Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí
Phần 26
2023-04-28 11:09:00
Ông Mạnh (Phần 17) đội trưởng đội đặc nhiệm đặc biệt chống tội phạm quốc tế và khủng bố, đang cùng đội nghỉ phép. Đang nằm dài tắm nắng bên bờ biển, tiếng còi hú báo động hú lên, 1 thành viên trong đội ông hớt hải chạy tới:
Huân: (Phần 17) “Sếp… sếp, đại dịch Zombie, em thấy Zombie đang tấn công người khắp nơi, còi báo động hú vang trời, tận thế, tận thế như trong phim đã xảy ra thật”
Mạnh: “Tào lao, xem phim ít thôi, chắc báo động biển động hay có dư chấn động đất gì thôi”
Huân: “Em nói thật chính mắt em nhìn thấy, em còn quay lại này, anh xem đi”
Ông Mạnh xem nhanh video rồi bật dậy:
“Gọi bằng bộ đàm khẩn cấp tập trung toàn đội về biệt thự cận biển của tôi gấp”
“Yes sir”
Ông Mạnh chạy ra xe như bay đến nơi hẹn, trên đường ông cũng đã chứng kiến lác đác vài Zombie tấn công người và suy đoán khẳng định đại dịch này là nguy hiểm bậc nhất từ trước đến nay.
Tại biệt thự bãi biển của ông Mạnh:
Mạnh: “Chắc mọi người cũng đã nắm sơ tình hình khi đến đây, kỳ nghỉ chúng ta kết thúc, hiện tại tôi không liên lạc được tổ chức, theo tin tức mạng thế giới cũng đã bùng phát, tôi sẽ chính thức chỉ huy các cậu kể từ bây giờ đến khi có thông tin từ tổ chức. Có thắc mắc gì không?”
“Không sếp”
Được rồi kế hoạch thế này (…) đi thôi.
Cả nhóm há hốc mồm khi kho vũ khí dự trữ của ông Minh mở ra, tất cả lập tức lên đồ, đeo vũ khí trang bị đến tận răng, tiến ra ngoài trực thăng của ông Minh bay thẳng vào trung tâm thành phố.
11 giờ 45′ Ngày đầu tiên dịch bùng phát.
Tiếng còi báo động hú vang khắp thành phố. Bạo động khắp nơi leo thang, đại dịch cũng theo đó bùng phát nhanh chóng. Cảnh sát thành phố là đơn vị đầu tiên đứng ra chống chọi. Cảnh người dân cướp bóc tranh giành đồ ăn, cảnh chạy loạn giẫm đạp lên nhau, cảnh Zombie tấn công, cắn xé con người, rồi những con người đó vài giây sau cũng hóa Zombie lao đi cắn xé những người khác. Đội cảnh sát thành phố đã không thể chia ra giải quyết từng vụ việc, tập trung làm hàng rào cố thủ ở 1 góc thành phố. Tiếng súng, tiếng nổ vang rền khắp trời.
“Hỗ trợ… hỗ trợ chúng tôi không đủ hỏa lực”
“Bên này cũng lủng vòng chắn rồi, rút, rút lui dần, tập trung phòng tuyến cuối trước sở cảnh sát”
Từ xa 1 chiếc trực thăng bay đến, tiếng rít trục quay của cây 6 nòng, tiếp theo đó loạt đạn bay ra từ bên hông cửa máy bay.
Huân: “Anh Mạnh, hướng 11 giờ”
“PHỤTTTTT… UỲNHHH…” ông Mạnh trên vai là khẩu B41 bắn thẳng vào đám đông Zombie bên cánh trái.
Lát sau Huân: “Anh Mạnh, chúng ra xuống thôi”
Toàn đội ông Mạnh đu dây xuống, vừa đáp đất đã nã liên tục vào đám Zombie, Huân còn quăng thêm vài quả lựu đạn.
Mạnh: “Chúng tôi là đội đặc nhiệm đặc biệt vô tình kẹt ở đây, đến hỗ trợ mọi người, mọi người lập lại phòng tuyến, xây tường chắn khẩn cấp”
Huân: “Anh Mạnh đúng chỗ này rồi, chỉ cần cố thủ ở đây, có 1 hệ thống tường dài xung quanh sở cảnh sát và sở chỉ huy thành phố.”
Mạnh: “Nó kéo dài tới đâu?”
Huân: “Đầu kia là núi, tường dài bao quanh khu vực bên trong là các trụ sở chỉ huy và một nhà máy công nghệ gen, sinh vật học”
Mạnh: “Được, cậu ra hướng dẫn, huy động người xây tường rào cao lên, thêm lô cốt phòng thủ và cả đài quan sát tại lối này, những người khác hỗ trợ cố thủ, không thể lùi nữa, sẽ bị lọt vào trong rào”
“Yes sir”
Tại sở chỉ huy thành phố, sau khi khu vực hiện tại an toàn, ông Mạnh gặp ông Vương là người đang trực tiếp lãnh đạo tại thành phố này.
Vương: “Anh Mạnh, đã nghe về anh và đội, rất vui được gặp mặt”
Mạnh: “Không cần lễ tiết đâu, vào vấn đề chính đi”
Vương: “Mọi người nhìn lên bản đồ thành phố Vin – Future của chúng ta, đây là tường thành cao và chắc chắn có thể tập trung phòng thủ đưa người dân vào đây thành khu an toàn”
Huân: “Tường này là do thành phố xây dựng hả, đúng là hoàn toàn phù hợp cho tình huống này”
Vương: “Không đây là tường của tập đoàn nghiên cứu sinh vật, Gen và vũ khí sinh học Vin – Shield, đây là 1 trong những trung tâm nghiên cứu lớn, hiện đại nhất thế giới hiện nay cũng là trọng điểm của thành phố này”
Mạnh: “Tại sao cứ nhấn mạnh tập đoàn đó làm gì, quan trọng bây giờ là tập trung cảnh sát quân đội, bảo vệ người dân”
Vương: “Mọi người cũng biết đại dịch là do virus hoặc vi khuẩn nào đó gây ra, vì vậy sở nghiên cứu này chính là cơ hội duy nhất cho chúng ta lật ngược thế cờ tìm ra vacxin hoặc thuốc chống lại virus nên tôi ưu tiên hàng đầu”
Mạnh: “Hiểu rồi, vậy nói kế hoạch của anh đi”
Vương: “Chúng tôi sẽ củng cố phòng vệ tường thành, lập tức huy động xây dựng lều trại tạm thời, anh Mạnh và đội hãy đến đó cứu các nhà khoa học và tiến sĩ, lập lại an toàn, quân đội và cảnh sát cũng tiến hành quét sạch Zombie còn sót bên trong khu vực. Chỉ có 1 vấn đề là”
Mạnh: “Anh cứ nói đi”
Vương: “Ở đây có cơ sở vật chất tường thành, nhưng nếu người dân đổ dồn về đây thì quan trọng nhất là lương thực.”
Mạnh: “Huân tìm hiểu xem các khu vực lân cận nơi nào có lương thực, chuẩn bị đội tìm kiếm cứu nạn và thu gom lương thực”
Vương: “Phía thành phố có một trấn nhỏ, ở trấn đó có nhà máy sản xuất đóng bao lương thực quy mô lớn để xuất khẩu, nếu có chỗ lương thực ở đó chúng ta có thể cầm cự nhiều năm. Trước mắt cứ giải quyết những vấn đề ở đây, sau đó đưa đội đến thị trấn đó cứu người dân và tìm lương thực”
Mạnh: “Tôi nghĩ mình đã là người lãnh đạo tốt, nhưng hôm nay gặp được ông Vương đúng là không khỏi kính phục, mọi việc anh tính ổn hết rồi, chúng ta bắt tay làm thôi”
Vài ngày sau, tường thành được củng cố canh gác, hàng loạt nhà tạm, trại tị nạn được dựng lên, cổng chính ra vào được thiết kế gia cố bằng thép vững chắc, hai bên còn có trạm gác, lô cốt với vài khẩu 12 ly 7. Mạnh và Huân cùng đội tiến hành đi ra ngoài thành cứu người còn sống và thu thập nhu yếu phẩm.
Trong văn phòng sở chỉ huy thành phố Vin – Future: Ông Vương đang ngồi trên chiếc ghế lớn, tay cầm điếu xì gà rít mạnh 1 hơi rồi nhả ra tận hưởng, dưới bàn làm việc cô thư ký khêu gợi đang cầm cu ông Vương bú sì sụp… Ông Vương ôm đầu cô thư ký siết mạnh xuất tinh. Cô thư ký nuốt trọn chỗ tinh trùng xong liếm sạch cu cho ông Vương rồi kéo quần ông ngồi vào lòng.
Thư ký: “Anh yêu, hôm nay trông anh vui vẻ nhỉ”
Ông Vương: “Ha ha ha… đúng là trời giúp ta, vụ nhận hối lộ và dự án ma đang bị tra xét suýt thì ngồi tù cả đám, bây giờ chuyện này xảy ra vô tình chúng ta thoát tội, còn nắm trọn quyền hành ở thành phố”
Thư ký: “Nhưng mà còn tên Mạnh, hắn và đội của hắn đâu thuộc quyền anh quản lý”
Ông Vương: “Hắn chỉ là tên tướng ngu dốt, cứ để hắn giúp chúng ta ổn định người dân và cho đội hắn ra ngoài cứu người tìm lương thực, đội của hắn cũng sẽ chết dần chết mòn bên ngoài, còn không thì bây giờ giết 1 2 tên cũng chả ai biết”
Thư ký: “Anh thật là độc tài, nhưng mà em thích…”
Dương và cô giáo Trinh sau buổi sáng họ rong ruổi quay lại khu gần trường mà không thấy vết tích thầy Hải hay người nào sống sót cả. Dương cùng Trinh trở lại cửa hàng.
Trinh: “Bây giờ em định thế nào?”
Dương: “Em phải hỏi cô câu này mới đúng chứ, cô muốn tiếp tục tìm kiếm về hướng thành phố nơi quân đội và mọi người đi không?”
Trinh không dám nói ra là cô muốn theo cậu, dù đi chân trời góc bể cô cũng đi, bất giác Trinh e thẹn: “Tùy em”
Sau câu trả lời của cô giáo, Dương càng khó hiểu. Ở đây cô lớn hơn cậu, cô chẳng thể ra quyết định còn tùy mình. Dương nhẩm tính lại số ngày còn lại cho chiếc nhẫn tích đủ năng lượng quay về. Còn 3 ngày nữa cậu sẽ rời thế giới này. Dương thấy không nên quá gấp gáp, 4 ngày qua cậu chả tích lũy được bao nhiêu sức mạnh mà còn vướng cả đống việc. Cậu đã gặp Zombie cấp cao hơn, cậu may mắn sống sót chứ không phải bằng thực lực, không thể tiếp tục mạo hiểm mạng sống như thế, cậu có hệ thống, cậu chẳng cần phải tốn sức đi săn Zombie hay tìm lương thực làm gì, quay về thế giới của cậu nhờ bố mẹ giúp đỡ cộng thêm gặp My là đã có cả đống điểm tích lũy. Nghĩ xong Dương lên tiếng.
“Vậy mình ở tạm cửa hàng này thêm 2 ngày, coi thầy Hải có xuất hiện không, cũng để xem xung quanh lấy thêm nhu yếu phẩm, vật tư y tế và người sống sót. Sau đó thì quay về nơi an toàn của em. Ở đó cũng có vài người, về đó ta tính tiếp”
Trinh nhìn Dương vui vẻ trả lời: “Uhm, em quyết định sao cô cũng làm theo”
Dương (Quái, bà cô chủ nhiệm mình hôm nay làm sao thế, ánh mắt đó là gì? Cứ cảm giác là lạ thế nào đó): “Chỗ thức ăn này cô nấu được không, em đi xung quanh tìm xem trong khu nhà này còn gì tận dụng được”
Trinh: “Vâng Dương đi đi, quay lại sẽ có món ngon ngay”
Dương (bây giờ còn gọi tên ngang hàng với mình, nổi hết cả da gà, chả lẽ cô giáo thích mình… haizz bỏ đi bỏ đi… cứ đi xem xung quanh đã). Dương tìm xung quanh được thêm ít dụng cụ y tế, bên trong cửa hàng còn có 1 số hạt giống đóng gói và hơn cả là trong 1 nhà kho bị khóa, Dương tìm thấy cả 1 lô nước đóng bình lớn. Ở Thị trấn này trừ nhà an toàn, chỗ nước này bây giờ chính là vàng, Dương thu vào nhẫn được vài bình 20l thì đã hết chỗ. Bây giờ có nhiều mà chả mang đi được cũng như không. Bỗng Dương nảy ra ý kiến và bắt tay làm ngay. Dương dựng 1 giàn giáo đặt vài bình nước trên đó, thiết kế thêm 1 tấm rèm kéo ngang đã hoàn thành 1 cái nhà tắm tạm, mấy ngày nay chạy ngược xuôi khu này người bẩn rất khó chịu, Dương thử trải nghiệm ngay hệ thống của mình, dòng nước mát gột rửa máu và những dơ bẩn trên người, còn có xà phòng, sạch sẽ thơm mát, dễ chịu. Dương giặt sạch bộ đồ cũ rồi treo 1 bên, lấy trong ba lô một bộ mới thay rồi bước xuống khu cửa hàng chỗ Trinh đang làm đồ ăn. Trinh ngạc nhiên.
“Ủa, em vừa tắm hả, nước ở đâu ra thế, bây giờ nước không có mà uống, thằng nhóc này”
Dương nắm tay lôi Trinh đi: “Cô theo em, xem này xem này…”
Trinh vô cùng thích thú với thiết kế tiện dụng của Dương, và có cả kho nước thế này: “Woaaa, với số lượng thức ăn và nước uống này có thể ở đây mấy tháng mà không lo nghĩ luôn đó”
Dương: “Tới mấy tháng hay không tính sau, cô tắm đi, mau còn ra ăn”
Trinh: “Nhưng mà nước này… nước này”
Dương đẩy Trinh vào: “Quan tâm làm gì, cô có uống hết được đâu, tắm nhanh đi, em đói lắm rồi”
Dương dọn bàn ăn xong xuôi thì cô giáo bước đến ngại ngùng, trên người chỉ có 1 chiếc áo mỏng.
Trinh: “Xin lỗi, cô không có đồ thay”
Dương nhìn Trinh mà tim đập thình thịch cố trấn tĩnh: “Không sao… cô ngồi xuống ăn đi, đồ treo đó mai khô liền mà.”
Cả 2 ngồi ăn lâu lâu lại nhìn trộm nhau. Dương bây giờ chỉ chăm chăm nhìn vào phần hở trên người cô, khe ngực, bầu ngực căng tròn trong áo, bờ mông trắng lộ hơn nửa.
“Ting” Al: Bạn có thể tận dụng cơ hội này để kiếm điểm tích lũy đấy.
Dương: Đụ má hết hồn, mày lần sau đừng tự xuất hiện như thế nữa, tao đã bảo rồi mà.
Al: Để tôi tính sơ sơ, bạn chưa quan hệ tình dục với cô gái này lần nào nên giờ quan hệ sẽ cộng mỗi loại 1 điểm, còn thêm việc ngắm cơ thể xinh đẹp đó và khả năng làm cô ấy lên đỉnh, hoặc cùng lên đỉnh, cũng khá nhiều đấy.
Dương: Biến, đó là cô giáo tao đấy, cô có người yêu rồi.
Al: Hệ thống lại thấy khác, cô ấy đang rất muốn quan hệ với bạn đấy.
Dương: Thôi… thôi… thôi… cho tao xin… mày đang nghe lời tên thần đó xúi dại chứ gì. Im đi để tao ăn.
Al: Tin hay không tùy bạn, hệ thống chưa tính sai bao giờ. Bye…
Dương lẩm bẩm rủa trong miệng rồi thản nhiên ăn tiếp. (Mà hệ thống có nói đúng không nhỉ, từ hôm qua mình cũng cảm thấy cô lạ thế nào ấy.)
Dương bèn dò hỏi thử: “Cô, hôm qua em có hỏi mà thấy cô im không nói, vậy là cô thích thầy Hải thật hả, em nghĩ thầy không phải người tốt đâu, nhưng nếu cô muốn chúng ta sẽ tiếp tục tìm”
Trinh: “Không, không, cô chỉ đi theo em tìm vì là do chúng ta đuổi hắn đi trong đêm thôi, để không khỏi áy náy sau này, chứ không phải cô thích…”
Dương: “Vậy hả, em còn tưởng, vậy cô có người yêu chưa, cô giỏi và xinh đẹp thế này… à không em xin lỗi, em không cố ý nhìn cô đâu, em chỉ tò mò thôi”
Trinh thẹn đỏ ửng mặt không biết trả lời thế nào, lại nhìn Dương.(Lại là ánh mắt này, hệ thống nói thật rồi, nhưng mà mình cứ cảm thấy sao ấy, bĩnh tĩnh nào Dương ơi, vài ngày nữa trở về thế giới của mày là mày giải quyết được rồi, đừng có hứng lên như thế này chứ) Dương cầm chai nước trên bàn nốc 1 hơi thì đứng lên.
Dương: “Em no rồi… bên trong nhà của cửa hàng này em đã kiểm tra an toàn rồi, có 1 phòng có giường, chút cô cứ vào đấy ngủ, em đi dọn thêm 1 chỗ trong kho”
Nói xong Dương cắm đầu đi phía sau là ánh mắt thẹn thùng của Trinh. Chọn 1 góc sạch sẽ, Dương trải 1 tấm đệm xuống, lấy ba lô làm gối, Dương nằm xuống nghỉ ngơi, lại 1 ngày nữa dần trôi qua, ở đây không ăn uống theo giờ giấc, rảnh lúc nào ăn lúc đó, luôn sống trong cảnh giác cao độ, ngủ cũng không thẳng giấc. Dương cảm giác cơ thể mình dẻo dai hơn, các phần mỡ thừa bị đốt cháy rất nhiều, tay chân đau mỏi ê ẩm. Dương nhớ My, nhớ đôi môi nhỏ xinh, nhớ nụ cười dễ thương, cặp vú tròn. Thoáng qua, tự nhiên Dương thấy hình ảnh ngực của mẹ, ngực của Liên, Loan, lúc họ cởi hết đồ ra dạng chân cho cậu xem, rồi hình ảnh của cô Trinh mặc chiếc áo mỏng lộ bờ mông gợi cảm. Con cu cương lên… người nóng hừng hực. Dương xua vội những hình ảnh đó trong đầu, (tại sao lại nghĩ toàn thứ lung tung như thế, tự nhiên lại nứng vào lúc này, khó chịu quá. Hay là… không được, ngủ thôi…) Dương nằm sấp úp mặt vào ba lô cố ngủ nhưng không được, Dương mò dậy tìm chai nước uống, đang đi cậu nghe âm thanh nhỏ phát ra từ phòng cô giáo đang ngủ. Tò mò Dương hướng theo âm thanh đó mà lại gần hơn, trong đêm tối với chút ánh sáng của trăng xuyên qua khe hở của cửa sổ, Dương thấy cô giáo mình đang nằm, chiếc áo mỏng phanh ra, cô giáo đang ưỡn ngực lên, tay cô kẹp giữa 2 chân rên rỉ:
“Ơ… ơ… Dương ơi… ơ… sướng lắm… ơ… ơ”
Dương: (Cô giáo đang tự sướng còn gọi tên mình? Chuyện gì đang xảy ra thế này).
Trong bóng tối không nhìn rõ được nhưng với những âm thanh đó làm Dương ham muốn vô cùng, con cu trong quần đã cứng ngắc, nó như muốn chui ra khỏi chiếc quần chật chội, Dương run run lùi lại rồi đi về chỗ nằm vuốt mặt liên tục, chịu không nổi nữa rồi, Dương cho tay vào quần cầm lấy con cu mình sục. Bỗng thoáng thấy cô giáo đi qua làm Dương giật bắn mình rút tay ra khỏi quần nằm im. Dương thấy cô đang đứng ngoài nhà kho nhìn vào chỗ Dương nằm, cậu vội nhắm mắt nằm im giả vờ ngủ. Dương nghe tiếng bước chân cô giáo đang đi gần lại, rất gần. Hơi thở này, mùi hương này, cô đang áp sát vào cậu, Dương như nín thở vì hồi hộp.
Trinh đã từng nghĩ về Dương tự sướng nhiều lần, bây giờ cô đang ở cùng 1 nơi với Dương, cô đang rất khao khát và ham muốn, cô không thể tự thỏa mãn được nữa, lồn cô cứ chảy nước ra, Trinh đã không còn kiềm chế được, cô đi tìm Dương. Nhìn Dương đang ngủ, ngực cậu học trò phập phồng theo hơi thở, Trinh áp người vào đặt môi lên môi cậu. Thấy Dương không phản ứng gì, Trinh không nhịn nữa, liếm rồi mút đôi môi đó, áp sát cặp vú to tròn của mình lên ngực cậu. Trinh đưa tay xuống quần Dương kéo nó ra, con cu dựng phắt dậy khi vừa được giải thoát khỏi cái quần. Hương không ngờ cậu học trò nhỏ mình mà lại sở hữu con cu to và cứng chắc ấy, đang ngủ mà nó cũng cương cứng như thế, cô cầm vào thân con cu vừa sục vừa ngậm miệng vào mút.
Dương sướng rần người, cậu đã định tự sục cho ra rồi, không ngờ cô giáo cậu lại dâm đãng như vậy, cô đã qua đến đây rồi, đã ngậm cu cậu trong miệng rồi, cậu chả việc gì phải kìm hãm nó nữa. Dương quay ngang ôm lấy đôi chân cô giáo banh ra rồi đưa miệng vào lồn mút mạnh vào chỗ nước đang nhiểu từng giọt.
Trinh: “Áaaa… ưm… em còn thức hả, em làm cô giật mình… ưm… đợi đã, sao em lại mút vào chỗ đó… ơ ơ ơ…”
Dương mặc kệ, cậu bắt đầu đưa lưỡi ra liếm xung quanh chỗ đó, vét sạch nước, rồi chiếc lưỡi liếm vào giữa khéo léo tách 2 mép ra, cậu liếm qua lại 1 bên mép rồi mút cái mép lồn đó chùn chụt.
Trinh: “Ớ… ơ… ơ… hơ hơ… sao em lại mút vào cái mép lồn cô như thế… ơ… sướng quá vậy… ơ. Ơ… ơ”
Dương nút đã thì chuyển qua cái mép lồn còn lại, xong Dương dùng cả 2 tay banh lồn Trinh ra mà đút lưỡi vào trong lỗ liếm ngoáy bên trong nó.
Trinh: “Ơmmmm sướng quá… Dương ơi… anh làm em sướng quá… ơm… em ra mất… em chịu hết nổi rồi… anh anh… dừng lại đi… em ra mất ơ hơ hơ”
Dương không dừng, trong tư thế 69 này, 1 tay Dương đưa xuống ấn đầu cô giáo vào cu mình nắc mạnh, sục con cu trong miệng cô giáo, tay còn lại cậu ôm chặt vào mông cô siết mạnh lưỡi cậu ngoáy sâu vào lồn, mút chùn chụt liên tục. Lúc Dương xuất tinh ào ạt vào miệng cô giáo thì cũng là lúc cô giáo Trinh lên đỉnh nước lồn cô cũng tràn ra đầy miệng và mặt cậu.
Trinh: “Ưm… ưmmmmm… em không thở được… ưmmmm sướng quá… em ra… em ra… ưmmmm hơ hơ hơ… ặc ặc… hơ hơ hơ”
Cả 2 sung sướng nằm trong tư thế đó thêm 1 lát, cùng bú liếm cho nhau. Lúc này Trinh mới quay lại nằm ôm Dương.
Trinh: “Ưmm, hư quá nha, em dám xuất tinh vào miệng cô”
Dương cười tủm tỉm: “Không biết ai hư trước ai, nửa đêm còn nằm tự sướng rên rỉ, còn kêu lên anh Dương… anh Dương”
Trinh: “Áaa… anh thấy hết rồi à… đừng nói nữa, ngại lắm ^^, sao lúc đó anh không vào giúp em, lúc em đi ra anh còn giả vờ ngủ nữa chứ, ngủ mà cu cứng ngắc luôn ^^”
Dương: “Thì anh cũng giúp rồi đó thôi, sao thích không”
Trinh: “Đừng hỏi, với người phụ nữ nào cũng thế, hãy tự cảm nhận”
Dương: “Vậy là phải tìm nhiều người thử mới biết à”
Trinh: “Không cho đâu… anh là của em rồi”
Dương: “Này là em tự dâng hiến mà, không tính nhé”
Trinh: “Thật anh nghĩ như vậy hả, anh còn người phụ nữ khác hả”
Dương im lặng không trả lời.
Trinh: “Em hiểu rồi, anh không cần nói nữa”
Dương không muốn nói dối cô giáo mình, đặc biệt là sau chuyện vừa xảy ra. Cậu đành ôm cô rồi mân mê lên cơ thể.
Trinh: “Ơ… không cho sờ nữa đâu, anh sướng rồi còn gì, tìm người kia mà sờ”
Dương cười: “Em giúp anh 1 chuyện được không?”
Trinh tưởng Dương nghiêm túc nên không nũng nịu nữa: “Có chuyện gì, mai nói cũng được mà, em giờ muốn ôm thế này thôi”
Dương ngồi dậy lục trong ba lô lấy chiếc điện thoại, cậu bật Cam và đèn Flash lên bắt đầu quay vào gương mặt Trinh.
Trinh ngượng đỏ ửng mặt che lại: “Dương, anh làm gì thế, kỳ lắm, cất điện thoại đi, anh quay gì thế?”
Dương: “Có sao đâu, bỏ tay ra nào anh chỉ muốn ngắm em thôi, tối quá anh phải mở điện thoại mới có ánh sáng chứ”
Trinh nghĩ trong lòng đã tận thế rồi, có quay cũng chả sao, chắc Dương chỉ muốn lưu lại để ngắm mình nên cô dần vâng lời để tay xuống e thẹn. Dương bắt đầu như 1 Cameraman chuyên nghiệp: Quay gương mặt yêu kiều của cô giáo rồi đưa cao lên quay cả thân mình, sau đó gần xuống tiến sát vào đôi vú to tròn, vừa ngắm nghía cậu vừa đưa cam theo, quay cận 2 núm vú…
“Em dùng tay xoa vào vú đi, bóp nâng nó lên quyến rũ vào, se cái núm cho săn lên nữa”
Trinh: “Ưmmm… em ngại lắm mà… hừ… bóp vậy được chưa, núm em săn cứng rồi nè… anh hư quá à…”
Dương: “Đưa tay xuống dưới, chà vào hột le nữa, xong vạch 2 mép ra”
Trinh: “Dạ… ơ… ư… em ra nước nữa rồi… anh thấy không nó đang chảy ra đó… ơ… ơ…”
Dương quay cận vào trong lồn Trinh: “Em ưỡn lên, vạch mép lồn mạnh ra đi, anh chưa thấy cái lỗ, nước dâm thủy của em nhìu quá”
Trinh ưỡn người lên, vạch 2 mép, lỗ lồn cô mở rộng: “Ưmmm… hơ hơ… em nứng nữa rồi… hơ hơ… anh đụ em đi… a đút cu vào lồn em đụ đi…”
Dương cầm Cam 1 tay rồi thoa ít nước từ lồn Trinh vào cu sục cho nó mau cứng lên lại, cậu quay cận vào cái đầu cu cậu đang chà vào mép lồn: “Đây, cô giáo cứ banh lồn ra như thế, cái đầu cu đang trước cửa lồn cô giáo đây, cô có cảm thấy nó không, em đút con cu của em vào lồn cô giáo nhé, em đụ cô giáo nhé”
Trinh rên lên: “Ư… em làm trò gì vậy, đừng có nói chuyện như thế… bỏ điện thoại xuống đi, mau đút vô đi, cô nứng lắm rồi”
Dương: “Cô phải hợp tác em mới mau có hứng lên lại chứ…”
Trinh ưỡn hết cả người, banh lồn rộng ra vì nứng: “Hơ hơ… vâng cô nứng lắm rồi, ư ư ưmmm… trò đút cu của trò vào lồn cô đi… em đụ banh lồn cô giáo em đi… cô giáo em là con đỉ dâm đãng… em đút cu vào đụ thỏa mãn cô đi… lồn cô nứng lắm… cô muốn được học sinh mình đụ lắm… ư ư…”
Dương cầm điện thoại chắc tay để không bị mất nét, rồi nhấn con cu sâu vào lồn cô giáo. Cậu vừa quay vừa đụ như thế 1 lúc thì không chịu nổi, Dương đành lôi cái ba lô ra tìm 1 góc đẹp rồi đặt cố định điện thoại, xong cậu 2 tay ôm lấý vú Trinh bóp nắn đụ liên tục. Cả 2 lần nữa lại lên đỉnh cùng nhau, Dương xuất lượt tinh thứ 2 vào ngập lồn cô giáo mình, Trinh cũng co giật bắn nước ra dữ dội.
Trinh: “… a… a… ơ… ơ… sướng quá Dương ơi… em lại làm cô lên đỉnh rồi… cô giáo em phê quá… sướng tê lồn cô rồi… cô ra đây AAAAA… a. A. A. A. Aaaaa hơ hơ hơ”
Lên đỉnh xong Trinh ôm đầu Dương xuống sát mình hôn mút liên tục, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc vô cùng vô tận. Lát sau tắt điện thoại, lau chùi. Trinh và Dương qua phòng lên nằm cùng giường. Trinh nằm lên vai Dương thì thầm:
Trinh: “Anh… anh hư lắm đấy… còn bắt em nói chuyện dâm dục như vậy”
Dương gãi đầu: “Anh xin lỗi, tại lúc đó hứng quá, mà cảm giác kích thích lắm, em làm anh sướng lắm”
Trinh: “Hix… em làm anh sướng thế nào anh cũng không thuộc về em”
Dương vuốt vào mái tóc Trinh và xoa lưng cô: “Thôi… ngủ đi, nghĩ hiện tại mình đang rất hạnh phúc mà”
AI: Hệ thống đang tính toán điểm cho bạn. Điểm tiềm năng đang được đưa vào cơ thể…
Sức mạnh: 19, 2 Đang cộng thêm 1, 4…= 20, 6…
Thể lực: 18, 2 Đang cộng thêm 1, 4…= 19, 6…
Nhanh nhẹn: 12, 4 Đang cộng thêm 1, 4…= 13, 8…
Khéo léo: 13, 3 Đang cộng thêm 1, 4…= 14, 7…
Trí tuệ: 21 Đang cộng thêm 1, 2…= 22, 2…
Trinh nhắm mắt vùi đầu vào ôm Dương ngủ thật ngon. Cứ thế ngày hôm sau, họ cùng nhau đi quanh khu vực vừa đi vừa tiêu diệt những con Zombie đi lẻ, vừa thu thập vật dụng thiết yếu, vừa tìm kiếm người sống sót, lúc về lại tắm rửa ăn uống nghỉ ngơi và quấn lấy nhau vô cùng hạnh phúc. Sau 2 ngày không tìm được ai còn sống, tìm thấy thầy Hải thì ông cũng đã là con Zombie vô hồn đi loanh quanh, Dương giúp Trinh kết thúc rồi cả 2 đến chỗ Dương giấu chiếc Vision rồi chất đồ lên xe cùng nhau đi về căn biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro