Hoán mệnh

Phần 44

2021-07-02 11:39:00

Phần 44
Ngày hôm đó, Minh và Ngọc Nga được đưa về một căn nhà nhỏ gần bến xe miền Tây lánh nạn. Nhà diện tích nhỏ, nhưng rất khang trang lại đầy đủ tiện nghi không thiếu thốn thứ gì. Ngay cả gạo, mì tôm trong kệ tủ, thịt cá chất đầy tủ lạnh… đủ cho hai người ăn cả tháng trời không hết.

Tối hôm đó Đằng chột và Thanh qua chơi ăn tối, còn đem theo một chai rượu, hai túi quần áo mới mua cho cả nam và nữ chủ yếu là loại vải mềm thoải mái mặc ở nhà.

Ngọc Nga xuống bếp nấu ăn dù chạy tới chạy lui liên tục nhưng nụ cười rất tươi. Nhất là hai thằng cứ liên mồm một từ “đệ muội”, hai từ cũng “đệ muội” làm hai má nàng ửng đỏ, lại âm thầm cười một mình.

Rượu Johnnie Walker Blue uống lưng chai… Đằng chột nghe Thanh kể về chiến tích của Minh mà mồm cứ há to ra không khép lại được. Thằng Thanh tay chân múa may, nước miếng văng khắp nơi cứ như nó là người chứng kiến tận mắt vậy. Ngọc Nga cũng ngồi cạnh Minh, nàng cũng cười, nhưng bàn tay cứ nắm chặt tay Minh, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Minh vỗ vỗ tay Ngọc Nga trấn an. Từ buổi trưa về đây, dù hai người vẫn chưa làm chuyện gì quá giới hạn. Nhưng đã xác định quan hệ, Minh vẫn kể cho Ngọc Nga nghe rất nhiều chuyện. Đối với nó hiện giờ, Ngọc Nga là một Nhật Vi thứ hai. Nó không giấu giếm nàng chuyện nó và Hoàng Minh kia bị hoán đổi hồn phách. Cũng nói cho nàng nghe mình bị hãm hại phải ngồi tù gần một tháng. Cũng nói về mối quan hệ và thân thế của Đằng chột và Thanh. Ngay cả chuyện sáng nay nó bắn cảnh sát cũng kể, có điều nó chỉ làm nhẹ đi tình tiết một chút. Thay vì bắn vào ngực, nó nói là bắn vào đùi… Duy nhất điều Minh vẫn không nói với Ngọc Nga đó là thân phận cảnh sát ngầm của nó. Không phải Minh không tin nàng, mà nàng càng biết ít sẽ bớt lo lắng mà thôi.

– Nãy giờ tao nói mày có hiểu chưa? Gia nhập bang hội cần nhất là thân phận phải rõ ràng, hắc bạch phân minh. Xem như tao có lỗi với mày… – Đằng chột nốc cạn một ly rượu, vỗ đùi nói.

– Bây giờ thế này… xem như tao bồi tội… chuyện quán ăn nhà “đệ muội” cứ giao cho thằng anh này… Cam đoan giải quyết trong hai ngày. – Đằng chột vỗ ngực nói.

– Thật sự được? – Minh cũng tròn mắt hỏi lại.

Ngọc Nga che kín miệng, hai mắt đã đỏ hoe không tin nổi.

– Ây da, thằng này… Mày sắp gia nhập Hồng Bang lại không tin tưởng vào thế lực của bang hội à? – Thanh vỗ vai Minh một cái nói. – Đừng nói là cái nhà nho nhỏ bị người ta gài ép giải tỏa… Đến cái thằng dám đặt bút ký cái công văn tào lao đó nếu chú Quy nói một tiếng thì cái ghế nó cũng văng mất.

– Khà khà… – Đằng chột ôm vai Minh, nói nhỏ vào tai nó. – Người anh em, nói ra thì hơi sớm nhưng không nói thì mày cứ lo lắng mất ngủ… Đám quan chức ăn hối lộ đều cần chúng ta tẩy trắng tiền cho chúng. Mà tham quan thì thiếu gì, ngành nghề nào chả có. Quan càng to, ăn càng nhiều… ăn càng nhiều lại càng thương nhớ chúng ta…

– Cái gì mà ăn càng nhiều càng thương nhớ… Con mẹ nó… Mày làm như Hồng Bang là cái bồn cầu không bằng… – Thanh nốc một ly rượu, nhăn mặt nói.

– Ha ha… Mẹ… mày chỉ giỏi bắt bẻ… Tao túm lại như vậy cho thằng Minh dễ hiểu… cái thằng cóc ké ký loại văn bản tầm phào đó còn chưa đủ đẳng để kết giao với Hồng Bang đâu. Nói vậy là hiểu rồi chứ?

Minh gật gật đầu, nhe răng cười nhìn có chút ngây ngô. Nhưng thật ra tim nó đập rất nhanh, nó thấy mình vừa tiến thêm một bước về phía mục tiêu.

Đằng chột và Thanh say sưa ngất ngưởng dìu nhau đi về. Đến trước cửa nhà còn vẫy vẫy tay với Ngọc Nga, nháy mắt nhìn Minh nói:

– Sướng nhất mày rồi. Chạy nạn còn có người đẹp bồi tiếp… Tao được như vậy, nhốt tao lên đảo hoang tao cũng chịu nha. Ha ha…

– Ha ha… Thôi đi về. Không phá người ta tâm sự nha.

Khách về, Ngọc Nga bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Nàng chợt phát hiện dưới ghế khi nãy Thanh ngồi có một gói giấy khá lớn. Ngọc Nga vừa mở ra nhìn thì hết hồn che kín miệng. Minh bước lại xem, khuôn mặt cũng gượng cứng khó xử. Chỉ nhìn qua mười xấp tiền giấy năm trăm vuông vắn, nó đã biết đây là số tiền thưởng kia mà Thanh đã nói.

Minh thật sự không muốn nhận số tiền này vì nó tượng trưng cho tính mạng của một con người. Dù nó giết lão già kia là do lão đáng chết, hoàn toàn không liên quan đến số tiền thưởng này. Nhưng nghĩ đến mình sẽ sử dụng nó làm Minh cảm thấy không thoải mái.

Minh lấy điện thoại Ngọc Nga, bấm số gọi cho Thanh. Nó muốn trả Thanh lại số tiền. Minh lấy cớ là mình chưa gia nhập Hồng bang để từ chối.

“Mày không cần suy nghĩ. Số tiền này là tiền Hồng Bang treo thưởng cái đầu lão già kia…” – Giọng Thanh lè nhè, còn có tiếng nói của Đằng chột xen vào.

“Hồng Bang treo thưởng chứ không phải là nhiệm vụ… Hai cái này khác nhau à… Nhiệm vụ là dành cho người Hồng Bang, còn treo thưởng là bất kể… Bất cứ ai lấy tính mạng lão già đó đều được nhận thưởng…”

“Kể cả cảnh sát nếu giết lão, Hồng Bang vẫn sẽ trao thưởng… Còn chuyện người ta có nhận hay không thì tao không bàn tới… Ha ha…” – Đằng chột giật điện thoại nói xen vào. – “Còn nếu mày vẫn cứng đầu muốn trả thì…”

Thấy Minh tắt máy vẻ mặt nhăn nhó không khá hơn khi nãy, Ngọc Nga lo lắng hỏi:

– Hai người đó nói sao?

– Nó bảo… nếu Minh muốn trả thì cầm đến gặp Bang chủ mà trả… – Minh gãi gãi đầu cười khổ.

Minh suy nghĩ một lúc, rồi để Ngọc Nga tiếp tục dọn dẹp rửa chén bát, nó cầm theo điện thoại nàng đi lên phòng ngủ. Minh bấm một dãy số gồm mười con số theo một cú pháp đặc biệt. Đây là lần đầu tiên Minh gọi cho chú Hiển trong thân phận nội gián, có chút hồi hộp.

“Đã đến nơi trú ẩn của Hồng Bang sao?”

Vừa nhận cuộc gọi, câu đầu tiên chú Hiển liền nói vào vấn đề. Dù sao số này chỉ có Minh kết nối trực tiếp với ông.

– Vâng… cháu… – Minh nói giọng có chút gượng gạo, nghĩ đến cái chết của lão già kia.

– “Có gì nói đi… chú nghe đây…” – Chú Hiển dường như thấy Minh đang đắn đo suy nghĩ.

Minh hít sâu một hơi kể thật nhanh tất cả mọi chuyện. Ngay cả nó ra tay giết một lão già cũng không giấu diếm… Và dĩ nhiên kết thúc câu chuyện là số tiền đang còn nằm trên bàn ăn cả Minh và Ngọc Nga đều không dám động tới. Chú Hiển nghe xong, một lúc lâu vẫn không trả lời. Minh có chút thấp thỏm lo lắng.

– “Thật ra do ta không có thời gian để giảng giải cho cháu về xã hội này… Xã hội chúng ta, phải nói là bất cứ xã hội nào cũng vậy… Đều tồn tại những loại người không thuộc quản chế của pháp luật. Dù họ vẫn có tên có họ như một công dân chân chính, nhưng sự sống chết của họ… chính phủ sẽ không quản, không tìm hiểu, không điều tra, càng không khởi tố kẻ đã ra tay giết chết họ… Chết, gạch tên là xong.”

– Đó là những người thuộc thành phần xã hội đen sao?! – Minh buột miệng hỏi.

– “Đúng vậy. Như Đằng chột, như cậu Thanh kia… và như thân phận mới của cháu… sắp tới sẽ có…”

Chú Hiển nhắc đến tên Thanh làm Minh có chút trầm ngâm, nó có cảm giác dường như mình làm gì ông cũng biết.

– “Bởi vậy… trong thời gian cháu ở Hồng Bang, đối với những thành phần đó, cháu giết ai ta cũng không quản… không cần báo cáo… Đừng để người ta trả thù, mất mạng là được”

Nghe chú Hiển nói, lòng Minh có chút buông lỏng thoải mái. Minh ấp úng hỏi:

– Vậy…

– “Số tiền đó không cần trả lại. Tiền trợ cấp hàng tháng của cảnh sát ta muốn đưa cho cháu cũng không được, ta đành giữ cho cháu… Cháu vẫn phải làm nhiệm vụ của Hồng Bang mà kiếm tiền chi sài…”

– Nhưng… đó không phải là…

– “Tiền dơ sao? Không, cháu sai rồi. Đúng là phần lớn hoạt động sinh lợi của Hồng Bang là trái pháp luật, nhưng họ không cướp của dân, không cướp ngân hàng… Trong mắt ta tiền của họ còn sạch hơn nhiều so với đám quan chức ăn bẩn, lợi dụng chức quyền bòn rút chiếm đoạt của dân…”

– “Vả lại, nhiệm vụ là trên hết… Những tiểu tiết xung quanh đừng để ý nhiều… Cháu càng nhìn nhận vấn đề nghiêm túc càng dễ lộ thân phận… Nhớ đấy…”

Nói chuyện với chú Hiển xong tinh thần Minh thả lỏng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Minh xuống lầu, ngồi bên quầy bar cạnh bếp, chống hai tay nhìn Ngọc Nga. Nhìn bàn tay nhỏ của nàng đảo qua những cái chén, hai gò má nàng ửng đỏ ngượng ngùng trước ánh mắt của nó. Minh chợt thấy nàng thật đẹp. Không kiêu sa yểu điệu như Nhật Vi nhưng lại đẹp một cách đằm thắm dịu dàng làm trái tim nó ấm áp yên bình.

Đợi Ngọc Nga lau khô tay, Minh dắt tay nàng đi lên lầu về phòng ngủ của hai người. Ngọc Nga mặt đỏ ửng gay gắt, đầu cúi thấp líu ríu đi theo. Dù trưa nay hai người đã nghỉ ngơi trong căn phòng này, nhưng lúc đó là đơn thuần ôm nhau ngủ trưa. Còn bây giờ… Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của nàng sao? Ngọc Nga thấy tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Minh dắt tay Ngọc Nga đi vào phòng. Cẩn thận đóng cửa lại. Lại dắt đi về phía chiếc giường, nhưng không dừng lại mà đi tiếp…

– Minh đi đâu vậy?

– Đi tắm nha…

Minh mở cửa phòng tắm, dắt Ngọc Nga vào. Nàng nhìn thấy bồn tắm đã được Minh hứng đầy nước, xà bông trắng nổi lềnh bềnh. Chỉ nghĩ đến mình và Minh cùng ngâm mình trong đó mặt nàng đã nóng rang lên.

– Nga… Nga tắm rồi… – Ngọc Nga lí nhí, mặt cúi gằm.

Minh ngồi xuống thành bể tắm, kéo Ngọc Nga ôm sát vào người mình. Hơi thở nó thơm nồng mùi rượu, áp mặt lên ngực nàng, nói:

– Minh có một giấc mơ từ rất lâu rồi chưa thực hiện được… đó là được tắm với Nga…

– Bại hoại… – Ngọc Nga cắn môi dí ngón tay lên trán Minh. – Sao toàn mơ lung tung rồi mới đi làm chuyện bậy bạ… Nói… lần đó, rình xem… Minh thấy được cái gì?

– Ha ha… Minh thấy từ trên đây… – Nó cười tủm tỉm, hai tay vung tròn tròn trước ngực Ngọc Nga, rồi di chuyển xuống.

– Tới đây là hết phim… – Minh đặt tay ngang bụng Ngọc Nga, rồi nhe răng cười.

– Hết phim là sao? – Ngọc Nga mặt đỏ lựng, kiên quyết không tha, hỏi tiếp.

– Là… sét đánh cái rẹt tối đen chứ sao nữa… ha ha…

– Đáng đời… hi hi… – Ngọc Nga che miệng cười nắc nẻ.

Minh có chút ngẩng ra… Đáng đời sao? Thật ra mình rất đáng đời nha. Không phải câu chuyện đáng nhớ của cuộc đời nó đều bắt đầu từ tia sét đó sao? Nếu không có lần đó suýt chết, thì đến bây giờ nó là cái gì đây? Dù nó rời khỏi thân phận Hoàng Minh là trở về tay trắng. Nhưng thật sự là trắng tay sao? Sau tám tháng đó, nó có được kiến thức rộng mênh mông, tầm nhìn khác hẳn khi xưa, khả năng nói chuyện lưu loát đầy triết lý, còn có tình yêu của Nhật Vi và bây giờ là Ngọc Nga. Nó thật sự tay trắng sao? Không, nó thấy mình đang giàu có sung túc hơn bao giờ hết.

– Á…

Ngọc Nga chỉ kịp kêu ré lên một tiếng cả người đã bị Minh nhấc bổng ngã nhào vào bồn tắm. Nước tràn ra ngoài tung tóe trên sàn nhà… Minh và Ngọc Nga trồi lên đầu tóc ướt sũng. Nàng nghiến răng đánh lên ngực nó… Minh bắt lấy tay Ngọc Nga, nắm chặt. Ánh mắt nó nhìn nàng thật sâu, nói:

– Em không ngại anh không có tương lai sao? Có thể ngay ngày mai trên mặt báo xuất hiện Lệnh truy nã của anh… Anh còn không biết mình phải trốn chui trốn nhủi đến lúc nào…

Ngọc Nga hơi ngẩng người không phải vì điều Minh nói, mà là cách xưng hô của anh. Dù hai đứa đã xác định quan hệ nhưng mới đổi xưng hô nghe vẫn rất buồn cười. Nàng mỉm cười lắc đầu:

– Hôm nay nghe các anh nói chuyện em hiểu ra rất nhiều điều. Làm quan chắc gì là người tốt, làm tặc chắc gì đã xấu… Xấu hay tốt là do hành vi phản ánh đạo đức của một con người, không phải là từ vị trí xã hội hay thân phận của một người mà đánh giá… Còn đối với em, em không quan tâm anh làm gì, đang ở đâu… Em chỉ muốn ở bên cạnh và lo lắng cho sự an toàn của anh thôi.

Lời nói chân tình của Ngọc Nga làm trái tim Minh thật sự rung động. Đúng là như vậy… Con người có ai là hoàn hảo chứ? Tốt hay xấu cũng không phải là khái niệm tuyệt đối. Chú Hiển có thể là kẻ xấu đối với tội phạm, nhưng lại là người cảnh sát tốt với người dân. Như đọc được suy nghĩ của Minh, Ngọc Nga nói tiếp giọng êm ái dịu dàng:

– Dù cả thiên hạ này xem anh là người xấu thì đã sao… Trong lòng em, anh vẫn tốt là đủ rồi…

Lòng Minh như có mật ngọt bao phủ quanh trái tim, nó kéo Ngọc Nga vào lòng. Nàng bất ngờ choàng tay qua cổ, hôn rít lấy môi nó. Hai cơ thể dán chặt vào nhau trong làn nước ấm áp, môi lưỡi cuốn vào nhau say mê.

– Minh ơi…

Từng mảnh áo ướt trên cơ thể Ngọc Nga được Minh cởi xuống bỏ qua ngoài. Nó say mê ôm ấp cơ thể trần truồng của nàng trong vòng tay mình, hôn rít lấy đôi môi mềm mại của nàng… Nó lại hôn chiếc cổ nhỏ trắng ngần cảm nhận cơ thể nàng căng cứng hơi thở dồn dập. Minh cúi xuống vùi mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, hít hà say mê mùi thiếu nữ của nàng. Thật tuyệt vời. Hai tay Minh mê đắm cảm giác được nâng niu xoa nắn hai bầu vú căng tròn của Ngọc Nga. Một cảm giác giấc mơ được thỏa nguyện làm nó dâng lên khoái cảm không thể tả. Ngực Ngọc Nga tuyệt đẹp, no tròn thành thục của con gái ở lứa tuổi hoàn toàn phát dục… Nàng như một loại trái chín cây căng bóng, mọng nước, hái sớm một ngày còn non, hái muộn một ngày là héo rũ. Minh vòng tay ôm ngang bờ mông mát rượi của Ngọc Nga, nâng cơ thể nàng lên cao, miệng nó thèm thuồng ngậm mút đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh đẹp của nàng.

– Ư… ôi…

Ngọc Nga gục đầu ư ư rên khẽ trên mái đầu trọc lóc ẩm ướt của Minh. Cả người nàng rạo rực như muốn bùng nổ. Nàng không biết kinh nghiệm của Minh là từ đâu tới… Nhưng từng nụ hôn, từng cái vuốt ve mơn trớn của anh đều làm nàng tê dại sung sướng. Hai bầu vú nàng ưỡn lên cho anh thỏa thích ngậm mút, cả người vặn vẹo giữa hai chân nàng dù ngâm trong nước vẫn nhòe nhoẹt trơn nhẫy khao khát không chịu nổi.

– Yêu em đi… ưm… yêu em đi… – Ngọc Nga hôn rít lấy môi Minh, thì thào nài nỉ.

Minh nâng cơ thể Ngọc Nga trên hai cánh tay, bế bổng nàng lên bước ra khỏi bồn tắm. Đặt nàng đứng xuống, Minh lấy khăn tắm bắt đầu lau khô cơ thể cho nàng.

Ngọc Nga cắn môi, im thin thít nhìn anh lau khắp cơ thể mình. Mặt nàng nóng rang lên khi ánh mắt vô tình nhìn thấy cái vật đàn ông của anh đang dựng đứng lên. Đây là lần đầu tiên Ngọc Nga thấy dương vật anh. Con gái ai chẳng có lúc nghĩ đến giây phút tân hôn của mình và cái vật đó của người yêu sẽ như thế nào? Nó lại to lớn hơn nàng nghĩ rất nhiều, cái đầu nấm bè ra căng bóng, thân dưới lại nổi gân cuồn cuộn.

– Ah…

Tới lúc Ngọc Nga phát hiện anh đã lau xong, còn đang nhìn mình, nàng la khẽ một tiếng xấu hổ đến mặt đỏ như gấc chín.

– Xấu hổ gì chứ? Ha ha… em là của anh… thì nó cũng là của em… có phải không?

Minh kéo tay Ngọc Nga, đặt lên dương vật mình. Nàng ngượng ngùng không dám nhìn lên anh, nhưng không rụt tay lại mà vuốt ve nó nhẹ nhẹ.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nga nhẹ nhàng vuốt dương vật mình. Bàn tay nàng không thon dài mềm mại như Nhật Vi. Vì Ngọc Nga là con nhà lao động, không được cưng chiều từ nhỏ. Nhưng với Minh, Ngọc Nga hơn cả một giấc mơ… Nàng đẹp không chỉ vì ngoại hình, mà đẹp từ hình ảnh đã khắc sâu trong linh hồn nó.

Minh bế bổng cơ thể trần truồng của Ngọc Nga trên hai cánh tay. Nó bước ra ngoài, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường. Ngọc Nga ngượng đỏ mặt, nhưng nàng không nhắm mắt lại, ánh mắt vẫn mê ly nhìn lên Minh.

Minh say mê chiêm ngưỡng cơ thể trần truồng của Ngọc Nga. Nàng thật đẹp, còn đẹp hơn cả hình ảnh của nàng trong những giấc mộng xuân xa xưa của nó. Nuối tiếc của nó trong đêm mưa gió đó được đền bù quá xứng đáng. Minh vuốt ve vùng bụng thon gọn mịn màng trắng muốt của Ngọc Nga, tay nó lại mân mê bờ mu nhỏ và lớp lông tơ mỏng manh của nàng.

– Minh…

Ngọc Nga che miệng xấu hổ mặt đỏ lựng. Khi Minh nhẹ nhàng mở hai chân nàng ra, nàng cũng không cưỡng lại, chỉ có gương mặt là đỏ đến mức chỉ bấm nhẹ là chảy ra máu được. Nàng đã yêu Minh, dâng hiến cho anh, thì còn gì không cho anh nhìn chứ? Huống chi ánh mắt say mê của Minh lướt trên cơ thể làm cả người nàng rạo rực thích thú. Nàng phát hiện ra mình thích được anh nhìn như vậy, hoàn toàn không mặc gì dưới ánh mắt anh… mà chỉ riêng anh thôi.

Nhưng đến lúc Minh cúi xuống úp mặt vào giữa hai chân Ngọc Nga, nàng giật thót mình kêu lên, tay che lại nơi đó.

– Anh… đừng…

– Ngoan nào…

Minh nhẹ nhàng giở bàn tay nhỏ của Ngọc Nga ra khỏi nơi đó. Wah… thật đẹp nha. Minh xuýt xoa chiêm ngưỡng nơi thầm kín nhất của Ngọc Nga. Hai mép âm hộ nàng hồng hồng căng mọng hé mở để hai cánh hoa lấp ló ngượng ngùng lộ ra… Minh cúi thấp xuống say mê hít sâu một hơi… Hương thơm thiếu nữ trinh nguyên của nàng thật nhẹ nhàng vào trong người nó lại làm máu nó sôi sục khao khát. Minh đưa lưỡi ra liếm một đường nhẹ.

– Ư… – Cả người Ngọc Nga giật bắn lên thấp thỏm.

Minh lại liếm nhẹ một đường, nhẹ nhàng không vội vã. Từng chút một nó làm hai mép âm hộ Ngọc Nga ẩm ướt. Nó há miệng ngậm kín âm hộ nàng bắt đầu đưa lưỡi sâu vào trong thám hiểm. Vét sâu vào, mút mút mẩu thịt mồng đốc, lại vét sâu vào…

– Ôi… ưm… anh ơi…

– Ưm… ôi… ôi…

Cả người Ngọc Nga căng cứng. Hai chân nàng muốn khép lại nhưng bị Minh kéo mở rộng hai bên. Nàng che kín miệng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ làm nàng xấu hổ không chịu được. Cái lưỡi hư hỏng của anh làm cả người nàng tê dại mềm nhũn, âm hộ nàng như biết khóc không ngừng tràn nước chảy ướt xuống cả mông.

– Anh ơi… yêu em đi… ôi… em muốn…

Minh ngồi dậy, lau ngang miệng, háo hức không chịu nổi. Nó quỳ gối giữa hai chân mở rộng của Ngọc Nga. Đã hơn một tháng Minh không được gần gũi phụ nữ… Tuổi của nó lúc này đã dồn nén khó chịu vô cùng. Lúc còn trong tù, lúc đêm khuya, Minh biết vài lần Đằng chột ra góc phòng thủ dâm cho dễ ngủ. Nhưng Minh không có thói quen đó… Nếu tìm sự giải tỏa bằng bàn tay của một đứa con gái thì được, còn bảo nó tự dùng tay mình thì không.

Minh cầm dương vật mình cọ cọ thật nhẹ vào hai mép âm hộ ướt đẫm hé mở khao khát của Ngọc Nga. Nó chèn vào từ từ, đẩy người tới thật chậm cảm nhận sự ấm nóng khít khao tuyệt vời bên trong cơ thể nàng.

– Ưm…

Ngọc Nga cắn môi kìm nén, hàng lông mày đen dày của nàng hơi nhíu lại, hàng mi cong run run. Minh phải hít thở thật sâu để mình không vội vã. Nó lúc này chỉ muốn được hùng hục khoan khoái giải tỏa hết dồn nén trong người ra. Nhưng nó biết mình không thể, ít ra là lần đầu tiên của Ngọc Nga. Minh rụt người lại, rồi chậm chậm đẩy vào… để dương vật nó vào sâu hơn khi nãy một chút… rồi lại lặp lại… đến lúc hàng lông mày của Ngọc Nga giãn ra, đôi môi nàng hé mở thở dốc.

– Có thích không?

Ngọc Nga mặt đỏ ửng gật đầu, cánh tay mở ra đón lấy người Minh nằm lên cơ thể nàng. Minh hôn lên đôi môi mềm mại của Ngọc Nga, tay nó mân mê xoa nắn hai bầu vú của nàng, hạ thể bắt đầu trườn lên thúc sâu vào…

– Ah…

Ngọc Nga la khẽ một tiếng. Cơ thể nàng run rẩy bám chặt lên vai Minh… Minh giữ dương vật mình lấp kín hoàn toàn bên trong âm hộ nàng, môi hôn lên bờ môi run rẩy của nàng, lại hôn lên đôi mắt khép chặt ươn ướt của nàng.

– Đau lắm không?

– Em không đau… em rất hạnh phúc… yêu em đi…

Minh hôn lên đôi môi run rẩy của nàng. Hạ thể bắt đầu chuyển động từ từ… Ngọc Nga choàng tay quanh cổ Minh, đôi môi mím chặt, hai chân nàng mở rộng đón nhận anh. Cảm giác thông thuận dần dần xuất hiện làm Minh hít hà sung sướng. Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nga lại từ tái xanh chuyển hồng rồi ửng đỏ… Nàng như khao khát được hôn Minh, cứ bám chặt hôn rít lấy môi anh. Hai cánh mũi nàng phập phồng thở dốc, môi hôn vẫn không ngăn được tiếng ư ử nỉ non nho nhỏ…

– Ư… ư… anh ơi… ôi…

Minh thở hổn hển bên tai Ngọc Nga. Hạ thể nó đều đều nhẹ nhàng đẩy dương vật ra vào trong người nàng. Cơn sướng khoái làm đầu óc Minh lâng lâng thoải mái không thể tả. Minh giờ phút này chỉ muốn quên hết tất cả… Quên cả chuyện đã xảy ra chín tháng trước… quên cả nhiệm vụ còn trên vai… quên cả Hồng Bang… nhưng Minh chợt nhận ra vẫn còn một bóng hình thanh mảnh yếu ớt làm nó không quên được.

– Ahhh… anh sướng quá…

– Ưm…

Đáp lại lời Minh, Ngọc Nga ôm ghì lấy tấm lưng to lớn của anh. Nàng cảm nhận từng luồng từng luồng chất lỏng nóng ấm tuôn trào lấp kín bên trong người mình. Ngọc Nga nhắm mắt lại, vuốt ve tấm lưng anh, sức nóng ở nơi đó lan tỏa toàn thân làm nàng thật thoải mái, thật hạnh phúc.

Sáng hôm sau…

Hơn một tháng đầu óc luôn căng thẳng, nay được thả lỏng Minh ngủ rất ngon. Đến khi mặt trời lên cao, tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên mí mắt làm Minh nhăn mặt tỉnh lại. Khi hai mắt mở ra, nó liền bật cười… Ngọc Nga từ lúc nào đã tỉnh. Nàng đang gối cằm lên ngực Minh, cặp mắt to tròn nhìn nó ngủ.

– Ah…

Thấy Minh mở mắt, Ngọc Nga la khẽ một tiếng, mặt ửng đỏ, ngồi dậy. Nàng chữa thẹn, nói vội:

– Anh đi tắm… rồi xuống nhà ăn sáng…

Minh nhìn lại nhận ra nàng đã thay quần áo, mái tóc cũng chải chuốt gọn gàng. Ra là chỉ có mình ngủ nướng ah… Nó đi vào nhà tắm, vệ sinh nhanh chóng, mặc lại quần áo. Khi trở ra thì Ngọc Nga đang nhoài người kéo chiếc drap trải giường vấy bẩn… thấy Minh nàng vội cuộn lại trong tay, gương mặt ửng hồng, chạy vội xuống lầu.

Xuống đến nhà bếp, Minh hít một hơi thật sâu ngửi mùi mì Ngọc Nga đang nấu trên bếp. Minh vòng tay ôm Ngọc Nga, cúi xuống hôn lên vành tai ửng đỏ mềm mại của nàng:

– Còn xấu hổ với anh sao?

– Em… không có…

Minh cười tủm tỉm hôn lên gò má mịn màng đang ửng đỏ của nàng. Nó nhận ra sáng nay Ngọc Nga thật đẹp… Nàng cứ như mỗi một phút trong vòng tay nó sẽ đẹp lên một chút vậy. Để đôi môi mình hôn lên chiếc cổ nhỏ trắng ngần của nàng, Ngọc Nga rúc người lại cười khúc khích, làm cả người nó nhộn nhạo không tả hết. Nó cúi thấp xuống đón lấy đôi môi mềm mại thơm ngát của nàng mà hôn… Lưỡi hai người tìm đến nhau cảm giác thật yên bình dễ chịu. Khi tay Minh từ bờ eo nhỏ vuốt nhẹ lên chạm vào bầu vú căng tròn mềm mại… thứ trong quần Minh lại nổi cộm lên chạm vào bờ mông căng mẩy của Ngọc Nga. Bờ mông nàng thật mềm, qua lớp vải mỏng Minh còn cảm nhận được da thịt mát rượi của nàng. Mà… dường như có chút thoáng đãng hơn bình thường ah…

– Em không mặc đồ lót sao? Hắc hắc… – Minh nghiến răng kéo người nàng để khe mông nàng dán chặt lên dương vật nó.

– Anh… còn nói nữa… có mỗi một bộ anh làm ướt rồi… đừng… nhột…

– Đúng ah. Hai thằng kia mang đồ sao không mua đồ lót chứ.

– Hứ… hai người đó mua làm sao em mặc chứ? Vô duyên.

– Ừ… không mặc… không cần mặc…

– Anhhhh… không được… mì chín rồi… nhão ra hết bây giờ.

– Vậy lát nấu lại gói khác đi…

Minh đưa tay tắt bếp, rồi vòng đỡ dưới cặp mông Ngọc Nga nhấc bổng cả người nàng lên. Nó đặt nàng lên bàn ăn, tay kéo luôn chiếc áo thun của nàng qua đầu. Ngọc Nga hốt hoảng mặt đỏ ửng nói:

– Lên phòng đi anh…

– Không… nơi này của riêng hai đứa mình… cửa khóa rồi… ở đâu cũng vậy mà…

Minh kéo tuột chiếc quần Ngọc Nga đang mặc ra, để nàng trần truồng nằm trên bàn ăn, hai tay che kín gương mặt đỏ gay gắt. Minh nằm lên cơ thể Ngọc Nga bắt đầu bữa ăn sáng ngon nhất trần đời. Nó hôn đôi môi nàng đến mềm nhũn ửng đỏ. Lại xoa nắn, gặm nhấm hai bầu vú nàng đến thỏa thích… rồi hôn xuống dưới, mở cặp đùi thon dài nuột nà mở rộng, nó thèm khát hôn rít lấy âm hộ nàng.

– Ưm…

Căn nhà trú ẩn của Minh diện tích khá khiêm tốn chỉ hơn 20 mét vuông sàn… Hai bên, trước sau đều có nhà hàng xóm san sát… Ngay lúc này cũng đã gần giờ trưa, vài gia đình đang quây quần bên mâm cơm nhỏ…

– Ưm… ôi… anh ơi… em sướng quá…

Chợt một âm thanh nỉ non rên rỉ của con gái vang lên rõ mồn một làm bao nhiêu cái miệng đang nhai cơm cũng há hốc ngừng lại.

“Mẹ nó… là thằng nào… giờ này đã lôi vợ ra chịch ah…”

– Ưm… Minh ơi… em chết mất… ôi…

“Thằng Minh nào ha? Xóm này làm gì có thằng nào tên Minh?”

– “Ông thắc mắc làm gì chuyện của người ta…”

– “Tại… nó… giờ này… không nên…”

– “Hừ… ông mà siêng năng như vậy. Ông muốn giờ nào tui chìu giờ nấy…”

Minh đứng bên cạnh bàn, quần tụt tới mắt cá chân. Hạ thể nó nhấp nhấp liên tục đẩy dương vật vào sâu trong âm hộ Ngọc Nga. Hai tay nó mân mê xoa nắn hai bầu vú nàng.

– Ưm… ôi… Minh ơi… ôi…

Ngọc Nga há hốc rên siết mãnh liệt… Cặp đùi nàng mở rộng đón lấy Minh. Lưng ưỡn cong lên dâng trọn đôi nhũ hoa căng tròn cho Minh vuốt ve sờ nắn. Đêm qua nàng đã rất hạnh phúc vui vẻ vì được trọn vẹn dâng hiến cho anh. Nhưng sáng nay Ngọc Nga mới thật sự cảm nhận được cảm giác sung sướng đến tận cùng như thế nào. Cảm giác đau rát vẫn còn âm ỉ, nhưng thật quá nhỏ bé so với khoái lạc mà anh đem đến cho nàng.

– Lại đây với anh…

– Ôi…

Minh bế bổng cơ thể trần truồng mềm nhũn của Ngọc Nga lên. Dương vật nó vẫn giữ nguyên trong người nàng, tay nàng choàng qua cổ, hai chân nàng quắp ra sau hông Minh. Minh đỡ dưới mông Ngọc Nga, bước ra ghế sofa. Nó ngồi xuống, hướng dẫn hai chân nàng gấp lại cặp bên đùi mình, rồi nằm xuống.

Ngọc Nga mặt đỏ ửng làm theo anh. Vòng eo nhỏ của nàng bắt đầu uốn éo trước sau để bờ mông nhấp nhổm lên xuống. Nàng chống tay lên ngực Minh thở dốc, vừa nhịp nhịp cặp mông nhồi xuống nuốt trọn dương vật anh vào trong, nhưng ánh mắt lại có chút ai oán nhìn anh.

– Ah… Em không thích sao?

– Ư… Thích… nhưng mà… anh… biết… nhiều như vậy… có phải là… làm với người ta nhiều… lắm không? – Ngọc Nga nói vừa thở hổn hển giọng vẫn nghe ra vị chua chua.

– Không nhiều… còn chừng hơn mười tư thế nữa thôi… Từ từ anh sẽ làm đủ với em nha…

– Hừ…

Ngọc Nga hừ lạnh, bắt đầu nhồi mạnh xuống.

– Ah… ôi… đã quá… sướng quá cưng ơi…

– Ưm… Ôi… đáng ghét… cho anh chết luôn… ưm…

– Ahhh… nhanh lên… anh sướng quá…

– Ôi… anh ơi…

Ngọc Nga rên lớn. Một cảm giác sung sướng ngất ngây rồi bên trong nàng như có gì đó vỡ oà tuôn tràn… Minh cũng gồng cứng người, dương vật bên trong cơ thể Ngọc Nga phun trào mãnh liệt.

– Ôi…

Ngọc Nga ngả người nằm trên cơ thể Minh. Hai mắt nàng nhắm nghiền đê mê khoan khoái, đôi môi nàng run rẩy hé mở đón lấy nụ hôn của anh.

– Anh thật sự là… rất khác ah. – Ngọc Nga thì thào trên môi Minh.

Hôm qua dù đã nghe Minh kể về chuyến phiêu lưu tám tháng hoán đổi linh hồn của anh và Hoàng Minh. Và tại sao lần đầu tiên gặp nàng ở quán ăn, anh đã biết tên nàng… Ngọc Nga chỉ nghe, tuy cũng ngạc nhiên, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều. Vì Minh mà nàng quen thuộc đã trở lại, giống như anh đi du lịch vắng mặt vài tháng vậy. Nhưng sáng nay Ngọc Nga đã cảm nhận được sự khác biệt. Anh rành rẽ chuyện nam nữ hơn nàng nghĩ rất nhiều. Điều này làm nàng sung sướng, lại thấy lo lắng… Anh hoàn toàn trở về bên nàng hay vẫn còn tơ tưởng đến những bóng hình nào đó. Nghĩ đến Nhật Vi, nghĩ đến những đứa bạn gái vây quanh Minh khi anh còn trong thân xác của Hoàng Minh, Ngọc Nga cảm thấy không có chút tự tin nào.

– Em đang nghĩ gì vậy?

– Không có gì… để em nấu cho anh gói mì khác…

– Ừm…

Minh gác tay gối sau đầu nhìn Ngọc Nga. Nàng đứng dậy toàn thân trần truồng tuyệt đẹp, hai chân khép lại rón rén đi từng bước nhỏ vẫn không ngăn được nước chảy xuống cặp đùi thon dài trắng nõn. Nàng bước đến nhặt những mảnh quần áo, cẩn thận giũ quần áo Minh vắt lên thành ghế, rồi mới đi vào nhà vệ sinh. Có tiếng nước xả. Vài giây sau, Ngọc Nga trở lại với một thau nước nhỏ. Nàng ngồi xuống bên cạnh Minh, mặt hơi ửng đỏ, tay nhúng khăn ướt bắt đầu lau sạch hạ thể cho nó. Cảm giác mát lạnh làm Minh khoan khoái, miệng cười không khép lại được. Ngọc Nga lườm nó một cái, hai gò má càng đỏ ửng thêm, vội đi vào lại toilet. Nhìn cánh cửa đóng lại, Minh nhoẻn miệng cười.

Nếu so sánh với tất cả đứa con gái Minh biết thì Ngọc Nga rất khác. Nàng rất nhẹ nhàng lại tỉ mỉ. Ở bên nàng, Minh thấy lòng mình rất yên bình dễ chịu. Với độ tuổi và kinh nghiệm sống của nó vẫn chưa định nghĩa được một người vợ đúng nghĩa là như thế nào. Nhưng nó tin rằng Ngọc Nga sẽ là một người vợ lý tưởng với bất cứ người đàn ông nào. À, nhận xét thì nói thế thôi. Ngọc Nga đời này đã định sẵn là dành cho nó và chỉ riêng nó.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán mệnh

Số ký tự: 0