Phần 65
2024-08-02 21:00:39
Uống nước xong lớp tôi lại kéo nhau ra sân xem các lớp kia đá. Tôi thì cáo lui trước để đưa nhỏ Vân về rồi qua nhà nhỏ Phụng để mà tập văn nghệ nữa.
Nhỏ Vân có vẻ khoái đi xe đạp lắm, đi đường mà nhỏ Vân cứ lảm nhảm hát rồi lâu lâu lại nghiêng người nhún nhún theo nhịp điệu bài hát. Nhìn thái độ trẻ con của nhỏ Vân lúc đó mà nói học lớp 10 thì chắc chẳng ai dám tin. Dừng xe lại trước cánh cổng cao ngất ngưởng, tôi với tay bấm chuông.
– Kính koong. – Tiếng chuông cổng vang lên làm tôi giật mình mặc dù đây là lần thứ hai tôi bấm chuông.
Lát sau, một người phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi ra mở cổng.
– Cái Vân về đấy à.
– Vân: Vâng, con về rồi vú.
– Tôi: Cháu chào bà.
– Cậu là…
– Tôi: Cháu là bạn của Vân.
– Hình như lần trước cậu là người đưa cái Vân về.
– Tôi: Dạ.
– Hóa ra người mà cái Vân hay nhắc là cậu à?
– Tôi: Nhắc gì ạ?
– Vân: Vú này!!! – Nhỏ Vân nhăn mặt.
Bà biết ý không nói nữa. Bà ấy với tôi đỡ nhỏ Vân vào nhà. Vừa bước qua cánh cổng đập vào mắt tôi là một vườn cây kiểng, cây bon sai và bao nhiêu là hòn non bộ được đặt giữa một cái hồ lớn. Xung quanh hai bên hồ còn được đặt thêm các chậu mai và các chậu kiểng khác. Có một cây cầu gỗ (không biết gỗ thật hay gỗ giả nữa mà trông đẹp mê li con bò cười) bắc qua giữa hồ để đi vào nhà. Tôi để ý phía bên phải cái hồ có một con đường bê tông lớn, có lẽ là để cho ô tô ra vào. Khi đi ra giữa hồ tôi còn thấy mấy đàn cá kiểng đang bơi tung tăng đẹp lắm.
Tôi đưa nhỏ Vân vào đến cửa rồi về.
– Vân: Lỡ vào đến đây rồi, vô uống miếng nước đã rồi về.
– Tôi: Thôi, Đức bận rồi. Để bữa sau nha.
– Vân: Lần trước Đức cũng nói câu này rồi.
– Tôi: Đức bận thật mà.
– Vân: Uống miếng nước thôi mà, không mất nhiều thời gian của Đức đâu.
Nhỏ Vân nói vậy nên tôi đành vào trong theo nhỏ vậy. Cánh cửa vừa mở ra là có một luồng không khí hơi lạnh tỏa ra. Lúc ấy tôi còn đang tưởng là sẽ có yêu quái nhảy ra vồ lấy tôi như vồ Đường Tăng ở trong Tây Du Ký ấy. Bên trong ngôi nhà được thiết kế theo kiểu méo gì tôi cũng chẳng biết do từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ có thấy cái kiểu kiến trúc này bao giờ đâu. Tôi ngó đi đâu cũng thấy toàn cửa với cửa, giống kiểu mê cung vậy. Tôi ngồi vào chiếc ghế gỗ chạm hình con rồng đợi bà vú mang nước lên.
– Ấy chết, ghế đó là của ông chủ, không ai được ngồi đâu. – Bà vú hốt hoảng.
– Tôi: Dạ cháu xin lỗi, cháu không biết ạ. – Tôi liền đứng bật dậy luôn.
– Bà vú: Cậu ngồi chỗ kia kìa. – Bà ấy chỉ vào góc trong của cái ghế dài bên trái.
Tuy hơi thắc mắc nhưng tôi vẫn răm rắp nghe theo mà vào trong góc ghế ngồi im.
– Nước của cậu đây.
– Tôi: Cháu cảm ơn.
– Bà vú: Cậu với cái Vân quen biết lâu chưa?
– Tôi: Từ hồi đầu năm ạ.
– Vậy mà con bé chịu để cho cậu chở về ư?
– Tôi: Là sao ạ?
– Từ trước tới giờ ngoài ông bà chủ ra thì con bé không cho bất kỳ ai chở cả. Do vậy nên ông chủ phải tự lái xe mặc dù có tài xế riêng. – Bà vú chậm rãi giải thích.
– Tôi: Vì sao vậy ạ?
– Vì…
– Vú ơi, đỡ con xuống với. – Giọng nhỏ Vân trên phòng vọng xuống cắt ngang câu trả lời của bà Vú.
Bà vú lại lật đật lên tầng hai đỡ nhỏ Vân xuống. Nhỏ Vân đi xuống với bộ đầm chấm bi ngắn, tóc cột hai chỏm hai bên. Trông cũng dễ thương phết đấy. Trên tay nhỏ còn cầm hộp kẹo to đùng.
– Vân: Tặng Đức nè.
– Tôi: Sao lại tặng Đức?
– Vân: Coi như là cảm ơn ông đã chở tôi về.
– Tôi: Có gì đâu mà. Thôi Vân cất vào đi. Nhiều vậy Đức không dám nhận đâu.
– Vân: Ông đang chê ấy hả?
– Tôi: Không không, nhưng mà…
– Vân: Nếu không chê thì không có nhưng nhị gì hết.
Nhỏ Vân cứ dúi hộp kẹo vào tay tôi nên tôi đành miễn cưỡng cầm lấy mặc dù trong lòng cũng khoái lắm, hehe.
Ngồi nói chuyện thêm vài câu thì tôi tranh thủ về để qua nhà nhỏ Phụng vì đã hứa là 2h chiều tôi sẽ sang đó tập văn nghệ.
– Tôi: Hộc hộc… xin lỗi Đức đến… hộc… trễ. – Tôi ngồi phịch xuống hiên nhà nhỏ Phụng thở hồng hộc.
– P: Trời, muộn cũng có sao đâu. Phụng có đi mất đâu mà phải đạp xe gấp thế? Xem này, mồ hôi mồ kê nhễ nhại luôn. – Nhỏ Phụng đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy.
– Tôi: Hềhề, sợ để Phụng đợi lâu Phụng lại giận Đức.
– P: Đức nghĩ Phụng nhỏ mọn vậy hả? – Nhỏ Phụng đập nhẹ vào vai tôi giả vờ dỗi.
– Tôi: Hồi nãy Đức không nghĩ vậy nhưng giờ thì có đấy.
– P: Hứ, biết ngay mà. – Nhỏ Phụng giở chiêu “véo thần sầu quỷ khóc” ra.
Đúng là con gái có chiêu này lợi hại thật, đau thấy má ra luôn. Tôi nói mãi nhỏ Phụng mới tha cho tôi.
– P: Phụng tạm tha cho đấy. – Nhỏ Phụng lườm tôi một cái sắc như muốn đứt da mặt luôn. – Tôi: Thôi, không đùa nữa. Tranh thủ tập nhanh đi.
– P: Tập bài nào trước đây?
– Tôi: Đức tính là giờ mình ngồi nghĩ kịch bản cho tiết mục kịch đi. Chứ tập mấy bài múa ấy riết cũng chán. Với lại bữa giờ lo múa mà chưa đá động gì đến gì đến kịch nữa.
– P: Ừ, vậy cũng được.
Rồi hai đứa tôi ngồi vừa nghĩ vừa bàn nhau sao cho kịch bản không bị nhàm chán. Đến tầm 4h tôi lại phải về võ quán để tắm rửa rồi chuẩn bị dạy lớp võ. Hầyzz!!! Không biết a. Trường đến chừng nào mới chịu về đây nữa.
Hôm sau, tôi trực tiếp xuống sân chỉ đạo đội nữ đá banh. Còn nhỏ Vân thì đã được cô đặc cách cho mượn chỗ ngồi ở hàng ghế của giáo viên.
– Tôi: Đá hết sức vô nha, lớp mình mà thắng là Đức dẫn cả lũ đi ăn kem xả láng mệt nghỉ. – Tôi nháy mắt.
– Ôh yeahh!!! – Nghe đến ăn là cả lũ sáng bừng mắt lên.
Theo thủ tục, đầu tiên là vào sân xếp hàng nghe trọng tài lảm nhảm một hồi rồi phân chia.
Địa bàn. Lớp tôi được quyền chọn sân. Sau khi đội hình đội ngũ được sắp xếp xong thì tôi đưa cánh tay kéo cùi chỏ xuống ra hiệu quyết thắng.
Đội liên quân (LQ) trông mặt ai cũng tự tin đắc thắng lắm. Tiếng còi bắt đầu của trọng tài vừa vang lên thì tiền đạo áo số 5 dẫn bóng xông lên với sự yểm trợ của áo số 3 ở cánh trái và số 7 ở cánh phải. Thấy bóng, nhỏ Dương liền lao tới cướp.
– Lan, Hoa kèm người vào kìa. – Tôi cố la lớn.
Nhỏ Dương vừa lao tới thì nhỏ số 5 chuyền bóng sang cánh trái cho nhỏ áo số 3.
– Tôi: Hoa! Chặn bóng lại.
Nhỏ Hoa như vẫn đứng như trời trồng mặc kệ bóng lăn ngay trước mặt. Nhỏ số 3 nhanh chóng vượt lên dẫn bóng vượt qua nhỏ LP dễ dàng và tiến sâu vào vùng cấm địa. Nguy thật, phía bên phải còn nhỏ áo số 7 đang chạy lên tiếp trợ nữa chứ, không biết một mình nhỏ Ly có chống nổi không đây.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, một cú sút bổng đã được 7.
Phát ra, hiện giờ bóng đang bay khá nhanh tiến vào khung thành. Nhỏ Ly chạy theo hướng bóng và:
– BỤP. – Quả bóng đã nằm gọn trong tay nhỏ Ly. Thật không uổng công phí sức tôi bỏ thời gian vất vả huấn luyện.
Bóng lại được chuyền lên, nhỏ Lan hơi lóng ngóng dẫn bóng từ từ lên. Từ hai bên, nhỏ số 5 và 7 đang lao nhanh vào hòng cướp bóng, nhỏ Lan đợi hai nhỏ kia đến gần rồi co chân chuyền bóng ra giữa sân, nơi mà nhỏ Dương đang chờ sẵn. Chỉ chờ có thế, vừa nhận được bóng là nhỏ Dương nhanh chóng dẫn bóng vượt qua nhỏ hậu vệ số 8 rồi dẫn bóng nhanh vào vòng cấm địa. Khi chỉ còn cách khung thành chừng 5m nhỏ Dương quyết định dứt điểm.
– Binhhh. – Bóng bay khá căng.
– Không vào, bóng đã đập cột dọc và bay ra ngoài. Thật tiếc cho 10a7 vì đã bỏ lỡ mất cơ hội mở đầu tỉ số. – Thằng bình luận viên lớp 11b3 to mồm.
– Tôi: Lùi về Dương ơi, kèm số 5 vào kìa Lan.
Bóng lại được chuyền lên. Số 7 hiện đang dẫn bóng lên trong sự cản phá của nhỏ Dương, nhỏ kia thấy không ổn nên đánh bóng xuống cho số 3. Nhỏ LP bỗng chạy lên cắt ngang đường bóng rồi đá lên cho nhỏ Dương.
– Chết rồi, nhỏ Dương bị kèm chặt rồi.
Tuy giữ bóng trong chân nhưng nhỏ Dương đang bị hai nhỏ số 8 và 5 ép góc. Trong lúc nguy cấp, nhỏ Dương đánh liều sút banh lọt qua háng nhỏ số 8 và đã thành công. Nhỏ Lan chạy lên chiếm bóng và sút luôn ở khoảng cách tầm 9m. Sút xong nhỏ té ngửa ra sân luôn (chắc là trượt chân).
– VÀOO!!! – Cú sút ngoạn mục đã trực tiếp ghi điểm mở tỉ số cho lớp tôi.
Vừa lúc đó, tiếng còi báo hiệu hết hiệp 1 của trọng tài vang lên.
– Tôi: Hoa kèm người cho chắc vào, cả Lan nữa. Hôm bữa tập ngon lành lắm cơ mà.
– Hoa: Nhưng mà nó cứ run run thế nào ấy.
– Tôi: Sao mà run?
– Hoa: Tại đông người quá.
– Tôi: Vậy mà cũng run. Cứ xem họ là những người vô hình đi. Đừng để ý vào họ là được à.
– Hoa: Ừ.
Xong lại ra đấu hiệp hai. Lần này đội tôi dẫn banh trước, nhỏ Dương dẫn banh lên vượt mặt hai nhỏ tiền đạo số 5 và 3, rồi vượt nốt số 7. Còn lại nhỏ hậu vệ thì cũng bị nhỏ Dương bỏ rơi mất. Nhưng vừa qua được nhỏ hậu vệ thì nhỏ Dương đánh mất bóng do thủ môn bên kia chạy lên cướp bóng. Cứ thế hai bên cứ ì ạch khủng bố nã pháo nhà nhau ầm ầm vậy. Đến hết hiệp hai mà hai bên vẫn bất phân thắng bại mà trong khi đó cả hai bên đều đã thấm mệt. Hết giờ, hai bên sẽ đá penalty để phân định thắng thua.
– Tôi: Cố gắng bắt nha Ly.
– Ly: Ok. Vì chầu kem.
– Tôi: Ừ, chầu kem.
Lượt đầu tiên, nhỏ số 8 lên sút đầu tiên. Một cú lăn bóng nhẹ nhàng đến khung thành làm cho lớp tôi đỡ được một trái. Đang mừng thì nhỏ Lan làm tôi thất vọng vì giống như nhỏ số 8 kia. Cứ tiếp tục thế, trái thứ hai, thứ 3, thứ tư cũng vẫn vậy. Chẳng có bên nào đá vô được. Hiện giờ chỉ còn lại mỗi nhỏ Dương với nhỏ số 5 là chưa sút.
Rồi nhỏ số 5 đặt bóng vào vị trí và lấy đà.
– Bốpp… víu… beenggg!!! – Một pha bóng hiểm nhắm vào góc chữ A bên trái khung thành với lực khá mạnh như cũng mai nhỏ Ly bay người phá bóng kịp thời.
– Dương ơi cố lên.
– Cố lên.
– Sút đi.
– Sút vào anh cho hai con bò.
Khán giả đứng ngoài cổ vũ rất nhiệt tình.
Nhỏ Dương hít một hơi dài rồi từ từ lao nhanh dần đến và:
– Bốp… víuu… beenggg!!!
– Hoéttt!
Vâng tỉ số đã được mở vào giây phút cuối cùng của trận đấu. Cú sút của nhỏ Dương tuy bị phá đập vào cột dọc nhưng may sao bóng lại bật trở lại vào lưới.
Bọn liên quân thì đứng đực mặt ra chẳng hiểu gì, còn bọn lớp tôi thì nhảy cẫng lên. Bọn nó vui một phần là vì thắng, còn phần còn lại là do sắp được ăn kem free xả láng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro