Phần 21
2022-04-28 05:39:00
Sáng chủ nhật vợ chồng Phúc Minh tranh thủ về quê sớm để còn tranh thủ lên trên này cho Mỹ Hạnh về bên nhà có công chuyện. Bởi lần này Phúc Minh về thăm nhà chủ yếu là kiếm thằng Sơn thôi chứ thật tình anh cũng không muốn về. Còn Mỹ Hạnh tuy ngoài miệng vui vẻ đồng ý với kế hoạch của chồng nhưng trong bụng thật tình không vui chút nào. Cô hối anh đi sớm về sớm để cô còn lo việc riêng của mình. Phúc Minh cười bảo “em yên tâm, hôm nay anh sẽ chở 2 mẹ con về nhà trước 4h00 chiều… ok chưa?”
Nói rồi anh ôm vợ hôn nhẹ lên má trước khi leo lên xe. Chiếc Toyota Innova lao vút trên đường hướng về ngoại thành mà không ghé lại bất cứ đâu. Hôm nay ai cũng mang trong người một bầu tâm sự nặng nề nên cũng chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống linh đình nên Mỹ Hạnh không ghé mua vịt quay, bánh mì như mọi khi. Cả việc về thăm nhà vợ chồng cô cũng không báo trước với đình để họ khỏi mất công mua sắm nấu nướng ê hề rồi không ai ăn thì phí.
– Ủa… vợ chồng thằng hai về thăm tao với dì mày sao không điện thoại báo trước một tiếng hả con? Phải bây đánh tiếng trước thì tao ra vườn kiếm cho cháu nội tao ít trái cây ngon. Nay cũng hết mùa rồi…
Ông Dậu đang ngồi uống trà hút thuốc tán gẫu với mấy cha hàng xóm ngoài quán cháo của vợ thì thấy vợ chồng Phúc Minh về nên lật đật chạy ra, vừa luôn miệng trách móc vợ chồng thằng con vừa dang tay bế bé Linh xuống.
– Ông nội…
Con bé vừa thấy ông Dậu là nhào tới ôm cổ rồi hun chóc chóc vào cái gò má phủ đầy vết chân chim của ông nội nó.
– Nội ẵm con xuống…
Bé Linh nhào tới ôm chầm ông Dậu rồi đu hai chân kẹp vào hông chật cứng. Ông Dậu mắng yêu cháu:
– Tổ cha bây… làm gì mà kẹp ông nội cứng ngắc vậy nè…
Miệng làm bộ la rầy nhưng tay ông Dậu vòng xuống đỡ ngang mông con bé cho khỏi tuột rồi đi vào nhà. Cái đó là ổng lo xa thôi chứ nó bám ông nội nó cứng ngắc như thằn lằn bám cột điện dễ gì mà rớt.
– Thưa ba, thưa dì tụi con mới về…
Cả Phúc Minh và Mỹ Hạnh cùng đồng thanh lên tiếng chào hỏi ba và dì trước khi bước vào nhà. Bà Mẹo đang lăng xăng ngoài quán, tay chân lanh lẹ hết chộp cái nọ lại bắt cái kia, đúng kiểu dân buôn bán quán xá ăn uống… thấy vợ chồng Phúc Minh thì mỉm cười xởi lởi:
– Vợ chồng thằng hai mới về hả bây???
– Dạo này bán đỡ không dì?
– Cũng lai rai à con… bữa vầy bữa khác… buôn bán mà!
Bà Mẹo nói xong cả hai cùng nhìn nhau cười. Lần nào về Mỹ Hạnh cũng hỏi thăm nhiêu đó và bà Mẹo cũng trả lời có bấy nhiêu, làm như đó là công thức được bộ não ghi nhớ sẵn trong đầu rồi, cứ tới lúc là tự bật ra một cách vô thức thôi.
– Ủa thằng Sơn đâu rồi ba? Sa nãy giờ con không thấy nó!?
Phúc Minh vô nhà là đi thẳng từ đằng trước ra tới đằng sau để coi thằng em có ở nhà không mà không thấy bóng dáng của nó đâu cả. Vừa đặt đít xuống ghế đá là anh hỏi ông Dậu liền, mặt không giấu được vẻ sốt ruột.
– Ui… nó đi đâu mấy tháng nay có thấy mặt mũi đâu bây ơi…
Ông Dậu khoát tay, vẻ bất lực. Cái thằng con riêng của vợ ông nó nào giờ muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm chứ có ai quản được nó đâu. Nó như con ngựa chứng không ai ghìm cương nổi. Mà nó đi thì ở nhà còn đỡ mệt chứ có mặt ở nhà bữa nào cũng gây lộn cãi vã khiến ổng bực cả mình.
– Ủa… con tưởng nó ở nhà…
Phúc Minh chưa nói hết thì Mỹ Hạnh đã xen vô:
– Ủa anh kiếm thằng Sơn chi vậy?
Mỹ Hạnh đang đút cháo cho bé Linh ăn sáng nghe chồng hỏi tới “ông bồ ruột” nên làm bộ hỏi thăm, trong bụng thắc thỏm lo âu không biết có chuyện gì mà anh Minh lại nhắc đến hắn, bình thường về nhà có bao giờ anh quan tâm gì hắn đâu. Lạ thiệt!
– À… cũng không có gì… anh không thấy nó nên hỏi thôi…
Phúc Minh cười lấp liếm rồi quay đi chỗ khác. Mỹ Hạnh thấy thái độ của chồng hơi khác lạ nên trong bụng càng lo sốt vó, chẳng lẽ chuyện cô với Hải Sơn lẹo tẹo đã bị anh phát hiện ra nên hôm nay về có mặt đông đủ cả nhà để hỏi tội thằng Sơn? Mà như vậy thì cô cũng bị liên lụy chứ có phải mình hắn đâu? Thôi chết rồi! Nếu chuyện đổ bể chắc có nước cắn lưỡi chứ sống làm sao cho hết nhục nhã…
Trong đầu lo lắng như vậy nhưng Mỹ Hạnh cũng ngạc nhiên khi thấy Phúc Minh không có biểu hiện gì là ghen tuông hay bực tức. Nó không phải là tâm lý chung của những người bắt ghen. Cả tuần nay anh không đá thúng đụng nia gì tới chuyện ăn nằm phang phập. Buổi tối trước khi ngủ cô cũng làm đủ cách để khiêu khích nhưng bản năng giống đực của chồng cô như con lười đang buồn ngủ nhất định không chịu ngóc đầu lên. Cái thứ đã lười mà còn ham ngủ nữa thì trời có sập cũng không dậy chứ nói gì tới việc loz dâng tận miệng.
“Thái độ của ảnh là sao trời!?”
Mỹ Hạnh rên thầm. Phải chi anh có gì cứ nói hết ra thì cô còn biết đường mà lo liệu chứ cứ im thin thít thì ông nội ai biết được ảnh đang suy nghĩ điều gì.
– Bữa nay vợ chồng thằng hai muốn ăn gì để dì đi chợ mua về nấu bây? Tụi bây về bất tử quá nên ở nhà chưa chuẩn bị gì hết trơn hết trọi…
Bà Mẹo vừa đi vô nhà lấy thêm rau giá đem ra bán, vừa nhìn Mỹ Hạnh đang đút cháo cho bé Linh rồi nói nhanh trước khi ra quán. Bà Mẹo là vậy, cái gì cũng phải mau mắn lẹ làng kể cả việc lấy chồng sinh con.
– Thôi được rồi dì… tụi con ăn gì cũng được mà!
Mỹ Hạnh lắc đầu khi nghe bà dì đòi đi chợ mua thức ăn về nấu nướng. Nhà không có bao nhiêu người mà bày biện chi cho cực, mà vợ chồng cô cũng không có tâm trạng để ăn uống gì.
Đút bé Linh ăn xong Mỹ Hạnh ra phụ dì Mẹo buôn bán thêm một chặp nữa rồi hai mẹ con loay hoay dọn dẹp rửa ráy nồi niêu xoong chảo. Bữa nay chủ nhật nên quán hết sớm, chưa được 8h00 sáng mà nồi cháo đã cạn tới đáy, chỉ còn một lớp cháo khét bám chặt dưới đáy nồi.
– Phải chi ngày nào cũng được vầy thì đỡ quá hen dì?!
Mỹ Hạnh nịnh đầm bà dì rồi mỉm cười tủm tỉm.
– Ui… lâu lâu mới được một bữa bây ơi! Ở nhà tao với ổng toàn ăn cháo thay cơm… haha…
Bà Mẹo bật cười thiệt lớn, phần vì là bậc cha mẹ nên ăn nói thoải mái phần vì là chủ nhà thêm phần hôm nay bán đắt nên vui vẻ ra mặt.
– Vậy để dì bắt con vịt làm thịt nấu cháo rồi chấm nước mắm gừng ăn một bữa! Thằng Sơn nó mê món vịt luộc chấm nước mắm gừng này dữ lắm… mà bữa nay nó không có ở nhà…
Bà Mẹo vô tình nhắc đến thằng con trai trước mặt Mỹ Hạnh làm cô thấy nhớ hắn kinh khủng. Bữa nay nếu không theo anh Minh về nhà thì bây giờ có lẽ cô đang nằm trong vòng tay của hắn rồi.
– Thôi dì… vịt ăn ngán lắm… hay mình nấu cháo gà đi nha! Bé Linh nó mê thịt gà hơn á dì…
Nghe nhắc tới làm vịt là Mỹ Hạnh thấy oải chè đậu rồi, nội cái việc nhổ lông thôi là đã hết muốn ăn.
– Vậy cũng được… mà ở nhà hết gà rồi, còn gà nhỏ không à. Để dì kêu ổng lên quán thằng cha Ba Gà kiếm con nào ngon ngon về cho cháu nội. Ông Dậu ơi… ông Dậu…
Bà Mẹo nói một tràng như súng liên thanh nhả đạn làm Mỹ Hạnh thấy mắc cười quá nên bụm miệng cười hi hí.
– Bây cười gì vậy? Bộ mặt dì dính lọ nghẹ hả?
– Dạ không phải dì… tại dì nói nhanh quá nên con mắc cười.
– Ui trời… dân buôn bán mà con… miệng bằng tay tay bằng miệng vậy à… haha…
Ông Dậu đang bồng bé Linh sau hè để hái cho nó mớ sơ ri chín đỏ trên cây, nghe bà Mẹo gọi giật giọng nên vội vàng chạy lên nhà trước:
– Có chuyện gì vậy bà?
– Ông qua cha Ba Gà kiếm con gà ngon ngon về luộc xé phay cho cháu nội ăn cái coi…
– Không cần đi đâu, để tui gọi cho nó mang tới tận nhà. Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó dễ ợt.
Nói chưa dứt câu thì ông Dậu đã bước vô tới phòng móc trong túi quần treo trên vách cái điện thoại sờ mát phôn xịn sò mà ông mới sắm để tiện bề liên lạc với em Thủy Tiên. Bây giờ gọi hay nhắn tin cho Thủy Tiên là ông xài ứng dụng zalo chứ không gọi bằng sim card như trước, vừa đỡ tốn kém mà lại được nhìn mặt cục cưng. Tuy nhiên muốn gọi thì ông phải lén ra ngoài vườn cây chứ trong nhà có bà Mẹo thì không thể nói năng gì được.
Từ ngày quen biết rồi thường xuyên qua lại với Thủy Tiên thì ông Dậu dường như quên hẳn nhiệm vụ “làm chồng” với bà Mẹo. Lúc trước thì một tuần hai ba lần còn bây giờ cả tháng có khi không được cử nào. Tình cảnh của bà Mẹo cũng không khác gì cô con dâu Mỹ Hạnh, chỉ khác ở chỗ chồng của Mỹ Hạnh thì lực bất tòng tâm còn chồng bà Mẹo thì lại mang thóc nhà ra đãi gà rừng khiến bà Mẹo phải sống cảnh cám treo mà heo ngôn đói.
Bữa cơm trưa diễn ra khá buồn tẻ vì ai cũng theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình, bởi vậy không khí bữa ăn có phần gượng gạo nhạt nhẽo. Phúc Minh về chủ yếu kiếm thằng Sơn mà không gặp thì coi như mất công toi. Còn Mỹ Hạnh về đây chơi lát có về sớm thì tới nhà cũng đã tối, thời gian đâu nữa mà đi kiếm người tình. Ba bốn ngày không gặp cô nhớ hắn vô cùng. Hai người tuy chỉ mới sống chung chưa bao lâu nhưng đã quen hơi bén tiếng, bây giờ phải cách xa nhau thì lòng dạ nào mà không nhung nhớ. Bấy lâu gần gũi với Hải Sơn được hắn cưng nựng mơn trớn khiến cơ thể Mỹ Hạnh bén hơi đàn ông trở nên căng đầy và mum múp hơn trước rất nhiều. Chính ông Dậu cũng ngạc nhiên khi thấy bữa nay ông nhìn đứa con dâu sao thấy nó “bự” quá trời quá đất! Nhớ lần trước về thăm nhà, hai mẹ con nó ra vườn hái trái cây ông thấy cặp vú với bộ mông đâu có hoành tráng dữ vậy nè. Thiệt khó hiểu đa!?
Ông Dậu tưởng hôm nay hai mẹ con Mỹ Hạnh lại ra vườn chơi như trước nên trong đầu đang suy nghĩ tìm cách để tiếp xúc gần với nàng dâu ngon lành, vì thế trong bữa ăn ông Dậu cứ ậm ừ cho xong chuyện khi có ai hỏi gì. Còn không thì chỉ im lặng ăn thật nhanh rồi tót xuống ghế đá ngồi uống trà xỉa răng.
Len lén nhìn Mỹ Hạnh từ đằng sau khi cô loay hoay dọn dẹp, ông Dậu liên tục nuốt nước miếng khi nhìn cơ thể tròn trịa căng mắt của cô. So với Thủy Tiên thì Mỹ Hạnh tròn trịa hơn một chút nhưng da thịt có vẻ mịn màng và trắng trẻo hơn ả kia. Cái trắng trẻo của Mỹ Hạnh là trắng tự nhiên còn Thủy Tiên thì trắng do dùng mỹ phẩm nên sự hấp dẫn cũng khác nhau xa.
Ăn uống xong bà Mẹo với Mỹ Hạnh dọn dẹp chén bát tô dĩa còn cha con ông Dậu thì ngồi nói chuyện một chút rồi Phúc Minh vô phòng nằm nghỉ. Thật ra anh cũng không mệt mỏi gì cho lắm, chỉ là suy nghĩ nhiều nên bị stress thôi. Anh đi nghỉ sớm chủ yếu là để tránh phải trả lời ông Dậu về chuyện sinh nở mà thôi. Nhưng anh nào biết ông Dậu cũng không có thời gian để quan tâm chuyện đó vì mãi đang tìm cách ve vãn Mỹ Hạnh Những lần hỏi về chuyện khi nào vợ chồng anh đẻ thêm là có mặt Mỹ Hạnh ở đó, ông Dậu muốn nhắc tới chuyện chịch choạc trước mặt con dâu để kích dục nó thôi chứ tụi nó đẻ hay không cũng đâu có gì quan trọng. Hơn nữa chính ông cũng biết thằng Minh con mình nó bị yếu từ nhỏ, sinh được con bé Linh là may lắm rồi ở đó mà đòi hỏi thêm.
Phúc Minh nằm nghỉ một hồi rồi ngồi dậy đi ra vườn hóng mát. Tuy vườn cây không còn nhiều trái nhưng vẫn lác đác vài chùm trái cây chín muộn mà thương lái không thu hoạch lúc trả vườn cho ba anh. Cái căn bệnh cao huyết áp khiến anh thấy khó ngủ, cả ban đêm cũng vậy. Đêm nào cũng chợp mắt một chút rồi thức dậy, nằm trằn trọc mấy tiếng đồng hồ chưa ngủ lại được. Người ta một ngày ngủ phải tám tiếng còn anh có khi chỉ ngủ hai, ba tiếng một ngày là cùng. Bởi vậy trong người cứ thấy mệt mỏi mà không ngủ được càng khiến anh dễ cáu gắt hơn.
Phúc Minh ngồi dậy bước ra ngoài rủ Mỹ Hạnh ra vườn nhưng cô không đi vì phải dỗ bé Linh ngủ. Hai mẹ con nằm trên chiếc võng mắc ngoài gốc ổi già bên hiên theo kiểu nằm chéo mỗi người một đầu. Lần này rút kinh nghiệm nên Mỹ Hạnh mang theo tả mặc cho con bé để nó không tè dầm rồi ướt hết vùng cấm địa của cô.
Còn bà Mẹo thì cả tháng rất bực mình ông Dậu vì chuyện đi đứng thất thường của ổng nhưng không có ai để tâm sự, hôm nay có Mỹ Hạnh về chơi bà định lát nữa cơm nước xong rồi lôi Mỹ Hạnh ra gốc vườn ngồi tâm sự chuyện đàn bà với nhau. Ai ngờ đâu ông Dậu cứ chàng ràng bên cạnh làm bà không nhiều chuyện được gì hết.
Bà Mẹo thấy ông Dậu cứ đảo qua đảo lại chỗ mẹ con Mỹ Hạnh nằm ngủ nên tưởng ông mến cháu nội nên cứ quẩn quanh bên con bé chứ không nghĩ gì xa xôi.
– Thôi ông ở nhà coi nhà dùm tui chút nghen! Tui lên nhà chị Sáu trả bớt tiền mua thịt thà cho người ta. Để gối đầu nhiều quá mai mốt lỡ xài hết không biết lấy đâu mà trả…
Nói chưa dứt tiếng thì bà Mẹo đã bươn bả vô nhà lấy nón lá đội lên đầu rồi đi te rẹt một nước ra tới lộ. Chị Sáu mà bà Mẹo vừa nhắc tới là chủ sạp thịt chỗ bà Mẹo lấy đồ về bán mỗi ngày, cũng là chỗ hồi thằng cha hai Néo còn sống làm đồ tể cho chị ấy.
Thấy bà Mẹo đi rồi còn thằng Minh cũng ra vườn hóng gió, trong nhà chỉ còn hai mẹ con Mỹ Hạnh đang nằm ngủ thiu thiu trên võng với ông Dậu cứ lượn lờ như cáo già rình gà mái tơ. Mỹ Hạnh nằm trên võng một chân gác ở trên một chân thòng xuống đất để đòng đưa, thỉnh thoảng cái chân cô bị mỏi nên hơi bẹt ra một chút. Chỉ một chút nào thôi nhưng cũng đủ để ông Dậu ngó thấy cái con sò tròn căng như bàn tay người lớn úp lại nằm giữa hai chân nàng dâu. Nhìn chỗ đó của Mỹ Hạnh tự nhiên nước miếng ông Dậu trào ra dù nó không phải là miếng chanh miếng tắc chua loét. So sánh vùng kín Mỹ Hạnh với Thủy Tiên, ông Dậu thấy cô bé của Mỹ Hạnh mập mạp và đầy đặn hơn em Tiên. Thủy Tiên là dạng mình dây loz lá tre còn Mỹ Hạnh đít lồng bàn loz múi mít, nhìn cứ thơm nức mũi.
Ngó đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, không hành động thì lát nữa thằng Minh hay bà Mẹo về thì hỏng hết kế hoạch. Biết bao lâu thằng Minh mới chở vợ nó về thăm ông, nếu không ra tay thì không cơ hội lâu lắm mới trở lại.
Nghĩ tới đó ông Dậu liền vòng ra phía sau nhà lấy cái thùng tưới cây có gắn vòi hoa sen dự định làm bộ tưới mớ bông hồng bông cúc xung quanh chỗ Mỹ Hạnh nằm để tìm cách tiếp cận nàng dâu. Lúc trở vô thì ông thấy Mỹ Hạnh đang đứng lui cui trong bếp, chắc pha thêm sữa cho bé Linh.
“Cơ hội đây rồi!”
Ông Dậu lật đật bỏ cái thùng nước xuống vì bây giờ nó là món phụ kiện vô giá trị, nếu không nói là chỉ làm vướng tay vướng chân ông mà thôi. Sau đó ông nhanh như con sóc đi một nước tới đứng sát sau lưng nàng dâu rồi hỏi nhỏ làm Mỹ Hạnh giật nẩy người vì hốt hoảng:
– Con đang làm gì đó Hạnh?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro