Phần 47
2024-08-02 21:00:39
Sáng hôm sau.
– Đức! Đức! Dậy đi, sao lại ngủ ngoài này vậy? – Nhỏ Lan gọi.
– Em: Oáp!!! Chắc là Đức ngủ quên. Ủa mà Lan chuẩn bị đi lên trường hả?
– Lan: Ừ.
– Em: Hôm nay là thứ mấy vậy?
– Lan: Thứ hai, hôm nay lên nhận lớp thôi.
– Em: Ừ, vậy không đi chắc không sao đâu.
– Lan: Để Lan xin phép cho. – Nhỏ này đá lông nheo một phát.
– Em: Là sao? Sao Lan xin phép được.
– Lan: Mai mốt khắc biết.
Nhỏ này lại đá lông nheo phát nữa rồi đi ra cửa. Em gãi đầu gãi tay rồi đi vệ sinh cá nhân. Nhưng khốn nạn thay ở trong này không có bot với P/s nên không vệ sinh cá nhân được. Em đành súc miệng chay với lấy tay tạt nước lau mặt đỡ vậy. Vừa vệ sinh cá nhân xong thì có tiếng người ồn ào bước vào.
– A. Trường: Khỏe chưa Đức?
– Em: Em yếu bao giờ mà khỏe.
– Không yếu, thế hôm qua ai mềm như cọng bún bị vác vào đây vậy ta. – Thằng Tư từ ngoài cửa bước vào sau cùng.
– Em: Ủa, sao chú biết anh vào đây?
– Tư: Thì em vác anh vào đây chứ ai nữa. Hỏi lạ nhầ.
– Em: Hả? Thật không?
– Thông: Thật, mày ngồi xuống giường rồi nghe tao tường thuật lại chi tiết vụ việc hồi chiều hôm cho tất cả mọi người được hóng hớt biết thêm tình hình. – Thằng này hắng giọng rõ oai. – Vào lúc 5h chiều hôm qua, tại đoạn đường XYZ đã xảy ra một vụ hội đồng khủng khiếp, và đây là những nạn nhân chiều hôm qua. Anh Đức đã bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, gãy tay, què chân, đứt tờ rym. Nhưng cũng may trong lúc nguy hiểm, tôi đã nhanh chóng đi tìm cứu trợ đánh bọn kia te tua bầm dập… blabla…
– Em: Mày có tin là mày te tua bầm dập luôn không hử? – Em lừ mắt. – Mà hôm qua ai đến giúp vậy?
– Thông: Tư đại ca nè. Nó kéo cả beng gần 100 thằng ra vặn cổ bọn kia luôn. – Nó chỉa hai tay về phía thằng Tư.
– Tư: Lấy đâu ra mà trăm thằng, có mỗi 7 thằng chứ mấy.
– Em: Ồ, vậy mà tao tưởng mày sợ quá nên chạy mất dép rồi chứ Thông.
– Thông: Mày coi thường anh em quá.
– Em: Vậy xử lý được bọn nó không Tư?
– Tư: Yên tâm đi, đảm bảo bọn nó không có thằng nào dám bén mảng xuống đây nữa đâu. – Thằng Tư khẳng định chắc nịch.
– Em: Ừ, được vậy thì tốt rồi. Anh cảm ơn chú, với lại cho anh gửi lời cảm ơn đến mấy thằng đó nha Tư.
– Tư: Không có gì đâu. Anh em trong nhà cả thôi.
Lởn vởn một lúc buổi sáng xong chờ ông bác sĩ lên kiểm tra này nọ gì đó nữa thì mãi đến trưa em mới được thả về.
Đúng là về nhà có khác, thoải mái hơn khi ở bệnh viện gấp vạn lần.
Lúc em đang sì sụp húp tô mì cùng anh Trường thì nhỏ Lan từ ngoài bước vào mà chả thèm bấm chuông, mặt thì cứ hằm hằm như thế này này.
– Em: Em no rồi, em lên phòng ngủ một lát nha anh Trường. – Em dự là sắp có bão nên kiếm cớ chuồn trước.
– A. Trường: Ăn thêm đi chứ, mới ăn được có tí mà.
– Em: Thôi em no rồi.
Nói xong em phi luôn vào phòng nhưng bị nhỏ Lan lôi ngược lại.
– Lan: Ông ra đây tui biểu, nhanh lên!
– Em: Thôi, Đức hơi mệt, có gì đến chiều nói sau ha.
– Lan: Không, ra đây MAUUU!!!
– Em: Hic, lủng cả màng nhĩ rồi. Có cần hét to thế không?
– Lan: Ông thi cử cái kiểu gì vậy trời, nhìn xem. Toán 1. 25, Văn 1. Oai quá ha. – Nhỏ này đập tờ giấy báo điểm vào mặt em.
– Em: Có gì đâu? Vẫn dư điểm để đậu vào trường mà.
– Lan: Đủ nhưng mà ông có biết người ta chia lớp theo cái điểm này không hả?
– Em: Là sao?
– Lan: Nghĩa là ông bị đẩy vào cái lớp bết nhất khối 10 đấy, học hành kiểu đó hả?
– Em: Xời, tưởng gì, vậy cũng có sao đâu. – Mặt em vẫn tỉnh bơ, còn nhỏ Lan thì tức xì khói đầu. – Mà Đức vào lớp nào thì có liên quan gì đến Lan đâu mà sao Lan cứ cuống lên thế?
– Lan: Tại… – Nhỏ này định nói gì đó nhưng do anh Trường đang ngơ ngác nhìn thì lại thôi. – Hừ, không thèm nói với ông nữa. Mặc kệ ông luôn.
Nói xong nhỏ này ngoảnh mông bỏ về.
– Em: Thế là sao anh Trường?
– A. Trường: Chịu. – Anh Trường nhún vai rồi cắm đầu ăn tiếp.
Em mặc kệ, vô giường nằm thiền dưỡng sức cho khỏe.
Hai ngày sau, vòng bán kết giải đấu võ thuật lại tiếp tục diễn ra sau 3 ngày tạm hoãn để các thí sinh dưỡng sức.
Hôm nay khán giả đi xem đông đến nghẹt thở luôn.
– Thông: Đông quá ha mày.
– Em: Ừ.
– Thông: Ủa nhỏ Lan với nhỏ Mỹ đâu? Sao không thấy tụi nó đi cổ vũ cho mày vậy?
– Em: Tao biết chết liền, à nhỏ Mỹ kìa. Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền.
– Mỹ: Ắt xì!!! Hai người đang nói xấu Mỹ phải không.
– Em: Đâu có đâu.
– Thông: Làm gì có, mà sao Mỹ đến muộn thế? Làm anh ấy đứng ngồi không yên mãi.
– Em: Này thì không yên này. – Em sút mông nó một phát.
– Mỹ: Tại Mỹ đi mua vài thứ thôi. Mà sức khỏe Đức đỡ chưa?
– Em: Dư sức vật con bò con rồi. Yên tâm, hehe.
– Mỹ: Ghê nhỉ? Đức mà thua thì về đây biết tay Mỹ.
– Em: Thua thế nào được mà thua, hehe.
– Mỹ: Ừ, cứ chủ quan đi. Đến lúc thua thì đừng trách nhá. – Nhỏ này gầm gừ từng chữ, tay bẻ rôm rốp làm em thấy hơi lạnh sống lưng.
– Em: Rồi rồi. Ra xem mấy người kia thi đấu kìa.
Cặp đầu tiên là hai thí sinh của hai võ quán karate ở BL số 7 và BG số 2. Đầu tiên, thí sinh số 7 tấn công khá nhanh với kỹ thuật tốt và áp đảo luôn đối phương nhưng các đòn đánh lại dường như không có tí lực nào cả. Thí sinh số 2 thì thủ thế ở giai đoạn đầu rồi canh lúc số 7 lộ sơ hở thì ra một cú nốc ao ghi bàn luôn.
Cặp thứ hai là số 16 gặp số 19. Về ngoại hình thì ta có thể thấy số 19 chiếm ưu thế hơn nhờ cái xác to như con tịnh. Nhưng không vì thế mà kết luận số 16 sẽ thua cuộc được. Tên số 16 này liên tục ra đòn nhưng tên số 19 không hề hấn gì. Nhưng nếu để ý kĩ thì ta thấy tên số 16 này tuy liên tục ra đòn nhưng tất cả những đòn đánh đó đều nhắm trúng vùng bẹ sườn bên hông của tên số 19. Chẳng mấy chốc tên số 19 phải dừng cuộc chơi.
Còn trận đấu thứ 3 là của tên số 25 và số 1. Tên số 1 này có vẻ thảm nhất từ đầu cuộc thi đến giờ do bị tên số 25 liên tục lên gối vào bụng. Và số phận thằng số 1 không khác gì thằng số 19.
Đến lượt em, em gặp thằng số 21, là đại sư huynh của võ quán Taekwondo ở TX. Nói chung thể hình thằng này có vẻ chất hơn em nhưng chưa biết kỹ thuật đến đâu.
Em mở đầu bằng một cước xoay ngang mặt hắn nhưng bị hắn tung một cước y chang hòng phá giải nhưng nó đã sai lầm. Nghĩ sao lại đi solo độ cứng chân của em chứ.
Sau đó em liên tục áp đảo đối phương bằng các đòn chặt, chẻ, đá, lên gối làm hắn không kịp trở tay.
Còn trận cuối cùng thì em không xem vì bị bọn thằng Thông lôi đi ăn mừng tiếp.
– Em: Ăn riết, tao mập lên thì ngày mai đấu làm sao. Quan trọng hơn là tao mà mập lên thì lỡ sau này tao ế thì sao? Ai chịu trách nhiệm đây?
– Mỹ. – Cả đám kia đồng thanh báo hại em với nhỏ Mỹ ngượng chín mặt.
Còn về nhỏ Lan từ sau cái chuyện hôm nọ mà giận em luôn hay sao ấy. Em qua bên đó thì nhỏ này trốn trên phòng tránh mặt em. Mà rõ ràng em có làm gì đâu mà lại giận em không biết nữa.
Hôm sau em lên trường lao động với chép thời khóa biểu luôn. Em dò theo tìm lớp 10a7 (cuối khối) rồi vào trong ngồi như thật vậy. Phòng này phải nói là được cái gần nhà vệ sinh nhất, chỉ cách nhà vệ sinh chưa đầy 5 bước chân nên mỗi lần đi vệ sinh đỡ phải chạy xa.
Chừng 5 phút sau, gvcn bước vào. Theo em biết cô này tên Huyền, mới khoảng gần 30 tuổi và rất xinh. Quả là không uổng công em cố tình thi vào cái lớp này. Qua loa màn chào hỏi là đến phần lau dọn lớp học và làm cỏ ở khu vực nhà trường chỉ định.
Lúc cả lớp đang di chuyển đi làm cỏ thì hai thằng ôn thần chạy lại.
– Đại: Thưa cô em đến muộn.
– Cô: Ừ, không sao. Em cùng lớp đi làm cỏ ở đằng sau luôn nào.
– Đại: Dạ.
Còn thằng Thuấn thì chạy tiếp lên lầu.
– Em: A, thằng cờ hó. Mày cũng vô đây à.
– Đại: Ớ Đức, gặp anh em rồi. Haha.
– Em: Sao mày học lớp này?
– Đại: Tao thi rớt trường trên đó.
– Em: Đệch, trường đó lấy có 26 điểm mà mày cũng rớt được á? Tao có nghe nhầm không vậy?
– Đại: Thật mà, tao có biết làm cái gì đâu.
– Em: Vậy còn thằng Thuấn?
– Đại: Nó cũng rớt, trường chuyên lấy 45 điểm mà nó được mỗi 39 điểm nên rớt luôn.
– Em: À, thì ra là vậy. Vậy là tao lại học với anh em rồi. Haha.
– Cô: Hai em làm đi, tranh thủ xong sớm rồi ta vào lớp giải quyết thêm một số vấn đề nào.
– Dạ. – Hai thằng đồng thanh.
Làm xong bọn em lại kéo nhau về lớp để phân chia địa bàng và chép thời khóa biểu.
– Các em ghi đầy đủ thông tin vào tờ giấy này rồi nộp lại cho cô nha.
Cô phát cho mỗi đứa một tờ giấy nhỏ để điền sơ yếu lý lịch vào đó. Xong xuôi là vấn đề chỗ ngồi. Nhìn chung tổng thể lớp em được 38 đứa thì chỉ được mỗi 6 con cá sấu hai lưng với ba nhỏ trông tạm ổn thôi, còn lại là 29 thằng đực rựa. Không biết cô sắp thế nào mà cho em ngồi bàn thứ hai dãy ngoài cửa. Chả lẽ trông em nhỏ đến vậy à? Cũng may ngồi cạnh em là nhỏ kia trông được được chứ không thì em chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro