Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí

Phần 39

2023-04-28 11:09:00

Phần 39: Vụ Án Mất Tích Bí Ẩn
Buổi sáng tại căn biệt thự.

Hoa: “Hay thật, nửa đêm ra ngoài, nhặt được thêm 3 phụ nữ về cho mình, cậu tài quá đấy”

Dương trừng mắt Hoa: “Nè, cậu ăn nói cho cẩn thận, họ đều là người lớn, họ còn vừa từ địa ngục về đấy”

Từ trên lầu, Liên sau khi hướng dẫn phòng ốc, cho Kiều, Thảo, Diễm tắm rửa, thay đồ đi xuống.

Trinh chạy đến đoán: “Woaa tối qua nhìn không rõ, cả 3 chị đều rất xinh đẹp đó nha… đi lại bàn này ngồi nè. Cùng mọi người ăn sáng.”

Dương đợi mọi người ngồi xuống: “Ba cô cứ thoải mái ăn uống, nghỉ ngơi vài ngày đi, làm quen với mọi người và xung quanh đây, sau này cứ xem như là nhà”

My gắp thức ăn cho ông Sơn: “Ông cũng ăn đi, lát con đi cùng ông về bên đó nhé”

Dương: “Hay là tất cả cùng đi đi, ra ngoài hít thở cho thoải mái”

Trinh: “Uhm hay đó, đến đó cần dọn dẹp đồ cũng mau hơn”

Kiều, Thảo và Diễm chưa hiểu lắm câu chuyện, họ im lặng ngồi ăn cảm nhận không khí ấm áp xung quanh, lâu lâu họ lại liếc nhìn căn nhà, họ không ngờ mạt thế lại có 1 nơi tốt như thế, mọi người lại rất yêu thương và bảo vệ nhau, họ thầm vui mừng trong lòng, họ đã thoát khỏi địa ngục, đây là thiên đường, là cuộc sống mới của họ.

Hôm nay cũng là ngày chiếc nhẫn của Dương tích đủ năng lượng để quay về. Dương nhẩm tính lại mọi việc, xong cậu cùng mọi người đi qua nhà ông Sơn. Việc đi qua lại giữa hai thế giới Dương đã khá quen, nên cậu chẳng ngại phải trốn nấp nữa, đến giờ cứ tìm đại chỗ nào bước về, hôm sau quay lại cũng ngay chỗ đó và cùng thời gian đấy.

Đến nhà ông Sơn, Dương mau chóng lấy cây xẻng quân dụng đào thăn thoắt rồi bốc cốt của vợ ông Sơn ra. Phương thì đốt nhang đèn khấn vái gì đó. Sau đó cả nhóm thiêu cốt cho vào hũ. Phương vẽ 1 lá bùa dán lên hũ tro cốt trông rất bài bản. Bên trong nhà Liên, Trinh… cũng đã thu dọn đồ ông Sơn xong.

Dương nói với mọi người: “Xong cả rồi, về thôi”

Về đến nhà mọi người nghỉ ngơi trong khi Phương làm lễ cúng bái, Liên và Loan cũng xuống bếp. Dương về phòng thay lại bộ đồ hôm trước đến đây xong nhìn Nanh Trắng vuốt ve rồi nói.

Dương: “Mày ngoan nhé, xin lỗi vì đem mày ra làm vật thí nghiệm, nhưng mà tao không thể thử trên con người được”

Nói xong Dương đưa Nanh Trắng vào nhẫn không gian.

Dương: Al đưa tao về…
Al: Xong ngay…

Dương đợi cánh cổng không gian mở ra thì bước qua thuần thục không còn lạ lẫm như lúc đầu nữa. Vừa qua đến Dương ẵm Nanh Trắng từ nhẫn không gian ra, kiểm tra nó không sao, cậu lại cho nó vào trong.

Dương: “Mày chịu khó ở trong đó lát nữa nhé, xong việc tao sẽ cho mày ra”

Đứng bên bờ sông, Dương nhìn lại hướng camera giao thông, cậu nhìn đồng hồ rồi leo lên xe phóng về nhà bố mẹ. Sau nhiều ngày cộng thêm 7 ngày bên thế giới song song, cũng đã được gặp My khiến tinh thần cậu phấn chấn lại đôi chút. Dương chào bố mẹ rồi về phòng thả Nanh Trắng ra vuốt ve. Có lẽ ngày mai cậu nên quay lại nhà trọ của mình rồi. Cậu phải tiếp tục cuộc sống ở đây, không có My cậu vẫn phải đi học, vẫn phải sống.

Hôm sau, từ rất sớm, tiếng chuông cửa nhà đã vang lên, Diễm nhanh chóng chạy ra mở cửa đón khách. Bước vào nhà là Huân cùng vài anh cảnh sát trong nhóm của Huân.

Thành và Thu đều niềm nở mời Huân và mọi người ngồi xuống, bảo Diễm đi chuẩn bị nước…

Thành: “Anh Huân, lâu quá mới gặp, hôm nay anh đến có việc gì mà sớm thế”

Huân vẫn ngại ngần hỏi thêm vài câu xã giao.

Thu: “Chắc không phải anh chỉ đến chào hỏi đâu nhỉ, có gì anh cứ nói thẳng, anh với gia đình tụi em cũng như là ân nhân rồi, việc gì phải rào trước đón sau như vậy”

Huân: “Vậy thì anh cũng nói thẳng nhé, vụ án mạng hôm trước đã chấn động cả nước, đội của anh cũng được gọi vào vụ này”

Thành: “Uhm… vụ đó đúng là… haizzz, nhưng mà cũng xử xong rồi mà, hay còn việc gì liên quan hả anh?”

Huân: “Chuyện là… aizzz… khó nói thật, mà cậu Dương có nhà không”

Thu: “Có anh, để em kêu người gọi nó xuống, nó đang trên phòng á”. Thu quay qua Hương: “Hương, em lên phòng gọi Dương xuống đi”

Huân đợi Dương xuống ngồi vào bàn anh mới nói: “Chuyện là… hôm qua bên nhà bà Phụng có báo việc con gái của bà ấy mất tích”

Thu cười: “Ủa… anh, anh có nhầm chuyện không vậy, anh nói gì em không hiểu gì hết”

Thành: “Em từ từ… để anh Huấn nói đã”

Huân bóp bóp tay rồi tiếp: “Bà Phụng là mẹ của Phương, Phương là bạn cùng trường của Dương, cô bé này cũng có 1 phần liên quan đến vụ án của nhà ông Khang và nhóm Tấn… ừm… tôi rất xin lỗi nhưng Dương là nghi phạm duy nhất của vụ mất tích này. Cậu ấy có đầy đủ động cơ để gây án”

Thu ôm Dương vào lòng: “Nè anh nói chuyện phải có bằng chứng nhé, anh lấy quyền gì mà khép tội con trai tôi như thế, anh đừng tưởng chúng tôi sợ anh nhé”

Huân: “Thu, chị bình tĩnh đã, em mới nói là nghi vấn thôi mà, em muốn hỏi Dương vài câu thôi”

Thu: “Cậu định chất vấn con trai tôi hay gì, anh Thành, anh gọi anh Tuấn tới đi”, “anh Huân, anh đợi luật sư của tôi tới đã”

Dương cản mẹ mình lại: “Mẹ à, chú Huân chỉ muốn hỏi thôi mà, mẹ đừng như thế” “Chú cứ hỏi đi, con sẽ trả lời”

Huân nhìn viên cảnh sát đi cùng ra hiệu rồi nói: “Tối hôm qua vào lúc 10 giờ cậu đã ở đâu?”

Dương: “Dạ em chạy xe ra bờ sông gần chỗ chợ đêm, em ra đấy hóng gió hút điếu thuốc là về”

Huân: “Thế có ai thấy cậu ở đó và làm chứng cho cậu không?”

Dương giả vờ ngây ngô suy nghĩ rồi trả lời: “Dạ không, mấy ngày trước em không thoải mái, nên chỉ muốn ra bờ sông hóng gió thôi, chắc không ai thấy em đâu”

Viên cảnh sát bên cạnh nói với Huân: “Anh Huân, bên bờ sông chỗ đó có camera giao thông này, em mới nhận được video xong, đúng là cậu Dương đã ở đó, cậu ấy đứng hút thuốc xong có đi khuất camera tầm vài phút và sau đó lên xe về”

Huân: “Kiểm tra vị trí bờ sông và nhà ông Khang cách bao xa, thời gian nhanh nhất để đi và về là bao nhiêu?”

Viên cảnh sát: “Dạ em có xem rồi, xa lắm anh, con đường nhanh nhất và chạy xe hết tốc độ cũng phải gần 2 tiếng, nếu đi đường chim bay cũng phải mất cả tiếng, trong khi bên bé Phương thời gian xê dịch chỉ có 20 phút. Cậu Dương có chứng cứ ngoại phạm rồi ạ, có lẽ chúng ta đã đi sai hướng”

Huân trầm ngâm rồi hỏi tiếp: “Ủa sao em không hóng gió ở đâu gần nhà mà đi ra tận bờ sông dữ vậy?”

Thu điên tiết cắt ngang: “Nè, nãy giờ chúng tôi lịch sự với anh lắm rồi đấy, con trai tôi thích ra bờ sông hóng gió thì nó ra đấy. Nó có chứng cứ đầy đủ anh còn nghi ngờ là thế nào?”

Huân nghĩ thêm 1 lúc thì xin lỗi gia đình Dương rồi cùng đồng nghiệp ra xe về.

Thu đợi Huân đi khỏi thì lôi Dương về phòng đóng kín cửa.

Thu: “Con nói mau, con làm vụ này phải không, con bé Phương đang ở đâu?”

Dương: “Mẹ nói gì vậy, con có chứng cứ ngoại phạm mà”

Thành: “Con mau nói đi, bố không bênh con được đâu”

Dương: “Làm gì có cái lý đó, cả bố và mẹ đều đang chất vấn con”

Thu nhìn vào mắt Dương: “Con nói dối ai cũng được, nhưng không được nói dối bố mẹ. Con tưởng mẹ là trẻ con à, này nhé: Tốc độ trung bình của người bình thường là tầm 12km/h, nhanh nhẹn khéo léo của con hiện tại gấp hơn 10 lần người bình thường, cộng với kỹ năng “Nhanh Nhẹn” kích hoạt, tốc độ chạy của con sẽ vào tầm 240km/h. Từ bờ sông đi đến nhà ông Khang và quay lại con chưa cần tới 10 phút. Con còn giấu mẹ, con bé Phương đang ở đâu?”

Dương không chối được nữa, đành kể lại cho bố và mẹ mọi việc.

Chiếc xe cảnh sát đáng bon bon trên đường, trong xe Huân bấm điện thoại gọi.

Huân: “Alo, anh Mạnh hả, bên đội dạo này thế nào rồi anh”

Mạnh: “Cậu có thời gian để hỏi thăm tôi luôn cơ à, có gì thì nói đi”

Huân: “Anh biết vụ án thảm sát chấn động mới nhất không”

Mạnh: “Có nghe qua, sao thế, nghe nói nó được khép rồi mà”

Huân: “Dạ xảy ra thêm tình huống, anh rảnh không, mình hẹn chỗ nào đó nói chuyện đi”

Mạnh: “Ok, cậu đến nhà tôi đi”

Tại nhà ông Mạnh:

Huân: “Đó, anh xem kỹ clip đi”

Mạnh: “Cậu thanh niên này mới học 12 à, cú đá đó phải là người luyện võ mới ra động tác nhanh và chuẩn như thế, lực đá cũng rất khủng khiếp, sao cái clip này tôi không thấy trong hồ sơ vụ án”

Huân: “Bên pháp y nói tên Tấn này bị nát cả hộp sọ vì cú đá đó. Nói ra anh sẽ bất ngờ, cậu thanh niên này tên Dương, là con gái của Thu, cô gái đã hỗ trợ chúng ta giết tên quái vật mấy năm trước, chuyện này là phòng vệ cứu người chính đáng nên không công bố clip này ra ngoài”

Mạnh: “Cậu bé giỏi đấy, có tiềm năng cho đội của tôi”

Huân: “Em gọi anh là việc khác, cậu bé này đang là nghi can bắt cóc 1 cô gái”

Mạnh: “Cái gì mà rối thế, cậu kể tường tận mọi việc xem nào”

Huân kể lại từ đầu vụ án mạng, sau đó là vụ mất tích, luôn cả việc chứng cứ ngoại phạm của Dương.

Huân khoanh tay trầm ngâm: “Anh Mạnh, liệu một người có thể có nhanh đến tốc độ vài trăm km/h không?”

Mạnh: “Chuyện kỳ lạ hay sức mạnh vượt bật cậu và tôi cũng từng gặp còn gì… chuyện này khó nói lắm, nhưng mà nếu có thì cậu cũng không thể lấy lý do họ siêu nhiên làm bằng chứng kết tội được, họ chối là xong”

Huân: “Em cũng đang rất khó nghĩ đây, cô gái đó đúng là có tội liên quan, nhưng phải để pháp luật xử lý, cho dù mục đích là chính đáng cũng không được bắt cóc ngang ngược như vậy được”

Khang: “Tôi thấy cậu nghĩ xa quá rồi, trước mắt cứ tìm hiểu đã. Cô Thu cũng là người tốt, nhiều chương trình từ thiện lớn, hỗ trợ người dân đều từ gia đình đó cả đấy. Cậu nhóc Dương này khiến tôi thích thú nhiều hơn là nghi hoặc, ở 1 phương diện nào đó nếu có sức mạnh này thì rất hữu dụng cho đội của tôi, cậu ta lại còn rất trẻ, rất đáng khai thác”

Huân: “Em cũng có ý đó, nên nếu cậu ta đang đi sai đường chúng ta phải mau chóng chỉnh hướng và uốn nắn lại ngay, nếu để dài lâu sẽ là mối nguy lớn đấy”

Mạnh: “Đồng ý, tôi sẽ cho người theo dõi cậu Dương này hỗ trợ cậu”

Ở nhà Dương, sau khi kể mọi việc cho bố mẹ, cậu lại có 1 cuộc tranh luận nảy lửa vì không đồng ý kiến và hành động lần này của cậu. Dương tức tối vì ai cũng có cái lý của mình, Dương về phòng lấy đồ, ôm Nanh Trắng rồi lấy xe đi về nhà trọ.

Hương chạy theo Dương níu tay cậu: “Anh… anh… có chuyện gì từ từ bàn lại được mà”

Dương: “Anh không sao đâu, anh nghĩ rất kỹ mọi việc rồi, từ nay anh cũng sẽ làm theo ý của anh”

Hương ôm tay Dương: “Em đi theo anh, nhưng mà để em đưa anh đến 1 nơi đã, đi ra xe em chở anh đi”

Dương lúc này chỉ muốn đi ra khỏi nhà, cậu ôm Nanh Trắng leo lên xe của Hương. Hương chạy đi, xe vào đến cao tốc cô đạp ga vút đi. Dương mở hé cửa sổ cho gió lùa vào, cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Hương mở nhạc trên xe rồi ngân nga:

“… này không gian bao la… thuộc về… cho riêng hai ta… cho tình yêu trăm năm nở hoa… biết bao giấc mơ ngọt ngào… đã từng khóc xuyên qua đêm… tỉnh mộng gối đã ướt đẫm… chợt anh như hè qua ngập tràn ấm áp nắng sớm… là anh… là anh… cùng em vượt qua màn đêm tối kia…”

Nhìn thấy Dương bật cười Hương liền hỏi: “Sao thế… sao anh lại cười… anh cười em… ưaa… anh kỳ quá à…”

Dương tủm tỉm: “Không có gì… đã bao lâu rồi em vẫn nghe bài hát đó à”

Hương: “Em thấy nó hay mà… là anh… là anh… hi hi”

Dương: “Mà em đưa anh đi đâu thế”

Hương: “Bí mật, đến nơi anh sẽ biết…”

Đến 1 bãi biển, Hương dừng lại dẫn Dương xuống. Nanh trắng lần đầu được ra biển cũng vô cùng thích thú chạy giỡn quanh chân 2 người. Hương lấy từ xe 1 chai rượu, dĩa trái cây và 1 tấm thảm. Ngồi trên bãi biển bên Dương uống rượu.

Dương: “Em chỉ muốn ra biển chơi và uống rượu à?”

Hương ôm tay Dương ngã đầu vào: “Uhm… anh thích hoàng hôn trên biển không, anh ngắm với em nhé”

Dương cầm chai rượu uống 1 hơi rồi ngắm nhìn hoàng hôn cùng Hương, Hương nằm trong lòng Dương nhìn lên gương mặt cậu, khẽ ngân nga bài hát đó. Thấy Dương nhìn xuống cô, Hương hơi ngửa mặt lên rồi nhắm mắt lại. Tiếng sóng biển, gió biển thổi, hoàng hôn xuống đỏ ửng 1 góc trời. Dương cúi xuống hôn vào môi Hương, cô với tay ôm lên cổ cậu rồi kéo xuống, lưỡi 2 người đan vào nhau, không gian thời gian xung quanh như đứng lại…

Dương: “Anh biết bãi biển này rồi, bây giờ em đang muốn bên anh hay là em đang nhớ người xưa đó”

Hương: “Mọi chuyện của em cũng đã qua rồi, cả mối tình đầu của anh nữa, anh quên tất cả đi được không, em muốn anh là của em”

Hương lại ôm Dương lôi xuống lần nữa, hôn rồi mút vào môi cậu, Dương không hỏi nữa, cậu vừa hôn vừa vuốt lên mái tóc của Hương.

Màn đêm mau chóng phủ dài trên bãi biển. Dương cùng Hương ra xe, Hương ôm chú cún trong tay lên ghế phụ ngồi.

Dương: “Giờ em muốn đi đâu, khách sạn à”

Hương bĩu môi: “Hứ… đừng trêu em như vậy nữa, không vui đâu”

Dương: “Ok, anh xin lỗi, giờ mình đi đâu”

Hương: “Em muốn về phòng anh, em muốn đi theo anh, anh ở đâu em sẽ ở đó… hì…”

Dương cười gian xảo: “Về phòng anh cũng được, nhưng mà anh chịu hết nổi rồi, khu Resort – Queen cũng gần đây, mình qua đó nhé”

Hương híp mắt: “Dạ…”

Xe dừng lại ở khu Resort, Dương và Hương bước xuống, đám nhân viên mau chóng nhận chìa khóa xe, một cô bé nhanh nhẹn lại chào.

“Dạ Resort Queen xin kính chào quý khách, mời anh chị theo em, anh chị đến ăn uống hay thuê phòng ạ”

Hương ôm tay Dương sải bước vào trong.

Dương: “Cho tôi 1 phòng qua đêm”

Lễ tân: “Anh chị dùng phòng loại nào ạ… dạ bên em có…”

Một chị quản lý thấy Dương thì lao đến cắt ngang lời bé lễ tân, cúi đầu 90 độ: “Dạ chào cậu chủ, dạ phòng VVIP bên hướng này, em sẽ dắt cậu chủ đi ạ”

Con bé lễ tân mặt mày tái mét cúi đầu xin lỗi lia lịa.

Dương lại nhìn cô bé lễ tân: “Không sao, cô tên gì?”

Lễ Tân: “Dạ cậu chủ, tôi tên Huyền ạ”

Dương đưa Nanh Trắng cho Huyền: “Huyền, cô cho nó ăn, chăm sóc nó đến sáng dùm tôi”

Lễ tân: “Dạ vâng ạ… dạ vâng ạ”

Vào phòng, Dương đóng nhanh cửa, đẩy Hương dựa vào cửa cậu áp sát người vào, lòn tay sau eo Hương siết lại.

Dương: “Hành khách chú ý, chuyến bay của quý khách sắp cất cánh, quý khách vui lòng cởi đồ ra, chuẩn bị tinh thần”

Hương bật cười: “Vui lòng thắt dây an toàn chứ… anh này… mà lúc nảy anh dọa con bé nhân viên suýt ngất đó… hi… hi”

Dương: “Anh thấy con bé cũng đẹp nên ghẹo tí thôi”

Hương đẩy Dương ra: “Đẹp luôn cơ, hay bây giờ em xuống gọi con bé đó lên cho anh nhé”

Dương ôm từ sau Hương: “Ai kia đang ghen hả… sao mà ghen cũng đáng yêu vậy… tha cho anh lần này đi, anh muốn lắm rồi”

Hương quay đầu hôn Dương: “Đi tắm đã, người em đầy cát”

Dương ẵm phốc Hương lên đi vào nhà tắm, vòi sen mở ra, Dương ôm lấy Hương hôn, đôi môi họ không rời nhau trong làn nước xả xuống, Hương cởi từng cúc áo của Dương ra, Dương cũng nắm dây kéo sau lưng Hương xuống, chiếc áo mở từ vai hương xuống, Dương theo làn nước mút vào cổ, vai Hương.

Hương với lấy chai sữa tắm bên cạnh đổ lên thay rồi thoa khắp cơ thể hai người, cả hai dùng cơ thể của mình cọ xát vào nhau, lướt tay, môi, lưỡi lên cơ thể nhau.

Hương: “Ơm… ơ… ơ… từ từ thôi anh… aaa nhột… hi hi… ưm… chỗ này còn cát nè…”

Dương: “Chỗ nào?”

Hương lấy thêm sữa tắm rồi cầm vào cu Dương xoa đều lên, vuốt đầu con cu ra vuốt vào đầu khấc xoa xoa bàn tay rồi cầm cả thân cu sục lên xuống: “Hi… chỗ này nè… ưm… anh đừng cắn vú em… ưmm… ơ… ơ… anh rửa cho em đi…”

Dương vuốt sữa tắm từ tay Hương rồi chà thoa vào giữa 2 chân Hương, cậu vén chiếc mép ngoài lên, vuốt thoa xà phòng lên xuống.

Hương: “Ưmmm… ơ… anh… ưmmm ơ… nhanh xã nước lại đi… em cũng muốn lắm rồi”

Cả 2 xả nước rửa sạch xà phòng cho nhau, vừa ôm vừa hôn tiến vào giường nằm xuống. Hương dang rộng chân ra, cầm lấy cu Dương ấn vào trong rồi ôm siết lấy cậu. Dương áp sát người Hương trườn lên xuống, cậu ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của Hương, chiếc mũi cao, gương mặt thanh tú kiêu sa. Dương len tay vào tóc Hương vuốt ve mái tóc rồi hôn mút môi Hương, hai chiếc lưỡi lần nữa cuốn vào nhau mút rồi liếm.

Hương: “Ưmmm… ơ… ưm… ơ… sướng quá… em yêu anh… em yêu anh… ưm… ơ… anh hôn em nữa đi”

Dương trườn lên xuống liên tục, nhấn con cu sâu vào trong, rồi theo nhịp đó, dòng tinh trùng cuộn ra, trào vào bên trong. Hương gồng mình, lồn cô siết lại.

Hương: “Ớ… em sướng quá… hơ hơ… em yêu anh… hơ… hơ… hơ”

Hương lên đỉnh nhẹ nhàng, đôi mắt mở ra, tràn đầy hạnh phúc, cô ôm hôn Dương tiếp: “Em yêu anh”

Hương: “Hơ… hơ… dạo này anh lực thật đấy, cái đó cũng bắn ra nhiều hơn thì phải…”

Dương xoa tóc Hương: “Thích lắm đúng không…”

Hương: “Anh tính sáng mai mới về à, sáng mai thứ 2 đấy, anh khi nào mới đi học lại?”

Dương: “Thì anh định sáng mai đi học lại đó, chắc sáng mai về sớm một chút”

Hương: “Kịp không, có khi lại ngủ quên đó, hay bây giờ về luôn đi”

Dương mân mân vào vú Hương: “Không tiếp à? ^^”

Hương: “Bớt thèm rồi… đi về phòng anh rồi tiếp, có ngủ trễ một chút anh cũng không bị muộn học, hén…”

Dương nhấc điện thoại của khách sạn kêu đem lên cho họ đồ mới. Cả 2 mặc đồ xong thì cùng Nanh Trắng đi về… Đang trên đường, chỉ sau vài câu nói chuyện trêu đùa, họ lại có ham muốn trở lại, Hương đỏ ửng cả mặt dựa vào vai Dương.

Hương: “Hay mình lại tìm khách sạn nào nghỉ chút đi, em lại muốn rồi”

Dương: “Sắp về tới rồi, anh cũng vậy mà…”

Con Nanh Trắng nhìn Hương và Dương thở dài mệt mỏi ^^~

Về đến phòng trọ Dương, Hương lại vồ lấy Dương rồi cả hai lăn lộn trên chiếc giường nhỏ. Ham muốn tích tụ suốt đường đi, họ lướt nhanh qua phần dạo đầu, Hương chưa kịp cởi áo, chỉ tuột quần xuống rồi đè lên người Dương ấn con cu Dương sâu vào trong rồi ưỡn người, đẩy liên tục để thỏa mãn cơn nứng.

Dương: “Aaa… em vội vậy… mình còn cả đêm mà…”

Hương nắc mạnh hơn: “Hơ… hơ… hơ… em nứng quá… em ra lần nữa đã… hơ hơ… ư… ư… ư… sướng quá… hơ hơ… ư… ư… ư”

Dương: “Em nhóm chân lên chút, để anh”

Hương làm theo, Dương chịu lực bằng 2 chân, đẩy con cu hướng lên sâu vào lồn Hương rồi mở kỹ năng Nhanh Nhẹn, bắt đầu rút xuống, đẩy lên liên tục.

Hương: “Ư… Ư… Ư… A… A… Ư… Ư… SƯỚNG QUÁ… EM RA… EM RA ĐÂY… Ư… Ư… Ư… HƠ HƠ… HỚ… ÁAAAAA… hơ hơ hơ… sướng quá”

Lồn Hương giật liên hồi, nước lồn cô chảy xuống phủ đầy cu Dương và cả nệm, Hương nằm phịch xuống ôm sát vào người Dương.

Hương: “Hơ… hơ… hơ… anh có trò mới nữa hả… sao anh làm được hay vậy… con cu nó sục ọc ọc trong đó luôn… sướng lắm… hư… anh hư quá hà”

Dương cởi áo Hương ra hôn mút vào vú, tay kia xoa nắn: “Vậy hả… sướng lắm hả… chưa đâu mới bắt đầu thôi”

Dương giữ con cu trong lồn Hương xoay người cô lại rồi cậu ngồi dậy vào tư thế doggy, Hương chóng tay lên giường chổng mông, Dương vỗ mông Hương vài cái rồi ôm lấy eo Hương làm điểm tựa rút hết cu ra đẩy sâu vào từng nhịp, cặp vú to của Hương đung đưa lên xuống.

Hương: “Ơ… A… a… ui da… sao anh vỗ mông em thế… ưmmm… aa. A… em lại nứng nữa rồi… ơ… ơ… cu anh đút sâu vào trong luôn… ưmmm… a…”

Dương chơi cái lồn Hương cho đã cặc trong tư thế doggy này đến khi gần xuất tinh cậu mới bồng Hương lên mở Nhanh Nhẹn và dập liên tục. Hương được bế bổng lên, lồn cô tưng lên rồi dập sâu xuống, Hương sướng dữ dội, mắt phê đờ đẫn, vú lắc mạnh, tưng tưng. Hương ôm vào cổ Dương rên hét.

Hương: “Á… Á… Á… Ứ… Ứ… Ứ… HỨ… HỨ… HƠ… HƠ… TÊ QUÁ… SƯỚNG TÊ LỒN LUÔN… EM RA LIÊN TỤC LUÔN RỒI… Ứ… Ứ… Ứ… Á… Á… LỒN EM RA KHÔNG DỪNG LUÔN… Ứ… Ứ… HƠ… HƠ… EM SƯỚNG CHẾT MẤT… HƠ… HƠ… HƠ… Ứ… Ứ… Ư… Á… Á… Á… Ứ… HƯ… ƯMMMM…”

Lồn Hương bắn nước ra, văng tung tóe sau mỗi cú dập, Dương dừng phắt lại, cu của Dương bắn từng đợt tinh trùng đầy ắp vào lồn cô rồi hạ người ngồi xuống. Hương đờ đẫn, tay quờ quạng xoa vào đầu Dương, ôm siết, hôn liếm khắp mặt Dương. Lồn Hương vẫn đang co thắt con cu Dương, người cô rần rần, các cơ giãn rồi rút mạnh từng nhịp… Hương quá phê, cứ thế cô ôm rồi siết lấy Dương rên rỉ.

Hương: “Ưm… hơ… hơ… hơ… ơ… ơ… em sướng quá… ưm… hơ… sướng quá… hơ… hơ… hơ… hơ”

Cả 2 đi tắm lại lần nữa, ra nằm ôm nhau, lát sau Hương hồi sức, lại nghịch ngợm mân mê cu Dương và đòi nữa. Lửa bên trong hai người mau chóng bùng cháy quấn lấy nhau làm hiệp nữa… rồi lại hiệp nữa…

Đêm đó, 3 cô gái phòng trọ cạnh phòng Dương lúc đầu thì bịt tai, trùm mền, nhưng lát sau cũng phải cởi đồ ra rồi tự sướng cho ra vì những tiếng rên la bên cạnh ấy quá kích thích và hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí

Số ký tự: 0