Phần 41
2024-08-02 21:00:39
Hôm sau em một mình một ngựa thẳng tiến tới trường LTT. Thằng Thuấn thì thi vào trường chuyên BL, còn thằng Đại thì thi vô NTP để được học chung với nhỏ Trang.
Vào đến trường, em đi gửi xe rồi đi một vòng tham quan ngôi nhà sẽ gắn bó với em trong ba năm tới này. Các dãy phòng học được xếp theo mô hình chữ U, phần giữa trồng nhiều cây tùng, bàng đã khoảng gần 50 năm tuổi. Sân trường thì các lớp bê tông xi măng bị rễ cây phá vỡ gần hết. Đằng sau chữ U là một dãy nhà trệt gồm khoảng 10 nhà xếp thẳng hàng, đây là nhà ở của vài giáo viên ở xa. Phía bên trái đó là căn tin của trường. Đi qua dãy nhà ở dành cho giáo viên là đến sân tập thể dục, thể thao khá rộng. Đá bóng ở sân này thì khoái khỏi bàn nhá.
Tham quan chán thì em mới đi tìm phòng thi của mình. Phải nói là tìm lòi con mắt ra mới tìm được cái tên nhỏ bé của em ở phòng số 03. Em vào trong phòng ngồi luôn đợi giám thị vào phát đề thi.
Do ỷ y vào số điểm cộng của mình cũng đủ để đậu vào trường nên lúc làm bài em chỉ làm có hai bài rồi nằm ngủ đợi nộp bài rồi về.
Về đến võ quán thì thấy cửa đang khóa. Chắc anh Trường lại rủ chị Hà đi chơi đây mà, hềyzz.
Em mở cửa vào nhà pha tạm gói mì ăn lót dạ. Vừa pha xong thì nhỏ Lan qua.
– Lan: Đức ơi!
– Em: Đợi xíu, ra liền. – Em đậy tô mì lại rồi ra mở cổng. – Gì thế?
– Lan: Chiều nay ông rảnh không?
– Em: Rảnh? Làm gì?
– Lan: Vậy chiều nay ông chở tui đi thi nha, tui không biết đường lên trường ND.
– Em: Ơ, sao lại là Đức? Chị Hà đâu, hoặc là nhờ anh Trường kìa.
– Lan: Hai ông bả rủ nhau về quê rồi. Ông không biết hả?
– Em: WTF? Vậy khi nào mới về đây lại?
– Lan: Chắc là cuối tuần.
– Em: Sặc, vậy cơm nước ai lo đây trời.
– Lan: Cái đó tính sau đi, đến trưa ông qua chở tui đi thi nha.
Nói xong nhỏ chạy luôn. Em thất thểu vào nhà xử đẹp tô mì rồi tính tiếp. Vừa ăn xong miếng cuối cùng thì điện thoại bàn rung lên.
– Em: Alo.
– A. Trường: Đức hả? Anh đang đi về quê với chị Hà. Mày ở nhà trông nhà giùm anh, cuối tuần anh về anh mua quà hậu tạ cho.
– Em: Vậy ở nhà cơm nước ai lo?
– A. Trường: Mày tự xử đi, tiền anh đang để dưới điện thoại đấy. Mày nhắm làm sao thì làm, chỗ đó là tiền sinh hoạt đến cuối tuần đấy.
– Em: Rồi, à mà còn mấy lớp võ thì sao?
– A. Trường: Mấy ngày này mày cho lớp võ ôn lại tất cả bài quyền để cuối tuần anh về là cho thi đấu lên đai đấy.
– Em: Ok. Ủa mà sao mình em mà anh để chi 1 triệu thế?
– A. Trường: Ai nói là mình mày, tí nữa con bé Lan qua ở chung nữa đấy. Chứ nó là con gái mà ở nhà một mình nên chị Hà không an tâm.
– Em: Vậy ở với em thì an tâm hơn hả?
– A. Trường: Tùy thôi, mày mà làm bậy là anh về xử đẹp mày.
– Em: Em đâu có như anh, hehe.
– A. Trường: Biết vậy đi. Đến tí nữa kêu bé Lan qua phòng dành cho khách mà ngủ. Anh dọn dẹp cẩn thận rồi đó.
– Em: Ok, gì nữa không?
– A. Trường: Hết rồi, chú ở nhà cẩn thận nhá. Nếu có gì thì alo cho anh.
– Em: Ok, em cúp máy đây.
Cúp máy xong thì em lôi cây mộc nhân thung của anh Trường ra đấm vài cái cho đỡ chán rồi khóa cửa dắt xe qua đèo nhỏ Lan đi thi.
Không ngờ nhìn nhỏ này thế mà nặng như hợi ấy, báo hại em đạp xe bở cả hơi tai.
– Lan: Tý nữa ông đợi chở tui về luôn nha.
– Em: Ừ. Thôi vô thi đi kìa.
Em ghé vào quán nước mía vỉa hè ngồi nhâm nhi đợi nhỏ Lan ra. Em ngồi lốc hết năm ly nước mía mới thấy nhỏ Lan bước ra. Đằng sau nhỏ này là mấy thằng choi choi đang cố kéo nhỏ Lan lại. Nhỏ Lan quay lại nói nói gì đó rồi chỉ về phía em, bọn kia cũng quay lại nhìn em.
Theo phép lịch sự em gật đầu rồi cười xã giao mặc dù chả biết cái vẹo gì đang xảy ra.
Rồi nhỏ Lan chạy lại nắm tay em kéo ra chỗ mấy thằng đó.
– Lan: Tôi đã nói rồi, tôi đã có bạn trai. Thế nên mong mấy người đừng làm phiền tôi nữa.
– Haha, nực cười thật. Em lại đi thích thằng nhãi này à? – Một thằng cao kều chừng 1m7 vỗ nhẹ vào mặt em.
Bình sinh em chúa ghét mấy đứa sỉ nhục em như thế. Em nhẹ nhàng tiến lại gần nó rồi vận lực phát kình. Tuy cự ly ra đòn quá ngắn nhưng mà cũng đủ để nó vui sướng khóc không ra tiếng. Mấy thằng để ý thấy thì khiếp xanh mặt, còn mấy thằng không thấy thì mặt cứ kên kên lên.
– Em: Về luyện thêm đi nha, không phải cao là ngon đâu. – Em vỗ vào vai nó rồi kéo nhỏ Lan về.
– Lan: Woa, hồi nãy ông giỏi thiệt nha. Đấm có một cái nhẹ mà nó đơ như cây cơ luôn.
– Em: Đừng có đùa, cũng may là hồi nãy mấy thằng kia không xen vào. Nếu không là hai đứa mình khỏi về nhá.
– Lan: Ông có võ mà, sợ gì.
– Em: Võ thì võ chứ, hai đánh một không chột cũng què. Đằng này bọn nó có cả chục thằng, bà nghĩ mình tôi cân hết nổi không?
– Lan: Thế mà tui tưởng ông giỏi lắm. – Nhỏ Lan bĩu môi.
– Em: Thôi, không nói nữa, về thôi.
Em đèo nhỏ Lan về rồi ghé ngang qua quán phở để nhỏ này lấy đồ sang võ quán. Chuyển đồ vào phòng cho nhỏ Lan rồi em nằm vật ra đó ngủ luôn.
– Em: Đến 4h30 gọi Đức dậy nha.
Đúng 4h30 nhỏ Lan lôi cổ em dậy như con đẻ. Em ngồi ngáp một lát rồi đi thay võ phục.
Đúng 5h thì lớp trung đến đủ. Em dặn thằng Thông cho cả lớp chia ra từng nhóm tập rồi cho từng đôi một lên thi đấu thử.
Tất cả đều biểu hiện rất tốt, nhất là nhỏ Mỹ. Đúng là đệ tử ruột của em có khác, nhỏ này hạ đo ván anh em thằng Thông một cách nhẹ nhàng.
– Em: Mệt không? – Em lấy chai sting dâu cho nhỏ Mỹ.
– Mỹ: Cũng hơi mệt thôi.
– Em: Ừ. Ráng tập mà thi đấu lên đai.
– Mỹ: Ừm, mà cô gái kia… – Nhỏ Mỹ chỉ tay vào đám con trai. Mà ở giữa đám con trai là nhỏ Lan mặc quần đùi ngắn, áo thun ôm sát đồi núi đang ngồi đọc mấy cuốn truyện tranh của em. Thật hết nói nổi với nhỏ này.
– Em: À, đó là em vợ của sư phụ đấy.
– Lan: Hai người ở chung hả?
– Em: Ừ, chị dâu sợ nó ở nhà một mình có chuyện gì nên gửi qua đây nhờ huynh trông giùm thôi.
– Mỹ: Vậy huynh sướng quá rồi còn gì?
– Em: Sao sướng?
– Mỹ: Tự hiểu đi.
– Em: À… Không biết muội mà ăn mặc kiểu đó thì trông thế nào nhỉ?
– Mỹ: Mơ đi. – Nói rồi nhỏ này tọng vào bụng em một phát.
– Em: Ây da, có cần ra tay nặng thế không? – Em ôm bụng.
– Mỹ: Cho chừa cái tội, thấy ghét.
– Em: Hềhề, có gì đâu mà dỗi không biết nữa.
– Mỹ: Xí, ai mà thèm dỗi. – Nói xong nhỏ này đứng dậy ra đấm bao cát.
Tập đến 7h thì em cho lớp giải tán.
– Em: Đói chưa? Sao nhìn mặt đuỗn ra thế?
– Lan: Rồi.
– Em: Vậy vô nấu cơm đi.
– Lan: Hả, giờ này mới nấu cơm á?
– Em: Ừ. Chứ sao nữa.
– Lan: Giờ mới nấu thì chừng nào mới được ăn.
– Em: Tùy.
– Lan: Vậy sao nãy ông không nói sớm?
– Em: Cái này cũng phải nói á?
– Lan: Giờ đói rồi, làm sao đây. Nãy tui tưởng ông nấu rồi chứ.
– Em: Ở trong chạn còn mì tôm kìa. Lan ăn thì lấy hãm ăn đỡ đi.
– Lan: Ông không ăn à?
– Em: Lan ăn xong rồi đi mua cho Đức một đĩa cơm gà là được.
– Lan: Hơ, ông ăn ngon mà bắt tui đi ăn mì gói á? Mơ hả?
– Em: Cũng khôn nhỉ? Này đi mua về đây ăn. – Em đưa tiền cho nhỏ Lan đi mua còn mình thì chuẩn bị dạy lớp võ sơ cấp.
Lát sau nhỏ Lan mua cơm về, em cho lũ nhỏ tự tập một lát rồi mình thì đi lấp đầy cái bụng đã.
Dạy xong cho lũ nhỏ thì em với nhỏ Lan đi dạo chợ đêm một lát. Cũng lâu lắm rồi em không đi dạo chợ đêm, có lẽ lần gần đây nhất là cái buổi tối trước ngày nhỏ đi. Mọi thứ ở đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn là những sạp hàng xen kẽ nhau vô cùng nhộn nhịp. Những ánh đèn hiu hắt phát sáng từng góc sạp, những mặt hàng hoá tiêu dùng đủ kiểu được trưng ra bán ở hầu như khắp nơi.
Có lẽ ở chợ đêm còn đông vui nhộn nhịp hơn cả chợ chiều nữa.
– Lan: Woa, trước giờ không để ý. Giờ mới để ý thấy ở đây đẹp thật.
– Em: Còn nhiều chỗ đẹp hơn nữa.
– Lan: Thật hả? Vậy mai ông dẫn tui đi nha.
– Em: Ừ.
– Lan: Nè nè, qua đây xem nè. Cái khăn này đẹp thật đó, hợp với ông lắm luôn í.
– Em: Thôi, con trai ai lại đeo cái này.
– Lan: Ông đeo thử đi.
– Em: Đã bảo không là không mà.
– Lan: Không thích thì thôi, làm gì dữ vậy. – Nhỏ này xụ mặt xuống.
Đi dạo thêm một lát thì nhỏ Lan có vẻ lạnh và buồn ngủ nên bọn em về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro