Phần 29
2024-01-31 11:46:00
Sáng chủ nhật, từng tia nắng lung linh len lỏi qua đám lá cây đang vươn mình ra đón nhận. Phố xá khu nó hôm nay trở nên đông đúc lạ thường. Cái thời tiết chớm hè nó dễ chịu, vừa đọng lại một chút của mùa xuân, vừa từ từ khoác lên mình màu áo vàng của nắng mùa hạ. Có lẽ từng đàn chim đã trở về sau kỳ du lịch trốn đông, hót líu lo mặc cho sự đời vẫn vậy…
Hôm nay nó sẽ ra công an để lấy lại lời khai, sau đó sẽ đi gặp thằng Trường và buổi chiều sẽ gặp người bí ẩn mà chị Lan nói. Chú Quang nay sẽ đưa nó ra trụ sở công an huyện, khá là ngại vì chú là lãnh đạo ở đây mà nó là con cháu lại ra đây với tư cách là tội phạm. Điều tra viên biết và nể chú nên không có hằm hè hay cáu gắt với nó, nó khai lại toàn bộ sự việc xảy ra, từng chi tiết của vụ việc. Nó kể chi tiết hơn việc bọn kia đánh nó, rồi đập gạch nó như thế nào, tình trạng, tâm trạng nó lúc đó ra sao. Và nó cầm dao lên tự vệ như thế nào. Ông điều tra viên sau khi ghi chép lại toàn bộ lời khai của nó thì đưa cho nó ký, vỗ vai an ủi nó. Không biết là do chú Quang đang đứng theo dõi hay là ông ta đồng cảm với nó nữa…
Nó và chú Quang chia tay ở cổng, chú sẽ đi qua nhà thằng kia để viếng và đặt vấn đề như hôm qua chú nói, còn nó sẽ trở về nhà và đi gặp thằng Trường. Ghé lên Paloma, nó bấm số thằng Trường hẹn gặp…
– Sao rồi, đã đi khai xong chưa? – Thằng Trường ngồi đối diện nó, với tay ra hiệu cho phục vụ…
– Vừa xong rồi, tao đã khai tất cả những gì tao nhớ, chuẩn sự thật 100%
– Con dao mà mày dùng, lấy từ đâu ra?
– Là trong bộ dao cô Hương bạn mẹ tao tặng cho mẹ tao…
– Chuẩn rồi, vậy là yên tâm rồi, ít nhất là trong trường hợp này, mày sẽ không có hành động chuẩn bị dao hay thủ dao trong người để gây án…
– Bây giờ làm thế nào nữa?
– Cứ từ từ để công an họ triệu tập bọn kia và lấy lời khai, sau đó họ đối chiếu lời khai 2 bên và lời khai nhân chứng mới ra quyết định có bắt tạm giam mày hay không?
Nó ngồi trầm ngâm, nó thấy trong người nó có nỗi sợ không tên, chẳng hiểu sao nó là người đúng mà trong lòng nó bất an kinh khủng. Chiều đó nó có điện thoại hẹn gặp của 1 cô gái, sau khi giới thiệu là bên chỗ chị Lan thì nó cũng đồng ý. Cũng tại 1 quán café ở ngoài phố…
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ chiếc Santafe bóng nhoáng, theo sau là 1 cô gái trẻ trung mặc váy zip công sở, trên tay đang ôm một tập tài liệu. Người đàn ông này bỏ kính, dơ tay ra bắt tay nó…
– Em là Nam, em của Lan?
– Dạ vâng đúng rồi ạ, xin hỏi anh là?
– Anh là Long, bạn cũng là đối tác của chị Lan, anh đang làm ở văn phòng luật sư Ngọc Long, rất vui được gặp em…
– Dạ vâng, anh trông rất trẻ, anh chắc chỉ 30 đúng không ạ…
– Anh năm nay 28 thôi, cảm ơn em đã có lời khen, chúng ta vào việc luôn chứ, vì anh đang có khách hàng hẹn lúc 4h chiều…
Nó dạ vâng rồi kể lại toàn bộ câu chuyện của nó cho anh Long nghe, anh Long đăm chiêu nhìn nó gật gù, chị thư ký thì vừa nghe vừa ghi chép, đôi khi ngẩng lên nhìn nó ấn lại cái kính cận.
– Gay rồi, giờ nếu như 2 ông bà kia khai rằng thấy em cầm dao chạy vào thì chuyện rất phức tạp đó – Anh Long nhìn nó có vẻ lo lắng…
– Dạ em nhớ lúc em đi xe vào thì tay em vẫn cầm con dao đó, và con dao đó vẫn dính máu, sau đó công an đã đến niêm phong rồi ạ…
– Thôi được rồi, chuyện của em tưởng dễ mà lại thành khó, bây giờ em cứ về đi, anh sẽ trực tiếp đứng ra bảo vệ quyền và nghĩa vụ hợp pháp của em trong vụ này…
– Dạ anh bận công việc như vậy, em có làm phiền anh quá không ạ – Nó gật đầu như cảm ơn anh…
– Không sao, Lan nó có ơn với anh, anh sẽ giúp em vụ này, yên tâm nhé. – Anh Long đưa tay ra bắt tay nó…
Cửa xe được mở, anh Long ngoái đầu lại dặn dò nó…
– Công an sẽ lấy lại lời khai của em ít nhất 4 đến 5 lần nữa để so sánh xem em có khai man hay không. Hãy tỉnh táo và khai đúng sự thật như lúc nãy em kể với anh nhé…
– Dạ vâng em cảm ơn anh…
Anh Long bước vào xe, bàn tay dơ lên 1 cái like với nó. Nó thở dài thanh toán tiền và ra về, đi cả ngày rồi, có lẽ nên về với em, nó nhớ em rồi.
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Tối đó, cả nhà nó đang ăn, không khí hết sức nặng nề, chú Quang thì chưa thấy về nên nó chẳng hỏi được gì. Nhỏ Ngọc Anh thì cứ thi thoảng nhìn nó thương xót, em thì sau khi biết anh Long gặp nó đã trở nên vui vẻ hơn nhiều, gắp thức ăn cho nó liên tục…
– Anh Long đã ra tay thì chuyện khó thành dễ, gạo xay thành cám hihi…
– Anh ý giỏi lắm à vợ?
– Không những giỏi mà quan hệ của anh ý toàn từ cấp lãnh đạo trở lên thôi, vụ này anh lại đúng nữa thì như muỗi với anh ý – Em chọc chọc cái đũa xuống bát cơm, nhìn nó cười…
Nó gật đầu với, quay sang vẫn thấy Ngọc Anh đăm chiêu nhìn ra sân như đang lo sợ điều gì đó, thấy vậy nó hỏi…
– Mày sao đấy Ngọc Anh, ăn cơm đi…
– À vâng…
Nhìn nhỏ Ngọc Anh lúng túng khiến nó hơi khó hiểu. Cơm xong nó lên phòng với em, mẹ nó đi đâu mà gần 10h đêm mới về, nó vẫn chưa thấy chú Quang về, nó đang xót ruột muốn biết tình hình sang bên nhà thằng kia hôm nay, nếu như nhà thằng kia đồng ý rút đơn kiện và nhận bồi thường vì mọi việc sẽ xong và không dính dáng gì đến nó nữa.
Đang trầm ngâm bên điếu thuốc ngoài ban công, em bước vào giật bỏ điếu thuốc của nó vứt đi, em đưa cho nó cốc sữa…
– Mồm hơn cái bát nhang, anh hút ít thôi, phòng thì toàn mùi thuốc rồi – Em cằn nhằn nó…
– Stress thì phải hút chứ, anh xin – Nó đón cốc sữa từ tay em, khuấy đều lên…
Em lấy cái ghế trong bàn học nó ra, ngồi cạnh nó…
– Anh làm gì mà cứ nhìn trời thế…
– Anh đang ngắm sao?
– Nay lại lãng mạn thế?
– Vì có em ngồi đây – Nó nói nhưng mặt vẫn ngẩng lên nhìn trời…
– Xạo chó – Em đánh nhẹ vào tay nó, mặt em ửng hồng…
– Kể cả lúc không có em thì anh vẫn hay ngắm sao…
– Tại sao…
– Vì những ngôi sao trên bầu trời đẹp giống em, anh nhớ em nên nhìn lên đó sẽ thấy em…
– Xì đồ lẻo mép…
– Chỉ với em thôi…
Em tựa đầu vào vai nó, ngẩng lên ngắm sao cùng nó…
– Nếu sau này không có em bên cạnh, nhớ em thì anh làm thế nào?
– Sáng ngắm ảnh em, chiều ngắm hoàng hôn, tối ngắm sao…
– Nếu lỡ em biến mất, anh có đi tìm em không?
– Nếu em đã muốn ở lại thì không bao giờ em biến mất đâu?
– Lỡ đâu là lý do khách quan thì sao, anh nói đi, có hay không?
– Có chứ, anh đâu để lạc mất em dễ thế được…
– Em sẽ đợi anh, đợi anh đến tìm em và đón em về hì hì…
Nó ôm lấy nó, cắn nhẹ vào vành tai nó rồi thơm vào má, cổ nó. Em thơm nó như sợ rằng sau đó em sẽ không được làm vậy với nó nữa. Nó bật cười vì vẻ trẻ con của em, nó quay ra, kéo hẳn em ngồi vào lòng nó, em ngả vào tay nó, đầu tựa vào ngực nó… Em nói em thích nó bế và ôm em kiểu này, rất ấm áp và có cảm giác như nó đang che chở cho em vây…
– Mai Anh…
– Dạ…
– Anh thích cái tên này…
– Còn em thì yêu anh – Em chồm lên cắn nhẹ vào môi nó…
– Em với Linh thì ai xinh hơn hả anh…
Nó quay sang nhìn em, mở mắt tròn xoe tỏ vẻ ngạc nhiên…
– Gì mà như thằng ngố thế, cứ trả lời đi, em không ghen đâu – Em đánh nhẹ vào má nó, thủ thỉ…
– Cả đều xinh, mỗi người xinh một kiểu khác nhau. Như em là thánh thiện, còn Linh là sắc sảo…
– Thế ví dụ em và Linh cùng ngã xuống hồ mà anh chỉ cứu được một người, thì anh sẽ cứu ai?
Nó không trả lời, bế nhẹ em lên vào phòng, đá chân đóng cửa ban công lại, nó đặt em xuống giường, tay em vẫn quàng cổ nó, mắt nhìn nó chờ đợi…
– À hèm anh sẽ cứu Linh…
Em trùng mắt xuống, khuôn mặt em buồn bã thở dài. Nó với tay tắt điện, không gian trong căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ cái đèn đường không đủ để khiến căn phòng trở nên sáng hơn một chút. Nó ghé sát tai em, nói nhỏ…
– Nhưng sau đó anh sẽ nhảy xuống và chết cùng em…
Nó hôn em, em đáp lại nó nhiệt tình, em và nó lại cuốn chặt vào nhau, cuồng nhiệt…
Cuộc sống của nó vẫn diễn ra bình thường như vậy, nó đã lên công an thêm 3 lần để lấy lại lời khai. Anh Long cũng liên hệ với nó để hỏi tình hình và chuẩn bị hồ sơ phòng trường hợp nó bị khởi tố. Chú Quang thì từ hôm đó không thấy về nhà nữa. Mẹ nó lại bay sang Trung Quốc để học và dặn dò Ngọc Anh có chuyện gì gọi thẳng quốc tế cho mẹ nó biết. Nhiều lúc nó thấy ân hận bởi vì nó mà mọi người trong gia đình có thêm gánh nặng, nhỏ Ngọc Anh thì thường xuyên an ủi nó, dạo này nhỏ cũng đã bỏ học thêm tối để ở nhà cùng nó cho có người. Nó không chịu và bắt nhỏ đi học lại thì nhỏ cương quyết nghỉ, nhỏ nói môn Toán nhỏ tự học được rồi, đến đó cũng chỉ nghe lại kiến thức cũ…
1 tuần nữa lại qua đi, nó nhớ tôi hôm đó là trưa thứ 7, khi nó và em cùng nhỏ Ngọc Anh vừa ăn cơm xong thì có tiếng cạch cổng, chú Quang đi cùng 2 ông công an và 1 ông kiểm sát viên vào nhà. Đến cửa nhà, 1 ông công an mở cặp lấy tờ giấy và nhìn vào nó…
– Hoàng Nhật Nam, mời anh đứng lên…
Nó đứng lên, em thì run lên vì lo sợ, nhỏ Ngọc Anh thì sững sờ. Chú Quang nhìn nó lắc đầu…
– Hoàng Nhật Nam, anh đã bị bắt vì liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích tại đường xx xảy ra vào tối ngày 2/4, mời anh theo chúng tôi về trụ sở để phục vụ điều tra – Ông công an vừa đọc lệnh bắt vừa nhìn sang chú Quang…
– Anh Nam, anh có quyền giữ im lặng và mời luật sư bào chữa cho mình – Một ông kiểm sát viên lên tiếng…
Em lả người xuống đất ngất xỉu, nó và Ngọc Anh đỡ lấy em. Ông công an tiếp tục hô to…
– Các đồng chí, thực hiện nhiệm vụ…
Một ông công an đứng trước mặt nó, tay dơ ra một cái còng số 8, nó quay sang Ngọc Anh nói…
– Mai Anh giao lại cho em, cố gắng ổn định tâm lý cho cô ấy, khi cô ấy tỉnh thì bảo gọi cho anh Long nói anh bị bắt rồi. Nhờ em cả có Ngọc Anh…
Nói rồi nó tra tay vào còng, Ngọc Anh vừa ôm lấy em vừa khóc rống lên. Chú Quang thì thở dài lắc đầu…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://bimdep.pro/hoi-ky-mua/
Cánh cổng trại tạm giam mở ra, nó lúi húi đi sau anh công an, tay ôm bọc đồ chỉ toàn là quần áo và một số đồ cá nhân. Hít thở không khí bên ngoài một chút, thoải mái và sảng khoái. Thời gian trong đây nó đã học được nhiều điều. Hy vọng rằng từ bây giờ nó sẽ không vướng vào bất cứ chuyện gì liên quan đến pháp luật nữa. Lần này nó thoát được, chỉ gói gọn trong 2 chữ: May mắn…
Em, chú Quang và Ngọc Anh đang đứng đợi nó dưới tán cây bàng bên ngoài. Thấy nó đi ra, em chạy ào đến ôm nó, khóc to…
– Huhu anh ơi…
– Không khóc nữa, anh về rồi đây…
Chú Quang bước đến, khuôn mặt của chú hằn rõ vẻ mệt mỏi…
– Chú Quang, à bố, con cảm ơn và xin lỗi…
– Thôi về thôi, ơn huệ đéo gì, người 1 nhà cả, tao là bố mày thì tao phải lo cho mày chứ…
– Về thôi, nay em sẽ nấu 1 bữa thật ngon cho anh tẩy uế, anh trai của em bản lĩnh lắm… – Ngọc Anh tươi cười ôm nhẹ lấy nó…
Sau tất cả, là gia đình và tình yêu của em…
Em chở nó trên con đường về nhà, trời hôm nay nắng to, mùa hè đã đến rồi. Nhìn em kín mít trong bộ áo chống nắng và đang lai nó, trông khá là buồn cười…
– Anh yêu, có nhớ em không? – Em ngoái lại hỏi nó…
– Nhớ, mà tại sao không vào thăm anh?
– Em muốn vào nhưng bố không cho, em còn đi lo việc cho anh nữa…
– Em vất vả rồi, anh xin lỗi vợ – Nó vòng tay qua ôm lấy em, em có vẻ gầy hơn lúc trước…
– Anh biết rồi thì sau này phải đối xử tốt với em đó, em không cần gì cả, chỉ cần anh ngoan ngoãn hơn và nghe lời bố mẹ và em là được rồi…
– Anh liệu đủ điều kiện thi tốt nghiệp năm nay không em?
– Có, Cô Thanh sau khi nghe mẹ trình bày thì đã làm đơn cho anh gửi BGH rồi, bây giờ anh chỉ có trả nợ bài kiểm tra và tập trung vào ôn tập thôi. Còn đúng 1 tháng nữa để anh cố gắng…
Nó trầm ngâm, cuối cấp nhưng nó xảy ra bao nhiêu chuyện khiến nó mất cân bằng trong cuộc sống. Nó may mắn rằng vẫn còn gia đình và đặc biệt là em ở bên nó những lúc nó gặp chuyện. Nhất là em, cô tiểu thư muốn gì được nấy, nhưng lại cãi lời bố mẹ để ở bên nó, chịu khổ cùng nó. Gục mặt vào tấm lưng của em, nước mắt nó chảy…
– Thôi nào, em hiểu anh đang nghĩ gì, giờ mọi chuyện ổn rồi, cố lên anh – Em nắm chặt tay nó, tay còn lại vẫn lái xe…
– Ngày mai sẽ khác…
– Em tin chồng – Em đưa tay nó lên, thơm nhẹ qua lớp khẩu trang…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro