Phần 94
2024-01-31 11:46:00
Mùng 6 tết, nó chở em ra sân bay… Đường phố Hà Nội ngày đầu tiên đi làm cũng khá là đông… Nó đi Đại lộ Thăng Long nên cũng chỉ dính tắc đường một chút ở đường Phạm Văn Đồng… Ngồi trên xe em cứ mở nhạc rồi hát, mấy giai điêu bài hát Việt mà hay lắm… Càng để ý, tiếp xúc với em thì nó càng thấy em nhí nhảnh, trẻ con và yêu đời… Ở em có một cái gì đó mà khiến nó thấy khác lạ lắm, nhiều lúc chỉ cần nhìn em thôi nó cũng bật cười được… Ấy vậy mà ngần ấy năm nó chẳng hề nhận ra điều này khi ở bên em…
– Em đi rồi em ra với anh… Đừng có mà vớ vẩn đấy nhé…
– Ố kề… Vào trong đó thời tiết khác ngoài này… Em nhớ giữ gìn sức khỏe…
– Vâng… Em nhớ rồi… Anh nhớ chăm sóc cho bản thân đấy nhé…
Em phụng phịu chỉnh lại cái cổ áo khoác cho nó rồi cũng kéo vali đi vào khu vực checkin… Đời nó lắm chuyện, suốt ngày phải gặp mấy cảnh chia ly ở sân bay… Nhưng có lẽ lần này là khác, sẽ có chẳng sự từ biệt nào ở đây cả… Em sẽ về với nó thôi… Nó chắc chắn là như vậy…
Nhìn bóng dáng em khuất xa cũng là lúc nó đội lại cái mũ lưỡi chai rồi đi ra phía sảnh để ra về… Lúc gần ra sảnh… Chợt nó đứng khựng lại… Nó thấy Mai Anh, đang bế theo một bé gái chừng 4 tuổi… Bé rất xinh, và giống Mai Anh như đúc… Có vẻ như đang lạ lẫm, thích thú với khung cảnh xung quanh, chỉ đòi xuống mặc dù Mai Anh vẫn bế xốc lên… Theo sau đó, là chồng em đang khệ nệ kéo theo 2 cái Vali to đùng ra phía khu vực vận chuyển đồ đạc… Nó đứng mãi ở đó, kéo cái mũ lưỡi chai dịch lên để nhìn rõ hơn… May mắn rằng cái kính cận mà nó đeo để lái xe dễ dàng hơn lúc này lại giúp nó thấy rõ được từng chi tiết… Mai Anh có vẻ như không nhận ra nó, mặc dù chỉ đứng cách nó 10m…
– Đậu, con ngồi xuống đây, con không nghe lời mẹ đánh đòn đấy…
– Mẹ ơi ăn kem, ăn kem…
Đậu chỉ tay về phía hàng quán trước cửa với cái tủ lạnh to đùng, nó lại đang đứng ở cây cột gần đó, thấy vậy nó nép hẳn người vào bên trong để tránh ánh mắt của Mai Anh nếu em nhìn theo hướng mà Đậu chỉ… Tay vẫn không ngừng lay Mai Anh… Mai Anh có vẻ mệt mỏi, không đáp lại yêu cầu của bé Đậu mà chỉ dở túi xách ra lục như tìm kiếm thứ gì đó… Bỗng bé Đậu chạy vọt ra gần chỗ nó đứng, rồi nhìn thích thú với những chiếc kem đang ở trong tủ…
– Đậu… – Mai Anh quát lên rồi nhanh tay cất đồ vào túi xách… Bé Đậu đã chạy đến đứng ngay cạnh nó… Mai Anh cũng chạy lại theo…
– Mẹ đã nói con đừng có bướng, sao con chạy linh tinh vậy… Có muốn mẹ đánh đòn không?
– Con ăn kem…
– Không ăn gì hết… Đi ra đây với mẹ…
– Không… không… – Đậu bắt đầu mếu và khóc…
– Có nghe lời không? – Mai Anh quát to…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Để anh mua cho bé…
Nó lên tiếng, Mai Anh như nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn về phía nó… Nó kéo cái mũ lên cao hơn một chút rồi nở một nụ cười tiến lại…
– Con thích ăn kem gì?
– Đây… đây…
Đậu thấy nó nhưng cũng chẳng tỏ ra sợ sệt với người lạ, đưa tay chỉ chỏ vào mấy cái kem nhiều màu sắc… Nó đưa tay ra vẫy chị bán hàng…
– Lấy cho em cái này…
Nó rút ví ra trả tiền… Mai Anh vẫn đứng sững ở đó không nói lên câu nào… Nó cầm que kem ốc quế rồi bóc ra đưa cho Đậu… cô bé đưa 2 tay ra nhận, cúi đầu cái rụp…
– Cảm ơn…
– Con ăn thế này có sợ viêm họng không?
– Hông…
Tiếng nói bập bẹ, lơ lớ khiến nó phì cười… Nó bế thốc Đậu lên rồi nhìn bé ăn kem, Mai Anh đứng bên cạnh đó vẫn chưa nói gì… Nhưng nó cảm nhận em đang rất ngạc nhiên và cứ đứng sững đó nhìn nó…
– Đậu tên là gì đấy em? – Nó quay ra hỏi Mai Anh, không quên nở một nụ cười thân thiện…
– Đoàn Ngọc Mai Anh… – Em đáp lại, giọng có chút buồn tủi…
– Mai Anh… cái tên rất đẹp… hy vọng rằng sau này con sẽ xinh đẹp tựa thiên thần như mẹ con và có một cuộc đời thật hạnh phúc nhé… – Nó véo nhẹ má của Đậu, cô bé nhăn mặt lại, không biết vì đau hay vì lạnh khi ăn kem…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Em phải vào thôi… Chồng em đang đợi trong kia…
– Ừ… đi mạnh giỏi em nhé…
Mai Anh không trả lời, chỉ bế Đậu từ tay nó rồi quay đi… Nó vẫn đứng đó nhìn theo, đi khoảng mấy bước… Mai Anh quay đầu lại rồi nhìn nó một lúc lâu… Đôi mắt đã đỏ hoe ngấn lệ từ lúc nào…
– Em cảm ơn anh!
– Vì sao?
– Vì cái kem này…
Nó mỉm cười… gật đầu… Mai Anh vẫn đứng đó nhìn nó… Nó đưa tay lên vẫy chào như một lời từ biệt…
– Cảm ơn anh, vì tất cả…
Sau câu nói ấy, Mai Anh bước đi… bé Đậu tựa vào vai mẹ, tay vẫn cầm que kem… nhìn về phía nó rồi cười tươi… Một nụ cười rạng rỡ hệt như nụ cười của em năm 17 tuổi… Một vài tia nắng xuân len lỏi qua từng đám mây chiếu vào cửa kính trước sảnh… Nó đội lại cái mũ lưỡi chai rồi nhìn em lần cuối, miệng nở một nụ cười nhẹ…
‘Tạm biệt em, cô gái hoàng hôn trên bãi biển… Chuyện tình của chúng ta đã trải qua thật nhiều sóng gió… Nhưng anh biết rằng, hoàng hôn vẫn là minh chứng rõ ràng nhất cho sự kết thúc cũng có lúc thật đẹp.
Hy vọng cuộc đời sau này của em sẽ an nhiên và hạnh phúc… Cảm ơn em vì tất cả…’
…
Sau tết là rét nầng bân… Đợt rét cuối cùng trước khi không khí trở nên ấm áp hơn… Em vào ĐN đã được 2 tháng… Còn nó thì cũng đã đi thực nghiệm xong và chuẩn bị đồ án để nộp lại… Hoàn thành khóa học nghiệp vụ 6 tháng… Tính chất công việc phải di chuyển nhiều, có khi đi cả tuần mới về nhà được 1 buổi… Xe của em nó để ở nhà thằng Hưng, đợt này ra vội và cũng ở 1 mình nên nó cũng chưa có thời gian đi tìm nhà để thuê… Thằng Hưng thấy vậy bảo nó về ở cùng, nhà nó to, cũng đủ phòng và đủ tiện nghi. Nó cứ để xe em đó, chỉ đi xe máy đi làm, phần vì công việc đi xe máy sẽ tiện lợi và chủ động hơn, phần vì nó mới đi làm, đi ô tô sợ người khác soi mói, đánh giá…
Trở về nhà sau chuỗi ngày công tác tại mấy tỉnh miền núi… Đường núi và những con dốc thẳng đứng khiến cho chân nó mỏi nhừ… Rượu chè với đồng bào trên đó liên miên cũng khiến nó có phần mệt mỏi. Sau chuyến đi này là ngồi viết sản phẩm, nó sẽ tự cho bản thân mình nghỉ 1 tuần để có thể hồi phục thể trạng.
– Hôm nay anh có về nhà không?
Ngọc Anh vừa xới cơm vừa hỏi nó dè dặt…
– Không, tao đang bận bù đầu đây, thời gian đâu mà về…
– Vâng em hỏi, chiều em với anh Hưng về, mẹ Ngọc đang ốm…
– Mẹ ốm thế nào?
Nó quay sang hỏi thằng Hưng vẫn còn đang đăm chiêu vào cái điện thoại…
– Có tuổi rồi thay đổi thời tiết thôi… Tao về lấy tiền đi đầu tư là chủ yếu…
Thằng Hưng đáp lại nó, nhưng mắt thì vẫn dán vào cái điện thoại…
– Ừ cho tao gửi lời hỏi thăm sức khỏe mẹ… Ngọc Anh tí lên phòng, anh đi trên ấy về có mấy túi dược liệu tốt lắm… Mày bốc 1 ít rồi mang về cho mẹ với mẹ Ngọc dùng…
– Vâng…
– À Hưng, mày tìm cho tao một căn hộ, bé thôi nhưng có 2 phòng ngủ, 1 khách nhé…
– Có luôn, ông anh tao mới sang Mỹ, để nhà cho tao trông… Được thì mày sang đó mà ở, tao báo với ông ấy 1 câu… Mà ở đây có vấn đề gì à?
Thằng Hưng tắt điện thoại, cầm bát cơm lên và ngước lên nhìn nó…
– Không có gì, tại Linh sắp ra đây, mà kéo nhau lũ lượt về đây ở, mang tiếng lắm…
– Từ bao giờ mày biết điều thế con zai… Khách sáo cái cmm à?
Thằng Hưng nói xong biết hớ, quay sang thì Ngọc Anh đã lườm cháy mặt, nó cười cười rồi phân bua…
– Thôi, nhường không gian riêng cho chúng mày… Tao cũng đi làm, cũng có kinh tế, và tao cũng cần không gian riêng chứ…
– Tao tưởng Linh có nhà mà… Sao phải đi ở chỗ khác…
– Vẫn là câu nói trên, tao không thích dựa dẫm, mày hiểu mà…
– Ông cứ vẽ chuyện, thể đéo nào nó chẳng sang ở với ông ý mà cứ làm màu… Thôi ăn đi… Lát tao gọi cho ông anh rồi chiều tao đưa sang xem… Nó nằm ngay Dương Đình Nghệ, đi đâu cũng tiện đường…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Chiều đó, thằng Hưng đưa nó sang… Căn hộ khá tiện nghi và đẹp nằm ở tầng 16… Từ đây nhìn là thấy toàn bộ view đường Phạm Hùng và khu Mỹ Đình, bên cạnh là tòa Kaangnam nữa… Căn hộ 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp và 1 wc ở ngoài… Nói chung là đi xem là thủ tục thôi, chứ có chỗ ở là tốt rồi…
Đợi Hưng và Ngọc Anh lên thì nó sẽ chuyển sang đó ở… Nhâm nhi 1 ly cafe và ngồi gõ bài… Chợt nó có cuộc gọi…
– Em nghe anh…
Anh Bắc cùng cơ quan nó gọi…
– Có mấy vấn đề ở quán Karaoke xxx, đi làm cùng anh không?
– Có vụ gì thế anh, có nghiêm trọng không để em ăn mặc…
– Lãnh đạo bảo làm… Chuẩn bị đi, anh qua đón… Không cần mang gì cả, mình như khách thôi…
– Thế anh qua đón em nhé, hay em đón anh…
– Để anh đón mày… gửi anh cái định vị qua zalo nhé…
Nó cúp máy rồi lấy bộ quần áo mặc vào… Đang buộc cái dây giày thì thấy em gọi Video… Sau đó là cuộc gọi của anh Bắc đè lên trên… Nó bấm tắt máy, để im lặng, tắt mạng rồi đi xuống nhà…
– Anh đi nhanh thế…
– Công việc cấp bách thì chả đi nhanh… lên xe đi…
– Có vụ gì thế anh…
– Cứ đến nơi quan sát rồi hiểu… giờ nói lộ hết bí mật…
Nó ậm ừ rồi mở điện thoại… Mấy cuộc gọi lỡ của em, đang hí hoáy nhắn tin thì anh Bắc lên tiếng…
– Cất điện thoại đi, tắt nguồn luôn…
Nó nghe vậy cũng làm theo… Mấy vụ đi làm như thế này nó hiểu… Làm điều tra thì tốt nhất cứ như là người bình thường… Thậm chí là ăn vận nghịch ngợm 1 chút để dễ bề hoạt động… Mà anh Bắc này ở ban nó nổi tiếng giỏi về mảng điều tra… Nhưng mấy vấn đề ông làm toàn mại dâm rồi karaoke, bar bủng các thứ… Làm thì ít mà chơi thì nhiều…
Đỗ xe trước cửa quán, anh Bắc vẫy tay cho thằng cu trông xe ra đánh hộ xe vào… Nhìn phong thái thì có vẻ như anh Bắc đã quen quán này lắm rồi… Nó thấy thằng cu đánh xe cười tươi rồi chào hỏi…
Nó theo anh Bắc lên một phòng trên tầng 3… Thấy dáng vẻ hớn hở của ông này nó đã thấy nghi nghi rồi… Mở cửa phòng, nó thấy trong phòng là anh Trí, anh Kiên cùng 2 người đàn ông khác, bên kia là 2 đứa con gái đang rót bia… Chắc là hàng xách tay chứ nhìn kỹ thì không phải là tay vịn…
– A Bắc, Nam, 2 miền anh em vào đây… – Anh Kiên hồ hởi kéo nó vào trong…
– Anh thấy em được không? Dụ mãi cu cậu mới đi đó…
– Đi làm của các anh thế này à… Em chụp ảnh mai báo cáo LĐ Ban hết nhé – Nó cười cười, cũng không giận gì mấy ông này… Toàn mấy anh em trong Ban, tính cách cũng vui vẻ và đặc biệt là chưa ai có vợ… Mấy khoản ăn uống, vui chơi lại hợp tính nhau…
– Mày đừng có manh động không chết cả lũ giờ, lại đây anh giới thiệu – Anh Trí đứng lên đưa cốc bia cho nó…
– Anh gầy gầy này là anh Minh, còn đây là anh Công… 2 anh này hiện đang làm giám đốc của công ty abc xyz… Mấy anh em chơi với nhau lâu rồi…
– Dạ em chào anh, em Nam, em cùng cơ quan với anh Kiên và anh Trí…
Nó đưa cốc ra chạm rồi giới thiệu, mấy ông kia thấy nó cũng niềm nở cạch lại…
– Quỳnh, em sang đây mời cậu Nam 1 cốc cho anh…
Một nhỏ cầm cốc sang, nhỏ mặc váy zip, áo trắng… Đúng kiểu dân công sở… Dáng nhỏ Quỳnh này cũng cao, phải tầm 1m65 thêm cái giày cao gót nữa là gần bằng nó… Khuôn mặt chỉ có trang điểm nhẹ nhưng nhìn tổng thể thì có nét rất xinh… Đặc biệt là cái má lúm đồng tiền bên trái cùng cái răng khểnh duyên chết người nữa…
– Dạ em mời anh, em là Quỳnh, là trợ lý của anh Minh ạ.
– Không có gì đâu, mình ít tuổi thôi, mới có 24 thôi á…
– Điêu thế, nhìn anh vậy mà 24, 24 thì bằng tuổi em à?
– Cứ hỏi mấy anh này mà xem… – Nó vừa cười vừa phân trần…
– Thôi thôi, em nghe giọng là không tin được lời anh nói rồi… Nhưng mà nếu anh trẻ như thế thật thì em sẽ xem xét…
– Xem xét gì? – Nó ngạc nhiên…
– Xem xét xem có thích anh được không?
Nhỏ cười rạng rỡ, uống cạn cốc bia với nó… Nó cũng đáp lại xã giao, cũng không để ý nhiều cho lắm… Sau đó là mọi người cùng hát… Còn nó thì ngồi uống rồi ăn uống thôi… Dù sao nó cũng đang hơi mệt sau chuyến đi vừa rồi…
– Anh mời chú… – Anh Công ngồi sát gần nó đưa cốc lên cạch…
– Dạ vâng em mời anh…
– 2 Đứa kia, chú thích đứa nào?
Tay Công chỉ chỏ về 2 nhỏ, nhỏ Quỳnh thì đang đứng cho đá vào từng cốc và rót… còn 1 nhỏ nữa nó chưa biết tên, đang ngồi bấm bài hát, nhưng qua ánh đèn nhấp nháy thì nó thấy nhỏ đó cũng khá là xinh…
– Thích là thích thế nào ạ? – Nó hỏi dò…
– Bé kia tên Quỳnh, bé ngồi góc kia tên là Hiền… 2 đứa nó là trợ lý của anh… hàng sạch sẽ đó…
– Anh nói gì em vẫn chưa hiểu lắm…
– Nếu chú thích, anh cho 1 đứa đi theo chú… Sáng mai nhờ chú chở nó đi làm cho anh… Thế nào? Được không?
Nó như hiểu ra, cười cười rồi uống cạn cốc bia…
– Thôi anh, em xách tay về chắc vợ em băm cả 2 ra ninh cháo đấy anh…
– Chú đã có vợ rồi à? – Tay Công ngạc nhiên…
– Em sắp có rồi, bọn em mới đính hôn… – Nó vờ vực…
Tay Công trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu cho nhỏ Quỳnh kia ngồi cạnh nó… Nhỏ Quỳnh dường như hiểu gì đó… mở túi xách lấy ra một cái phong bì rồi ngồi xuống cạnh nó…
– Cái này, là anh em lần đầu gặp mặt… Anh có chút quà cho chú… – Tay Công niềm nở…
Nó nheo mắt lại rồi cũng giãn ra vì dần dà hiểu ra sự việc… Nhỏ Quỳnh kia đưa phong bì cho tay Công, hắn cầm lấy rồi dúi vào tay nó…
– Thôi anh ơi, mình toàn chỗ anh em, anh là anh của anh Trí, anh Kiên, cũng là anh của em… Có gì anh cứ bảo ạ…
– Ừ thế anh cũng có chút việc nhờ chú… Cái dự án ở KCN xxx đó, tháng trước chú đến đó “đi dạo” à?
– Vâng anh…
– Ừ cái dự án đó có cổ phần của bọn anh… Thôi thì có gì mong em giúp đỡ… gặp thì thì mắt nhắm mắt mở giúp bọn anh…
Nó cười trừ… Rồi đẩy cái phong bì về phía tay Công…
– Cái này là lãnh đạo em chỉ đạo làm anh ạ… Em không làm thì sẽ có người khác làm thôi anh… Anh thông cảm giúp em, cái này em không nhận được ạ…
– Toàn chỗ anh em thân tình… Có gì anh em bảo nhau để cùng tiến bộ… Đây anh có chút quà gặp mặt… Thôi thì chú sắp lấy vợ, mừng trước cho vợ chồng các em sắm sửa lễ lạt… Chú nhận cho anh vui…
– Tình cảm của anh thì em nhận, cái này thì thôi ạ… Anh đừng khách sáo làm gì… Em chỉ có thể giúp anh nói giảm nói tránh 1 chút thôi… Còn các vấn đề còn lại thì nó vẫn còn đó… Em không làm, không nói thì người dân họ cũng phản ánh anh ạ… Mà họ làm đơn lên chính quyền, mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa…
– Anh biết là vậy nhưng mà…
– Nói chung là có sai có sửa… Hôm nay anh em mình gặp nhau tại đây, em chỉ nhắc anh thôi, mình sửa trước khi bài lên thì sau này trách nhiệm nó giảm đi đáng kể đấy anh ạ… Còn nhiệm vụ của chúng em, chúng em vẫn phải làm thôi anh ạ…
– Ừ anh cảm ơn… Còn cái này chú nhận cho anh vui…
– Em cảm ơn… Nhưng hôm nay như thế này là vui rồi… Anh cất đi không người khác nhìn thấy lại không hay anh ạ… – Nó cười nhưng lời nói cương quyết…
Tay Công cũng không dúi vào tay nó nữa… Chỉ đưa cho nhỏ Quỳnh kia cất đi… Còn nó thì vẫn ngồi cười nói và uống bia… Nó hiểu nghề của nó thì những chuyện này là bình thường… Tuy nhiên cần phải tỉnh táo, bởi chẳng biết đâu là thật lòng, và đâu là cái bẫy cả…
Tối đó nó uống nhiều nhưng cầm chừng… Hát hò mãi đến tận hơn 12h đêm mới nghỉ… Xong xuôi cả đám lại rủ nhau đi ăn đêm… Tiền phòng thì 2 nhỏ kia đã thanh toán từ lâu… Nó định lên xe anh Bắc nhưng tay Công lại kéo nó lên xe hắn ngồi… Nó lưỡng lự rồi cũng đành lên… Đứng cò kéo ở ngoài đường cũng không hay… Dù sao thì trong nó vẫn có một chút đề phòng… Mấy người này đầu đều có sỏi cả, không để ý là dính chưởng bất cứ lúc nào…
Lên xe… Nó ngồi ghế sau, lão Minh ngồi trước cùng tay Công lái xe… Nhỏ Quỳnh và nhỏ Hiền kia ngồi 2 bên còn nó ngồi giữa… Câu chuyện trên xe chủ yếu là hỏi han và nó đáp lại đúng phép lịch sự… Nhỏ Quỳnh thì có vẻ say nên nói chuyện trêu đùa cùng 2 lão kia khá vui vẻ… Riêng chỉ nhỏ Hiền là từ đầu nó không thấy nói gì cả… Cũng chẳng thấy nhỏ chủ động mời bất kỳ ai… Nó để ý nhỏ nhiều hơn, ra ngoài có ánh sáng rồi mới thấy… Nhỏ cực kỳ đẹp… nổi bật với làn da trắng mịn và mái tóc mượt… Đôi mắt có phần sắc sảo, mũi nhỏ làm hay sao mà cao cùng đôi môi trái tim… Cằm nhọn, nhỏ cao nữa nên để so sánh thì nhỏ xinh chẳng kém cạnh gì hot girl nào lúc bấy giờ… Nhưng nhỏ lại chẳng bao giờ mở miệng ra nói câu gì…
– Sao em ít nói vậy?
Nó thấy lạ nên tò mò…
Nhỏ Hiền quay ra nhìn nó ngạc nhiên rồi tự chỉ vào người mình… Nó gật đầu… Nhỏ chưa kịp trả lời thì lão Minh đã lên tiếng…
– Bé Hiền này là em họ anh… Nó cũng là cấp dưới của anh… Mà nó ít nói lầm lì từ bé… Chú thông cảm nhé…
– À vâng… không có gì đâu ạ…
Nó hơi ngạc nhiên một chút… Nếu mà là em họ của lão, thì sao lại ở đây cùng lão trong hoàn cảnh như thế này… Nó tự đặt ra một vài câu hỏi rồi ngờ vực về lời nói của lão… Nhưng chốt lại là… Chuyện có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến nó… Biết đâu sau hôm nay, ngày mai tỉnh dậy, lại chẳng hề quen biết nữa…
Xe dừng tại một quán ăn đêm, lại tiếp tục với rượu… Nó được mời liên tục nhưng hầu như đều từ chối với lý do rằng ngày mai phải làm việc… Nhỏ Quỳnh thì như mã hồi, uống liên tục với hội nó… Còn nhỏ Hiền thì cũng uống nhưng rất kiệm lời, chỉ vâng dạ rồi gật lắc… Đôi khi nó để ý nhỏ có nở nụ cười nhẹ… Nụ cười ấy có thể đốn tim hết tất cả đàn ông trong cái quán này… Nó biết bởi nó để ý ai cũng nhìn vào đây cả…
Ngồi lai rai mãi tận 2h sáng mà chưa có động thái đứng dậy… Toàn mấy ông uống như để chết… Nó đứng dậy ra ngoài hút thuốc cho tỉnh táo… Quái lạ, sau cuộc gọi lúc tối, nó chẳng thấy em gọi cho nó nữa, không biết em đang bận gì… Bình thường mà nó bận không nghe là thể nào em cũng gọi cho đến khi nào nó hồi âm… Lấy cái điện thoại ra, nó mới tá hỏa… Hóa ra nó tắt máy từ lúc tối, thôi bỏ mẹ rồi, kiểu này lại bùi nhùi cái lỗ tai rồi… Nó lập cập bật lại nguồn điện thoại… Ngồi chờ một lúc là cả đống tin nhắn MCA báo về cùng tin nhắn của em…
“Anh làm gì mà tắt máy”
“Anh về ngay, đừng có để em bật định vị”
“Anh giỏi lắm, anh ở đó luôn đi… đừng gọi cho em nữa”
Kèm theo là 1 đống cuộc gọi lỡ… Nó hấp tấp bấm gọi lại cho em nhưng thấy thuê bao… Thôi bỏ mẹ, kiểu này lại giận dỗi rồi… Nó đành nhắn cho em 1 cái tin nhắn giải thích rồi cất điện thoại vào túi… dập tàn thuốc, định quay vào trong giục mấy ông về thì nó thấy nhỏ Hiền… Đang ngồi ở cạnh gốc cây gần đó… Có vẻ như nhỏ uống khá nhiều và đang móc họng…
– Em ổn chứ? – Nó tiến lại hỏi… Nhỏ vẫn đang cúi gập người xuống…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Em uống nước đi… Sao uống nhiều vậy…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Em vào xe nghỉ ngơi nhé để anh bảo anh Minh… Chắc cũng sắp về rồi…
Nói rồi nó vào trong rồi nói với lão Công… lão hình như cũng đang say nên chẳng để ý cho lắm mà đưa cho nó chìa khóa xe của lão… Xong lão hồ hởi…
– Chú Nam uống lì thật, chẳng có vẻ gì là say… Hay chú đưa em Hiền về được không? Bọn anh còn đi chơi một chút nữa cơ… – Mấy lão nháy mắt nhau rồi cười ầm cả lên…
– Vâng, vậy em xin phép về trước… Mà còn Hiền thì sao ạ… Em đâu biết nhà đâu…
– Ôi dào, chú cứ mang nó vào cái khách sạn nào gần đây này… Chứ giờ nó say rồi hỏi sao được… Mà nhất chú nhé… – Anh Kiên cười trêu nó…
– Thôi để em đưa em ấy về rồi em về luôn… Các anh ngồi sau nhé, em đi taxi về trước…
– Thôi cầm lấy xe anh mà về này… – Lão Công niềm nở…
– Thôi anh… Em đi taxi về cho tiện anh ạ…
Nói rồi nó uống nốt chén cuối, ra đến nơi thì thấy nhỏ Hiền mắt nhắm nghiền đang nằm phịch xuống ghế sau… Nhỏ mặc váy zip ngắn nên khi nằm bị co lên để lộ đôi giò trắng muốt không tì vết… A di đà phật, không được có ý nghĩ xấu xa… Không Linh tẩn chết… Nó nghĩ vậy…
– Này… này… Em ở đâu anh đưa em về…
Nhỏ mở mắt rồi nhưng không nói gì… Ánh mắt lờ đờ vẻ mệt lắm rồi… Nó vẫy taxi rồi đỡ nhỏ ra và lên xe… Nó thấy nhỏ tỏ ra khó chịu với nó… Nhưng có vẻ say quá nên sức không có… Một lát sau, ngồi gọn trên xe… Nhỏ đẩy nó ra rồi ngả sang bên kia… Anh taxi thấy vậy liền hỏi nó…
– Em đi đâu…
– Này, này… Nhà em ở đâu anh đưa em về…
Nhỏ vẫn không nói gì… Mắt nhắm nghiền… Nó hỏi 3, 4 câu nhưng chẳng nhận được câu trả lời từ nhỏ… Bỗng nhỏ đưa cho nó cái điện thoại… Trên đó là google map, và có chỉ đường… Nó cầm rồi đưa cho anh Taxi…
– Anh cho em về đây ạ…
Nó nhìn lại… quái lạ… đây là đường về chỗ chung cư mà sáng nay nó với thằng Hưng vừa đi xem mà…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Vất vả mãi mới đưa được nhỏ Hiền vào thang máy… Nhỏ say quá rồi mà nó gọi mãi chẳng thấy nhỏ thưa… Đứng mà phân vân chẳng biết phải làm như thế nào… Nhỏ Hiền lúc này mềm hơn cả sợi bún… Nó đỡ nhỏ ngồi xuống tựa vào thang máy, đang loay hoay lấy điện thoại gọi cho thằng Hưng để xem có vào được phòng của nó không… Lúc chiều nó không có cầm chìa khóa nên không thể vào nhà được…
Bỗng nhỏ Hiền cầm cái túi rồi quăng mạnh ra chỗ nó… Mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền và thở đều… Có vẻ như nhỏ say nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo được đôi chút… Nó hơi lưỡng lự rồi cũng ngồi xuống cầm lấy túi xách của nhỏ…
– Xin lỗi nhé, bất đắc dĩ thôi…
Nó kéo túi xách… Bên trong toàn là đồ trang điểm, nhỏ nhìn vậy mà cũng điệu ra phết… Nó lục lục mấy cái ngăn thì cũng thấy thẻ phòng… Ủa, nhỏ ở phòng 1646 mà nó lại ở ngay 1642, vậy là nhỏ cách nó có mấy căn thôi nếu nó chuyển sang đây… Định kéo khóa thì nó thấy một bức ảnh nhỏ… Tò mò nên nó cầm lên xem, là ảnh của nhỏ chụp cùng 1 người con trai khác… Nhỏ cười tươi lắm, khác hẳn với thái độ băng giá từ lúc gặp đến giờ… Ngồi mê mẩn bức ảnh hơn phút thì nó cũng cất đi, kéo khóa rồi bấm tầng thang máy…
Ơn trời cánh cửa nhận thẻ và mở được… Nó đỡ nhỏ vào… Cảnh tượng đầu tiên là nó thấy căn hộ của nhỏ được bố trí cực đẹp… Nó giống như được lạc vào một khu rừng vậy… Nhà gì mà toàn cây cảnh, nó bật điện sáng chưng, ngoài ban công cũng toàn cây… Phòng ngủ của nhỏ cũng toàn cây nốt… Nó tự hỏi có khi nào nhỏ ngủ mà không mở cửa sổ rồi ban đêm cây nó hút hết oxy không nhỉ?
Đặt nhỏ nằm xuống giường… Chiếc váy zip co lên một chút nữa làm lộ đôi chân trắng muốt… Nó thấy người nó nóng bừng… Nhỏ đẹp thật, xét về độ xinh thì chẳng được bằng Linh đâu nhưng thân hình thì đẹp như chị vậy… Nó đứng nhìn một lúc rồi lắc đầu…
– May cho cô, tôi là một thằng tử tế đấy…
Nói rồi nó đi ra ngoài và đóng cửa lại… Rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nó quyết định xuống sảnh rồi bắt taxi về… Trời cuối tháng 3 vẫn lạnh, đêm Hà Nội là vậy… chẳng còn tiếng xe cộ ồn ào… Em nói Hà Nội khác hẳn với Sài Gòn, Sài Gòn không bao giờ ngủ còn Hà Nội về đêm đẹp như một nàng công chúa ngủ say vậy… Và em thích ở Hà Nội, cũng đơn giản vì Hà Nội có nó ở đó…
Cũng lâu rồi nó không thức trắng đêm… Và cũng lâu rất lâu rồi nó không tận hưởng sự yên tĩnh của Hà Nội về đêm như thế này… Nó tính gọi taxi nhưng một vài cơn gió lạnh níu giữ nó lại… Nó cứ thế đi dạo, điếu thuốc lá trên tay nó đỏ rực, từng làn khói bay lên bầu trời… Cũng là con đường Dương Đình Nghệ này, năm ấy là nó đi tìm Mai Anh không thành… Rồi đi mãi đến ướt lạnh cả người… Nó cứ vừa đi vừa hồi tưởng lại từng đoạn ký ức và tự dưng mỉm cười… Nghĩ lúc ấy thật trẻ con, nhưng cũng thật là buồn…
Đi một đoạn nữa, nó dừng lại trước một tòa chưng cư… Đây cũng là một nơi có nhiều kỷ niệm với nó… Không biết căn hộ của chị bây giờ đã bán chưa? Hay một gia đình nào đó đã thuê lại… Năm đó nó ở đây nhiều hơn về nhà, không biết bây giờ cuộc sống của chị thế nào rồi?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Nó ngủ tới tận 11h trưa mới banh mắt… Bụng đói cồn cào vì bia rượu… Thằng Hưng và Ngọc Anh chiều nay lên… Chắc nó dọn đồ rồi chuyển qua kia ở luôn cho thoải mái… Vệ sinh cá nhân xong, nó lấy điện thoại rồi bấm số em… Gọi đến cuộc thứ 3 thì mới có tín hiệu bắt máy…
– Em ơi, anh đây.
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Linh ơi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Linh!!!
Nó gào to trong điện thoại…
– Gì – Em đáp lại nó bằng thái độ bâng cua xen lẫn bực tức…
– Hôm qua là anh đi cùng mấy anh em trong cơ quan. Lúc đầu mấy ông ý bảo anh đi làm nên anh mới tắt điện thoại.
– Ừ…
– Anh xin lỗi – Nó thành khẩn…
– Đi làm trong quán karaoke hả?
– Thì anh bị mấy ông ý gài mà. Anh đâu có muốn đi đâu…
– Xong rồi vui quá nên quên bật điện thoại?
– Tại vì…
– Thôi anh không phải giải thích nữa… Em không có cấm anh đi đâu cả, công việc anh là vậy nên em thông cảm. Nhưng làm gì cũng phải biết điểm dừng, anh lớn rồi, xã hội này nó có nhiều cái cám dỗ, anh đủ tỉnh táo để hiểu mà phải không?
Em nói nhẹ nhàng không gay gắt nhưng vẫn xen lẫn một chút hờn dỗi… Nó chỉ im lặng lắng nghe, không khí trở nên yên tĩnh sau câu nói của em…
– Em đi cũng được hơn 1 tháng rồi… Bao giờ em mới ra – Nó lên tiếng…
– Em cũng không biết, em đang bận một số việc trong này…
– Hôm qua thằng Hưng đưa anh sang thuê lại 1 căn chung cư. Chắc chiều nay anh chuyển qua đó ở…
– Sao phải đi thuê? Em có nhà mà…
– Nhưng mà anh đâu thể ở cùng em được?
– Sao lại không?
– Hơi bất tiện, em hiểu mà…
– Tùy anh… Em đang bận, em cúp máy đây… Anh đi ăn cơm đi, chắc hôm qua say lại không ăn gì…
Chưa kịp để nó trả lời, em đã tắt bụp máy… tính em vậy nó cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, vả lại nó cũng là người sai… Chắc để đó mấy bữa em hết giận thì nó gọi lại sau… Còn bây giờ là bù đầu với đống bài vở sau chuyến công tác…
Chiều hôm đó thằng Hưng về, nó chuyển một ít đồ dùng cá nhân sang bên đó và ở luôn… Chỗ chủ nhà cũng thuộc dạng quen thân với thằng Hưng nên đồng ý ngay sau đó… Mà nhà để đó không có người ở cũng thiếu hơi mà trở nên lạnh lẽo… May mắn là ông ấy cho nó ở free, coi như coi nhà hộ ông ấy 1 thời gian… Vừa đỡ tốn tiện lại có chỗ để về…
Nó quét dọn lại nhà cửa một chút rồi tự mua đồ nấu ăn… Lâu lắm rồi nó không vào bếp, ở ĐN thì chỉ có đi ăn hàng, về đây ở thì Ngọc Anh nấu, nó chẳng phải đụng tay cái gì… Dù chỉ là ăn 1 mình thôi nhưng nó nghĩ cũng cần phải rèn cho mình tính chăm chỉ tự lập… Đồ ăn nó nấu cũng không phải quá tệ, cũng đủ tiêu chuẩn cho một thằng kén ăn như nó…
Đống đồ linh tinh, đồ thừa nó gom lại thành 1 cái túi to rồi để ngoài cửa… Ăn uống xong nó ra ngoài để mang xuống dưới… Lịch kịch với đồng đồ to, bỗng có tiếng nói…
– Ơ…
Nó quay ra, là nhỏ Hiền kia… Nhỏ đang đứng ở cửa nhà nhỏ, nhìn nó bằng một ánh mắt ngạc nhiên…
– Ừ chào…
Nó đáp lại xong lại cúi xuống gom đồ… Nghe tiếng bước chân, có vẻ như nhỏ đang đi đến gần nó…
– Nè…
– Sao em? – Nó ngước lên nhìn nhỏ, tay vẫn gói gém túi đồ…
– Hôm qua, là ấy đưa về hả? – Nhỏ không gọi tên nó, cũng chẳng gọi anh… Chỉ đưa tay chỉ chỉ vào người nó rồi lại chỉ vào người nhỏ…
– Ừ hôm qua em say nên anh đưa về… Đến đây thì em bất tỉnh rồi, anh tự lục túi lấy thẻ rồi đưa em vào… Xin lỗi em nhé…
– Cảm ơn… – Nhỏ đáp nhẹ…
Nó cười rồi lại tiếp tục làm, nhỏ thấy vậy ngồi xuống cạnh nó, giúp nó nhặt đống đồ vào túi…
– Cảm ơn em…
– Hôm qua, có làm gì không?
– Làm gì là làm gì…
– Thì có thấy say rồi…
Nhỏ nói lí nhí, khuôn mặt đỏ bừng… Có vẻ như nhỏ nhát người, hay bẽn lẽn… Còn nó thì nhìn bộ dạng đó thì buồn cười lắm, nhưng vẫn tỏ vẻ như không hiểu chuyện gì cả… Đóng đồ xong xuôi, nó khệ nệ xách đồ, nhỏ cũng đứng dậy theo nó…
– Có chứ… Sao không làm gì được… Em đẹp lắm…
Nó nháy mắt trêu nhỏ… Còn nhỏ đứng đó nhìn nó trân trân… Ánh mắt kiểu sững sờ rồi chuyển sang tức giận… Nó cười rồi bấm thang máy đi xuống… Trêu nhỏ vậy đủ rồi…
Vứt đồ xong… Nó quay trở lên… Đang xem dở cái video hài trên FB thì nó giật mình… Vừa bước ra khỏi thang nó nhìn thấy nhỏ… Vẫn đang đứng trước cửa phòng nó, hình như nhỏ mới khóc hay sao mà mắt đỏ ngầu sưng húp… Nó bắt đầu thấy hơi sượng người…
Nó không nói gì nữa, mở cửa rồi bước vào… Bỗng nhỏ đi theo nó rồi ngồi sụp xuống ghế sofa… Nó đứng đó nhìn nhỏ, nhỏ nhìn nó…
– Anh… nhìn gì… – Nhỏ nói lắp bắp…
– Ủa sao em vào đây?
– Sao không được?
– Nhưng mà…
– Kệ…
– Sao kệ được… – Nó bắt đầu tỏ ra khó chịu…
Nhỏ không đáp gì nữa… Đứng dậy tiến sát vào người nó… Mùi thơm từ người nhỏ, từ mái tóc tỏa ra khiến tim nó đập nhanh hơn…
– Em làm gì vậy?
Nhỏ túm lấy cổ áo nó rồi giật mạnh, tay phải nhỏ vòng chéo qua đầu nó rồi quệt chân khiến nó ngã đổ ra ghế sofa… Nhỏ lấy chân ép thẳng vào lưng nó rồi bẻ tay nó ra đằng sau… Giờ thì nó bị nhỏ khóa hoàn toàn…
– Đau quá, bỏ ra, em bị điên à?
Nhỏ không nói gì chỉ cúi gần đến tai nó… Nó vẫn giãy giụa nhưng chẳng thể thoát ra được… Con nhỏ này ác thật, nó bất lực đến nỗi người nó còn không nhúc nhích một chút nào… Nhỏ cầm tay phải nó bẻ, đúng chỗ đau của nó nên nó điếng hết cả người… Cảm giác như tay nó sắp bị bẻ lìa ra vậy…
– Anh đã làm gì tôi thì anh phải chịu trách nhiệm…
Nhỏ nói bằng một giọng đanh thép… Nó nghe nhưng chẳng vào đầu được… Cái tay của nó đang nhức nhối, nó càng vùng ra thì lại càng đau…
– Đồ bỉ ổi…
Nó nằm bất lực hoàn toàn… Tay nó dường như mất cảm giác… Nhỏ thấy vậy thì buông nó ra… Nó quay người lại, lấy tay trái ôm lấy vết sẹo của nó… Nó kéo nhẹ tay áo lên… Rồi lê vào tủ lạnh, mở tủ lấy khay đá, nó úp thẳng vào tay nó… Mặt nó vẫn nhăn nhó… Đau kinh khủng khiếp…
Một lát sau, dường như cái lạnh đã làm tay nó đỡ đau hơn… Nhưng chẳng hiểu sao nó lại không có cảm giác và không thể điều khiển tay được nữa rồi… Nhỏ Hiền dường như nhận ra điều gì đó… Ánh mắt thay đổi từ tức giận sang sợ sệt… Nhỏ tiến đến gần chỗ nó ngồi…
– Sao vậy?
Nó không đáp lại, vẫn nhăn nhó… Rồi từ từ bỏ khay đá ra… Vết sẹo của nó tím bầm lại, tay nó cũng tím tái hết lên… Lúc này nhỏ mới hoảng hốt…
– Sao… sao vậy?
– Không ổn rồi… em biết lái xe không?
– Có… có… anh sao vậy?
– Chìa khóa xe ở trên mặt bàn tivi… Xe Mazda màu đỏ, biển 30A – 16xxx, ra khỏi hầm tôi chờ ở dưới… Nhanh lên…
Nhỏ nghe giọng gấp gáp của nó… Cũng nhanh chóng làm theo… Nó đi ra cửa… Nhỏ bấm thang máy xuống tầng G… Còn nó ra sảnh đứng đợi… Lát sau nhỏ đánh xe ra… Hình như nhỏ mới biết đi xe, nó thấy nhỏ lái rè rụt lắm…
– Đến bệnh viện 103, nhanh lên…
– Anh sao vậy? – Nhỏ vẫn hoảng hốt hỏi…
– Không nhìn thấy à mà hỏi… Nhanh lên…
– Đây đây…
Nói rồi nhỏ lái xe đi… Tay nó vẫn đang dần có cảm giác lại và cơn đau đã giảm bớt đi một chút… Chắc có lẽ cũng chẳng cần đến bệnh viện… Nhưng nhìn mặt con nhỏ… Nó lại thấy cay, mà nhỏ cũng đang sợ sệt, nó dọa nhỏ một chút vậy…
Xe đến, nhỏ đỡ nó lên khoa chấn thương chỉnh hình… Nó vẫn tỏ bộ dạng đau đớn… còn nhỏ thì hốt hoảng hơn… Hình như nhỏ ám ảnh với bệnh viện hay sao… Nhỏ cứ sợ sệt rồi đi đường luôn né bác sĩ… Đến phòng, nó vào khám, còn nhỏ ngồi ngoài đợi…
Ông bác sĩ ngước lên nhìn nó rồi hỏi…
– Sao đấy?
Nó kéo áo lên rồi chìa bàn tay ra…
– Đứt gân à? Mà làm gì để thành ra thế này…
Nó lấy đại ý là nó bị ngã chống tay xuống nên thành ra thế này… Ông bác sĩ nhìn qua rồi nắn bóp các thứ… Nó đau nhói cả người lên… Lúc sau thì ông bác sĩ cho nó đi chụp… Xong xuôi kết luận nó chỉ bị tác động mạnh làm ảnh hưởng đến gân tay thôi… Về uống thuốc và dán cao là khỏi… Nhưng sẽ lâu mới có thể bình thường được… Tưởng không nghiêm trọng mà lại khá nghiêm trọng… Nhất là nó cứ cử động tay là thấy đau buốt cả lên…
Thấy nó đi ra, nhỏ vội vàng chạy lại… Khuôn mặt như sắp khóc…
– Sao rồi?
– Không sao… Đi về thôi…
– Sao, bị thế nào?
– Thì trước đây tôi phải nối tay… Giờ em làm vậy, nó bị tổn thương bên trong thôi…
Nhỏ cúi mặt xuống… Nó thấy nhỏ sụt sịt…
– Xin lỗi…
– Không sao… Đi về thôi…
– Tôi không biết anh bị vậy…
– Ừ về thôi…
Trên đường về, nhỏ cứ chút lại quay sang nhìn nó… Bác sĩ nẹp lại cho nó và cuốn băng, nhìn nó như vừa gãy tay xong vậy… Nhưng con nhỏ này ác thật…
– Em học võ hả?
– Ừ học 16 năm rồi…
– Đỉnh… em năm nay bao nhiêu tuổi?
– 22 Thôi…
– Bây giờ tay anh thế này… Không làm gì được rồi… Ít nhất là trong 1 tháng…
– Biết rồi…
– Biết gì?
– Tôi chịu trách nhiệm, được chưa? – Nhỏ hằn học…
– Ừ tốt…
– Còn anh… Cũng phải chịu trách nhiệm…
– Chịu trách nhiệm cái gì? Tôi làm gì em?
– Anh ngủ với tôi rồi…
– Điên à?
– Anh chẳng thú nhận rồi…
Con nhỏ này điên thật rồi, không phân biệt được đâu là đùa đâu là thật à? Lúc nãy nó nói đùa để trêu nhỏ thôi… Tính nó nhây nhây vậy, ai ngờ nhỏ thật thà mà tin nó là thật sao?
– Nãy tôi nói đùa thôi, tôi đâu có làm gì? – Nó phân trần…
Bỗng nhỏ đánh xe vào lề đường rồi phanh gấp lại khiến nó nhào ra tí thì dập mặt… Nhỏ quay sang nhìn nó, ánh mắt sắc lẹm tức giận…
– Chính tôi nhìn thấy… Anh làm trò đó… Anh lợi dụng lúc tôi say… Anh còn chối sao?
– Em bị điên à? Anh không có làm gì cả… Anh đưa em về rồi anh về luôn mà…
Nhỏ dơ tay ra tát nó… May nó phản xạ nhanh nhẹn nên né được…
– Em làm cái gì vậy?
– Anh định chối đúng không? Chẳng lẽ tôi bị mù…
– Nhưng thật anh không làm gì cả?
– Được… Anh đi theo tôi…
Nhỏ tiếp tục lái xe đi… Nhỏ đi nhanh khiến nó hơi hoảng… Không biết con nhỏ này định làm gì nó nữa…
Nhỏ cất xe vào hầm gửi xe… Xong xuôi nhỏ kéo nó vào thang máy… Nhỏ kéo nó vào nhà nhỏ… Rồi vào đúng căn phòng hôm qua nó đưa nhỏ vào…
Nhỏ chỉ tay vào tấm ga giường, đôi mắt đã đẫm nước mắt từ lúc nào… Nó vẫn không hiểu chuyện gì… Chỉ nhìn theo hướng mà nhỏ chỉ…
Ở giữa tấm ga giường… Nó thấy một vài giọt máu li ti… Nó sững sờ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Tay anh sao rồi?
Nhỏ Hiền đặt trên bàn cốc nước cam, vẻ mặt của nhỏ lại trở về trạng thái lạnh lùng như lần đầu nó gặp nhỏ. Nó chẳng uống cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn nhỏ chằm chằm để xem thái độ của nhỏ sao. Nó cũng chưa thể tin được rằng nhỏ lại nghĩ nó làm trò đó và nó cũng chẳng biết nhỏ đang gặp phải chuyện gì. Mọi chuyện lại như một mớ lộn xộn vậy… Hôm qua nó uống nhiều nhưng chưa đến mức say không biết gì và không nhớ gì cả… Nó nhớ rõ ràng nó ra về và đóng chặt cửa nhà nhỏ… Giờ nhỏ lại nói nó…
– Này, em ngồi xuống đây… – Nó đưa tay ra kéo nhẹ nhỏ ngồi xuống cạnh nó…
– Sao?
– Anh không biết có sự hiểu lầm ở đây không? Nhưng anh chưa từng làm gì em cả… Nhà em có camera không?
– Không…
– Vậy hành lang chắc chắn có camema… Ngày mai anh sẽ xuống nhờ bảo vệ check lại… Nhỡ đâu có người khác họ…
Nó chưa kịp nói hết thì nhỏ đã trừng mắt nhìn nó rồi dơ tay lên… Nó theo phản xạ lại đỡ… Nhưng nhỏ dừng lại và chẳng làm gì nó cả…
– Hèn vậy… Anh nghĩ tôi rẻ tiền lắm sao?
– Không phải ý đó, nhưng mọi chuyện cần rõ ràng…
– Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm gì nữa… Cửa ở kia, mời đi cho…
Nhỏ chỉ tay về phía cửa… Khuôn mặt trở nên giận dữ, nó nhìn vậy nhưng chẳng cảm thấy sợ sệt gì mà chỉ thấy thương cho đôi mắt sưng húp đỏ mọng vì nước mắt… Nó lưỡng lự rồi bước trở ra… Không quên ngoái đầu lại nhìn nhỏ… Nhỏ vẫn ngồi đó nhìn theo nó, nước mắt đã chảy từ lúc nào… Càng nhìn nó lại càng day dứt, giống hệt như hình ảnh một người vừa mới bị bỏ rơi vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro