Phần 77
2024-08-02 21:00:39
– Đại: Tao xin lỗi, tao để thua rồi.
– Tôi: Mày xin lỗi bọn tao làm gì, mày có lỗi đâu mà phải xin.
– Thành: Cũng được giải rồi, không sao đâu.
– Thịnh: Đúng đấy. Nếu không có bọn mày thì xóm tao bị loại từ vòng gửi xe rồi.
– Đại: Ừ. Mày cố lên nha Đức. Đánh vào mặt thằng kia cho nó bớt ngáo đi, đánh giùm phần tao nữa nha. – Nó đặt tay lên vai tôi.
– Tôi: Ừ.
Lúc tôi và thằng Hào chuẩn bị bước vào sân thì thằng Trí dìu nhỏ Vân đến xem trận đấu. Thấy nhỏ Vân tiến lại gần thì mặt thằng Hào vênh lên 90 độ. Nó còn chĩa ngón cái xuống đất sỉ nhục tôi. Tôi chẳng thèm để ý đến nó, mỉm cười gật đầu chào nhỏ Vân rồi tôi bước vào sân.
– Đức ơi, cố lên nha. – Đột nhiên nhỏ Vân hô lớn làm tôi giật mình.
Thằng Trí hơi ngỡ ngàng vì hành động đó của nhỏ Vân. Còn thằng Hào thì khỏi nói luôn. Cái mặt thằng Hào lúc đó trông tội dễ sợ, tôi phải cố gắng lắm mới không bật cười trước bộ mặt méo mó của nó.
Lệnh bắt đầu của trọng tài vừa phất lên thì nó nhảy bổ tới hòng giáng một cú trời sập vào mặt tôi, tôi tiến người lên làm nó mất thế rồi tặng nó một kình nhẹ xem như quà gặp mặt. Ấy thế mà cũng làm nó rớt mất cái lông ngỗng trước ngực. Ăn trọn một kình, nó ngã lăn quay ra đất rồi nhanh chóng bật tôm đứng lên lại đánh tiếp. Lần này nó lại bay tới giáng một cú đá vào vai tôi. Tôi dùng tay đỡ cú đá lại, nhưng ai ngờ tôi vừa đỡ được cú đá thứ nhất thì nó lại xoay người trên không dùng gót chân trái đá thẳng vào mặt tôi làm tôi hơi choáng váng.
– Tôi: Đẹp đấy.
– Hào: Dĩ nhiên rồi, còn nhiều cú đẹp hơn nữa dành cho mày này.
– Tôi: Vậy à? Tao mà không thử hết thì có lẽ hơi phí nhỉ?
– Hào: Vậy thử tiếp đi.
Nói rồi nó chạy thẳng tới lộn người dùng gót chân tấn công tôi từ trên xuống, tôi lại tiến lên vài bước làm nó hụt đà. Nó cũng nhanh trí phá cú đá đó đi và thay bằng cú đá ngang ngực tôi.
– Hự…
Ăn trọn cú đá, tôi lùi người về sau.
– Hào: Thế nào? Thử nữa không?
– Tôi: Hừ, mày tưởng như vậy thôi mà làm tao đau được à? Thử của tao đây này.
Tôi làm lại cú đá y chang của nó hồi nãy, nó cũng ăn trọn cú đá.
– Tôi: Cảm giác thế nào?
– Hào: Mày… mày được lắm.
– Tôi: Thử tiếp không?
– Hào: Có vẻ mày thú vị hơn tao nghĩ.
– Tôi: Còn hơn cả thế nữa.
Tôi vừa nói dứt câu thì nó chạy đến tung liên hoàn cước tấn công tôi.
– Tôi: Mày không định cướp lông ngỗng của tao đấy à? – Tôi vừa đỡ vừa nói.
– Hào: Đợi đến lúc mày nằm bẹp dí xuống đất rồi tao lấy từng cái cũng chưa muộn.
Nó cứ liên tục đá rồi lại đấm, đấm mỏi rồi lại đá. Tôi thì cứ đỡ… đỡ… đỡ và né. Lúc nó vừa lộ sơ hở thì ngay lập tức tôi tiến lên một bước lấy chân phải làm trụ rồi lên cùi chỏ vào bụng nó làm nó trợn mắt há mồm. Tôi tranh thủ rút hai cái lông ngỗng còn lại của nó.
– Tuyệt vời ông mặt trời luôn Đức ơi. – Thằng Thành hét lớn.
– Thịnh: Phải công nhận mày làm mấy cú đẹp thật. Bữa nào chỉ bọn tao với nha.
– Dũng: Mày giỏi lắm. Cố gắng thắng nốt trận sau nha.
– Tôi: Không biết nữa. Phải đánh mới biết.
– Ớt: Mà anh Đức ơi! Sao cái chị hôm bữa anh cõng lại về xóm Đồng?
– Tôi: À… ừm… anh cũng không biết nữa.
– An: Nước này Đức. – Thằng An xề đưa cho tôi chai nước khoáng.
– Lâm: Nào, mấy gái! Ra đây bóp vai cho anh Đức mau lên. – Thằng Lâm chỉ tụi con gái.
– LP: Ông đang nói ai vậy hả? Nói lại xem nào? – Nhỏ LP đứng dậy chống nạnh.
– Lan: Ông muốn chết hả? Dám gọi bọn này là gái. – Nhỏ Lan cũng chả vừa.
– Lâm: Chả lẽ gọi là trai à?
– Bảo: Tầm bậy. Gọi là vịt giời, haha.
Cả lũ cười ồ lên làm lũ con gái tức đỏ mặt và hậu quả của hai thằng Lâm Bảo là bị hội đồng tập thể. Bọn con trai bọn tôi thì ngồi cười hả hê.
Hết giờ giải lao, ông trọng tài lại ra sân gọi ba người cuối cùng lên bốc thăm. Trong ba lá thăm sẽ có một lá thăm may mắn trực tiếp qua vòng. Hai người còn lại thì phải tiến hành thi đấu để được vào vòng chung kết. Và kết quả là tôi phải đấu với thằng Trí, còn thằng kia thì qua vòng ngọt xớt.
Rồi thằng kia bước ra khỏi sân nhường chỗ cho tôi với thằng Trí.
– Trí: Cố gắng hết sức nha, tôi sẽ không chịu thua đâu.
– Tôi: Tôi cũng thế.
Rồi trận đấu bắt đầu. Phong cách đấu của thằng này hoàn toàn khác với thằng Hào. Thằng Hào thì hùng hổ háu đá, còn thằng này thì rất bình tĩnh, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nhưng với kỹ thuật rất cao. Mỗi đòn đánh nó tung ra tưởng chừng chẳng ăn thua gì nhưng nếu trúng một phát thì thốn đến tận rốn. Bằng chứng là đôi tay tôi đỡ phải mấy cú đấm của nó giờ đang tê rần lên.
– Trí: Đỡ được mấy đòn đó của tôi, cậu là người thứ hai đấy. – Nó nói mà mặt tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
– Tôi: Vậy người đầu tiên là ai?
– Trí: Một người con gái rất quan trọng đối với tôi.
– Tôi: Vậy tôi có vẻ vinh dự quá rồi.
– Trí: Đúng thế, nhưng đòn này thì cậu không thể phã được nữa rồi.
Nói xong nó lao nhanh đến, tôi đang quan sát xem nó sẽ ra đòn bằng chân hay bằng tay để mà đỡ thì bất ngờ nó ngồi xuống khi chỉ còn cách tôi chừng 1m.
– Chơi trò gạt chân à? Trò này xưa quá rồi. Tôi thầm nghĩ đồng thời rút chân trái về tránh đòn gạt chân. Nhưng ai dè nó xoay 1 vòng gạt chân tôi rồi tức khắc bật lên xoay người giáng một cước vào vai tôi làm tôi không kịp phản ứng.
Cú đá đó làm chân tôi khụy xuống đất, một cảm giác tê rần lên ở vai. Rồi nó đá bồi thêm một quả ngang mặt tôi làm tôi ngã vật ra sàn. Nó tranh thủ rút hai cái lông ngỗng trên người tôi trong lúc tôi đang phê đòn. Lúc nó gần chạm vào cái thứ ba thì tôi kịp thời hất tay nó ra và đạp nó lùi về sau. Tôi cố gắng đứng dậy.
– Tôi: Thấm đấy.
– Trí: Cậu được đấy, ăn quả đó mà vẫn đứng dậy được.
– Tôi: Dĩ nhiên. Đến lượt tôi.
Xong tôi lao lên sử dụng lung tung quyền đánh rối trí đối phương rồi bất ngờ đấm mạnh hai cái vào một điểm trên ngực nó làm nó thất thế rồi ngay lập tức phát thêm một kình vào ngay điểm đó làm thằng Trí ôm ngực ngã ngửa ra sau. Tôi chạy tới cướp lại hai cái lông ngỗng, cũng lúc tôi gần chạm được cái thứ 3 thì nó gạt phăng cánh tay tôi ra.
– Trí: Đau rồi đấy, kình lực cơ à.
– Tôi: Huề nhau thôi.
Rồi hai thằng cứ đánh qua đánh lại, thằng đánh thằng né và ngược lại. Mãi đến 30 phút sau mà vẫn chưa phân thắng bại. Lúc này cái nắng gắt đang đổ thẳng lên đầu bọn tôi, mồ hôi chảy thành dòng ướt hết đầu và áo. Mắt tôi bắt đầu mờ đi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể tôi chẳng còn trụ lại thêm được bao lâu.
Thằng Trí cũng chẳng khá hơn là bao, nó cũng đang thở phì phò như trâu, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại. Sức nóng của cái nắng đang dần thiêu đốt bọn tôi.
– Tôi: Cũng nên kết thúc rồi.
– Trí: Tôi đang tính nói thế đấy.
– Tôi: Một đòn quyết định luôn.
– Trí: Ok.
Tôi và nó đều lùi về sau lấy đà rồi lao hết tốc đến dồn hết lực vào một cú đấm.
– BỐPPP… BỐPPP. – Hai âm thanh khô khốc vang lên cùng lúc.
Cú đấm của tôi đã trúng đích và của thằng Trí cũng thế. Cũng may là hai thằng đều có ụp cái nồi cơm điện, nếu không thể nào với lực mạnh như thế cũng có thằng gãy răng.
Ăn trọn cú đấm, hai thằng đều đồng loạt ngã xuống do kiệt sức. Hậu phương của hai bên phải lên kéo xác hai thằng tôi về.
– Dũng: Mày sao rồi Đức? – Nó cởi cái nồi cơm điện trên đầu tôi xuống.
– Tôi: T… tao ổn… tao… chưa chết nổi đâu.
– Lâm: Mày đánh lì lắm, hay lắm.
– Bảo: Rưới nước cho nó mát này.
Xong thằng Dũng cầm chai nước rưới lên người tôi.
– Tôi: Đổ luôn lên đầu tao đi Dũng. Nóng quá! – Tôi thều thào.
– Dũng: Ok.
Xong nó cầm cả chai nước khoáng 1 lít tưới tôi như tưới cây.
Lát sau, ban giám khảo công bố kết quả là thằng Trí và tôi đồng giải nhì, thằng còn lại ngồi chơi được giải nhất do hai thằng tôi đã kiệt sức. Nghe xong kết quả mà mặt bọn thằng Hào trông tức lắm.
– Trí: Cậu đánh hay lắm. – Thằng Trí dìu nhỏ Vân tiến đến chỗ tôi.
– Tôi: Quá khen rồi, cậu đánh cũng hay lắm. – Tôi trả lời theo kiểu lịch sự.
– Trí: Nếu có thể, tôi mong được kết bạn với cậu. – Nó đưa bàn tay phải ra.
– Tôi: Dĩ nhiên là được. – Tôi cũng đưa tay phải ra bắt tay với nó.
– Trí: Giới thiệu với mọi người đây là…
– Vân: Không cần đâu, họ là bạn Vân, Vân học chung lớp với họ.
– Trí: Vậy ra mọi người quen nhau à?
– Tôi: Ừ.
– Vân: Đầu Đức… sao lại… – Nhỏ Vân ngập ngừng.
– Tôi: Tại Đức sơ ý bị té thôi.
– Dũng: Thế mà hôm qua mày bảo là đập muỗi.
Nhắc đến đó, bọn lớp tôi với lũ nhỏ lại cười rộ lên. Còn nhỏ Vân với thằng Trí thì đực mặt ra chả hiểu gì.
– Xem như hòa đi, nhưng vẫn còn mấy môn khác. Đừng vội mừng. – Thằng Hào tiến tới phá hỏng không khí.
– Thịnh: Bọn tao sẽ không quên đâu.
– Hào: Thế thì tốt. Cứ chờ mà xem. – Rồi nó quay sang thằng Trí với nhỏ Vân. – Chúng ta về thôi.
– Vân: Hào về trước đi, Vân đi chơi với bạn Vân một chút.
– Hào: Vân đi với bạn ư? Mới vừa quen mà Vân muốn đi chơi chung với bọn nó à?
– Lâm: Cho chú nói lại đấy, ai bảo là bọn này mới quen Vân?
– Vân: Hào yên tâm, họ là bạn chung lớp với Vân.
Thằng Hào ngu người luôn, tưởng rằng nó sẽ bỏ cuộc. Ai ngờ nó lấy phụ huynh ra ngăn cản.
– Hào: Vân mà đi thì chú sẽ lo lắng đấy.
– Vân: Hào cứ bảo là Vân đi với Đức, ba Vân sẽ không nói gì nữa đâu.
Thằng Hào nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nên câm lặng không nói thêm câu nào nữa, rồi nó hậm hực giậm chân bỏ đi. Trước khi đi nó không quên lườm tôi bằng ánh mắt căm phẫn.
– Trí: Vậy cậu trông Vân giùm tôi nha.
– Tôi: Ừ, yên tâm đi.
– Vân: Trí khỏi lo, Vân tự lo được mà.
– Trí: Đến 5h Trí qua đón Vân nha.
– Tôi: Không cần đâu, đến chiều tôi đưa Vân về cho.
– Trí: Vậy thì…
– Vân: Nhớ về sớm chứ gì.
– Trí: Ừ.
– Vân: Biết rồi ông cụ. – Nhỏ Vân cười tươi.
Rồi thằng Trí để nhỏ Vân lại và nó về trước.
– Tôi: Sao hôm qua Đức qua hỏi thì dì vú bảo Vân đi ăn giỗ mà.
– Vân: Ừ, đám giỗ 3 năm của ông ngoại Vân.
– Tôi: Ừm, hai anh em đó là…
– Vân: Là hai người bạn duy nhất và thân nhất của Vân trong suốt 9 năm qua.
– Tôi: Vậy suốt 9 năm qua Vân chỉ có hai người đó là bạn thôi ư?
– Vân: Cũng không hẳn, hồi năm ngoái Vân có quen thêm được một cô bạn nữa. Cô ấy rất hòa đồng và dễ gần. Hai đứa tui đang chơi rất thân thì nhà tui chuyển về đây nè. – Giọng nhỏ Vân hơi buồn.
– Tôi: Vậy lúc trước chắc Vân cô đơn lắm hả?
– Vân: Ừ. Nhưng giờ thì hết rồi vì tui quen được rất nhiều bạn. Nhờ ông cả đó.
– Tôi: Sao lại nhờ Đức?
– Vân: Vì ông là người bạn đầu tiên tui quen ở đây và đã giúp tui quen thêm nhiều bạn.
– Tôi: Đó là do Vân cả chứ Đức có giúp được tí gì đâu. – Tôi gãi đầu giấu ngượng.
– Vân: Mà Đức nè. – Đột nhiên nhỏ gọi tên làm tôi giật mình.
– Tôi: Hả?
– Vân: Tặng Đức nè. – Nhỏ Vân không biết lấy từ đâu ra cái đồng hồ đeo tay màu vàng chìa ra.
– Tôi: Tặng Đức á?
– Vân: Ừ. Quà noel đó. Hôm noel tính tặng ông rồi mà không gặp ông. Giờ tặng bù nè.
– Tôi…
– Vân: Trời, nhận đại đi. Mấy bạn dòm ngó quá trời rồi kìa.
Tôi quay qua thì mới thấy, bọn nó đang chằm chằm nhìn hai đứa tôi như thể xem phim hàn xẻng 3d ấy.
– Tôi: Chúng mày đi trước không lo đi đi, dòm ngó cái giề?
– Anh ơi, tặng anh nè. – Thằng Lâm õng ẹo nhái giọng con gái.
– Bảo: Thiệt là cảm động quá đi mà, ta thiệt yêu nàng quá đi. – Thằng Bảo nhái giọng phim chưởng.
– Lâm: Anh kì quá hà, mấy bạn nghe thấy hết rồi kìa.
– HAHAHA… – Cả lũ cười lớn làm hai đứa tôi thẹn đỏ mặt.
– Hùng: Nào, chàng nhận mau đi kẻo nàng buồn.
– Long: Chảnh chó không nhận nhả mày? Nó không lấy thì Long lấy cho Vân ơi.
– LP: Nhận đại đi ông ơi.
Cuối cùng dưới áp lực của số đông tôi đành nhận món quà của nhỏ Vân mặc dù trong lòng tôi… cũng muốn nhận lắm, hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro