Phần 81
2021-07-02 11:39:00
Ngày 27/7 7h00 – 30 phút đến thời gian tổ chức Đại hội Cổ đông của Tập đoàn Hoàng Minh.
Trời mưa tầm tã kéo dài từ giữa đêm qua vẫn chưa dứt. Ánh sáng sớm không đủ rọi xuyên qua những tầng mây u ám bao phủ kín bầu trời. Căn biệt thự số 8, bốn ngọn đèn cao áp vẫn sáng rực. Những cánh cửa sổ đóng chặt im ỉm như toát lên vẻ trầm trọng yên tĩnh.
Trước khoảng sân rộng, tám mươi Huyết thủ tay súng tay đao im lặng như những bức tượng vô cảm bất chấp mưa gió mỗi lúc càng nặng hạt thêm. Tám mươi con người bằng xương bằng thịt, tám mươi cặp mắt rực sáng nhìn thẳng phía trước nơi có một dáng người cao lớn khôi vĩ cũng trầm lặng chờ đợi. Hồng Bang hiện giờ ngoài Bang chủ, để Huyết thủ phục tùng một cách tình nguyện sùng bái như vậy chỉ có Chiến thần Thuận Minh.
Cổng rào được dựng tạm lại, hé mở, Huyết thủ từ bên ngoài chạy gấp vào đến cạnh Minh nói:
– Hải Đường bang có hơn 200 người đang chặn kín cổng ra vào khu. Trên đường ra không thấy lắp đặt gì có thể phát nổ. Nhưng trên mặt đường có trải rào đinh phá lốp xe.
– Có flycam không? – Minh hỏi.
– Chưa thấy… Tôi nghĩ flycam họ không chống được nước đâu.
– Không chủ quan được… Tiếp tục quan sát.
– Vâng.
Minh gật đầu, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự kiến của anh. Ít ra Hải Đường bang đã giữ lời, suốt mấy ngày qua không tiếp tục tập kích nơi này. Và sáng nay, trời mưa lại giúp đỡ Minh một việc lớn… Thứ Minh e ngại có thể phá huỷ kế hoạch của mình nhất là flycam. Nó như một con mắt của Hải đường bang ở trên cao, những bố trí phá vây của anh sẽ dễ dàng lộ ra ngoài.
Mấy ngày qua không ít lần Minh suy nghĩ đến khả năng đưa ông Khánh đến một nơi trú ẩn khác. Nhưng Minh không có cơ hội đó. Gần như 24/24 xung quanh khu nhà đều có người và flycam của Hải Đường bang giám sát. Nếu muốn đưa ông Khánh ra ngoài an toàn trừ phi là Hồng Bang có một chiếc xe bọc thép chuyên dụng của quân đội. Mọi kế hoạch đều bế tắc cho đến tối hôm qua. Trời mưa lớn rả rích suốt đêm đã cho Minh cơ hội chuẩn bị cho một kế hoạch táo bạo.
Minh nhìn đồng hồ, lại nhìn lên trời. Mây đen đã tan đi khá nhiều… Anh vuốt nước mưa trên mặt, lướt qua tám mươi Huyết thủ trước mặt. Ánh mắt mỗi người đều rực sáng, ống tay áo quấn vải, tay cầm đao quấn keo… Minh hít sâu một hơi giơ cây đao của mình lên, hô lớn:
– Vì danh dự của Hồng Bang… Xuất phát.
– VÌ DANH DỰ CỦA HỒNG BANG…
Tiếng hô lớn vang dội át cả tiếng mưa rơi. Đám Huyết Thủ hùng hổ quay đầu đi ra hướng cổng. Cổng rào một lần nữa được tháo dỡ xuống, kéo vào trong sân. Hai chiếc ô tô kính dán đen kín mít đậu hai bên chờ đợi… Cửa garage mở lên để chiếc BMW s6 đen chậm chậm lái ra ngoài. Một đoàn của Hồng Bang tiến ra khỏi cổng căn biệt thự. Tám mươi Huyết thủ đi trước, với những tấm chắn đạn chấm đất cao quá đầu người. Phía sau là ba chiếc ô tô nối đuôi nhau chậm chậm lăn bánh. Khoảng cách hai trăm mét không ngắn cũng không dài. Vừa đủ để người Hồng Bang nhìn rõ đội hình đông nghịt người chặn đứng cổng chính, lối ra duy nhất của khu biệt thự.
Những bước chân lất phất trên mặt đường nhựa lấp xấp nước… Những giọt nước mưa tung tóe trên những mũi đao sáng loáng đung đưa… Những ánh mắt sáng rực, những mạch máu căng phồng phấn khích… Những con người sinh ra trong giang hồ như đều chờ đợi khoảnh khắc này. Khoảnh khắc rực sáng của sinh mệnh dù chỉ ngắn ngủi rồi lụi tàn cũng đáng được chờ mong.
– GIẾT…
Huyết Phục Đao hô lớn. Tám mươi Huyết thủ cùng lúc gầm lên, lao lên. Mười lăm tấm chắn giơ lên liên tục rung động tóe lửa trước cơn mưa đạn. Đâu là tiếng mưa, đâu là những viên đạn xé gió cũng không thể phân biệt nổi. Chỉ có những tiếng hét đau đớn và những thân thể ngã quỵ trên đường.
– Xoẹt… xoẹt…
Năm tiếng rít như phá tan những giọt mưa rơi chậm chạp. Năm người bên Hải Đường bang ngã quỵ… Lại năm tiếng rít khác vang lên, thêm năm cơ thể đổ gục trên nền đất đầy nước.
– Bắn tỉa… mẹ kiếp… trên mái nhà… hai bên…
Người Hải Đường bang nhốn nháo giơ súng bắn trả lên hai mái nhà biệt thự hai bên. Họ vốn vì sợ bắn tỉa nên mới chọn chốt chặn cổng mà không vây phía trước căn biệt thự số 8. Nhưng họ không ngờ được cả khu biệt thự này đều là của Hồng Bang, Minh có thể bố trí bắn tỉa bất cứ nơi nào mình muốn. Nhưng bắn tỉa không phải vô địch, ít nhất trong đám người Hải Đường bang không xuất hiện nhân vật quan trọng như Hải Đường. Còn người đầu lĩnh đang chỉ huy đội ngũ thì không dễ phát hiện ra trong nhóm người này. Năm Huyết thủ bắn tỉa chỉ tranh thủ tối đa hạ càng nhiều chiến lực của Hải Đường bang trước khi hai bên giáp lá cà.
– GIẾT…
Huyết Phục Đao lao lên, cây đao chém thẳng vào rừng đao kiếm trước mặt, khẩu súng trên tay còn lại bắn thẳng vào mặt một gã đàn ông cao lớn. Đám Huyết Thủ ném tấm chắn đi, ồ ạt lao đến, những cây đao mạnh mẽ chặt chém không ngừng… Hồng Bang ít người hơn nhưng hung mãnh thế không thể đỡ. Đoàn người Hải Đường bang bị dồn ép, lùi lại. Tiếng la hét… Tiếng đao kiếm xoang xoảng không ngớt. Phía sau, từng tấm thảm đinh phá lốp được gỡ bỏ để ba chiếc xe ô tô từng bước tiếng lên…
Ngay lúc này, bên trong căn biệt thự số 8, phía sau căn nhà. Một cảnh tượng khó hiểu đang diễn ra. Bốn người vây quanh một chiếc mô tô địa hình. Đầu xe không hướng ra cổng rào, mà quay ngang đối diện với vách tường rào bị đục phá một lỗ trống khá lớn. Từ đầu xe có thể nhìn thấy một lối đi sâu hun hút vài trăm mét xuyên vô số bức tường dẫn đến bức tường rào của khu. Đúng vậy, đây là kế hoạch của Minh. Anh sẽ đưa ông Khánh rời khỏi đây bằng xe mô tô bằng một lối đi nhỏ chỉ rộng hơn 1 mét xuyên qua tường rào của bảy căn biệt thự vừa được tạo ra từ giữa đêm hôm qua.
Lúc này, tiếng ồ ạt la hét ngoài kia như không ảnh hưởng đến tâm trạng của Minh, Nhật Vi, ông Khánh và Hữu.
– Anh cẩn thận…
Nhật Vi hai mắt đỏ hoe đội mũ bảo hiểm lên cho Minh, còn thít chặt lại chiếc áo chống đạn anh mặc trên người.
Minh gật đầu với nàng, ánh mắt lại nhìn qua Hữu đứng bên cạnh. Anh ta hiểu ý Minh liền gật đầu nói:
– Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Ông chủ giao cho anh.
– Bác cẩn thận…
– Được rồi… đừng bịn rịn như vậy… Ta đi hóng mát một chút thôi mà… Ha ha…
Ông Khánh cười xòa, đội lên cái mũ bảo hộ khá lớn. Dáng người ông vốn bệ vệ lại mặc người một loại áo giáp đặc biệt phủ kín từ sau gáy qua mông, ngay cả hai chân cũng được mặc vào một loại quần chống đạn. Đây là một loại áo giáp dùng cho đội gỡ phá bom mìn, Hồng Bang mất không ít tiền để mua về. Ông Khánh thở phì phò, tay vịn vai Minh để Hữu giúp ông leo lên yên sau của chiếc xe địa hình cao ngồng. Hữu còn choàng thêm một sợi đai quanh người ông Khánh thít chặt quanh bụng Minh.
– Xuất phát…
Minh mím môi vặn ga chiếc BMW R1250 Adventure chồm lên như một con ngựa bất kham lao thẳng qua lỗ hổng trên vách tường. Chiếc xe lao đi vùn vụt bánh xe nhẹ nhàng nghiến qua lớp gạch đá ngổn ngang xuyên qua từng vách rào tiến về mục tiêu. Âm thanh la hét, tiếng đao kiếm va chạm nhau càng lúc càng gần… Trái tim Minh đập thật nhanh. Ánh mắt anh nheo lại nhìn về phía bức tường rào cuối cùng đang dần lớn lên trước mắt. Khi bánh xe chồm khỏi bức vách cuối cùng chạm vào mặt đường nhựa. Trước mặt là bức tường rào của khu biệt thự cao 2, 5 mét với một chữ thập bằng sơn đỏ… Đó là ký hiệu Huyết thủ để lại đêm qua đánh dấu bức tường đã được cưa rỗng chân trụ bên dưới. Minh về hai số, vít mạnh ga, nhả tay côn…
– Uỳnh…
Chiếc BMW R1250 gầm lên như một con mãnh thú, bánh xe trước giơ lên cao, lao thẳng vào vách tường.
“Ầm…”
Người Hải Đường Bang đang chống trả quyết liệt thế công mãnh liệt của Hồng Bang, chợt một âm thanh chấn động khá lớn làm mọi người chú ý. Chợt bên tường rào của Khu biệt thự một vách tường đổ sụp xuống, mọi người chưa kịp hoàn hồn thì một chiếc mô tô thật lớn lao vút ra ngoài trên xe là một người thanh niên phía sau chở theo một vật to lớn không rõ hình dáng. Bánh xe sau vẽ một đường cong trên mặt đất, rồi tiếng động cơ gầm rú đẩy cả chiếc xe chồm lên lao đi như tên bắn.
– KHỐN KIẾP… ĐUỔI THEO…
Trong đám người Hải Đường bang một tiếng hét giận dữ vang lên. Đó là một người đàn ông trung niên dáng người uy vũ. Đáng tiếc hắn vừa dứt lời thì một phát đạn trên cao đã xuyên thủng trán hắn. Năm Huyết thủ bắn tỉa Hồng Bang đã được căn dặn kỹ, chờ đầu lĩnh lộ diện lập tức thủ tiêu. Đám Hải Đường bang thấy Đầu lĩnh ngã gục trong vũng nước máu trên đầu òng ọc chảy tràn ra, gần như rắn mất đầu hỗn loạn gào thét. Một số người chạy ra ô tô đuổi theo… Một số người vẫn ngờ nghệch vung đao chém loạn với người Hồng Bang.
– NGĂN CHÚNG LẠI…
Huyết Phục Đao cùng đám Huyết thủ tràn ra đường, cố ngăn đám người trở lại xe đuổi theo Minh. Nhưng đây là tất cả họ có thể làm… Phần còn lại phải xem Minh rồi.
Trời mưa nhỏ dần chỉ còn lất phất. Những giọt nước nhỏ rơi lên kính mũ bảo hiểm của Minh rồi chảy ngang ra theo tốc độ của chiếc xe tăng dần lên. Xa lộ Hà Nội như một kẻ lười biếng ngủ dậy muộn, chán chường vài chiếc ô tô lác đác chậm chạp. Minh kềm chặt tay lái, vặn ngược ga tăng tốc để chiếc xe lao đi như một cơn lốc, để lại những chổi nước phía sau bắn cao đến vài mét.
Từ Ngã tư Thủ đức, hai người một xe chạm dốc cầu Sài Gòn trong sáu phút ba mươi giây. Mưa đã tạnh, trời bắt đầu quang đãng… Đến đây, khoảng cách đến mục tiêu Khách sạn Majestic đã qua nửa đoạn đường. Nhưng không vì thế Minh cảm thấy nhẹ nhõm… Ngược lại càng gần mục tiêu anh cảm thấy lòng mình càng trầm trọng lo lắng.
“Đã đến cầu Sài Gòn… Over.” – Minh bấm nút bộ đàm trên mũ bảo hiểm, nói.
“Nghe rõ… Over.” – Giọng nói của Thanh sùi vang lên bên tai Minh.
Khi chiếc BMW R1250 mang theo Minh và ông Khánh đổ hết dốc cầu rẽ phải vòng qua Nguyễn Hữu Cảnh. Bên đường xuất hiện năm chiếc ô tô đen lao đến theo một đội hình. Hai chiếc dẫn lên trước, hai chiếc hai bên, một chiếc bọc hậu, vây quanh chiếc xe mô tô của Minh và ông Khánh như một tường thành di động. Đội hình này duy trì không đổi tiến thẳng về phía trước. Nhưng dù vậy Minh vẫn linh cảm được sự nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối. Tinh thần anh không thể buông lỏng bất cứ giây phút nào.
Ngay lúc này chợt ánh mắt Minh sững lại, vẻ mặt liền ngưng trọng hơn bao giờ hết. Phía trước, khoảng cách ba trăm mét có một dàn mười chiếc ô tô đỗ ngang chặn kín con đường. Ngay cả xe lưu thông của người dân cũng bị những kẻ cầm súng chặn lại, buộc phải tản ra hai bên.
Năm chiếc ô tô Hồng Bang và Minh đều dừng lại.
“Đám Hải Đường bang này điên rồi…” – Âm thanh bất bình của một người Hồng Bang trong ô tô nói vào bộ đàm.
“Một đám tâm thần… Nó nghĩ mình là ai chứ… Dám công khai chặn đường?!” – Giọng một người khác vang lên.
“Hải Đường bang không phải là Hồng Bang… Hồng Bang không dám làm như vậy vì chúng ta tồn tại ở ngay dưới mí mắt của chính phủ. Còn Hải Đường bang, đừng quên chúng buôn bán thứ gì, chúng đã sớm là mục tiêu cần gạt bỏ của chính phủ… Thêm một hai chuyện có khác gì?!” – Giọng nói nghiêm túc của Thanh sùi vang lên trong bộ đàm.
Nghe Thanh nói mà Minh bừng tỉnh. Đúng là như vậy… Hồng Bang có thể mở sòng bài tại những địa điểm cố định, dù vẫn là bất hợp pháp, nhưng làm sao có thể che giấu được tai mắt của chính phủ. Nhưng Hải Đường bang thì sao? Họ làm sao có thể mở ra một đại lý buôn bán ma tuý gần như công khai như vậy. Chẳng khác nào là muốn chết.
Lâu nay Minh vẫn suy nghĩ theo một lối mòn. Anh cho rằng Hải Đường bang cũng như Hồng Bang, chẳng qua là ngành nghề quản lý khai thác khác nhau. Sự thật không phải vậy… Có được sự đồng thuận âm thầm của chính phủ và không, là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Minh lần đầu tiên nhận ra quyết định cứng rắn của ông Long khi xưa gạt bỏ ngành kinh doanh ma tuý ra khỏi Hồng Bang là sáng suốt đến cỡ nào. Phải nói rằng ông là người thức thời, hiểu được giới hạn đồng thuận ngầm của chính phủ và nương theo đó để đưa Hồng Bang lên đến vị trí ngày hôm nay.
Đang mải suy nghĩ, Minh thấy một bàn tay đặt lên vai mình siết chặt. Giọng ông Khánh trầm ấm truyền vào tai anh:
– Nếu ta chết, cháu phải đi gặp Ngô Quốc Hào trợ lý của ta… Cậu ta sẽ đưa cho cháu một số thứ rất quan trọng. Nhớ đấy…
Minh hơi quay đầu nhìn ông Khánh, anh gạt kính che trên mũ lên nói giọng kiên quyết:
– Chú sẽ chết… Nhưng không phải ngày hôm nay.
“Tiến lên…” – Minh hét vào bộ đàm.
Năm chiếc ô tô theo lệnh đồng loạt gầm rú lao thẳng về phía trước. Cửa sổ xe kéo xuống, những họng súng đen ngòm lấp ló chĩa thẳng về phía trước.
Xa xa đám người Hải Đường bang đã dàn trận ổn thỏa. Những cánh cửa xe mở rộng làm lá chắn cho những tay súng phía sau. Phía trước dãy xe năm mươi mét là một thảm đinh dựng đứng được trải ngang hết mặt đường.
“Đoàng… Đoàng…”
Súng bắt đầu nổ. Không còn là những viên đạn lịch sự âm thầm qua nòng hãm thanh mà là những tiếng nổ chát chúa vang vọng cả con đường. Người Hải Đường bang dường như đã bị chọc giận, chúng bất chấp tất cả quy củ điên cuồng bằng mọi giá chặn đứng bước chân ông Khánh. Hồng Bang cũng bắn trả quyết liệt. Khoảng cách càng gần bắn trả hai bên càng thảm liệt. Kính xe vỡ, thân xe thủng lỗ chỗ, rồi máu bắn lên tấm kính. Một chiếc xe của Hồng Bang bên trái lạc lái đâm sầm vào con lươn lật tung lên không.
“Ầm…”
Minh nép sát đầu xuống, hai tay ghìm chặt tay lái. Anh liên tục đảo qua đảo lại phía sau bốn chiếc ô tô của Hồng Bang. Mũ bảo hiểm đội kín mít bên tai anh vẫn nghe được tiếng đạn rít qua vo ve như một đàn ong sát thủ.
“Tôi cần hai bước đệm…” – Minh hét lên trong bộ đàm.
“Được…”
Một chiếc ô tô bên phải rú ga lao thẳng lên trước, đến trước thảm đinh liền thắng gấp. Từ phía sau, Minh nghiến răng vặn mạnh tay ga để bánh xe trước chồm lên đuôi xe… như lên một cái cầu gập ghềnh, chiếc mô tô địa hình mang theo hai người phóng thẳng lên mui xe ô tô rồi lao xuống đường, vừa đủ vượt qua thảm đinh bên dưới.
Ngay lúc đó một chiếc ô tô khác của Hồng Bang lao thẳng qua thảm đinh. Bốn bánh xe cùng lúc nổ vang như tạc đạn vẫn không ngừng lại… Mâm xe cày xuống mặt đường nhựa tóe lửa vẽ một đoạn dài đến ngay phía trước làm đám Hải Đường bang khiếp hãi lùi lại. Khoảnh khắc đó một tiếng gầm rú điên cuồng ập đến… Trước ánh mắt sững sờ của đám Hải Đường bang, một chiếc mô tô to lớn mang theo hai người từ sau đuôi chiếc ô tô lao vụt lên khoảng không… Bay qua khoảng cách bốn mét giữa hai chiếc ô tô Hải Đường bang rồi đáp mạnh xuống đất…
– BẮN…
– “BẮN”…
Hai tiếng hô lớn cùng lúc. Một từ miệng của đầu lĩnh Hải Đường bang, một phát ra từ máy bộ đàm của Hồng Bang. Tiếng súng nổ chát chúa… những đường đạn ngang dọc qua lại như mắc cửi… Minh gò người trên tay lái, bờ vai anh ướt đẫm máu, ngực nhói lên cơn đau thấu ra sau lớp áo chống đạn…
– Ah…
Minh chợt nghe tiếng kêu khẽ của ông Khánh, bàn tay ông lại vỗ vỗ vai Minh trấn an, ghé sát đầu sau gáy anh cười ha hả nói:
– Ha ha… bộ giáp này ngoại trừ có chút khó coi… nhưng lợi hại lắm. Sau lưng ta bị bắn trúng mấy phát mà cứ lụp bụp như mưa rơi vậy…
Minh nhếch mép cười, cũng không trả lời, siết mạnh tay ga để chiếc xe gầm rú điên cuồng lao đi.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/
Cùng một thời điểm tại trước cửa Nhà Giam lớn…
Cánh cửa nhỏ kế bên cổng lớn phát ra tiếng lạch cạch rồi mở ra… Một thanh niên cao lớn đầu trọc trong bộ quần áo luộm thuộm nhàu nát từ bên trong bước ra. Ánh nắng mặt trời buổi sớm làm nó có chút không quen hai mắt nhíu chặt…
“Hoành Sơn…”
“Hoành Sơn… con…”
Ngay lúc này hai tiếng gọi gần như cùng lúc từ hai phía khác nhau vang lên. Hoành Sơn ngơ ngác nhìn trái lại nhìn phải, hai mắt bất giác đỏ hoe lên… Bên trái nó là người phụ nữ nó từng gọi là mẹ. Bà Khánh Phương vẫn xinh đẹp rực rỡ như ngày nào. Đôi mắt bà đỏ hoe rưng rưng nhìn nó, chân vội vàng bước tới… Bên phải nó là người đàn ông nó từng gọi là cha. Nhưng sau ba năm người cha uy nghiêm quyền lực của nó lại trở nên già nua, tóc bạc trắng, trên gương mặt nhăn nheo còn bị một vết bỏng lớn đỏ hồng nhìn vô cùng xấu xí. Dù ở trong tù nhưng mấy ngày nay chuyện ba nó bị bãi nhiệm toàn bộ chức vụ nó cũng biết. Nó biết từ chính những gã quản giáo thường ngày nịnh bợ xun xoe nó lại quay sang phỉ nhổ nhạo báng nó…
Ông Định bước đến gần, miệng thì thào kêu tên nó:
– Hoành Sơn… con…
– Hoành Sơn…
Khánh Phương hai mắt rưng rưng đứng gần con mà bàn tay nửa muốn đưa ra lại rụt về. Cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi cảm giác Hoành Sơn sẽ từ chối mình. Khánh Phương đã chờ rất lâu, rất lâu để đến ngày nó ra tù. Nhưng sự xuất hiện của ông Định làm cô mất hẳn lòng tin. Cô có cảm giác Hoành Sơn một lần nữa sẽ quay lưng với mình và đi với ba nó.
– Cha…
– Mẹ…
Tiếng gọi đầu tiên của Hoành Sơn làm cả người Khánh Phương hụt hẫng tuyệt vọng, nhưng tiếng thứ hai của nó làm linh hồn cô như được cứu rỗi. Nước mắt không thể kiểm soát được tràn ra khóe mắt… Khánh Phương bước vội đến, bất chấp ông Định đang nhìn, ôm choàng lấy Hoành Sơn.
– Con ơi… Mẹ nhớ con lắm…
Ngay giây phút này chợt có một chiếc xe máy hai người lao vút tới, thắng gấp ngay sát lề đường. Tên thanh niên ngồi sau xe chợt rút súng chĩa thẳng vào ngực Hoành Sơn… Khoảnh khắc đó, Khánh Phương không chút suy nghĩ đắn đo, cô chồm lên dùng thân mình chắn trước người Hoành Sơn…
“Đoàng…” Một tiếng nổ chát chúa vang vọng trời xanh.
Hằng Kiểm đang ngồi trong xe, vì không muốn đối mặt với ông Định, giật bắn mình, lao ra khỏi xe…
“Đoàng…” – Lại một tiếng nổ khác.
Chiếc xe máy kia lao vút đi để lại âm thanh giần giật rung động vọng lại. Hằng Kiểm chết sững đứng yên tại chỗ.
Khánh Phương ôm chặt Hoành Sơn trong ngực cả người run lẩy bẩy… Cô chợt nhận ra mình không có thương tích, lại nhìn xuống Hoành Sơn mặt trắng bệch sợ hãi, nhưng hoàn toàn lành lặn. Nhưng khi Khánh Phương quay lưng lại, cả người liền chết sững.
– Cha…
Hoành Sơn hét lên, lao đến. Hai tay nó cuống cuồng run rẩy đỡ người ông Định lên, áo ông bê bết máu. Ngực ông phập phồng thoi thóp thở… Bàn tay ông chậm chậm run rẩy đưa lên về phía Khánh Phương. Khánh Phương ngồi xuống nắm chặt bàn tay khô gầy ông, nghẹn ngào nói:
– Tại sao… Tại sao ông đỡ cho tôi chứ?!
Ông Định mỉm cười, hàm răng đã nhuộm đỏ một màu máu, thì thào:
– Vì ta… có lỗi với em… quá nhiều. Xin em tha thứ cho ta…
– Cha ơi… đừng nói nữa… để con gọi cấp cứu… – Hoành Sơn nghẹn ngào khóc.
– Không kịp nữa rồi… Sơn con… – Ông Định nhìn qua Hoành Sơn, thì thào yếu ớt. – Mẹ con là nạn nhân của sự ích kỷ của ta… Tất cả những gì… dơ bẩn con nghĩ về mẹ con… đều là một tay ta dựng lên… Con phải hiểu mà yêu thương mẹ…
Khánh Phương che miệng vẫn không ngăn được tiếng nức nở.
– Cuộc đời này của ta đi từ sai lầm này đến sai lầm khác… Ta đã huỷ hoại cuộc đời mẹ con… Còn suýt nữa huỷ hoại cả cuộc đời con…
– Ta không muốn con mắc những sai lầm như ta… Con phải được sống và hưởng thụ những ngày tháng quý giá của cuộc đời mình.
– Huỳnh Quốc Định ta lẫy lừng ngang dọc bao nhiêu năm, cuối cùng lại thua vào tay một đứa con nít… Ha ha… Nhưng không sao… so với lão Khánh ta vẫn là người thắng… ít ra con trai ta vẫn còn tính người… ha ha… – Ông cười sằng sặc, máu tràn ra khóe miệng.
– Cha… Con sẽ trả thù cho cha… Con sẽ giết nó… – Hoành Sơn gào lên.
Nghe lời nói của con trai, ông Định như có một sức mạnh thôi thúc, ông nắm chặt tay Hoành Sơn, giọng rõ ràng lại kiên quyết:
– Không. Nghe lời ta, đừng bao giờ nghĩ đến việc báo thù cho ta… Vì đã có người khác… lo việc đó… Con phải nhớ lời ta… Không… được…
Hoành Sơn gật đầu, dụi dụi hai mắt, lại siết chặt tay cha. Nhưng vài giây trôi qua ông vẫn nhìn nó, hai mắt mở to, khóe miệng hé mở lại không nói thêm lời nào nữa… Hoành Sơn hoảng hốt nhìn lên mẹ, lại lay mạnh tay ông.
– Cha… Cha ơi…
– Ông ấy đi rồi… – Khánh Phương nói giọng nghẹn ngào đau đớn.
– KHÔNG… CHA ƠI…
Bàn tay mềm mại thon dài của Khánh Phương nhẹ nhàng vuốt, hai mắt ông Định nhắm lại. Hai mắt cô nhoà lệ không nhìn rõ được gì xung quanh chỉ có mái tóc bạc trắng, khóe mắt nhăn nheo nhắm chặt an nhiên kia. Người đàn ông mà Khánh Phương vừa sợ hãi vừa căm hận đã chết. Nhưng cô lại phát hiện ra lòng mình thật trống trải như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Một thứ tình cảm đã từ lâu héo rũ trong trái tim khô cạn của cô lại bừng tỉnh làm cô đau đớn đến không thở nổi.
Phải. Người đàn ông này đã huỷ hoại cả cuộc đời cô. Nhưng cũng từng là người đàn ông cô yêu thương nhất suốt cả cuộc đời này. Khánh Phương không thể tha thứ cho kẻ muốn hãm hại Hoành Sơn, càng không thể buông tha cho kẻ đã gây ra cái chết của ông ấy… Bàn tay Khánh Phương lạnh lẽo, lau nước mắt nhìn lại thi thể ông Định lần cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro