Hành trình tuổi thơ

Phần 138

2024-08-02 21:00:39

Phần 138
Học trong cái lớp này nó chán gì đâu ấy, quay qua hướng nào cũng toàn là con gái, mà toàn là dân mọt sách ham học nên chẳng có ai chém gió với mình. Tôi ngồi trong lớp mà cứ ngáp ngắn ngáp dài, ngáp muốn rớt cả hàm ra ngoài thì cuối cùng cái giờ ra chơi nó cũng đến. Khi bà giáo viên vừa bước ra khỏi lớp thì nhỏ P chạy đi đâu mất tích luôn. Nhỏ Vy thì đang bị thằng lớp trưởng hỏi chuyện gì đó.

– ‘Mịa cái thằng lớp trưởng, còn đang định nhờ nhỏ Vy đi xuống căn tin mua hàng giùm thì… – Tôi lẩm bẩm.

Còn nhỏ Mai thì vẫn đang cắm cúi giải toán nên tôi không dám làm phiền.

Thế là tôi thui thủi mò sang lớp hai thằng cờ hó kia rủ chúng nó đi ăn chứ hồi sáng ăn mấy cái bánh bèo chả thấm vào đâu. Vừa xuống hết cầu thang thì tôi gặp hai thằng nó đang đi đến phía tôi, mặt thì hình sự lắm.

– Tôi: Êk hai thằng mày chết chắc thiêng lắm, tao đang định rủ bọn mày đi ăn đây.

– Thuấn: Mày tốt vậy hả? Chắc bị mấy em cho ăn bơ hết rồi mới nhớ đến bọn tao chứ gì?

– Tôi: Mày đang nghi ngờ lòng tốt của tao hả thằng cờ hó. – Tôi hỏi nó, tay thì cú nó một phát vào đầu.

– Đại: Mày ra căn tin trước đi, bọn tao giải quyết chút chuyện xong xuống luôn.

– Tôi: Có gì cần tao giúp không? Xong xuống chung luôn.

– Đại: Thôi, mày ra căn tin trước đi, bọn tao dư sức giải quyết.

Đang nói chuyện bỗng có một thằng nào vỗ vai thằng Đại, trông cái mặt như mặt trận quen lắm.

– Anh Đại, là thằng này đó. – Nó chỉ vào tôi rồi ngông ngênh đút tay vào túi bước ra nhìn tôi một cách ngạo mạn. – Hôm qua cho là mày chạy nhanh, để xem hôm nay mày chạy đâu cho thoát.

– BÔỒÔPPP!!!

Thằng đó vừa nói dứt câu thì nguyên một quả đấm bay thẳng vào mặt nó. Tôi là tôi thấy có cái gì đó màu đỏ đỏ chảy ra luôn. Thằng đó ôm mũi quay lại hỏi thằng Đại.

– Sao anh lại đánh em?

– Đại: Mày có biết mày đang đụng vào ai không hả?

– Dạ… không…

– Thuấn: Nó là anh em tốt của bọn tao, mày ngứa đòn hay sao mà đụng vào hả?

– E… em không biết… em xin lỗi… – Thằng đó nghe xong mặt tái lại luôn.

– Đại: Mày xin lỗi nó đi. – Thằng Đại hất mặt sang tôi.

– Dạ, em xin lỗi anh. Anh bỏ qua cho em.

– Đại: Thôi mày bỏ qua cho nó nha Đức.

– Tôi: Ừhm, nó tha cho tao là tao mừng còn không kịp ấy chứ.

– Đại: Mày đi được rồi. Từ nay tao mà nghe thằng nào đụng đến bạn tao thì coi chừng đấy.

– Dạ em biết rồi. – Rồi thằng đó cụp đuôi chạy đi.

– Thuấn: Xong rồi, đi căn tin thôi, tao đói quá rồi. – Thằng này xoa bụng.

Xong 3 thằng tôi cùng đi xuống căn tin ăn sáng.

– Tôi: Bọn mày kể cho tao nghe được chưa?

– Đại: Kể vụ gì? – Nó giả ngơ.

– Mày còn giả ngơ à? Sao bọn mày lại dính với mấy thằng đó?

– Đại: Ừh thì… kể ra cũng hơi dài dòng… Nó là thằng anh em xa của tao, đợt năm ngoái, lúc mày mất.

Tích được tầm một tháng thì nó chuyển về đây học.

– Em mày mà sao mày để nó… quậy dữ vậy? Mà mày còn hùa theo nó nữa là sao?

– Đại: Tao cũng cản nó dữ lắm rồi đấy, chứ không cái trường này bị nó quậy loạn lên mất.

– Tôi: Cản mà nãy hai thằng mày đi với nó tìm tao để xử?

– Thuấn: Mày đừng nghĩ bậy, bọn tao không cản hẳn được nó nhưng mà cản để nó không đi quá xa thôi.

– Tôi: Gặp nó mà là em tao thì khỏi nói đi, tao thách nó dám quậy như vậy.

– Thuấn: Mày nói hay quá, mày tưởng dễ hả? Thằng đó lì như trâu ấy.

– Tôi: Nãy tao thấy nó nghe lời bọn mày mà?

– Đại: Hềyzz, trước mặt thì là như vậy thôi. Chứ lúc ra về thể nào nó cũng kêu người chặn đường mày mà.

– Tôi: Đệch… – Tôi buột miệng.

– Thuấn: Mày yên tâm, lát về đợi bọn tao về chung rồi tính. Có bọn tao chắc chúng nó không dám làm gì đâu.

– Đại: Trước mắt thì tao nghĩ là không sao. Mày yên tâm đi, chuyện này tao giải quyết cho.

– Ừ. Vậy nhờ mày.

3 thằng tôi ngồi vừa sì sụp húp tô bún vừa chém gió cười ầm cả cái căn tin.

– Đại: Thôi hai thằng mày ngồi đây, tao em đồ ăn lên lớp cho gấu tao đã.

– Tôi: Ừ, lẹ đi kẻo em nó giận.

Xong thằng nhỏ chuồn lẹ. Thằng Thuấn thì cũng bảo về lớp trước để chép bài tập. Còn tôi ra quầy mua thêm cái bánh bông lan với hộp sữa đem lên cho nhỏ My, hồi sáng nhỏ này cũng ăn có mấy cái bánh bèo nên chắc bây giờ cũng đói rồi.

Mua xong tôi đem lên lớp cho nhỏ My. Vừa đi ra khỏi căn tin thì tôi gặp nhỏ Vy đang nắm tay thằng lớp trưởng đi tới.

– Ủa, ông đi xuống đây sao không rủ tui với?

– Tôi: Àh, tại thấy Vy đang bận nên có dám rủ đâu.

– Vy: Có bận gì đâu trời.

– Tôi: Thôi hai người đi ăn đi có sắp vào lớp rồi kìa. Đức còn việc bận chút xíu.

– Vy: Ừhm, bye.

Rồi nhỏ với tên lớp trưởng đi vào căn tin. Cái mặt thằng lớp trưởng lúc đó vênh vênh váo váo lên như thế này này, thấy mà ghét. Không thèm quan tâm, tôi vác đồ ăn tiến thẳng lớp 10a2 đưa cho nhỏ My. Cái hành lang với cái cửa lớp của nhỏ này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có cả đàn con trai lảng vảng qua lại làm tôi chen vào đưa đồ ăn cho nhỏ mà cũng khó khăn.

– Ủa anh xuống đây làm gì vậy? – Thấy tôi nhỏ My hơi ngạc nhiên.

– Tôi: Chẳng có gì, rảnh rảnh đi dạo thôi.

– My: Đi dạo??? – Nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. – Vậy mang bánh với sữa theo làm gì?

– Tôi: Ờh… cầm đi phòng khi nào đói thì ăn.

– My: Vậy sao không ăn đi?

– Tại không đói, hỏi thừa. Mà giờ anh chẳng muốn ăn nữa, bỏ thì phí quá. Em ăn giùm anh đi. – Tôi đưa cho nhỏ đó.

Nhỏ cười cười nhìn tôi.

– Mua cho em thi nói đại đi, còn bày đặt ngại.

– Tôi: Ờh thì… mà thôi ăn đi, anh về lớp đây.

Tôi trở về lớp trong ánh mắt hình viên đạn thân thương nhưng không mấy thân thiện của mấy thằng đang đứng bên ngoài và đặc biệt là mấy thằng trong lớp nhỏ làm tôi cảm thấy hơi sợ.

Xong tôi trở về lớp tiếp tục chiến đấu với mấy tiết còn lại. Tiết thứ 3 là môn hóa, và dạy hoá lớp tôi là bà cô nổi tiếng ác bá của trường, là nỗi khiếp sợ của hàng trăm học sinh và là nỗi ám ảnh kinh hoàng của bao nhiêu đàn anh chị khóa trên. Năm ngoái tôi cũng học bà này được mấy bữa mà bây giờ vẫn còn nổi da gà khi nghe đến tên bà cô ấy: Mít si Diệu, xuất thân từ đất Huế.

Khi bà cô này bước vào lớp thì tôi như cảm thấy có một đám mây đen bay đến che phủ cả lớp học, không khí trong lớp lúc này nặng nề đến khó chịu. Hầu như cả lớp tôi ai cũng ít nhiều nghe danh bà cô này nên đều im thin thít, đến mức thở cũng chẳng có đứa nào dám thở mạnh.

– Tất cả ngồi xuống. – Bả nói mà tôi nghe tưởng giọng của cõi âm vọng về.

Xong bà cô khoanh tay trước ngực đi quanh lớp một vòng rồi đập bàn.

– Bửa ni ai trực nhật?

Bốn con nhỏ ở tổ một mặt tái mét từ từ đứng dậy.

– Ngày hôm ni các chị đã làm vệ sinh lớp học chưa? – Bả hỏi nhẹ nhàng.

– Dạ… rồi ạ.

– Thật không? Chị thử nhìn xem dưới chân chị là cái gì? Ngay trước cửa lớp kia là cái gì? Còn khăn lau bảng nữa, trời ơi sao mà toàn bụi không vậy hả? Đem đi giặt ngay cho tui. – Vừa gào bả vừa quăng cái khăn lau bảng ra cửa lớp.

Bốn nhỏ kia thì lúi húi đi lượm rác với giặt khăn. Chưa dừng lại ở đó, bả còn đi soi mói mọi ngóc ngách trong lớp, từ bình hoa cho đến chậu nước… rồi còn kiểm tra xem có đứa nào son môi, sơn móng tay chân, nhuộm tóc các kiểu con đà điểu. Phải mất 15’ để bà cô đó kiểm tra lớp học xong thì bả mới cho lôi tập ra học bài. Nhưng nói là học cho oai thế thôi chứ thực ra là để sách vở lên bàn cho có lệ rồi ngồi nghe bả giáo huấn cho những quy tắc riêng khi học trong giờ dạy của bả, ví dụ sơ sơ như:

+ Vở phải là loại 200 trang trở lên.

+ Mỗi đứa phải có ít nhất 1 bút xanh và một bút đỏ đặt trên bàn.

+ Ngồi trong lớp cấm tuyệt đối không được cười đùa hay nói chuyện riêng (nhìn mặt bả như là quỷ dạ xoa đố đứa nào cười nổi).

+ Bài vở phải học thuộc không bỏ sót một chữ (chắc thánh luôn quá).

… vân vân và vân vân…

Nói chung sau tiết hóa là tinh thần của lớp tôi bị khủng hoảng nặng nề như vừa bị iraq ném bom vậy. Đã vậy còn phải nhai thêm hai tiết địa với sử nữa chứ, hềyzz.

Hết tiết 5, thằng Đại với thằng Thuấn đứng dưới cầu thang đợi tôi như đã hứa, còn có cả nhỏ My đang đứng đó nữa.

– Đại: Mày làm gì mà lề mề vậy? Bọn tao đợi mày cả buổi rồi này.

– Tôi: Gặp phải bà cô nói nhiều, bả ráng nói cho hết bài ấy mà.

– Thuấn: Ừh, về thôi.

– Êk Đức. – Tiếng gọi từ phía sau lưng bọn tôi.

Nhỏ Vy từ trên cầu thang ì ạch chạy xuống.

– Hồi nãy thầy tổng phụ trách xuống lớp thông báo chiều này bí thư và phó bí thư đi họp đoàn.

– Tôi: Ừm, mà sao giờ mới nói?

– Vy: Tại nãy tui quên mất tiêu, hì hì.

– Vậy mấy giờ họp?

– 13H30. Nhớ đem theo vở và bút nha. Thôi tui về trước đây. – Nói xong không đợi tôi trả lời mà nhỏ chạy mất.

Được một đoạn thì nhỏ đó quay lại.

– Lúc đi qua nhà gọi tui đi chung với nha. – Rồi nhỏ này vẫy tay và khuất bóng luôn.

– Tôi: Đi về thôi.

Bọn tôi ra đến cổng trường thì quả nhiên có mấy thằng hôm qua đánh nhau với tôi đang đứng lảng vảng ở đó, mặt thì đằng đằng sát khí và… gắn cả mấy miếng băng cá nhân.

– Lại là bọn hôm qua kìa. – Nhỏ My níu tay tôi.

– Không sao đâu. – Tôi trấn an nhỏ My.

Xong bọn tôi vẫn tiếp tục đi về thì bọn đó đi tới bọc đầu bọn tôi.

– Anh Đại, Thuấn hai anh đừng nên can thiệp vào chuyện này thì tốt hơn. – Thằng em thằng Đại làm mặt ngầu.

– Đại: Mày thôi ngay đi, mày nghĩ là mày đánh thắng được bọn tao à?

– Cũng chưa chắc đâu. – Nó hất mặt vào trong quán nước gần đó.

Trong đó có 4 tên mặt bặm trợn, xăm trổ đầy mình đang nhìn ra phía này.

– “Phen này ăn cám cmnr rồi”. – Tôi nghĩ bụng. – “Nhưng mà nếu đánh nhau ở đây thì thể nào mình cũng bị kỷ luật, cả mấy đứa bạn cũng bị kéo theo nữa chứ”.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì có hai ông anh mặc đồ xanh đi tới, một ông 2 vạch 3 sao và một ông 3 vạch 2 sao.

– Anh hai. – Nhỏ My vẫy tay gọi lớn.

Hai người cs đó quay lại, ngay lập tức mấy thằng bên em thằng Đại chạy mất dép, kể cả 4 tên bặm trợn trong quán nước cũng mất tiêu.

– Chuồn lẹ. – Tôi kéo tay nhỏ My và hối hai thằng ôn thần kia.

Bọn tôi chạy thục mạng một mạch về tới võ quán luôn. Vừa vào nhà là cả lũ ngồi vật ra ghế mà thở phì phò, còn tôi thì nằm hẳn ra nền luôn.

– Tôi: Sao hồi nãy em gan vậy My? Có quen biết gì hai ông cs đó đâu mà gọi như đúng rồi vậy?

– My: Hì hì, bí đường làm liều thôi.

– Thuấn: Ê cho tao miếng nước coi, khát quá.

– Tôi: Ừh.

Tôi vào lấy nước cho bọn nó.

– Thuấn: Giờ tính sao với thằng em mày đây Đại? Nó thích đánh thì anh em mình đánh với nó, sợ éo gì. Hồi nãy thằng Đức mà không hối chạy thì tao quất đẹp chúng nó rồi.

– Đại…

– Tôi: Vậy mày không thấy 4 thằng to đang ngồi trong quán cafe nhìn ra à?

– Thuấn: 4 thằng thì 4 thằng, sợ chó gì.

– Tôi: Mày không sợ nhưng mà đánh nhau trước cổng trường thì mày nghĩ hậu quả sẽ thế nào? Không ăn cái bản kiểm điểm, đình chỉ học 3 ngày thì cũng hơi phí.

– Thuấn: Nhưng mà chẳng lẽ cứ…

– Đại: Thôi, bọn mày yên tâm đi, vụ này để tao lo cho.

– Tôi: Mày có cách gì hả?

– Đại: Ừh. – Nó gật đầu.

– Tôi: Cách gì vậy?

– Đại: Tao cũng chả biết nói sao nhưng tóm lại là tao lo được. Mà xong vụ phải hậu tạ bọn tao nha mày. – Nó cười đập tay vào vai tôi.

– Tôi: Ừ, mà lo không xong thì mày… hềhề… – Tôi làm mặt gian.

– Đại: Tao hiểu mà, thôi bọn tao về đây. Mày yên tâm ngồi rung đùi đợi tin tốt đi.

– Tôi: Ừ. Đi về thanh thản… à nhầm… cẩn thận nha mày. – Tôi đùa.

Xong hai thằng nó vác cặp dắt xe đi về.

– Tôi: Ủa, mà sao hôm nay a. Trường đón b. Nhi về muộn vậy nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ My.

– My: Ủa, a. Trường chưa nói với anh à? Anh ấy đón b. Nhi rồi về LP có chút chuyện.

– Tôi: Ừh. Mà anh đói quá, em nấu cơm đi nha. – Tôi cười.

– My: Cơm thì em biết nấu, chỉ vo gạo đổ nước vô là xong. Nhưng mà còn đồ ăn… em không biết làm đâu nha. – Nhỏ này nói lí nhí.

– Tôi: Kệ, anh chỉ cho nấu.

– My: Hôy, anh nấu đi. – Nhỏ nhăn mặt giậm chân uỳnh uỵch.

– Tôi: Êk êk đừng giậm nữa, bể hết nền nhà bây giờ.

– Hứ, ý gì đây hả? – Vừa nói nhỏ vừa sấn vào véo tôi.

– Haha, anh chừa rồi tha cho anh, haha.

Nhỏ My tha cho tôi nhưng vẫn không quên lườm tôi một cái sắc lẹm như dao lam.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0