Phần 104
2024-01-31 11:46:00
Yên vị trên xe, nhỏ Thương thì không cho nó lái với cái lý do là nó vừa uống rượu cộng thêm đang nôn nóng vì việc nên là nhỏ lái… Nhỏ cũng không hỏi gì nhiều, chỉ thấy vẻ sốt ruột của nó thì đi nhanh hơn… Hơn 21h tối nên đường phố cũng không phải đông đúc lắm mặc dù hôm nay là thứ 6… Nó lấy điện thoại ra rồi ấn số thằng Hưng lên gọi…
– Sủa đi – Thằng Hưng bắt máy giọng lè nhè…
– Đm lại uống rượu hay gì mà giọng như con bò lạc thế?
– Ừ ừ nãy Ngọc Anh mời mấy ông đồng nghiệp về nhà chơi nên uống quá chén, có chuyện gì đấy?
– Còn đi được không? Sang ngay nhà tao…
– Đi được, thoải mái, giờ cho tao đi sang Mỹ tao còn đi được nói chi là sang nhà mày…
– Ừ thế sang đi, mà nhà tao chứ không phải nhà Linh đâu…
– Sao sang nhà mày làm gì? – Thằng Hưng vẫn lè nhè…
– Đm nổ biến rồi, thằng già kia nó hành động rồi, 2 thằng em mày không báo gì mày à?
– Ô ngon, đợi tí tao qua… Nãy chúng nó gọi mà đang uống rượu nên là tao không nghe…
– Đi taxi sang, nhanh lên…
– Thôi để Ngọc Anh chở tao đi cũng được…
– Thôi để nó ở nhà, rách việc… Nhanh lên không bắt xịt đấy…
Nó cúp máy, có vẻ như là nó nói hơi to thêm cả khuôn mặt sốt sắng của nó khiến nhỏ Thương để ý… Dù không biết có chuyện gì nhưng nhỏ vẫn đưa tay xuống rồi nắm lấy tay nó…
– Anh bình tĩnh đi… – Nhỏ vẫn nhìn đường, nói nhẹ…
– À ừ không sao… Em đi nhanh chút được không… – Nó nói rồi rút tay ra khỏi tay nhỏ…
Nhỏ không đáp nhưng có vẻ nhấn ga nhanh hơn… Nó chỉ đường cho nhỏ chỗ chung cư nó ở… Giờ mới chỉ có gần 10h nên nhỏ đỗ xe ở ngoài đường luôn, nó nhảy xuống xe, không đợi nhỏ… Nó chạy vào sảnh thì gặp chú Văn bảo vệ…
– Ơ Nam, lâu lắm rồi mới gặp con… Con chuyển đi rồi à…
– Chú ạ, chú đi theo con được không?
– Có chuyện gì mà mày hớt hải thế…
– Con giải thích sau, lát nữa chú sẽ hiểu… Chú đi theo con đi ạ…
Nói rồi nó kéo tay chú Văn đi theo nó, nhỏ Thương cũng chạy theo sau… cả 2 thang máy đều đang từ tầng cao xuống khiến nó sốt ruột hơn… Bỗng nó có cuộc điện thoại…
– Tao đây… – Thằng Hưng gọi nó…
– Anh nghe em này… Anh cứ bình tĩnh, bọn em đang đi gần đến nơi rồi… Đừng có làm gì trước không đánh động lại hỏng việc…
– Tao biết rồi, 2 đứa mày nhanh lên đi…
Cả 2 thang đều đứng ở tầng 24, phải mất gần 5 phút không thấy di chuyển khiến nó bực mình hơn, lẩm bẩm…
– Đm thang nhà chúng nó à mà chúng nó giữ lâu thế…
– Nam, có chuyện gì vậy con…
– Chú cứ đi theo con rồi sẽ rõ ạ, con cần người làm chứng… – Nó đáp lại chú Văn để chú yên tâm hơn…
Thằng Hưng và Ngọc Anh cũng đã đến, thấy thằng Hưng nó xỉa luôn…
– Đã bảo đừng cho Ngọc Anh đi rồi còn gì…
– Hehe, say lắm rồi không cho đi cùng thì tao cũng không được đi đâu…
– Đm cầm súng định bắn người thì không sợ, đi sợ vợ… – Nó hậm hực…
Thang máy cũng đã xuống đến nơi, chắc có nhà dọn đi hay sao mà chúng nó lại phải đợi cho khuôn hết đồ ra mới vào được… Lên đến nơi, nó định đi sang nhà nhỏ Hiền luôn nhưng Ngọc Anh can nó lại, kéo nó vào trong nhà nó trước… 2 thằng cu em thằng Hưng cũng đang đợi chúng nó…
– Chuyện sao rồi?
– Chúng em đi ăn về thì gặp lão đi cùng thang lên… Em thấy nghi rồi nhưng nhìn mặt lão sợ lắm nên là cứ giả bộ ngó lơ… Xong sau đó em giả vờ đi vứt rác rồi đứng lại xem thì thấy lão ngó nghiêng xong vào phòng chị Hiền… Em thấy hình như lão còn biết cả mật khẩu cơ… – thằng Tú dơ tay lên phát biểu…
– Thế con nhỏ Hiền có ở nhà không? – Nó hỏi…
– Hình như có… Lúc 5h chiều em thấy chị ấy đi làm về mà đi qua toàn mùi rượu…
– Đm chuẩn rồi, đúng như tao nghĩ… – Nó reo lên…
Lúc này nó mới quay ra chú Văn phân trần…
– Chú Văn ạ, lão Tiến hay Khang kia cháu đang nghi rằng lão là 1 tên yêu râu xanh, lợi dụng con gái nhà người ta say rượu để đột nhập vào nhà làm trò đồi bại chú ạ…
– Làm sao có chuyện đó được… – Chú Văn nheo mày lên nhìn nó…
– Cháu từng bắt được 2 lần lão ấy đứng trước cửa phòng Hiền rồi, bộ dạng khả nghi lắm chú… Mà chú thấy mấy lần lão định đánh cả cháu mặc dù cháu chưa làm gì không ạ… Vì cháu bắt gặp lão ta…
– Thằng Khang này nó dân du côn du đồ, vào tù ra trại thật nhưng chú làm với nó gần 2 năm nay rồi, chú nghĩ nó không đến mức như vậy đâu…
– Vậy thì giờ chú cháu mình sang là sẽ rõ ngay thôi chú ạ…
Nói rồi nó kéo tay chú Văn ra cửa… 2 thằng cu em của thằng Hưng chạy vào trong nhà lấy đâu ra được 2 cái gậy bóng chày… Nhỏ Thương thì không nói gì chỉ chăm chú theo dõi nó… Chúng nó kéo nhau sang trước cửa nhà nhỏ Hiền… Nhưng cái quan trọng bây giờ là làm thế nào để vào được nhà theo yếu tố bất ngờ…
– Anh có mật khẩu nhà Hiền… hy vọng là chưa đổi… Lát nếu được thì mở cửa cái 2 thằng bây nhảy vào khống chế luôn lão già kia… Thương với Ngọc Anh cầm điện thoại lên quay lại nhé… Để sau này làm bằng chứng…
Nói rồi nó ấn mã cửa nhà nhỏ Hiền… Lần trước lúc nó và nhỏ ở đây thì cả 2 đều có mật khẩu nhà của nhau… Nó vừa ấn vừa hy vọng rằng nhỏ chưa thay mật khẩu… May quá vẫn mở được cửa… Nó quay ra nhìn mấy người đằng sau rồi gật đầu… Nó nắm vào chốt cửa rồi mở tung ra…
Nó lao nhanh vào trong cùng 2 thằng cu em… Nó thấy nhà nhỏ bật điện sáng trưng, lão già kia đang ngồi ở ghế sofa và pha cái gì đó… Thấy chúng nó, lão mở to mắt ra nhìn… 2 thằng cu em kia thấy lão thì nhảy vào đập luôn 2 gậy vào người khiến lão dơ tay lên đỡ… thằng Tú vứt cây gậy cho nó rồi đè lão xuống…
– Đm bọn bố rình 2 tháng nay rồi giờ bắt được mày rồi nhé… – Thằng Tú hét lên…
– Thả ra, chúng mày là ai? Anhvăn, sao anh ở đây, anh bảo chúng nó… Khặc khặc… bảo chúng nó thả em ra… – Lão cố vùng vẫy…
– Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi… Nói đi, ông đã làm gì Hiền rồi…
– Tao làm gì… là làm gì?
Lão Khang dường như đã hết sức nên không vùng vẫy nữa… Nằm im chịu trận… Nó gọi với Ngọc Anh theo nó vào phòng nhỏ Hiền… Nó cẩn thận nên muốn quay lại tất cả làm bằng chứng…
Nó mở cửa phòng nhỏ Hiền, nó thấy nhỏ vẫn đang mặc bộ đồ công sở đang ngủ li bì… Phòng nhỏ xen lẫn cả mùi thơm và mùi rượu bia nồng nặc… Nó thấy nhỏ được đắp chăn cẩn thận thì thấy hơi lạ, chẳng lẽ lão chưa làm gì nhỏ, lão định đợi đến đêm rồi mới hành động à… Nó lại gần rồi gọi khẽ nhỏ…
– Hiền… Hiền ơi…
– Ưm ưm – Nhỏ vẫn mê man vậy… mặt nhăn lại khi nghe thấy nó gọi rồi lại quay sang bên kia ngủ…
Nó trở lại phòng khách, lão Khang bây giờ đã được trói tay lại và ngồi thẳng lên ghế… Ngồi bên cạnh là chú Văn… Thấy nó đi ra, lão gằn lên với nó…
– Thằng chó kia, chúng mày làm gì vậy… Chúng mày tin tao báo công an gô cổ chúng mày vào hết về tội bắt giữ người trái phép và xâm phạm gia cư bất hợp pháp không?
– Báo công an à, khỏi đi, tôi báo hộ ông rồi… Nói đi, ông cho Hiền uống cái gì mà để nhỏ mê man như vậy… Mấy lần trước tôi bắt gặp ông, ông cũng từng lợi dụng để làm hãm hiếp con nhỏ đúng không? – Nó túm lấy cổ áo của lão hét lên…
– Mày bị điên à… Mày vẽ chuyện để chơi tao đúng không?
– Bắt quả tang ông ở đây lù lù ông còn cãi… Lần trước tôi đòi check camera hành lang thì ông luôn gây khó dễ… Tôi tận mắt thấy ông bước ra từ phòng Hiền, lúc tôi vào Hiền nó mê man bất tỉnh, quần áo thì xộc xệch… Ông còn muốn cãi nữa không?
Càng nói thì độ điên của nó càng lên, cũng bởi 1 phần của rượu khiến nó mạnh mồm hơn… Nó thụi nguyên quả đấm vào bụng lão… Nhỏ Thương thấy vậy thì chạy ra ôm nó kéo ra…
– Anh bình tĩnh lại đừng có đánh người…
– Bỏ ra… với thằng đê tiện này thì cần gì phải nói nhỏ nhẹ với nó… – Nó vùng vằng… to tiếng hơn…
Bỗng tiếng mở cửa từ phòng nhỏ Hiền vang lên… Nó quay ra nhìn, nó thấy nhỏ đang thất thểu đứng ở cửa… Lơ mơ nhìn nó…
– Ơ hơ có chuyện gì đấy… Sao anh lại ở đây hả Nam? – Nhỏ Hiền hình như vẫn mệt, nhỏ vẫn đứng bám vào thành cửa nhìn ra chỗ nó…
– A đây rồi… – Nó thốt lên khi thấy nhỏ, vội chạy ra đỡ nhỏ ra ngoài phòng khách…
Nhỏ đi theo nó, mặt nhỏ vẫn nhăn lại mệt mỏi… Ra đến nơi, nhỏ thấy lão Khang kia đang bị trói thì bỗng đứng khựng lại… Vẻ mặt thoáng ngạc nhiên pha lẫn sự tức giận… Nó thấy vậy thì đỡ nhỏ ngồi xuống rồi bảo Ngọc Anh lấy cho nhỏ cốc nước mát… Nhỏ vẫn ngồi nó nhìn chằm chằm vào lão Khang…
– Anh xin lỗi vì để em thiệt thòi bấy lâu nay… Hôm nay mãi anh mới bắt được quả tang thằng yêu râu xanh này… Chắc em không biết nhưng em phải bình tĩnh nhé… Chính nó là người hãm hiếp em đấy… – Nó nhìn nhỏ rồi nói…
Bỗng nhỏ quay sang nhìn nó giận dữ rồi bồi thêm cho nó 1 cái tát… Phát tát khá là mạnh vì dù gì tay nhỏ cũng là tay học võ… Nó đưa tay lên ôm mặt sau phát tát ấy, cũng khá là đau vì nó thấy nổ cả đom đóm mắt… Nhỏ Thương thấy vậy thì chạy lại đỡ nó rồi nhìn sang nhỏ Hiền tức giận…
– Cô làm cái quái gì vậy hả? Anh ấy đang giúp cô đấy, tại sao cô lại đánh anh ấy…
– Giúp tôi à? Các người nửa đêm xông vào nhà tôi, bịa ra 1 câu chuyện bôi xấu danh dự của tôi, các người định giúp gì tôi ở đây…
– Cô phải hỏi lão già đằng kia… Chính ông ta nhân lúc cô say rượu mà lén lút vào nhà xong dở trò đồi bại với cô… Anh Nam đã giúp cô bắt được hắn, mà cô không cảm ơn thì thôi…
– Lão già này? – Nhỏ Hiền chỉ tay vào lão Khang… Mắt nhỏ đã nhòe đi…
– Đúng rồi… – Nhỏ Thương cương quyết…
– Buồn cười thật… Các người sao thế? Các người nỏi bố tôi hãm hiếp tôi sao?
– Sao cơ – Thằng Hưng, Ngọc Anh, nhỏ Thương cùng 2 thằng cu em kia thốt lên… Nó cũng quên cơn đau mà mở to mắt ra nhìn nhỏ ngạc nhiên…
– Đây là bố tôi, nhưng ông ta cũng không còn bố tôi nữa… – Lúc này nhỏ mới bật khóc rồi tiến đến cởi trói cho lão, lão Khang thì thở dài nhìn nhỏ có vẻ hối lỗi lắm…
– Các người đi hết ra khỏi nhà tôi… Ngay lập tức… – Nhỏ chỉ tay ra cửa, giọng nói gằn lên uất ức…
– Hiền, nhưng mà.
– Cút! – Nhỏ gào to lên.
Căn phòng lúc này chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc lên của nhỏ, tiếng thở dài từ nó và chú Văn… Thằng Hưng từ đầu đến giờ không lên tiếng cũng không tham gia… Chỉ lẳng lặng qua vỗ vai nó…
– Thôi đi, sau thì giải thích sau… Chính chủ nói vậy rồi thì là do tao với mày nghĩ nhiều thôi… Ân chả thành lại thành ra oán…
Nói rồi thằng Hưng đẩy vai nó ra cửa… Mọi người cũng ngoái đầu nhìn nhỏ Hiền bằng ánh mắt tội lỗi rồi cũng đi ra ngoài… Bỗng nhỏ Hiền ngẩng lên rồi nhìn nó…
– Nam… Anh ở lại đây, chỉ 1 mình anh thôi, tôi có chuyện cần nói…
Cả nhóm nó đứng lại sau câu nói ấy rồi quay ra nhìn nó lo lắng… Nó cũng nhìn nhỏ Hiền rồi quay lại nhìn mọi người gật đầu…
– Không sao đâu, mọi người sang nhà ngồi trước đi… Chú Văn, cháu xin lỗi vì chuyện vừa xong…
– Ừ mày cũng là có lòng tốt thôi… chú hiểu mà…
– Có gì gọi tao nhé… – Thằng Hưng cười cợt với nó rồi kéo Ngọc Anh về phòng… Nhỏ Thương lưỡng lự rồi nhìn nó lo lắng… Nó đóng cửa phòng rồi quay lại ngồi trước mặt nhỏ Hiền…
– Nói đi, mọi chuyện là sao… – Nhỏ Hiền hỏi nó…
Nó thở dài rồi cũng kể hết ra chuyện mà nó suy đoán… Từ lần nhỏ đổ tiếng oan cho nó rồi đến việc nó check camera nhưng bị lão Khang đe dọa ngăn cản rồi thì gặp nhỏ trong bộ dạng giống như bị hãm hiếp… Cả hành động lén lút của lão Khang khiến nó sinh nghi nữa… Và nó quyết định làm hành động như ngày hôm nay… Nhỏ Hiền càng nghe thì càng khóc to hơn… Lần đầu tiên nó thấy nhỏ yếu đuối như vậy, khác với vẻ lạnh lùng mạnh mẽ hàng ngày của nhỏ…
– Haizz, chúng ta hình như có sự hiểu nhầm ở đây rồi… – Lão Khang thở dài rồi lấy khăn giấy định lau nước mắt cho nhỏ Hiền nhưng nhỏ gạt phăng tay lão ra…
– Nói chung là cháu vẫn chưa hiểu tại sao chú lại làm vậy… – Nó bắt đầu thay đổi xưng hô với lão Khang…
– Hiền là con gái chú, nhưng từ ngày mẹ nó mất, chú thì đi tù nên nó sinh ra tâm tính ngang bướng rồi giận chú từ ngày đó… Lúc chú ra tù thì đi tìm nó, biết nó ở đây nên chú xin làm bảo vệ ở đây để gần nó… Nhưng mà nó cũng chẳng đoái hoài gì đến chú… Nó thường xuyên uống rượu say rồi về nhà trong bộ dạng nửa tỉnh nửa say… Chú biết mật khẩu nhà là ngày sinh của nó nên thi thoảng lên đây chăm sóc cho nó những lúc nó say rồi dọn nhà các thứ thôi…
– Nhưng sao mỗi lần cháu bắt gặp, chú lại có bộ dạng lén lút như vậy… Còn hay cáu gắt và thậm chí còn hành hung cháu… – Nó hỏi với vẻ ngờ vực…
– Chú sợ cháu nói với Hiền thì nó sẽ mắng chú… Chú biết nó chẳng thể chấp nhận ông bố này vì những chuyện mà chú đã làm trước kia… Còn chuyện chú hằn học với cháu, là do hôm đó có tiếng cãi nhau ở nhà cháu… Chú ngó qua khe cửa thì thấy người yêu cháu đang chửi cái Hiền… Chú nghĩ cháu là thằng không tử tế, bắt cá 2 tay nên chú tức giận vậy thôi… Chú không muốn con gái chú…
– Ông im lặng đi, ông nói nhiều vậy… – Nhỏ Hiền gào to lên…
– Bố… bố xin lỗi con… – lão Khang lắp bắp…
– Ông đủ tư cách để nói ra từ xin lỗi à… Ông đến quỳ xuống và xin lỗi mẹ tôi ấy… Tôi không muốn thấy cái mặt ông, ông cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức…
Nhỏ nói rồi chỉ tay ra cửa… Ánh mắt nhỏ đẫm lệ nhưng giận dữ… Lão Khang thì không nói được gì nữa, chỉ nhìn nó với vẻ mặt thương xót và ăn năn…
– Thôi chú xuống dưới đi… Để cháu nói chuyện với Hiền, Hiền đang mất bình tĩnh…
– Ừ… – Lão đáp rồi đứng lên đi ra cửa… Cố quay lại nhìn nhỏ một lúc rồi cũng đi ra… Nhỏ Hiền thì vẫn đang nấc lên từng hồi… Có vẻ như mọi chuyện lúc này đã gây cho nhỏ một cú sốc tâm lý khá lớn khi vừa thấy người bố mà nhỏ căm ghét rồi những ký ức năm xưa ùa về…
– Em ổn chứ.
Nhỏ không trả lời, vẫn cứ nấc lên… Có vẻ như nhỏ mệt nên nằm hẳn ra ghế rồi tiếp tục khóc… Nó thấy vậy thì nhẹ nhàng sang ngồi cạnh nhỏ… Lấy cái khăn giấy đưa cho nhỏ… Một lúc sau chẳng ai nói với ai câu nào… Chỉ thấy tiếng tíc tóc từ kim đồng hồ vang lên từng giây…
– Ai bảo anh làm cái trò này? Ai bảo anh lo lắng quan tâm đến cuộc sống của tôi?
Nhỏ đã bớt nấc lên, quay ra nhìn nó rồi hỏi…
– À ừ, vì anh muốn chứng minh là anh không có làm gì em trong đêm hôm đó… Và anh thấy có chuyện nên muốn giúp em…
– Anh nghĩ anh làm thế thì anh sẽ tốt lên à? Anh tỏ ra anh là người tốt hay chỉ vì anh muốn cho tôi thấy anh là 1 con người quân tử?
– Không phải đâu, em hiểu nhầm ý anh rồi…
– 2 Tháng nay tôi cũng chẳng còn liên hệ với anh nữa… Anh biến mất giống như cái cách mà anh phủ nhận sự xuất hiện của tôi vậy… Nhưng không sao, đây cũng là cái báo ứng của tôi khi làm chuyện này… Nhân đây, tôi sẽ nói cho anh biết mọi chuyện… Anh tưởng con Linh kia và anh trai nó tử tế với anh lắm à… Anh lầm tưởng rồi đấy, anh với con trâu, không khác nhau là mấy đâu…
Nhỏ cứ thế nói, từng từ từng câu giống như từng nhát dao đâm vào người nó… Đau đến tận cùng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro