Hoán mệnh

Phần 88

2021-07-02 11:39:00

Phần 88
Ba ngày sau…

Minh lặng lẽ lái xe sân bay trở về, tâm trạng có chút nặng nề buồn bã. Anh vừa đưa tiễn Nhật Vi lên máy bay. Nàng phải tiếp tục chương trình học đang bỏ dở.

Nhiệm vụ vây bắt cao tầng Hải Đường bang thất bại với tổn thất to lớn. Mười bốn người bên quân đội hy sinh, ba người tàn phế. Ngay cả đầu lĩnh dẫn đội là Trung tá Hậu cũng mất mạng. Phía quân đội bị một hồi dậy sóng giận dữ… Không ít người chỉ trích Đại tá Bùi Minh Hiển – Đội trưởng đội Đặc nhiệm thuộc Cục cảnh sát Thành phố thiếu tinh thần hợp tác, đẩy người quân đội vào hiểm cảnh trong khi người của mình lại không tổn hao gì… Bị hàm oan ông Hiển cũng không giải thích với bất cứ ai. Tất cả những sự việc đã xảy ra đều có camera tác chiến quay lại.

Thật ra, tổ đặc nhiệm cũng có một người chết, bốn người bị thương vì dùng thân mình che chắn cho người dân trước làn đạn điên cuồng khi đám Hải Đường bang tẩu thoát. Nhưng số dân thường quá đông, lại hỗn loạn, vẫn có năm người chết dưới làn đạn xối xả, bao gồm cả người mẹ của đứa trẻ ba tuổi được Minh đưa lên xe cấp cứu. Đứa bé trai ba tuổi đó bị bắn vào dưới vai, rất may đến bệnh viện kịp thời, đã qua cơn nguy kịch. Minh cũng yên tâm nhẹ nhõm đi đôi chút vì hiện giờ nó được ba và ông bà chăm sóc rất tốt.

Minh trở về nhà vào giữa đêm ngày hôm đó, lặng lẽ tắm rửa đi ngủ, không ai biết anh vừa trải qua chuyện gì. Tham gia lần hành động này của cảnh sát, mục đích của Minh là tìm kiếm Hoàng Minh, nhưng anh đã thất bại. Hoàng Minh không có mặt ở đó, hay ít ra là Minh không tìm được hắn.

Suốt ba ngày tiếp theo Minh giả vờ tìm cớ để gặp gỡ chú Quy và Đằng chột. Hai người tỏ ra hết sức bình thường, vẫn vui vẻ niềm nở với Minh. Nhưng chiếc Mercedes G63 đã không còn trong garage nữa.

Minh mất một đêm suy nghĩ… Anh quyết định mình tạm thời không nên vạch mặt chú Quy. Vì Minh không biết mục đích của ông ta có mặt tại đó ba ngày trước là gì? Và quan trọng hơn, vạch mặt ông ta cũng đồng nghĩa với việc Minh thừa nhận mình đã xuất hiện ở đó… với thân phận cảnh sát.

Mưa gió đã trôi qua nhưng cơn sóng ngầm chỉ tạm thời lắng xuống. Đúng như Minh và ông Long dự đoán… Hải Đường bang ẩn nấp dẫn đến thị trường phân phối ma tuý bị mất cân bằng giữa cung và cầu. Giá ma tuý tăng cao gấp mấy lần chỉ trong hai tuần. Vô số vụ cướp bóc diễn ra mỗi giờ mỗi phút làm cả xã hội bất an…

Ngay thời điểm này, Hồng Bang tuyên bố thành lập đội duy trì an ninh xã hội mang tên Huyết vệ. Đội hình ban đầu của Huyết vệ chiêu mộ hai ngàn nhân lực. Một phần nhỏ từ ngoại đường Hồng Bang, phần còn lại là người bên ngoài được thuê mướn trả lương đầy đủ. Huyết vệ được phân bổ quanh các địa bàn hoạt động của Hồng Bang trên cả thành phố. Với tiêu chí hoạt động rõ ràng, không can thiệp vào việc của cảnh sát, chỉ hỗ trợ người dân chống lại nạn cướp bóc do những kẻ nghiện ma tuý túng quẫn gây ra.

“Khu vực nhà tôi có nhiều Huyết vệ đi quanh… Tự nhiên thấy yên tâm hơn hẳn.”

“Mấy ngày trước còn không dám ra đường… Bây giờ thì tốt rồi. Cảm ơn Huyết vệ, cảm ơn Hồng Bang.”

“Nghe cái tên là đã thấy tanh tanh mùi máu rồi. Mọi người nên tỉnh táo suy nghĩ… Xã hội đen cuối cùng vẫn là xã hội đen mà thôi…”

“Tôi thấy nghi ngờ mục đích của họ. Họ ra vẻ làm việc trượng nghĩa đấy… Nhưng có thể là che giấu mục đích bên trong… Đại loại như tẩy trắng cái thân phận giang hồ của họ thôi…”

Sau vài ngày ra quân, Huyết vệ và cái tên Hồng Bang lần đầu tiên được xuất hiện trên mặt báo và các diễn đàn, mạng xã hội. Không ít lời khen ngợi, cũng không ít lời nghi ngờ tự đặt câu hỏi… Tất cả đều diễn ra theo dự kiến của Minh.

… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/

Một tuần yên bình trôi qua…

Tại một căn biệt thự khá cũ kỹ ở Quận 12…

Gia đình cư trú trong căn biệt thự này đã ở đây hơn hai mươi năm. Ông bà thế hệ trước đã mất, để lại căn nhà cho hai vợ chồng đứa con trai duy nhất. Hai vợ chồng còn khá trẻ lại vui vẻ hòa đồng hàng xóm đều quen biết… Người chồng tên Tân, vợ là Duyên chạc 25 tuổi, có một đứa con trai nhỏ hai tuổi. Mỗi buổi sáng người chồng tưới cây, người vợ trẻ ẵm con vui vẻ nói cười… Tân chuyên viết phần mềm cho điện thoại nên quanh năm suốt tháng ở nhà. Gia đình vô cùng đầm ấm vui vẻ được bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Vậy mà không ai biết được hơn một tuần gần đây, mọi chuyện trong gia đình đó bị xáo trộn. Bên trong nhà âm thầm xuất hiện một nhóm người lạ… Những đối tượng thuộc diện truy nã gắt gao của chính phủ.

Ngay lúc này trên tầng hai của căn biệt thự, trong một căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường ngủ, một người thanh niên trần trụi ngồi trên giường. Bên cạnh hắn một cô gái toàn thân trần truồng mái tóc đen dài che phủ mặt đang lúi húi ngậm mút dương vật của hắn. Cái dương vật căng cứng của hắn có chút kỳ lạ, không dài không ngắn, lại có một vết sẹo lồi đỏ hỏn ở giữa thân. Hai bìu dái của hắn cũng khác người ta, một bên nhăn nheo lúng phúng lông, bên còn lại nhẵn nhụi, không một sợi lông tơ.

Hắn chính là Hoàng Minh, người đã biến mất khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát hơn nửa tháng nay. Mặc cô gái kia hì hục đem khoái cảm cho mình, Hoàng Minh áp điện thoại lên tai nghe, vẻ mặt khó chịu nói:

– Bảo ông ta kiên nhẫn một chút… Mới có một tuần thôi.

– Tôi biết. Nhưng cảnh sát đang truy lùng gắt gao… Hiện giờ không thể đưa hàng lên tàu được…

– Giải thích với ông ta thế nào là tùy anh. Nếu ông ta vẫn không đồng ý… Nói ông ta đi mà mua hàng nơi khác đi.

Hoàng Minh tắt điện thoại, vẻ hậm hực khó chịu còn nguyên trên mặt.

– Lên đi…

Nghe lời nói của Hoàng Minh, cô gái rời khỏi dương vật căng cứng của hắn ngẩng đầu lên. Nếu có người bên ngoài nhìn thấy liền phải há hốc ngạc nhiên nhận ra cô gái chính là Duyên, cô vợ trẻ của gia đình này.

Duyên giở chân gác qua người Hoàng Minh, gương mặt khá xinh xắn vô cảm cam chịu. Cô hất mái tóc dài đen óng ra sau đầu, lộ ra cơ thể trần truồng đậm nét thanh xuân. Duyên mím môi cầm lấy dương vật Hoàng Minh, chèn vào hai mép âm hộ còn khô khan của mình, rồi từ từ ngồi xuống.

Duyên mím chặt bờ môi, nhồi hạ thể lên xuống thật chậm… Hai mắt cô nhắm chặt để không phải nhìn gương mặt đẹp trai lại như ác ma của người thanh niên trước mặt.

Hơn một tuần trước, nhà cô bị một nhóm người hơn mười người đàn ông vũ trang đầy đủ đột nhập khống chế cả gia đình. Một tuần này đối với cô và chồng là địa ngục trần gian. Ngoài phục vụ ăn uống cho đám người này, cô còn phải trở thành đồ chơi tình dục của người khác. Anh Tân, chồng cô gần như muốn liều mạng với bọn người này, để bảo vệ cô… Nhưng dù hai người bất chấp sống chết thì vẫn không thể làm ngơ an nguy của đứa con mới hai tuổi. Cũng còn may, cô chỉ phải làm chuyện ô nhục này với một người, chính là người thanh niên này. Đơn giản vì hắn không thích chung chạ với kẻ khác… Ngay cả chồng cô cũng không được.

Dù quanh năm ở trong nhà rất ít đi ra ngoài nhưng Duyên vẫn nhận ra người thanh niên này là ai. Lê Hoàng Minh, người thừa kế của Tập đoàn Hoàng Minh, nam thần trong lòng biết bao nhiêu cô gái. Nhưng không vì vậy mà Duyên cảm thấy mình may mắn vì được làm tình với hắn mỗi ngày. Ngược lại cô càng kinh tởm bộ mặt đẹp trai lại có tâm hồn ác quỷ của hắn.

– Ahhh… Nhanh lên chút…

Hoàng Minh hít hà ngồi lên, vòng tay quanh bờ eo nhỏ của Duyên. Miệng hắn vùi vào hai bầu vú mềm mại của cô, bắt đầu điên cuồng ngậm mút hai núm vú cô.

– Ư…

Duyên mím môi đến bật máu vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ… Nghe tiếng rên rỉ của mình làm cô cảm thấy uất nghẹn vì ô nhục. Nhưng một người phụ nữ 25 tuổi căng tràn nhựa sống như Duyên không đủ chai sạn để làm ngơ tất cả cảm xúc cơ thể của mình. Cô nhắm mắt nghĩ đến chồng mình, tay cô vịn trên vai Hoàng Minh, hạ thể liên tục nhồi thục lên xuống. Cái dương vật kỳ lạ kia liên tục một tuần đã có chút quen thuộc… Kiểu hôn nhũ hoa một cách thô bạo như nhai nuốt của Hoàng Minh làm hai đầu vú cô vừa đau vừa day dứt khoái cảm.

– Ưm…

Hoàng Minh chồm lên đặt Duyên nằm xuống giường. Tay hắn đè hai chân cô mở rộng sang hai bên… Hạ thể hắn thúc dương vật vào âm hộ cô điên cuồng.

– Ưm… ôi…

Hoàng Minh chợt gầm lên, hắn rút phăng dương vật ra khỏi âm hộ Duyên, rồi nhoài người lên trên. Duyên nhắm mắt cam chịu há miệng ngậm lấy cái dương vật ướt đẫm bóng lưỡng của hắn.

– Ahhhh…

Theo tiếng thở dốc khoái lạc của Hoàng Minh, Duyên im thin thít miệng ngậm kín đón nhận từng đợt từng đợt tinh trùng nóng hổi phun trào.

Hoàng Minh thở dốc lăn người qua nằm bên cạnh. Mặc kệ Duyên cả người trần truồng, một tay che miệng chạy vội vào toilet, hắn cầm cái điện thoại lên, bấm mở Facebook bằng một tài khoản nặc danh. Lướt lướt trên timeline, chợt Hoàng Minh ngồi bật dậy… Hắn bấm vào một dòng headline mục livestream bên dưới tấm hình một cô gái tuyệt đẹp.

“Phỏng vấn trực tiếp: Anh Thư – Tài năng được săn đón nhất cả nước và bật mí về lý do rời khỏi Tập đoàn Hoàng Minh”.

Màn hình điện thoại hiện lên một gương mặt thiếu nữ tuyệt đẹp với gọng kính không viền trong veo đầy nét trí tuệ. Đó chính là Anh Thư… Nàng đang nhận phỏng vấn trực tuyến của báo Phụ nữ Hiện đại. Nhìn lại cô thư ký riêng mà mình từng mong nhớ Hoàng Minh thoáng nuối tiếc… Nàng thật đẹp, mấy tháng không gặp nàng còn đẹp hơn… Chiếc áo sơ mi công sở nàng mặc có chút chật chội, cái cúc trên cùng không cài lộ ra một trũng sâu hun hút mê người.

– “Ý chị là ngay cả lời mời của GSC, K Group, Bline Systems chị cũng từ chối sao?” – Giọng nói của phóng viên mang vẻ thảng thốt.

– “Vâng, cũng không dám nói là từ chối… Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi nên tạm thời cũng chưa nhận lời mời của bên nào…”

Giọng nói mềm mại đậm chất Bắc của Anh Thư làm Hoàng Minh mê mẩn.

– “Theo nguồn tin chúng tôi có… Ông Lê Hồng Khánh sau khi tiếp quản lại Tập đoàn cũng có lời chị ở lại đảm nhiệm một vị trí không thấp… Nhưng chị vẫn quyết định rời đi. Có thể chia sẻ với Phụ nữ Hiện đại là lý do tại sao không ạ?”

Anh Thư hơi im lặng, vẻ mặt thoáng buồn. Nàng hít sâu một hơi rồi cố mỉm cười nói:

– “Tôi tốt nghiệp Harvard Mỹ… Tập đoàn Hoàng Minh vốn từ ban đầu đã không phải là mục tiêu của tôi… Ở đây tôi không nói về quy mô, mà là quy trình quản lý của một doanh nghiệp trong nước ít nhiều gì cũng khác một doanh nghiệp nước ngoài…”

– “Vậy tại sao chị vẫn chọn vào Tập đoàn Hoàng Minh ngay lúc đầu? Rồi bây giờ lại rời đi?”

– “Vì một người… Tôi vào Tập đoàn cũng vì sự có mặt của anh ấy… Tôi rời đi cũng vì anh ấy không còn ở đó…” – Anh Thư hơi cúi đầu nói khẽ.

– “Người đó có phải là…” – Người phóng viên hai mắt sáng lên.

– “Xin lỗi… Tôi không muốn…” – Anh Thư mặt thoáng ửng đỏ nói.

– “Vâng… Chúng tôi đã hiểu… Tôi tin các vị khán giả cũng hiểu… Xin cảm ơn chị Anh Thư đã dành thời gian quý báu…”

Âm thanh trong điện thoại đã tắt mà Hoàng Minh vẫn cảm thấy tim mình đập dồn dập. Ra là vậy… Ra là vậy… Anh Thư đã yêu mình. Chưa bao giờ trái tim Hoàng Minh lại đập rộn ràng như bây giờ. Ngay cả với Nhật Vi, sự rung động còn xa xa mờ nhạt so với Anh Thư. Hoàng Minh chợt nhận ra, Nhật Vi người con gái hắn cố gắng giành giật trở về từ vòng tay của Thuận Minh, chẳng qua lại lòng đố kỵ… Đúng như thế. Ông trời đã dành riêng cho Hoàng Minh hắn một người con gái khác… Hoàn mỹ, toàn diện hơn cả Nhật Vi. Ha ha…

Hoàng Minh cả người trần truồng đi tới đi lui trong phòng. Giờ phút này hắn thật hận cái nhà giam này… Hắn biết mình tuy không có lệnh truy nã, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Chỉ cần lộ mặt ra ngoài, đám cảnh sát sẽ lập tức bắt hắn về giao cho ông Khánh. Hoàng Minh thật hận ba hắn. Nếu ông ta cứ yên yên lành lành chết đi, bây giờ không phải tất cả mọi chuyện đều tốt sao?! Hoàng Minh mở điện thoại bấm số Hải Đường. Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn lại tắt đi… Hải Đường sẽ không đồng ý.

Hoàng Minh lại ngẫm nghĩ một chút, bấm một số điện thoại khác…

– Anh Đạt, lên phòng tôi một chút…

Một phút sau, có tiếng gõ cửa. Hoàng Minh đã mặc lại quần áo, ngồi trên sofa nói lớn:

– Vào đi…

Cửa mở, một người đàn ông cao to, râu quai nón bước vào phòng. Đạt là đầu lĩnh của đám Hải Đường bang, thường ngày luôn nịnh nọt Hoàng Minh.

– Cậu Hai có gì căn dặn?

– Tôi cần…

Hoàng Minh diễn giải một lúc, càng nói vẻ mặt của Đạt càng nhăn nhó khó xem. Hắn đợi Hoàng Minh vừa nói xong liền lúng túng gãi đầu nói:

– Cậu Hai, chuyện này tôi sợ không làm được… Anh Đường đã căn dặn rất kỹ…

– Hừ… Tôi cho anh mười ngàn đô… Thế nào… – Hoàng Minh nhíu mày nói.

Hoàng Minh tuy lúc này không giàu có như trước đây. Nhưng hai đơn hàng ma tuý vận chuyển trót lọt được chuyển qua Châu Âu, Sinthavong chi trả cho hắn không ít. Nếu cho Hoàng Minh vài năm, nó tin cơ ngơi của mình sẽ không kém sự nghiệp cha nó đã cố gắng cả đời.

– Cậu Hai… Tôi thừa nhận mình rất ham tiền, nhưng tiền nhiều cũng phải có mạng để xài ah… Tôi thật sự là không dám…

Đạt đang ấp úng giải thích chợt ánh mắt hắn lóe sáng nhìn về phía căn phòng tắm kia. Cánh cửa vừa hé mở, liền khép chặt lại. Chỉ chớp nhoáng cũng đủ Đạt nhìn thấy cơ thể trần truồng mê người gái một con của Duyên… Hắn thầm nuốt nước bọt. Hơn hai tuần nay được phân công bảo vệ Hoàng Minh, hắn chưa được gần gũi phụ nữ. Hải Đường lại nghiêm lệnh không được rời khỏi trú điểm dù bất cứ lý do gì…

– Thích không? Cho anh đấy… – Hoàng Minh đã thấy nét mặt ngây dại của Đạt, liền gợi ý.

– Thật… thật… cậu Hai… cậu… – Đạt có chút cuống lên lắp bắp hỏi.

– Thật… chuyện này làm tốt cho tôi… Không những mười ngàn đô mà cả người phụ nữ này cũng là của anh… Anh dùng một mình hay chia sẻ cho anh em tùy thích… Ha ha…

– Vậy… vậy… bây giờ…

– Chờ gì nữa… Tôi cho anh ứng trước một lần đấy… Hắc hắc…

Đạt có chút chần chờ, rồi lại nghĩ đến thân hình mơn mởn kia. Hắn không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến, đẩy tung cửa phòng tắm…

– Á… Cút ra…

– Đừng mà… không…

– Cứu… đừng mà…

Mặc kệ tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Duyên, Hoàng Minh bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay lướt lướt điện thoại… Trong đầu hắn lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán mệnh

Số ký tự: 0