Phần 10
2021-09-16 03:29:00
Rồi cũng đến ngày nhập học, tôi lên thành phố học, mẹ dẫn tôi lên để tìm phòng trọ, chỉ đường và chuẩn bị cho tôi những vật dụng cơ bản. Loanh quanh 1 buổi sáng, mẹ con tôi đã thuê được 1 phòng trọ ở một con hẻm nhỏ, dãy chỉ có 3 phòng và khá độc lập. Chiều, tôi và mẹ ra chợ mua sắm những vật dụng cần thiết, về tận phòng lật đật chuẩn bị xong cũng vừa tối.
Mẹ ngồi gấp áo quần cho tôi và dọn vào tủ, trông mẹ rất vui. Vừa gấp áo quần, mẹ vừa lên kế hoạch sáng mai hai mẹ con sẽ đi đâu, làm gì, cơ bản là mẹ muốn dẫn tôi đi vào Đại nội để xem nơi Vua ở và làm việc ngày xưa thế nào, rồi đi ăn các món đặc sản trên thành phố mà dưới quê tôi không ngon bằng. Mẹ dẫn tôi qua quán cafe ngày xưa mẹ làm và cũng là nơi làm thay đổi cuộc sống của mẹ, vẫn người chủ ấy, đã già hơn nhiều và giờ đã giao lại cho con cái tiếp tục bán, quán đã khang trang hơn xưa trên nền đất cũ, tôi và mẹ ngồi nơi cái góc nhỏ ấy, cái góc thật nhiều kỷ niệm với mẹ, mẹ bảo mẹ buồn vì cuộc đời mẹ thay đổi hoàn toàn, nhưng vui vì có tôi chăm ngoan và giỏi giang. Mẹ còn bày cho tôi cách liên hệ các trung tâm gia sư để đi dạy thêm và liên quan đến các thủ tục nhập học. Xong xuôi một ngày chúng tôi về lại chỗ trọ, tắm rửa và lên giường ngủ.
Mẹ lại chui vào người tôi nằm, mặt hướng về tôi lòng tôi. Tôi ôm và gác chân lên đùi mẹ, trời dần về đêm, văng vẳng nghe tiếng thạch sùng chặc lưỡi và tiếng dế ở đâu vọng lại. Tôi hôn lên trán mẹ, trong bóng tối không ai nhìn thấy ai, chỉ cảm nhận được hơi ấm của nhau. Tôi hôn trên trán mẹ, mẹ tay mẹ ôm tôi và như siết chặt hơn. Tôi luồn tay vào quần mẹ, mơn man lớp lông mềm mượt, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…
Mẹ cũng luồn tay vào quần tôi, nắm chim tôi và xóc nhẹ. Chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn, áo quần lại sột soạt được cởi ra khỏi người. Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm tình ở ngoài cái phòng hạnh phúc nhỏ bé của mình, tối đen. Tôi miên man vú mẹ, rồi xuống dần vùng bụng, rồi xuống dần cái ngã ba thần thánh, nơi mà mẹ đã gìn giữ suốt mấy chục năm qua và giờ mẹ cho tôi là chủ nhân của nó. Vẫn mùi xà phòng thơm dịu cộng với mùi ngai ngái, tôi liếm, mút, mẹ lại quằn quại và kẹp chặt hai mép háng vào má của tôi.
Một lúc sau, tôi chưa đẩy vào vội, tôi ngồi dậy trong khi mẹ vẫn đang nằm, tôi dịch con chim của tôi lên gần miệng mẹ. Mẹ hiểu ý, lấy tay nắm xóc nhẹ và bắt đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn của mình vào. Hơi ấm lan tỏa tê dại theo từng nhịp mút của mẹ, tôi hẩy mông lên xuống nhẹ nhàng theo nhịp mút và nhịp xóc của mẹ, tay thì mân mê hết vú này sang vú kia. Được một lát thì tôi có cảm giác như mình gần xuất tinh nên chủ động rút chim ra khỏi miệng mẹ, tôi lại nằm úp lên mẹ, mơn trớn dái tai, cổ, vú và kết thúc bằng nụ hôn cuồng nhiệt với môi mẹ, đôi môi vừa mút con chim bé nhỏ của tôi xong.
Ở phía dưới, tôi bằng đầu lần mò cái nơi thiên đường ấy, cái nơi mang lại cho tôi những cảm xúc mà đến tận giờ tôi không thể nào quên được. Đầu chim bắt đầu chui vào nhẹ nhàng, mẹ lại rên những tiếng rất khẽ theo nhịp nhấp của tôi. Lần này tôi cảm giác mẹ ôm tôi chặt hơn, hai chân mẹ quàng sau mông tôi như muốn khóa lại không cho tôi rút ra. Tôi cứ nhấp nhẹ nhàng, mẹ rên nhẹ nhàng, lâu lâu mẹ lấy tay xoa lên tóc của tôi rồi lại rên những tiếng khe khẽ trong đêm… Tôi xuất tinh, mẹ vẫn ôm riết lấy tôi như chưa muốn ngừng, chắc đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ như có cảm giác không muốn chim tôi rời khỏi bướm mẹ…
Sáng hôm sau, mẹ dẫn tôi đi Đại nội chơi. Cũng chả có gì đặc biệt ngoài vùng Tử cấm thành, vẫn còn lưu được cái ngai vàng và kiến trúc cũ, còn lại thì cũng đã bị bom đạn phá hết rồi, chỉ xem qua trí tưởng tượng. Hai mẹ con ra về và đi ăn mấy món mẹ thích, rồi về lại phòng trọ.
Chiều hôm ấy mẹ về, mẹ bảo có chú trong làng cũng đưa con đi học trên này và chiều chú về nên mẹ đi ké chú về luôn, mai mẹ lại chạy chợ để lo tiền cho tôi đi học. Mẹ dặn tôi đủ chuyện, nhưng chung lại vẫn là cố gắng học thật giỏi để sau này có sự nghiệp ổn định, còn lo cho mẹ…
Trước khi mẹ về, tôi cố ôm mẹ một chút vì không muốn xa mẹ chút nào. Mẹ cười hiền hậu, vuốt tóc tôi và ngắm nhìn tôi với ánh mắt yêu thương và đầy hy vọng. Mẹ bảo làng ta con đậu điểm cao nhất, mẹ đi đâu ai cũng khen khéo nuôi dạy con, mẹ vui lắm. Tôi lại hôn lên trán mẹ, mẹ mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng lên và từ từ nhắm mắt lại. Tôi dìu mẹ nằm xuống sàn nhà.
– Khiếp, mới tối qua đấy mà con… – Mẹ tôi nói thì thầm như sợ người khác nghe thấy.
– Mẹ gần về rồi, con sẽ nhớ mẹ lắm.
– Thì gần tí thôi mà, cứ cuối tuần nếu không vướng gì thì cứ về với mẹ, mẹ chờ…
Áo quần của chúng tôi lại được cởi ra trần trụi. Tôi hôn ngấu nghiến lên cổ mẹ, rồi xuống vú, rồi tôi xuống hẳn háng mẹ. Mẹ chủ động dạng ra để tôi hít hà cái bướm yêu của mẹ. Lần đầu tiên ở ánh sáng ban ngày, tôi được chiêm ngưỡng trọn vẹn cái bướm xinh đẹp này, mà nó đẹp thật. Bướm mẹ nhỏ nhắn, hồng hào, không có cà vạt gì cả. Hai mép mẹ nở đều và bên ngoài có thêm lông mềm mại, thú thực lông bướm mẹ tôi mềm lắm, mượt lắm, sờ rất thích. Tôi vục miệng vào liếm, rồi bú, rồi liếm. Tôi rà quanh hai bên mép, rồi rà vào ngay cái lỗ đang nhớt nhát, mẹ lấy tay ghì đầu tôi xuống, tôi lại mút hết mép này sang mép kia, mẹ hít hà nhè nhẹ.
Tôi lại trườn người lên bụng mẹ, tôi dập liên hồi, dập mạnh và cuồng nhiệt, mẹ vẫn rên nhè nhẹ và ghì chặt lấy người tôi. Lần này tôi ra nhanh vì tôi dập mạnh từ đầu, mẹ cốc đầu tôi bảo ham hố cho lắm vào, mới được xíu đã ỉu xìu, tinh tướng…
Tôi tiễn mẹ ra tận đường, chú trong làng chào tôi, khen thằng bé thế mà giỏi, vừa làm vừa học vất vả thế mà vẫn đậu được trường Đại học ngon lành. Xe khuất dần theo dòng đời, tôi đi vào phòng trọ, lần đầu tiên tôi ở xa mẹ, vắng mẹ và ở một mình. Tôi quen có mẹ bên cạnh, tôi quen được ngắm nhìn mẹ cười, tôi quen những lần mẹ dặn dò cứ mỗi một câu chuyện mà ngày nào cũng dặn… Tôi đặt lưng lên chiếc giường, tôi chợt thấy ở chiếu có một vũng ẩm ẩm, chắc là tinh trùng của tôi tối qua vương lại, tôi trống trải, tôi buồn…
Đến tối, tôi nhận được điện. Mẹ tôi và chú cùng làng trên đường về bị tai nạn. Chưa kịp nhập học, tôi đã phải lật đật chạy về, trên đường đi lòng tôi như lửa đốt, người ta báo tin chú cùng đi với mẹ đã không qua khỏi, còn mẹ tôi bị nặng lắm, đường đi khoảng 1 tiếng đồng hồ mà lòng tôi cứ như 10 tiếng vậy, tôi lo. Trên đường đi, tôi lại nhận được điện thoại, người ta bảo tôi về thẳng nhà… Mẹ tôi được chuyển viện nhưng xe mới chạy thì mẹ tôi không qua khỏi, người ta đưa về… Hai hàng nước mắt tôi chảy, tôi khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc như vậy, còn bao nhiêu dự định, còn bao nhiêu lời hẹn, mẹ ơi…
Tôi về tới nhà, mẹ vẫn nằm đó, trên chiếc giường nhỏ của chúng tôi. Người mẹ trầy xước hết cả, khuôn mặt xám nhợt nhạt và lạnh toát. Cả thế giới này với tôi như sụp đổ, người thân duy nhất của tôi trên đời, ngay cái khi tôi tràn đầy hy vọng, ngay cái lúc tưởng như đã đổi đời, người ấy bỏ tôi mà đi. Tôi lao vào ôm chầm lấy cái xác không hồn đầy khắc khổ ấy, cái thân xác cả một đời chưa một ngày được nghỉ ngơi, chưa một lần được sống thoải mái, chưa một lần được làm những gì mình muốn sau khi chuyển đến cái đất này, hơi mẹ lạnh toát thấm vào người tôi. Tôi khóc nấc và nghẹn lòng, không nói được gì.
Rồi mẹ tôi cũng được chôn cất tử tế nhất có thể. Cái phòng khách, phía trên cái bàn mà hai mẹ con vẫn ngồi ăn cơm, giờ có thêm cái bàn thờ, thờ mẹ… Đến tấm ảnh thờ mẹ cũng không có, phải nhờ người ta làm đồ họa lại với mấy tấm ảnh hiếm hoi của cô chú chủ vựa hải sản chụp và vô tình có mẹ tôi trong đó, tôi muốn mẹ cười, nụ cười hiền từ mà tôi luôn được thấy ở mẹ, nước mắt tôi cứ thế trào ra trong mỗi bữa cơm.
Tôi tìm đến quán cafe trước đây mẹ kể là đã làm, ngồi ngay góc mẹ chỉ ngày xưa người đàn ông ấy hay ngồi. Nhấp chút cafe bên góc nhỏ đó, nỗi nhớ mẹ cứ da diết và quặn thắt. Chuyện vừa xảy ra quá sức chịu đựng của tôi, cứ chợp mắt là tôi lại thấy mẹ với nụ cười hiền từ cùng những lời mẹ tâm sự, những kỳ vọng của mẹ về tôi, mẹ cứ như vẫn bên cạnh mình mỗi ngày vậy. Tôi cứ dằn vặt lòng mình, chắc mẹ con tôi phạm tội tày trời nên ông trời trừng phạt, và mẹ cũng là người đứng ra chịu tội cho tôi, nhưng tại sao lại là lúc này cơ chứ? Dòng Hương vẫn trôi lững lờ, dòng người vẫn ngược xuôi hối hả, giờ đây chỉ mình tôi lẻ loi, đơn độc ở chốn này…
Tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa của quán cafe, nó mang lại cho tôi một nỗi buồn sâu lắng trong lòng mà tôi không lý giải được khi nghe bài hát này, bài mà mẹ tôi rất thích nghe, lần này tôi nghe thật kỹ và thật thấm thía, giờ thì tôi hiểu vì sao mẹ tôi thích câu từ của bài hát này đến vậy. Tôi đứng dậy tính tiền và lại hòa mình vào dòng đời xuôi ngược, cuộc sống mới đã bắt đầu với tôi, một mình và ôm trong mình một ký ức vừa mới hôm qua, hôm trước đây thôi, nhưng nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời còn lại và chắc chắn nó sẽ nhắc nhở tôi rất nhiều để từng ngày, từng giờ trưởng thành hơn…
… Màu lung linh bên phá Tam Giang…
Nặng đò ngang cô lái buông câu hò.
Ngọt bùi hãy bên nhau như nhánh cau đĩa trầu. Mặn mà nghĩa phu thê. Chớ phụ câu thề.
Ai đi không hẹn về, sao đậm tình hai quê.
Bên ni những nguyện thề, có chạnh lòng bên tê.
Quê người mưa nắng, có còn tình sâu nặng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro