Phần 53
2024-08-05 10:53:57
Ngay sau đó, tiện nhân rắn rết kia cởi khăn lụa trói cổ tay cô ra, rồi kéo khóa váy ‘Xoẹt’ một cái xuống tận cùng.
Chẳng mấy chốc đã lột được váy của cô xuống.
Trên ga giường trắng tinh, cô nhóc cuộn tròn thân thể, trên người chỉ còn lại một cái quần lót cùng một chiếc áo lót, quai áo trượt khỏi vai rũ xuống hai bên cánh tay, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ hất vào nhuộm cho da thịt toàn thân của cô trở nên sáng bóng như ngọc.
Nếu những người đàn ông khác trông thấy được bức tranh trước mặt này thì chắc chắn bảy hồn cũng bay mất sáu hồn, còn một hồn trên người, thì cũng trở thành mất hồn mất vía… Nhưng người trước mắt chỉ hơi thất thần trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng khôi phục như thường, anh ta nhếch khóe miệng nở một nụ cười tà ác, rồi vòng tay ra sau lưng cô, cởi móc cài của áo lót, hai bầu vú căng tròn săn chắc bật ra, tựa như hai chú thỏ con trắng trẻo mập mạp, khiến người ta yêu thích.
Tiếp đó anh ta lại trói hai tay cô ra sau một lần nữa.
Lần này là dùng áo lót của cô.
Người con trai nắm lấy một bên vú của cô rồi xoa bóp.
“Quả nhiên bóp sướng hơn so với cách lớp quần áo.”
Người con trai tên là Triều Âm, không có họ.
Bởi vì khi còn ở cô nhi viện nơi bờ biển phía nam, chuyện anh ta thường làm nhất chính là leo lên một tảng đá ngầm thật cao, ngồi nghe thanh âm của sóng biển.
Nên đã cố ý đặt tên cho mình là Triều Âm.
Vì anh ta có bộ dạng đẹp đẽ nên những tình nguyện viên cả nam và nữ của cô nhi viện đều nảy sinh ý nghĩ dơ bẩn với anh ta, không phải nhân lúc không có ai thì bóp mông thì cũng là cho tay vào trong quần anh ta sờ soạng, ghê tởm đến mức khiến anh ta buồn nôn. Nếu không phải anh ta giả vờ ngoan ngoãn rồi chạy trốn thì không biết sẽ có kết quả gì.
Từng chút từng chút anh ta nảy sinh lòng căm hận đối với cả đàn ông và phụ nữ.
Dần dần, anh ta học được cách dùng mưu kế, bắt đầu lợi dụng vẻ ngoài của bản thân để lừa lấy lợi ích.
Rồi thời gian trôi qua, kỹ năng này được anh ta vận dụng càng ngày càng thành thạo, thậm chí lấy đó để kiếm sống.
Nhìn thì sáng sủa đẹp đẽ nhưng thật ra lại sinh tồn tại nơi tối tăm của xã hội.
Vì một lời nói không thể coi là hứa hẹn, anh ta giữ vững phòng tuyến cuối cùng, vì nó anh ta đã đi học tâm lý học, cách điều chế thuốc, thuật thôi miên và cả võ thuật.
Trà trộn trong xã hội nhiều năm, Triều Âm đã gặp qua quá nhiều con người dơ bẩn, cả trai lẫn gái.
Cô trưởng thành nhưng lại đã quên mất anh ta.
Cũng phải, anh ta vốn dĩ là một kẻ gian trá, nào có ai sẽ thật sự để ở trong lòng.
Triều Âm rũ mắt xuống, ánh sáng trong đôi mắt hẹp dài chớp động, bị cô thấy được một mặt tồi tệ nhất của mình, vậy thì để cho càng tồi tệ hơn một chút đi!
Bầu vú to tròn nằm trong lòng bàn tay anh ta biến đổi không ngừng, theo từng cái ve vuốt của ngón tay, hai vú như thích thú mà xao động, núm vú hồng nhạt như những viên đậu phộng nho nhỏ bị lòng bàn tay anh ta cọ xát đứng thẳng.
Triều Âm trêu đùa vân vê hai núm vú, “Thích bị đàn ông xoa như vậy hả? Dâm phụ nhỏ.”
Tên khốn khiếp!
Trong lòng Diệp Tiên Tiên chỉ hận không thể băm tên khốn này ra thành tám mảnh, nhưng thân thể dưới sự chơi đùa của anh ta lại liên tục bị cơn sóng kích thích ập tới, không thể áp chế.
Phía dưới có cảm giác quần lót bị kéo xuống, Diệp Tiên Tiên vặn vẹo thân thể giãy giụa.
Đột nhiên, người con trai dừng tay lại.
Đang lúc cô tưởng rằng anh ta sẽ tha cho cô thì lại trông thấy anh ta lấy một con dao gấp từ trong túi quần ra, lưỡi dao lóe lên một thứ ánh sáng lạnh băng, lướt qua mắt Diệp Tiên Tiên khiến cô nhắm lại theo phản xạ.
Sau đó, cô cảm giác quần lót không bị kéo căng nữa, thì ra là bị anh ta dùng dao cắt đứt.
Quần lót rách nát bị anh ta ném bừa ra góc giường.
Giờ này phút này, Diệp Tiên Tiên không biết mình nên cảm thấy may mắn vì thứ anh ta cắt không phải thịt của cô, hay là cô nên vì chiếc quần lót của mình mà thương tiếc.
Triều Âm tách hai chân cô ra, nơi riêng tư của thiếu nữ hồng hào non nớt, lông mu thưa thớt, bao trùm một lớp mỏng phía trên âm hộ, khe thịt nhỏ lấp lánh ánh nước.
Ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ hồng nhạt hơi hơi mở miệng kia, “Nhìn cái lỗ dâm của cưng đi này, thèm đến mức chảy nước rồi.”
Diệp Tiên Tiên nén giận, sử dụng khả năng nhẫn nhịn khi còn ở trường lúc trước, cắn răng nín thở, mới không cãi lại.
Anh chờ đấy, anh cứ chờ đấy cho tôi.
Tên khốn chết tiệt!
Còn hơn mười phút…
Còn hơn mười phút…
Kiên trì!
Triều Âm cúi sát xuống mặt cô, “Tôi đây sẽ cho cô nhóc tham ăn như cưng được ăn thịt.”
Đối diện với anh ta là đôi mắt như dòng nước chảy của Diệp Tiên Tiên.
Một giây sau đó, trước mắt cô tối sầm lại, thì ra là người con trai đã quấn khăn lên mắt cô, quấn khoảng hai vòng.
Không thể nhìn thấy gì sẽ khiến con người ta cảm thấy vô cùng không an toàn, đặc biệt là dưới hoàn cảnh lạ lẫm, khi bên cạnh còn có một người con trai quỷ quyệt như thế kia.
Diệp Tiên Tiên hỏi bằng giọng run rẩy, “Tôi cũng không phản kháng được rồi, anh, sao anh còn phải bịt mắt tôi lại?”
Bởi vì… Đôi mắt ấy quá trong sáng, sẽ phản chiếu ra những hành động dơ bẩn của anh ta.
Triều Âm nghĩ tới tới chuyện khi anh ta còn nhỏ, dì viện trưởng có phát cho bọn họ giấy trắng để tập vẽ nhưng anh ta đã không vẽ, mà dùng đôi tay nhuộm đầy thuốc màu của mình cọ lên tờ giấy trắng đó, một tờ giấy trắng sạch sẽ cứ như vậy bị sự tùy hứng của anh ta hủy hoại. Mà cô đối với anh ta cũng giống như tờ giấy trắng sạch sẽ kia vậy, anh ta sẽ phải dùng sự xấu xa dơ bẩn của mình bôi lên cô, khiến cô lây dính bùn đất của anh ta, trở nên không còn sạch sẽ để anh ta không còn chỉ đứng nhìn từ xa.
Cho nên anh ta dùng những lời nói hạ lưu bẩn thỉu xem thường cô, tựa như nếu làm vậy thì cô sẽ thật sự dơ bẩn tồi tệ giống như anh ta!
Nhìn đi, anh ta là một kẻ ích kỷ xấu xa như vậy đó.
Thích dùng trứng rung sao?
Anh ta sẽ giúp cô…
Sắc mặt Triều Âm lấy lại sự thản nhiên, anh ta cầm trứng rung vào buồng vệ sinh, sau khi rửa nước rồi lau sạch, anh ta tách hai mép thịt của cô ra, đặt trứng rung tại cửa âm hộ ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro