Phần 36
2024-08-02 21:00:39
Tình cảnh bây giờ là đúng cái kiểu trai trên gái dưới luôn các bác ạ.
Bây giờ em mới nhìn kỹ mặt nhỏ này, khuôn mặt trái xoan không mập không gầy, đôi mắt màu nâu nhạt đầy cuốn hút. Đôi mắt này rất giống với đôi mắt của Linh. Em sững người ra một lát rồi lúng túng đứng dậy.
– A. Trường: Nào còn ai chưa phục không nhỉ?
– Đại sư huynh lên trả thù cho sư tỷ đi. – Một cô bé chừng 13 tuổi lay cánh tay thằng Thông.
– Thông: Chịu thôi, huynh với nhị đệ còn không đánh lại nó nữa huống chi là mình huynh. – Thằng Thông lắc đầu.
– A. Trường: Được rồi, nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta tiếp tục tập luyện.
– Thọ: Vậy bọn em xưng hô thế nào đây?
– A. Trường: Ừ nhỉ, để xem nào… thôi cứ gọi đại là thầy đi.
– Em: Nghe từ đó to quá, đổi em cái khác đi.
– A. Trường: Vậy thì tất cả gọi là sư đại huynh nha, lớp ta sẽ có hai đại sư huynh luôn. Lằng nhằng một lúc thì tất cả trở lại tiếp tục tập võ. Còn nhỏ kia thì mặt cứ đỏ ửng lên chuồn ra một góc tập một mình. Lâu lâu em đánh mắt sang thì bắt gặp đang nhìn trộm em, chắc là do em đẹp trai đó mà, háo trai thế không biết.
Em mới bắt đầu công việc nên chỉ đi vòng quanh khảo sát rồi sửa lại đôi ba chỗ mà mấy đứa võ sinh kia thực hiện sai. Nhoáng cái mà đã 9h tối rồi, anh Trường phát hiệu cho nghỉ là cả đám đi thay đồ ra rồi về.
Em vào tủ lạnh mò đỡ chai sting dâu uống giải khát chơi.
– A. Trường: Thế nào rồi, ổn không?
– Em: Cũng tạm thôi, mà một ngày anh dạy mấy lớp thế?
– A. Trường: 2 lớp thôi, từ 5h – >7h một lớp, từ 7h – >9h một lớp. Nhưng riêng hôm nay là chỉ có một lớp thôi.
– Em: Vậy tính ra nhiều việc nhỉ?
– A. Trường: Cũng không hẳn vì cả ngày chẳng làm gì hết mà.
– Em: Vậy tối ai nấu cơm cho anh?
– A. Trường: Có người sang nấu giùm rồi, chú yên tâm mà qua ở với anh.
– Em: Là cái chị hồi sáng hả?
– A. Trường: Ừ.
Em đang tính hỏi thêm thì bọn kia thay đồ xong ào ào kéo ra như chợ vỡ.
– Thông: Về luôn không Đức? – Thằng Thông vỗ vai em.
– Em: Có chứ đợi tao vô lấy đồ đã. Em về luôn nha anh Trường.
– A. Trường: Ừ, mai qua đây sớm nha. Đừng đi muộn nữa đấy.
– Em: Ok, hôm nay chỉ là em gặp xui tí thôi, hehe.
Em chạy vô lấy bộ đồ rồi cùng anh em thằng Thông ra nhà xe. Tới nơi thì em thấy một bóng dáng con gái đang loay hoay bên cái xe đạp màu hồng. Chả cần tốn nhiều calo để em nhận ra đó là đại sư tỷ (Mỹ).
Em bước đến xem thì mèn đét ơi, cái bánh xe sau xẹp lép như con tép luôn. Thấy mặt em mà mặt nhỏ đó nở nụ cười nham hiểm.
– Mỹ: Nhờ cậu mà bánh xe tôi bị lủng rồi nè, giờ cậu phải xử lý cái xe này cho tôi.
– Em: Ơ, liên quan hả? Tôi là gì mà kêu do tôi?
– Mỹ: Nhờ cậu tông trúng tôi.
– Em: Nói lại xem ai tông ai đây?
– Mỹ: Ờ thì… mà túm lại cậu phải chịu trách nhiệm.
Săx, ngang thế là cùng thôi chứ. Chẳng lẽ giờ em vặn cổ cô ta đi à, vô lý hết sức.
Rồi cô ta dắt xe em đi về bỏ mặc em đang ngu ngơ đứng như trời trồng. Cái kiểu đó thì em có thể báo cảnh sát bắt cô ta vì tội ăn cướp chưa nhỉ?
– Thông: Ủa mày quen nó hả?
– Em: Quen mẹ gì đâu.
– Thông: Vậy chuyện này là sao?
– Em: Tao biết méo gì, tự nhiên hồi chiều tao đang đi cái nó tông tao, giờ còn ăn vạ tao nữa chứ.
– Thọ: Số mày đào hoa nhỉ, đi đâu cũng có gái bu. – Thằng Thọ khoanh tay lắc đầu chép miệng.
– Em: Đào cái đầu mày, thôi zìa. – Em cú đầu thằng Thọ một cái.
– Thông: Vậy còn cái xe này?
– Em: Để mai tao đem về luộc chứ giờ làm gì còn tiệm sửa xe nào mở cửa.
Rồi em với hai thằng nó đèo nhau về. Đến đoạn cầu ĐL thì em bảo hai thằng nó về trước còn mình thì đi tản bộ từ từ.
Đứng trên cầu ngó xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng, những làn sóng nhẹ nhàng đung đưa. Em nhớ những ngày em cùng nhỏ nắm tay đi trên cầu. Nhỏ tung tăng tíu ta tíu tít như trẻ con. Rồi những hôm hai đứa ngồi trên cầu, nhỏ tựa đầu vào vai em rồi đòi em hát cho nhỏ nghe.
… “Người tôi yêu, tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều và thường có thói quen thích nuông chiều”…
Xong nhỏ đánh vào vai em.
– Nhỏ: Bộ anh nghĩ em là heo thật hả?
– Em: Thì em đúng là con heo dễ thương của anh chứ còn gì nữa. – Em véo mũi nhỏ.
Hai đứa cứ thế nô đùa. Rồi những lần em cùng nhỏ đi chơi:
– Nhỏ: Anh ơi, hoa kia là hoa gì vậy? – Nhỏ lý lắc chỉ vào cây hoa râm bụt tím.
– Em: Là hoa râm bụt tím, em chưa thấy bao giờ hả?
– Nhỏ: Ừm, lần đầu tiên em thấy luôn á.
Nhỏ hái một bông cài lên mái tóc đuôi gà, trông ngố vô cùng tận. Biết thế nhưng em nào dám chê đâu, em phải luôn dối lòng mà khen đẹp.
Rồi những lần em đánh nhau bị thương là nhỏ ngồi chấm oxy già cho em, những lúc đó xót thì thôi chứ. Nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của nhỏ thì trong lòng em đau lắm, còn đau hơn cả những vết thương kia nữa.
Bao nhiêu mảng ký ức dường như lại ùa về cùng một lúc làm nước mắt em lại vô thức chảy ra.
Em vào quán bánh bèo thân quen, ngồi ở ngay cái bàn thân quen nhưng vắng bóng nhỏ, vắng tiếng càu nhàu khi em ăn nhiều tương ớt, vắng tiếng vui cười giòn giã đó.
Rồi em lại ra công viên ngồi, hình bóng nhỏ đang lúng túng tập thái cực quyền, bên cạnh là em đang hướng dẫn nhỏ từng tí một. Rồi hình bóng hai đứa đang ngồi ăn kem bên gốc cổ thụ.
Em lại tiếp tục đi ngang qua cổng chùa, bóng dáng người con gái ấy lại hiện lên. Nhỏ đang mặc chiếc váy đồng phục của nhà chùa, đầu đội cái mũ gì như kiểu mũ mà mấy đứa đánh trống trên trường cấp 1 cấp 2 hay đội để đánh trống chào cờ ấy. Nhỏ đứng vẫy tay gọi em, em mỉm cười chạy đến chỗ nhỏ nhưng vừa đến nơi thì bỗng nhiên nhỏ biến mất biến mất.
Trở về lại căn nhà cũ của nhỏ, em leo lên nóc giàn nấm nhà nhỏ, nơi mà em với nhỏ thường trốn việc ngồi ngắm trăng. Ngồi trên đó một hồi lâu với bao nhiêu ký ức về nhỏ. Những ngày tháng vui vẻ bên nhỏ nay còn đâu. Không biết bây giờ nhỏ thế nào rồi nhỉ? Nhỏ đang ở nơi đâu và không biết nhỏ có còn nhớ đến mình không ta… hàng loạt câu hỏi được đề ra.
Có lẽ nhỏ đã đi và không trở lại thật rồi, có lẽ cũng đã đến lúc mình nên quên nhỏ đi rồi, nên cất giấu ký ức về nhỏ vào trong một góc của trái tim và bắt đầu một cuộc sống mới mà không có nhỏ ở bên.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
Sáng hôm sau, em uể oải thức dậy từ rất sớm, tầm cỡ 9h gì đó.
Vệ sinh cá nhân xong em đi sang võ quán để dắt cái xe của con nhỏ kia đi sửa. Không hiểu số em xui thế nào mà sao lại dính vào con nhỏ đó không biết.
Ngồi trong quán nước mía ven đường vừa nhâm nhi cốc nước mía vừa đợi người ta sửa cái xe đó. Lúc em dắt chiếc xe đó đi sửa mà người ta cứ dòm em bằng ánh mắt nghi ngờ. Nói thật lúc đó em chỉ muốn chui đại xuống cái hố nào đấy cho rồi. Em ngồi tưởng tượng những viên đá trong cốc là con nhỏ điên đó mà em bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
Mất 15k tiền sửa xe oan, em chạy xe về lại võ quán để rồi tranh thủ đi chơi một chút. Nhưng dự định không thành, em vừa về đến võ quán thì gặp anh Trường đang dắt xe máy ngoài, ăn mặc chỉnh tề lắm. Kiểu này là đi hẹn hò với chị Hà chắc rồi.
– A. Trường: A may quá. Đức trông nhà giùm anh lúc nha, anh có việc bận phải đi lên đây chút xíu.
– Em: Bận đi hẹn với chị Hà chứ gì?
– A. Trường: Ủa, sao biết hay vậy?
– Em: Xì, nhìn mặt anh là biết rồi.
– A. Trường: Hềhề, chú giúp anh bữa đi, lúc về anh mua đồ hậu tạ cho.
– Em: Như vậy còn tạm được, nhớ về sớm nha. Và nhớ đừng có tạo ra sản phẩm nhá. – Em đá đểu.
– A. Trường: Ừ. Mà điểm môn lý của Đức cao không?
– Em: Cũng tầm 9. 5 gì đó, làm gì?
– A. Trường: Thế thì tốt quá.
– Em: Tốt chuyện gì?
– A. Trường: Tí về anh nói cho biết, giờ anh phải đi đây, hehe. – Mặt ông này gian bà cố luôn.
Em vào nhà bật tivi ngồi xem, chuyển kênh tới chuyển lui mà chỉ toàn là mấy phim hàn xà bất với quảng cáo không. Ngồi một lúc mà em ngủ quên lúc nào không hay. Lúc em thức dậy thì đã gần 5h cmnr.
– A. Trường: Dậy rồi à? Trông nhà giỏi nhỉ.
– Em: Hềhề. – Em gãi đầu cười cầu hòa. – Mà anh đi chơi vui không?
– A. Trường: Chú đoán xem, hèhè. – Mặt ống phởn trên từng cây số.
– Em: Khỏi đoán cũng biết, nhìn cái mặt anh phởn như trúng lô ấy.
– A. Trường: Hèhè, tô phở anh để trên bàn kìa, ăn lẹ đi sắp tới giờ dạy rồi kìa.
– Em: Ok.
Tô phở bốc khói nghi ngút thơm lừng cộng thêm hồi trưa em chưa ăn gì làm bây giờ em không tài nào cưỡng lại nổi.
– Em: Phở chị dâu nấu công nhận ngon thật.
– A. Trường: Chứ sao nữa, anh còn ghiền chứ nói chi là chú.
– Em: Hềhề, mà tô này có phải em ra trả lại không?
– A. Trường: Có chứ, chú mang ra trả giùm anh với.
– Em: Biết ngay mà.
Rồi em xách hai cái tô qua trả. Ra đến nơi thì em không thấy chị Hà đâu mà chỉ thấy một con nhỏ mặc áo thun màu vàng, quần lửng ngồi gác chân lên bàn, mặt thì dí vào cái điện thoại, tai thì đút hẳn cái tai phone rõ style. Cái thể loại con gái này là em đặc biệt không ưa rồi, nhìn là biết cũng thuộc loại đú đởn ứ phải dạng vừa đâu.
Em đi Chắc nhỏ này là nhân viên trong quán chị Hà đây mà. Em đi đến sát chỗ nhỏ đó mà con nhỏ đó không hề hay biết gì cả.
– Em: Này, chị Hà đâu rồi?
Nhỏ này không có phản ứng gì cả. Em hỏi lại lần hai.
– Em: Chị Hà đâu rồi? – Em hỏi to hơn mà nhỏ này vẫn không có phản ứng gì cả.
Bực mình, em đưa tay giật cái tai nghe của nhỏ đó ra. Lúc này thì con nhỏ đó rời bỏ cái màn hình điện thoại và chuyển hướng nhìn sang em, mặt khó chịu thấy rõ.
– Nhỏ đó: Mày điên hả? Vô duyên vừa thôi chứ, muốn gây chuyện à. – Nhỏ đó hất mặt.
Cmn chứ, lần đầu tiên trong đời em bị gái khè các bác ạ. Nghe mà sợ vãi đái ra quần luôn. Lúc em đang tính cương lại thì từ đằng sau bếp, tiếng chị Hà đi lên.
– C. Hà: Lan, không được hỗn. Con gái phải giữ ý tứ một chút chứ.
– Lan: Nhưng mà…
– C. Hà: Cấm cãi. – Rồi chị quay sang em. – Xin lỗi em nha, em chị nó được nuông chiều quá cái nó hỗn vậy đấy. Chị phải dạy lại con bé này mới được. Em đừng để bụng nha.
– Em: Không sao đâu chị. Em qua trả hai cái tô giùm anh Trường thôi.
– C. Hà: Chị đã nói ảnh là cứ để đó chút chị qua lấy cũng được mà, phiền em quá.
– Em: Phiền gì đâu chị. Thôi em xin phép về đây.
– C. Hà: Ừ, coi chừng anh Trường giùm chị nhá. – Chị Hà nói nhỏ rồi nháy mắt một phát hút hồn luôn.
– Em: Ok, chị. Em về đây.
Nhỏ kia thì trừng mắt nhìn em, đã thế lại còn dứ dứ nắm đấm hù em nữa chứ. Nhìn mặt cũng xinh thật đấy nhưng mà dân chơi quá, em là em chúa ghét cái thể loại này.
Về lại võ quán, em nhận phụ tập võ cho lũ nhóc chừng 10 – >11 tuổi, hình như anh Trường chia lớp theo tuổi hay sao ấy.
Em làm mẫu các tư thế đấm đá bao cát rồi cho lũ nhỏ xếp hàng làm theo. Tập như vậy một lát cho nóng người rồi em chỉ cho bọn nhỏ thêm vài động tác đá, thủ thế…
Nhoáng cái mà đã hết một tiếng rưỡi, vừa xong lớp đó thì ngay lập tức một lớp khác tầm 16 – >18 tuổi vào thế chỗ. Vì bọn này lớn hơn em nên bảo nghe em dạy thì cũng phản đối kịch liệt lắm, chẳng bù cho cái lớp hồi nãy chút nào. Thế nên em lại phải tiếp tay hai ông mạnh nhất trong lớp đó để chứng tỏ khả năng của mình.
Đầu tiên là một ông chừng 17 tuổi cao to đen hôi (nách, nặng mùi luôn). Vừa bắt đầu là hắn lao đến liên tục phát ra những cước liên hoàn ngang mắt em. Em lùi về sau tránh đòn rồi thực hiện một cú gạt chân hạ đổ thằng đó ngay lập tức. Đánh mà lộ liễu quá.
Tên thứ hai thì đen như bao công, to như lý tịnh. Nhìn thằng này mà em hơi ngan ngán. Hắn từ từ tiến đến gần em rồi nhanh chóng tung một cú đá hạ hòng đốn đổ em, em nhanh chóng nhấc chân phải về sau rồi phản công bằng một cú hattrick vào bụng hắn. Nhưng hắn đã dùng tay đỡ lấy cú đá rồi dùng tay kia phát quyền ngang mặt em.
Em cũng đưa tay túm lấy tay hắn rồi khóa càng hắn lại rồi đốn giò cho hắn ngã xuống, nhưng vì chênh lệch về kích thước quá lớn nên hắn vẫn đứng sờ sờ như trời trồng. Em tiếp tục đá hai phát vào bên tả của hắn rồi xoay người đá một phát cực mạnh vào bên hữu làm hắn chao đảo không kịp trở tay. Cú đá đó giống y chang cú đá của con gado trong đấu trường thú ấy. Rồi một cú đá K 0 kiểu taekwondo chính hiệu giúp em ghi điểm.
Đến lúc này những ai không phục cũng phải phục và đành chấp nhận để em hướng dẫn tập võ.
– Đá đau đấy đại sư huynh. – Thằng hồi nãy (Tùng) vỗ vai em khi em đang ngồi nghỉ uống nước.
– Em: Ăn rùa thôi. Đệ đá cũng thốn mà, mấy lần huynh mém chết luôn đó chứ.
– Tùng: Làm gì có đâu. Mà huynh tập lâu chưa mà đánh kinh thế?
– Em: Ờ… cũng lâu lắm rồi.
– Tùng: Vậy sư phụ huynh là ai thế?
– Em: Là ba của anh Trường?
– Tùng: Ba của sư phụ đó đó hả?
– Em: Ừ, lúc đó huynh chỉ học sơ sơ ít vịnh xuân quyền thủ thân thôi.
– Tùng: Vậy ai dạy huynh taekwondo?
– Em: Cái này là do anh Trường dạy với lại huynh cũng thường trao đổi với hai thằng bạn, một thằng karate với một thằng taekwondo nên học được mỗi cái một ít, mỗi chỗ một ít thôi.
– Tùng: Vậy chẳng trách, hèn gì nãy đệ thua là phải.
– Em: Hihì. Thôi tập tiếp đi có anh Trường thấy thì khổ.
Hết buổi hôm đó mà không thấy con nhỏ điên kia đến trả xe cho em nữa chứa. Có khi nào đi xe của em thích quá nên nó tính cướp luôn không ta? Vậy thì em phải cưỡi cái xe màu hồng này đi học à? Vậy thì bọn bạn nó cười cho thúi mặt luôn quá.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro