Hoán mệnh

Phần 58

2021-07-02 11:39:00

Phần 58
Hai ngày sau…

“RẦM…”

– KHỐN NẠN…

Trong căn biệt thự Hoa Hồng, nơi ông Định dành riêng cho Hoành Sơn ở. Tiếng giận dữ la hét, âm thanh đồ vật rơi bể loảng xoảng vang vọng cả ra ngoài. Mười tám người đàn ông vũ trang đầy đủ lúc này vẻ mặt đều âm trầm đứng im không nói lời nào. Trong ánh mắt họ nhìn về phía thiếu chủ của mình đang điên cuồng đập phá đồ đạc, lén lút lộ ra sự e ngại xen chút kinh tởm.

Sáng hôm nay trường Hưng Đạo Vương dậy sóng chỉ vì một tấm hình. Một tấm hình kinh tởm được lấy xuống từ diễn đàn đồng tính luyến ái lớn nhất cả nước. Vấn đề là nhân vật chính trong tấm hình đó lại là nam thần trong mắt đám nữ sinh, Huỳnh Hoành Sơn. Sơn dáng người cao to, đẹp trai, con nhà giàu vốn đã là hình tượng bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều nữ học sinh. Sau đó từ ngày Sơn nhận cha, được báo chí quan tâm, hắn khoác lên mình một thân phận cao vời vợi mà những cô gái chỉ dám từ xa ngẩng đầu nhìn lên mà mơ ước. Vậy mà người con trai hoàn mỹ không khuyết như vậy lại có một góc khuất kinh tởm đến không ngờ tới…

Ngay khi tấm hình đó lộ ra. Hiểu Minh, hoa khôi hiện tại của Hưng Đạo Vương sau khi Hạ Vi chuyển trường, vốn là bạn gái của Hoành Sơn đã đến trước lớp hắn, nhổ một bãi nước bọt, hùng hồn tuyên bố chia tay. Sau đó không ít người bắt đầu bàn tán cay độc về Hoành Sơn được thừa hưởng gien dâm đãng di truyền tự mẹ nó… Kẻ lớn tiếng tung hô tích cực nhất không ai khác chính là thằng Vũ, kẻ thù truyền kiếp của Hoành Sơn.

Và kết quả không ngoài dự đoán. Hoành Sơn và Vũ lao vào đánh nhau. Nhưng diễn tiến không như những lần trước. Một gã đàn ông cao lớn lao đến đè Vũ xuống đất, tiện tay bẻ trật hai khớp cánh tay, làm nó đau đến mức khóc cha gọi mẹ, tiểu tiện tại chỗ. Người đó là cận vệ của Hoàng Sơn, thường ngày Sơn đi học nhà trường đặc cách cho hắn đi theo, nhưng phải ngồi ngoài lớp. Hắn ra tay với học sinh, không nghi ngờ gì làm Ban Giám hiệu giận đến tím mặt. Hoành Sơn bị đuổi về, ở nhà chờ kết quả kỷ luật của nhà trường.

– ĐÃ TRA RA CHƯA? Là ai đưa tấm hình đó lên mạng? – Hoành Sơn hét vào điện thoại.

– “Thưa… thưa thiếu chủ… chưa ạ… Bọn chúng ẩn giấu rất kỹ, kéo qua ba bốn cái iP nước ngoài… Thật là…” – Đầu dây bên kia một giọng đàn ông run rẩy sợ hãi lắp bắp.

– KHỐN KIẾP… THẬT VÔ DỤNG… Cha ta nuôi mày làm cái gì hả?!

– “Dạ… Tôi… tôi đã mời Giám đốc Trung tâm An ninh mạng, cử người giỏi nhất xuống… Sẽ nhanh thôi ạ…”

Hoành Sơn tắt điện thoại, mặt hầm hầm như muốn giết người. Nó cởi áo, ném xoạch lên sàn nhà, quay lại nhìn người đội trưởng bảo vệ kia, ngoắc ngoắc tay:

– Anh… vào phòng với tôi…

Người đội trưởng kia mặt xám ngoét, giọng run run hỏi lại:

– Tôi… tôi sao? Nhưng… để làm gì ah?!

Hoành Sơn cả gương mặt méo mó. Làm sao nó không thấy trong mắt đám người kia sự kinh hãi đối với nó chứ!

– ĐM ĐỪNG CHỌC TAO ĐIÊN… CÚT RA NGOÀI CHO TAO…

Hoành Sơn như một thằng điên vò đầu bức tóc. Nó muốn được phát tiết trong phòng boxing, nhưng ngay cả những thuộc hạ thường ngày xum xoe nịnh bợ dạy nó đấm bốc cũng trở nên e sợ kinh tởm nó. Lần đầu tiên Sơn biết được cảm giác suy sụp khổ sở của mẹ nó như thế nào khi thanh danh bị bôi nhọ. Nhưng bà ta là đáng kiếp, đáng tội… còn mình là vô tội. Mình là vô tội.

“Phải rồi… Đây chắc chắn là hình ghép. Nếu không làm sao mình không biết gì chứ? Đúng là như vậy… Đúng vậy.”

Hoành Sơn lúc này như một thằng điên ngồi giữa đám đồ đạc tung tóe vỡ nát, miệng lảm nhảm một mình. Hắn như đang muốn dùng cách tự kỷ ám thị để làm mình yên tâm. Nhưng bản thân hắn vẫn biết là mình đang tự lừa gạt mình. Hoành Sơn là một thằng con trai như bao đứa khác, từng lên mạng xem biết bao nhiêu tấm hình scandal của đám diễn viên người mẫu… Đâu là hình thật, đâu là hình giả làm sao nó không nhìn ra chứ?!

Sáng sớm hôm sau, ngày 27/4 là một ngày đáng nhớ…

Trong biệt thự Hoa Hồng đám bảo vệ nháo nhác chạy quanh khắp nơi tìm kiếm. Sáng đã khá trễ không thấy Hoành Sơn ngủ dậy, bà quản gia liền gõ cửa phòng gọi. Nhưng bất ngờ, căn phòng trống trải không một bóng người.

– Không gọi được cho thiếu chủ…

Một người bảo vệ hoảng hốt báo cáo với đội trưởng. Nhưng lúc này từ lầu một, tiếng hô lớn vọng xuống:

– Điện thoại thiếu chủ tìm thấy trong phòng…

Một người đàn ông khác từ trên lầu hớt hải chạy xuống, giao cho đội trưởng cái điện thoại của Hoành Sơn. Người đội trưởng nhíu mày nhìn cái điện thoại vỡ nát như bị ném mạnh vào tường. Hắn bấm bấm trên màn hình đầy vết rạn, tìm được một số điện thoại đêm qua đã gọi cho Hoành Sơn. Đó không ngờ cũng là số điện thoại đã gọi tới một lần vào buổi chiều. Anh ta biết người gọi là một kỹ thuật viên Phòng quản lý thông tin thuộc văn phòng của ông Định. Ông Định đã sai hắn giúp Hoành Sơn điều tra tung tích kẻ đã tung tấm hình kia lên mạng. Người đội trưởng bấm gọi lại số đó…

– Tôi là Hào, đội trưởng an ninh 117… Thiếu chủ hiện đã mất tích, chưa biết đi đâu… Tôi muốn biết tối hôm qua anh đã báo cáo cái gì với cậu ấy?

Người đội trưởng nghe người bên kia giải thích, càng nghe nét mặt càng ngưng trọng, hàng lông mày nhíu lại:

– Anh có chắc là như vậy? Đây không phải là việc nhỏ đâu?

– Được rồi… Tôi đã biết.

Người đội trưởng vừa tắt điện thoại. Nhíu mày suy nghĩ. Hắn nghĩ mình nên báo cáo việc này với ông Định. Nhưng lúc này trên lầu có giọng hô lớn hoảng sợ đến tột độ.

“Đội trưởng… Tôi bị mất một khẩu súng…”

– Không xong… Mọi người tập hợp…

– Hai anh ở lại đây, bằng cách nhanh chóng nhất tìm ra tung tích của Hoàng Minh, người thừa kế Tập đoàn Hoàng Minh và gọi báo tôi ngay.

– Tất cả những người còn lại theo tôi lập tức xuất phát về hướng nhà Hoàng Minh, đuổi theo ngăn thiếu chủ lại. Cậu ta muốn giết người.

… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/

Sáng 7h30 sáng…

Trên chiếc giường đệm nước trắng hình tròn rộng thênh thang như một sàn đấu vật, một cơ thể thanh niên với làn da rám nắng nổi lên hai bờ vai và bắp tay rắn chắc. Minh nằm sấp trên giường còn mãi ngủ, cả người trần trụi chỉ đắp ngang mông một lớp chăn mỏng.

Cánh cửa phòng mở ra, Ngọc Nga khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng lộ ra cặp đùi nõn nà trắng nuột hấp dẫn. Nàng bưng một chiếc khay gỗ có chân đứng, bên trên là đĩa bò beefsteak, trứng ốp la, pate nóng hổi bốc khói. Ngọc Nga mỉm cười nhìn Minh đang còn ngủ, gương mặt anh tuấn với vần trán cao và khóe miệng còn nhếch nhẹ đáng ghét như vậy ah.

Ngọc Nga đặt đĩa đồ ăn xuống cạnh giường, lồm cồm bò đến sát trên người anh, vạt áo bị vén quá mông lộ ra chiếc quần lót trắng nhỏ bé đáng yêu. Nàng cúi xuống sát tai Minh, ánh mắt tinh nghịch, kêu lớn:

– Dậy dọn quán kìa…

– Dậy… dậy…

Minh như một cái máy ngồi bật dậy, mặt ngơ ngác, tới lúc thấy Ngọc Nga bên cạnh đang che miệng cười ngặt nghẽo, nó liền hiểu ra, gầm lên lao vào nàng.

– Á… hi hi… ôi… nhột… đừng… Ăn sáng đi kìa… nguội hết rồi… – Ngọc Nga giãy giụa mặt đỏ ửng lên vì bị chọc lét.

– Ah… breakfast in bed luôn… em lãng mạn như vậy nha… hắc hắc…

Minh kéo hai cái gối kê lưng cho nó và Ngọc Nga ngồi tựa lưng cạnh nhau, rồi với tay lấy khay đồ ăn đặt lên giường trước mặt hai đứa.

Hôm nay thứ Hai, Hạ Vi dậy đi học từ sáng sớm. Nếu không bữa sáng này còn vui hơn nhiều. Minh mỉm cười, cắt một miếng bò cho vào miệng, nhai ngồm ngoàm.

– Ngon không? – Ngọc Nga hỏi.

– Thật mềm ah… Đúng bí quyết gia truyền Phước Sang nha…

Minh cắt thêm một miếng bò, đút vào miệng Ngọc Nga. Nàng ăn, nhưng hai mắt có chút buồn bã nhìn tránh ánh mắt Minh.

– Em không muốn về thăm Ba Mẹ sao? Lát anh chở em về. – Minh nói.

– Không… Em không muốn về…

Ngọc Nga nói đơn giản như vậy. Nhưng Minh biết tính nàng ngoài mềm trong cứng, không thể lay chuyển được. Minh cũng không vô tâm như biểu hiện bên ngoài. Nó thỉnh thoảng vẫn ghé ngang xem tình hình của ông bà Sang, mẹ Ngọc Nga. Ông bà không còn bán quán ăn, mà mở một tiệm tạp hóa nhỏ buôn bán kiếm cơm qua ngày. Minh chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng cũng đủ nhận ra… Chỉ vài tháng từ lúc Ngọc Nga bỏ đi, ông bà Sang nhìn xuống sắc hẳn. Bà Sang ốm lại một vòng lớn, ông Sang mái đầu hói còn vài sợi tóc cũng bạc trắng. Minh đã vài lần nhờ một anh em Ngoại đường gửi tiền cho ông bà… Mỗi lần hai mươi triệu, không nhiều, nhưng tạm đủ hai người xoay sở không thiếu thốn.

Ngọc Nga giành lấy dao nĩa, cắt thịt, đút cho Minh ăn. Nàng không nhìn lên anh, vì không muốn anh nhìn thấy hai khóe mắt mình đỏ hoe. Mỗi lần nghĩ đến mẹ mình, ba vết sẹo trên vai nàng liền đau nhói khó chịu. Ngày hôm đó trở về căn nhà nhỏ, nằm mê man vì mất máu, những vết chém không làm Ngọc Nga đau đớn chua xót bằng vết thương trong lòng. Dù mục đích của những kẻ đó là Minh, nhưng nàng chưa bao giờ oán trách anh. Thậm chí cả Hoàng Minh và những gã giang hồ đã truy sát hai người, nàng cũng không ghi hận. Nhưng người nàng hận nhất lại chính là mẹ ruột mình, bà Sang. Vì cái tính ham tiền kia của bà đã suýt hại chết cả anh và nàng.

“Reng…” – Điện thoại Minh chợt reo vang, Ngọc Nga vội nhướn người lấy điện thoại đưa cho anh.

Minh hơi ngạc nhiên khi thấy đó là số của Hạ Vi, không phải giờ này nàng đã vào lớp sao? Nó bấm nhấc máy.

– Anh nghe đây…

– “Em cũng không muốn gọi anh báo tin này đâu… Nhưng không gọi thì sau đó anh lại giận em… Hừ…” – Hạ Vi nói, giọng hờn dỗi.

– Có chuyện gì đây? Còn không nói coi chừng chiều về anh đánh đòn cái mông em đó… – Minh cười đùa.

– “Sáng hôm nay đến trường em mới biết… Chị Nhật Vi và Hoàng Minh đã rút học bạ tại trường. Sáng nay hai người sẽ lên đường đi du học Anh…”

Minh lặng đi. Không trả lời cũng không nghe được gì hết. Nó chợt hiểu ra vì sao những ngày trước khi gặp gỡ Nhật Vi nàng lại tỏ ra bịn rịn lưu luyến như vậy. Nàng không muốn nói cho Minh và ba đứa bạn biết. Có lẽ vì nàng bị ép đi du học cùng Hoàng Minh. Mà cũng phải, sau khi Khánh Phương ly hôn với ông Khánh, Hoàng Minh xem như thoát khỏi mối đe dọa tính mạng. Kẻ phía sau Khánh Phương dù có ra tay giết hại cả hai cha con ông Khánh thì khối tài sản khổng lồ kia không có người thừa kế cũng sẽ quy vào quốc khố, không ai có thể hưởng riêng được gì.

– “Này… này… có nghe em nói không?” – Giọng Hạ Vi gắt lên.

– Ừ… anh nghe đây…

Minh nói giọng trầm trầm không gợi lên được chút cảm xúc gì. Minh đã hiểu giữa mình và Nhật Vi xem như chấm dứt. Vô vọng… Trái tim nó lúc này không còn cảm giác gì, như vừa mất đi một khoảng trống trải, hụt hẫng.

– “Nếu bây giờ anh ra sân bay ngay lập tức có thể gặp được chị ấy lần cuối nha… Chị bay chuyến 10h45…”

– “Anh… anh…”

Minh dúi điện thoại vào tay Ngọc Nga, vùng người ngồi dậy thật nhanh. Mặc quần áo lên người, lao ngay ra khỏi phòng.

… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/

Hai mươi hai phút sau…

Minh dừng xe lại trước nhà ga hàng không quốc tế. Phía trước không còn lối đi cho xe máy, ô tô chỉ được dừng bỏ khách xuống rồi ngay lập tức rời đi. Minh nhìn qua hàng xe máy xếp thật dài nối đuôi nhau vào bãi gửi xe mà lòng nó nóng nảy như có lửa.

Không hiểu sao, trên đường chạy xe ra sân bay Minh lại có một cảm giác bất an mãnh liệt hơn bao giờ hết… Linh cảm lần này còn mạnh mẽ hơn cả những lần tính mạng chính nó bị uy hiếp. Cảm giác này của Minh hoàn toàn không xuất phát từ sự ghen tuông hay mất mát hụt hẫng vì Nhật Vi sắp mãi mãi rời xa nó. Nó như một điềm báo… Đây không phải là một cuộc chia ly, mà là sự chia lìa xa cách mãi mãi.

Minh nhìn về phía những đám người đứng chen chúc nhau ở rất xa tìm kiếm hình dáng quen thuộc của Nhật Vi. Lòng nó nóng rang như có lửa cháy. Mỗi giây trôi qua ngọn lửa kia trong lòng nó cứ mạnh lên như muốn thiêu cháy cả cơ thể nó. Minh mím môi, vặn ga, quyết định rời khỏi hàng chờ gửi xe. Để xe mình chạy thật chậm dọc theo nhà ga… Gần như ngay lập tức có tiếng còi toét toét của đám an ninh sân bay. Minh làm như không biết, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước…

Chợt từ xa xa Minh thấy được một bóng dáng yểu điệu dong dỏng thanh thoát trong bộ váy trắng quen thuộc. Đó là Nhật Vi, bên cạnh này còn có Hoàng Minh miệng cười vui vẻ. Vây quanh hai người là ông Khánh, Hoạt Hữu, dì Kiều, anh Dũng lái xe, còn có ông bà Vượng… Nhật Vi như thấc lạc vô hồn, ánh mắt nhìn cố định về một phía. Mái tóc dài đen óng chốc chốc lại gật khẽ lắng nghe người lớn căn dặn, miệng cũng không nói lời nào.

Lúc này Hoàng Minh giơ tay lên vẫy vẫy về một hướng, nét mặt vui vẻ hồ hởi. Minh từ xa nhìn theo hướng đó, bất giác hai mắt nó co rút lại. Nó thấy được một kẻ không nên xuất hiện ở đây… Đó là Hoành Sơn, vẻ mặt hắn âm trầm, hai tay cho vào túi quần từng bước đi đến. Ngay lập tức gần như mọi linh cảm nguy hiểm không biết tên trong đầu Minh liền rõ ràng liền lạc như một nét bút. Không tốt… Hoành Sơn muốn giết Hoàng Minh… Nhật Vi lại đứng ngay bên cạnh hắn.

– DỪNG TAY…

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”

Không còn thời gian cho Minh suy nghĩ. Một loạt tiếng súng nổ chát chúa làm cả sân bay náo loạn. Tiếng la hét, kêu gào của dòng người túa ra như ong vỡ tổ. Thần kinh Minh bị kéo căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào. Nó vặn mạnh tay ga, cho chiếc xe mô tô chồm thẳng lên lề, lao thẳng về phía Nhật Vi. Trước ánh mắt nó, Hoạt và Hữu nằm trên mặt đất, máu loang lổ trên áo. Hoàng Minh hai chân lảo đảo bê bết máu, lùi lại… Cánh tay hắn giữ chặt người Nhật Vi đang hốt hoảng, để nàng che chắn phía trước người mình.

– MÀY ĐIÊN RỒI… MÀY ĐIÊN RỒI… – Hoàng Minh mặt tái xanh, méo mó vì đau đớn, gào lên.

Hoành Sơn tay cầm súng run run chĩa thẳng về phía Nhật Vi và Hoàng Minh, miệng rít lên cay độc:

– HA HA… Tao đúng là điên. Chỉ có thằng điên mới đi nhận một thằng bệnh hoạn như mày làm anh… Mày tưởng tránh sau người khác thì tao không dám bắn sao?

– KHÔNG… NHẬT VI…

– KHỐN NẠN… DỪNG TAY…

Tiếng la hét tuyệt vọng của ông bà Vượng và ông Khánh. Chuyện xảy ra ngay trước mắt lại quá nhanh… Đến lúc ba người nhận ra thì chỉ biết dương mắt nhìn họng súng kia nhắm thẳng vào người Nhật Vi… tóe lửa.

– K… H… Ô… N… G…

Khoảnh khắc như một tia chớp xé ngang bầu trời rồi biến mất nhưng dừng lại trong mắt mọi người một vệt sáng. Nhật Vi không nhắm mắt lại, không hiểu sao nàng lại bình tĩnh đến lạ kỳ… Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng trong tích tắc họng súng tóe lửa chợt mở lớn… Một bóng người trên chiếc mô tô như một tia chớp lao vụt qua…

“Đoàng…”

“Rầm…”

Âm thanh chát chúa của súng nổ và tiếng đổ vỡ thật lớn của chiếc xe gần như vang lên cùng một lúc.

– BỎ SÚNG XUỐNG…

– DỪNG TAY… KHÔNG ĐƯỢC BẮN…

Một đội an ninh chĩa thẳng súng vào Hoành Sơn. Ngay lúc đó lại có mười mấy người đàn ông đeo súng bên người lao đến che chắn quanh người hắn.

– Nhật Vi… con có sao không?

– Nhật Vi…

– Minh… Hoàng Minh nó chảy máu nhiều quá… gọi cấp cứu nhanh…

Đầu óc Nhật Vi trống rỗng nhìn theo vệt cày thật sâu trên sàn nhà kéo dài đến chiếc xe và thân thể một thanh niên cao lớn nằm bất động.

– Không… không… anh ơi…

Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, Nhật Vi vùng người dậy, lảo đảo ngã dúi trên sàn lại lồm cồm lao đến. Chiếc mũ bảo hiểm nứt toác, mặt kính rơi mất lộ ra gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền quen thuộc của anh. Lòng Nhật Vi như thắt lại, trái tim như bị xé nát thành trăm mảnh.

– Minh ơi… Minh ơi…

Nước mắt nàng giàn giụa, đôi môi run rẩy kêu tên anh. Hai bàn tay nàng sờ khắp ngực anh muốn tìm ra nơi viên đạn kia ghim vào.

– Anh không sao…

Trước đôi mắt nhòe nhoẹt nước của Nhật Vi, Minh thều thào nói, rồi chậm chậm ngồi dậy. Một cánh tay nó giở lên, khó nhọc lắm mới giở được cái mũ bảo hiểm ra khỏi đầu… Trên chóp cái mũ có một vết cắt sâu hoắm còn tỏa ra mùi khét lẹt.

– Anh ơi…

Nhật Vi ôm chầm lấy Minh, gục đầu vào vai anh khóc nức nở, bất chấp Ba Mẹ, ông Khánh đang nhìn mình. Minh vỗ vỗ lưng nàng bằng một tay, cánh tay còn lại của nó bị trật khớp do cú ngã xe quá nặng.

– Xe cấp cứu tới rồi…

– Nhanh…

Ga đi sân bay quốc tế bị tạm thời phong tỏa. Một lối đi tạm thời từ bên nhà ga đến thông qua được sử dụng cho hành khách. Hoàng Minh, Hoạt và Hữu được chở đi cấp cứu, ông Khánh, dì Kiều, Dũng đi theo xe. Hoành Sơn được mười sáu người đàn ông vũ trang đầy đủ che chở cường ngạnh chống trả đám an ninh sân bay thoát đi trên hai chiếc xe hơi. Ở lại nơi này chờ cảnh sát đến lập biên bản chỉ còn ông bà Vượng, Nhật Vi và Minh.

– Cảm ơn cậu… Không có cậu Nhật Vi đã chết… – Ông Vượng bắt tay Minh giọng hết sức cảm kích nói.

– Dạ. Không có gì… Nhật Vi là… bạn cháu. – Minh nói.

Bà Vượng thấy con gái mình còn bám chặt tay Minh thì hơi khó chịu, kéo nàng về. Dù vậy ánh mắt bà nhìn Minh rất cảm kích. Tuy không nói ra nhưng khoảnh khắc đó bà căm hận Hoàng Minh kinh khủng… Một thân đàn ông trong lúc tính mạng bị uy hiếp lại lấy cơ thể người phụ nữ của mình ra che chắn. Nếu không phải Hoàng Minh đang bị thương bê bết máu, bà có lẽ đã nện thẳng vào mặt nó, bất chấp ông Khánh có nghĩ thế nào. Ánh mắt bà hòa hoãn nhìn Minh. Ra đây là cậu thanh niên Hoàng Minh xem như tình địch, cảnh báo ông bà phải xem chừng Nhật Vi. Ban đầu, ông bà cũng vô cùng đau đầu khổ sở vì con gái đang yên đang lành yêu thương Hoàng Minh đột nhiên đổi tính thích một kẻ khác. Nhưng hôm nay nhìn thấy tận mắt, người thanh niên đẹp trai cao lớn này có điểm nào đầu đường xó chợ như Hoàng Minh mô tả chứ?! Chợt bà Vượng nhìn Minh, ánh mắt như có chút ngờ ngợ.

– Hình như là… tôi đã gặp cậu ở đâu thì phải. – Bà nhíu mày hỏi.

– Dạ, cháu cũng không biết… – Minh cười cho qua chuyện.

Lòng Minh lúc này vô cùng nhẹ nhõm, vì cứu được tính mạng Nhật Vi. Có thể nói tất cả chuyện này xuất phát từ âm mưu của nó. Nếu vì vậy mà Nhật Vi xảy ra chuyện, có lẽ cả cuộc đời này Minh không thể tha thứ cho bản thân mình.

Mười phút sau, một đội cảnh sát hùng hổ dừng lại trước sân ga, người đàn ông dẫn đầu đoàn lại vô cùng quen thuộc với Minh. Đó là chú Hiển. Đây là lần đầu tiên sau ngày rời khỏi nhà tạm giam đó Minh gặp lại ông. Chú Hiển vẻ mặt rất thản nhiên như không hề quen biết Minh, chỉ hỏi chuyện mọi người rồi đi quanh hiện trường xem xét vết tích. Nhóm cảnh sát lấy lời khai từng người… Minh có một thân phận mới, đầy đủ giấy tờ chứng nhận không hề xảy ra vấn đề gì. Minh chỉ khai mình là bạn của Nhật Vi ra đây tiễn chân nàng, gặp tình huống nguy hiểm ra tay giúp đỡ. Cái mũ bảo hiểm nứt toác với một vết đạn cắt sâu của Minh cũng bị cảnh sát thu lấy làm bằng chứng.

– Lúc đó… Hoàng Minh bước ra đón cậu ta… Không ngờ cậu ta rút súng từ túi quần… Cánh tay chưa kịp giơ lên cao thì bị Hoạt đứng bên cạnh chụp lấy. Súng nổ… Hoàng Minh như bị trúng đạn, hai chân chảy rất nhiều máu… lảo đảo lùi lại. Hữu cũng nhào đến giằng lấy tay cậu ta… rồi hai phát súng nổ liên tục… hai người ngã ra hai bên…

Ông Vương kể lại tình huống lúc đó với người cảnh sát ghi lời khai, gương mặt còn tái nhợt sợ hãi. Lúc này, ông Hiển quay lại vẻ mặt trầm trọng nói:

– Hai người cận vệ của Hoàng Minh bị thương rất nặng… Hoàng Minh bị thương nhẹ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng di chứng thì… Tôi sợ sau này… cậu ta không còn khả năng sinh sản bình thường được.

– Nó bị sao? – Bà Vượng sửng sốt hỏi.

Ông Hiển vẻ mặt hơi nhăn, nhìn qua Nhật Vi có chút ái ngại, nói:

– Viên đạn bắn nát một bên tinh hoàn và gây tổn thương nặng dương vật, không thể phục hồi… buộc phải cắt bỏ.

Ông bà Vượng siết chặt tay nhau, ánh mắt nao nao lo lắng nhìn nhau, lại nhìn qua Nhật Vi. Nhưng vẻ mặt Nhật Vi lại rất bình tĩnh, nàng chỉ hơi nhíu mày suy nghĩ gì đó, như chuyện này và mình vốn không liên quan gì. Trong ba người chỉ có Minh là cảm xúc lẫn lộn hỗn tạp nhất. Nó áy náy với Hoạt và Hữu, cũng có chút tội nghiệp Hoàng Minh. Nhưng chỉ nghĩ hắn lúc này, vật đàn ông giữa hai chân Minh cứ vô thức co rút lại lạnh lẽo.

Lời nói tiếp theo của ông Hiển làm Minh nhận ra vấn đề không chỉ dừng tại đó… Ánh mắt ông Hiển như vô tình đảo qua nó, nói:

– Tôi nghĩ mọi người đều biết thân phận của Hoành Sơn. Chuyện này sẽ vô cùng phức tạp… tôi e rằng quân đội sẽ tham gia vào… Vì thế trong vài ngày tới, nếu có ai uy hiếp gì từ lời nói, điện thoại hay bất cứ hành động gì mang tính uy hiếp… mọi người gọi ngay cho tôi. Gọi ngay, bất kể ngày đêm.

Hoàng Minh ở tình trạng như vậy với mối thâm tình hai gia đình dĩ nhiên chuyến du học của Nhật Vi cũng tạm hoãn. Ít ra đợi tình hình sức khỏe của Hoàng Minh hồi phục lại để tính tiếp.

Trước khi đi về cùng Ba Mẹ, Nhật Vi không ngăn được mình nhào vào lòng Minh, ôm anh thật chặt. Nghĩ đến khoảnh khắc nhìn anh nằm sõng soài bên cạnh chiếc xe, nón bảo hiểm vỡ nát, lòng nàng còn sợ hãi kinh khủng.

– Được rồi. Em về đi… Giữ gìn sức khỏe.

Minh nhìn Nhật Vi đi khuất, lại nhìn chiếc Triumph Diavel 1260cc phiên bản carbon của mình bây giờ trầy nát một bên lòng có chút cảm thán, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười nhạt. “Mày hy sinh rất đáng, vô cùng đáng giá…”

… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/

Lúc này trong bệnh viện hòa Đức, dãy phòng VIP trên tầng 18 được thuê bao toàn bộ… Vài chục người nhân viên an ninh của công ty bảo vệ đeo gậy, roi điện và súng đầu đạn cao su vây kín hành lang.

– KHÔNG… KHÔNG… TAO GIẾT MÀY… TAO SẼ GIẾT MÀY…

Trên chiếc giường bệnh duy nhất trong căn phòng rộng thênh thang, Hoàng Minh băng bó kín hạ thể, nó hết la hét lại gào khóc đòi giết người… Ngay cả hai cái tủ đầu giường cũng phải đẩy xa ra khỏi tầm với của Hoàng Minh để nó không tiếp tục đập phá đồ đạc.

– KHÓC LÓC CÁI GÌ? CÚT RA NGOÀI HẾT ĐI…

Dì Kiều ngồi trong góc phòng đang khóc thút thít, bị Hoàng Minh nạt nộ liền ôm mặt chạy ra ngoài. Anh Dũng cũng im lặng đi theo.

– Con bình tĩnh đi… Ta sẽ đưa con ra nước ngoài chữa trị… họ sẽ có cách tái tạo lại… – Ông Khánh âm trầm, bước lại cạnh giường nói.

Hoàng Minh níu tay ông, ánh mắt rực lửa rít lên từng chữ nói:

– Con muốn trả thù… con muốn nó chết…

Ông Khánh nhìn nó, gương mặt ông cũng từ từ dâng lên một tầng lạnh lẽo đến thấu xương. Ông gật đầu, giọng trầm trầm nói:

– Được. Cuộc đời này ta đã sống quá nhún nhường rồi… Hãy để những kẻ quyền thế kia biết sức mạnh của đồng tiền kinh khủng đến thế nào…

… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/

19h00 cũng ngày…

Cổng kiểm tra an ninh của con đường dành cho cán bộ cao cấp lúc này có chút bất thường. Hai bên cổng tăng cường thêm mười người mặc quân phục, vũ trang đầy đủ.

Bên trong căn biệt thự của ông Huỳnh Quốc Định tình hình còn khẩn trương hơn bên ngoài rất nhiều. Bốn chiếc xe quân đội dừng đỗ trong sân, cửa mở toang. Hơn năm mươi người đàn ông mặc quân phục bận rộn mang những hòm gỗ thiết bị nặng trĩu xuống, phân bổ ra lắp đặt khắp quanh sân. Camera cảm biến hồng ngoại, cảm ứng nhiệt, thiết bị phá sóng, radar cơ động… Như chuẩn bị cho một trận chiến thật sự.

Bên trong phòng làm việc của ông Định, tất cả cửa sổ đều được lắp những tấm thép phủ kín ngăn đạn. Ông Định ngồi trên chiếc ghế bành tô quen thuộc. Lúc này, nét mặt ông âm trầm, môi bập bập điếu cigar, bàn tay nhịp nhịp trên thành ghế, suy nghĩ.

– Cha, con thấy… lão Khánh đó không dám động vào con đâu…

“Choang…”

Hoành Sơn vừa nói dứt lời, tức thì một cái gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh bay thẳng vào tường vỡ tung tóe. Nó giật bắn mình, mặt tái ngoét.

– Đồ ngu… đồ ngu… Mày ngu không khác gì con mẹ mày… – Ông Định rít lên giận dữ.

Hoành Sơn hai mắt đỏ hoe, mặt cúi gằm xuống. Từ ngày nó nhận cha, chưa bao giờ ông Định lớn tiếng mắng nhiếc nó như vậy.

– Mày nghĩ ông ta là ai? Mày nghĩ người giàu thứ ba đất nước này sẽ tự tay cầm súng bắn mày sao? – Ngón tay ông Định kẹp điếu cigar run run chỉ vào mặt Hoành Sơn.

– Ông ta chỉ cần bỏ ra một phần ngàn khối tài sản của mình là mua được cả trăm cái mạng như mày.

Hoành Sơn nghiến răng, hai bàn tay bóp chặt phát ra tiếng răng rắc. Mấy tháng nay nó quen với sự bá đạo quyền thế ngút của cha nó… Bây giờ ông lại tỏ ra lo lắng như vậy trước một lão cha nhiều tiền của thằng công tử bệnh hoạn kia làm nó rất không phục. Nó không chịu được, lớn tiếng nói:

– Sao cha không phái quân đội qua diệt cả nhà nó?

– Mày… “chát”

Ông Định không nhịn được nữa, vung tay tát mạnh vào mặt Hoành Sơn. Ông hận không thể đánh chết thằng con ngu ngốc của mình. Thật là nó do mình sinh ra sao?

Hoành Sơn bưng mặt, hai mắt đỏ hoe, mím môi kìm nén. Nó cũng không ngờ người cha lúc nào cũng chiều chuộng nó lại ra tay đánh nó như vậy.

“Cộc cộc…” – Tiếng gõ cửa vang lên.

– Vào đi… – Ông Định trầm giọng nói.

Cánh cửa được kéo trượt sang một bên. Một người đàn ông trung niên mặc đồ quân đội mang quân hàm Đại tá bước vào, vung tay chào.

– Chúng tôi vừa lắp đặt xong thiết bị phòng vệ khắp căn nhà… Đồng thời cũng nhận được tin tức hành động mới nhất từ phía ông Lê Hồng Khánh. – Ông ta ngưng lại, ánh mắt thoáng nhìn qua Hoành Sơn như hỏi ý ông Định.

– Nói đi… – Ông Định ngồi xuống ghế bành tô, phất phất tay.

– Ông ta vừa thực hiện uỷ thác thông qua văn phòng Luật sư Greyhound Ltd, Anh quốc toàn quyền quản lý và phán quyết đối với hai tài khoản cá nhân đứng tên ông Khánh tại một ngân hàng Thuỵ Sỹ.

– Tài khoản đầu tiên trị giá 50 triệu đôla, treo giải cho cá nhân hoặc tổ chức nào sát hại được… thiếu chủ.

Hoành Sơn giật bắn người, ánh mắt mở lớn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Ông ta không có biểu hiện gì giống nói đùa ah.

– Tài khoản thứ hai trị giá 150 triệu đôla, treo giải cho cá nhân hoặc tổ chức nào đứng ra thành công trả thù cho hai cha con ông ta, trong trường hợp hai người họ đều bị sát hại.

“RẦM” Ông Định vỗ mạnh thành ghế, hai mắt híp lại lóe lên sát ý.

– Loạn rồi… khốn kiếp… Không ngờ lão ta dám làm như vậy… Treo giải đầu con ta… còn tự chuẩn bị hậu sự cho mình… Khốn kiếp…

– Thưa ông, tôi còn việc khác cần báo cáo. – Người đàn ông trung niên có chút e ngại lên tiếng.

– Nói đi…

– Việc này… lần này, tôi e rằng không chỉ tổ chức trong nước… mà kéo theo những tổ chức sát thủ quốc tế… Họ có không ít đường tuồn vũ khí hạng nặng qua biên giới…

Nghe ông ta nói, Hoành Sơn hai bàn tay lạnh toát, cả người co rút lại.

– Tôi đã nghe được một số phản ánh của các gia đình lãnh đạo cư ngụ trên tuyến đường này… Họ kiến nghị ông và thiếu chủ… di dời sang nơi khác trú ẩn.

“RẦM…” – Ông Định lần này vỗ thành ghế rất mạnh, đứng bật dậy. Ông nhìn chằm chằm ông ta, rít lên:

– Là nhà nào? Ông nói đi… là nhà nào muốn cha con tôi rời đi?

– Thưa… Xem như tôi chưa nói gì… tôi xin phép.

Người đàn ông kia thật sự sợ hãi, miệng lắp bắp nói liền nhanh như một cơn gió rút ra ngoài. Ông ta tốt nhất là làm con rùa rụt đầu còn hơn là mở miệng nói ra… Đường nào cũng đắc tội không nổi. Nếu hỏi ai không thích cha con ông Định có lẽ phải tính đủ cả hai dãy nhà chạy suốt cả con đường này. Thái độ làm chính trị của ông Định vừa cứng rắn vừa nham hiểm vốn đã không được người thích… Thêm vào thằng con trời đánh cả ngày chạy xe phân khối lớn gào rú inh ỏi, càng làm người ta phản cảm hơn.

– Cha… lão ta làm như vậy chẳng phải là âm mưu giết người sao? – Hoành Sơn sợ hãi ôm cứng chân ông Định hỏi.

Nhìn xuống Hoành Sơn lúc này, gương mặt tái xanh sợ hãi, ông Định lại không tức giận nổi nữa. Ông kéo tay nó đứng lên, xoa xoa bên gò má còn ửng đỏ của nó, nói:

– Lão ta âm mưu đấy thì thế nào? Ai tìm được bằng chứng? Những thông tin mà chúng ta biết cũng là lão cố tình lộ ra như một đòn uy hiếp.

– Con nên nhớ ở bất cứ xã hội hay đất nước nào cũng vậy. Pháp luật là chỉ dành cho thứ dân… Có một số người pháp luật cũng không quản được… Đó là người nắm trong tay quyền lực tột đỉnh hoặc là tiền của tột đỉnh.

– Cha không phải là quyền lực tột đỉnh sao? – Hoành Sơn lóe lên tia hy vọng.

Ông Định xoa xoa đầu nó, thoáng chán nản lắc đầu:

– Ta rất muốn, nhưng còn chưa… Ta còn vài bước nữa.

Ông trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:

– Con đường lên đỉnh càng cao càng hẹp… Những bậc cuối cùng đều là vô cùng gian nan. Chỉ sơ sẩy một chút là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Lão Khánh vẫn có thế lực chống lưng riêng của lão… Ta không có bằng chứng cụ thể không thể chạm vào lão ta được, ngoại trừ…

– Ngoại trừ… chúng ta âm thầm tiêu diệt hai cha con lão? – Hai mắt Hoành Sơn lóe sáng.

Ông Định lắc đầu, thở dài giọng âm trầm nói:

– Nếu là trước hôm nay thì không khó… Nhưng bây giờ lão đã tính đến cả bước này… 150 triệu đôla là số tiền có thể kéo cả tổ chức khủng bố xâm nhập qua biên giới… Chúng sẵn sàng dùng đến cả không kích tầm xa để oanh tạc mục tiêu. Mà mối quan hệ nhân quả của việc này đã quá rõ ràng… Lúc đó không những con, mà ta cũng sẽ trở thành mục tiêu sống. Đối phó với những lực lượng trong bóng tối được trang bị hoả lực tân tiến như vậy… Quân đội cũng không bảo vệ nổi ta.

– Nhưng con không tin… Tiền của lão có nhiều đi nữa thì lão cũng chỉ giàu thứ ba, không phải còn hai người khác trên lão sao? – Hoành Sơn vừa nghĩ vừa nói huyên thuyên như đang tự lừa dối chính mình.

– Không… con sai rồi. Người giàu thứ nhất và thứ hai dù là được Forbes xếp trên lão Khánh. Nhưng người ta là đại diện cả gia tộc, cả một đại gia đình gộp lại. Còn lão Khánh chỉ là hai cha con và quyền lực tài chính hoàn toàn nắm trong tay một mình lão. Lão có thể tự do huy động nguồn lực lớn hơn người đại diện của hai nhà kia rất nhiều. Nếu xét về khía cạnh này, lão Khánh hoàn toàn không nghi ngờ là người giàu nhất đất nước này. Vì thế…

Ông Định vừa muốn nói tiếp liền ngưng lại. Vì thế ông ta mới chọn cha con ông Khánh là mục tiêu, để thôn tính khối tài sản đó. Mà con cờ quan trọng đã làm ông quá thất vọng, nên cuối cùng ông đi đến bước “giữ xe thí hậu”. Nhìn Hoành Sơn lo lắng đến mức hai chân run rẩy, ông Định thở dài… Thằng con trai này của ông đúng là một phiên bản lỗi, đáng tiếc là ông đã quá già để sinh thêm một đứa khác.

– Nhưng con yên tâm đi… Miễn là con nghe lời ta… Trong những ngày tới không được đi ra ngoài, ra sân cũng không được… Ta sẽ làm cho con thấy… Ở cái đất nước này, kẻ nào đối đầu với ta sẽ phải hối hận vì sinh ra trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán mệnh

Số ký tự: 0