Phần 98
2021-07-02 11:39:00
Thời điểm hiện tại, tại nhà Kho ở Quận 8…
– MÀY LÀM GÌ?! LÊ ĐỨC… – Tiếng hét phẫn nộ của ông Quy vang vọng cả gian nhà kho.
Mọi người trong gian nhà kho đều nhìn về phía người đàn ông tên Lê Đức kia. Hắn đứng bên cạnh ông Định, nhếch mép cười nhìn ông Quy, cũng không buồn trả lời.
– Ha ha… Làm tốt lắm… – Ông Định nhìn cái usb đen trong tay cười thoải mái, điềm nhiên cất vào túi.
– Là ông… ông là người đại diện bí mật của Singhavong. Ông đã mua người của tôi… – Ông Quy rít lên căm hận.
– Sai rồi… Cậu ta vốn là người của tôi… – Ông Định cười nhạt nói.
Hơn một năm qua thông qua Hải Đường bang ông không ít lần bán thông tin Hồng Bang cho một kẻ giấu mặt. Nhưng ông rất khôn ngoan, chỉ bán những cái tên nhất định và giữ lại nhiều chức danh đứng đầu… Đó là lá bài tẩy, bùa hộ mạng duy nhất của cha con ông trong mối quan hệ hợp tác ba bên này. Không sai, Hải Đường bang dù tổn thất người không ít nhưng họ vẫn còn gần trăm nhân thủ. Còn ông Quy và Đằng chột sau khi hệ thống lưu trữ dữ liệu của Hồng Bang bị huỷ thì ngoài cái usb đó không còn bất cứ thứ gì khác… Khôn ba năm dại một giờ. Ông Quy không ngờ mình đã nuôi ong tay áo bao nhiêu năm nay. Ông lại giao nhiệm vụ sao chép và phá huỷ hệ thống cho Lê Đức, một kẻ ông vốn vô cùng tin tưởng.
– MÀY KHỐN KIẾP…
Đằng chột đột nhiên rít lên rút súng, nhắm thẳng vào Lê Đức.
“Đoàng…” Một tiếng súng nổ chát chúa vang vọng cả gian nhà kho.
– “Có tiếng súng… Bang chủ có thể gặp nguy hiểm…”
– “Giữ nguyên vị trí… không được manh động…”
Bên ngoài nhà kho trong bụi cây đám người Hồng Bang lo lắng. Giọng nói của Huyết Phục Đao liền đè xuống, không cho mọi người xao động.
Bên trong nhà kho, hai mắt Minh tóe lửa nhìn gã đàn ông tên Lê Đức thản nhiên tra súng vào vỏ. Bàn tay anh run run kìm nén nắm chặt lại, làm hiệu lệnh “giữ nguyên vị trí” cho Huyết Phục Đao. Anh biết giờ phút này đám Huyết Thủ đã rất nôn nóng muốn tấn công vào đây. Nhưng hành động như vậy là dại dột… Dưới hoả lực đàn áp tuyệt đối của đám người đi theo lão Định, máu Hồng Bang sẽ chảy thành sông.
– Anh Quy… – Chú Long thì thào đau xót.
Đằng chột lúc này cả người chết sững, ánh mắt nó đỏ hoe nhìn mái tóc hoa râm phất phơ trước mặt mình. Bờ vai của cha nó gầy gò lại vô cùng vững trãi chắn trước mặt nó. Cơ thể ông chợt run lên, lảo đảo ngã quỵ xuống…
– CHA… KHÔNG…
Đằng chột thét lên đau đớn. Nó đỡ lấy cơ thể gầy gò của ông Quy. Trên ngực ông máu tràn chảy loan ướt cả áo. Bàn tay ông run rẩy giật lấy khẩu súng trong tay Đằng chột, ném xuống đất.
– Là lỗi của con… con không nên… – Đằng chột hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào.
– Không. Họ vốn đã muốn… giết ta. Trước hay sau gì cũng… một kết quả này… Ta không nên… Ta thật hối hận…
– CHA…
Ông Quy thì thào một lời cuối rồi hai mắt nhắm chặt, cả người rũ xuống. Đằng chột đau đớn hét lên. Nó quỳ phục bên xác cha nó, ánh mắt thù hận giấu diếm nhìn chằm chằm vào khẩu súng rơi bên cạnh. Đằng chột biết hơn hai mươi họng súng đang chĩa thẳng vào nó. Nhưng vậy thì đã sao?! Nhìn thi thể cha nó đang lạnh dần từng giây trôi qua nó không thể kìm nén nổi nữa. Hai bàn tay nó run rẩy, những ngón tay lạnh lẽo hơi máy động.
– ĐẰNG CHỘT… ĐỪNG DẠI DỘT… – Minh ngồi trên chiếc ghế tay chân bị trói chặt, hô lớn.
– Đằng chột… Về đây với ta…
Giọng nói oang oang mạnh mẽ của chú Long làm cả người Đằng chột run rẩy. Nó ngẩng đầu lên hai mắt đỏ hoe nhìn ông, lại nhìn qua Minh. Lòng nó ngổn ngang khổ sở, vừa hổ thẹn lại vừa ấm áp…
– Đằng chột… Ai cũng có sai lầm… Quay đầu là bờ. – Minh ánh mắt chân thành nói với hắn.
Đằng chột mím môi hít sâu một hơi, nhưng nước mắt đã chảy dài trên mặt. Hai tay nó nâng thi thể ông Quy lên, từng bước đi về phía nhóm người Hồng Bang.
Nhìn cảnh tượng đó ánh mắt Lão Tư phê lóe lên tia ảm đạm buồn bã. Người bạn của lão hơn hai mươi năm của lão đã ra đi… Nhưng lòng lão chợt dâng lên một cảm giác vui mừng cho ông ta, lại bi ai cho mình. Kết quả của ông Quy chưa chắc là không tốt. Trước đêm nay ông Tư vẫn còn rất tự tin, vì ít ra Hải Đường bang còn gần trăm nhân thủ. Nhưng từ chiều hôm nay gọi điện cho Trung tá Bình – người lĩnh đội của Tổ điều tra đặc biệt, ông Tư chợt hiểu ra nhiều điều. Sau lưng ông Định đâu chỉ có mười lăm tên người Thái này, mà là một đội quân chính thống từ quân đội đến cảnh sát… Ông bi ai nhận ra trong mối quan hệ hợp tác trên danh nghĩa này, Hải Đường bang chỉ là một con tốt thí.
Nhưng Hải Đường bang còn đường lui sao? Không. Dù không hợp tác với ông Định thì chính phủ cũng không bỏ qua cho họ. Ngày qua ngày, Hải Đường bang bị tiêu diệt từng bộ phận, nhân thủ thưa thớt dần. Nếu không có một cuộc quật khởi mang tính quyết định thì thời gian tới không quá lâu Hải Đường bang chỉ còn là một cái tên trong quá khứ.
Nhìn Đằng chột từng bước trở về nhóm Hồng Bang, Lê Đức nhíu mày muốn rút súng thì ông Định giơ tay ngăn lại, cười cợt nói:
– Không cần… cứ để chúng chết chung cùng nhau…
Hai tên Hải Đường bang bước tới, trói cứng hai tay Đằng chột, lấy cả điện thoại của hắn. Đằng chột ngồi bên cạnh thi thể cha mình, đầu cũng không ngẩng lên lần nào.
– Đừng nghĩ nhiều… Cứ thêm món nợ của anh Quy vào Hồng Bang. Chúng ta sẽ tính lên đầu chúng một lượt. – Ông Long nói với Đằng chột, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Định.
– Ha ha… Được. Ta chờ… – Ông Định bật cười.
Minh ngẩng đầu nhìn ông ta, trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi, chợt buột miệng nói:
– Tại sao ông phải làm tất cả chuyện này? Mục đích của ông là gì?
Ông Định nhìn Minh lại nhìn quanh thấy nhiều ánh mắt khác cũng đang nhìn mình như chờ đợi. Ông cười nhạt, bước lại nói:
– Các ngươi muốn biết thật sao? Được… Xem như ta giải đáp cho những kẻ sắp chết vậy…
– Tất cả xuất phát từ bốn lão già kia… – Ông Định hơi thất thần chìm đắm vào quá khứ, giọng âm trầm nói. – Con đường chính trị vốn vô cùng gian nan… Dù chỉ còn một bậc thang cuối cùng gần ngay trước mắt ta vẫn không cách nào bước lên được…
– Ta biết khả năng thượng vị một cách chính thống của mình ngày càng vô vọng… Ta buộc phải tính toán một con đường khác để mình đi lên đỉnh cao nhất. Con đường đó cần được lót thảm bằng tài lực và vũ lực mạnh mẽ mới có thể đẩy ta tiến xa hơn…
– Ta với Singhavong, một trong ba đại cự đầu của Tam Giác vàng đạt thành một hiệp nghị… để biến 44 cảng biển của đất nước này trở thành trung gian vận chuyển ma tuý ra nước ngoài… thu về tiền và vũ khí…
Ông Định cũng không cần giải thích mối quan hệ với Singhavong là xuất phát từ Định Quốc, em trai ông.
– Để bắt đầu kế hoạch ta cần một công cụ hiệu quả… Ta bắt đầu tính toán thôn tính Tập đoàn Hoàng Minh. Ban đầu là lợi dụng tình cảm cha con của ông Khánh và Hoàng Minh bị rạn nứt để tiếp cận hắn… Hướng dẫn hắn hãm hại cha ruột mình để giành quyền nắm giữ Tập đoàn… – Giọng ông đều đều như đang kể về chuyện của người khác.
– Trong khi đó, ta vẫn không lộ ra âm mưu của mình với Hoàng Minh mà dùng thân phận người đại diện của Singhavong, một kẻ giấu mặt, đề nghị Hải Đường dẫn dụ Hoàng Minh tham gia vào đường dây vận chuyển ma tuý…
– Có thể đến bây giờ các người vẫn không nghĩ ra vai trò của ta trong đường dây ma tuý này là gì có phải không? Tại sao Singhavong phải hợp tác với ta mà không qua ai khác?!
Ông Định đắc ý nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của Hải Đường, ông bật cười lắc đầu:
– Các người đều suy nghĩ cũng đơn giản như thằng nhóc Hoàng Minh kia vậy… Làm sao những cái container chứa ma tuý của Tập đoàn Hoàng Minh dễ dàng rời bến như vậy?! Hải quan, cảnh sát không phải bù nhìn… Nếu không có ta âm thầm dẹp đường cho hắn. Hắn có thể sao?!
Ông Định lại chỉ tay vào thi thể chú Quy trên sàn nhà, nói:
– Ta biết ông ta đã âm thầm nhận tiền Hải Đường bang để lén lút rửa tiền cho chúng… Với thân phận người giấu mặt của Singhavong, ta đã dùng tin tức đó để uy hiếp hắn… Ép buộc hắn bán thông tin rửa tiền của đám lãnh đạo cảnh sát hải quan cho ta. Lại dùng những thông tin đó để uy hiếp đám cán bộ dơ bẩn đó phải biến thành những con cờ làm việc cho ta…
Ông Long nhìn thi thể ông Quy nằm trong vũng máu thầm thở dài. Có thể nói cái chết của ông ta là do tự ông ta chuốc lấy. Cuộc đời đôi khi chỉ vì một bước sai nhỏ lại làm người ta trượt mãi không đứng dậy nổi.
Minh lúc này chợt bắt gặp ánh mắt Lê Đức đang nhìn mình. Đối diện với ánh mắt đó, Minh cảm thấy một sự uy hiếp vô hình khó giải thích. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì lời nói tiếp theo của ông Định làm anh bàng hoàng sợ hãi…
– Sau ngày hôm nay ta sẽ hoàn toàn nắm những con cờ quan trọng đó trong tay… Vì hệ thống dữ liệu của Hồng Bang đã bị phá huỷ… và đội đặc nhiệm như đám ong vò vẽ khó chịu kia đã hoàn toàn bị huỷ diệt… ngay cả lão Hiển đáng ghét kia cũng chôn cùng… Ha ha…
Minh nhíu mày, siết chặt hai nắm tay. Anh chợt hiểu ra linh cảm bất an của mình từ buổi sáng là đúng. Chú Hiển đã chết ư?! Trong đầu Minh chợt hiện lên gương mặt nghiêm nghị với ánh mắt hiền hòa của chú Hiển. Bên cạnh ông còn có hai người đàn ông cao lớn, ánh mắt cười đùa vui vẻ. Anh Tín, anh Nhân và cả chú Hiển đều đã chết ư?! Minh thấy lòng đau đớn đến ngột ngạt khó thở.
– Vậy tại sao ông phải giả chết?! – Ông Long lên tiếng hỏi.
– Giả chết sao?! Ha ha… Đúng là cũng có thể xem là giả chết…
Ông Định bật cười lắc đầu. Ông cũng không muốn giải thích rằng đó là một cái chết thật. Chẳng qua người chết không phải là ông.
– Tứ trụ vốn đã bắt đầu nghi ngờ ta… âm thầm bồi dưỡng một kẻ khác lên thay thế… Thân phận kẻ đó bí mật đến mức ta không cách nào dò xét được… Trong lúc đó ta lại bị một kẻ khác âm thầm lập mưu cùng Hoàng Minh hãm hại đến mất tất cả quyền lực chỉ sau một đêm.
– Đã vậy thì ta cũng nên nương theo chiều gió mà biến mất… Để tạo cơ hội cho kẻ được bồi dưỡng kia lộ diện…
Ông Định chợt chỉ tay vào chiếc xe bít bùng màu đen. Hai gã đàn ông từ bên trong khuân ra một cái bao bố thấm máu, vứt mạnh xuống đất. Lê Đức bước lại mở sợi dây buộc miệng bao ra…
Gian nhà kho hơn trăm người lúc này đều im lặng như tờ. Mọi người hít sâu một hơi ánh mắt nhìn vào gương mặt đầy máu với một lỗ thủng giữa trán kia. Nét mặt của người đàn ông đó rất quen thuộc thường thấy trên báo chí và truyền hình. Ông ta là Nguyễn Hoài Đức, một chính trị gia vừa lên như mặt trời ban trưa, được bổ nhiệm không lâu thay thế vị trí của ông Huỳnh Quốc Định.
– Nói bao nhiêu đó cũng đủ rồi… – Ông Định nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói.
– Bây giờ tôi cần một trong hai người… – Ông Định nhìn ông Long và Minh. – Đưa một món hàng vào tầng hầm của Khách sạn Grand Palace…
Sau cùng đã đến rồi. Minh mím chặt môi không lên tiếng. Ông Long lạnh lùng nhìn ông Định, nói:
– Nơi đó hiện giờ đã vây kín bởi người của Hồng Bang. Ông muốn đưa chất nổ vào thì cứ mạnh mẽ mà xông vào. Đừng mơ chúng tôi sẽ làm chuyện đó…
Ông Định rút súng lên đạn rôm rốp, chĩa súng vào giữa trán ông Long, gằn giọng:
– Ông nghĩ rằng tôi đang nói điều kiện với ông sao?!
– Hừ… Muốn bắn cứ việc. Nói nhiều làm gì… Đêm nay tôi không chết. Ông cứ rửa cổ mà chờ… Một ngày nào đó tôi sẽ tự tay cắt đầu ông xuống… – Ông Long ánh mắt sắc lạnh không chớp.
– Hừ… – Ông Định hừ lạnh dí họng súng vào vai ông Long, siết cò.
“Đoàng…” – Tiếng súng nổ chát chúa vang vọng cả nhà kho.
Bờ vai tóe máu, cả người ông Long chấn động nhưng không kêu một tiếng. Ánh mắt ông lạnh lùng vẫn không rời khỏi gương mặt nhăn nheo của ông Định.
– BA…
– ANH LONG…
Hạ Vi và bà Ý Lan hét lên, lồm cồm muốn nhào đến.
– ÔNG MUỐN CHẾT…
Minh gầm lên, dùng hết sức bình sinh đứng bật dậy. Sợi nylon trên hai cánh tay anh bừng bực đứt đoạn. Nhưng anh chưa kịp rút tay ra thì Lê Đức bất ngờ bước tới… Một cú đá nhanh như chớp giật tống thẳng vào bụng Minh.
– Hự…
– RẦM…
Cả người Minh bay ngược ra sau té nhào trên mặt đất, chiếc ghế bên dưới vỡ vụn ra nhiều mảnh. Như trúng phải một nhát búa tạ giáng thẳng vào bụng… Cơn đau như thắt ruột làm cả người Minh co quắp lại, mặt đỏ bừng không thở nổi.
– MINH…
– ANH…
Hạ Vi và Ngọc Nga kêu thét lên, muốn nhào lại thì Minh đã xua xua tay ngăn lại. Anh lồm cồm ngồi dậy, bàn tay đặt trên bụng vẫn run rẩy. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lê Đức.
Chiếc ghế đã gãy nát, chân tay Minh đều thoát khỏi giam cầm, cả người đứng thẳng lên. Đám Hải Đường bang rào rào rút súng chĩa thẳng vào Minh. Ông Định cũng nheo mắt lùi lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh. Hải Đường đứng bên cạnh lão Tư phê, nhìn Minh hai nắm tay lại siết chặt căng thẳng. Giờ phút này Minh chỉ cần một hành động bất thường cả người sẽ lập tức bị bắn nát.
– Chú Long…
Trái với suy nghĩ của mọi người… Minh chỉ chậm chậm lùi lại bên ông Long, ánh mắt vẫn không rời những họng súng tua tủa trước mặt.
– Ta không sao… Còn chưa chết được… – Giọng ông Long âm trầm nói.
– Ta lặp lại lần cuối… Tôi cần người đưa một chiếc xe vào tầng hầm Khách sạn Grand Palace… Hoặc là ông hợp tác… – Ông Định nói. – Hoặc là tôi sẽ bắn từng người trong ba người phụ nữ kia…
– Không cần hỏi đi hỏi lại… Các người muốn đưa đồ vào nơi đó thì cứ tự phái người đi làm… – Ông Long lạnh nhạt nói.
Khóe mắt ông Định giật giật, ánh mắt lạnh hơn vài phần. Ông vốn nghĩ đám giang hồ kiến hôi này chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, chẳng quản vào việc chính trị quốc gia. Vậy mà…
– Hừ… Là ông thách thức tôi… – Ông Định nghiến răng chĩa súng sang phía ba người phụ nữ.
Minh đầu óc căng cứng nhìn qua Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan. Anh thấy ánh mắt của Hạ Vi và Ngọc Nga đang nhìn mình tràn ngập yêu thương và tiếc nuối. Hai nắm tay Minh bóp chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt… Ánh mắt anh nhìn khẩu súng trong tay ông Định, ngón tay ông ta đặt trên cò súng ghì chặt như đã sẵn sàng siết chặt. Minh lại nhìn hơn mười gã đàn ông đang vây kín xung quanh, mười họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào mình như chờ chực một cử động nhỏ liền toét lửa.
– Một phát súng hai mạng người… Xem như dùng một viên đạn có lời rồi…
– KHÔNG… KHÔNG…
Lời nói lạnh lùng của ông Định vang bên tai, Minh hoảng hốt gầm lên. Hai mắt anh như muốn nứt ra chứng kiến Hạ Vi nhoài người ra che chắn trước Ngọc Nga. Anh lao đến nhưng đã muộn…
“Đoàng…” – Một phát súng nổ chát chúa vang vọng cả nhà kho.
Cả không gian nhà kho lặng ngắt… Trái tim Minh như thắt lại ngột ngạt không thở nổi. Cơ thể anh tê cứng khó nhọc quay lại nhìn về phía Ngọc Nga. Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó… Nơi đó không ai ngờ lại xuất hiện một thân hình đứng sừng sững che chắn trước hai người phụ nữ.
– Đằng chột… mày…
Giọng Minh run run nghẹn ngào. Hai mắt anh nhòe đi nhìn thân thể của Đằng chột từ từ quỵ xuống. Hai tay nó bị trói, cơ thể ngả nghiêng một bên, một vũng máu chảy tràn ra.
– TAO GIẾT MÀY…
Như một ngọn núi lửa phun trào giận dữ, Minh hét lên cả người nhào tới ông Định… Gần như ngay lập tức một cái báng súng cứng rắn lạnh lùng giáng thẳng vào gáy anh, sau đầu choáng váng tê rần. Minh gục xuống tại chỗ. Trời đất tối sầm chỉ nghe được âm thanh nức nở của Hạ Vi và Ngọc Nga loáng thoáng xa dần.
Nhìn Minh bất động trên mặt đất, Hải Đường gương mặt tái đi, hai nắm tay siết chặt. Ánh mắt nàng đảo qua gương mặt gầy gò của ông Định lóe lên một tia căm hận ẩn giấu rất sâu. Lần đầu tiên Hải Đường ý thức được bước đi sai lầm của mình khi đưa Hải Đường bang vào mối quan hệ hợp tác này. Người đàn ông này tâm địa hoàn toàn rắn rết không còn chút tính người. Chính mắt Hải Đường đã chứng kiến ông ta đối xử với Anh Thư và Khánh Phương như thế nào… Những kẻ có mối quan hệ với ông ta còn bị hành hạ không ra hình người như vậy. Liệu cha con nàng khi hết giá trị lợi dụng thì sẽ như thế nào?!
– Kể ra thì thời gian vẫn còn sớm… Ta cũng không ngại vui đùa một chút… Làm cho hắn tỉnh lại đi… – Ông Định nói giọng cười cợt chỉ vào Minh đang nằm trên mặt đất.
Một gã đàn ông bước lại, dốc cả chai nước vào mặt Minh. Khuôn mặt anh co rúm lại vì cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập tới, hai mí mắt khẽ chuyển động rồi mở choàng ra… Một cơn đau nhói sau đầu làm Minh ôm lấy gáy mình, cả người run rẩy.
– Sẵn đây ta tính toán nợ cũ một lần… – Ông Định nhìn Minh lại đảo mắt qua ông Long, nói. – Không phải cha vợ con rể hai người thích cắm sừng ta lắm sao?!
– Ông… ông nói cái gì?! – Ông Long có chút không hiểu, hỏi lại.
Mọi người cũng chú ý nhìn sang ông Định như chờ đợi câu hỏi tiếp theo của ông. Minh cơn đau còn ê ẩm, đầu óc chưa kịp tỉnh táo để hiểu ông ta nói đến chuyện gì. Ông Định nhếch mép cười khinh bỉ nói:
– Đừng làm vẻ mặt ngơ ngác vô tội đó… Hơn ba năm trước trong một phòng khách sạn. Cha vợ và con rể hai người đã luân phiên làm tình với Khánh Phương, người phụ nữ của ta… Bang chủ Hồng Bang đã làm lại không dám nhận sao?
Ông Long mặt sượng cứng, mí mắt giật giật. Ông cũng không nhìn sang bà Ý Lan, nhưng ông vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó. Minh mặt mũi ửng đỏ áy náy quay lại nhìn Hạ Vi… Nàng lại giấu mặt sau bờ vai của Ngọc Nga, không thèm nhìn lại anh. Dù chuyện đó xảy ra có một âm mưu nhỏ bên trong nhưng Minh và ông Long không muốn giải thích, cũng không có thời gian để giải thích.
– Ha ha… Thật ra công bằng mà nói trên đầu ta vốn đã có rất nhiều sừng. Ta cũng chẳng quan tâm nhiều ít thêm hai cái… – Ông Định cười nhạt, nói. – Nhưng đúng dịp mọi người đều tụ hội ở đây thì tại sao không bày ra ít trò vui… để hai ngươi biết cảm giác bị cắm sừng… thích thú như thế nào?!
Ông Định chỉ tay vào Hạ Vi, giọng cười cợt nói:
– Lôi con bé đó ra đây…
– Ok sếp… Ha ha…
Đám người Thái háo hức lao đến, thô bạo kéo Hạ Vi ra khỏi Ngọc Nga.
– ÔNG MUỐN CHẾT… – Minh giận dữ gầm lên.
– Trông chừng hắn… Hắn có bất cứ hành động nào, bắn con bé đang mang bầu kia.
– BUÔNG TÔI RA…
Minh hai nắm tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt ứa máu. Hai mắt anh như muốn nứt ra, nổi vằng lên những tia máu. Nhìn Hạ Vi vùng vẫy tuyệt vọng trong vòng tay của ba gã đàn ông. Dây trói tay nàng bị cắt ra, theo sau là từng mảnh vải rơi xuống để lộ ra da thịt trắng nõn nà. Hai gã đàn ông giữ chặt hai tay Hạ Vi mở rộng hai bên, tay còn lại chúng háo hức xé tung ngực áo nàng để lộ ra hai bầu vú căng tròn. Tên thứ ba bên dưới giữ chặt hai chân nàng, xé toạc chiếc quần lót nhỏ bên dưới lớp váy mỏng. Ánh mắt thèm thuồng nhìn vào nơi thầm kín của nàng mà cười hô hố khoái trá…
– KHỐN NẠN… CÁC NGƯỜI SẼ KHÔNG ĐƯỢC CHẾT YÊN LÀNH ĐÂU… – Bà Ý Lan phẫn nộ hét lên.
– Ah… Ta quên mất… – Ông Định chỉ tay vào bà Ý Lan, nói. – Làm sao có thể thiếu phần bà ta được… Vậy thì thiệt thòi cho ông Long rồi…
– NGƯƠI DÁM… – Ông Long gầm lên.
– KHỐN NẠN… KHÔNG…
Hai gã đàn ông khác nhào đến lôi bà Ý Lan ra. Mặc bà yếu ớt giãy giụa, những bàn tay thô bạo không ngừng xé bỏ những lớp áo váy liên tục bị xé bỏ. Chỉ vài giây trôi qua… Không ai nói lời nào hơn mười gã người Thái vây kín xung quanh người bà bắt đầu xoa nắn giày vò.
– Mẹ ơi… Đừng chạm vào mẹ tôi…
– Vi ơi…
Khi mảnh vải cuối cùng trên người Hạ Vi bị xé toạc, toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nàng phơi bày trước ánh mắt hau háu của hơn trăm gã đàn ông. Ba gã đàn ông người Thái kềm chặt tay chân nàng, nâng bổng cả người nàng lên đưa đến trước mặt ông Định như một hành động hiếu kính. Ông Định nhếch mép cười, hai tay đưa lên đón lấy hai bầu vú căng tròn của Hạ Vi, nhẹ nhàng xoa nắn…
– KHỐN KIẾP…
Hạ Vi lồng lộn hét lên. Nàng nhổ một bãi nước bọt vào giữa gương mặt gầy gò nhăn nheo của lão.
– Ha ha… – Ông Định lau qua mặt mình, đưa lên miệng liếm, cười thích thú. – Nước bọt cũng thơm như vậy…
– Hừ…
Gã đàn ông phía sau kềm chặt cổ Hạ Vi kéo mặt nàng ngửa lên. Hai bầu vú căng tròn của nàng bị cưỡng ép ưỡn ra trước cho ông Định không ngừng xoa nắn vuốt ve. Ông ta cúi xuống áp mặt lên hai bầu non tơ mơn mởn của Hạ Vi bắt đầu hôn hít…
– Đừng mà… lão già khốn nạn…
Ông Long nhắm chặt hai mắt, hàm răng nghiến chặt đến khóe miệng cũng rỉ máu. Minh không muốn nhìn Hạ Vi. Nhưng cảnh tượng cái lưỡi gớm ghiếc của lão già kia không ngừng liếm láp đầu nhũ hoa của nàng vẫn cứ hiện rõ trong đầu anh. Minh mấy lần muốn lao ra, cùng lắm thì chết chung với Hạ Vi. Nhưng cứ nhìn đến họng súng đang chĩa thẳng vào Ngọc Nga, hai chân anh lại chùn xuống. Trong đầu Minh lúc này nghĩ đến Huyết Phục Đao… nhưng… hiện giờ Huyết Thủ lao vào đây, kết quả cuối cùng chỉ là mọi người cùng chết.
Bên ngoài gian nhà kho, trong bụi cây ngoài hàng rào. Huyết Phục Đao nhìn qua ống ngắm, bàn tay siết chặt đến run rẩy. Qua ống ngắm nhìn xuyên qua lỗ hổng nhỏ trên vách nhà kho, Huyết Phục Đao nhìn thấy không ít chuyện đang diễn ra bên trong. Tiêu điểm trong ống ngắm của hắn đang tập trung vào sau mái tóc hoa râm của lão già kia… Nhưng chưa kịp bắn thì Hạ Vi đã được đưa tới… Huyết Phục Đao vô cùng hận mình đã chậm trễ. Giờ đây nếu hắn nổ súng bắn chết lão, Hạ Vi cũng không thể thoát chết.
Bên trong căn nhà kho…
Hạ Vi nước mắt giàn giụa trên mặt. Cơ thể nàng yếu ớt vùng vẫy trong vòng tay kềm cứng của ba gã đàn ông. Cái miệng dơ bẩn của lão già này không ngừng ngậm mút hai đầu vú nàng. Bàn tay dơ bẩn của lão lại chui vào giữa cặp đùi mà mân mê hai mép âm hộ của nàng. Hạ Vi phì phò thở dốc, hai chân nàng muốn kẹp chặt nhưng bị hai gã đàn ông kéo mở ra. Bàn tay gầy gò kia vạch mở hai mép âm hộ mềm mại của nàng ra, một ngón tay của lão chậm rãi tiến sâu vào…
– Đừng mà… ư…
Bà Ý Lan mặt ửng đỏ biểu hiện của cơn phẫn nộ dâng lên cực điểm. Thân phận bà trước nay không một gã đàn ông nào dám nói lời cợt nhả. Vậy mà đêm nay, bà bị cưỡng bức phơi bày cả cơ thể mình trước hàng trăm cặp mắt. Bà điên cuồng cào cấu đến móng tay cũng bật lên rướm máu, vẫn không ngăn được những bàn tay gớm ghiếc của đám đàn ông không ngừng sờ soạng khắp cơ thể. Hai chân của Ý Lan bị đè cứng mở rộng, nơi đó của bà bị những bàn tay không ngừng xâm phạm sờ mó. Hai bầu vú bà bị chúng nắn bóp thô bạo. Hai đầu nhũ hoa bị những cái miệng chen chúc luân phiên ngậm mút… Nếu có lựa chọn, bà Ý Lan muốn mình có thể chết ngay lập tức.
– ÔNG ĐI CHẾT ĐI…
– CHA…
“Đoàng…” – Đột nhiên hai tiếng thét vang lên, cùng lúc là một tiếng súng nổ chát chúa. Mọi người giật bắn nhìn lại. Những ánh mắt đều sững sờ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Lão Tư phê họng súng dí sát vào đầu ông Định. Ông Định lại như không hề hấn gì chậm rãi thẳng người lên, rời khỏi cơ thể Hạ Vi. Ông ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão Tư phê. Cánh tay lão Tư run rẩy, từ từ buông lỏng xuống, khẩu súng rơi xuống sàn nhà. Cơ thể gầy gò của ông cũng rũ xuống ngã ngửa ra đất.
– CHA…
Hải Đường hét lên đến lạc giọng. Nàng nhào đến đỡ lấy cơ thể gầy gò của cha mình. Nhìn thấy một lỗ đạn rỉ máu giữa trán ông, lòng Hải Đường quặn thắt đau đớn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lê Đức, hắn thản nhiên đón nhận ánh mắt nàng, tay cầm khẩu Desert Eagle đùa giỡn trong tay. Một cơn phẫn nộ điên cuồng bốc lên trong lòng Hải Đường…
– GIẾT… GIẾT HẾT BỌN CHÚNG CHO TA…
Tiếng hét của Hải Đường vang vọng cả gian nhà kho. Nhưng đáp lại nàng không ngờ chỉ có sự im lặng… Không một tiếng súng nổ, không một tiếng hô hưởng ứng. Tất cả chỉ chìm trong một sự im lặng tuyệt đối. Hải Đường sững người nhìn quanh… Đám người Hải Đường bang, những gương mặt quen thuộc trong mắt nàng lúc này thật lạ lẫm. Đám đàn ông bao nhiêu năm xum xoe nịnh bợ lấy lòng nàng lúc này không ngờ đều nhìn nàng như một con điên gào thét ngoài đường. Hải Đường nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười đùa của ông Định, cả người liền lạnh lẽo.
– Ông mua người của tôi?! – Giọng nói của Hải Đường lạc đi.
– Ha ha… Ta cũng không có ý định thu phục họ đâu. Nhưng chim khôn thì phải biết lựa cành mà đậu… Có phải không?! – Lời cuối ông Định quay qua gã Hải Đường bang cao lớn bên cạnh, hỏi.
– Vâng, ông chủ nói đúng.
Hải Đường nhìn người đàn ông đó, không thể tin nổi chuyện mình vừa nghe. Gã đàn ông đó là Lộc An, kẻ thân tín nhất của cha nàng, cũng là đầu lĩnh trực tiếp của đám Huyết thủ Hải Đường bang.
– Ha ha… Hay lắm… Đã vậy thì ta muốn ngươi… chết trước.
Hải Đường cười sặc sụa, đặt thi thể lão Tư phê xuống. Bất ngờ nàng rít lên, rút súng…
“Đoàng…”
Nhưng khoảnh khắc đó, chưa kịp giơ súng lên thì một phát súng đã nổ từ phía đối diện. Trong mắt mọi người thậm chí không kịp thấy Lê Đức rút súng thế nào… Một viên đạn đã găm vào cánh tay của Hải Đường.
“Lạch cạch…”
Hải Đường mặt tái nhợt, nghiến răng kìm nén cơn đau. Nhìn khẩu súng nằm trên mặt đất, Hải Đường ánh mắt chợt nhìn qua Minh. Trong ánh mắt đó như chứa đựng một cảm giác nuối tiếc sâu thẳm… Vẫn không rời khỏi ánh mắt của Minh, Hải Đường thì thào nói:
– Hải Đường này còn sống một ngày sẽ trả thù hết những kẻ phản bội cha con tôi hôm nay… Không chết không dừng… Ta khuyên các người nên quý trọng cơ hội của mình…
– Không… Đừng…
“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”
Ba phát súng nổ gần như cùng lúc, đều từ họng súng của những gã đàn ông Hải Đường bang. Bọn chúng rất sợ hãi Đường, đúng như cô ta nói. Một ngày lọt vào tay Hải Đường sẽ phải hứng chịu sự trả thù tàn khốc hơn cả địa ngục.
Minh siết chặt hai nắm tay răng rắc nhìn cơ thể Hải Đường bê bết máu ngã quỵ xuống. Hai mắt nàng vẫn mở trừng trừng nhìn anh. Trong ánh mắt đó lại lóe lên một tia vui vẻ nhỏ nhoi rồi vụt tắt. Tiếng hét muộn màng của Minh dù không giúp ích được gì nhưng lại làm linh hồn nàng rời đi thanh thản.
– Ông chủ… cô Sila… – Gã đàn ông cao lớn vừa nổ súng, vẫn có chút âu lo nhìn sang ông Định hỏi.
– Ha ha… Không sao. Trong mắt Sila, Hải Đường cũng chẳng qua là một con cờ mà thôi… – Ông Định xua tay cười xòa.
Ông Long mím môi ánh mắt phức tạp nhìn cơ thể bê bết máu của hai cha con Lão Tư phê. Ông biết lão Tư, cũng như ông Quy, là người từng theo đuổi Ý Lan, vợ mình. Hơn hai mươi năm trước khi ông xuất hiện lại lọt vào mắt xanh của Ý Lan, hai người từng tỏ thái độ địch ý với ông. Thậm chí lão Tư từng tạo phản, muốn giết chết ông nhưng trong thâm tâm ông Long vẫn không hận ông ấy. Bây giờ lão Tư lại ngã xuống vì muốn can ngăn người khác xâm hại Ý Lan… Trong khi bản thân ông lại hoàn toàn bất lực. Trong lòng ông Long dâng lên cảm giác khổ sở đau đớn.
Ông Định nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày rồi bước lại gần ông Long và Minh, hất hàm hỏi:
– Ta cho hai người cơ hội cuối cùng… Hoặc là hợp tác hoặc là nhìn người phụ nữ của mình bị hơn trăm gã đàn ông luân phiên chơi đùa…
Ông Định đưa ngón tay mình lên mũi ngửi ngửi nói:
– Của con bé đó rất nhỏ… Không thể chịu nổi quá hai thằng đâu…
– Hừ…
Minh nghiến răng bước tới liền bị những họng súng chĩa thẳng vào mặt. Anh nhìn sang ông Long, lòng nặng nề đau xót như bị đổ chì nóng vào trong… Ông nhắm chặt hai mắt, im lặng không lên tiếng.
– Được… – Ông Định cười lạnh, phất tay nói. – Hai người phụ nữ đó tụi mày phục vụ tận tình vào…
– Ok sếp…
Hạ Vi và bà Ý Lan toàn thân trần truồng ngồi bệt dưới sàn nhà, ánh mắt đẫm lệ nhìn thi thể bê bết máu của Hải Đường. Nghe lời nói của ông Định hai người gạt lệ nhắm chặt hai mắt. Đám đàn ông reo hò vui sướng vây kín lấy hai người… Những bàn tay tham lam vồ vập… Những cái quần được kéo xuống phơi bày những cái dương vật dựng đứng đen nhẻm.
Hạ Vi bị kéo căng ra trên sàn nhà. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng bị đè rộng sang hai bên… Phần âm hộ thầm kín phơi bày trọn vẹn trước những ánh mắt hau háu thèm thuồng. Một gã đàn ông mặt đen nhẻm cầm cái dương vật đen đủi cứng như sắc đá không ngừng cọ cọ vào giữa hai mép thịt mềm mại ươn ướt của nàng. Hai bầu vú nàng bị những cái miệng thô lỗ chen chúc vào nhau ngậm mút luân phiên… Hạ Vi răng nghiến chặt cảm nhận âm hộ của nàng từng chút bị ép căng ra… Nàng không muốn nhìn về phía Minh, làm như vậy chỉ đẩy anh và Ngọc Nga vào chỗ chết. Nàng nhìn sang thi thể Hải Đường cách đó vài mét… Nàng ước gì mình cũng có một cái chết đơn giản nhanh gọn như Hải Đường. Hạ thể nàng đang căng phồng đau đớn… Hạ Vi nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài rơi trên nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro