Hành trình tuổi thơ

Phần 43

2024-08-02 21:00:39

Phần 43
Đến tối, sau khi dạy võ xong thì em với nhỏ Lan lại đi dạo. Hôm nay em dẫn nhỏ này ra công viên ngắm cảnh.

– Em: Lan tập dưỡng sinh bao giờ chưa?

– Lan: Chưa.

– Em: Có muốn tập thử không?

– Lan: Điên à, tui tập ai coi. Mà trông tui già lắm hay sao mà kêu tui tập cái đó?

– Em: Vậy trẻ là không được tập hả?

– Lan: Không phải, ý tui là…

Đang nói bỗng nhỏ Lan khựng lại, dường như nhỏ này trông thấy điều gì đó. Em nhìn theo hướng nhỏ Lan đang chăm chăm nhìn vào thì thấy thằng tóc xù màu vàng hồi trưa chở nhỏ Lan về đang ngồi ghế đá ôm con nhỏ nào đó? Nhìn mặt nhỏ Lan lúc ấy biểu cảm thôi rồi.

– Em: Ơ, bên này có kẹo nè. Qua đây ăn kẹo đi. – Em chỉ vào hướng khác.

Nhỏ Lan vẫn đứng trơ ra đó nhìn hai đứa kia đùa giỡn vui vẻ với nhau. Một lát sau nhỏ Lan bước tới chỗ ghế đá rồi không nói không rằng tát thằng đó một phát rõ mạnh.

– Lan: ĐỒ KHỐN NẠN!!! Nhỏ Lan như hét vào mặt thằng đó. Thằng đó tức giận đứng dậy đẩy nhỏ Lan ngã xuống đất, thấy vậy em liền chạy tới. Nó đẩy ngã nhỏ Lan xong còn vung tay định đánh nhỏ Lan nhưng bị em đưa tay cản lại.

– Lan: Đồ khốn nạn, anh nói yêu tôi mà giờ anh làm cái trò gì thế hả? Anh yêu tôi mà ngồi đây ôm ấp cô ta thế này à? Hả? – Nhỏ Lan thét lên trong uất nghẹn.

– Hừ, cô tự nhìn lại bản thân mình đi rồi hẵng nói. Chẳng phải cô cũng đang đi với thằng chó này à? Cô không có tư cách mắng tôi. – Thằng đó gằn từng chữ.

Vừa dứt câu là thằng đó bị em tương luôn cho một phát vào mặt ngã luôn xuống ghế.

– Thằng chó mày dám đánh tao?

– Em: Tại sao tao không dám? Tao đánh mày vì hai tội lớn. Thứ nhất là tội mày sỉ nhục tao, thứ hai là tao chúa ghét ba cái thể loại con trai như mày. Mày bêu xấu mặt mũi đàn ông con trai vừa thôi. Nói thật, mày không xứng làm một thằng đàn ông. – Em vừa nói vừa nói vừa xách cổ nó lên tặng cho nó một cú đấm cháy đen xi nhan.

– Mày… mày nhớ mặt tao đấy, còn cả cô nữa. – Nó tay ôm mặt, tay chỉ thẳng mặt hai đứa em rồi lên xe chạy mất, bỏ cả cô bạn gái mới luôn.

Về nhà mà nhỏ Lan cứ ngồi khóc cả đêm vậy, mặc cho em có dỗ dành thế nào cũng không ăn thua. Mãi đến nửa đêm mà nhỏ này vẫn khóc như thể nhà có tang vậy. Buồn ngủ + nhức đầu – > bực mình, em la luôn nhỏ này một bài.

– Em: Khóc khóc khóc, khóc thì là được gì hả? Có phải là Đức với chị Hà không nói đâu. Đã bảo là mấy đứa bạn đó không tốt nên không nên qua lại với bọn nó nữa. Là con gái thì lo ở nhà mà học hành đi, đằng này lại suốt ngày đua đòi tụ tập chơi bời. Đã bao giờ Lan nghĩ đến ba mẹ đã cực khổ, lo âu thế nào chưa? Đã bao giờ nghĩ cho chị Hà bao giờ chưa? Tất cả mọi việc họ làm đều là nghĩ cho Lan, đều muốn tốt cho Lan thôi. Thế mà Lan… Đức không muốn nói nhiều đâu, Lan tự mình mà suy nghĩ đi.

Nói xong em về phòng ngủ khỏe, kệ cho nhỏ Lan muốn làm gì bên đó thì làm.

Tối nay, cái giấc mộng ấy lại ùa về. Phải nói từ khi quen nhỏ đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên giấc mộng quái quỷ đó quay lại. Cái khung cảnh gần 7 năm trước lại ùa về ám ảnh em.

– KHÔNG!!! – Em giật mình tỉnh giấc.

– Em: Lại đến nữa rồi.

Em xuống dưới nhà uống miếng nước. Đi ngang qua phòng nhỏ Lan thì thấy cửa phòng vẫn còn mở, đèn vẫn còn sáng. Chắc là nhỏ này vẫn chưa ngủ. Em tới tủ lạnh lấy một chai sting cho mình với một ly sữa mang lên cho nhỏ Lan.

– Em: Lan ngủ chưa?

Không có tiếng trả lời nào được phát ra. Em đặt ly sữa lên bàn rồi kéo chỉnh lại chăn cho nhỏ Lan chứ để nhỏ này nằm vo tròn như con cuốn chiếu thế này tới sáng thể nào cũng bị ê ẩm cả người cho coi.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhỏ này trông đến tội, tóc xù như mì tôm, hai mắt thì sưng húp lên do khóc nhiều quá đây mà. Đến quần áo cũng chẳng chịu thay ra nữa. Em đắp lại chăn cho nhỏ này một cách rồi nhẹ nhàng tắt điện và trở về phòng. Bác nào nghĩ bậy em thiến.

Hôm sau em dậy sớm nấu vài món cho bữa sáng. Nấu xong em lên gọi nhỏ Lan xuống ăn cơm, tưởng là nhỏ này đang còn ngủ ai ngờ khi em lên trên phòng nhỏ Lan thì trong phòng chẳng có ai cả, chăn màn đều được gấp gọn gàng cẩn thận, chẳng bù cho bên phòng em. Thật là hổ thẹn quá.

– Ủa, không biết đi đâu rồi ta? – Em lẩm bẩm.

– Lan: Ông tìm gì ở đây á? – Nhỏ Lan từ đâu chui ra sau lưng em.

– Em: Dậy sớm thế, xuống ăn cơm thôi.

– Lan: Ừ, đợi tui tí. – Nhỏ Lan cười nhẹ rồi đi vô phòng.

Em thấy có gì đó không ổn, thường thì sau khi gặp tình trạng như thế thì người ta thường mất ít nhất 3 ngày ủ rũ nhưng nhỏ này thì thậm chí chỉ ngồi khóc một đêm là lấy lại tinh thần rồi. Có khi nào nhỏ này bị sốc quá xong bị chập không ta? Nếu vậy thì nguy mất.

– Lan: Này tính đứng đó dòm tui thay đồ à?

– Em: Ừ… à không, xin lỗi. Đức xuống nhà đợi.

Em luống cuống phóng xuống bếp ngồi đợi. Lát sau nhỏ Lan bước xuống mà em như không tin vào mắt mình, nhỏ Lan mặc bộ giống như đồ bà ba ấy nhưng cái này có chấm bi khá đẹp. Tóc cột đuôi gà cao, mặt không chút phấn như mọi ngày. Hình ảnh ấy làm em còn suýt nhầm tưởng là Nhỏ nữa.

– Lan: Có cần thẫn thờ thế không?

– Em: Lan ăn mặc kiểu này đẹp hơn mấy bộ quần áo trước đây Lan hay mặc đấy.

– Lan: Thật hả? Tui thấy nó cứ kỳ kỳ sao ấy.

– Em: Xinh mà.

Nếu nhỏ này vì chia tay mà thay đổi theo hướng tốt thế này thì cũng tốt quá nhỉ? Nếu vậy thì mắt em đỡ bị cám dỗ, chị Hà thì bớt mệt rồi.

– Lan: Đồ ăn ông nấu hả? Ngon tuyệt.

– Em: Không, đồ mua đấy.

– Lan: Ông xạo, mới sáng sớm thì ai bán đồ ăn. Với lại tui chưa bao giờ thấy ai bán mấy món xấu thế này.

– Em: Muốn ăn món đẹp thì ăn rau kìa.

– Lan: Hơ, ngu gì.

Cứ vậy hai đứa em vừa ăn vừa chí chóe nhau. Ăn uống xong em dẫn nhỏ này đi lên chùa chơi.

– Lan: Woa, tòa tháp kia xây đẹp thiệt nha. Còn cao ơi là cao nữa chứ, nhìn muốn gãy cổ luôn.

– Em: Ừ. Muốn lên trên đó xem thử không?

– Lan: Thôi, tui sợ độ cao lắm.

Rồi hai đứa lại tiếp tục đi dạo qua phật đường, thiện phòng… tham quan.

– Lan: Ông mua làm mấy cái đó làm gì?

– Em: Cho cá ăn, đi không?

– Lan: Đi chứ.

Em dẫn nhỏ Lan ra hồ cá trong chùa. Hai đứa em theo cái cầu nhỏ đi ra giữa hồ rồi ngồi ở tảng đá to nhô lên cao giữa hồ.

– Em: Nè, cho cá ăn đi. – Em đưa bịch cám cho nhỏ Lan.

– Lan: Cá đâu mà cho ăn.

– Em: Lan thử ném một ít cám xuống coi.

Nhỏ Lan làm theo, ngay lập tức các bầy cá nhảy nhao nhao lên đớp mồi.

– Lan. A… Nhiều cá quá nè. 1 2 3 4… 42 43… Mấy em đứng yên để chị đếm xem nào.

– Em: Có đếm tới sáng cũng chả xong đâu. Còn mấy đàn đang tới nữa kìa.

– Lan: Nhiều cá thiệt nghen, thích ghê.

– Em: Lan chưa bao giờ lên chùa à?

– Lan: Chưa, đây là lần đầu đấy.

– Em: Thật hả?

– Lan: Ừ.

– Em: Ừm, à mà Lan có điều ước gì muốn trở thành sự thật không?

– Lan: Có chứ.

– Em: Vậy đi theo Đức, nhanh lên.

Em dẫn nhỏ này đến hàng tre nguyện ước.

– Em: Lan có điều ước gì thì cứ chọn một đốt tre rồi viết lên đó, điều ước được viết lên đó sẽ trở thành hiện thực.

– Lan: Woa, thật không?

– Em: Không biết nữa, Đức thấy người ta nói vậy.

– Lan: Vậy viết xong lỡ ai đọc điều ước của mình thì sao?

– Em: Yên tâm đi, viết xong lấy cái này che lại là được.

Em đưa cho nhỏ Lan một dây vải lớn đủ che được thân tre.

Nhỏ Lan hí hoáy một lát rồi lại nhăn mặt suy nghĩ, nghĩ xong lại viết. Cứ thế khoảng 3 – 4 lần nhỏ này mới viết xong.

– Em: Lan ước gì thế?

– Lan: Bí mật không thể bật mí.

– Em: Không nói thì thôi.

– Lan: Ủa, ông không ước à?

– Em: Ước lâu rồi, đang chờ kết quả đây.

– Lan: Điều ước của ông ở chỗ nào vậy?

– Em: Đốt tre bên dưới điều ước của Lan ấy.

– Lan: Đây hả? Tui xem được không?

– Em: Dẹp đi, mở ra mất linh. Thôi về nào.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

Về đến nhà cũng gần 12h trưa rồi, em húp xong tô mì rồi phi lên giường ngủ luôn.

Lúc em thức dậy là tầm 3h chiều, theo thói quen em cởi trần mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt mũi. Em vừa bước vào thì:

– A… AAA… – Em chắc chắn đó không phải tiếng la của em.

Và ngay sau đó là em ăn một đạp lăn ra ngoài luôn. Em còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa đóng lại cái rầm. Đến lúc đó hồn em mới về với phách. Em dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Các bác biết không? Em vô nhầm phòng tắm cmnr. Vậy người ở trong kia thì chỉ có thể là… Lần này em chết chắc rồi. Em ngồi vắt óc suy nghĩ xem hồi nãy đã thấy những gì để mà lát nữa còn thú tội. Nhưng mà cái gì nên thấy thì em cũng thấy hết cmnr còn gì nữa, chỉ là mới lướt qua thôi chứ không nhớ được chính xác hình dạng thế nào.

Em tự đánh mình một cái vì tội ngu rồi ra ghế ngồi chờ phiên tòa xét xử do nhỏ Lan làm chủ tọa kiêm luôn nguyên cáo. Em run rẩy rót miếng nước uống cho đỡ run chờ nhỏ Lan ra. Nhưng em vừa đưa lên miệng thì:

– Dậy rồi hả? – Nhỏ Lan từ trên lầu bước xuống.

Em tý chết sặc luôn các ạ.

– Lan: Từ từ uống thôi, làm gì thấy tui mà chết sặc dữ vậy. – Nhỏ Lan chạy tới vỗ lưng em bôm bốp.

– Em: Tại L… Ủa, Lan vừa từ trên lầu xuống?

– Lan: Ừ hử. – Mặt tỉnh bơ.

– Em: Hêyzz, không lẽ gặp ma?

– Lan: Ma cỏ gì? Tỉnh ngủ đi ông ơi.

Phải nói lúc đó em vừa mừng vừa lo, mừng vì người trong đó không phải nhỏ Lan, lo vì nếu đó không phải nhỏ Lan thì là ai? Không lẽ trộm? Mà trộm thì phải đi lấy đồ chứ trộm nào lẻn vô nhà người ta tắm bao giờ? Để làm sáng tỏ nghi vấn, em chấp nhận hy sinh ăn thêm một phát đạp nữa vậy, hềhề.

Em đang tính bước tới phòng tắm thì nhỏ Lan cản lại.

– Lan: Ông không được vô đấy. Bạn tui đang tắm ở trỏng.

Em nghe như sét đánh ngang tai. Bạn của nhỏ Lan ư? Vậy thì càng khó giải quyết rồi.

– Em: Lan nè, xíu bạn của Lan có hỏi còn ai khác trong nhà không thì Lan bảo là không nha. Đừng có nói gì đến Đức nha, xem như Đức không tồn tại ấy, nha.

– Lan: Là sao?

– Em: Lát Lan hiểu, nhớ nha.

Xong em chạy tót lên lầu bỏ mặc nhỏ Lan đang ngu ngơ chẳng hiểu gì.

Lúc em vừa khuất sau hành lang thì nhỏ kia từ phòng tắm bước ra, mặt thì ngầu như thế này này. Em ghé mắt nhìn xuống theo dõi tình hình qua cái khe nhỏ ở hành lang. Nhỏ kia bước ra nhưng quay lưng về phía em nên em chỉ thấy mỗi nửa sau của nhỏ đó.

– Lan: Bồ làm gì mà tắm lâu thế?

– Nhỏ kia (Huyền): Nè, tui hỏi cái này nha. Trong nhà này ngoài tui với bà ra có còn ai không? – Giọng chua chát y chang Thúy Nga.

– Lan: Có m… à không, không còn ai nữa. Sao bồ hỏi vậy?

– Huyền: Không lẽ nhà bà có trộm hả?

– Lan: Là sao?

– Huyền: Hồi nãy lúc tui đang tắm thì đột nhiên có một thằng nào đó mở cửa phòng tắm bước vào, mặt nó gian như thế này này, tay hắn đưa lên thế này, mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào tui, đã vậy còn liếm mép nữa chứ. – Nhỏ đó vừa kể vừa diễn tả.

Em ở trên nghe mà nóng cả máu. Công nhận trình độ chém gió của em nay chưa hề thua ai mà hôm nay phải ba quỳ bảy lạy bái nhỏ này làm sư phụ. Chắc nhà nhỏ này ở Trảng Bom nè.

– Lan: Hả? Gì mà ghê vậy. Vậy nó làm gì bồ chưa?

– Huyền: Xí, nó thì làm gì được tui. Đầu tiên tui nhanh tay đấm cho thâm hai mắt nó cho nó không thấy gì hết, sau đó tui với lấy cái khăn chùm đầu nó lại rồi dùng cào cấu đấm đá đại pháp đánh nó thổ huyết, cuối cùng tui đạp một phát cho nó mất khả năng làm cha rồi nó ngã lăn quay ra ngoài luôn. Tui nhanh chóng đóng cửa lại rồi mặc đồ vào xong ra đây nè. Bà có thấy nó chạy ra đây không?

Trình độ chém bão của con này lên max lever cmnr.

– Lan: Không… không… không thấy. Vậy bồ đánh nó trong lúc bồ…

– Huyền: Yên tâm, tui đã đánh cho hai mắt nó thâm híp lại, với lại còn chùm tấm khăn lên đầu nó nữa rồi. Đảm bảo nó không thấy gì luôn.

– Lan: Ồh, mà bồ tắm không khóa cửa à?

– Huyền: Không, tại tui nghĩ là trong nhà chỉ có tui với bà nên không cần khóa cửa, tui chỉ khép hờ thui à.

– Lan: Chẳng trách. – Nhỏ Lan ngẩng lên lườm em với ánh mắt nham hiểm vô đối.

– Huyền: Nếu bà không thấy nó chạy ra đây thì chắc chắn là nó còn trốn trong ngôi nhà này. Tui với bà chia nhau ra tìm đi. Bà tìm trên lầu, tui tìm ở dưới này. Tui mà tìm thấy thì sẽ xé xác nó thành trăm mảnh rồi băm ra cho kiến ăn.

Em nuốt khan một phát trước nộ khí của nhỏ đó. Nhỏ Lan giả vờ cầm chổi đi lên tìm.

– Lan: Ông dám làm vậy với bạn tui hả? Chết nè, chết nè. Nhỏ Lan cầm chổi đánh em túi bụi.

– Em: Ây da, mọi chuyện không phải như vậy đâu. Lan đừng nghe lời nói từ một phía chứ.

– Lan: Chứ sao nữa?

– Em: Chuyện dài lắm, tí Đức kể cho nghe. Giúp Đức lần này đi.

– Lan: Để đó, tí tui xử.

Rồi nhỏ Lan đi xuống.

– Lan: Không có trên này, dưới đó có không?

– Huyền: Không, quái thật. Không biết hắn trốn đường nào rồi. – Nhỏ này đập bàn cái rầm làm em giật mình.

– Lan: Chắc nó trốn ra bằng cửa sau rồi, để xíu tui với bồ đi yêu cầu bác trưởng thôn tăng cường an ninh khu phố.

– Huyền: Ừ. Ủa mà bà biết võ hả?

– Lan: Không?

– Huyền: Vậy sao mà nhà bà lắm dụng cụ tập võ thế, còn có cả đống huy chương nữa này.

– Lan: À, của bố tui đấy. Ông ấy kêu mang lên đây treo lên để khi nào nhớ ông ấy thì nhìn vào đó cho đỡ nhớ ấy mà.

– Huyền: Vậy sắm bao cát làm gì? Còn cả con người gỗ này nữa.

– Lan: À… ừm… à… của chị hai tui ấy mà. Bả khoái tập võ lắm.

– Huyền: À, vậy hả? Vậy giờ bà ở một mình đến cuối tuần hả? Hay tui dọn qua ở chung với bà cho vui nha?

WTF? Nhỏ này mà sang đây thì em biết đi đâu bây giờ? Em đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho nhỏ Lan rằng không được. Hình như nhỏ Lan thấy và cũng hiểu ý em. Nhỏ mỉm cười rồi gật đầu một cái.

– Lan: Ok bồ, giờ bồ về lấy đồ đi.

What? Nhỏ Lan cố tình hay cố ý đây trời? Làm vậy chẳng khác nào giết em đi cho rồi.

– Huyền: Ok. Đợi tui chút, tui qua liền.

Đợi nhỏ Huyền đi rồi em liền xuống nhà xử tội nhỏ Lan.

– Em: Sao Lan lại đồng ý? Làm vậy có khác nào giết Đức đâu.

– Lan: Thì Đức giơ tay lên mà.

– Em: Đức giơ tay lên lắc lắc có nghĩa là đừng ấy. Trời ơi là trời.

– Lan: Ai biết đâu, giờ sao đây?

– Em: Chắc Đức phải tạm di cư lánh mặt quá.

– Lan: Đức định đi đâu?

– Em: Thì về nhà chứ đi đâu.

– Lan: Ừm, đành vậy thôi chứ sao. Mà nè! – Nhỏ Lan bỗng nhiên nghiêm giọng.

– Em: Hả?

– Lan: Hồi nãy ông đã thấy những gì rồi?

– Em: Ừ thì…

– Lan: Thì sao?

– Em: Thì mới chỉ thấy…

– Lan: Thấy cái gì?

– Em: Thấy…

– Lan: Tui đi méc nó đây.

– Em: Ấy đừng, từ từ đã nào.

– Lan: Thấy gì nói đại đi.

– Em: Thì thấy đồi núi, đồng bằng và thung lũng.

– Lan: Hả??? Vậy còn chỗ nào ông không thấy?

– Em: Từ thung lũng đổ xuống.

– Lan: Vậy là coi như ông cướp mất đời con bạn tui rồi còn đâu nữa.

– Em: Làm gì có, lúc đó Đức đang ngáp ngủ nên chỉ mới nhìn lướt qua là đã ăn một đạp lăn ra ngoài rồi.

– Lan: Vậy… vậy Đức mất cơ hội làm cha rồi hả?

– Em: Điên à, nó mới đạp vô thung lũng của Đức thôi.

– Lan: Hả??? Đức cũng có thung lũng hả? Chẳng lẽ…

– Em: Điên hả? Cái rốn ai chẳng có, làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?

– Lan: Thung lũng là cái rốn á?

– Em: Chứ Lan nghĩ là cái gì? (Em dám cá là các bác cũng nghĩ giống nhỏ Lan.).

– Lan: À không có gì, Đức mau dọn đồ rồi di cư đi đi. Nó sắp qua rồi đấy.

– Em: Thôi khỏi, giờ Đức lên khóa cửa phòng Đức là xong thôi.

– Lan: Ừ, vậy thì khóa lẹ đi.

Khóa xong cửa phòng là em phi về nhà luôn, không khéo lề mề ở đây thêm lát nữa là bị nhỏ Huyền túm cổ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0