Phần 21
2021-07-02 11:39:00
Khách mời đã về gần hết, hàng lang thang trống trải. Hoạt và Hữu đã bấm thang mở sẵn chờ Hoàng Minh bước vào trước. Hai người cũng không vội bước vào, mà bấm giữ nút chờ ba cô gái đi sau.
Minh tựa lưng vào vách trong của buồng thang máy nhìn quanh có chút cảm thán. Thang máy của tòa cao ốc này cực kỳ sang trọng… cái gì cũng bóng loáng lấp lánh làm Minh có chút hoa cả mắt. Trần phủ pha lê óng ánh, bốn vách lại dùng đá cẩm thạch trắng mát lạnh, sàn lại lót kính cường lực đen bóng lộn thật đẹp ah… Ngay lúc này, mí mắt Minh có chút giật giật nhìn xuống chân mình…
Kính nha… lời cảnh báo kia đã nhắc nhở nó tránh xa những tấm kính. Minh có chút lưu tâm, nhưng tất cả đều tập trung vào những tấm kính ban công bảo hộ bao quanh khu vực hồ bơi kia… Nhưng Minh đã nghĩ sai, để giết nó không nhất thiết phải để nó rơi ra khỏi ban công. Nếu nó rơi khỏi buồng thang máy từ tầng 28 thì kết quả không khác gì. Vả lại, kính ban công thì có rất nhiều, làm sao để chắc nó sẽ đứng tựa ở đâu mà ra tay. Còn kiểm soát thang máy thì dễ hơn nhiều… Minh chắc chắn sẽ dùng thang máy… chỉ cần có sự chuẩn bị gì đó làm những tấm kính này bất ngờ vỡ vụn đúng thời điểm… Hai tay Minh nắm chặt thanh nắm sau lưng, ánh mắt lén nhìn lên cái camera an ninh trên góc buồng thang máy.
Minh cảm nhận được sự uy hiếp vô hình đang tới gần. Tính mạng của nó đang nằm trong tay người khác, chỉ đơn giản quyết định bằng một cái bấm nút. Nhìn cửa thang máy cách mình trên hai mét… Nó có thể nhảy với điều kiện điểm tựa chân không mất. Mồ hôi Minh rịn ướt trán, cơ thể vẫn đứng im không chút thủ thế, nhưng cơ bắp toàn thân đã căng cứng chuẩn bị…
“Bạn đó… cứ uống chút vào là lè nhè dài dòng…”
“Hứ… bạn không vậy sao?!”
Giọng nói của ba đứa con gái vang lên ngay ngoài cửa. Hoàng My bước đến, mũi giày cao gót chuẩn bị bước vào thang… Minh không còn lựa chọn, hét lên:
– ĐỨNG LẠI…
“Rắc… rắc…”
Ngay khoảnh khắc Hoàng My sửng sốt dừng lại, âm thanh răn rắc rợn người vang lên bên dưới thanh máy. Tấm kính đen rạn nứt những đường nhỏ li ti rồi rào một cái vụn vỡ…
– Ahh… Minh…
– Cậu Hai…
Tiếng hét hãi hùng của đám con gái và Hoạt Hữu vang lên bên tai lại như văng vẳng thật xa trong đầu Minh. Cả người Minh treo trên hai cánh tay vòng qua thanh nắm gắn trên vách, hai chân chơi trong không khí bên dưới là lỗ đen sâu hun hút không thấy đáy.
Ba đứa Hoàng My hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Minh đang cận kề cái chết lại không làm được gì.
“Tít… tít… tít…” – Cửa thang máy lúc này cưỡng ép đóng lại. Hoạt chèn người giữ cửa, quay lại gào lên với Hữu.
– Mày đi phòng an ninh… nhanh…
Hoạt không chặn được cửa thang nữa, cả người chui tọt vào buồng thang. Hắn chống tay chân hai bên vách để cả người căng ngang không rơi xuống.
– Bình tĩnh… giữ chặt… tôi tới ngay…
Hoạt giữ cả người mình căng cứng chống giữ hai đầu, bắt đầu từng chút từng chút di chuyển về hướng Minh.
Minh hít thở thật sâu cố giữ cơ bắp mình mềm dẻo không tê dại. Nó dùng khuỷu tay trái gập quanh thanh nắp, tay phải giữ chặt không cho tay trái bung mở ra. Nó có thể treo người như thế này lâu hơn nữa, nhưng vấn đề là dù Hoạt đến đây thì đã sao… anh ta lo cho bản thân mình còn khó. Thang máy sau khi cưỡng ép đóng cửa vẫn không di chuyển.
“Minh ơi… cố gắng lên… Minh ơi… hu hu…”
“Cô chú ơi… cứu Minh…”
“Minh ở đâu?”
“Trong đó… mà sàn thang máy vỡ rồi… hu hu…”
“Minh ơi… Minh ơi…”
Minh có cảm giác mình bị ép buộc tham gia vào một cuộc thi sức bền. Tiếng cổ vũ của khán giả còn nghe rõ trong tai. Có tiếng bấm nút thang máy lạch cạch, cửa lại phòng thanh lại mở ra.
– Trời ơi… Minh ơi…
Nhật Vi hai mắt nhòe lệ, bưng kín miệng, hai mắt đỏ hoe hoảng sợ nhìn Minh và Hoạt cheo leo đung đưa trên lỗ thang máy đen ngòm. Ông bà Vượng tái mặt, níu chặt tay mấy đứa con gái kéo lại…
– Không sao… đừng lo… còn chưa chết được… – Minh nói, miệng còn cười cười ra vẻ thoải mái.
– Minh ơi… Anh bám chặt nha… bám chặt…
– Chờ chú gọi cứu hộ… – Ông Vượng lao nhanh vào nhà.
– Anh cứ lo cho mình đi… Tôi còn bám rất tốt… đến khuya cũng được nha… – Minh nhìn lên Hoạt ngay phía trên mình, nói.
Minh vừa dứt lời ông trời liền phạt nó quá tự tin. Thanh nắm run lên, những cây vít dài bắt vào vách bắt đầu bung ra…
Ah… Đệch…
Một đầu thanh sắt dưới sức nặng của Minh lệch xuống. Cả người Minh rơi tuột xuống, đung đưa chỉ còn một tay bám víu chơi vơi.
– Áhhhhh…
Đám con gái hét chói tai. Bà Vượng cả người lảo đảo muốn ngất đi. Minh lúc này hầu như không dám thở, nó thấy cái chết đã đến gần.
– Cậu Hai… đưa tay… – Hoạt hô lớn, đưa tay xuống đón.
Minh nghiến răng đưa cánh tay phải lên. Hai nắm tay siết chặt. Minh cũng không dám buông tay trái ra, nó sợ trọng lượng của mình sẽ quá sức chịu đựng của Hoạt.
– Tránh ra… tránh ra nhanh…
Ông Vượng trở lại vác theo một cái thang gấp. Ông đặt xuống, vội vàng mở ra… Chỉ cần đưa cái thang vào, đầu này có đối trọng lớn hơn là đủ cho Minh và Hoạt lần lượt thoát ra ngoài. Nhưng lúc này, cửa thanh máy lại tít tít đóng lại… Nhật Vi lao đến bấm giữ nút lại không ngăn được nó. Nàng dùng tay chặn ngang cánh cửa, cho cảm biến hoạt động nhưng nó vẫn cứ đóng lại.
– Không… không… Minh ơi… Minh ơi… – Nhật Vi gào lên, ôm đầu khóc nức nở.
Có tiếng bấm nút thang máy liên tục, âm thanh cạy mở cửa từ bên ngoài… và tiếng chửi rủa bất lực của ông Vượng.
Bên trong buồng thang, Minh treo người trên hai cánh tay, ánh mắt hận thù lên cái camera trên góc buồng. Nó biết kẻ điều khiển tất cả những việc này đang thích thú nhìn nó từng chút từng chút chấp nhận cái chết.
Lúc này, lồng thang máy run lên, bắt đầu di chuyển xuống dưới… đến tầng 24, dừng lại… lại di chuyển, đến tầng 20, lại dừng lại… lại di chuyển lên trên… trở lại tầng 28.
Mẹ nó chứ… Minh cảm thấy bản thân mình và Hoạt bị đối xử như hai con bọ chét bám víu vào đuôi chó, liên tục bị giũ giũ cho rơi xuống lại ngoan cố không buông. Nhưng sự rung động đó không phải vô giá trị, thanh sắt Minh đang nắm bằng tay trái từ từ bong ra… Minh nhìn lên nhận được ánh mắt quyết liệt của Hoạt. Nó buông tay trái ra…
– Ah…
Cả hai đứa ngay lập tức tuột xuống… Hoạt hét lên gồng cứng cả người, cánh tay gân guốc nổi phồng lên ép mạnh vào vách đá trơn nhẵn, giữ cơ thể mình và Minh đang treo người bên dưới dừng lại. Minh giờ phút này ngoài bàn tay của Hoạt, không còn chỗ bấu víu… Nó chỉ cố giữ người mình thật cố định, càng ít lay động càng dễ dàng hơn cho Hoạt.
Từng giây trôi qua dài như một thế kỷ… Một phút… gương mặt của Hoạt đã đỏ bừng. Hai phút… mồ hôi trên mặt hắn nhỏ giọt xuống đầu Minh. Ba phút… Bốn phút… bàn tay hai người nắm chặt cũng lỏng dần… Giây phút này Minh không nghĩ đến cái chết nữa. Nghĩ đến làm gì khi đó chắc chắn là kết cục hôm nay của mình.
Trong đầu Minh tràn ngập hình ảnh của Nhật Vi… Ánh mắt, nụ cười, cái bĩu môi đáng yêu, thân thể tuyệt đẹp của nàng, hơi thở sung sướng của nàng. Minh thấy khóe mắt mình nặng trĩu, nó muốn khóc. Nó không khóc vì mình sắp chết. Mà nó hối hận… Hối hận khi còn cơ hội lại không đủ can đảm nói cho Nhật Vi thân phận thật sự của mình. Có gì đáng xấu hổ sao? Dù cuộc đời trước nó khốn khổ, nghèo túng, thì nó cũng từng là một con người, là con cha mẹ nó sinh ra… Vậy mà nó hèn nhát giấu giếm thân phận thật của mình. Nó đã hèn nhát ngay trước người con gái nó yêu thương tin tưởng.
“Nhật Vi… Sau cái chết này, nếu anh được trở lại một lần nữa… dù mang bất cứ thân phận nào hay dưới hình dạng gì, anh cũng sẽ đi tìm em… Nhật Vi, anh yêu em”.
Ngay lúc này, đèn trong buồng thang máy chớp màu đỏ, màn hình chuyển sang chế độ Bảo trì – ngừng hoạt động. Cửa thang máy phát ra tiếng ken két khô khan, rồi mở sang hai bên. Một cái thang lập tức được đưa vào đỡ dưới chân Minh.
– Cẩn thận…
Minh đặt chân xuống thanh ngang cái thang mà cả người chao đảo. Hai chân nó run rẩy không bước đi được, chỉ có thể chống hai tay xuống giữ chặt cho người ta kéo vào. Vừa vào đến sàn tầng 28 lót đá bóng loáng, Minh ngã người nằm sõng soài thở dốc. Một, hai, ba, bốn cơ thể mềm mại nhào lên đè cứng người Minh, khóc lóc nức nở.
– Tránh ra cho nó thở… mấy con nhỏ này.
Minh chợt bật người dậy, ngơ ngác nhìn quanh:
– Hoạt đâu? Anh Hoạt ra chưa?
– Tôi đây Cậu Hai… Tôi không sao…
Minh quay lại nhìn thấy Hoạt ngay sau lưng mình, cả người ướt sũng mồ hôi, ngồi tựa lưng vào vách rã rời. Minh đưa tay ra, nắm lấy tay Hoạt, chân thành nói:
– Cảm ơn… Không có anh, tôi đã chết.
– Đó là nhiệm vụ của tôi mà cậu Hai…
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi lại thản nhiên của Hoạt, Minh hận đến nghiến răng nhào lên vật Hoạt ngã lăn ra sàn…
– Cậu Hai… cậu Hai cái đầu anh… từ bây giờ không được gọi tôi như vậy nữa…
– Ha ha… vâng tôi biết rồi… cậu Hai.
– Ặc…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://bimdep.vip/hoan-menh/
Bên trong căn biệt thự to lớn của Ông Nguyễn Hồng Khánh.
“Tôi biết rồi…”
Ông Khánh tắt điện thoại, chợt đập bàn thật mạnh. Khuôn mặt ông đỏ bừng, cơ mặt run rẩy, đã giận dữ đến mức không thể kiềm chế. Ông vừa hay tin Hoàng Minh bị mưu hại trong thang máy nhà Nhật Vi, liền gọi ngay cho cảnh sát. Nhưng sau khi chờ đợi, kết quả cảnh sát báo về cũng là một hướng điều tra bế tắc. Cũng như lần trước.
“Hai lần, chỉ cách nhau hơn một tuần… Cô ta dám lên kế hoạch ám hại con trai ông…”
Bên ngoài vang lên âm thanh bánh xe ô tô rào rào trên lối đi vào biệt thự. Ông Khánh ngoái đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy chiếc xe trắng quen thuộc kia, vẻ mặt ông lạnh lẽo như chưa bao giờ. Mở hộc bàn ra, ông lấy ra một khẩu súng đen ngòm… Cả người đầy sát ý, mở cửa bước ra.
– Hi Honey…
Khánh Phương bước vào, vẻ mặt vui vẻ dửng dưng như thường ngày. Sau lưng cô ta xuất hiện một gã đàn ông cao gầy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông Khánh.
Ông Khánh đã giận đến mức muốn xé nát gương mặt xinh đẹp giả tạo của con đàn bà trước mặt mình. Ông gằn giọng từng tiếng:
– Cô muốn làm đến mức nào? Nói đi…
Khánh Phương ngơ ngác, tay đặt lên ngực ra vẻ sợ hãi:
– Ơ… thật sự không hiểu anh đang nói về chuyện gì nha… Sao lại lớn tiếng với em như vậy?
– ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA! – Ông Khánh hét lên. – ĐỪNG NÓI CHUYỆN HÔM NAY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CÔ…
Khánh Phương đưa tay xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng giận dữ của ông Khánh, ông gạt tay cô ta ra. Khánh Phương tặc lưỡi thở dài như nói một mình:
– Thật là là đáng tiếc… Chất lượng công trình thời nay tốt thật… Thang máy cũng chất lượng rất cao nha…
Cả người ông Khánh run rẩy, bất ngờ rút từ túi quần ra một khẩu súng chĩa thẳng vào giữa mặt Khánh Phương, rít lên từng chữ:
– Hay cô muốn tôi bắn vỡ đầu cô, giết luôn cả thằng con khốn nạn của cô… Tôi đi tù thì đã sao? Tôi chấp nhận… TÔI CHẤP NHẬN.
Hằng Kiểm toan bước đến thì Khánh Phương đã đưa tay cản lại. Cô ta khoanh tay trước ngực, điềm nhiên bước lên dí sát mặt mình vào họng súng lạnh lẽo.
– Ông có lá gan đó sao? Bắn tôi đi. – Giọng cô nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. – Tôi chết rồi, vẫn có người khác thay thế tôi hoàn tất chuyện còn lại thôi.
Ông Khánh nghiến răng trèo trẹo, ngón tay đặt trên cò súng cũng run rẩy. Ông quả thật chưa có đủ can đảm để giết người… Nhất là câu nói sau cùng của Khánh Phương làm ông bừng tỉnh. Đúng vậy, cô ta chỉ là quân cờ mà thôi… Ông đánh đổi như vậy có đáng hay không?
Khánh Phương gạt họng súng ra, ghé sát lại, ánh mắt như một con dao chĩa thẳng vào ông Khánh, cô ta rít lên từng lời qua kẽ răng:
– Còn thằng Sơn, đừng trách tôi không nói trước, ông động đến nó… dù chỉ một ngón tay của nó… Ông sẽ hối hận vì từng được sinh ra trên cõi đời này.
Thấy vẻ mặt khinh thường không tin của ông Khánh, Khánh Phương cũng không tức giận mà mỉm cười nhẹ nhàng dùng tay áo lau giọt mồ hôi chảy xuống từ trán ông. Những ngón tay cô lại vuốt vuốt cổ áo sơ mi của ông như ngày nào mỗi sáng cô hay làm…
– Dù sao cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm. Tôi chỉ có thể nói đơn giản cho ông biết chừng mực mà quyết định. Nếu ông giết tôi, với thế lực của ông, cùng lắm là ngồi tù vài năm…
– Nhưng nếu ông giết thằng Sơn, chờ đợi ông không phải là nhà tù mà là huyệt mộ… Mà không chỉ mình ông, ngay cả bản thân tôi, thằng Minh, thậm chí bà dú, người giúp việc, mấy thằng lái xe, bảo vệ, cả con Béc giê, con vẹt ông nuôi… tất cả… tất cả… đều phải chôn cùng nó.
“Gà… chó… không… tha”
Tiếng ngân nga thật khẽ cuối cùng của Khánh Phương lọt vào tai ông Khánh lại như tiếng gọi của tử thần. Ông thấy tai mình lùng bùng đầu óc trống rỗng… Thật sự thời buổi pháp chế như hiện nay vẫn tồn tại một thế lực tà ác tuyệt diệt như vậy sao? Ông có chút không tin. Nhưng dù tin hay không, thật sự ông rất khó ra tay với một thằng nhóc như thằng Sơn. Dù là trả thù ông cũng sẽ tìm đến chủ mưu, không đổ lên đầu con trẻ.
Thấy ánh mắt thất thần của ông Khánh, Khánh Phương mỉm cười hài lòng. Nhướng người hôn nhẹ lên mặt ông, rồi quay đi lên lầu.
– Thế nhé Honey. Em đi tắm đây… có muốn tắm chung với em không?
Hằng Kiểm nhìn theo cặp mông tròn trịa ngúng nguẩy của Khánh Phương, cổ họng nuốt nước miếng một cái. Từ ngày về đây trên danh nghĩa là lái xe của Khánh Phương, hắn chưa lần nào được gần gũi cô ta. Ngày ngày nhìn Khánh Phương phơi phới tuổi trẻ, cơn thèm thuồng của Hằng Kiểm đã đến đỉnh điểm. Nếu bây giờ không có lão già kia ở đây, có lẽ hắn đã lao lên kia mà ngấu nghiến ả đàn bà lẳng lơ đó. Hằng Kiểm lén nhìn lên cầu thang một lần nữa, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Hằng Kiểm không biết tất cả biểu hiện bất thường của hắn đều bị ông Khánh thu vào trong mắt. Ông quay người đi vào phòng làm việc, khóe miệng treo lên một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro