Phần 41
2021-07-02 11:39:00
Ba tuần sau…
– Haizz… Bỏ cái đó đi…
Vừa quay vào phòng Đằng chột, thấy Minh đang gặm bánh mì sáng, liền giành lấy, ném đi. Minh ngẩng đầu liền thấy hắn đặt lên giường một túi đồ khá nặng. Sáng sớm nay nó có người đến thăm nuôi. Mấy tuần nay đều như thế… Mỗi lần đều là một túi đầy ắp đồ ăn, Minh cũng được hưởng sái ít nhiều. Đằng chột lấy ra một cây giò lụa. Lột bỏ lớp lá bên ngoài, liền dùng tay bẻ đôi ra.
– Này… ăn đi…
Minh đón lấy khúc giò lụa Đằng chột ném qua. Nó cũng không cảm ơn gì, đưa lên miệng ăn ngấu nghiến. Nhưng từ đuôi mắt liếc xéo, nó thấy Đằng chột rút ra một mẩu giấy được giấu bên trong cây giò lụa. Hắn chỉ cảnh giác nhìn ra khung cửa bên ngoài, lại không giấu diếm ánh mắt Minh. Có lẽ đã sắp bước vào giai đoạn kế tiếp…
Đúng như Minh dự đoán, Đằng chột đọc qua tờ giấy, ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡ không chút che giấu. Hai phút sau, nó nhìn ra ngoài khung cửa thấy không có cán bộ đi tuần liền lồm cồm bò sang giường Minh.
– Xem đi…
Minh ra vẻ tò mò không hiểu, tay vẫn cầm cục giò bị gặm nham nhở, vừa cầm lấy mẫu giấy mà đọc…
“6H15 chiều 18/1, tầng trệt, khu C, có người tiếp ứng…”
– 18/1 Hai ngày nữa không phải là… Đây là…
Minh tròn mắt nhìn Đằng chột, vẻ mặt ngơ ngác khó tin. 18/1 Là ngày Minh và Đằng chột được phân công dọn vệ sinh khu C, tầng trệt. Bây giờ nó đã hiểu, sự phân công này cũng không phải tình cờ.
– Ừ… hiểu là được. Sau này mày đi theo tao… ra khỏi nơi này mày sẽ biết quyết định của mày đúng đắn cỡ nào… hắc hắc… – Đằng chột đắc ý nói.
– Nhưng… có chắc không? Tao nghe nói leo rào là bị bắn nha… – Minh ra vẻ đắn đo suy nghĩ.
– Phì… có thằng ngu mới leo rào… mẹ… muốn làm bia cho tụi nó tập bắn à. – Đằng chột nhổ toẹt bãi nước miếng khinh bỉ. – Anh là sử dụng cao chiêu… Hắc hắc… ăn đi… mọi chuyện để anh lo. Yên tâm.
Minh tiếp tục vô tư ăn, còn ngấu nghiến ngon miệng hơn khi nảy. Đầu óc nó đang suy nghĩ miên man về lời ông Hiển nói. Vượt ngục khỏi nhà giam lớn hầu như là chuyện không thể… Chỉ có khả năng nhờ sự dàn xếp của đám cán bộ ăn bẩn tạo kẽ hở cho tù nhân trốn đi.
Hai ngày sau, nhà giam lớn, Khu C Trệt.
18h00…
Từ đài quan sát cao mười tám mét, người cảnh vệ tên Hiếu lăm lăm súng AK nhìn xuống bao quát cả khu C… Xa xa, anh ta thấy rõ hai bóng người mặc áo tù lủi thủi quét dọn khu nhà vệ sinh, đổ giấy toilet vào thùng rác lớn, xách nước dội bồn cầu… Không có biểu hiện gì bất thường.
Minh và Đằng chột không đứng gần nhau, nhưng ánh mắt đôi lúc cũng nhìn qua trao đổi. Cả hai đều biết mình đang bị quan sát từ trên cao… Tim có chút đập nhanh hồi hộp không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp. Minh lúc này thậm chí cũng quên đi thân phận thật sự của mình… Nó cảm nhận được sự đe dọa chết người từ trên đài quan sát, nếu mình làm ra chuyện dại dột nào đó.
Đúng 18h15, một chiếc xe rác từ từ lùi vào trong. Từ buồng lái, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước xuống, thấy Minh và Đằng chột ngơ ngác liền cáu kỉnh văng tục:
– Đụ mẹ, không biết làm việc à… Đem thùng rác lại đây…
Minh và Đằng chột gật đầu làm theo, bước đến nhấc thùng rác lớn lên đến sau xe rác đổ vào. Người đàn ông bấm nút, một tay cào máy liền quay vòng cuốn theo đống rác vào trong thùng xe. Ông ta chợt đứng sát vào hai người nói nhỏ thật nhanh:
Sau thùng thứ ba, từng đứa nhảy vào. Co chân, khép chặt hai tay… không thì đứt cụt ráng mà chịu… trên nóc thùng có 1 bình oxy, hai đầu thở, hai đứa xài chung… tiết kiệm thôi.
Đằng chột gật đầu, kéo Minh quay lại lấy thùng rác thứ hai… Minh thì cả người ớn lạnh nhớ đến cái tay máy vừa cuốn theo đống rác kia. Nó như một cái máy nghiền… liệu cơ thể mình có thể chịu nổi sao? Nhưng Minh còn lựa chọn sao? Nó tiếp tục cùng Đằng chột bê thùng rác thứ hai, đổ vào. Khi Minh và Đằng chột quay lại với thùng thứ ba, hai đứa có chút ngạc nhiên nhìn thấy trong góc khuất nhà vệ sinh xuất hiện hai người thanh niên mặc áo tù… dáng người cũng cao cao gầy ốm như hai người bọn họ.
“Thế thân đấy…” – Đằng chột nói nhỏ với Minh, ánh mắt đắc ý thấy rõ.
Minh gật đầu, không nói gì. Đây là mắt xích cuối cùng trước đây nó không hiểu. Chiếc xe rác muốn ra ngoài cũng cần thời gian qua bốn tầng cửa kiểm soát. Nhưng người trên đài quan sát kia chỉ cần thấy Minh và Đằng chột biến mất trong mười giây là lập tức nhấn chuông cảnh báo. Chỉ có cách dùng hai thế thân tiếp tục thay thế hai người làm việc mới qua mặt được đài quan sát, ít ra là đủ thời gian cho chiếc xe rác đi ra ngoài.
Hai đứa không nhanh không chậm trở lại xe rác. Thùng rác thứ ba vừa đổ vào. Đằng chột không chút chần chờ, hít sâu một hơi, nhảy vào nằm giữa đống rác, hai tay khép chặt trên ngực. Người đàn ông liền bấm nút. Tay cào máy chậm chậm cuốn xuống, đẩy cả người Đằng chột lẫn trong đống rác thải vệ sinh chui tọt vào thùng xe. Minh hơi thở dồn dập, cố hít thở thật sâu.
Nó cũng nhảy lên thế vào chỗ Đằng Kiểm vừa nằm, chờ tay cào đang rì rào chậm chậm chụp xuống. Cả người nó dần dần bị đẩy sâu vào trong. Rồi chìm ngập trong đủ thứ hỗn độn bao phủ… Minh nín thở, hai tay quờ quạng xung quanh, chộp được một bàn tay kéo nó lên thật mạnh. Xung quanh tối đen, một vật gì đó chụp lên mũi Minh. Minh hít sâu một hơi, ho sặc sụa muốn nôn mửa vì mùi thối kinh khủng xộc vào mũi.
“Thở bằng miệng, thằng ngu…” – Bên tai vang lên tiếng Đằng chột.
Chiếc xe rác nổ máy, chậm chậm lướt đi. Cảnh vệ Hiếu từ đài quan sát nhìn xuống thấy cái thùng rác bỏ trơ trọi bên ngoài hơi nhíu mày nghi ngờ. Anh ta vội chộp cái ống nhòm vừa định đưa lên mắt thì nhìn thấy hai tên gầy ốm kia lại đi từ bên trong ra, còn cười nói vui vẻ. Hiếu thở phào, nhìn qua hướng khác.
Chiếc xe chao đảo chậm chậm rồi dừng lại… Qua mấy đợt dừng đỗ thì bắt đầu tăng tốc đều đều. Minh nhắm chặt hai mắt, hít thở thật chậm. Nó cố tưởng tượng đến chuyện khác quên đi tình cảnh mình đang bị nén cứng trong mớ rác vệ sinh kinh khủng này… Minh nhớ đến chiếc giường êm ái kia. Nhớ đến gò má đỏ hồng mịn màng áp trên ngực nó. Hơi thở nàng đều đều nhẹ nhàng, hai gò ngực vung tròn ép lên da thịt nó thật ấm áp mềm mại không thể tả. Dưới lớp chăn mỏng, chiếc đùi thon dài của nàng gác lên để phần mu ấm áp nham nhám lông tơ cọ xát vào chân nó… Nhật Vi ơi… anh nhớ em nhiều… nhiều lắm.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/
Căn biệt thự của Hoàng Minh…
Trong phòng tắm…
Nhật Vi gương xinh đẹp ửng đỏ nhìn ngắm mình qua gương. Nàng mặc trên người một bộ đồ ngủ với lớp vải ren mỏng màu đen làm nổi bật những đường cong cơ thể khêu gợi đến cùng cực. Nhật Vi hôm nay rất vui, nàng chờ ngày này đã hơn một tháng. Dù Minh về nhà đã lâu nhưng vết thương trên cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn không cho phép nàng cùng anh gần gũi.
– Xong chưa?
Nghe tiếng gọi thiếu kiên nhẫn của Minh, Nhật Vi mỉm cười, vén mái tóc đen óng qua vành tai để lộ ra hai gò má ửng hồng tuyệt đẹp. Nàng lại chỉnh chỉnh mặt dây chuyền hình chìa khóa trên cổ để nó nằm đúng chỗ trũng giữa hai bầu vú căng tròn.
Hoàng Minh lim dim nằm trên giường, tay gối sau đầu cả người trần trụi chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đỏ. Trên ngực nó dưới sợi dây chuyền chỉ đỏ có một vết sẹo nhỏ tại vị trí trái tim còn màu đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng trẻo như con gái. Như nghĩ đến điều gì Hoàng Minh sờ sờ vào vết sẹo trên ngực mình. Nó thật xấu xí, còn nổi u lên, nhưng Hoàng Minh không muốn dùng các biện pháp thẩm mỹ xóa bỏ nó.
Nó muốn lưu giữ lại như một cách nhắc nhớ mình những chuyện đã trải qua. Nó muốn nhớ đến gương mặt ngăm đen kia và cái cơ thể nó đã lưu trú suốt tám tháng trời. Nó muốn nhớ đến kẻ đã cướp đi thân xác này và đoạt đi những thứ vốn thuộc về nó, bao gồm cả cô gái đã được định sẵn là vợ nó. Không những vậy, hắn còn mang nó về chính nơi thuộc về nó, để ban ơn chỗ ở, để bố thí những bữa cơm… Ông trời có mắt, trả lại cho nó thân phận của mình và kẻ đó đã bị đền tội, nhưng sáu năm quá ngắn… Hoàng Minh nhếch mép cười một mình. Nó sẽ vui vẻ chờ đến ngày kẻ đó mãn hạn tù và bằng mọi giá đẩy hắn một lần nữa trở lại nơi đó… Một tên cướp đáng kinh tởm.
Hoàng Minh chợt sờ sợi dây chuyền bện bằng chỉ đỏ trên cổ… Có thứ này nó mới yên tâm ngủ mỗi đêm. Nó đã nhờ Ba thỉnh về từ một cao tăng Yên tử để trấn giữ hồn mình. Hoàng Minh sợ kẻ kia một ngày nào đó lại chiếm cứ thân thể mình, dù nó biết khả năng đó rất khó xảy ra lần nữa. Vì Hoàng Minh hiểu khả năng xuất hồn đó hơn cả chính chủ, hồn không thể ly thể với khoảng cách quá xa, thời gian dài hơn 30 phút.
Khi đó tất cả chức năng sinh học của cơ thể đó sẽ ngừng hoạt động, hồn trở về cũng quá muộn không thể sống lại. Vì sự hạn chế đó, Hoàng Minh vẫn tin rằng kẻ đó không thể sử dụng khả năng xuất hồn để thoát ra khỏi cảnh tù ngục, trừ khi hắn chịu bỏ đi cơ thể cũ của mình và tìm được vật chứa tương thích như cơ thể này của nó.
Thật ra, Hoàng Minh không hề biết cơ thể của Minh sau lần sét đánh thứ hai đã mất hẳn khả năng xuất hồn. Nếu biết nó đã không lo lắng nhiều như vậy.
Cửa phòng tắm bật mở. Nhật Vi bước ra, gương mặt ửng đỏ e thẹn đẹp đến mức người đối diện cũng muốn ngừng thở. Hoàng Minh ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên, miệng cười không khép lại được… Quả là vưu vật trời sinh. Hoàng Minh thật nuối tiếc mình trước đây thật ngu muội không nhận ra người bạn thanh mai trúc mã của mình lại đẹp đến như vậy. Nhật Vi thẹn thùng hai gò má đỏ ửng vẫn để ánh mắt nó chiêm ngưỡng khắp cơ thể. Chiếc váy ngủ mỏng manh của nàng là những đường cong cơ thể thật huyền ảo mơ màng. Hai bầu vú căng tròn kia đang e ấp lộ ra hai mảng da thịt trắng ngần tuyệt đẹp.
– Em có đẹp không?
Nhật Vi cúi đầu ngượng ngùng hỏi nhỏ. Nàng rất sợ Minh chê cười mình. Dù sao nàng chưa bao giờ mặc loại áo ngủ khêu gợi chỉ dành cho vợ chồng son như vậy.
– Đẹp… em đẹp lắm… Lại đây đi…
Nhật Vi đặt bàn tay nhỏ lên tay Hoàng Minh, bị nó kéo đến sát giường. Hai cánh tay nó choàng qua bờ eo nhỏ của nàng. Ngẩng đầu lên, đón lấy đôi môi đỏ hồng mềm mại mà hôn.
Nhật Vi hé môi hồng đón lấy chiếc lưỡi của Minh. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau lại có chút ngượng nghịu ngỡ ngàng kỳ lạ. Nàng cũng không để ý nhiều, có lẽ sau khi bị thương đã lâu hai người không âu yếm nhau như vậy. Nụ hôn của anh có chút vội vàng, lại tham lam, không dịu dàng, da diết như nàng quen thuộc.
Hoàng Minh gỡ dây áo ngủ trên vai Nhật Vi, để phần ngực áo phía trước rũ xuống lộ ra hai bầu vú căng tròn. Hai tay nó tham lam xoa nắn, miệng nó ngậm kín núm vú đỏ hồng của nàng mà mút mút say mê. Nó không biết rằng, Nhật Vi không chút cảm xúc, đang nhíu mày nhìn xuống nó.
Khi Nhật Vi mua chiếc áo ngủ này, với lớp voan mỏng trước ngực, lúc đó trong đầu nàng liền có thể tưởng tượng cảnh Minh sẽ vùi mặt vào nó. Anh sẽ hít hà say mê hưởng thụ sự mềm mại và mùi hương cơ thể nàng qua lớp vải mỏng. Nhật Vi đã quá quen thuộc với anh, nàng còn có thể tưởng tượng miệng anh hớp hớp trên hai bầu vú nàng như muốn nuốt trọn mùi hương da thịt nàng vào người. Nhưng điều Minh đang làm, làm Nhật Vi có chút ngỡ ngàng xa lạ. Anh như một tên ăn trộm, vội vàng tham lam vơ vét vào hết cho mình. Có lẽ anh đang quá háo hức chăng?
– Ư…
Nhưng suy nghĩ mông lung của nàng bị bẻ cong rồi mờ nhạt đi, khi hai núm vú nàng đã săn cứng lại day dứt trong miệng Minh.
Hoàng Minh mặt đỏ ửng gay gắt, kéo Nhật Vi nằm xuống giường. Nó háo hức cởi bộ áo ngủ ra để cơ thể trần truồng của nàng hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt nó. Ôi, thật quá đẹp. Hoàng Minh vẫn nhớ lần đầu làm tình với Nhật Vi, nhưng lúc đó đầu óc nó ngu muội thật không có cảm xúc gì nhiều. Bây giờ nhìn ngắm tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa ngay trước mặt, Hoàng Minh mới thấy lòng nuối tiếc vô hạn… Nó đã không biết trân trọng để một tên cướp bôi bẩn lên sự hoàn mỹ lẽ ra chỉ dành riêng cho nó.
Hoàng Minh cởi quần lót vội vàng, cả người nằm úp lên cơ thể Nhật Vi, hạ thể nó ép hai chân nàng mở rộng ra hai bên. Tay cầm dương vật chèn vào hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng, thúc mạnh…
– Ôi… em… em chưa ướt lắm đâu… hơi đau… – Nhật Vi kêu khẽ.
– Không sao… sẽ nhanh thôi… – Hoàng Minh thở hổn hển khoan khoái, nó bắt đầu đẩy dương vật ra vào âm hộ Nhật Vi.
Nhật Vi cắn môi chịu đựng cảm giác đau rát… Ngày hoàn hảo nàng chờ đợi hơn một tháng lại có vẻ không suôn sẻ thoải mái như nàng tưởng tượng. Sao anh lại gấp như vậy chứ? Anh rất thích hôn nơi đó của nàng kia mà… Nàng cũng thích được chăm sóc vật đàn ông của anh bằng miệng mình. Nhưng anh đã không chờ được… Nhật Vi nhăn mặt, cố hít thở đều đều, cặp đùi nàng mở rộng hơn để đón lấy anh trọn vẹn. Nàng chỉ muốn quên đi cảm giác hụt hẫng của bản thân để hòa cùng sự sung sướng của anh.
– Ưm… ôi…
Nhật Vi rên rỉ thật khẽ khi âm hộ nàng bắt đầu trơn nhẵn, cảm giác cũng thăng hoa từ từ. Ánh mắt nàng mê ly, hai tay vuốt ve bộ ngực anh… Nàng nhìn thấy vết sẹo đỏ hồng kia… Nhưng trên cổ anh lại đeo một sợi chỉ đỏ, còn sợi dây chuyền kia đâu? Nàng thở dốc, hổn hển hỏi:
– Ưm… Dây chuyền… của anh… đâu rồi?
Hoàng Minh hít hà khoan khoái, nghe Nhật Vi hỏi, cũng không nghĩ nhiều sẵn miệng nói:
– Nặng cổ quá… Anh không thích nó nữa.
Nhật Vi sững người nhìn lên người thanh niên quen thuộc đang hì hục làm tình với mình. Nhưng khoảnh khắc này, tất cả cảm xúc của nàng vừa dâng lên như bị một xô nước lạnh dập tan. Sợi dây chuyền đó là một cặp do chính Minh chọn và tặng nàng, cũng không khác vật tượng trưng cho tình yêu của hai người. Anh nói vứt là vứt đi sao? Anh có thể làm như vậy sao? Trừ phi… Bao nhiêu sự bất thường của Minh chôn giấu trong lòng Nhật Vi đều ùa về như từng mảnh ghép nối kết nhau thành một bức tranh đen tối u ám.
Hai mắt Nhật Vi chợt ửng đỏ, hai tay đẩy lên ngực Hoàng Minh, giọng run run nói:
– Minh… không phải anh ấy…
Hoàng Minh có chút sững người. Nó chợt nhìn thấy sợi dây chuyền có chiếc chìa khóa lấp lánh trên ngực Nhật Vi, thoáng nghĩ đến điều gì… Mặt Hoàng Minh liền biến đổi liên tục từ xanh sang trắng, rít lên từng lời qua kẽ răng:
– Thì ra… thì ra là bạn biết mọi chuyện?! Bạn biết thằng đó cướp đi thân xác mình, ký ức của mình… Bạn không tố giác với ba mình… lại còn yêu nó…
– Không… không thể nào là Minh… còn anh ở đâu?! Không thể nào… – Nhật Vi hét lên hoảng hốt.
Nàng vùng mạnh, cố đẩy Hoàng Minh ra, nhưng hắn đè chặt trên cơ thể nàng.
– Bạn có biết mấy tháng đó… Mình đã khổ sở thế nào không? Hả? – Hoàng Minh nghiến răng thúc dương vật vào trong người Nhật Vi.
– Đừng… buông tôi ra… ahhh…
Nhật Vi nước mắt giàn giụa, nàng cố đẩy người Hoàng Minh ra nhưng không ngăn được dương vật hắn tiếp tục xâm chiếm âm hộ nàng. Nhật Vi càng giãy giụa, hắn càng thô bạo thúc từng cú thật thật sâu làm nàng vừa đau vừa uất nghẹn.
– Bạn yêu nó thật sao? Nó làm sao xứng với bạn được chứ? Nó đã đi tù rồi… Sáu năm tù giam… cũng nhờ Vi đó.
– Không… không phải… tại sao lại như vậy… – Nhật Vi ôm mặt khóc nức nở.
Nghĩ đến anh ở trong tù tim nàng như bị xé ra từng mảnh. Nàng không ngờ kẻ nàng muốn trả thù lại chính là anh. Chính nàng đã đẩy anh vào con đường tù tội… Sáu năm. Con người ta có bao nhiêu cái sáu năm… còn tương lai của anh sẽ như thế nào. Tâm hồn nàng đau đớn tê liệt đến mức thể xác tiếp tục bị giày vò vẫn không còn cảm giác gì nữa.
– Minh ơi… anh ơi…
Nghe Nhật Vi kêu lên từng tiếng yếu ớt mà Hoàng Minh mặt đỏ ửng gay gắt vì ghen tức. Nó nghiến răng thúc dương vật vào âm hộ Nhật Vi thật nhanh, miệng không ngừng thì thào bên tai nàng.
– Nếu không nhờ bạn… nó đã không phải ở tù… ha ha…
– Không… đừng nói nữa… trời ơi… – Nhật Vi uất nghẹn đau đớn.
– Ahhhh…
Hoàng Minh rùng mình khoan khoái, từng đợt từng đợt tinh dịch phóng xuất lấp kín âm hộ Nhật Vi. Nó nằm xuống người nàng, mặt lại vùi vào hai bầu vú nàng mà hôn hít.
– TRÁNH RA…
Nhật Vi nghẹn ngào hét lên. Nàng đẩy thật mạnh để Hoàng Minh rời khỏi cơ thể mình. Nàng lao vào phòng tắm đóng sập cửa lại. Toàn thân nàng vô lực ngã quỵ trên sàn, ôm mặt nức nở.
Một tháng trước khi Minh còn hôn mê trên giường bệnh. Một vị cảnh sát tên Hiển đến bệnh viện thăm và nói chuyện với ông Khánh. Nhật Vi ngồi bên cạnh lắng nghe.
“Vì đêm tối, không có người chứng kiến tận mắt nó ra tay đâm Hoàng Minh. Dù vết máu và dấu vân tay trùng khớp, phía cảnh sát vẫn cần chứng minh được mục đích phạm tội của nó… Hoàng Minh đã cưu mang nó, cho nó cuộc sống sung túc. Điều này rất khó suy diễn vì sao nó muốn giết Hoàng Minh… lại ra tay một cách quyết liệt không chừa cho mình lối thoát như vậy?! Trừ phi là có thù hận khắc cốt ghi tâm nào đó.”
“Vậy lý do… vì ghen tuông thì sao ạ?!” – Nhật Vi buộc miệng hỏi.
Khi đó Nhật Vi vô cùng hận Hoàng Minh đã ra tay hãm hại người nàng yêu. Nàng còn hối hận vì đã đồng ý cùng anh mang hắn về nhà… Giờ đây, đối diện với ánh mắt tò mò của ông Khánh và ông Hiển kia, nàng một lần nữa đắn đo trước ý muốn trả thù của mình. Nàng có nên làm như vậy? Dù sao thì linh hồn bên trong cơ thể kia là một người nàng từng xem là bạn… Nhưng khi Nhật Vi ngẩng đầu nhìn gương mặt tái xanh của Minh trên giường bệnh, nàng quyết định nói ra mọi chuyện.
Trong gian phòng tắm lạnh lẽo, Nhật Vi ôm mặt, cơ thể run rẩy, lòng đau đớn gào khóc nức nở:
– Không… Minh ơi… em đã làm gì… em đã hại anh rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro