Phần 41
2024-01-31 11:46:00
Ngày 24/9, ngày mai nó nhập học, nó sẽ đi 1 mình… Đồ đạc mẹ nó chuẩn bị hết cho nó, từ cái bàn chải cho đến quần áo… Nó cứ cằn nhằn mẹ nó kỹ tính, mấy đồ đó lên đó mua không tốt hơn sao… Nhưng mẹ nó mặc kệ, vẫn nhét tất vào cái vali cho nó…
11h đêm, nó đang ngồi ban công ngắm sao… Chị hôm nay đi về Hạ Long mệt nên ngủ sớm… Bỗng có tiếng kẹt cửa, Ngọc Anh sang, tay còn cầm một cái hộp…
– Mai anh đi nhập học rồi à…
– Ờ, bao giờ mày đi nhập học đấy?
– Anh không thể xưng anh em với em được à? Suốt ngày mày tao với em…
– Tao quen mồm rồi, sửa không được…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– À anh này, em có chuyện muốn nói…
– Nói đi – Nó châm điếu thuốc…
– Chị Mai…
– Câm mồm, tao đã nói đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tao mà? – Nó quay sang gắt lên với Ngọc Anh…
– Haizz, để em nói…
– Tao không muốn nghe…
– Chị Mai gửi cho anh cái này, gửi cách đây 1 tháng… Chị ấy dặn 1 tháng sau thì đưa cho anh… Anh tự mà mở ra xem… Người đâu mà khó tính – Nói rồi Ngọc Anh nhét cái hộp vào tay nó, vùng vằng bỏ về phòng…
Nó mở hộp ra, là cái vòng tay của em tặng cho nó, một bức ảnh kỷ yếu của em và nó được đóng trong khung… Cùng một tờ giấy…
“Nam, em xin lỗi, hãy tha lỗi cho em… Tạm biệt”
Nó thở dài, gấp tờ giấy đó lại, nó nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Có lẽ bây giờ em đang ở một nơi xa cách nó nửa vòng trái đất rồi… Nỗi đau ấy nó đang từng ngày vượt qua… Đúng thật, người ta nói đau một lần rồi thôi, nhưng thôi là thôi nói, còn đau một lần đôi khi nó là cả một kiếp người… Nó gấp tờ giấy của em, bật lửa châm, ngọn lửa cháy bùng lên… Tạm biệt…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
“Mai Anh của anh, em nói em là bông hoa hướng dương, luôn vươn mình lên để hướng về nơi có ánh nắng mặt trời. Và tia nắng đó là anh, em luôn hướng về phía anh… Em nói em thích hoàng hôn vì hoàng hôn càng đẹp thì lòng người càng sầu. Em nói anh phải suốt đời nhớ đến nụ hôn ngày đó của em, nụ hôn dưới ánh hoàng hôn trên bãi biển… Anh sợ đau đớn, anh sợ chia ly trong tình yêu, anh không dám yêu và đặt niềm tin vào một ai hết. Nhưng sao em lại xuất hiện, sao em lại kéo anh vào tình yêu của em. Để rồi khi anh đã hoàn toàn thuộc về em thì em lại rời bỏ anh vậy… Tại sao vậy em, sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy… Màn đêm u tối này mù mịt giống như cảm xúc của anh, anh đau ở đây này Mai Anh ơi… Em là người con gái anh yêu, anh cảm nhận được tình yêu từ em trong suốt gần 1 năm qua… Nhưng tại sao em lại đổi thay, những lời em nói ra, những hành động của em lúc đó, em có thấy trái tim mình đau không hả Mai Anh…”
“Có lẽ, anh sẽ để lại màn đêm này tình yêu của em, anh sẽ để lại mảnh đất này những kỷ niệm của hai chúng ta… Cho phép anh, lần cuối cùng để nhớ về những điều đẹp đẽ và vui vẻ nhất, lần cuối cùng được nói yêu em, lần cuối cùng để anh sống trong những cảm xúc còn sót lại của mối tình đầu đời… Anh yêu em, Mai Anh, tạm biệt em… một bông hoa hướng dương không còn hướng về tia nắng mặt trời…”
Hoàng hôn năm ấy một màu vàng đỏ…
Cơn mưa rào trắng xóa màn đêm đông…
Hướng dương ơi sao lại đi ngược nắng…
Để nắng buồn giữa biển trời mênh mông…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Một năm sau…
– Có bùa baron, chia đội hình ra, 4 thằng đẩy mid, anh Teo Bú đẩy bot cho em… – Giọng nó hét lên…
– Teo Bú cl, tao là Tú Béo…
– Để ý vào, nó đánh kìa, tele, tele đâu… – Nó hét ầm lên…
– Đây rồi, đây rồi, lùi một chút, lùi một chút, 3 giây, 2 giây – Anh Tú đang call thời gian cho team nó…
– Anh Tú đáp xuống rồi, đánh đi đánh đi các anh, focus thằng AD nó trước – Thằng Cường cũng hét lên theo nó…
– Bảo kê anh, bảo kê anh, thằng Leesin nó đạp vào anh này – Anh Đạt cũng gào ầm lên…
– Đây rồi, em đây rồi, cứ bắn đi đừng sợ, bắn đi, bắn đi, nó đạp vào em đẩy nó ra, em còn R, em còn R…
– Mid nó không flash, mid nó không flash, nó đứng sai vị trí kìa, AD nó heal, AD có heal…
Nó hét lên, mồm nó liên tục call team…
– AD nó chết rồi, bắn đi, bắn đi… hay quá… bắn tiếp đi… hay quá, kìa thằng Mid nó R, thằng Mid nó R kìa, tách ra không xoáy 5 thằng bây giờ…
– Mid chết rồi, mid chết rồi – Thằng Cường hét lên…
– Đánh nhà, đẩy thẳng, đẩy thẳng, 2 thằng tank không làm gì được đâu, bỏ qua nó, đánh nhà…
– Thắng rồi, haha, thắng rồi, vô địch rồi…
Thằng Cường nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó… Nó cười tươi, đứng lên ôm lấy đồng đội của nó…
Đây là phòng nó, nó ở ký túc xá, và đây là team phòng nó… Hôm nay quán net trong đây mở giải giữa các phòng… Phòng nó lại vô địch…
– Địt mẹ, 2 triệu này, tối nay ăn lẩu, cả phòng mình ăn lẩu – Anh Tú hồ hởi…
– Haha, em ra đón con vợ em vào, anh Đạt cũng đón chị Thanh vào chứ?
– Rõ con mẹ nó ràng, là có rồi…
Một không khí vui vẻ dưới cái nóng bức của quán net… Hơn 40 con người, toàn sinh viên đứng trong đó, 2 cái điều hòa chạy hết công suất là không đủ… Không khí của trận chung kết BO5, trận cuối cùng khi hòa 2 – 2 nó vẫn là một cái gì đó áp lực, khiến cho căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết…
Nó có điện thoại, là chị gọi…
– Ơi anh nghe…
– Anh ơi, 20p nữa em đến nhá, em đi đến Công nghiệp rồi…
– Em cất xe ở khách sạn đi, rồi anh đi xe qua đón, đừng đi xe vào đây, các thầy rồi sinh viên họ nói…
– Dạ, thế em về khách sạn tắm rồi anh ra đón em nhé…
– Oki, hôm nay phòng ăn lẩu…
– Hihi thế tí đón em, em mua ít đồ cho mọi người nhé…
– Nhất trí…
Nó cúp máy, quay ra thông báo với mọi người trong phòng…
– Thu đang lên, mọi người thích ăn gì thêm không để em và Thu mua luôn…
– Hura, mua đồ nhiều vào, mua thịt bò, mua thịt gà, mua nhiều thịt vào anh Nam – Thằng Cường reo lên…
– Thế thì để em mua đồ làm lẩu, 2 triệu tiền giải để tối anh em đi hát nhé anh Tú – Nó quay sang hỏi anh Tú…
– OK thế cũng được… đi mua sớm về anh và chị Trang nấu cho, để anh gọi bảo Trang thôi không mua đồ nữa…
– Vâng, thế em tắm trước rồi em đi đón Thu… Đánh cả ô tô vào đây em sợ bọn sinh viên nói…
– Ừ nghĩ thế là tốt, à gọi cả anh Hiếu với anh Thường vào không?
– Anh gọi đi, hôm trước anh Hiếu vừa xin cho em thi môn Tiếng việt thực hành xong, em còn chưa cảm ơn anh ý… – Nó mở tủ, vừa lấy quần áo vừa trả lời anh Tú…
– Ok thế để anh gọi luôn…
Nó đi tắm, phòng tắm hôm qua nó vừa dọn lại nên sạch sẽ thoáng mát… Ở cùng mấy ông này bẩn kinh khủng. Toàn nó dọn, nhưng được cái mấy ông tình cảm, thật thà và vui nên nó thấy ok… 1 năm qua, cuộc sống sinh viên thiếu thốn đủ thứ, chị cứ cách 2 tuần lại lên thăm nó một lần, nhiều khi chị đưa tiền nhưng nó nhất quyết từ chối chị, dần dà chị chuyển qua mua đồ, cứ lần nào lên là một đống đồ cho nó… Quần áo, bánh kẹo, đồ dùng cá nhân phải 1 thùng… Nhiều khi nó nhắc chị nhiều nhưng chị cứ làm lơ đi, chị nói chị thích như vậy…
Tắm xong, nó lấy điện thoại gọi chị, chị không nghe máy có lẽ chị đang tắm… Nó mặc cái áo, dặn anh Nấm trông phòng, nó ra ngoài K1 để thuê xe máy. Đang đi thì có điện thoại của chị, nó nghe luôn…
– Em tắm à?
– Vâng, anh ra đón em đi, em ở khách sạn xxx…
– Đây bây giờ anh ra, tí a gọi rồi xuống nhé…
– Vâng ạ…
Nó ra đón chị, đến cửa khách sạn, nó nháy máy chị. 5p sau chị xuống, chị mặc một cái váy màu vàng trễ vai trông khá xinh, chị trang điểm nhẹ nhàng, thấy nó chị cười tươi, chạy đến ôm chầm nó…
– Ui em nhớ Nam quá, nhớ cái mùi này quá – Nói rồi chị hít lấy hít để…
– Thôi bỏ ra nào, đang ngoài đường…
– Kệ em, ôm tí nữa đã…
Chị vẫn ôm nó, vài người đi đường nhìn nó mà nó phát ngại cả lên… Mãi sau chị mới bỏ nó ra, một người đẹp như chị mà ngồi sau cái xe wave ghẻ, còn ôm lấy nó nữa khiến cho mỗi cung đường nó đi qua ngập tràn ánh mắt ghen tị. Nó và chị vào siêu thị mua đồ, chị mua nhiều đến nỗi nó phải cản chị lại. Để thêm lúc nữa chắc chị bê hết cả cái siêu thị này về quá. Cuối cùng thành ra 5 túi đồ to đùng, nó đang loay hoay không biết treo như nào để đi về đây.
– Thấy chưa, em đã nói để em đi xe rồi, mua xong để lên xe phải dễ không?
– Thôi thôi, lần nào đi mua đồ cùng em, em cũng như khuân cả cái siêu thị về ấy…
– Kệ em – Chị bĩu môi với nó, nó lắc đầu ngán ngẩm…
– Thế giờ sao? Làm thế nào bê được đống này về…
– Anh vẫn ngốc như thế…
Nói rồi chị quay ra gọi cái taxi, chị kêu taxi chở cho chị đống đồ này về trong KTX của nó. Không quên ghi lại biển số xe và hãng taxi. Tính chị cẩn thận, làm gì cũng chặn trước chặn sau đề phòng có chuyện. 1 năm qua nó đã quá hiểu cái tính cách của chị rồi. Bên ngoài tiếp xúc xã hội thì chị cáo lắm, nhưng ở với nó thì trẻ con hơn cả nó. Nhưng suy nghĩ thì lúc nào cũng đi trước nó một bước. Nó lấy điện thoại ra, bấm số gọi anh Nấm…
– Alo, gọi đéo gì tao đang tắm…
– Anh để ý tí có cái taxi đến thì ra lấy đồ nhé, nhiều đồ quá em cho taxi chở về…
– Có mua Bao cao su cho tao không?
– Đm anh cút đi, đầu óc toàn nghĩ đến *** là thế nào?
– Thế nhá, tí tao lấy, cho tao gửi 1 nụ hôn đến chị Thu xinh đẹp của tao nhé…
– Thôi đại ca cút được rồi ạ…
Nó tắt máy, chị cũng đi lại chỗ nó, ấn cái đầu nó…
– Thế mà không biết cách giải quyết, gần 20 tuổi đầu rồi vẫn ngu ngơ lắm cơ – Chị lườm yêu nó, nó thì gãi đầu cười, đưa cho chị cái mũ bảo hiểm…
– Thôi lên xe đi, đi cafe tí nhá, giờ về phòng cũng chả có việc gì đâu?
– Thôi đi về, em còn nấu nữa, mua thế vứt đó cho mọi người làm à… đi đi nhanh lên, em lên ngày kia mới về, thiếu gì lúc ngồi cafe đâu.
Nó hơi lưỡng lự nhưng chị hối nó quá nên nó cũng đành theo ý chị. Trên đường về chị kể bao nhiêu chuyện xảy ra trong 2 tuần qua cho nó nghe, từ chuyện công việc rồi đến chuyện chị bị bao nhiêu người trồng cây si trước cửa shop tán tỉnh. Nhưng chị cự tuyệt hết, nó biết chị đang cố tình nói vậy để gạ câu chuyện sang chuyện của nó với chị. 1 năm qua, đã bao nhiêu lần chị nói về vấn đề tình cảm nhưng cũng là bấy nhiêu lần nó gạt đi… Nếu để nói nó vô cảm thì không phải, nó có tình cảm với chị nhưng vết thương ngày đó em để lại cho nó là quá lớn… Nó không thể mở lòng ra được nữa, thêm cái là nó chẳng muốn chị khổ… Nhiều lần nó đã muốn đẩy chị ra, nhưng cứ mỗi khi định thờ ơ với chị thì chị đã đoán ra hết tâm lý của nó… Rồi cứ theo nó đến bây giờ, cam chịu và chấp nhận…
Sau ngày ấy, 3 người con gái ấy, Em thì bỏ rơi nó và sang nước ngoài cùng bố mẹ, nhỏ Thư và nhỏ Linh cũng chẳng liên lạc với nó nữa… Chị Lan cũng không gọi cho nó, đôi khi nó gọi anh Hùng để hỏi về em thì anh Hùng không nói gì… Lần gần đây nhất nó gọi cho anh là cách đây 3 tháng, lúc đó anh nói anh nghỉ và đi lái xe cho một công ty khác… 1 năm nay, người duy nhất ở lại bên nó là chị… Đã có nhiều lúc nó nghĩ nó sẽ mở lòng với chị, nhưng nó không làm được… Bắt đầu một tình yêu mới là chuyện quá khó đối với nó lúc này…
Nó trả xe rồi cùng chị đi vào trong KTX, cái váy trễ vai của chị dường như thu hút hết ánh mắt của mấy thằng sinh viên… Những hú hét, những lời trêu gẹo từ những tòa nhà vang ra làm nó khó chịu. Nó nắm lấy tay chị, chị nhìn nó cười khúc khích…
– Hihi anh ghen hả…
– Ghen gì, trêu chúng nó chút…
– Ghen thì nói là ghen đi…
– Chả ghen, mà sau đừng có mặc mấy cái váy như này nữa, hởi hết vai, eo thì bó – Nó gắt nhẹ chị…
– Vâng, em biết rồi hihi, Nam ghen kìa đáng yêu quá…
Nó chả nói gì nữa, kéo chị đi nhanh hơn. Đến cửa phòng, nó thấy anh Tú, chị Trang đang làm đồ ăn. Cường và anh Đạt chắc đi đón nhỏ Phương và chị Thanh chưa về…
– Chào mọi người – Chị cười tươi…
– A, em chào chị Thu xinh đẹp, hôm nay em Hằng không lên cùng chị à? – Anh Nấm hồ hởi bật dậy khi thấy chị…
– Tưởng có người vừa gửi một nụ hôn đến chị cơ mà, sao giờ lại hỏi bé Hằng? Bé Hằng bận công việc rồi – Chị che miệng cười phá lên…
– Em chào chị, chị mới lên ạ – Anh Tú ngó ra, chào chị…
– Chào Tú, dạo béo hơn đó, bé Trang có vào không?
– Em đây, ui váy chị đẹp thế, chị mua ở đâu đó – Chị Trang chạy ra, suýt xoa với cái váy của chị…
– Váy shop chị đó, thích không hôm nào chị mang lên cho…
– Dạ có, mà người chị đẹp mặc váy này mới đẹp, chứ em béo bụng không mặc được…
– Không sao có kiểu cho em mặc đẹp lắm, hôm nào chị mang lên mặc thử xem, à chị tặng Trang cái này…
Nói rồi chị mở túi xách, lấy ra 1 thỏi son, chị Trang thì vui quá cảm ơn chị rối rít. 2 bà ngồi đấy chém gió về thời trang, mỹ phẩm. Một lát sau thì thằng Cường đi đón nhỏ Phương vào, anh Đạt cũng đưa chị Thanh vào. Thế là xong, 4 bà ngồi đấy họp chợ luôn chẳng ai làm gì hết. Thành ra nó cùng anh Tú, thằng Cường, anh Đạt tự làm đồ ăn luôn…
Một lát sau, chị ra mở tủ của nó, nó mang rổ rau vào thì thấy chị đang đứng đó hơi sững người một chút, ánh mắt chị buồn khi thấy bức ảnh kỷ yếu của em và nó đặt ở trên ngăn tủ. Chị quay ra nhìn nó…
– Anh mang lên từ bao giờ?
– À từ tuần trước, mẹ sửa lại phòng cho anh nên anh mang ít đồ lên đây…
– Vậy đồng hồ cát của em đâu? – Chị nheo mắt hỏi nó…
– À anh để bên phòng Ngọc Anh, anh sợ mang lên đây nhiều người đụng chạm lại vỡ – Nó nói dối chị…
– Hihi nó quan trọng với anh thế à – Chị lại cười tươi khi nghe thấy nó nói vậy…
– Tất nhiên, đồ em tặng mà…
– Yêu anh…
Nói rồi chị quay người lại, với tay lên quay lại bức ảnh đó vào bên trong, nó hơi ngạc nhiên trước hành động của chị…
– Có những thứ, đừng nên nhìn thấy thì tốt hơn…
Nói rồi chị đóng cửa tủ, đi ra tiếp tục ngồi chém gió với 3 bà kia… Nó thở dài, mở tủ và đặt lại bức ảnh như cũ. Với nó, em vẫn là người nó yêu, là người nó nhớ mong suốt 1 năm qua, là người ở trong từng cơn đau của nó mỗi đêm mưa gió… Nó để ý chị liếc nhìn hành động của nó, nhưng chị vẫn cười, chỉ là nụ cười của chị buồn hơn thôi…
Bữa lẩu hôm nay thật thịnh soạn, thơm nức như ăn tại nhà hàng… Có một thứ không thể thiếu, là rượu… Phòng nó toàn thuồng luồng uống rượu như nước lã. Nó là thằng uống thuộc dạng kinh khủng mà vào đây cũng chỉ là thằng uống kém nhất. Phòng nó có anh Tú đến từ Điện Biên, anh Đạt đến từ Lạng Sơn, thằng Cường quê ở Sơn La, anh Nấm quê Lai Châu và mỗi nó là ở đồng bằng. Mấy ông kia tiếp xúc rượu từ bé, lại từ vùng cao nên uống rượu thay nước lọc. Lần nào uống nó cũng là thằng say đầu tiên. Nhưng được cái là có chị ở đây, chị là thần rượu sẽ cứu rỗi được nó. Chưa bao giờ nó thấy chị say cả, một lần cũng không…
– Zô, chúc mừng chức vô địch của phòng chúng ta, phòng xxx bất diệt – Anh Tú nâng chén hô…
– Chúc mừng người đi Mid hay nhất, gánh cả team – Nó cười hềnh hệch chạm chén…
– Anh đi Mid gà vl, em đánh out rừng nó mới thắng nhé – Thằng Cường chêm vào…
– Thôi chúng mày thấy tao bắn chưa, tao không bắn thế thì có mà thắng được game cuối à? – Anh Đạt cạch chén, tranh công cùng chúng nó…
– Chúng mày giỏi hết được chưa, có uống không? – Anh Nấm gắt lên…
– Zooooo…
Chị ngồi gắp đồ ăn cho nó liên tục, nó thì uống tì tì, toàn mời chén đầy thôi…
– Anh đang dạ dày đấy nhé, liệu chừng mà uống – Chị nhìn nó nhắc nhẹ…
– Yên tâm, anh uống thuốc rồi…
– Không uống được nữa thì để em uống hộ…
Chị khác với em, chị không bao giờ can thiệp vào chuyện của nó hay cằn nhằn nó về một vấn đề gì cả. Chị chỉ nhắc nó thôi. Nhiều lúc nó có hỏi chị thì chị nói nó đủ hiểu để có thể đưa ra quyết định hay hành động độc lập. Chị chỉ định hướng cho nó nên làm cái này, nên làm cái kia thôi chứ chị không cấm đoán nó phải làm theo ý chị. Cái điểm này nó rất thích ở chị, nhưng cũng vì vậy mà sau này xảy ra nhiều chuyện khiến nó hối tiếc cả đời…
– Chị mời Tú, 3 chén nhờ – Chị mượn chén nó và chén của nhỏ Phương, rót đầy vào…
– Ui chơi luôn, đây mới là chị Thu mà em biết chứ – Anh Tú cạch với chị uống liền tù tì 3 chén, nó định uống hộ chị mà chị không cho…
– Dạo này anh Nam có léng phéng với ai không hả Tú?
– Nó á, nó cắm cọc bên quán net suốt ngày ấy, cứ học về là sang đấy ngồi có đi đâu đâu…
– Nam mà có gì là phải báo chị luôn đấy nhé – Chị nháy mắt với anh Tú…
– Ok chị ơi, chị cứ yên tâm, em quản thằng này chặt lắm haha…
– Thế chị lại phải cảm ơn Tú 3 chén nữa nhỉ…
Khiếp hồn, uống như này khác gì giết nhau đâu, như nó thì nó trớ ra mất, uống kiểu sốc này nó toàn bị say quá độ thôi. Nhưng mà chị với anh Tú uống xong mặt vẫn tỉnh bơ, đúng là thần rượu gặp thánh tửu… Nó lại đổi vai, ngồi lai rai chúc tụng rồi gắp thức ăn cho chị. Chị thi thoảng liếc nhìn nó yêu thương lắm…
Mà nghĩ cũng buồn cười thật, các anh trong phòng nó toàn năm 3 hết rồi mà vẫn dạ vâng chị em với chị. Trong khi chị thì toàn anh em với nó. Nó thì lại dạ vâng anh em với mấy ông đó. Nhiều khi chị trêu nó là phi công hoàng hôn khiến nó bật cười, nếu nó mà yêu chị thật thì chắc chị là máy bay xinh đẹp nhất cuộc đời nó ấy chứ. Tiếc là nó không đáp lại được tình cảm của chị, chị hiểu và thông cảm cho nó. Đôi khi nó chủ động nắm tay chị khi đi chơi cùng chị, hoặc ôm nhẹ chị mỗi khi chị và nó đứng ở ban công khách sạn ngắm sao. Nhưng tuyệt nhiên từ ngày đó, nó và chị không có một nụ hôn nào, nó né tránh tất cả mỗi khi chị định hôn nó. Nhiều lần chị dỗi nó cả tuần trời vì vấn đề đó nhưng với nó bây giờ, nguyên tắc vô cùng…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
“Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em rồi, anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi”
– Stop, stop, tao lạy mày Cường ạ, mày đừng cầm mic nữa được không? – Nó gào lên…
– Kệ em, hay nhỉ…
– Mày hát như đấm vào lỗ tai tao ý…
“Anh xin lỗi vì đã cướp mất bầu trời của em, nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời”
– Phương, mày có bảo được người yêu mày không? – Nó nhăn mặt…
Cả phòng cười ầm lên, chị cũng ôm bụng cười nắc nẻ. Sợ thật sự cái tiếng hát của thằng Cường, nó hát như đọc luôn, mà nếu đọc còn đỡ, đây vừa đọc vừa ngân nga cơ mới sợ.
Ăn uống no say xong, cả phòng nó rủ nhau đi hát… Chị hôm nay uống cũng khá nhiều vì toàn chơi vài chén một, nó thấy chị đỏ ửng hết mặt. Ngồi hát lại uống thêm khá nhiều bia nữa, nó cũng hơi mệt mà chả sợ, mai nó trống tiết, ngày kia là chủ nhật nên nó được nghỉ thoải mái… Chị thì hát vài bài, giọng chị khá hay, xong lại ngồi ăn bim bim ngả đầu vào nó, hơi tí lại ngước lên nhìn nó chăm chú. Nó thì có nhìn xuống một vài lần nhưng sợ nhìn lâu lại chả kìm được mà hôn chị mất… Nó say hay thế lắm, vẫn chưa học được cách kiềm chế cảm xúc.
Hát hò xong cũng gần 12h đêm, ai về nhà nấy… Mà chỉ tội mỗi anh Nấm thôi, hôm nay là ở phòng 1 mình rồi. Vì ai cũng có đôi có cặp mà, mỗi ông ấy lẻ bóng một mình. Nghĩ cũng thương nhưng biết làm thế nào được. Thời gian rảnh chẳng bao giờ đi tán gái mà toàn ngồi gạ kèo chém chế thì chả ế lòi mồm ra. Học năm 4 rồi, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn vậy, chưa một lần nắm tay ai luôn…
Nó và chị về phòng khách sạn, nó thấy hơi nóng nên đi tắm trước… Tắm xong nó ngồi cửa sổ hút thuốc. Chị cũng vào tắm, chị tắt đèn phòng tối om. Nó cười trêu chị…
– Ngại ngùng như gái mới lớn ấy nhờ…
– Em lớn hơn anh đó – Chị lè lưỡi với nó…
– Thế sao phải tắt điện tối om đi…
– Em thích…
– Tắm nước ấm ấy nhé, không cảm đó…
– Hihi vâng…
Nó lại quay ra hút thuốc, đêm Thái Nguyên yên tĩnh thật, yên tĩnh tới mức nó nghe thấy được cả tiếng lá cây xào xạc qua từng cơn gió. Bầu trời đêm nay đầy sao, sáng lấp lánh… Bên ấy bây giờ đã hơn 7h tối, hoàng hôn chắc cũng chẳng còn nữa… Em đang làm gì nhỉ? Một nỗi nhớ dâng trào trong lòng nó… Nó lắc đầu, nó đang cố quên em cơ mà, trái tim chẳng nghe nó gì cả. Thôi đi ngủ, nó cũng khá mệt sau trận rượu vừa rồi…
Lên giường, nó nằm quay lưng về bên kia. Đang nghịch điện thoại lướt FB tí thì chị đi vào. Ánh sáng từ phòng tắm được tắt khiến căn phòng nó trở về với bóng tối. Nó thấy chị nằm xuống cạnh nó, vòng tay ôm nó lại…
Chị không nói gì, hơi thở phả vào gáy nó khiến nó thấy buồn buồn…
– Nào đừng nghịch, buồn anh, để anh ngủ – Nó gắt nhẹ chị…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Chị hôn nhẹ vào gáy nó khiến nó rùng mình, nó tính quay ra thì chị ôm chặt nó, chị bắt đầu hôn vào cổ nó rồi vành tai của nó. Nó nóng bừng người lên… Không được, rượu vào rồi nó hay mất kiểm soát, nó cố tỉnh táo lại, nó xoay qua để tránh những cái hôn từ chị. Bất ngờ bàn tay nó chạm vào ngực chị, chị không mặc gì cả, cái khăn tắm cuốn quanh người đã tuột ra từ lúc nào. Nó giật mình rụt tay lại, nó ngồi bật dậy…
– Em làm cái gì đấy…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Anh hỏi em, sao em không mặc quần áo?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
– Hoài Thu, em mặc quần áo vào ngay…
Nó toan tung chăn ra để đi xuống giường thì chị kéo giật mạnh khiến nó đè lên người chị, cảm giác mát lạnh từ da thịt của chị khiến nó rùng mình, chị ôm chặt nó, tìm môi nó để hôn… Nhưng nó né tránh tất cả…
– Anh không thể đâu…
Chị vẫn ôm nó, ánh mắt chị nhìn nó, 4 mắt nhìn nhau. Trong cái ánh sáng yếu ớt của ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ. Nó thấy mắt chị ướt dần, chị khóc…
– Tại sao? 1 năm rồi, anh không thể với em…
– Không được, nhất định không được…
– Anh chê em sao?
– Anh không chê em, anh đang tôn trọng em…
– Anh nói dối – Chị òa khóc nức nở…
Nó thở dài, nó hôn nhẹ lên trán của chị an ủi thay cho lời muốn nói… Nó thủ thỉ…
– Anh biết em yêu anh, anh cũng rất cảm động những gì em đã làm với anh. Nhưng em hiểu anh đang như thế nào đúng không? Chúng ta không nên làm chuyện đó, sẽ rất khổ cho em…
– Nhưng em hức… hức chấp nhận mà – Chị vẫn khóc nấc lên…
– Ở đây vấn đề không phải là chấp nhận hay không? Mà đó là chuyện không thể… Thời gian qua, anh nghĩ em phải hiểu cho anh chứ?
– Em biết, nhưng em không còn trẻ nữa, em không thể đợi anh được mãi… Em khó chịu lắm rồi. Em muốn được anh yêu thương, được anh âu yếm, được anh đối xử như… – Chị bỏ lửng câu nói, chị biết nếu chị nhắc đến em, câu chuyện lập tức sẽ chấm dứt…
… Nó thở dài lắc đầu…
– Một lần thôi, em xin anh, coi như những gì em làm trong 1 năm qua với anh xứng đáng để em nhận được điều đó…
Nó không trả lời sau câu nói đó của chị. 1 năm qua, người đi cùng nó, người ở bên cạnh nó lo lắng chăm sóc cho nó là chị… Chị ở bên nó không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cam chịu và chấp nhận… Có những đêm nó ngồi khóc vì buồn, chị cũng là người ôm nó, an ủi nó những lúc đó… Dường như nó đang quá cố chấp và nghiêm khắc với bản thân, nó đang đặt ra giới hạn của bản thân nó mà chẳng biết rằng giới hạn đó nhiều lần làm tổn thương đến chị. Nó nói nó thương chị, sợ chị khổ… Nhưng có lẽ điều chị khổ nhất là đang bỏ phí thời gian để chạy theo nó mà không được nó đáp lại dù chỉ một chút.
Nỗi đau ngày ấy ảnh hưởng đến nó quá nhiều, thay đổi toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc của nó. Giống như một sợi xích buộc chặt nó lại. Nó lại nghĩ về em ngày trước, nó luôn muốn em ở bên nhưng đã bao giờ nó làm được gì cho em chưa? Bây giờ thì là chị, chị làm bao nhiêu điều cho nó, nhưng nó chưa bao giờ mang lại cái gì cho chị cả… Vật chất, tiền bạc thì nó không thể rồi, nhưng đến một chút tình cảm, một chút hành động nhỏ nhoi nó cũng không thể làm cho chị sao? Nó quá ích kỷ, quá dập khuôn và quy tắc… Có lẽ nó đang dần tự giết chết bản thân nó theo một cái cách gián tiếp từ nỗi đau em để lại… Nó nợ chị nhiều quá…
Chị ngồi dậy ôm nó, chị đã hết khóc, đặt đầu lên vai nó, chị khẽ nói…
– Em xin lỗi, mình đi ngủ thôi…
– Em chắc không?
– Chắc gì ạ?
– Anh nghĩ rằng anh nợ em nhiều quá Hoài Thu ạ…
– Là em chấp nhận theo anh mà, người khác nhìn vào có thể nói anh ích kỷ, anh vô tâm, anh thượng đẳng… Nhưng chỉ có em mới biết những chuyện mà anh gặp phải, chỉ có em mới biết tâm tư của anh như thế nào!
– Có lẽ anh nên mở lòng Hoài Thu nhỉ, 1 năm qua chắc cũng đã là quá đủ rồi. Anh phải quên đi thôi…
– Đúng rồi, vậy còn em thì sao – Chị cắn nhẹ vào tai nó…
– Cho anh thêm thời gian nhé, được không?
– Em không còn trẻ nữa đâu, đợi anh đến lúc anh học xong đại học thì em thành gái già gần 30 rồi đó…
Một tiếng thở dài từ nó vang lên trong cái màu đen tối của căn phòng… Chị cho tay vào trong áo nó, xoa xoa lên ngực nó…
– Em đùa thôi, em đợi được, nhưng anh phải có gì đảm bảo cho em cơ? – Chị bắt đầu dở giọng phụng phịu với nó…
– Em muốn gì?
Chị bỏ nó ra, rồi luồn lên ngồi hẳn vào lòng nó, lấy chăn trùm kín mít người nó vào chị… Cơ thể của chị áp vào người nó khiến nó toát hết mồ hôi…
– Em không muốn thuốc lá, em cũng không cần nụ hôn nữa… Em cần nhiều hơn thế…
Nói rồi chị hôn nó, một nụ hôn mà chị chờ đợi 1 năm qua, một nụ hôn mà bao nhiêu lần nó né tránh với chị… Buông đôi môi nó ra, chị cởi áo nó rồi đẩy nó nằm xuống. Nó vuốt má chị, nếu màn đêm ở căn phòng này là một bầu trời, thì đôi mắt chị như một vì sao sáng nhất trong đó. Nó khẽ thì thầm với chị…
– Để khi nào anh yêu em, thì mình làm chuyện này được không?
– Vâng, nhưng giờ em muốn vay trước…
– Vậy thì phải viết giấy vay nợ, có chữ ký đóng dấu đầy đủ…
– Chữ ký ở đây, và đóng dấu ở đây, em chuẩn bị hết rồi…
Nó lấy ngón tay rồi vẽ lên ngực trái của nó, nơi trái tim nó đang đập nhanh. Chị cúi xuống hôn vào môi nó rồi cười nhẹ…
– Thủ tục xong hết rồi đó, anh đã chấp nhận chưa?
– Vẫn còn thiếu…
– Thiếu gì?
– Xác nhận của bên cho vay…
Nó kéo chị xuống hôn chị, đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn chị. Một nụ hôn cuồng nhiệt và ướt át, nó thấy vị mặn trong nụ hôn đó. Là nước mắt của chị, nó biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Đêm đó nó và chị hòa vào làm một, chị không còn trong trắng, nhưng đối với nó, đêm nay chị đã trở thành người đàn bà của nó rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro