Phần 112
2024-08-02 21:00:39
– Tôi: B. Nhi chạy ra chỗ kia kêu 3 tô mì đi.
– Dạ. – Rồi c. Bé chạy lon ton ra quầy.
– Tại sao bạn lại làm vậy?
– Làm vậy là làm gì? – Nhỏ đó thản nhiên cầm đôi đũa lên lau như đúng rồi.
– Bạn có mục đích gì? – Tôi giật phắt đôi đũa lại.
– Nè, tui là tui đang giúp cậu mà cậu tỏ thái độ đó với tui là sao?
– Giúp? Bạn đang hại tôi thì có. Bạn có thấy vui không khi lừa dối một đứa bé như vậy hả?
– Thế cậu không thấy bé gái đang vui thế nào khi được gặp lại chị nó à? – Nhỏ đó cãi lại chỉ về phía c. Bé đang tươi cười rạng rỡ.
– Bạn có thể đi chung lừa dối c. Bé mãi không? Bạn có nghĩ đến c. Bé sẽ sốc thế nào khi biết bị bạn lừa dối hay không hả? – Tôi nói như quát.
– Xin lỗi, tui chưa nghĩ đến chuyện này. – Nhỏ này xìu giọng rụt cổ, mắt chớp chớp, mỏ chu ra, hai tay đặt lên bàn, các ngón tay đan vào nhau trông dễ thương cực.
Gặp trường hợp đó thì bố con thằng nào giận cho nổi, đã thế nhỏ này còn giống y chang nhỏ nữa khiến tôi có muốn giận cũng không nổi.
– Anh hai với chị hai cãi nhau hả? – C. Bé lon ton chạy đến đứng chống nạnh. – Anh không được bắt nạt chị hai.
Không ngờ c. Bé có mới nới cũ, chưa gì mà đã bỏ tôi mà đi bênh nhỏ kia.
– Tôi: À, đâu có. Anh làm sao dám bắt nạt chị hai của em, hềhề.
– Người này bắt nạt chị nãy giờ đó, em xử giùm chị hai đi. – Nhỏ đó xúi bậy b. Nhi.
– Cô… – Tôi uất ức không nói lên lời.
– Nhi: Anh không được bắt nạt chị hai em nữa đâu.
Nhỏ đó lè lưỡi làm hề trêu ngươi tôi.
– Nhi: Anh mà làm chị hai em giận là mai mốt chị hai không lấy anh nữa đâu.
Nghe đến đây thì nhỏ đó giật thót thụt lưỡi lại, mặt biến sắc trông buồn cười lắm mấy thím ợ.
Kể từ lúc ấy trở đi nhỏ đó cứ ngồi im mà ăn, nói gì thì nghe đấy ngoan như mèo vậy. Ăn xong tôi là người được vinh dự moi tiền túi ra trả.
– Về tàu thôi, trời cũng chập tối rồi. – Tính tiền xong tôi quay lại nói nhỏ đó.
– Hồi nãy cậu không nghe ông lái tàu nói à? – Nhỏ đó đáp.
– Không, ông ấy nói gì?
– Hành khách vui lòng nghỉ chân qua đêm ở khu nhà trọ gần đây. Mọi chi phí ăn uống ngủ nghỉ thì họ sẽ lo một nửa.
– Tôi: Ủa, có à ta?
– Nhi: Em cũng nghe thấy vậy mà. – C. Bé hùa theo.
Nhìn mặt hai người đó có nét gì đó nguy hiểm vãi tỏi nhưng tôi đành nghe theo chứ biết sao giờ. Thế là bọn tôi tìm đến khu nhà trọ đó. Khu nhà trọ này cách đường ray chừng 15 phút đi bộ. Xung quanh khu này được bao bọc bởi một hàng rào tre khá dày, bên trong là một bức tường gạch cao tầm 1m8 hay 2m gì đó. Khi bọn tôi vừa định bước vào trong thì bỗng có người gọi lại. Trông cách ăn mặc, đầu tóc người này giống y chang cái bà xài sư tử hống trong phim tuyệt đỉnh kungfu ấy.
– Các cháu muốn mướn phòng trọ hả? – Người đó hỏi bọn tôi.
– Dạ, có còn phòng trọ không cô? – Tôi đáp.
– Ở đây vừa hết phòng rồi, chỉ còn có một phòng thôi. Mấy cháu có mướn không?
– Tôi: Dạ…
– Dạ, vậy thôi. Để bọn cháu đi tìm chỗ khác ạ. – Tôi còn chưa kịp nói thì nhỏ kia đẩy tôi ra rồi từ chối bà chủ đó ngay. – Ở gần đây còn nhà trọ nào không cô?
– Đi theo hướng này thì tầm 15km nữa mới có cái khách sạn thôi.
– Dạ, cháu cảm ơn ạ.
Rồi nhỏ đó ôm b. Nhi đi ra ngoài.
– Này, cô điên à? Còn phòng đó sao lại không chịu ở? – Tôi hỏi nhỏ đó khi vừa ra khỏi khu nhà trọ.
– Có mỗi một phòng thì làm sao mà ở?
– Tại sao không?
– Cậu chưa ở phòng trọ bao giờ à? Cái phòng bé tí teo thì 3 người ở làm sao được. Hơn nữa tui làm sao mà ở chung với cậu được. – Nhỏ đó tuôn một tràng như pháo.
– Cô sợ tôi làm gì cô à? – Tôi làm mặt gian tiến đến sát người nhỏ đó.
– A… Ai mà sợ chứ, tui thách cậu dám đụng vào tui đó. – Nhỏ đó thoáng đỏ mặt nhưng vẫn ngửa cổ hất mặt thách thức.
– Hai anh chị sao nói chuyện như muốn cãi lộn vậy? – C. Bé Nhi từ nãy tới giờ mới lên tiếng.
– Tôi: Àh, đâu có. Đâu có cãi nhau gì đâu. – Tôi cười.
– Thôi, đi tìm phòng trọ mau. Trời tối đen rồi. – Nhỏ đó đánh trống lảng.
– 15Km đấy, đi bộ cũng phải cả tiếng đồng hồ. Cô muốn thì cứ đi đi, tôi với b. Nhi sẽ ở đây.
– Ừh. – Nhỏ đó đáp gọn lỏn.
– Nhi: Em đi với c. Hai. – C. Bé ôm chặt lấy nhỏ đó.
Nhỏ đó cười gian hất mặt nhìn tôi. Bị dồn vào thế bí nên tôi đành phải xuống nước năn nỉ.
– Xem như cô giỏi. Nhưng mà cô thử nhìn xem, c. Bé đã buồn ngủ lắm rồi kìa, nó không thể đi được nữa đâu. Cô làm ơn tha cho tôi với c. Bé đi. Cùng lắm thì tôi ra ngoài ngủ là được chứ gì.
Nhỏ đó đứng chau mày nhăn trán một lát rồi cũng miễn cưỡng đồng ý. Tôi nhanh chóng quay lại thuê phòng rồi đưa nhỏ đó với b. Nhi vào. Vừa đặt cái balô xuống thì nhỏ đó đuổi tôi luôn.
– Đặt ba lô xuống rồi đi ra ngoài đi chứ, cậu định nuốt lời hả?
Tôi lẳng lặng đi nhanh đến sát nhỏ đó cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng 10cm thì dừng lại. Nhỏ đó phản ứng nhanh, một tay che ngực còn tay kia vung đấm hòng đánh văng tôi ra, miệng thì hét toáng lên.
– AH ah ah!!!
Tôi đưa tay phải bịt loa của nhỏ đó lại, còn tay kia thì bắt lấy cú đấm đang chuẩn bị hôn vào bụng tôi. Rồi tôi hạ sát mặt mình xuống mặt nhỏ đó, nhỏ đó trợn tròn mắt nhìn tôi:
– Chí ít thì cô cũng phải cho tôi tắm xong đã chứ. – Tôi buông tay nhỏ đó ra rồi quay lại cái balô lấy đồ đi tắm.
Còn nhỏ đó thì đứng đực mặt nhìn tôi, hai má thì đỏ ửng cả lên trông buồn cười lắm thôi.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
Lúc tắm xong đi ra ngoài tôi vẫn thấy nhỏ đó đứng đó, mặt vẫn còn đỏ ửng lên trông dễ thương đáo để. Nếu đó mà là nhỏ thì thú thật tôi đã véo má rồi hôn cho một phát rồi. Nhưng đã biết đây không phải là nhỏ nên tôi hắng giọng lấy lại vẻ nạnh nùng.
– Tôi: Này, làm gì mà đứng như trời trồng vậy? Ma nào nhập cô à?
Tôi cố hỏi lớn nhưng hình như nhỏ đó không nghe thấy. Tôi đến gần vừa gọi vừa huơ tay trước mặt mà nhỏ đó vẫn không động đậy gì.
– Chết cha, không lẽ hồi nãy bị mình dọa có chút xíu mà chết đứng luôn à ta? – Tôi tự hỏi rồi nuốt khan.
Đánh liều tôi đưa tay lên mũi cô ta giống như trong tivi người ta hay làm để thử xem có còn thở hay không.
– Tôi: Vẫn còn thở mà… PHẬPPP… AH… Ah Ah Ah… – Tôi la thất thanh.
Nhỏ đó bất ngờ phặp tay tôi một phát ra nguyên hình một cái đồng hồ trên tay luôn.
– Cô bị điên hả? – Tôi cáu.
– Ai bảo cậu định sàm sỡ tui, đáng đời. – Nhỏ đó chun mũi rồi đạp tôi ra cửa. – Tắm xong rồi thì đi ra ngoài giùm tui.
– Rầầmmm!!! – Nhỏ đó nhẹ nhàng đóng cửa.
– Nói thế mà làm thiệt hả trời. – Tôi lẩm bẩm rồi đi lòng vòng bên ngoài kiếm cái ghế đá nào đó ngủ tạm.
Tìm hết cả khu nhà trọ mà vẫn chẳng thấy cái ghế đá nào, tức mình tôi mò ra khỏi khu nhà trọ luôn.
– Khuya rồi còn ra ngoài hả cháu? – Bà chủ nhà trọ ngồi trong nhà hỏi vọng ra (phòng của bà này đặt ở cạnh cổng ra vào).
– Dạ, lạ chỗ cháu ngủ chưa quen nên đi dạo chút cho khuây khỏa ạ. – Tôi đáp.
– Ừ, nhớ về sớm nha. 11h là bác khóa cổng đó.
– Dạ.
9h đêm, 1 thằng nhóc đội mũ len, áo thun đen, quần soọc quất thêm đôi dép tổ ong mới mua hết 12 nghìn Việt Nam đồng hẳn hoi đang đút tay vô túi quần đi hiên ngang giữa đoạn đường đá với ánh đèn tàn hiu hắt. Lâu lâu có cơn gió lạnh thổi qua rít qua kẽ lá vang lên những âm thanh làm tôi nổi gai ốc. Đi được một đoạn tôi nghe có tiếng hò hét siêu kinh điển phát ra ở phía trước.
Nghĩ bụng chắc đó là play dân đang quẩy nên tôi vòng đường khác để đi nhưng vừa định quay lưng lại thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi một đợt gió lạnh lại từ đâu ùa tới. Tôi đứng hình mất 15s, tay chân run cầm cập, răng lợi thì đang đánh nhau loạn xì ngầu ở trong miệng. Lúc ấy tôi muốn hét cũng không hét nổi, cũng chẳng còn sức đâu mà chạy nữa. Lấy hết can đảm của mình ra tôi cố gắng mãi mới mở được miệng hỏi:
– A… Ai… vậy??? – Tôi hỏi mà không dám quay mặt lại nhìn.
– Tui nè. – Giọng nhẹ nhàng như cõi dưới vọng về.
Tôi quay phắt người lại ký đầu nhỏ đó một phát.
– Ui da, đau. Sao ký đầu tui. – Nhỏ đó rụt cổ ôm đầu chu mỏ ra trông vừa dễ thương vừa buồn cười.
– Tự dưng đi theo tôi như ma rồi vỗ vai tôi nữa chứ. Suýt nữa tim tôi nhảy ra ngoài cmnr.
– Hú à, thì ra ông sợ ma. – Nhỏ đó vừa nói vừa diễn tả bằng hành động.
– Ừ, lúc còn sống tôi cũng sợ ma lắm. – Tôi lè lưỡi trợn mắt làm bộ dạng như cương thi.
– Ah ah ah!!! – Nhỏ đó bịt tai, mắt nhắm tịt ngồi thụp xuống.
– Haha, mình cũng nhát mà đi hù người khác. – Tôi cười lớn.
Biết mình bị gạt nên nhỏ đó đứng dậy nở một nụ cười nồng mùi nguy hiểm rồi thụi vào bụng tôi một phát đau há mồm.
– Hứ, tui giả bộ sợ thôi. – Nhỏ đó đứng khoanh tay.
– Ê, ma đằng sau cô kìa.
– Ah ah ah!!! – Một lần nữa nhỏ đó bị gạt nhưng người đơ lại là tôi.
Nhỏ đó sợ quá nhảy lên ôm cứng lấy tôi như một đứa con nít, mà đây lại là con gái 16 tuổi nên có hơi đụng chạm phải trái cây một xíu (chắc cũng dập hết trái cây cmnr).
– Tôi: C… Con ma đi rồi, xuống đi, cô nặng quá.
Nhỏ đó vẫn ôm chặt lấy tôi.
– Tôi: Không xuống té ráng chị áh.
Nhỏ đó mặt tái mét quay ra đằng sau nhìn cho chắc ăn rồi mới ngượng ngùng thả tôi ra.
– X… xin lỗi. – Nhỏ đó ấp úp nói lí nhí. Mặt thì cúi gằm xuống đất như kiểu đang mặc niệm vậy.
– Ờh… Ờh, không sao. – Tôi cũng chẳng biết nói sao nên cũng ậm ừ cho qua.
Có thể nói ngoài nhỏ ra thì đây là người thứ mấy (chẳng nhớ nữa)mà tôi nhìn ở cự ly gần như thế này (chính xác là 2cm). Chẳng biết phải mở lời thế nào nên tôi cất bước từ từ tiếp tục đi dạo, nhỏ đó cũng tò tò đi sát theo tôi (chắc vẫn đang còn sợ ma, – >). Mải đi mà tôi quên rẽ đường khác nên đi thẳng đến chỗ phát ra tiếng ồn ào hồi nãy. Thì ra là người ta đang đá banh, trong sân là đám trạc tuổi tôi đang cày trên sân, xung quanh là dàn nữ cổ động viên đang đập chai đập cây la hét inh ỏi.
– Àh… ờh… có đá bóng nè… – Tôi ấp úng.
– Ừh. – Nhỏ đó gật đầu.
– Vào xem không?
– Ừh. – Lại gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro