còn thẩm du nữa… sao mà nó khỏe thế không biết??
Mỹ Hạnh đỏ mặt khi nhớ lại trận chiến đêm qua. Nó hùng hục như trâu húc mả làm cô cũng phát hoảng, như mà… sướng!
Rồi trong đầu Mỹ Hạnh hiện ra cảnh ông Dậu với chiếc quần tà lỏn cũ kỹ đã ngả màu cháo lòng, bên trong khúc dùi cui cứ dựng đứng như túp lều mỗi khi đứng sau lưng cô. Cô nhớ đôi môi râu ria xồm xoàm cùng cái lưỡi nham nháp của ba chồng khi ông kề tai cô nói nhỏ ngoài căn chòi giữ vườn. Cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy giờ nhớ lại vẫn còn làm cô thấy rùng mình.
Mỹ Hạnh đưa tay xuống xoa bóp nhè nhẹ bên ngoài âm hộ. Cảm giác tưng tức nơi cửa mình khiến cô thấy cơ thể nóng ran lên, hai má đỏ bừng. Cho tay hẳn vào bên trong, Mỹ Hạnh nhận ra cô bé đã rỉ nước nhờn thấm vào đáy quần lót.
Nếu không có anh Minh ở nhà chắc cô ngồi tại đây mà tự xử cho đã thèm rồi làm gì thì làm. Nứng quá trời! Nhưng có ảnh thì không thể nào tự do hành xử được, ảnh thấy thì còn mặt mũi nào nhìn ảnh.
Nghĩ tới đó, Mỹ Hạnh nhanh chóng quơ mớ ga nệm dồn lại 1 cục rồi để đó, đi nhanh xuống lầu về phòng mình. Cô định tắm rửa thật nhanh rồi lên giường cùng chồng mây mưa cho thỏa cơn thèm muốn, nhưng nhìn lại thì Phúc Minh đã ngủ say như chết, miệng ngáy ầm ầm như kéo gỗ tự bao giờ.
Cố nén vẻ bực bội sau cái lắc đầu đầy chán nản, Mỹ Hạnh lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm. Làn nước ấm áp bốc khói li ti như sương sớm khiến cô cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Khẽ xoay người ưỡn ngực cong mông, Mỹ Hạnh thầm tự hào với cơ thể đầy nhựa sống của mình. Cô đưa tay lên mân mê đôi gò bồng căng nẩy, mấy ngón tay như đùa giỡn với đầu vú khiến nó đang mềm mại bỗng chốc gồng cứng lên như tức giận ai, bên dưới âm hộ cảm giác ngưa ngứa bùng lên ngày một nhiều. Mỹ Hạnh cho một ngón tay vào dọc cái khe rồi miết lên miết xuống, đầu ngón tay chà xát nhẹ nhàng hột le đỏ hồng rồi kéo ngược xuống cái hang động đã trơn nhẫy nước nhờn, trong đầu hiện ra hình ảnh ông Dậu với cây hàng to khủng bố khiến cô thấy nứng bấn hết người. Giờ mà có ông ấy ở đây chắc cô đè ông xuống ngậm cái dùi cui thịt đó cắn 1 cái cho đã, trưa nay ngoài chòi xém chút nữa là cô không giữ được mình vì con ma dâm đãng trong cô nó bùng lên thì cô không cách nào kiểm soát được.
Mấy ngón tay của Mỹ Hạnh cũng thôi chọc ghẹo những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Cô sợ tự mình làm mình không chịu nổi rồi phải dùng tới đồ giả cô cất giấu trong tủ quần áo chứ mấy ngón tay thấm tháp gì. Hơn nữa Mỹ Hạnh sợ lúc sướng quá cô không ngăn nổi tiếng rên, như vậy sẽ gây kinh động tới anh Minh, ảnh ngủ say nhưng chỉ cần có tiếng động là ảnh thức liền.
Nghĩ thế nên Mỹ Hạnh tắm rửa thật nhanh rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm. Cô cứ thao thức trằn trọc không ngủ được vì cơn hứng tình cứ âm ỉ trong người chưa dịu xuống.
Sáng hôm sau Mỹ Hạnh thức dậy thật sớm. Cô chuẩn bị quần áo, đồ đạc, thức ăn để anh Minh mang theo đi làm. Sau đó gọi con bé Linh dậy để tắm rửa vệ sinh cá nhân và thay đồ đồng phục cho nó. Lo cho hai cha con xong thì mới đến lượt cô, chỉ có việc tắm rửa trang điểm và thay quần áo thôi mà Mỹ Hạnh tốn gần cả tiếng đồng hồ. Đó chỉ là buổi sáng chứ buổi chiều về cô vô nhà tắm có khi 2, 3 tiếng chưa ra ngoài là bình thường.
– Thưa ba con đi học!
Bé Linh khoanh tay trước ngực lễ phép thưa ba nó trước khi leo lên xe Mỹ Hạnh đang chờ trước sân. Con bé còn nhỏ nhưng rất khôn ngoan, không bao giờ mè nheo hay khóc nhè đòi ba đưa đi học. Nó biết ba nó cũng chuẩn bị đi làm nên vui vẻ leo lên xe mẹ chở mà không nũng nịu hay làm mình làm mẩy gì.
Chở con tới trường thì Mỹ Hạnh thấy cô giáo con bé – Thục Duyên – đã đứng trước cổng để đón các bé sẵn rồi. Thấy Mỹ Hạnh từ xa Thục Duyên miệng cười toe toét:
– Chà chà… hai mẹ con bé Linh hôm nay đẹp quá ta ơi…
Mỹ Hạnh vừa đỡ con xuống vừa nhìn Thục Duyên, trợn mắt:
– Xạo vừa thôi cô, tui già rồi đẹp sao bằng mấy người… xíiiii…
Mặc kệ Mỹ Hạnh thái độ với cán bộ, Thục Duyên vẫn cười hề hề, nắm tay Mỹ Hạnh lắc lắc:
– Bộ ảnh “không thuộc bài” hay sao mà khó chịu dữ dạ bà chị?
Biết nhỏ Thục Duyên muốn nhắc chuyện gì, Mỹ Hạnh lấy tay gõ đầu nhỏ 1 cái rồi quát:
– Sáng sớm nói chuyện tào lao gì đâu không à, thôi dẫn nó vô cho ăn uống dùm tui, tui còn tranh thủ đi làm nữa, trễ rồi.
Nói xong Mỹ Hạnh lấy tay vẫy vẫy bé Linh trước khi tăng ga. Chạy 1 đoạn rồi mà cô vẫn còn nghe tiếng bé Linh gọi với theo:
– Chiều mẹ nhớ rước con sớm nha mẹ…
Mỹ Hạnh vừa chạy xe vừa cười cười khi nghĩ tới Thục Duyên. Con bé tốt nghiệp trường sư phạm mầm non trung ương đi dạy đã được 3 năm, có chồng con rồi mà tính cách tinh nghịch hồn nhiên như con gái mới lớn. Mỹ Hạnh tuy là phụ huynh học sinh nhưng khá thân thiết với Thục Duyên. Cô xem Thục Duyên như em gái và hay mời về nhà chơi rồi cùng nhau nấu nướng ăn uống mỗi khi anh Minh không có ở nhà. Vì thế trong giao tiếp cũng thoải mái hơn so với các phụ huynh khác chứ không phải đụng ai nhỏ Thục Duyên cũng ăn nói bỗ bã như vậy.
Mỹ Hạnh đến trước cổng cơ quan thì cũng đã gần 7 giờ sáng.
7h30 bắt đầu làm việc nên từng tốp công nhân vừa nam vừa nữ tranh thủ ăn sáng uống cà phê trước khi vào làm, họ tụm 5 tụm 7 xung quanh mấy hàng quán trước cổng cười nói rôm rả. Mỹ Hạnh chạy xe luôn vào trong vì cô không có thói quen ăn sáng. “Vậy mà người vẫn cứ ú nu”… cô lắc đầu ngán ngẩm rồi dựng xe vào chỗ trống trước khi bước lên phòng làm việc.
Nếu phụ nữ nào cũng như cô, sợ lên ký rồi mất dáng mất phọt không dám ăn sáng thì quán xá mở cửa biết bán cho ai bây giờ. Cũng may là có người vầy người khác chứ nếu không thì…
– Chị nhờ em cái này chút Hạnh ơi…
Chưa tới giờ làm mà chị Hoa, tổ trưởng tổ may hàng mẫu, đã lên văn phòng tìm Mỹ Hạnh rồi. Chân chưa bước vô phòng thì miệng đã oang oang.
– Có chuyện gì vậy chị??
Mỹ Hạnh ngước nhìn chị Hoa, vẻ ngạc nhiên.
– Tổ chị đang may mẫu sản phẩm này cho khách xem…
Vừa nói chị Hoa vừa đưa cái áo khoác màu xanh navy đang may dang dở chị cầm trên tay cho Mỹ Hạnh xem rồi nói tiếp:
… nhưng trong kho hình như hết vải màu này rồi. Em xem kiểm tra lại trong kho giúp chị coi còn vải không nha. Nếu hết thì mình phải nhập về mới có nguyên liệu mà lên chuyền em ơi!
Mỹ Hạnh thở phào nhẹ nhõm:
– Trời đất ơi em tưởng chuyện gì to tát chứ chuyện đó đơn giản thôi à. Để lát rảnh em xuống kho kiểm tra lại coi sao. Em nhớ hình như kho vải công ty mình màu xanh navy này còn nhiều lắm chị!
Mỹ Hạnh miệng trấn an tay vỗ vai chị Hoa ý muốn nói chị cứ yên tâm để em lo cho. Hiểu ý nên chị cũng đứng dậy:
– Có gì em coi dùm chị nha. Chị xuống chuyền may đây…
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: http://bimdep.vip/huong-nong-trong-gio/
Rồi chị buột miệng khen:
– Sao hôm nay em gái tui dễ thương dữ vậy ta? Da thịt trắng nõn tướng tá ngon lành à… người thơm phức nữa chứ? Chồng đi làm xa mà bỏ bê vợ đẹp thế này ở nhà có ngày mất vợ như chơi… haha!
– Chị này… nói tào lao không à!
Mỹ Hạnh vùng vằng trả lời chị Hoa, rồi cô chợt cười tủm tỉm khi nhớ lúc đưa bé Linh đi học cô cũng vùng vằng với nhỏ Thục Duyên y như thế.
Chị Hoa thấy Mỹ Hạnh cười cười nên chọc tiếp:
– Đâu em xoay 1 vòng chị coi… chà chà… đúng là gái 1 con trông mòn con mắt… cặp mông này đàn ông thằng nào thấy bảo đảm thằng đó chảy nước miếng liền… haha…
Chị Hoa nói xong lấy tay vỗ mông Mỹ Hạnh 1 cái rồi cười hềnh hệch:
– Đít này chị đàn bà con gái mà vỗ còn thấy thích nói chi tụi đàn ông con trai… đít gì mà cong vòng như chữ S hà… vỗ êm tay thấy sợ…
Mỹ Hạnh nghe chị Hoa nói một hồi thấy bả bắt đầu xàm xí đú nên giơ tay định ngắt bả 1 cái thì bả đã nhanh chân tót ra tới cửa rồi đi te rẹt xuống xưởng may. Mỹ Hạnh đứng nhìn theo, lắc đầu cười. Mấy bà trong công ty là vậy, hễ xúm lại là nói bậy. Mấy bả mà vô hệ rồi thì đàn ông nghe thấy cũng phải đỏ mặt vì cái tính nói trây của mấy mẹ sồn sồn này.
Chị Hoa năm nay 45 tuổi, có chồng là thợ hồ với 2 đứa con trai. Đứa lớn của chị thì đã có vợ rồi nhưng chưa có con cái gì, thằng nhỏ đang học 12. Nhìn chị hay cười giỡn vậy chứ cuộc sống còn nhiều khó khăn và thiếu thốn dữ lắm. Chồng chị năm ngoái đi làm bị tai nạn lao động, té giàn giáo từ trên lầu cao xuống đất bị chấn thương cột sống giờ phải nằm ở nhà không làm được gì nặng nhọc. Con cái thì cũng chẳng phụ giúp được gì cho cha mẹ nên một mình chị phải gồng gánh cả gia đình. Mỹ Hạnh thương chị lắm, thỉnh thoảng hay dúi cho chị ít tiền nói là mua bánh trái sữa sùng bồi dưỡng cho anh. Chị cầm mà nước mắt rơm rớm, cũng tội nghiệp. Vậy mà lúc giỡn thì giỡn banh nhà lồng. Tính chị Hoa tốt bụng nhưng vô tư, ít khi nào buồn chuyện gì quá 5 phút. Hỏi thì chị hát:
– Buồn làm chi em ơi… lá xanh rồi cũng xa cành…
Rồi bật cười ha hả. Vậy đó nên Mỹ Hạnh thấy dễ thương, cuộc sống khó khăn nhưng chị vẫn lạc quan yêu đời chứ không phải như người khác tối ngày mày nhăn mặt nhó như đưa đám.
Khoảng 9h00 Mỹ Hạnh thu xếp giấy tờ sổ sách bỏ vào tủ khóa lại rồi lững thững đi xuống kho kiểm tra vải vóc. Nhà kho nằm ở bên góc trái xưởng may. Bình thường thì trong kho rất vắng vẻ và hơi tối, chỉ khi nào bốc vải ra cắt hay nhập vải vô kho thì mới mở đèn cho sáng và có đông anh em công nhân bốc vác ra vô.
Lúc Mỹ Hạnh xuống kho thì anh Tài, tổ trưởng kho hàng, đang giao nguyên liệu cho công nhân tổ khuy nút. Thấy cô, anh cười tươi rói:
– Quản đốc chờ tui chút nghen, để tui giao hàng cho khuy nút rồi tui dẫn vô kho kiếm phụ cho…
Mỹ Hạnh cười cười vỗ vai anh:
– Thôi anh làm gì thì làm đi, để em vô coi cũng được. Mà nào giờ kêu em là Mỹ Hạnh sao nay tự dưng gọi quản đốc nghe khách sáo quá vậy anh Tài?
Nói xong cô bỏ đi vô kho, bên tai chỉ nghe loáng thoáng tiếng anh tổ trưởng cười hề hề y chang cha Bảo Chung đóng hài trên tivi.
Trong kho vừa tối vừa chật hẹp nên Mỹ Hạnh phải mở đèn lên mới thấy lối đi. Do nhà kho khá nhỏ mà hàng hóa lại nhiều nên mọi thứ chất ngổn ngang không biết đường đâu mà lần. Hồi nãy anh Tài kêu để ảnh dẫn đi mà thấy ảnh đang bận nên cô định đi 1 mình, giờ vô đây mới thấy mọi thứ như đám rừng. Mấy kệ vải thì xếp gọn gàng phía trong sát vách nhưng phía ngoài bày la liệt nào đủ thứ hàng hóa nào móc quần áo nào vải vụn nào khuy nào nút ôi thôi đủ thứ linh ta linh tinh… muốn tìm đường chui vô trong cũng đổ mồ hôi hột. Nhìn bề bộn vậy chứ lúc cần lấy vải thì mấy anh em công nhân dọn cái rẹt là trống lốc mọi thứ liền. Cũng hay!
Mỹ Hạnh đi tới đi lui, ngó ngang ngó dọc mấy kệ vải để tìm cây vải màu xanh navy chị Hoa cần nhưng tìm hoài không thấy đâu. Đang đảo mắt tìm kiếm thì bên tai chợt một giọng nói vang lên làm cô giật thót tim:
– Cô Hạnh tìm gì vậy? Để tôi tìm giúp cho…
Trong không gian chật hẹp và yên tĩnh của nhà kho tiếng nói ồm ồm ấy cất lên bất ngờ khiến Mỹ Hạnh giật mình nổi gai ốc đầy người, cứ tưởng đâu là tiếng nói từ âm ty vọng về, nghe khàn đục như bị hen phế quản lâu năm. Còn chưa kịp định thần thì một bàn tay nhè nhẹ đặt vào mông làm cô nẩy thót người vì hoảng hốt…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro