Phần 23
2021-10-23 18:36:00
Tên biến thái quỳ giữa bãi nước tiểu úp mặt vào háng Linh hôn hít. Hắn muốn khóc lên vì hạnh phúc, bao ngày mơ tưởng được mỹ nhân ngó ngàng dẫu chỉ một lần nhưng đều hoài công, không ngờ hôm nay lại may mắn sở hữu cả thân xác nõn nà tuyệt mỹ. Dũng đẩy ngược đùi Linh ép tới trước rồi vồ vập táp trọn lồn nàng ăn ngấu nghiến. Linh lắc lư rên ư ử nhưng vẫn không nhướng nổi mí mắt.
– Khánh ăn nhẹ thôi, em đau…
Tai Dũng đã điếc hoàn toàn vì hắn đang điên cuồng rơi vào hố sâu nhục dục. Hàm răng thèm khát cắn lồn Linh hết mép này đến mép khác. Hắn vạch da thịt mặc cho nạn nhân rên xiết trong căng tức, hai môi chụm lại bấu vào lỗ niệu đạo nút thật mạnh. Một ít nước tiểu còn lại bị rút trôi sang miệng Dũng, hắn nuốt dòng nước khai khai mằn mặn ấy như một thứ dinh dưỡng và tự thấy thơm ngọt làm sao. Trời ơi ngon quá, nước tiểu từ lồn người đẹp ngon hơn cả bồ đào mỹ tửu.
Chiếc lưỡi chó má thè dài luồn vào âm đạo ngoáy tứ phía. Nước từ âm cung rỉ rả mang hương vị khác hẳn với dòng nước vàng khi nãy, nó ngọt hơn nhiều và chứa đầy chất béo. Dũng liếm láp, móc ngoáy, hút rót rót những thứ bầy nhầy mà lồn Linh vừa sản xuất vì kích thích. Linh quờ quạng, bàn tay thon thả chụp vào tóc người tình nhấn nhấn.
– Khánh bú em đó sao? A… – Tiếng nấc ngân dài trong đê mê lẫn lộn với đau bước – Nhẹ thôi anh, sao hôm nay làm em đau quá vậy?
– Lồn em ngon quá, anh phải ăn nát mới chịu.
Dũng ôm ghịt mông Linh để bấu chặt miệng vào lồn nàng rồi nút như điên hạt gạo đang cương đỏ. Linh giãy giụa yếu ớt trong cơn say đang hành hạ thể xác, nàng không gượng dậy nổi, nàng kiệt sức muốn dừng lại nhưng tình yêu dành cho Khánh buộc Linh phải cố chịu đựng. Nàng dâng hiến cho người tình bằng cả trái tim cháy bỏng.
– Khánh ơi… Em mệt quá!
Mặc tình cho Linh rên xiết van xin, kẻ cưỡng dâm vẫn liếm lồn nàng bằng tất cả sự thèm khát đê tiện. Hắn nhai những miếng thịt mềm mại, hắn cắn từng mảng da nõn nà thơm mùi vị cao sang, hắn nút mạnh để rút cạn lượng nhớt khí ỏi rồi nuốt hết vào chiếc bao tử khát khí lồn.
Ăn uống ở háng người đẹp chán chê, Dũng trườn lên hôn môi thọc lưỡi chiếm lấy khoang miệng thơm nồng hương rượu. Linh rã rời lơ mơ chìm vào giấc ngủ nhưng sự vồ vập của tên cưỡng dâm buộc cơ thể phải thức. Được rồi, anh hãy hưởng thụ đi, em dâng hiến cho anh đây dù em không còn chút sức lực nào. Nước mắt trào thành dòng chảy xuống mang tai. Vì yêu mà Linh khổ sở chấp nhận thực trạng này chỉ để bạn tình được thỏa mãn. Tại sao hôm nay Khánh lại ích kỷ với em? Khánh không yêu em, Khánh chỉ muốn hưởng thụ thân xác em mà thôi.
Linh bật khóc trong giấc ngủ mơ màng, cơ thể co rúm khi con cặc 17 phân sỗ sàng chiếm lĩnh âm đạo. Nàng không đủ tỉnh táo để nhận ra kích cỡ nhỏ hơn thường ngày, chỉ biết rằng cơ thể đang căng lên trước cơn đau rát vì chưa kịp bôi trơn.
– Em đau quá Khánh ơi…
Mặc dù bao cao su vẫn có một lớp bôi trơn nhưng vẫn không đủ khi đưa vào lỗ lồn còn chưa sẵn sàng cho cuộc hoan lạc. Nỗi đau thể xác kéo theo cái đau buốt trong tâm hồn, nàng lại khóc khi người tình đã không còn trân trọng như những ngày đã qua. Anh đang cưỡng chiếm em đó sao? Được rồi, em chấp nhận tất cả, hãy làm những gì anh muốn dẫu nó khiến em đau đớn tột cùng.
Linh trân mình quằn quại trước hành động cưỡng hiếp của tên đồi bại mà cứ ngỡ là người tình. Hắn chống tay nhấp lia lịa vào lồn nàng bất chấp nơi ấy vẫn còn khô hạn. Máu đã tuôn dính trên lớp bọc cao su, Linh ôm gối che mặt khóc nấc trong cơn đau rát buốt. Nàng bỏ mặc sự thét gào của thể xác để Khánh được hài lòng. Ôi thật đau đớn cho Linh vì nhầm lẫn dâng hiến cho thằng chó má. Tiếng da thịt va đập chát chúa giữa đêm khuya lấp đi tiếng khóc bi thương của người đàn bà yêu đến ngu muội. Con thú trên người Linh lồng lộn gầm gừ phóng thích vào cái bọc cao su những luồng tinh nóng rực. Dũng nắc nắc cắm sâu vào lồn mỹ nhân, cơ thể co giật như bị tra tấn bằng xung điện liên tục phun trào như thác lũ. Hắn tưởng như khí huyết bị rút cạn cho lần phối giống lịch sử này, trời ơi nhiều không tả xiết, sướng đến tê tái cả châu thân.
– A… anh ra rồi Linh ơi… A… a…
Tiếng rống của con thú hoang xé tan căn phòng yên tĩnh. Kẻ cưỡng dâm hả hê nhận một cái kết tuyệt nhất trong đời còn nạn nhân của hắn thì vật vã đau đớn khi da thịt bị cào xé rướm máu. Hắn kéo tuột con cặc ra khỏi cơ thể Linh, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ cửa mình loang đỏ cả tấm nệm. Hắn để mặc cho Linh nằm đó rút cái bao dính máu ném qua một bên. Thân thể trần truồng lặc lè đi vào nhà tắm xịt nước rửa vết máu tèm lem trên mảng lông đen ngòm. Khi trở ra thấy Linh vẫn mê man ngủ vùi, chân co lên khép hờ nhưng máu vẫn rịn ra từ đường xẻ. Dũng xé khăn giấy thấm cho nàng rồi nhào đến xé toạc chiếc đầm xòe, niềm kiêu hãnh của phái nữ bung lên ngồn ngộn. Hắn lột bỏ hai miếng dán đầu ti hả miệng táp vào cái núm hồng nhỏ xíu. Linh lại oằn mình nấc lên khi cơ thể bị bóp nát phần trên.
Suốt đêm Linh không có lấy một giấc ngủ vì mọi thứ đều lơ mơ trong ác mộng. Dũng đụ nàng hết hiệp này sang hiệp khác đều bằng những hành động vũ phu khốn nạn. Đến tờ mờ sáng Linh mơ màng tỉnh giấc, nhìn quanh quất thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nàng chống tay ngồi dậy và khiếp đảm khi rơi vãi khắp sàn nhà là vô số những chiếc bao cao su dính máu. Nàng nhìn lại cơ thể trần truồng và nhanh chóng cảm nhận cơn đau đến từ vùng kín. Dũng từ toilet bước ra trong hình hài lõa thể, con cặc gục đầu giữa mảng lông đen còn ướt nước vì mới qua rửa ráy. Hắn nhìn Linh nở một nụ cười của kẻ chiến thắng.
– Em tuyệt quá, anh đụ em đến gãy sụn mà vẫn còn thèm khát.
– Anh là thằng khốn nạn, anh đã cưỡng hiếp tôi suốt đêm, tôi sẽ cho anh ngồi tù – Linh gào lên ném chiếc gối vào mặt hắn.
– Ngồi tù vì em bao lâu anh cũng chịu. Đêm qua em đã là của anh, và cả ngày hôm nay anh sẽ chơi em đến khi nào kiệt sức mới thôi.
Hắn đến chỗ bàn để nước nặn viên thuốc cường dương nuốt ực vào miệng. Linh hiểu chuyện gì đang đợi mình phía trước, nàng vùng bỏ chạy nhưng cơ thể rã rời nhanh chóng bị Dũng túm lấy. Hắn nắm tóc nàng lôi sền sệt trên sàn nhà rồi hất lên giường bằng một thái độ khốn nạn chưa từng có.
– Em đã đối xử với tôi quá lạnh lùng. Em không cho tôi dẫu chỉ một cơ hội để nói chuyện. Em đem thân xác ngàn vàng trao cho thằng nhóc đáng tuổi con, như vậy không phải phí phạm lắm sao? Hôm nay tôi sẽ hưởng thụ em cho đến chết mới có thể rửa được mối hận trong lòng.
– Một con thú như ông mà cũng đòi được tôi đoái hoài, đồ rác rưởi. Dù gì tôi cũng là vợ của bạn ông, ông có thể đối xử như thế hay sao?
– Chồng em là một thằng ngu, lồn ngon như vậy không chịu ăn mà nghe lời thầy bà nhảm nhí dâng vợ cho phi công trẻ. Anh phải giật em lại để em biết thế nào là nhục nhã.
Thuốc đã có tác dụng khiến cặc Dũng lại dựng lên loe cái đầu đỏ tái. Hắn lao lên giường đè mở tay Linh ra hai phía vùi mặt ngấu nghiến vú nàng. Linh khóc nấc lên giãy giụa và đau đớn khi biết mình không đủ sức chống lại tên đê tiện. Sau một hồi giằng co đến đuối sức, Linh bị hắn trói tay ra sau lưng đè úp xuống nệm, hắn nhấc vểnh mông nàng đưa lồn về phía sau cầm cặc đâm thốc vào. Đau đớn tột cùng không thể thoát khỏi khi cơ thể đã kiệt sức, nàng đành chịu trận phơi thân cho loài dã thú cày xới tơi bời. Nước mắt lại giàn giụa khóc cho một kiếp bèo trôi…
Tờ mờ sáng đã có tin báo kết quả, Phấn nhìn vào điện thoại xác định lộ trình chiếc xe màu trắng đêm qua. Gương mặt vẫn điềm tĩnh thông báo cho toàn đội đến giờ lên đường. Cả đêm tất cả đều ngủ lại biệt thự của Hằng, kể cả những tay có máu mặt trong thế giới ngầm cũng được Phấn gọi đến. Hai chiếc xe hơi lần lượt phóng ra khỏi cánh cổng lớn lao đi theo lộ trình đã vẽ. Đích đến dần hiện ra trước mắt, đó là một khách sạn cao cấp mới xây được vài tháng trong một khu dân cư đang còn chưa hoàn chỉnh. Một lực lượng gồm hai phụ nữ, một thanh niên trẻ và bốn vệ sĩ hùng hổ tiến vào quầy tiếp tân. Cô gái trực đêm hốt hoảng ngồi bật dậy dụi mắt.
– Dạ… anh chị muốn thuê phòng ạ?
– Không, chị đến tìm người bị bắt cóc – Phấn mở hình Linh và Dũng cho cô gái xem – Đêm qua tên này đã đưa em gái của chị vào đây. Xe hắn còn dưới hầm – Phấn chìa tay ra lệnh bằng giọng lạnh băng – Đưa chìa khóa phòng cho chị.
– Dạ chị ơi… em phải gọi lên hỏi ý khách trước đã.
– Chị không nhắc lại nữa đâu. Đưa đây.
Thấy cô gái vẫn chôn chân đứng im, Phấn thở hắt ra cố giằng một cơn nổi nóng. Thân hình đồng hồ cát lùi lại phía sau nhường chỗ, một vệ sĩ lao đến túm cổ áo cô gái nhấc lên, một người khác đi vòng vào quầy giật đứt dây điện thoại kề mũi dao vào cổ.
– Phòng mấy?
– Dạ… – cô gái tiếp tân run rẩy – cho em xem lại sổ.
Tội nghiệp con bé, vì làm đúng trách nhiệm mà nó suýt bị một con dao thọc vào cổ họng. Tay run run lật tìm trong quyển ghi chép, gương mặt tái nhợt nhìn gã vệ sĩ nói lắp bắp không thành lời.
– Dạ… bảy… lẻ… một.
– Hai đứa em ở lại đây – Phấn chỉ tay vào hai gã bặm trợn – một đứa dòm chừng thang máy và thang bộ, một đứa xử lấy mấy cái camera cho chị, còn lại lên lầu 7.
Binh bong, cửa cabin dạt ra hai phía, số phòng 701 bật lên đánh thẳng vào mắt đội giải cứu. Cầm tấm thẻ từ trên tay, Hằng chạm vào ô cảm biến, bíp… cửa phòng mở bung, những đôi chân nhanh nhẹn lao vào. Một cảnh tượng đau lòng hiện ra khiến mọi người không khỏi bật khóc, thằng chó má đang đè ngửa Linh trên nệm trong khi tay vẫn bị trói ngược ra sau, hắn đứng dưới đất ôm eo nạn nhân nắc òng ọc vào da thịt bê bết máu.
Sự xuất hiện bất ngờ của những vị khách không mời khiến con thú say mồi không kịp phản ứng, một người cầm máy quay lại cảnh này. Khánh khóc nấc lên lao đến đấm thẳng vào mặt thằng chó đẻ, mũi hắn phun máu ngã nhào xuống sàn gỗ. Hắn lồm cồm bò đến chân Hằng rối rít.
– Hằng ơi, đây là hiểu lầm, cho anh giải thích…
Bốp, mũi giày cao gót bung thẳng vào quai hàm khiến tên khốn nạn không mở lời được nữa. Khánh vừa khóc vừa cởi vội áo sơ mi phủ lên người Linh, nàng nằm đó đờ đẫn không còn sức để khóc, nhưng khi thấy Khánh nước mắt lại trào thành dòng. Ôm thân xác mềm nhũn vì kiệt sức, Khánh khóc sướt mướt như một đứa trẻ. Hằng cũng thế, nàng khóc tức tưởi lấy mền đắp lên người Linh.
– Xin lỗi em vì chị đã đến trễ. Rồi nó sẽ đền tội, chị hứa với em.
Hằng lao xuống giường túm cổ thằng khốn nạn tát lia lịa. Khóe miệng hắn tóe máu bò trên sàn nhà van xin nhưng càng khiến cho người đàn bà quyền lực thêm điên tiết. Khánh dùng khăn thấm máu cho Linh bế nàng đi như chạy đến thang máy, những người còn lại trói tay gã Dũng lôi theo. Khi xuống đến tầng trệt, Phấn cầm cọc tiền dày cột nện lên bàn.
– Đây là phần bồi thường thiệt hại cho khách sạn.
Thực ra cũng chẳng thiệt hại gì nhiều, chỉ nối lại line điện thoại và thay cái ổ cứng camera là xong nhưng Phấn vẫn dùng số tiền lớn để giải quyết thật sạch sẽ.
– Em và Khánh đưa Linh đến bệnh viện, còn chị sẽ đưa tên này về nhà em.
Hằng thoáng nhíu mày và hiểu ra ý đồ thâm sâu của Phấn. Linh được đưa nhanh vào phòng cấp cứu, các động tác cần thiết tiến hành rất khẩn trương. Một lúc sau điều dưỡng đẩy Linh trên băng ca có treo túi truyền dịch.
– Anh là người nhà bệnh nhân phải không? Đi theo tôi.
Khánh chạy dọc bên băng ca cầm tay Linh rưng rưng nước mắt.
– Anh xin lỗi, tại anh tất cả!
Nữ điều dưỡng có vẻ ngạc nhiên, cứ tưởng Khánh là em trai của bệnh nhân nhưng không ngờ xưng hô quá thân mật. Lẽ nào họ là một cặp? Ôi anh chàng đẹp trai quá…
– Em đau lắm, em sắp chết phải không anh? – Nước mắt lăn trên đôi má nhợt nhạt.
– Đừng nói bậy, chỉ là tổn thương da thịt, một hai ngày sẽ khỏe lại thôi.
– Khánh ơi… anh đừng bỏ em, nha anh!
– Anh không bỏ em đâu – Áp bàn tay thon thả vào má, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt chàng trai trẻ đầy hối hận.
– Anh đợi ở đây – Nữ điều dưỡng đóng cánh cửa nhôm đẩy băng ca vào phòng nội soi.
Linh nằm ngửa trên ghế khám và bị lột truồng phần hạ thể, hai chân hơi co tách rộng gác trên giá đỡ. Người phụ tá sắp xếp các dụng cụ khám bệnh lên khay inox, dù Linh không nhìn thấy những gì diễn ra phía sau nhưng tiếng loảng xoảng cho thấy dụng cụ đều bằng kim loại. Nữ bác sĩ tròng chiếc đèn rọi qua đầu rồi trượt ghế bánh xe đến ngồi đối diện háng Linh. Bà tặc lưỡi trước cảnh tượng máu me quanh vùng kín.
– Em gái ơi, chị sẽ đặt mỏ vịt vào âm đạo, sẽ hơi rát một tí, em chị khó nha!
– Dạ… chị nhẹ giúp em.
– Chị sẽ rất cẩn thận.
Bác sĩ lau vết máu quanh âm hộ và chợt ganh tỵ với vẻ đẹp hiếm thấy của bộ phận mà Linh đang sở hữu. Bà khám bệnh nhiều năm rồi, mỗi ngày chắc phải sờ soạng vạch ngó cả chục cái lỗ nhưng đều là những mép thịt rệu rạo thâm quầng. Những kẻ đến đây đều mang theo cái lồn bị bệnh nên hình hài ít nhiều cũng không được hoàn chỉnh. Hôm nay bà nhận một ca hiếp dâm cũng có thể gọi là lồn không bình thường nhưng sự tổn thương chỉ nằm sâu bên trong và phần bên ngoài không hề hấn gì, có chăng hai môi nhỏ chỉ sưng nhẹ một tí.
– Em gái đi với ai? – Bác sĩ hỏi chuyện để Linh phân tâm trong lúc bà đưa mỏ vịt vào trong.
– Dạ… – Linh lưỡng lự – dạ… chồng em – Nàng đỏ mặt khi xem Khánh là chồng mình.
– À… anh chàng đẹp trai ngồi bên ngoài đó hả?
– Dạ… A… – Linh nghe mép lồn lạnh ngắt, cái mỏ vịt vừa ấn nhẹ vào lỗ âm đạo khiến nàng nhăn mặt.
– Ồ chị ngưỡng mộ em. Ông xã đẹp trai và rất trẻ. Nhỏ như vậy mình dễ dạy em à.
Bác sĩ nở nụ cười thân thiện nhưng qua lớp khẩu trang Linh không nhìn thấy, chỉ biết ánh mắt ấy thật nhân hậu để nàng có thể gửi trọn niềm tin.
– Chồng trẻ chắc em hạnh phúc lắm nhỉ? – Ngón tay xoay xoay, chiếc mỏ vịt bắt đầu mở lớn trong lồn Linh.
– Dạ anh ấy rất tuyệt. Ôi đau quá chị ơi – Linh nhận ra âm đạo đang bị nông giãn.
– Chị hiểu, ráng một chút, chị sẽ làm rất nhanh.
Bác sĩ đưa ống vào trong hút sạch dịch nhầy lẫn máu. Bắt đầu xuất hiện vài vết xước trên vách âm đạo, máu vẫn rỉ ra từ đó nhưng đã giảm đi rất nhiều. Tiếp theo bà đưa đầu nội soi vào và chăm chú nhìn hình ảnh, Linh cũng nhìn theo thấy cả một vùng đỏ tươi hiện trong ô tròn giữa màn hình máy tính.
Những nếp nhăn sần sùi thấy rõ dưới camera chuyên dụng. Nàng liên tưởng đến cảm giác khi những nếp nhăn này chà xát với niêm mạc trên cặc Khánh. Nó tuyệt đến ngây người và nàng sẽ nhớ mãi cảm giác ấy đến khi con tim ngừng đập.
– Có nghiêm trọng không chị?
– Nói không có gì cũng không đúng nhưng nói nghiêm trọng cũng không hẳn vậy.
Bác sĩ vặn vặn nút xoay, mỏ vịt khép lại được lấy ra khỏi âm đạo khiến Linh nhẹ cả người. Cái lạnh của nó mất hẳn trả lại cho nơi ấy sự ấm áp dễ chịu.
– Rất may âm đạo em có độ co giãn tốt. Những người còn trẻ sức khỏe tốt sẽ có được khả năng này. Sự đàn hồi giúp thành âm đạo chống chọi với những chà xát cưỡng ép nên giảm thiểu tổn thương.
– Vậy có cần nằm lại không chị?
– Có chứ! Em đang kiệt sức phải tĩnh dưỡng. Đồng thời cần theo dõi khả năng cầm máu.
– Vậy… sẽ nội soi nữa hả chị? – Linh không muốn cái mỏ vịt khi nãy đưa vào âm đạo lần nữa.
– Không cần, chỉ khám thôi. Cứ yên tâm, nằm một hai ngày là cùng. Giờ điều dưỡng sẽ đưa em qua phòng khác kiểm tra tổng thể về sức khỏe và tâm lý rồi đưa về trại nghỉ ngơi.
Cửa phòng khám lùa qua một phía, điều dưỡng bước ra gọi tên.
– Mời người nhà Trần Phương Linh.
– Là tôi ạ. Sao rồi chị?
– Vợ anh cần được kiểm tra thêm một số bước nữa… – Hằng ngồi gần đó che miệng cười tủm tỉm – anh cầm giấy này đi đóng tiền rồi về phòng lưu bệnh, khám xong bệnh nhân sẽ được đưa về đó nên không cần chờ ở đây nữa.
Nữ điều dưỡng quay đi nhưng ánh mắt chợt ngoái lại phía sau để nhìn một lần nữa chàng thanh niên cao lớn quá đỗi đẹp trai.
– Mình đi thôi chị.
– Sướng nhỉ! – Hằng đi cùng Khánh mà môi cứ mím chặt còn mũi thì khịt khịt cố ngăn một tiếng cười.
– Cười trên sự lo lắng của người khác chị thấy sướng lắm hả?
– Không, chị ngưỡng mộ em. Mới một đêm đã có được vợ đẹp.
– Cái chị hồi nãy không biết nên nói bậy, kệ người ta đi.
Hằng đã lo xong các thủ tục nhập viện và tiền tạm ứng, nàng chọn dịch vụ tốt nhất nên phòng chờ cứ như một khách sạn hạng sang. Căn phòng rất lớn, máy lạnh mở hết công suất mát rượi. Giữa phòng là chiếc giường lớn cho bệnh nhân, sát vách là giường cho người nuôi bệnh. Hằng kiểm tra sơ qua các vật dụng như tivi, tủ lạnh xem có hoạt động tốt không.
– Chắc ổn rồi đó chị, để em ở lại với Linh… với chị Linh. Chị về lo công việc đi.
– Khánh nè, hôm qua chị nóng ruột quá… đánh em oan uổng, cho chị xin lỗi.
– Đáng lẽ chị nên đánh nhiều hơn mới phải – Mắt Khánh đỏ hoe – Nếu em không ngủ quên thì đâu xảy ra cớ sự này.
– Chị thật vô tâm quên mất là em chưa được chợp mắt suốt 24 tiếng đồng hồ. Mà nghĩ lại em cũng khờ quá, con nhỏ giận hờn đuổi đi, vậy mà cũng đi cho đành. Phụ nữ đang yêu nó vậy đó, hờn dỗi dữ lắm, Linh xua đuổi em chứ lòng nó không muốn vậy đâu.
– Chị Linh khóc đến đau lòng nên em không dám ngồi lại, sợ thấy em rồi không kềm lòng được nên em mới lánh mặt thật xa đợi khuya đưa về, ai ngờ… – Khánh vò đầu bứt tai ray rứt.
– Em rất có trách nhiệm, chỉ tại số con bé nó khổ.
Có tiếng lục đục ngoài hành lang rồi tiếng mở cửa, băng ca đẩy vào một bệnh nhân đã lấy lại nét tươi tỉnh. Nhăn nhó ngồi dậy trong bộ đồ rộng thùng thình, trông Linh đáng thương biết nhường nào.
– Chị… – Linh cúi mặt khi bắt gặp ánh mắt Hằng, đôi mắt kia không còn săm soi mà chỉ có tình thương và lo lắng – Em xin lỗi chị.
– Em không có lỗi gì hết. Nằm xuống đi em – Hằng ngồi bên mép giường cầm tay Linh – Cả đêm qua vì lo lắng mà không ai chợp mắt được một phút nào.
– Sao mọi người biết em ở đó mà đến cứu?
– Chuyện dài lắm nhưng đều nhờ Khánh. Nếu nó không sáng suốt nhớ ra bảng số xe thì không biết em phải chịu tủi nhục đến mức nào. Chị hứa với em, thằng chó đó sẽ đền tội.
– Em ổn rồi, mọi người về lo công việc đi. Khánh nữa, còn phải lên lớp.
– Thấy em cũng khỏe nên chị về giải quyết công việc, sáng mai chị qua với em.
Hằng hôn lên má Linh từ biệt mở cửa phòng bước ra hành lang, bước chân dừng lại nhìn Khánh bằng ánh mắt trông cậy và gửi gắm.
– Nếu việc học không quá cấp bách em nên ở lại bên Linh, còn không thì để chị sắp xếp người qua thay em.
– Dạ không cần. Em sẽ ở lại đến khi nào chị Linh được ra viện.
– Phải rồi, chồng phải biết lo cho vợ chứ! – Hằng che miệng cười bỏ đi một mạch.
Khánh đứng nhìn theo ngẩn ngơ một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Chàng sinh viên đẩy cửa bước vào được chào đón bằng cái nhìn trìu mến.
– Sao Khánh không về?
– Khánh sẽ ở lại đến khi Linh bình phục.
– Rồi sau đó… đường ai nấy đi… phải vậy không? – Đôi mắt tuyệt đẹp long lanh những giọt lệ.
– Anh sẽ không rời xa em nữa – Khánh ngồi bên giường bệnh cầm tay Linh áp lên má.
Linh bật khóc tức tưởi, đã bao ngày nàng đã khắc khoải trông chờ lời âu yếm này nhưng đến nay Khánh mới chịu ban cho nàng. Nhưng có lẽ do chàng thương hại tình cảnh này chứ không hẳn trong lòng thấy thoải mái. Mặc kệ, Linh không soi xét thêm nữa, chỉ biết rằng nàng được đắm mình trong lời âu yếu yêu thương. Dẫu nó có giả dối hay tạm bợ rồi mai kia mất đi nàng cũng cam lòng. Đối với nàng hiện tại là một món quà vô giá.
– Cảm ơn anh! – Linh rụt tay trở mình nhìn lên trần nhà – Em bây giờ như hoa tàn nhụy rửa, thân xác nhơ nhuốc chẳng còn mặt mũi gặp anh.
– Đây là tai nạn và anh là nguyên nhân gây ra tai nạn đó cho em.
– Anh không cần nhận trách nhiệm về mình, chỉ tại em không tốt bị ông trời trừng phạt.
– Nếu anh không để em lại một mình thì em đã không gặp nạn.
– Người ta hờn dỗi, vậy mà cũng bỏ đi – Linh ôm mặt òa khóc.
– Thực ra anh chỉ lánh ra xa đợi em nguôi giận, nhưng vì thiếu ngủ mà anh đã ngủ quên dưới gốc cây bàng – Khánh cũng khóc theo Linh.
– Vậy sao? Trời ơi oan nghiệt quá! Cũng vì giận anh mà em đã ngu dại bị người ta chuốc rượu đến say khướt. Hắn chiếm đoạt em trong cơn mơ màng mà em cứ ngỡ anh đã quay về. Em đã gọi tên anh rất nhiều, nhiều lắm… và em đã khóc khi thấy anh không còn yêu thương trân trọng em nữa. Hắn đối xử với em như một con vật và cưỡng hiếp em đến kiệt sức.
Khánh gục xuống khóc như đứa trẻ khi cảm nhận rất chân thật nỗi đau của nàng. Lời bộc bạch đã nói lên tình yêu sâu đậm lúc nào cũng mơ tưởng về người mình yêu. Kẻ ác thật thâm độc khi lợi dụng điều đó để mạo danh Khánh vùi dập một cánh hoa, xem nàng như món đồ giải trí rồi vứt đi khi không còn giá trị. Như có ngàn mũi dao đâm thấu vào lồng ngực, Khánh ước mình có thể chết đi để trả nàng về nguyên vẹn như ngày đầu.
– Tất cả đều do anh mà ra, em hãy nguyền rủa anh đi!
– Anh không có lỗi. Chúng ta đều không thể thoát khỏi sự sắp đặt của số phận. Vì em không tốt, em phải gánh lấy thôi.
Khánh lau nước mắt cho Linh rồi mỉm cười như chưa hề có chuyện đau lòng nào. Đó mới thật sự là gương mặt mà Linh mơ tưởng.
– Thôi mình đừng nói chuyện buồn nữa. Hãy biết rằng từ nay anh sẽ không rời xa em nữa. Dẫu em có mắng chửi đuổi xua thì anh nguyện sẽ là con rùa rụt cổ, cho đến khi em mắng khàn giọng thì anh lại thò đầu ra để cõng em dạo phố.
– Đồ đáng ghét! Khéo nịnh lắm!
– Dù trời có sập, dù em có thế nào thì trong mắt anh em vẫn là người hoàn hảo nhất. Điều quan trọng là em phải tĩnh dưỡng để sớm bình phục.
Linh mỉm cười nhưng trong nụ cười tươi tắn của ngày nào đã phảng phất chút gì đó u uất. Bình phục ư? Có lẽ đó là mong mỏi của tất cả người bệnh nhưng với Linh nó chỉ mang đến niềm đau. Hai ngày trong bệnh viện sẽ ngắn ngủi vô cùng vì sau đó nàng phải tách rời khỏi Khánh để trả anh về với thế giới những quý bà. Những giây phút bên nhau sẽ sớm qua đi chẳng còn đọng lại trong tiềm thức, chỉ có người phụ nữ đáng thương này là gánh hết mọi nỗi đau.
– Hôn em đi. Em muốn ôn lại cảm giác khi thuộc về anh!
Khánh cúi xuống gắn hai đôi môi vào nhau, Linh vòng tay giữ trên cổ tình lang. Chiếc hôn của chàng vẫn ngọt ngào nồng đượm yêu thương đẩy Linh trở lại bể sâu luyến ái. Nàng càng vùng vẫy trốn chạy càng bị trói chặt bởi sợi dây vô hình. Có tiếng gõ cửa rồi tiếng xe đẩy của nữ điều dưỡng. Linh vội buông Khánh nhưng chàng cứ giữ chặt lấy Linh để tiếp tục chiếm đoạt môi nàng.
– Anh chị ơi… cho em đo mạch – Cô gái ngượng đỏ mặt khi chứng kiến cảnh trai gái hôn nhau mà bỏ quên thế giới chung quanh – Anh chị ơi…
– Sao lúc nãy không đo?
Khánh rời môi Linh ngồi dậy nhìn điều dưỡng nói bằng giọng gắt gỏng. Linh khẽ mỉm cười vì lần thứ hai thấy chàng nổi nóng, lần đầu là lúc Khánh xông vào đấm vỡ mũi tên hiếp dâm.
– Dạ em xin lỗi, mỗi ngày phải đo đúng số lần bác sĩ quy định. Anh thông cảm – Cô gái chắc chắn lớn tuổi hơn Khánh nhưng vẫn khép nép xưng em.
– Đo có đau không? – Khánh lại hỏi.
– Dạ chỉ đo huyết áp và bắt mạch thôi.
Nữ điều dưỡng cố làm thật nhanh rồi ngượng ngùng đẩy xe đi như chạy ra ngoài. Khánh theo sau lưng đợi kẻ phá rối đi ra thì khóa trái cửa.
– Đáng ghét, chỗ người ta đang âu yếm.
– Coi anh kìa – Linh cười tủm tỉm – Tự dưng nóng vô cớ. Từ lúc quen nhau chưa thấy anh nổi nóng bao giờ luôn á.
– Phá đám bảo sao không bực. Đáng lẽ hồi nãy đo luôn phải đỡ mất công không.
– Thôi bỏ đi, đến đây với em.
Khánh nhoài người lên giường để cả hai làm lại cái việc còn bỏ dở. Nữ y tá lúc nãy quá ngượng ngùng khi chứng kiến người ta hôn nhau ngay trong bệnh viện, rồi bản mặt đẹp trai cứ cân cân chất vấn khiến cô nàng mất bình tĩnh đến quên cả việc phát thuốc. Cô gái khốn khổ lại phải lùi xe đứng trước phòng gõ cửa, dù rất ái ngại nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
– Sao cô cứ làm phiền vợ tôi hoài vậy? Để cho người ta ngủ chứ!
– Dạ em xin lỗi, đây là thuốc của chị – Cô gái đẩy xe đi thật nhanh. Người gì mà… đẹp trai nhưng lạnh lùng quá chừng.
Nằm bên trong Linh nghe văng vẳng giọng Khánh nạt nộ. Khánh vừa nói gì, chàng gọi em là vợ ư? Đáng ghét… ai thèm… Gương mặt đỏ ửng không kịp giấu đi khi Khánh quay lại giường bệnh.
– Anh mới nạt một chặp, chắc sợ rồi.
– Thôi mà… dữ quá hà, mới thấy lần đầu luôn.
– Từ nay anh phải dữ dằn lên để bảo vệ em – Khánh gồng hai tay như lực sĩ cử tạ.
Nhìn Khánh trở lại nét hồn nhiên lí lắc khiến Linh nghe lòng xao xuyến. Kỷ niệm những ngày đầu quen nhau ùa về sống động. Nàng nhớ buổi đầu tiên cả hai khám phá thân thể nhau trên chiếc ghế đôi chật chội. Hôm ấy Linh thật hư hỏng, chỉ một hai câu dụ dỗ đã để Khánh lột truồng, và tuyệt hơn nữa là chàng đã… liếm chỗ ấy của người ta, thật thích làm sao!
– Nghĩ gì mà cười một mình vậy?
– Em đang nhớ đến kỷ niệm ở bến sông. Em muốn ôn lại.
– Đợi em khỏe hẳn rồi mình cùng nhau đắm đuối cả đêm dài, như vậy sẽ thích hơn. Em đói chưa để anh pha sữa cho em uống?
– Ưhm – Linh gật đầu.
Khánh đứng dậy đi vòng vào chiếc bàn bên trong trong pha ly sữa nóng mang đến đứng cạnh giường bệnh đỡ Linh. Nàng chụp tay vào đáy quần ngửa mặt nhìn Khánh âu yếm.
– Em thích uống sữa này…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro