Phần 79
2024-01-31 11:46:00
Tháng 10 về với những cơn gió chớm lạnh của mùa thu mỗi sáng sớm, không khí dịu nhẹ dần đi là lúc bản thân cảm thấy thoải mái sau những tháng ngày sóng gió. Tháng 10, tháng của dây dưa, tháng của vấn vương, tháng của chuyển tiếp, tháng của tương giao, tháng của những gì kết thúc và bắt đầu, tháng của những luyến tiếc cho những gì sắp qua và tháng của những gì ngỡ ngàng sắp tới…
23 tuổi, cái tuổi chẳng được phép trẻ con nữa, tuổi mà khiến bản thân phải định hình rằng tương lai ra sao, tuổi của sự chớm trưởng thành, tuổi của những dự định… Sau bao nhiêu biến cố, nó cảm thấy cuộc đời đầy sóng gió của nó đã đến lúc phải bình lặng trở lại. Take a deep breath and start again…
Tháng 10 về cơn nắng như vỡ đôi, dường như mùa thu đang rất vội. Đi kiếm chút nắng chút gió chút cỏ hương mây… Cả một chút hoài niệm cho những điều còn dang dở…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Hôm nay nó có tiết ở trường, thời gian gần đây cuộc sống của nó bình thường chẳng có chuyện gì đáng nói… Em vẫn ở bên nó, quan tâm, chăm sóc cho nó đúng với những gì em đã nói với nó… Là một người vợ… Nhiều lúc nằm ôm em, nó hay hỏi em về những dự định sau này… Em chỉ cười nhẹ và nói rằng tương lai thì em không dám chắc nhưng hiện tại thì em đang rất hạnh phúc vì những ngày ở bên nó…
Một điều đặc biệt rằng nó và em chưa từng đi quá giới hạn… Đôi khi chạm ngưỡng cửa nhưng nó luôn kiểm soát và tiết chế được cảm xúc của mình… Em thì hiểu rằng nó đang muốn giữ cho em, nó đang muốn em trở thành một thiên thần hoàn hảo nhất trong cuộc đời nó…
Nó đến lớp, vẫn là bàn cuối, hơi ngại bởi vì lớp toàn sinh viên năm 1 năm 2, tự dưng lòi đâu ra thằng sinh viên năm 5 như nó… Đang ngồi nghịch điện thoại, bỗng có người ngồi bên cạnh nó.
– Cho chúng em ngồi đây được không ạ… Trên kia hết chỗ rồi…
Nó ngước lên, là một nhỏ trông khá xinh xắn và một thằng nhóc đeo kính đang ôm cái balo… Nó gật đầu rồi ngồi dịch vào trong tường…
– Nhìn mình già lắm hay sao?
– Dạ chắc anh năm cuối đúng không ạ? – Thằng nhóc kia hỏi nó…
– À ừ mình năm 3 thôi…
– Nhìn anh vậy mà năm 3 á, anh học ngành gì ạ…
– Môn này chuyên ngành, mình học cùng ngành các bạn mà…
– À vâng anh học báo chí khóa mấy ạ – Nhỏ chen ngang…
– Mình học k1x…
– Úi thế anh hơn bọn em tận 4 tuổi cơ à… Bọn em khóa mới mà…
Nó cười trừ, thôi thì lỡ rồi thì trêu luôn, đằng nào dạo này tính khí nó cũng khá vui vẻ… Nó dần lột bỏ được vỏ bọc lạnh lùng, vô tình của nó nhiều năm trước đây rồi…
– À mấy nhóc năm đầu hả… Nhưng năm đầu sao lại học môn này?
– Dạ bọn em được đăng ký học phần khi nhập học nên bọn em cũng không biết…
– Ừ chắc là đẩy nhanh học phần lên, mấy nhóc tên gì, nhà ở đâu?
– Dạ em tên Vân, bạn này tên Quang… Chúng em quê ở Tuyên Quang, ở cùng xóm, học cùng trường từ nhỏ và đều lên đây học đại học ạ… – Nhỏ Vân cười híp mắt, cái má lúm đồng tiền và răng khểnh khiến nó mê mẩn vài giây…
– Thế có là người yêu luôn không? – Nó cười rồi hỏi…
– Dạ… – Quang ấp úng…
– Không ạ, bọn em là bạn thân anh ạ…
Nó cười không ra tiếng sau câu nói của nhỏ, nhưng bộ dạng của thì có vẻ buồn cười lắm, 2 đứa kia nhìn nó khó hiểu…
– Em coi thằng nhóc này là bạn thân nhưng nó thì không nghĩ thế đâu, Quang nhể…
– Dạ… bọn em là bạn ạ… – Thằng Quang cúi đầu nói lí nhí, mặt thì đỏ lại…
– Ui dời, anh đoán chắc chắn thằng Quang này có đỗ đại học trường khác ngon hơn, nhưng nó vẫn thích học ở đây…
– Ơ sao anh biết ạ – 2 đứa trố mắt nhìn nó ngạc nhiên…
– Đó là tình yêu mà em haha…
Nó cười tủm tỉm, 2 đứa kia thì mặt đỏ rần rần… Chắc có lẽ 2 đứa cũng có thích nhau, nhưng chưa đứa nào dám phá bỏ cái mác bạn thân để tiến tới tình yêu… Và có một câu chuyện như này…
Năm đó nó gặp một cặp đôi cũng là bạn thân khá nhiều năm, nhìn qua thì ai chẳng biết là chúng nó thích nhau như thế nào… Nhưng lại chẳng ai dám nói trước mặc dù nó biết chắc chỉ cần 1 trong 2 người mở lời là sẽ thành một đôi… Vậy mà sau nhiều năm, chính xác là đến năm 3 của đại học, cặp đôi đó không còn đi với nhau nữa… Nó lúc đó đang ở giai đoạn khủng hoảng nên không để ý được nhiều… Sau này trong một lần nhậu cùng thằng Cường, thằng Cường kể lại thì nó mới thấy tiếc… Hóa ra nhỏ kia không chờ đợi được nữa nên đã nhận lời yêu một thằng khóa trên, mà khi đã có tình yêu rồi thì sẽ chẳng còn bạn thân khác giới nữa… Và chúng nó đã rời xa nhau như vậy đó…
Cặp đôi ở trên kia… Nó tình cờ gặp lại thằng nhóc kia vào một buổi chiều mùa hạ tại Hà Nội… Nhóc kia xin vào cơ quan nó thực tập năm 3… Lúc đầu nó hơi ngờ ngợ vì thằng nhóc đó tháo kính… Mãi về sau khi hướng dẫn thì nhóc mới nói với nó là nhận ra nó ngay từ đầu nhưng mà không thấy nó nói gì nên ngại mở lời… Nhóc còn mời nó đi uống cafe, nó đang rảnh nên là đi luôn… Qua vài câu chuyện hỏi han, nó mới biết được rằng đến giờ đã là cuối năm 3 rồi nhưng mà vẫn chưa ai mở lời với ai… Nó đành phải đóng vai người khuyên nhủ vậy…
– Nhóc, chú thấy anh có giống một kẻ đa tình khốn kiếp không?
– Dạ không ạ… Em thấy anh bình thường mà, anh điềm đạm trong công việc, nhưng lại thoải mái khi ở ngoài…
– Anh đang nói tình yêu mà… Chú mày nghĩ anh thế nào…
– Em thấy anh là một người lạnh lùng nhưng rất tình cảm ạ… Nhưng em toàn thấy các chị trêu anh là bị ế…
– Anh kể câu chuyện này không biết chú có tin không nhưng anh từng được 3 người con gái học cùng thích… Mà cả 3 cô đều chơi với nhau…
– Thật ạ, xong thế nào hả anh? – Thằng Quang nhìn nó tò mò…
– À mỗi người đều rời xa anh theo cách của riêng họ thôi… Thành ra anh bị ế… Haha…
– Dạ vâng, tiếc anh nhỉ…
– Cả 3 người đó đều chủ động nói ra tình cảm của mình với anh… nghĩ thì buồn cười nhỉ…
– Dạ vâng thì bình thường con trai phải chủ động chứ sao lại là con gái ạ…
– Anh không biết tuổi của các em thế nào, nhưng đối với anh, thích phải nói ra, thà rằng nói ra một lần để sau này khỏi phải hối hận… Dù không thành công thì coi như là mình đang làm vì bản thân mình đi… Nói ra một lần để thoải mái hơn…
– Dạ…
– Nói đi, tự tin lên, đừng để đến lúc Vân nó đi lấy chồng rồi thì mới thấy nuối tiếc…
– Dạ vâng anh…
– Nếu yêu được nhau, thì nhớ giữ lấy, tình yêu của tuổi trẻ, của thanh xuân, anh chúc mừng 2 đứa…
– Dạ vâng, em sẽ tự tin, em sẽ làm được ạ…
Thế là chúng nó yêu nhau… Nghe kể bảo sau hôm nói chuyện với nó, nhóc này bắt xe về quê ngay lập tức… Nhỏ Vân kìa sau khi nghe lời thổ lộ thì đồng ý… Vừa rồi nó nhận được một cuộc điện thoại, là nhóc Quang gọi, chúng nó đã ra trường và đi làm 1 năm, dự định tháng 11 này sẽ về chung một nhà… Nhóc gọi thông báo để nó biết và sắp xếp lên chung vui với chúng nó… Nó chỉ cười rồi ậm ừ vì lúc đó đang tác nghiệp ở ngoài… Nhưng cũng rất đáng nhớ và vui vì đến giờ chúng nó vẫn còn nhớ đến nó…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Thấy không, nếu ngày đó không nói ra, thì có lẽ người đứng cùng nhỏ Vân trên lễ đường lúc này lại là người khác… Nếu yêu, nếu thích thì cứ thử nói ra xem… Biết đâu bất ngờ lại có 1 trong 2 sự trùng hợp đẹp đẽ nhất trên cuộc đời này thì sao?
2 sự trùng hợp đẹp nhất đấy là:
1 là khi mình thích ai đó và thật bất ngờ họ cũng thích mình…
Còn 2 là khi đang thất tình thì trời đổ cơn mưa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Quay trở lại với hiện thực… Kết thúc 3 tiết học, nó trở về nhà để chuẩn bị ít đồ… Ngày kia là thằng Phát cưới, nó cùng anh em phòng nó sẽ xuống trước để chung vui… Thằng này xấu xấu mồm điêu mà đùng cái nổ phát súng đầu tiên… Mới có ra trường được mấy tháng, cu cậu báo cưới luôn vì để lâu không an tâm… Nghe đâu vợ cũng là người Quảng Ninh… Nhưng nhà thằng Phát ở tít tận Uông Bí chứ không phải Hạ Long… Nếu không thì nó sẽ có một chút hoài niệm buồn… Nhưng mà nhà cô dâu thì ở Hạ Long thật… Có khi nó vẫn được trở lại Hạ Long trong lúc đi đón dâu…
Em bận công việc nên đã về Hà Nội được 2 ngày… Có lẽ chẳng kịp để đi cùng nó được, em cũng hơi buồn nhưng mà công việc thì chẳng thể bỏ… Đang trên đường thì nó có điện thoại, là em gọi, nó nhấc máy…
– Anh đây…
– Anh ơi, lát nữa có người đưa đồ đến thì anh nhận hộ em nhé…
– Đồ gì đấy? Ma túy à?
– Ma cái đầu anh ấy, đồ mỹ phẩm của em, nhẹ tay thôi nhé không vỡ…
– Anh biết rồi, thả từ tầng 10 xuống xem có bền không mới nhận nhé, đồ em mua chắc đồ tốt nên là bền lắm…
Nó cười khà khà sau khi trêu em…
– Cũng được nếu như anh yêu của em được vui…
– Âm mưu gì đấy?
– Chả âm mưu gì… Thử đi rồi biết…
– Nghe mùi nguy hiểm… Thôi nhé, anh đi chuẩn bị đồ rồi còn đi Quảng Ninh đây…
Em im lặng, nó nghe thấy tiếng ho sù sụ ở bên em…
– Em làm sao đấy, sao lại ho thế kia?
– Không sao, qua em uống nước đá nên bị viêm họng… E hèm…
– Để ý vào, sức khỏe đã yếu rồi…
– E hèm, sướng nhé, xuống đó gặp người yêu cũ…
Em kéo dài chữ cũ khiến nó bật cười, ở bên nó em vẫn trẻ con như vậy… Nhưng dù sao nó cũng đã hứa với em, là sẽ làm người yêu em đến lúc em rời Việt Nam rồi… Nên là em hờn ghen vu vơ như vậy cũng là đúng…
– Sao biết hay thế, tối còn đi khách sạn nữa cơ…
– Thoải mái… Không mang hậu quả gì về là được?
– Thật á?
– Vâng, anh đi thì cứ đi, xong đi luôn đi cũng được mà…
– Nay biết dỗi rồi cơ…
– Hmmmm…
– Đùa chứ làm gì gặp được…
– Sao lại không, gọi nhau ra mà gặp chứ…
– 2 Năm rồi, người ta đâu còn nhớ mình là ai nữa… Em ngáo vừa…
– Ai biết được với một tên đa tình khốn kiếp như anh…
Nói chuyện một lúc thì cũng đã về đến nhà… Cất xe vào một góc quen thuộc, nó vừa lấy đồ vừa nghe em kể chuyện… Chung quy lại cũng chỉ là chuyện em đi làm rồi đi gặp người nọ người kia, rồi vài ba chuyện ở văn phòng này nọ… Nhưng mà chẳng hiểu sao nghe rất là cuốn và hầu như là em tắt máy trước thì chuyện mới kết thúc… Nó rút chìa khóa rồi bước lên trên để mua gói thuốc… Đang cười nói móc ví trả tiền thì nó nheo mắt nhìn… Một hình dáng quen thuộc, giống như là Mai Anh vậy, rất giống và đang đi rẽ vào một con ngõ… Nó ậm ờ với em rồi tắt máy… Nó chạy theo ra đến con ngõ thì chẳng thấy đâu nữa…
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy người giống em đến vậy, giống từ dáng người, dáng đi… Đã có nhiều lần nó nhận nhầm người rồi… Nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy vậy là nó phải chạy theo để xem bằng được… Có lẽ trong lòng nó thì Mai Anh vẫn chiếm một ví trí đặc biệt, khiến nó luôn phải nhớ tới… Nó cười buồn, nhìn lên bầu trời rồi tự nhủ…
“Có lẽ lại là nhìn nhầm thôi, Mai Anh có lẽ đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình rồi… Làm gì còn nhớ về một kẻ đáng thương như nó nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro