Phần 24
2024-08-02 21:00:39
Sáng hôm sau em đang ngồi chém gió với mấy thằng bạn thì có thằng nào đấy ngông nghênh đi từ ngoài vào thẳng chỗ em rồi bảo:
– Ra sau trường, có người muốn gặp mày. – Nó hất mặt kiểu như méo sợ bố con thằng nào.
Bọn lớp em thì nhìn thằng này như sinh vật lạ vậy. Nó nói xong thì phắn luôn ra ngoài, bên ngoài em thấy cũng có cả chục thằng đang lấp ló ngoài đó.
– Boom: Ê, ông gây chuyện với bọn nào mà bị chúng nó gọi đi lãnh án vậy? – Nhỏ Tuyền chồm lên hỏi.
– Em: Đức đâu biết đâu.
– Thuấn: Có cần bọn tao giúp không?
– Em: Chắc không đâu, bây giờ gần vào học rồi nên chắc tụi nó bảo tao ra nói chuyện thôi, chắc không động tay động chân gì đâu.
– Đại: Kệ, bọn tao cứ đi theo xem sao, lỡ có gì thì còn có người kéo xác mày về chứ, haha.
– Em: Ờ, vậy cũng được.
Rồi em với hai thằng ôn thần và cả mấy thằng bạn khác đi ra đằng sau trường.
Lạy hồn, làm gì mà chúng nó kéo đông dữ vậy trời. Chúng nó đông cứ như thể bang đầu búa trong tuyệt đỉnh kungfu ấy mấy bác. Chắc tính làm đẹp em luôn đây mà.
Thấy em tới là cả lũ (khán giả ấy) dẹp sang hai bên cho em vào, theo sau em là cả mấy chục đứa, lúc đó oai vl ra. Rồi một thằng bước ra chỗ em, có vẻ là thằng cầm đầu nhưng em méo quen thằng này.
– Thằng nào không liên quan thì dẹp sang một bên. – Nó ồm ồm cất giọng.
Ngay lập tức bọn đằng sau em dẹp hết sang một bên, chỉ còn em với vỏn vẹn 5 thằng bạn đứng lại.
– Mày là thằng Đức hả? – Nó chỉ thẳng vào mặt em.
Cuộc đời em chúa ghét đứa nào chỉ thẳng vào mặt mình. Em đưa tay nhẹ nhàng gạt tay nó xuống.
– Em: Ừ, tao là Đức. Gọi tao ra đây có gì không?
– Nó: À, cũng có chút chuyện thôi, tao nghe nói mày cũng được lắm nên tao muốn ngó xem mày thế nào thôi, chủ yếu tao gọi mày ra đây là để giải quyết tí chuyện với thằng em tao. – Nó hất mặt về phía đằng sau.
Từ đằng sau, thằng Đình lù lù bước ra, mặt thì hếch lên trời. Hoá ra nó cay em cái vụ hôm bữa làm nó bị bao thanh thiên bắt viết bản kiểm điểm với đứng tấn đây mà.
Nó tiến tới chỗ em rồi huých vai em một cái.
– Em: Giải quyết vụ gì?
– Đình: Éo phải giả nai, vụ nào chắc mày nhớ rõ. – Thằng này vừa mở miệng ra là đã văng tục chửi thề rồi.
– Em: À, vụ mày bị bbv bắt ấy hả?
– Đình: Mày còn dám nói à.
– Nó: Giờ mày tính sao đây? Tao cho mày hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống xin lỗi em tao, hai là… – Nó bẻ tay rôm rốp, nghe mà phát khiếp.
– Em: Tao có làm gì đâu mà phải xin lỗi, là do thằng em mày tự nhiên xông vào đánh tao trước mà.
– Nó: Mày éo phải cãi, vậy là giờ mày muốn chọn phương án hai chứ gì? – Nó gằn giọng.
Ngay lập tức mấy thằng đằng sau hai thằng nó cũng đứng dậy vặn cổ vặn tay chuẩn bị đánh nhau.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì có tiếng từ ngoài vọng vô.
– BBV KÌA TỤI BAY, CHẠY THÔI.
Và ngay sau câu nói đó thì chỉ trong chưa đầy một phút tất cả đã giải tán sạch sẽ, chỉ còn lại em với 5 thằng bạn và thằng cầm đầu kia nữa.
Nó tiến đến sát mặt em gằn từng chữ:
– Tốt nhất mày nên tránh xa con Tuyền ra, có người nhờ tao nói với mày như vậy. Không thì mày liệu hồn. – Rồi nó leo rào ra ngoài. Thì ra nó là dân ngoài trường, hèn chi nhìn mặt lạ hoắc.
Nghe nó nói như vậy thì em đã biết chắc là ai đã nhờ bọn nó rồi, đó chính là… thôi các bác tự đoán phát xem nào.
Em về tới lớp mà lũ bạn cứ bu lại hỏi này hỏi nọ, hỏi mà em nghe ong ong hai tai luôn. Trong khi đó hai thằng ôn thần đang đứng vỗ ngực ba hoa chém gió thì lại chẳng ai thèm nghe.
Mãi đến khi cô Biên (dạy công dân ấy mấy bác) bước vào thì cả lũ mới tha cho em mà ổn định lại. Vẫn là cái màn chào hỏi bằng kiểm tra miệng rồi cô lại tiếp tục ngồi kể chuyện bé nghe.
Hôm đó cô kể lại cái vụ cô tự tay bắt hai thằng ăn trộm xấu số ngu ngốc mà bọn em bò lăn bò càng ra cười. Số là hồi đó cô mới 20 tuổi gì đó thôi, thời gian đó dân tình khốn khó nên xuất hiện nhiều tay ăn trộm vặt. Một lần cô đang ngủ trong nhà bỗng nghe có tiếng rột roạt dưới bếp nên cô một tay cầm gậy một tay cầm búa đi xuống xem thử. Cô ghé mắt qua cái lỗ nhỏ trên cái cửa gỗ để thăm dò tình hình.
– Ê ê, trong này còn ít tép rang này mày, có lấy không? – Một thằng trộm khẽ lên tiếng.
– Lấy tất đi.
Rồi thằng kia lại tiếp tục mò tìm. Được một lát sau.
– Ê tao tìm được túi gạo này, có lấy luôn không?
– Tao bảo là mày lấy tất đi mà.
– Rồi rồi.
Rồi thằng kia lại tiếp tục công việc của mình.
– Cô: Ở bên trên tủ bát còn quả bí nữa kìa. – Cô cũng khẽ bảo.
– Ờ, mò thấy rồi. Còn không?
– Cô: Ở bên tay trái còn nồi thịt kho kìa.
– À, đây rồi. Tiếp đi. – Thằng trộm hí hửng.
– Cô: Ở bên tay phải còn đó.
Thằng trộm cũng hí hửng đưa tay sang mò và thế là:
– … CHẠCH… Á… ÁÁÁ… – Thằng trộm đó la lên thất thanh.
– Suỵt… mày muốn chết à, sao tự nhiên la lên thế? – Thằng trộm kia trách.
– Nhưng mà…
– Thôi, mày xuống canh đi để tao tìm cho. Có tí việc mà làm cũng không xong. – Thằng trộm còn lại trách rồi kéo thằng kia xuống.
Ngay sau đó là thằng kia cũng tiếp bước cha anh, mồm la oang oác.
– Thu: Sao hai thằng trộm lại la lên vậy cô?
– Điền: Im nghe cô kể nào.
– Cô: Hai thằng đó mò được hai cái bẫy chuột của cô đấy. (Cái loại bẫy như trong tom and jerry ấy, bị cái đấy sập vào tay thì phê phải biết). Rồi sau đó cô nhảy ra quát lớn rồi đập cho mỗi thằng một phát không kịp ngáp, nhưng có vẻ chưa xi nhê gì với hai thằng nó. Hai đứa nó tính chạy thoát bằng đường sau nhưng đâu có dễ vậy. Cô dùng sư tử hống uy hiếp tinh thần hai thằng nó rồi cô vung tay túm lấy cổ áo hai thằng nó giật ngược lại. Do bị bất ngờ nên người hai thằng nó mềm ra như cọng bún thiu.
– Em: Thế hóa ra cô là anh hùng đã trừ hại cho dân rồi.
– Thuấn: Bậy, cô là cao thủ võ lâm đấy, cô biết xài sư tử hống đấy.
… blabla… Thế là cả lớp cũng tham gia tám về vấn đề này sôi nổi luôn.
Đến trưa thì vừa có tiếng trống của bbv là cả trường lại ùn ùn xô đẩy chen lấn nhau để phi qua cửa thiên môn (cổng trường đó mấy bác). Em thì nhanh nhảu chạy qua lớp 9a2 rước nàng qua lớp mình ngồi chơi. Thấy em qua là nhỏ hí hửng chạy ra trong ánh mắt ngỡ ngàng của mấy đứa bạn trong lớp nhỏ, và có cả ánh mắt ghen tức, hậm hực của thằng Toàn.
Em đưa nhỏ về đến tận nhà nhỏ rồi đạp xe về nhà. Nhưng em vừa đi qua nhà nhỏ một đoạn thì bỗng nhiên có một đám choi choi đi xe máy vòng lên chặn đầu em. Một thằng ngồi sau đạp mạnh vào phần trước của xe em làm em té nhào đầu lộn cổ xuống đường.
Em lồm cồm bò dậy.
– Em: Này, bọn mày làm cái quái gì vậy hả? Sao lại đạp xe tao.
Một thằng nhảy xuống xe lao tới tương luôn vào mặt em một phát làm em té tập hai. Chẳng qua là do vừa té xe xong nên em bị ê ẩm toàn thân thôi, không thì đời nào một thằng ốm nhom ốm nhách như thằng xì ke này đánh được em.
Sau đó là nó phi vào đá em tới tấp, em chỉ biết co người lại rồi dùng tay ôm đầu đỡ đòn. Nó đánh đã đời rồi chỉ thẳng vào mặt em quát.
– Mày coi chừng đấy, đây chỉ là cảnh cáo mày thôi. Lần sau mày mà còn dính vào con Tuyền thì mày xác định đi con chó. – Nói xong nó leo lên xe phắn mất hút.
Lại là quân của thằng Nhật à, chắc là mấy lần chơi em trong trường không được nên ra đây úp sọt em đây mà. Em lồm cồm bò lên vỉa hè ngồi rồi mở cặp ra. Cũng may là em có mang theo cái điện thoại của thằng Thông, hôm qua bảo trả cho nó mà quên mất. Em bấm số thằng Thọ rồi ấn gọi. Gọi cả ba lần nó mới chịu bắt máy, thằng này bữa nay chảnh thật.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
– Thọ: Alo, ở ngay dưới bếp nè gọi gì mà lắm thế? – Giọng có vẻ bực.
– Em: Alo, Thọ hả? Tao Đức nè. – Em thều thào.
– Thọ: Đức à, tao tưởng thằng Thông gọi tao chứ, mà có chuyện gì không mà sao nghe giọng mày yếu vậy?
– Em: Giờ hai anh em mày rảnh không? Ra chỗ ngã ba chở tao về cái.
– Thọ: Xe mày đâu?
– Em: Đang đây, nhưng mà tao vừa bị úp sọt, không chạy xe được.
– Thọ: Rồi, mày ở yên đó. Tao ra liền. – Nói xong nó cúp máy cái rụp.
Em thì cố ngồi dựa vào gốc cây hưởng thụ từng cơn đau. Vì giờ là buổi trưa nên hầu như chẳng ai đi qua đoạn đường này hết nên em chỉ biết ngồi chờ thằng Thọ thôi. Ngồi mãi mới thấy hai anh em nó đèo nhau ra.
– Em: Sao lâu vậy mày.
– Thọ: Lâu cục cức, tao đạp hộc hơi rồi đây này.
– Thông: Thằng nào chơi mày vậy?
– Em: Thôi chở tao về cái đã rồi tao kể cho sau.
Thế là thằng Thông chở em về còn thằng Thọ vác xe của em về. Về đến nhà là hai thằng nó đè em ra rồi lột áo em ra, sau đó thì lấy oxi già xịt lên mấy vết trầy trên người em. Phải nói nó xót thì thôi chứ, xót mà muốn phát khóc luôn.
Sau nửa tiếng tra tấn em bằng oxy già thì chúng nó cũng cuốn người em như đòn bánh tét thì mới tha cho em. Cũng may là em ôm lại phần đầu nên chỉ bị trầy xước một đống ở tay chân với lưng thôi, còn mặt hơi tím một chút do lãnh nguyên một cú đấm của thằng xì ke đó vào mặt.
Hai anh em thằng Thông thằng Thọ ngồi nghe em kể mà nộ khí xung thiên, đập bàn đập ghế ầm ầm.
– Thông: Bọn chó thật. Vậy giờ mày tính sao?
– Em: Cứ coi như số tao xui đi.
– Thọ: Ý mày là bỏ qua ấy hả? Nếu vậy thì đảm bảo nó úp mày lần hai lần ba nữa cho coi.
– Em: Tao chẳng biết nữa, méo biết sao năm nay ăn rồi bị đánh ghen riết. Mà thôi có gì để tối tao tính sau.
– Thông: Ừ, vậy có cần tao giúp gì thì cứ alo cho tao một tiếng.
– Em: Ừ, cảm ơn hai thằng mày nhá.
– Thọ: Ơn nghĩa gì, khỏi cần cảm ơn. Hậu tạ là đủ rồi, hehe.
– Thông: Thôi bọn tao về đây, mày ngủ đi tí đi cho khỏe.
– Em: Ừ.
Hai thằng nó vừa về là em lấy cái áo dài tay mặc vào rồi nằm vật ra ngủ luôn một giấc đến chiều. Đang ngủ ngon thì tự nhiên thấy nhột nhột ở mũi và rồi:
– … Hắt xì… – Em từ từ mở mắt ra.
Trước mắt em là một thiên thần bé nhỏ có mái tóc đuôi gà, mặc một chiếc áo thun màu hồng nhạt, một chiếc quần jean ngắn ngủ khoe ra cặp giò trắng bóc.
– Nhỏ: Heo, giờ này mà còn ngủ được. – Nhỏ véo mũi em.
– Em: Ơ, em lên lâu chưa?
– Nhỏ: Xí, em lên được cả tiếng rồi. – Nhỏ nguýt dài.
– Em: Vậy sao không gọi anh dậy luôn?
– Nhỏ: Em gọi mãi mà anh không chịu dậy ấy chứ, ngủ gì mà như heo ý. – Nhỏ bĩu môi.
– Em: Vậy lúc anh ngủ… em có làm gì anh không vậy? – Em làm mặt gian.
– Nhỏ: Hứ, đồ vô duyên. Ai thèm làm gì anh chứ. – Nhỏ độp vào vai em một phát.
– Em: Ai biết được.
– Nhỏ: Ý anh là gì đây hử?
– Em: À, đâu có gì đâu, hìhì. Mà em lên đây làm chi rứa?
– Nhỏ: Bộ phải có chuyện gì em mới được lên nhà anh hả?
– Em: À, không, hìhì. Mà mấy giờ rồi nhỉ?
– Nhỏ: Mới 4h 18 thôi. Làm gì vậy?
– Em: À, anh đi nấu cơm ấy mà. Em ngồi đây chơi đợi anh xíu nha.
– Nhỏ: Không, cho em phụ nấu với nha? – Nhỏ hấp háy mắt.
– Em: Em nấu liệu ăn vào có bị làm sao không? Nhà anh không có thuốc xổ đâu nha.
– Nhỏ: Hứ, em nấu là hơi bị ngon đấy nhá. Anh chắc gì đã nấu ngon bằng em. – Nhỏ vỗ ngực tự tin.
– Em: Thật không đấy?
– Nhỏ: Thật sao không, vậy anh biết nấu những món gì?
– Em: Nhiều lắm, ví dụ thịt heo kho, thịt gà kho, cá kho, tép kho, trứng chiên, trứng luộc, thịt luộc, canh, rau xào, rau luộc. – Em tuôn một tràng.
Nghe em kể mà tròn mắt nhìn, chắc là ngưỡng mộ em quá đây mà, hehe.
– Em: Làm gì ngắm anh ghê thế? Ngắm anh là phải đóng thuế đấy nhá, không phải ai muốn ngắm cũng được đâu.
– Nhỏ: Xí, thấy ớn. Hôm nay anh đứng phụ đi, em là cho một bữa mà thưởng thức nè.
Vậy là nhỏ lao vào bếp hì hục nấu nướng, còn em thì ngồi nhặt rau ngắm nhỏ. Chắc tại do nhà em nấu bếp củi nên nhỏ không quen hay sao ấy mà mặt nhỏ lúc này dính toàn nhọ nồi như mặt mèo ấy, mà trông cũng dễ thương đáo để.
Nấu xong mà mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, chỗ trắng chỗ đen do dính nhọ. Kết hợp thêm nữa là nhỏ đang đứng trong một căn bếp nghi ngút khói như kiểu mấy chốn thiên đình trong phim tàu ấy. Trông nhỏ lúc này dễ thương không tả nổi các bác ạ (bác nào không có gấu đừng ghen mà ném gạch em nhá).
Nhỏ nấu xong thì em dẫn nhỏ ra giếng rửa mặt. Em nhẹ nhàng lau hết những chỗ dính than cho nhỏ, mặt nhỏ dần đỏ lựng lên trông đáng yêu quá thể.
Hai đứa em ngồi nhìn nhau một lát thì mấy thằng nhóc nhà em cũng đi học về.
– Út: Em chào anh hai chị hai em mới đi học về. – Thằng út lễ phép.
Nhỏ lại đỏ mặt lên, còn em nghe xong thì mát cả ruột gan, đúng là không uổng công anh thương mày út ơi, hehe.
Em giao lại nhà cửa cho mấy đứa nhóc rồi nắm tay nhỏ đi dạo. Buổi chiều gió hiu hiu thổi, cái nắng đã phần nào dịu đi, những chiếc lá khô bay phất phơ nhè nhẹ theo từng cơn gió, những cô bác thì đang hối hả trở về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc. Nhỏ tung tăng nhảy chân sáo nắm tay em vừa đi vừa hát líu lo. Nhìn hình ảnh của nhỏ lúc đó đáng yêu thôi rồi.
– Ơ, thằng Đức phỏng? Sao mấy bữa nay không thấy mày ra đây tập. – Cụ hai đang tập dưỡng sinh gọi ra em.
– Nhỏ: Cháu chào cụ.
– Em: Dạ, cháu chào cụ. Tại mấy bữa nay cháu bận nên không ra được, hìhì. – Em gãi đầu.
– Cụ: Vậy mà tao tưởng bay cũng giống mấy thằng kia, tập được một hai bữa rồi mất tăm luôn.
– Em: Dạ, làm gì có đâu cụ.
– Cụ: Bạn gái mày đây phỏng? Coi bộ cũng được đấy, hai đứa bay tính chừng nào cưới.
Không hẹn mà mặt hai đứa em đồng loạt đỏ lên như gấc.
– Em: Đâu có sớm vậy cụ, bọn cháu còn nhỏ, còn phải học hành nữa chứ, hèhè.
– Cụ: Xời, ngày xưa các cụ bằng tuổi bay đã lấy vợ hết rồi. Lâu lâu còn có cụ đã ẵm con rồi cơ.
– Em: Cụ cứ giỡn hoài, bạn con nó ngại chín mặt rồi đây này. – Ngay sau đó là em lãnh cái véo hông đau điếng người của nhỏ, mà lại còn véo trúng vết thương hồi sáng nữa chứ. Làm em cười ra nước mắt.
– Cụ: Vậy giờ vào đây tập xíu rồi về nhỉ?
Em quay qua nhỏ hỏi ý kiến của nhỏ, mặt nhỏ cũng có vẻ háo hức lắm.
– Nhỏ: Anh cứ tập đi, em ngồi đây xem.
– Em: Thế sao được, em vào tập chung luôn đi.
– Nhỏ: Nhưng mà em đâu có biết tập đâu.
– Em: Không biết thì học, có ai vừa vào mà đã biết học luôn đâu.
Em kéo mãi nhỏ mới chịu vào, lúc đầu nhỏ đứng lóng nga lóng ngóng nhìn mắc cười lắm, nhưng sau một hồi được sư phụ như em chỉ chỉ dẫn tận tình thì nhỏ cũng theo được nhịp đôi chút.
– Nhỏ: Phù, mệt thật. Mai lại đi tập cái này nữa nha anh, hìhì. – Nhỏ cười tươi.
– Em: Mệt mà còn đòi tập nữa á? Thua em luôn.
– Nhỏ: Hìhì.
– Em: Em khát không? Mình đi uống nước rồi về ha.
– Nhỏ: Ùm, cũng được.
Em dẫn nhỏ vào một quán nước mía ven đường. Nước vừa được bưng ra là em quất một hơi gần cạn:
– Em: Khaàà… quá đã.
– Nhỏ: Uống gì mà dữ vậy? Sợ em cướp mất hả?
– Em: Chứ sao nữa, hehe.
– Nhỏ: Xí, ai mà thèm cướp của anh. Em cũng phải uống mau không khéo lại bị anh cướp ấy chứ, plè.
– Em: Ơ, dám trêu anh à.
Hai đứa ngồi giỡn cười đùa ầm cả quán làm cho mấy cặp đôi khác nhìn vào phải ngưỡng mộ, còn mấy bác chưa có gấu thì nhìn em với ánh mắt gato phải biết.
Em uống xong thì ngồi gặm nốt mấy cục đá nhìn nhỏ uống. Đúng là con gái, làm gì cũng chậm chạp khỏi nói, ăn cũng lâu mà uống cũng lâu. Đưa nhỏ về tận nhà rồi em cũng về tắm rửa phát. Nước thấm qua mấy lớp băng ngấm vào mấy vết thương làm em xót thì thôi chứ, nhưng mà không dám la vì sợ ba mẹ biết lại lo nên em đành cắn răng hưởng thụ vậy. Tắm xong em mặc cái áo dài tay che đi mấy chỗ bị băng rồi ra ăn cơm. Ăn uống xong thì em dọn dẹp hết rồi lôi đống bài vở qua làm rẹc rẹc tí cho xong rồi leo lên giường ngủ.
Em nằm vắt tay lên trán suy nghĩ cách giải quyết chỗ thằng Nhật sao cho êm đẹp mới được, nằm suy nghĩ một hồi mà em ngủ quên đi lúc nào không biết luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro