Phần 5
2021-09-16 03:29:00
Sáng hôm sau, mưa gió vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Cơn bão này nghe đâu đi qua Đà Nẵng nhưng Lăng Cô vẫn bị ảnh hưởng khá nhiều. Cứ thấy mưa gió miết làm hai mẹ con cứ nóng ruột nóng gan, một phần là lâu rồi tôi chả kiếm được gì để bán, một phần là các vựa chế biến nghỉ hết nên cũng chả kiếm được việc gì làm. Nhìn chum gạo với ít mắm trữ được, hai mẹ con nhìn nhau lắc đầu ngao ngán.
Sau lần tôi kể với mẹ chuyện nhìn thấy cặp tình nhân làm chuyện đó, mẹ ít nói chuyện hẳn với tôi. Trong lòng tôi cứ nôn nao lo sợ. Tôi sợ mẹ giận và cũng chẳng biết mẹ đang nghĩ gì, cứ thấy bà im lặng và cũng ít cười hơn trước. Đến khi đi ngủ thì mẹ cũng chủ động mỗi người một chăn và quay mặt vào trong góc tường nằm đến sáng. Tôi cũng chả dám ho he động đậy hỏi han gì vì sợ mẹ mắng và buồn thêm. Bữa cơm trôi qua cũng chóng vánh và yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió và tiếng mưa hòa vào với nhau.
Đợt này cứ ở trong nhà với mẹ miết cũng khiến tôi bức bí khó chịu, chả làm được gì. Lâu lâu giả đi vệ sinh để giải quyết xíu mà cũng chả xong, nhà vệ sinh vốn là mấy tấm cót quây lại, chả có trần có mái gì, ngồi trong phải đội áo mưa mà cũng rặn cho xong để còn vào không thì ướt như chuột lột chứ chả nói gì đến tranh thủ. Mà cái mùi trong đó cũng tuyệt hảo cho tâm hồn thăng hoa nên thằng em nó khó lòng mà nghe lời tâm trạng. Nằm bên cạnh mẹ mà người nó cứ như có kiến bò, lúc ấy cũng chưa dám nghĩ đến mẹ trong cơn tưởng tượng đâu, mà chỉ cực kỳ khó chịu, bứt rứt trong người vì không thỏa mãn được.
Trong quần thì em nó biểu tình, ngoài thì phải nằm yên như chẳng có chuyện gì xảy ra vì còn mẹ nằm bên cạnh. Tính ra phòng khách hay ngoài mái hiên làm xíu thì cứ sợ mẹ tỉnh giấc đi ra rồi bắt gặp, mà đang làm lở dở thế cũng khó chịu. Nằm cứ bức bí không ngủ được. Khó chịu lắm.
Rồi đến cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà đến giờ tôi cũng không biết là nên quên đi hay nên trân quý đến suốt đời. Nằm trong chăn mà người cứ khó chịu, thanh niên mới lớn, lại biết mùi đời kiểu ương ương dở dở thì các bác biết rồi đấy, bứt rứt khó chịu lắm. Tôi vùng chăn ra nhà ngoài ngồi, liếc nhìn thấy chai rượu mẹ để ở góc phòng lâu lâu dùng để cúng rằm với cuối tháng, tôi thì trước giờ chưa hề biết giọt rượu nó ra làm sao, tự nhiên trong đầu cứ muốn uống, uống cho say để ngủ thôi. Thế là tôi lại góc phòng vớ chai rượu ra hiên ngồi. Trời thì mưa gió, tôi nhấp ngụm đầu tiên, tôi thề ông nào bảo rượu ngon đâu chả biết, nó cay với khó uống bỏ mẹ đi được ấy. Nhưng công nhận uống vào thì người nó cũng lâng lâng thật, trời đất cũng xoay xoay dần theo từng ngụm rượu của tôi. Bỗng tôi nghe tiếng động trong phòng, mẹ tôi ra…
– Sao giờ này không đi ngủ đi? Mà con đang làm cái gì đấy? Con uống rượu à? Con tập uống cái thứ này từ khi nào vậy? – Mẹ lúc ấy đã đứng sau lưng tôi và hỏi với vẻ rất ngạc nhiên.
– Dạ, con thấy khó ngủ với trong người khó chịu, thấy chai rượu con lôi uống xem có ngủ được không! Mẹ cứ vào ngủ trước đi, lát con vào sau.
Tôi cứ nghĩ mẹ quát tôi thêm một trận nữa và giật chai rượu cất đi, nhưng mẹ lại ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi nhìn qua thấy mẹ thoáng buồn, mắt mẹ nhìn ra giữa trời mưa, xa xăm vô định. Mẹ nói:
– Thế thì cho mẹ ngụm nào, mẹ cũng khó ngủ, mẹ chưa uống rượu bao giờ, thử uống xem nó có ngủ được như con nói không.
– Dạ đây ạ. – Tôi rất ngạc nhiên khi mẹ cũng đòi uống rượu, nhẹ nhẹ đưa chai rượu sang cho mẹ.
Mẹ tôi uống một ngụm cũng khá dài. Xong mẹ tôi đưa lại chai rượu cho tôi. Má mẹ hình như có chút men nồng vào nên nóng lên, hồng hào ra và dưới ánh đèn trông đẹp lắm, lúc ấy tôi nhìn mà cứ ngỡ như mấy cô diễn viên tôi vẫn xem trên truyền hình ấy. Tôi nhìn mẹ trân trân không ngớt.
– Nhìn gì nhìn khiếp vậy ông tướng? – Mẹ tôi cười mỉm nhẹ nhàng, mắt mẹ như né tránh ánh mắt của tôi và nhìn xuống dưới đất.
– Dạ, tự nhiên con thấy mẹ đẹp ghê á. Như các cô diễn viên trên tivi luôn, thiệt á.
– Ừ, tự nhiên anh mới thấy mẹ đẹp, còn bình thường thì anh thấy mẹ anh sao? – Mẹ tôi nhìn qua tôi cười tinh nghịch.
– Thì con có để ý đâu, chắc do mẹ uống rượu nên má mẹ hồng lên, nhìn đẹp lắm á mẹ.
– Sao mấy nay con ít nói chuyện với mẹ thế? Con giận gì mẹ à? Mẹ thấy đêm nào con cũng trằn trọc chẳng ngủ bình thường như mọi hôm.
– Dạ không mẹ, mẹ làm gì đâu mà con giận mẹ chứ. Con thương mẹ còn không hết nữa là. Chỉ là không hiểu sao con cứ thấy khó ngủ thôi. Con sợ mẹ giận vụ con thấy người ta làm chuyện ấy vì sau khi con kể thì thấy mẹ im lặng, chẳng nói năng gì với con nữa.
– Thực ra mẹ sợ, mẹ chẳng biết phải nói gì với con cả. Con cũng bắt đầu lớn rồi mà mẹ cũng không để ý, thấy con bắt đầu tò mò về giới tính nên mẹ lo con lệch lạc rồi ảnh hưởng đến học hành, mà mẹ thì cũng chả giúp gì được cho con, cũng chả biết phải khuyên con thế nào cả. – Mẹ tôi bắt đầu mở lòng nhiều hơn, mắt mẹ vẫn nhìn xa xăm ra ngoài trời mưa.
– Dạ, sau khi thấy họ vậy, con cũng hay nghĩ đến chuyện đó lắm mẹ. Mỗi khi nghĩ đến là người con cứ nóng bừng, bứt rứt khó chịu lắm. – Tôi lại làm thêm ngụm rượu nữa, hình như có rượu vào ăn nói trơn mồm hơn hay sao ấy.
– Cái đấy cũng là nhu cầu sinh lý bình thường của con người thôi mà con. Lớn lên con có vợ rồi con sẽ biết, giờ tò mò quá về nó mà làm gì, hư người đi đấy. Đưa rượu cho mẹ ngụm nữa nào!
Lúc ấy men cũng ngấm khiến tôi hơi chếnh choáng rồi, từ bé đến giờ tôi có uống rượu bao giờ đâu. Người cứ phừng phừng, em bé thì lại bắt đầu rần rần biểu tình, tôi ở nhà hay mặc cái quần vải mỏng, chả mặc quần sịp bao giờ nên nó cứ ngúc ngắc trong quần, tôi phải nâng cao gối lên và hơi cúi người lại kẻo sợ mẹ thấy. Mà hình như mẹ cũng biết rồi hay sao ấy, cứ cười mỉm mỉm mà chả nói gì. Mẹ lại cầm chai rượu làm thêm một ngụm rồi đưa lại cho tôi.
– Mưa gió thế này không biết đến bao giờ, kéo dài thế này nhà mình không có gì ăn mất. – Mẹ tôi thở dài.
– Thế để chờ nước xuống chút rồi con ra đánh xem có gì không, chứ giờ cũng không biết phải làm sao.
– Thôi con ạ, ở nhà học bài đi, để đó mẹ tính, nước lên con đi đêm hôm vất vả, nhỡ trượt chân thì mẹ không biết phải sống ra sao đâu. Thà ăn ít lại một chút cũng chả chết đi được.
– Dạ…
Hai mẹ con cứ ngồi nhìn mưa, mỗi người có lẽ là nghĩ về một chuyện. Mẹ tôi thì lo cơm áo gạo tiền, tôi thì cứ mong mẹ vào ngủ để xử lý ông em đang lóc ngóc biểu tình. Chả ai nói với ai cái gì nữa, cứ ngồi nhìn mưa, chốc chốc tôi lại làm ngụm rượu. Đúng là trời lạnh, làm mấy ngụm vào người nó ấm hơn thật, suy nghĩ cũng nhiều cái phi thường hơn thật, tôi bắt đầu nghĩ đến mẹ tôi…
– Thôi vào ngủ đi con, muộn lắm rồi.
– Dạ, thế mẹ vào ngủ trước đi, lát con vào liền á.
– Đừng uống rượu nữa nhé, uống thế được rồi, uống nhiều say đấy.
Mẹ nói xong tự dưng tôi như bị trúng gió, người cứ lạnh dọc sống lưng rồi bỗng nhiên sụp đầu xuống gối làm mẹ tôi lo xoắn xít cả lên. Mẹ cố kéo tôi vào giường nhưng không kéo được vì người tôi to con hơn mẹ nhiều. Một lúc sau tôi cũng chống tay vịn cửa và đứng dậy được, rồi lê lê vào trong phòng nằm. Mẹ bảo tôi cởi áo ra để mẹ cạo gió. Mẹ lấy ít nước sôi pha với nước gừng tươi bảo tôi uống, xác gừng mẹ chà trên lưng và các huyệt của tôi. Một lúc sau tôi cũng đỡ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, đôi má hây hây của mẹ tự nhiên làm tôi rạo rực lên hẳn, bất giác tôi nắm lấy tay mẹ như nắm tay một người mà tôi yêu từ thuở nào tôi không biết. Tôi kéo mẹ về phía tôi, mặt mẹ chúi xuống ngực tôi rồi mẹ bật dậy bảo: “Con làm cái gì vậy?”. Tôi bắt đầu nhận thức được mình đang sai sai cái gì đó, tôi lí nhí xin lỗi mẹ. Mẹ chẳng nói năng gì, đi cất mất đồ cạo gió cho tôi, rồi mẹ lên giường, nằm vào chỗ của mẹ, quay lưng lại với tôi.
Hơi men phừng phừng cộng với việc thằng em biểu tình nên cứ rần rần trong người, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi ôm choàng lấy mẹ. Tôi hôn vào gáy mẹ, mẹ nhột nên co rúm người lại.
– Hận, con đang làm cái gì vậy? – Mẹ vùng khỏi tay tôi và quay mặt lại hỏi.
– Mẹ ơi, con khó chịu quá, hình ảnh hai người ấy nó cứ lởn vởn trong đầu con, con không chịu được mẹ ạ. Con muốn được làm thử như họ. – Bản lĩnh của rượu xúi tôi nói.
– Nhưng mẹ là mẹ của con, chuyện ấy không dành cho chúng ta. Đấy là luân thường đạo lý. Con làm thế với mẹ, mẹ còn vác mặt nhìn được ai trên đời này nữa con ơi. – Mẹ tôi rơm rớm nước mắt.
Lúc ấy con thú trong người tôi nó lên đỉnh điểm, tôi hầu như chả nghe chả biết gì nữa hết, tôi mặc kệ, tôi nằm đè lên mẹ, hôn vào cổ mẹ, một tay tôi giữ tay kia của mẹ, một tay tôi bắt đầu bóp vú mẹ tôi, ở ngoài áo, rồi rất nhanh, như cặp đôi kia, tôi luồn mặt xuống háng mẹ rồi hôn ngấu nghiến vào đó. Thấy cô gái kia có vẻ rất hợp tác làm tôi cứ nghĩ chạm vào được chỗ ấy của phụ nữ là họ sẽ sướng lên và cứ thế làm như ông kia thôi. Nhưng mẹ tôi thì khác, bà túm tóc tôi lên và tát tôi một cú nổ đom đóm. Đấy là lần đầu tiên trong đời tôi bị mẹ đánh, cú đánh gần như làm tôi tỉnh hẳn rượu.
Mẹ ôm mặt khóc, tôi bỏ ra ngoài hiên ngồi. Tôi biết tôi vừa làm chuyện gì đó tày trời rồi, tôi hoang mang, và tôi đi, cứ thế tôi đi trong mưa, trong bóng đêm. Trời thì mưa gió, lâu lâu mấy con chó sủa um cả lên làm cả làng cứ tưởng có trộm. Họ bật đèn nhìn ra thấy dáng tôi nên lại tắt đèn đi ngủ. Tôi cứ đi, không biết đi về đâu, tôi đi ra chợ và nằm tạm ở mấy sạp người ta che để bán hàng. Xung quanh trời mưa, gió, tôi không biết mẹ tôi ở nhà hiện ra sao nữa…
Tôi đưa bàn tay tôi lên nhìn, lần đầu tiên nó được sờ vào một bộ phận nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng nhanh quá nên tôi cũng quên mất cái cảm giác nó như thế nào. Chỉ thấy mềm mềm vậy thôi. Tôi lại lôi thằng em ra quay, lần này tôi nghĩ đến mẹ tôi thật, tôi quay một hồi thì lại thít cơ mông và xuất tinh, lần này nó sướng, sướng lắm. Lâu lắm rồi, bí bách lắm rồi và cái cảm giác vừa trôi qua vẫn còn đọng lại trong tôi một ít, lúc xuất tinh tôi nhớ đến khuôn mặt ửng hồng của mẹ tôi khi uống rượu.
Tôi nằm được một lúc sau thì nghe tiếng người rần rần, mẹ tôi nhờ người đi tìm tôi, sợ tôi nghĩ quẩn thì phải. Có ông chú cạnh nhà vào khu chợ tìm và thấy tôi nằm co ro ở đó. “Dậy mà về nhà đi mày, tí tuổi đầu đã rượu chè say khướt. Mày biết mẹ mày lo thế nào không? Cả xóm đêm hôm mưa gió chia nhau ra đi tìm đấy.” – Tôi chỉ nghe loáng thoáng thế trước khi bị túm cổ lôi về.
Tôi ngoan ngoãn theo người đàn ông ấy về nhà, mẹ tôi lúc ấy cũng đang đi tìm tôi nên chưa về, tôi thay đồ và ngồi ở hiên nhớ lại những gì mình đã làm. Hiện giờ là một cảm giác ân hận, chứ không còn phê phê tưng tưng như lúc tôi chưa rời khỏi nhà nữa. Giờ tôi lại lo ngược, không biết mẹ đang ở đâu, thế nào rồi.
Lát sau khi nhận được tin tôi đã về nhà thì cả xóm cũng về, tôi nghe thoang thoảng tiếng mẹ tôi cảm ơn các bác hàng xóm và đi vội về nhà. Vừa đến nhà, thấy tôi ngồi ở hiên, mẹ lao vào ôm chầm lấy tôi, áo quần mẹ ướt sũng, mẹ khóc… Tôi biết mẹ đã lo cho tôi lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro