Phần 38
2024-01-31 11:46:00
Kéo rèm cửa, bầu trời hôm nay âm u hơn hôm qua, hôm qua nó có nghe vài người nói rằng áp thấp nhiệt đớt hôm nay đổ bộ, Hạ Long chịu ảnh hưởng gián tiếp thôi… Mưa cũng tốt, hợp với tâm trạng của nó lúc này, nó với tay mở cửa sổ, không khí oi ả hôm qua đã biến mất, thay vào đó là một luồng gió mát mẻ thổi vào. Nó châm điếu thuốc, ngồi trên cái ghế salon ngồi hướng ra cửa… Có tiếng rục rịch từ phía sau giường, nó quay ra thấy chị đang nhăn mặt, kéo cái chăn lên che mặt…
– Ưmm… Nam dậy sớm thế, kém rèm vào đi, chói mắt em…
– Chị dậy thôi, hơn 8h sáng rồi…
Chị từ từ mở mắt, mặt vẫn nhăn lại nhìn ra bên ngoài rồi lại kéo chăn lên che mặt, phụng phịu…
– Ứ, trời mưa mà đi ngủ đi, lên đây em ôm…
– Thôi chị dậy đi, tối qua em không ăn gì, bia vào say giờ cồn ruột đói rồi…
Nó không thấy chị trả lời nữa, nó cũng quay lại ngồi hút nốt điếu thuốc. Cầm cái điện thoại trên tay, nó vẫn không thấy cuộc gọi, tin nhắn nào từ em… Nó chán nản, bấm tắt nguồn điện thoại luôn, từ tối qua đến giờ, nó không về khách sạn mà ở lại nhà chị, nó và chị nói chuyện đến tận gần sáng, chỉ khi nó nghe thấy tiếng thở đều của chị thì mới thôi. Tối qua cũng có vài lần chị chủ động với nó nhưng nó cương quyết nói không. Nó không muốn có lỗi với em và làm khổ chị, mặc dù nó biết chị tự nguyện cũng sẽ chẳng ân hận về những chuyện chị đã làm đâu.
Hút xong điếu thuốc, nó kéo rèm cửa lại để chị ngủ rồi mò sang phòng wc rửa qua cái mặt và tắm. Người ngợm nó hôi rình, mùi bia rượu lẫn lộn. Nước xả từ vòi xuống khiến nó hơi rùng mình chút xíu, nhưng sau đó lại khiến nó thoải mái hơn, nó quen tắm nước lạnh rồi, từ bé đến giờ mùa đông nó cũng tắm nước lanh, chỉ hôm nào trời quá rét nó mới dùng nước ấm. Mẹ nó và em cũng vài lần nhắc nhở nó về việc này sau khi sức khỏe của nó yếu đi từ vụ tai nạn, nó cũng chỉ ậm ừ cho xong chuyện, chứ thói quen thì chẳng bỏ được…
Phòng tắm của chị khá thơm và ngăn nắp, hầu hết toàn đồ mỹ phẩm của chị, trong này còn nhiều hơn gấp đôi so với bàn trang điểm của chị. Thảm nào da chị vừa mịn vừa trắng, người chị lại thơm vậy dù chị chẳng dùng nước hoa hay đồ dùng khử mùi nào cả. Tắm xong, nó xuống bếp, tính sẽ làm gì đó để ăn và mang lên phòng cho chị. Ngoài kia trời đã bắt đầu đổ mưa to, từng cơn gió mạnh thổi đến khiến cây xoài trước cửa nhà chị nghiêng ngả.
Nó mở tủ lạnh, cũng khá nhiều đồ ăn chị mua chất đống ở đó, nó để ý phòng bếp của chị sạch sẽ và đặt trên nóc tủ lạnh có khá nhiều cuốn sách dạy nấu ăn. Có vẻ như chị thích nấu ăn và vào bếp, cũng chẳng biết làm gì, nó lấy ra mấy quả trứng, một ít thịt, 3 gói mì và ít rau trong tủ. Làm vậy cho nó nhanh, mì thì nấu sẵn, trứng nó sẽ làm ốp lếp, thịt nó băm và thả vào cùng rau là xong. Vừa ngon vừa dễ làm…
Đang băm thịt và lật trứng thì nó thấy chị đi xuống, đôi mắt vẫn lơ mơ vì thiếu ngủ, thấy nó trong bếp, chị chạy đến ôm nó từ đằng sau rồi với với cái mặt ra phía trước…
– Nam, hôn em…
– Em đang nấu mà, mà chị nói chỉ hôm qua thôi, giờ trở về đúng quỹ đạo được chưa?
– Qũy đạo gì?
– Mình vẫn là chị em như trước nhé, chị cứ thế này em không quen đâu…
– Hmmm, thì Nam cứ bình thường đi, em làm gì kệ em…
– Nhưng mà…
– Bao giờ em lấy chồng thì em không thế nữa, cứ kệ em đi, em cứng đầu lắm chẳng ai bảo được em đâu, mà quay đây em bảo – Chị ghé sát tai nó thì thầm…
– Há…
Nó quay ra, chị nhón chân hôn nhẹ vào môi nó, rồi nở nụ cườ tươi. Nó nhăn cái mặt lại lườm chị…
– Chị chẳng giữ lời hứa, hôm qua chị bảo chỉ 1 đêm thôi, sau đó mọi chuyện trở lại bình thường mà?
– Nhưng mà sau đêm qua thì khác, em lại không thích giữ lời hứa nữa…
– Thôi chị ra kia ngồi đi, em nấu rồi ăn luôn…
Chị bỏ nó ra, lon ton chạy ra mở tủ lấy ra gói cafe, chị đứng đó pha cafe rồi bưng ra bàn. Vừa ngồi chị vừa lấy điện thoại ra xem, chút chút lại ngoảnh ra nhìn nó làm, cười vui vẻ…
– Nam đảm quá ha…
– Đảm cái gì, nấu mì tôm có gì mà đảm, trẻ con nó còn nấu được…
– Nhưng mà thơm quá, lấy cái tạp dề kia mà đeo vào không mỡ bắn bẩn hết áo giờ…
– Thôi em làm xong rồi đây…
Nó bưng 2 tô mì nghi ngút khói ra bàn ăn cùng chị, nó đẩy chị bát nhiều hơn mà nó chuẩn bị. Chẳng biết do đói hay là do nó nấu ngon mà mùi thơm nức mũi. Chị ngó ngó sang bát của nó rồi nhân lúc nó ra lấy đũa thìa thì đổi lại cho nó. Nó ra thấy vậy thì nhìn chị, chị cười khì với nó. Khuôn mặt mộc không trang điểm của chị khiến nó thấy chị trẻ con dễ sợ, nhưng vẫn rất xinh đẹp…
– Nam ăn đi nè, em không ăn cái này đâu…
Chị nói rồi gắp cho nó toàn bộ cái lòng trắng của trứng, chị để lại cái lòng đỏ thôi. Chị khôn thật sự, cái ngon nhất thì ăn, cái không ngon đẩy qua cho nó.
– Mưa gió thế này chắc không đi đâu được rồi, thôi ở nhà với em nhé – Chị nháy mắt nó…
– Mưa bão mà, ra đường chúng nó bảo thằng điên mất, mà hôm nay em chi biết ở đây chứ đi đâu được nữa, khách sạn thì không về được…
Nó bỏ lửng câu nói, nó đang nghe lời chị làm một phép thử với em, nhưng đến bây giờ, em vẫn không liên lạc với nó dù nó đã đi cả đêm không về. Chán nản nó buông đôi đũa xuống, thở dài…
– Nam cứ bình tĩnh, đã hết ngày đâu, trời đang mưa bão như này, khéo bé Mai đang lo cho Nam lắm đấy chứ…
– Hy vọng thế…
Nói rồi nó đứng lên mở cửa và bước ra hiên nhà chị, né những giọt mưa đang theo gió hắt vào người nó, nó châm điếu thuốc rồi nhả khói nghi ngút. Chị cũng dọn bát vào rửa, sau đó cầm 2 ly café vừa pha lúc nãy ra đứng cùng nó, đưa cho nó ly cafe, chị đứng nép sau người nó…
– Chị đi vào đi, mưa bắn ướt hết giờ…
– Không thích, em đứng đây với Nam cho lãng mạn hihi…
– Thôi vào đi, em hút nốt điếu thuốc rồi vào…
– Thì cho em đứng đây tí, tí vào một thể…
Chị nói rồi dụi dụi cái đầu vào lưng nó. Mưa vẫn ngày một lớn hơn, mưa như trút nước, tiếng sấm rền vang chớp nhoáng. Mưa trắng xóa cả bầu trời, nhạt nhòa như muốn tẩy trắng cả nỗi lòng nặng trĩu của nó.
– Chị từng yêu ai chưa?
– Có rồi, chàng trai hoàng hôn – Chị đặt cốc café sang bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy nó…
– Nghiêm túc nào, trước đó cơ…
– Em có yêu 1 người, nhưng chia tay rồi…
– Vì sao?
– Không cãi vã, không phản bội, chỉ im lặng và rời xa nhau, đơn giản với 2 chữ hết yêu…
– Vậy chị có buồn không?
– Thựa ra thì anh ta không có yêu em, một tình yêu sinh viên thôi. Nói đúng hơn là anh ta yêu tiền của em, em giống như một món đồ chơi vậy. Chơi chán thì vứt bỏ…
– Đừng nói vậy chứ, chị là một cô gái tốt mà?
– Em không tốt đâu Nam ạ, em còn nhiều điều mà Nam chưa biết đâu. Nhưng Nam yên tâm, khi ở cạnh Nam, em sẽ làm mọi điều tốt nhất cho Nam…
Nó im lặng, chẳng muốn nói điều gì thêm nữa, chỉ đứng nhìn mưa thôi, gió đang càng to, mưa cũng hắt vào ướt hết cả hiên nhà. Nó kéo tay chị vào trong nhà, vừa ngồi xuống ghế sofa, chợt chị có điện thoại. Chị lấy ra xem, nheo mắt rồi nhìn vào nó như muốn nói gì…
– Chị sao vậy?
– Bé Mai gọi em…
– Sao chị biết, Mai đâu có lưu số điện thoại của chị…
– Gọi Facebook mà…
– Vâng thế chị nghe đi…
Chị lưỡng lự một lúc rồi cũng ấn trượt để nghe, từ thái độ đến khuôn mặt chị thay đổi chỉ trong chốc lát…
– Bé Mai à, chị đây, ui sao mắt sưng thế kia…
Chị gọi video, bật loa ngoài cho nó cùng nghe…
– Huhu, chị ơi, anh Nam đi cả đêm không về, mưa bão quá em không biết đi tìm ở đâu, em gọi anh thì thuê bao, em lo quá chị ơi hức… hức…
Nó ra hiệu cho chị, chị dường như hiểu ý nó…
– Thế bé với Nam xuống đây à, nhưng sao lại xuống đây, mà có chuyện gì vậy?
– Vâng hức… hức em với anh ấy xuống hôm qua…
– Ừ bé bình tĩnh đi, mà sao Nam lại như vậy?
– Chị ơi, là do em sai, em sĩ diện với bạn bè khiến anh ấy giận hức… hức, anh ấy có ở chỗ chị không ạ…
Chị tắt cam, im lặng nhìn nó như muốn hỏi, nó gật đầu nhưng ra hiệu cho chị nói khéo một chút.
– Bé ơi, bé đang ở khách sạn nào, chị đón bé qua nhà chị…
– Dạ em đang ở khách sạn xxx, anh Nam có ở đấy đúng không chị huhu…
– Không bé ơi, nhưng tối qua chị có gặp Nam, giờ Nam đang ở khách sạn của bạn chị, nãy Nam vừa gọi chị chắc đang chuẩn bị sang đây đó…
Nó dơ ngón tay ra hiệu like với chị, chị quá thông minh và hiểu ý nó để nói những lời vừa rồi…
– Huhu chị ơi, em muốn gặp anh ấy, chị cho em địa chỉ giờ em qua luôn ạ…
– Có tiện không? Trời đang mưa to mà bé…
– Dạ được ạ…
– Ừ thế em qua số nhà yyy ở khu nhà xxx trên đường Hùng Thắng nhé…
Chị tắt máy, rồi quay sang nhìn nó mỉm cười, nó nhìn lại chị nhưng tự dưng nó bối rối…
– Nhìn Nam trông buồn cười thế…
– À tại chị thông minh quá…
– Hihi, em đã nói dấu là dấu, Nam ra hiệu như thế em hiểu ngay mà – Chị cười tươi, ngồi cạnh rồi ôm nó…
– Thôi, đừng xưng như vậy nữa, lát quen mồm gọi nhầm thì sao?
– Lát nữa em có công chuyện bên kia rồi, tí bé Mai sang đây em sẽ qua đó, không làm phiền 2 người đâu…
– Cảm ơn chị, Hoài Thu, lúc nào cũng là người gỡ rối cho bọn em…
– Em đâu có làm không công đâu, trả công em đi – Chị ngước lên nhìn nó…
– Thôi bỏ đi, cho em nợ…
– Ứ…
Nói rồi chị vít cổ nó xuống hôn, chỉ là chạm môi thôi nhưng khá lâu. Được một lúc thì nó giằng ra…
– Lần cuối thôi nhé chị…
Chị nhìn nó mỉm cười gật đầu, rời vòng tay của nó, chị tiến vào bếp và pha cafe, nó không hiểu nên hỏi chị…
– Sáng vừa uống rồi mà, chị nghiện cafe à?
– Nam cứ để đó, tí nữa sẽ biết vì sao em làm vậy…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Điện thoại chị đổ chuông, nó ngồi ngay ngắn chỉnh lại quần áo đầu tóc rồi tựa vào sofa…
– Bé đến rồi à, đợi chị ra mở cổng…
Nói rồi chị với lấy cái túi xách, rồi lấy chìa khóa ấn mở cổng. Đúng là biệt thự hiện đại có khác, cái gì cũng thuộc loại vip. Em chạy ào vào trong nhà, tóc em vẫn còn vương vài giọt mưa, em nhìn thấy nó, chạy ào vào ôm nó…
– Anh ơi, huhu, em xin lỗi, em xin lỗi…
Nó vẫn ngồi vậy, không cảm xúc gì, cũng không ôm lại em. Chị đứng đó nhìn nó rồi cũng lặng lẽ đi lên phòng, nó nhìn thoáng qua thấy mắt chị đang ướt và ánh lên một nỗi buồn.
– Anh ơi, em xin lỗi anh, anh nói gì đi…
– Em muốn anh phải nói gì? – Nó đẩy nhẹ em ra rồi nói…
– Em xin lỗi về chuyện hôm qua, thật sự em không cố ý đánh anh huhu…
– Em thay đổi rồi Mai Anh ạ, em không còn là Mai Anh mà anh yêu nữa…
– Không… không anh ơi huhu hôm qua em phải làm thế, nếu không thì tan vỡ hết…
– Tan vỡ?
Em vẫn khóc vào nhào vào ôm nó, nhưng những từ em nói, rất khó hiểu và nó chẳng thể hiểu được. Nó đang muốn hỏi em về chuyện hôm qua, tan vỡ là sao? Việc đó thì có liên quan gì đến việc em thay đổi thái độ chóng mặt như vậy. Càng lúc nó càng nóng lòng, em vẫn ngồi đó khóc mà không trả lời khiến nó phát bực…
– Tan vỡ? Tan vỡ nghĩa là sao? Em nói đi, chuyện hôm qua sao em lại có thái độ như vậy – Nó lắc mạnh bờ vai của em, em thấy nó gắt lên thì sững sờ rồi òa khóc to hơn…
– Nam, bình tĩnh – Chị đi xuống cầu thang nhìn nó, lắc đầu. Lúc này chị đã thay đồ và trang điểm, chắc có lẽ chị sẽ đi đâu đó thật, và dành không gian thoải mái cho nó…
– 2 Đứa nghe chị, có gì nói chuyện bình tĩnh và giải thích cho nhau nghe. Chuyện hôm qua chị biết rồi, Nam cũng có cái đúng mà có cái sai, nhưng sai nhiều hơn là bé Mai đó… Nhưng chị tin bé Mai có nỗi khổ mới như vậy. Giờ không phải là lúc trách móc nhau đâu, hãy ngồi và lắng nghe nhau giải thích nhé…
– Chị có việc ra ngoài, 2 đứa cứ nói chuyện thoải mái đi, tầm 11h chị về, 2 đứa ở lại đây ăn cơm với chị luôn…
Nó nhìn chị gật đầu, em thì cứ ôm lấy nó khóc nức nở. Chị chỉ cười buồn với nó rồi xuống gara luôn… Trời bên ngoài đã ngớt mưa đi một chút… Chị nói đúng, có lẽ nó nên mềm mỏng hơn, cái tính nóng nẩy thiếu suy nghĩ của nó cũng đã hại nó biết bao nhiêu lần rồi. Nó vòng tay qua ôm em, vỗ về…
– Thôi nín đi, đừng khóc nữa, nín đi…
– Huhu anh ơi, em sai rồi, đáng lẽ ra em không nên đưa anh đến đó…
– Lũ bạn đó của em, không có một đứa nào tử tế đâu, sao em có thể chơi được với những loại người như vậy?
– Huhu bố mẹ chúng nó chơi thân với bố mẹ em, em chơi với chúng nó từ nhỏ mà… Chúng nó như vậy nhưng tốt với em lắm. Hức… hức chuyện hôm qua, là do em muốn tốt cho anh…
– Tốt cho anh? Em thấy chúng nó hành xử như vậy, mà em nói em muốn tốt cho anh?
– Anh biết không? Em phải làm như vậy, em sợ chuyện đến tai bố mẹ nó, rồi đến tai bố mẹ em… Huhu em sợ mẹ biết sẽ lập tức đưa em sang bên đó… Huhu em sợ mất anh, em không muốn rời xa anh, em xin lỗi…
Từng giọt nước mắt thẫm đẫm trên vai nó, em nghẹn lại giải thích cho nó. Nhìn em bây giờ mới đúng là người yêu của nó, là Mai Anh của nó. Nó vỗ về an ủi em, tình yêu của nó với em, vẫn giống như một bông hoa hướng dương hướng đến ánh nắng, nó vẫn đẹp vô cùng. Có lẽ thái độ của em hôm qua, rồi thái độ của đám bạn em vô hình gây cho nó một vài suy nghĩ. Câu hỏi của thằng tóc bạch kim ấy, nó có gì để yêu em, nó trả lời rằng nó có tình yêu với em. Đúng! Tình yêu với em trong nó vẫn đang cháy bỏng, nó yêu em bất chấp bản thân nó, nó có thể chịu đau, chịu khổ nhưng nhất định mang lại những điều tốt đẹp cho em. Nhưng chỉ bằng tình yêu thì làm được gì, nó và em ở 2 thế giới khác nhau, em sống trong nhung lụa từ bé, còn nó phải lo toan nhiều điều. Cuộc sống này khắc nghiệt thật đấy, người có vật chất thì lại thiếu tình cảm, người dư tình cảm thì lại thiếu vật chất…
Ngẫm lại thời gian qua, khi nó đã trải qua nhiều chuyện, nó vẫn luôn muốn em ở bên nó nhưng đã bao giờ nó lo được cho em cái gì đâu… Em lo cho nó từ việc nhỏ nhất đến việc chạy vạy để nó thoát khỏi cái vụ việc kia, bao nhiêu đêm em ngủ gật để trông nó học cũng chỉ mong nó đỗ đạt, rồi đi theo con đường học hành thành người, nếu như không có em, với bản tính của nó thì chắc giờ nó đang ở một nơi xa nào đó, khắc lên người vài hình xăm vớ vẩn và trở thành một thằng du côn, giang hồ vất vưởng…
Nó ích kỷ, nó chỉ nghĩ cho bản thân nó mà chẳng hề nghĩ đến em… Em bắt nó xin lỗi thằng kia chỉ vì muốn tốt cho chuyện 2 đứa. Nếu thằng kia đem chuyện này nói với bố mẹ em, chắc bố mẹ em sẽ lập tức đưa em đi. Có thể lắm chứ, vì chính thằng đó cũng thích em mà, chuyện thằng Hiếu còn chưa nguôi, giờ lại đến chuyện này. Tự dưng nó thấy nó ngu quá, chị nói nó bốc đồng thực không sai… Nếu lúc đó nó bình tĩnh và suy xét nhiều hơn thì mọi chuyện đã được giải quyết yên ổn. Những cái gật đầu của các vị khách tối qua như cảm thông với nó vì những việc nó đã làm thôi, có thể người ta gọi đó là chính nghĩa, là anh hùng. Còn đối với em, nó đang tự giết cái tình yêu mà em mất bao nhiêu công sức để vun vén cùng nó… Nó sai rồi, trong chuyện này nó sai thật rồi.
Nó đẩy em ra, rồi đặt một nụ hôn vào môi em. Em vẫn hơi ngạc nhiên trước hành động của nó, nhưng chỉ vài giây sau cũng từ từ nhắm mắt hưởng ứng cho nó. Em và nó đang đi du lịch, đang đến cái nơi mà 2 đứa đã hẹn thề và có kỷ niệm đầu tiên. Là món quà tự thưởng cho bản thân sau chuỗi ngày học tập mệt mỏi và kết quả tốt trong kỳ thi cơ mà. Tại sao chỉ vì một phút chó tính của nó, mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy… Nó thấy ghét bản thân nó, nhìn Mai Anh của nó sưng hết mắt sau một đêm chờ đợi, nó thấy thương em quá…
– Mai Anh của anh, anh sai rất nhiều, anh đã làm những điều có lỗi với em. Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh…
Rời môi em ra, nó gạt bỏ giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt đang dần làm mờ đi dòng macara. Em lắc đầu nguây nguẩy rồi lại ôm nó…
– Những việc hôm qua anh làm là đúng, thằng Kiên nó xứng đáng bị như vậy… Chỉ là em mong rằng sau này anh phải trưởng thành và suy xét trước khi hành động. Nhỡ em không ở bên anh nữa, anh cứ như vậy sao em yên tâm được, hức… hức…
– Sao em lại nói vậy, em phải đi đâu sao?
Nó đẩy em ra, tròn xoe mắt…
– Em đang nói ví dụ mà, sao cứ phải cuống lên thế…
Em bật cười với nó, nhưng đôi mắt em hình như đang phản bội em, nó có cảm giác hình như em đang gắng gượng để nói dối nó.
– Mai Anh, đừng rời xa anh nhé, anh yêu em rất nhiều…
– Dạ em cũng yêu anh…
Mưa đã ngớt hẳn, thời tiết Hạ Long thật biết cách trêu đùa người khác, gạt bỏ những đám mây đen, trời bỗng trong xanh trở lại, từng tia nắng yếu ớt len lỏi qua đám lá cây xoài vừa nghiêng ngả vì gió trước cửa nhà chị… Liệu chúng ta đã bình yên trở lại được chưa em?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro