Hệ thống Livestream

Phần 49

2024-08-05 10:53:57

Phần 49
Sự việc này nằm ngoài dự đoán, bốn người ngồi cùng bàn đều há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Tiên Tiên như nhìn một nữ sắc ma.

Mấy cậu con trai thì vô cùng hâm mộ ở trong lòng, sao nữ sắc ma xinh đẹp như vậy lại không tới ‘sắc’ mình chứ!

Một đôi đũa lăn từ trên bàn xuống đất.

Cô gái ngồi bên cạnh Dịch Trận Phong khinh thường chỉ vào Diệp Tiên Tiên, “Cô, cô đúng là không biết xấu hổ.”

Đôi môi đỏ thắm của Diệp Tiên Tiên nhếch lên thành một đường cong gợi cảm, “Cậu ta từng dùng căn dương vật này cắm vào cô rồi hả?”

Dương vật trong tay đang từ trạng thái mềm nhũn dần dần cứng lên, Diệp Tiên Tiên ngậm điếu thuốc, ngón tay quét qua khe mũ, nghe thấy tiếng hít sâu của Dịch Trận Phong thì cô cười càng thêm quyến rũ.

Cô gái kia đỏ mặt, “Cô, cô nói năng linh tinh.”

Dịch Trận Phong nghẹn giọng nói: “Buông tôi ra.”

Một mùi thơm như xạ hương hòa cùng làn gió phất qua mặt, thơm ngọt lạnh lẽo, làm thần hồn người ta mê say, cậu ta không kiềm chế được mà hít một hơi thật sâu.

Cái tay kia tựa như bàn tay kỳ diệu của Quan Âm, gảy lên xuống.

Chỉ trong giây lát, cậu ta đã đánh mất sự kiểm soát, dương vật cương cứng cả lên.

Một ngọn lửa khô nóng dâng trào.

Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người thì chỉ sợ Dịch Trận Phong đã rên rỉ ra tiếng.

Sự kích thích kia, mãnh liệt tận sâu trong xương tủy.

Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông ở trước mặt bao nhiêu người được một cô gái xinh đẹp tuyệt diễm cọ vú rồi tuốt gậy, cảm giác đó… Cho nên, câu nói “Buông tôi ra.” Kia của cậu ta vô cùng yếu ớt không chút sức lực.

Dương vật của Dịch Trận Phong nhỏ hơn của Kỷ Bắc, một tay Diệp Tiên Tiên vừa vặn nắm đủ, cô chịu đựng cảm giác ghê tởm, vuốt ve lên xuống, cô nhả điếu thuốc khỏi miệng rồi liếm lên tai cậu ta, nói, “Tuy hơi nhỏ nhưng dùng tạm cũng được. Tối nay tôi bao cậu, thế nào?”

Dịch Trận Phong vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu ta định mở miệng đồng ý với cô nhưng sợ mất mặt nên một chữ ‘Được’ mãi vẫn không thể phun ra khỏi miệng, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo nghẹn đến mức đỏ bừng.

Hai mắt Đỗ Chanh tỏa sáng, nhìn Diệp Tiên Tiên, “Cô thấy tôi thế nào? Không cần tiền. Không thì cô cứ sờ trước thử xem? Tuyệt đối là đủ to.”

Cô nàng ngồi cạnh nũng nịu, “Đỗ Chanh, anh điên rồi à.”

Không biết là do cảm giác kích thích quá mức hay là bởi vì kỹ thuật của Diệp Tiên Tiên quá giỏi mà Dịch Trận Phong đã bắn tinh, tinh dịch đặc sệt dính đầy bàn tay Diệp Tiên Tiên, cô rút tay ra, lau tay trực tiếp lên quần cậu ta, “Chậc, khả năng kéo dài này…”

Đoạn sau cô không nói nữa nhưng ý ám chỉ thì ai ngồi đây nghe thấy cũng hiểu.

Mọi người nhìn Dịch Trận Phong, bày ra vẻ mặt không ngờ cậu ta vô dụng như vậy, khách những bàn bên cạnh cũng nhìn sang bên này.

Ngay lập tức mặt Dịch Trận Phong đỏ bừng cả lên, cảm thấy khó xử vô cùng, “Cô, cút đi.”

Diệp Tiên Tiên vứt mười tệ ra, ném trước mặt Dịch Trận Phong, “Nói gì thì cũng đã chơi đồ của cậu, hừ, mười tệ này coi như là phí chơi của chị đây. Chỉ là… Cậu nhỏ như vậy, cũng chỉ đáng giá mười tệ.”

“Cô, cô…” Dịch Trận Phong tức đến phát run, không nói thành lời.

Người phụ nữ này, rõ ràng là khoác tấm da ác ma trên người. Mất công vừa rồi cậu ta còn, còn… Đồ ăn Diệp Tiên Tiên gọi đã được đưa lên nhưng cảm giác muốn ăn đã bị phá hỏng hoàn toàn, cô đâu còn tâm trạng nào mà ăn nữa.

Cô gọi phục vụ tính tiền, rồi không thèm nhìn về phía bàn của Dịch Trận Phong mà cất bước từ tốn đi ra ven đường gọi một chiếc xe, bỏ đi.

Vì để tránh nhỡ đâu gặp phải Kỷ Bắc nên cô không về nhà, cô tìm bừa một cái khách sạn nào đó rồi dùng thẻ học sinh để thuê phòng.

Diệp Tiên Tiên không muốn gặp bất kỳ ai, cô cần một nơi không bị ai quấy rầy, một không gian riêng tư.

Phòng khách sạn so với nhà cô thì sang trọng hơn nhiều nhưng lại thiếu mất thứ cảm giác gia đình.

Cô quấn khăn tắm rồi đưa váy cho người phục vụ mang đi giặt, nơi riêng tư kia của cô vẫn còn hơi đau, cô tự giặt sạch quần lót, đi tắm, vừa nằm xuống gối đã ngủ mất.

Trong giấc ngủ, gương mặt của lớp trưởng hiện ra mơ hồ, chỉ có duy nhất bờ môi của cậu ta là rõ ràng, lúc đóng lúc mở phát ra tiếng nói, Diệp Tiên Tiên cố hết sức để nghe nhưng những lời nói ấy giống như một làn gió, dập dờn thổi tan bên tai cô, không thể nghe rõ.

Bỗng nhiên trong tay xuất hiện một chiếc kéo, trong giấc mơ cô bị một cơn căm hận khống chế, đột nhiên cô đưa kéo về hướng thứ đồ kia của Dịch Trận Phong, rồi ‘bộp’ một tiếng rơi trên mặt đất, máu tươi tràn lan… Tiếng kêu thảm thiết đâm vào trong tai, cô sợ hãi, cất bước chạy, chạy không ngừng, chạy đến mức ngực phập phồng thở hổn hển, càng ngày càng mệt, càng ngày càng mệt, người phía sau vẫn như côn trùng bám riết, miệng thì kêu, “Diệp Tiên Tiên, cô bồi thường lại cho tôi…”

Vào lúc cô sắp bị bắt được thì bất chợt một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh kéo cô lại, cánh tay mạnh mẽ cường tráng vòng quanh người cô, ôm cô vào trong ngực hắn, không thể động đậy, “Chỉ có chiêu cỏn con này thôi hả?”

“Kỷ… Kỷ Bắc…”

“Nhóc lưu manh, em không thoát khỏi năm ngón tay của tôi đâu.”

“Á…”

Trên chiếc giường lớn trắng tinh, Diệp Tiên Tiên bị dọa cho giật mình tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ, chưa đến bảy giờ sáng. Mấy thứ kia còn chui cả vào trong mơ mà làm phiền cô, thật không thể tha thứ.

Tuy điện thoại để sang chế độ máy bay nhưng cũng không cản trở được việc cô chơi điện tử, Diệp Tiên Tiên chơi trò chơi trong chốc lát thì lại buồn ngủ, cô ở lì trên giường đến tận trưa thì phục vụ mới mang quần áo tới.

Làn da tràn đầy sức sống không cần thoa phấn cũng rất tươi đẹp. Nhưng để phối hợp với bộ váy nên cô tìm hiểu cách trang điểm, học kẻ mắt rồi bôi một chút son.

Cô không đội tóc giả mà buộc tóc lại sau gáy, như vậy vừa gọn gàng mà cũng tăng lên được mấy tuổi.

Diệp Tiên Tiên mặc váy, đeo kính râm rồi ra khỏi phòng. Thuận tiện mở video và làn đạn.

Hôm nay là thứ bảy, thang máy khách sạn có không ít người, cô vừa đi vào thì mấy người đàn ông đứng trong thang máy đều liếc mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ thống Livestream

Số ký tự: 0