Phần 6
2021-10-23 18:36:00
Mặt trời rớt dần bên kia triền đồi, hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt biển phẳng lặng. Nhóm năm người đi theo con dốc có bậc tam cấp dẫn xuống bãi tắm. Đây không phải nơi khai thác du lịch nên chỉ lưa thưa vài người tắm biển và đều là dân địa phương, trong ánh chiều tà cũng ít ai hứng thú tắm biển. Nhóm quý bà cố tình chọn thời điểm này để tránh xa những soi mói của người đời. Họ mặc đồ tắm hai mảnh khoe trọn những đường nét bốc lửa như gái thanh xuân. So với gái tơ thì họ là người có tuổi, nhưng đọ về đường nét cơ thể thì chưa biết ai hơn ai. Cả nhóm vui vẻ đuổi bắt nhau trong làn nước mát lạnh thật hạnh phúc và hồn nhiên. Những bộn bề công việc lẫn vui buồn trong cuộc sống thường nhật đã được cởi bỏ. Mọi người đều bơi khá thuần thục, chỉ có Hương không biết bơi nên Khánh đặc biệt chú ý đến nàng. Hắn luôn bên cạnh để đề phòng những cụm cát dưới chân bất ngờ bị dòng xoáy đào sâu có thể làm nàng hụt chân.
– Chị không biết bơi thật à?
– Ừ, quê chị miền sông nước nhưng thật xấu hổ là từ nhỏ chị nhát nước lắm, không chịu tập bơi nên đến giờ già rồi càng khó tập.
Một con sóng ập qua xô Hương loạng choạng. Khánh đưa tay đỡ lưng giữ nàng đứng thẳng.
– Sao chị cứ luôn miệng nói mình già hoài vậy? Chị có biết là chị rất xinh đẹp và trẻ trung không?
– Già thiệt mà – Hương chợt thấy chạnh lòng, có chút hối tiếc thời xuân sắc.
– Thôi, đừng nghĩ vậy khiến em đau lòng. Trong mắt em, chị vẫn ở tuổi đôi mươi.
– Ê hai đứa kia… – Các người đẹp vừa bơi ra xa gọi ý ới – Làm gì xà nẹo với nhau suốt vậy? Ra đây sóng êm lắm nè.
Khánh nhìn Hương như hỏi ý, nàng lắc đầu.
– Thôi, em ra đó đi chị không dám ra xa, sợ lắm.
– Nước không sâu đâu chị, chỉ tới ngực thôi, em sẽ luôn bên cạnh, chị đừng sợ.
– Ê Khánh… – Phấn lại cất giọng gọi với vào – Có trò gì vui không?
– Em đang ra đây. Chị muốn chơi trò gì? – Khánh và Hương đã lội bì bõm ra chỗ sâu hơn.
– Bày trò gì vui vui cái coi chứ tắm kiểu này chán quá.
– Giờ chơi búng tôm búng tép. Ai tôm thì thắng, ai tép thì thua phải cởi hết trong một phút mới được mặc lại.
– A ha, vụ này được đó – Hằng hồ hởi.
– Nghe cởi đồ là khoái lắm – Cả nhóm cười ồ lên.
– Nhưng làm sao biết người thua có cởi hay không? Hay là cởi đồ thì phải cầm đưa lên cho mọi người nhìn thấy.
– Tất nhiên rồi – Khánh trả lời – Đã cởi là phải đưa lên cao.
Khánh nhìn Hương, nàng biết là hắn đang chiếu tướng mình. Nhưng nghĩ lại giả sử có bị cởi đồ đi nữa thì dưới làn nước sâu quá ngực có ai thấy đâu mà lo.
– Tham gia nhé chị?
– Ừ… chơi thì chơi…
Cả nhóm vây quanh thành một vòng tròn, mặt biển dập dềnh khiến mọi người đong đưa. Khánh là người búng trước tiên, ngón cái giữ ngón tay giữa đặt xuống mặt nước chần chừ, khi thời cơ thích hợp hắn búng một phát, “phọp…” một luồng bọt khí theo ngón tay xoắn xuống nước sủi bọt nổi lên. Mọi người vỗ tay rào rào.
– Yeah… em qua vòng. Tới chị Hằng.
Hằng cung ngón tay lại, “phọp…” lại một luồng bong bóng nổi lên.
– Yeah… ta cũng thắng… Tới Linh.
Vài con sóng nhỏ ập đến phủ nước qua đầu mọi người, dư âm sau đó làm mặt biển dao động mạnh hơn khiến Linh rất khó canh thời điểm. Chờ lâu quá mọi người giục.
– Nhanh đi con nhỏ này…
– Từ từ…
– Lâu quá cũng bắt cởi luôn đó nha.
– Búng nè… mệt quá.
Linh đánh liều búng ngón tay xuống nước. “Bẹp…” nước bắn tung tóe mà chẳng có luồng bong bóng nào nổi lên. Cả đám cười hố hố.
– Chết rồi em ơi… Cởi đi nào.
– Phải cởi thiệt hả?
– Chứ sao nữa, tính ăn gian hả?
Cả nhóm xông vào, người giữ không cho Linh bỏ chạy, người hối hả tháo khóa nịt vú còn Khánh thì lần mò xuống dưới chụp vào lưng quần. Linh la oái oái…
– Khoan đã… Mệt quá nha… Tại hồi nãy mấy chị hối chứ bộ… Buông ra coi…
Linh vẫn giãy nãy không chịu nhận thua. Nghĩ cũng uất ức chứ, xui xẻo làm sao tới lượt mình lại bị sóng đánh, đã vậy mấy chị cứ hối thúc khiến Linh mất bình tĩnh. Bình thường Linh vẫn thắng trong trò chơi này nhưng hôm nay đúng là xui xẻo thiệt mà.
– Không có đổ thừa, rõ ràng búng tép còn lật lọng hả?
– Không phải lật lọng. Thôi, búng lại nè.
– No never nhé cưng – Hằng lên tiếng.
– Lột đồ nó cho chị, phạt nó 5 phút luôn, ha ha…
Cả nhóm cười ré xúm lại nhấc Linh gần như nằm ngửa trên mặt nước, chiếc quần bé xíu nhanh chóng bị Khánh kéo tuột khỏi hai chân phơi trọn bộ lông đen dập dềnh như rong biển. Linh la oái oái vùng vẫy nhưng không thể thắng nỗi đám đông, trong tích tắc kẻ thua cuộc bị lột trần truồng ném đùng xuống nước. Linh loạng choạng đứng dậy vuốt nước trên mặt. Cặp nhũ hoa ngồn ngộn ẩn hiện mỗi khi mặt nước dao động. Nếu căng mắt nhìn xuyên qua làn nước trong vẫn có thể thấy một mảng đen với những sợi lông đang ve vẩy trong làn nước lạnh ngắt. Linh đảo mắt quanh quất xem có bị ai bắt gặp hay không. Thật may là dân địa phương tắm ở chỗ khá xa và lúc này chỉ còn một hai người đang chuẩn bị lên bờ.
– Chùi ui nhìn hai cái vú muốn bú quá hà!
Ai nấy ôm bụng cười nắc nẻ còn Linh thì té nước vào mặt mọi người. Đôi nhũ hoa một lần nữa lại được nước biển nâng niu thật hấp dẫn. Biển càng về chiều sóng lớn hơn đôi chút nên cả Phấn và Hương cũng bị búng tép, thế là hai người phụ nữ cuối cùng cũng phải cởi sạch trước mặt Khánh.
Mọi người cởi hết rồi, vậy chị em mình mặc thế này trở nên lập dị, thôi cởi luôn cho hòa đồng.
Thế là Hằng cũng tự thoát y rồi nháy mắt với các chị em, bốn người đẹp liền xông vào siết cứng lấy Khánh. Bị tấn công bất ngờ nên Khánh không thể giãy giụa đành chịu trận để họ cởi quần bơi lẫn quần lót ra khỏi chân. Phấn cầm cái quần nặng trĩu đưa lên quay quay khiến nước văng tung tóe vào mặt mọi người rồi lộn ngược chiếc sịp của Khánh đưa lên mũi hít hít.
– Ui ui… mùi con kiu thơm quá đi thôi. Lại đây cho chị nựng chút coi nào – Phấn áp ngực vào Khánh, bàn tay lần xuống nước nắm vào cục thịt lạnh ngắt – Ha ha… sao nó có “chút chíu” à mấy đứa ơi!
Linh và Hằng lại có dịp cười khoái trá. Hai người nhao nhao rẽ nước lội đến cùng thò tay xuống kiểm chứng. Khánh mặc kệ, cứ đứng tần ngần cho ba người đàn bà mò mẫm món đồ chơi. Được sưởi ấm giữa làn nước lạnh làm cho cậu nhỏ bắt đầu thay đổi kích thước, ửng ửng trong những bàn tay mềm mại đang uyển chuyển sờ soạng âu yếm. Khánh cũng vòng tay ra sau xoa nắn mông các chị. Những khối thịt tròn lẳn cong vểnh bóp nắn mãi không biết chán. Hắn lại đưa tay vào háng móc lồn từng người khiến ba người phụ nữ nghe tê tê thích thú.
Buổi tắm biển khá kỳ công kết thúc khi mặt trời tắt nắng. Chung quanh chẳng còn ai nên mọi người không mặc lại quần áo mà để trần truồng đi ngược lên con dốc về lại biệt thự. Nước lăn trên da thịt tụ lại nơi mảng lông khiến những sợi cước đen bết vào nhau chảy nước ròng ròng như thạch nhũ. Khánh luôn đi cạnh Hương để kịp dìu nàng mỗi khi bàn chân mảnh mai dẫm phải đá cuội. Cả hai chốc chốc lại nhìn trộm nới ấy của nhau cứ như chưa từng biết qua lần nào. Của Khánh thật thu hút, giữa mảng lông rậm đen là một đoạn gân to vật vã có cái đầu loe tròn đỏ ửng. Cái chóp ấy lúc nào cũng căng bóng tràn trề sinh lực, như chực chờ xé nát da thịt phái nữ.
Màn đêm buông nhanh đưa cảnh vật chìm vào bóng đêm khiến ngôi biệt thự nằm trơ trọi nơi lưng chừng đồi thêm lung linh nổi bật. Gian sảnh không bật nhiều đèn, chỉ duy trì chút ánh sáng ngả vàng êm dịu sưởi ấm cho không gian hoan lạc. Phấn không dành phần mà nhường Khánh cho Linh và Hằng vì định bụng sáng mai sẽ tới lượt mình. Vừa ăn tối xong là hai người đàn bà thiếu thốn hơi trai đã uốn éo gợi tình kéo Khánh ra tấm thảm giữa nhà. Khánh đã hồi sức từ lúc chiều nhưng lòng lại không thấy hào hứng như mọi khi. Có lẽ vì hắn vừa bắt gặp ánh mắt chất chứa nhiều ý nghĩa từ Mỹ Hương. Dường như trong cái nhìn bẽn lẽn ấy có chút gì đó chạnh lòng, chút gì đó lưu luyến lẫn lộn với khát khao chiếm hữu. Tuy lúc này nàng đã quen với cảm giác trần truồng trong không gian đậm dấu ấn thác loạn nhưng vẫn không thể xem là bình thường khi chứng kiến người khác hành sự. Hương nằm cùng Phấn trên tấm nệm cạnh cửa ra vào phòng ngủ, cả hai phủ qua người chiếc khăn mỏng không phải vì ngại sự lõa lồ mà vì hơi lạnh của đêm đã ùa về. Hương cố lảng tránh hình ảnh kích thích để có thể thản nhiên ngủ như Phấn nhưng không thể nào chợp mắt, chốc chốc nàng lại lén nhìn ba con người đang ăn uống bộ phận sinh dục của nhau trên chiếc thảm giữa phòng, điều mà trước đây Hương cho là động trời không thể chấp nhận được.
Khánh nằm ngửa trong tư thế kẻ chịu trận, đôi tay đỡ cặp mông mát lạnh để Linh thoải mái dạng háng ngồi lên mặt cho hắn bú liếm cái lồn đã nứng âm ỷ từ lúc sáng. Hằng ở bên dưới cũng đang ra sức bú mút cho đến khi con cu chuyên nghiệp đạt kích cỡ mà mọi phụ nữ đều mơ ước. Khi khoai đã chín, Hằng đứng dậy bước choàng qua hai bên khuỳnh chân hạ thấp người, tay cho vào giữa háng cầm cu Khánh chà miết vào cái lỗ ướt đẫm để thoa đều chất nhờn ra xung quanh. Vừa đặt đầu cặc căng bóng vào đường rãnh là Hằng dập xuống rất dứt khoát. Phập… chỉ một cú hẩy mông là lồn Hằng đã nuốt chửng thỏi thịt gân ngồn ngộn. Hương há hốc chết trân trước sự chuyên nghiệp mà nếu không tận mắt chứng kiến chắc nàng không thể tin nổi. Khi Khánh làm tình lúc sáng, hắn chỉ dám rón rén đẩy vào thật nhẹ nhàng chậm rãi, ấy vậy mà Hương ngỡ như lồn mình sắp bị xé toạc trước sự căng giãn cực độ. Nếu bị đâm thốc như vừa rồi chắc Hương sẽ ngất xỉu mất thôi.
Tất nhiên Hằng cũng tê tái cả âm đạo nên toàn thân mới run bần bật ngửa cổ xuýt xoa. Không phải Hằng không thấy bị nông giãn mà vì âm đạo đã quen với kích cỡ của gã trai bao này rồi. Tiếng thở đều đều của Phấn đã có thêm những âm thanh phụ họa. Dường như Khánh đang bú mạnh hơn vì nghe rất rõ tiếng mút chùn chụt phát ra từ háng Linh, nó hòa lẫn cùng tiếng dập bạch bạch nhóp nhép tạo nên một không khí tuy không quá ồn ào nhưng lại mang đậm sắc thái trụy lạc dâm ô. Hương đã được kể về cái sướng của Phấn khi ngồi trên bàn cho Khánh đụ thì bây giờ cảm nhận ấy lại đến với nàng chân thật gấp bội phần. Hương bị kích thích trước hình ảnh chủ động của hai chị, nó khiến nàng nhận ra sự hưởng thụ lúc sáng của mình thật nhỏ bé so với những gì hai người đàn bà kia đang nhận được. Kẻ thì sung mãn vẫy mông giã xuống, kẻ thì điên cuồng uốn éo vạch da thịt cho trai húp sộp soạp… trông cứ như họ đang hợp sức tra tấn người thanh niên nằm dưới.
Sự rỉ rả lại len lén đến với mảnh đất màu mỡ đã được Khánh cày xới cả buổi sáng khiến Hương bức rức khó chịu. Khánh quá cuốn hút, nàng không thể chối bỏ thực tế đó. Làm tình với hắn mới biết đó là lý do loài người tồn tại trên cõi đời, tồn tại để cùng nhau tạo nên những cơn địa chấn ngất ngây. Thước phim dâm dật đằng kia vẫn đều đặn diễn ra trước mắt khiến Hương không thể làm ngơ, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang mỗi khi nghe hai người đàn bà rên xiết. Nằm một mình nhìn người ta hoan lạc, Hương thoáng nghĩ đến cảm giác của chồng, không biết ông ấy đang làm gì và có thấy cô đơn khi vắng nàng không? Nàng thấy mình quá tệ hại khi nghe lời dụ dỗ để nhúng chân vào vũng lầy nhục dục. Không được, phải dừng lại ngay khi chưa quá muộn, câu nói ấy bỗng gào thét trong đầu dằn vặt Hương trong mặc cảm tội lỗi. Nàng sẽ trở về an phận làm một người phụ nữ chuẩn mực như đã từng như thế. Phải rồi, phải thoát khỏi đây thôi, thoát khỏi đứa con trai sở hữu sức khỏe hơn người và quá thu hút bằng những tuyệt kỹ trên giường.
Hương mãi nghĩ ngợi vẩn vơ mà thời gian trôi đi không hay biết. Ánh sáng của ngày mới đã len lỏi qua màng cửa rọi vào căn phòng soi sáng những thân thể trần truồng. Mỗi người nằm một nơi mà chẳng buồn thu dọn bãi chiến trường đêm qua, những vết tích hoan lạc còn mới tinh vương vãi trên tấm thảm, bê bết trên cả ba mảng lông. Hương uể oải đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra nàng mặc lại quần áo đẩy cửa bước ra khoảng sân lớn. Cái lạnh buổi sớm tinh mơ bao phủ lấy thân thể, nàng khẽ đưa tay xoa xoa nhìn vô hồn ra đường chân trời.
– Dậy sớm vậy người đẹp? – Phấn đến bên cạnh nói khẽ, dường như vẫn để người trần truồng trong chiếc khăn lớn quấn kín.
– Em không ngủ được.
– Nhớ nhà hay dằn vặt? – Phấn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đúng là Hương đã mất ngủ.
– Em không biết nữa. Có lẽ… – Hương ngập ngừng nhìn Phấn – … có lẽ em nên về chị à.
– Sao vậy?
Phấn không giấu nổi sự ngạc nhiên vì đinh ninh sứ giả của mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khi mang đến cho Hương sự thỏa mãn trọn vẹn. Rõ ràng từ một quý bà kín đáo, Hương đã ưng thuận cho trai lạ đụ đến mụ mẫm đầu óc, không chỉ vậy mà còn để Khánh treo trước bụng bằng một tư thế đầy hoang dại, một trong những kỹ năng đỉnh cao mà chỉ có sức trẻ như hắn mới làm được.
– Em… em thấy… có lỗi quá – Hương không đủ can đảm thú nhận bị cuốn vào trò chơi này và càng không dám tin có thể dứt ra được.
– Thôi nào, khó khăn lắm em mới chịu tham gia, cũng khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội mà cả nhóm có thời gian vui vẻ bên nhau. Lẽ nào phụ lòng tụi chị sao em?
– Em xin lỗi đã làm chị thất vọng, nhưng… em phải về chị à.
Phấn buông tiếng thở dài nhìn sâu vào mắt Hương và đọc được nỗi ray rứt trong đôi mắt ấy. Phấn đành chiều ý gọi tài xế đưa Hương về lại thành phố và không quên bảo Khánh đi cùng để có người chuyện trò, tránh không để nàng một mình bên những suy nghĩ tiêu cực rồi lại tính đến chuyện rời nhóm. Bình thường Phấn sẽ bắt cóc Khánh nhưng tình huống này thì không. Tất nhiên Khánh đồng ý ngay vì đó là cơ hội để hắn có thể tiếp cận Hương sâu hơn.
Quan cảnh trôi nhanh về phía sau qua ô cửa kính chiếc xe hơi sang trọng. Ngồi bên cạnh nhưng mỗi người nhìn về một hướng bấu víu khoảng không của riêng mình. Ba người phụ nữ kia không cùng về vì họ vẫn đang hăng máu, muốn tiếp tục bay nhảy ở những chốn ăn chơi để tìm phi công hoặc ghé thăm vài người bạn. Mặc dù Hương quyết định về Sài Gòn chỉ sau một đêm suy tư khiến cả nhóm có phần hụt hẫng, nhưng Phấn cho rằng khởi đầu như thế là vượt yêu cầu lắm rồi. Không nên quá nôn nóng mà hỏng chuyện. Nhóm của Phấn chưa bao giờ từ bỏ ý định lôi kéo Hương nhập hội nhưng họ không muốn gượng ép mà dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu. Là chị em thân thiết, họ hiểu Hương như hiểu bản thân mình, họ muốn cởi trói giúp Hương để nàng có thể sống cho bản thân, và trên hết không muốn có kẻ ngoài cuộc lúc nào cũng nhìn về họ như những mụ đàn bà đồi trụy. Đã là chị em thì phải giống nhau, cùng sang trọng quý phái trước thiên hạ nhưng khi lên giường thì cứ thoải mái là con chồn cái trong mùa giao phối. Có như thế mới thật sự hòa nhập, mới cùng chung chí hướng sống chết bảo vệ bí mật của nhau.
Phấn đã từng đắn đo trước quyết định chia sẻ Khánh với Linh và Hằng, hai con đàn bà ấy là Võ Hậu tái sinh chứ không phải hạng vừa. Phấn sợ Khánh sẽ nhanh chóng lụi tàn vì lao lực quá sức. Nhưng không, sức trai trẻ tuổi 19 sung mãn không ai bì kịp. Hắn sản xuất tinh trùng nhiều đến dư thừa dù phải phân phối cho cả ba người đàn bà. Khánh là con quỷ đầu thai, là con dê đực đúng nghĩa. Ban đầu chính Phấn là người dạy cho Khánh cách phục vụ đàn bà, dạy hắn nhiều trò dâm đãng nhưng rất nhanh chóng mọi thứ đã thay đổi, hắn trở thành học trò giỏi vượt mặt cô giáo và còn là kẻ nhiệt tình với “nghề”. Khánh không ngừng trau dồi kỹ năng lẫn những chiêu thức độc lạ khiến Phấn ngày càng nghiện những trò chơi xác thịt với hắn. Phấn muốn chia sẻ những điều đó, những cảm xúc thực tế rất đỗi đời thường với Hương và dường như cũng muốn tận mắt thấy Hương quằn quại trong tay Khánh. Có như thế mới chứng tỏ với cả thế giới rằng cứ hàng tuyển của chị Phấn là mặc nhiên có chất lượng hàng đầu.
– Cảnh miền Trung đẹp quá phải không chị? – Khánh hỏi vu vơ, mắt vẫn nhìn ra cửa kính. Bên ngoài, một đàn cò trắng lượn lờ trên đồng lúa.
– Ừ, dải đất miền Trung quanh năm cằn cỗi nhưng cảnh đẹp nên thơ.
Câu hỏi thật nhạt nhẽo và câu trả lời cũng thế. Dù đã thác loạn cùng nhau nhưng sau giây phút ấy Hương đã trở về trạng thái bình thường, phòng thủ và dè dặt, hay đúng hơn là cố tỏ ra như thế. Đó cũng là cái khó mà Khánh phải đối mặt mỗi khi bắt đầu một câu chuyện. Đã nhiều lần hắn muốn phá bỏ không khí nặng nề nhưng đều thất bại. May quá, vừa có một đoạn đường xấu, xe lắc lư khiến Hương khẽ ngã tựa vào Khánh, hắn kề vai đỡ nàng rồi choàng tay đặt chỗ vòng eo.
– Đoạn này đang sửa đường, chị chịu khó xíu nha!
– Ừ – Hương liếc nhanh nhìn bàn tay Khánh như một phản xạ phòng vệ của phái nữ.
– Chị nên chợp mắt chút đi.
Câu mở đầu vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen vì Khánh đã áp dụng sáng hôm qua, còn lạ do bản thân Hương tự tạo nên khoảng cách. Khánh chạm vào một nút nhấn, tấm ngăn từ sàn xe trồi lên chia cắt không gian chiếc BMW thành hai khoang biệt lập, khoang trước của tài xế và khoang sau của khách VIP. Hắn còn lạ gì chiếc xe mà mình thường ngồi chung với Phấn rất nhiều lần. Lúc nào chị ấy cũng dựng tấm chắn để tạo một không gian riêng biệt hay đúng hơn là căn phòng di động để thỏa sức chơi nhiều trò mà khi ở nhà không làm được. Chẳng hạn như tư thế ngồi trong lòng, hai chân xoạc rộng quỳ lên nệm ghế để cặc Khánh xộc thẳng vào lồn mình. Phấn ngồi trên tha hồ nhún nhảy, thích nhất là khi xe qua những đoạn đường xấu, càng dằn xóc càng thích vì nó giúp Phấn đỡ tốn sức nhấp. Hoặc có những lúc Khánh đang ôm Phấn nắc mà bất ngờ gã tài xế thắng gấp thì càng phê tới óc, lực quán tính khiến cho Khánh đóng tới trước, con cặc vốn dài quá khổ được dịp đâm sâu ngất ngây.
– Làm gì vậy? Sao tự dưng…
– Cho chị dễ ngủ.
Khánh lại chạm một nút khác, những tấm lọc giảm sáng từ cửa sổ trồi lên ngăn bớt tia nắng chiếu vào lòng xe. Ánh sáng lúc này nhẹ đi thật dịu mắt.
– Chị cứ gối đầu lên đùi em mà ngủ – Không cần quan tâm Hương có đồng ý với sự sắp đặt này hay không, Khánh ngồi sát vào thành xe nhường ghế cho Hương nằm.
– Ơ… nhưng mà…
Hương không thể thắng nổi sức mạnh đôi tay trai tráng nên phải thuận theo. Khánh đặt Hương gối đầu lên đùi mình còn hai chân xếp hơi co trên nệm. Sự sắp đặt ngoài ý muốn biến nàng thành con mèo con nằm trong lòng chủ nhân.
– Thấy thoải mái không? Giờ chị nhắm mắt lại, thả hồn vào những bản hòa tấu êm dịu và đánh một giấc thật ngon đến khi mở mắt là thấy tới nhà.
– Nằm thế này… có được không?
– Sao lại không! Em sẽ làm bất cứ điều gì chị yêu cầu.
Lại áp dụng bài bản hôm qua đây mà. Hóa ra em trai chỉ có mấy chiêu này thôi sao? Hương thầm nhủ và cố tình xem thường. Chị Phấn ơi chị Phấn, sứ giả của chị cũng chỉ có thế thôi. Mà em trai ơi, đừng có tưởng ngon ăn hốt đâu cũng trúng. Chẳng qua vì chị muốn xả láng một bữa chứ không phải loại người dễ bị bắt thóp đâu nhé. Hương nhắm mắt nhưng thỉnh thoảng vẫn trộm nhìn phản ứng của Khánh. Cả đêm qua trằn trọc và sáng nay Hương đã suy xét rất nhiều. Không biết nàng có hối tiếc về những việc đã làm hay không, nhưng nàng không muốn lún sâu thêm nữa. Thằng nhãi con này nhất định sẽ ăn tát nếu nó có ý đồ sờ mó hay lợi dụng, cứ đợi đó nhé cưng. Hương đợi rất lâu, rất lâu… nhưng sự tĩnh lặng vẫn êm đềm trôi đi…
Đôi mắt đa tình của Mỹ Hương nhắm nghiền như đang say ngủ, Khánh nghĩ thế nên không để ý đến nàng nữa. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Khánh đưa máy lên xem rồi nhấn nút trả lời giọng thì thào như tên trộm.
“Gì đó? Nói ngắn gọn thôi”
“Đang ở đâu mà nói nhỏ khó nghe quá vậy người ấy?” – Tiếng loa thoại của chiếc smartphone nghe khá rõ trong không gian biệt lập.
“Tui đang về thành phố, nói chuyện không tiện, có gì quan trọng không?”
“À… không có gì, tại người ấy nghỉ học hai ngày rồi, thấy hơi lo nên hỏi thăm thôi. Không bệnh hoạn gì chứ?”
“Không, tui kẹt công việc về quê. Tối nay vào tới Sài Gòn rồi”
“Về tới qua tui liền nha?”
“Vụ gì nữa đây? Đi đường xa về cho tui nghỉ ngơi cái đã”
Trời ơi, hóa ra thằng này biến thái, làm trai bao cho quý bà và cả đĩ đực cho mấy thằng “xăng pha nhớt”? Không thể tin được. Chị Phấn ơi chị có biết chuyện động trời này không?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro