Hành trình chịch dạo

Phần 195

2024-05-16 03:36:00

Phần 195
Chu Hằng chỉ là tiện tay phẩy một cái giống như đuổi ruồi, người nọ lập tức thân hình khựng lại, sau đó bắn về phía sau.”Òa” một tiếng phun ra một vòi máu tươi, ngã phịch xuống đất, hơi thở mong manh.

Cái gì!?

Người đó nhưng là Tam trại chủ!

Năm vị trại chủ tự nhiên là lấy thực lực luận xếp hạng. Ba vị trại chủ đầu đều là Ích Địa tam trọng thiên, trong đó nữ nhân xinh đẹp mạnh nhất, cho nên nàng là Đại trại chủ. Mà người vừa rồi chính là Tam trại chủ, tuy rằng xếp hạng chỉ là thứ ba, nhưng đồng dạng là Ích Địa tam trọng thiên!

Chu Hằng cũng là Ích Địa tam trọng thiên, như vậy chiến lực song phương cho dù kém cũng không thể kém đến đâu, làm sao lại xuất hiện chênh lệch như nghiền ép như vậy?

Đây không phải là Ích Địa với Ích Địa, rõ ràng là Khai Thiên với Ích Địa!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều thất thanh, nhân vật như vậy bọn họ người nào có thể địch lại?

– Bái… bái kiến tiền bối!

Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất.

Đây là thực lực tuyệt đối!

Chu Hằng nhướng mày nói:

– Giao người!
– Dạ, dạ!

Đám người vội vàng đáp, không bao lâu chỉ thấy hai gã sơn tặc đẩy một thiếu nữ đi tới. Kỳ quái là, bọn họ cũng không phải dùng tay đẩy thiếu nữ, mà là đều cầm một cây gậy, dường như thiếu nữ kia căn bản không thể động vào.

Thiếu nữ này thật đúng là đẹp, dáng như nước hồ thu, xương như bạch ngọc, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng tràn ngập trí tuệ. Trên mặt nàng nổi lên từng mảng ửng hồng, vẻ đẹp trí tuệ thêm một tia mị hoặc.

– Ngươi… ngươi… là… tới… cứu ta?

Thiếu nữ kia một thân váy trắng, cách ăn mặc rất đơn giản, chỉ có trên đầu đeo một cái kẹp tóc màu ngọc, nhưng tự có một luồng khí tươi mát ập vào mặt, có một loại đẹp khác loại. Giọng nói của nàng có chút ngắt quãng, hai má ửng hồng động tình.

Tuy rằng tình hình vừa nhìn đã biết là đúng xuân dược trong ổ giặc, nhưng nàng lại không có một tia sợ hãi, trừ vẻ mặt hồng lên ra, trên mặt vẫn trấn định như đang ở Lục gia vậy. Nàng chính là thiên tài thương giới bày mưu lập kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm kia.

Nhìn quần áo của nàng chỉnh tề, thế nào đều không giống như là bị xâm phạm!

Nữ nhân bình tĩnh đến mấy, bị người cưỡng chiếm thân thể cũng sẽ không trấn tĩnh giống như nàng, mà kết hợp không ai dám động vào thiếu nữ này mà xem, chỉ sợ trên người nàng mang theo vật phẩm mạnh mẽ nào đó, không thể động vào.

Vì vậy bọn sơn tặc mới hạ xuân dược với nàng. Dù sao loại xuân dược chỉ cần ngửi là sẽ trúng không hiếm gì.

– Ừm!

Chu Hằng gật gật đầu.

– Vất… ừm… vất… vả… ngươi…

Thiếu nữ hướng về Chu Hằng nhìn một cái thật sâu, nhấc chân đi về phía hắn.

Chu Hằng không hề hoài nghi đây là mạo danh thế thân. Thiếu nữ này thông minh vô cùng, cũng chỉ có Lục Thần Phù thiên tài thương giới kia mới xứng có được khí chất như vậy. Đây cũng không phải muốn mô phỏng là có thể mô phỏng ra.

Đám sơn tặc đều mắt lom lom nhìn Chu Hằng, chỉ hy vọng vị sao quả tạ này mau rời đi, ai cũng không dám lên tiếng.

– Bọn họ… đều… đáng chết!

Lục Thần Phù hơi thở dần dần nặng nhọc nhìn Chu Hằng:

– Đội xe… của… ta… ừm… ưm… tổng… tổng cộng… có 134… người… hà… hà… hà… trong… trong đó… một trăm… ba… ba mươi… người… bị… bị… hư… ừm… bọn… bọn họ, giết… ưm… chết… tại chỗ… hừ… hừ… hừm… ba… ba… ừm… thị… nữ… hà… hà… hà… bị… bị… bọn… bọn chúng… ừ… ưmm… cưỡng… cưỡng dâm… đến… chết… hà… hà… hà… Ta… có… thể… tránh… ừm… ư… được… một… kiếp… hà… hà… hà… bởi… vì… ưm… hư… trên… trên… người… ta… có… có một… món… bảo… vật… hừ… hư… ưm… ai… ai… cũng… ưm… không… động… động… được… ta…

Nói đến đây, Lục Thần Phù đã không đứng vững được, thân thể mềm mại không tự chủ tựa vào người Chu Hằng. Hai tay nàng miễn cưỡng chống lên ngực hắn mới có thể không ngã.

– Nếu… nếu không… ưm… ta… ta… có lẽ… sẽ… sẽ… ưm… không… không chết… nhưng… tuyệt… đối… không… không có… ừm… khả… năng… đứng… đứng ở… chỗ… này…

Chu Hằng nhướng mày đẩy Lục Thần Phù ra nói:

– Ngươi đang ra lệnh với ta?

Hắn chịu ra tay cứu người không sai, nhưng tuyệt đối không có ý tứ làm công cho Lục gia.

Lục Thần Phù bị đẩy ra, suýt chút nữa té ngã, nàng hơi sững sờ, lảo đảo nhìn Chu Hằng. Trong tay nàng nắm giữ một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, mỗi lời nói cử chỉ tự nhiên mang theo tư thái cao cao tại thượng, không phải là thật sự coi chính mình ở trên hắn, thói quen gây nên mà thôi.

Nhưng biểu tình mang theo không kiên nhẫn kia của Chu Hằng lại khiến trong lòng nàng phi thường không thoải mái. Lục Thần Phù lập tức kiên cường đứng lên, sắc mặt ửng hồng kiều diễm, nhưng giọng nói lạnh lùng:

– Bất kể lúc trước ngươi được bao nhiêu thù lao, ta sẽ tăng gấp đôi!

Cũng chỉ có nữ cự phú thương giới như nàng mới có tư cách nói như vậy!

Chu Hằng càng thêm khó chịu. Hắn kéo Lục Thần Phù vào lòng, một tay ôm eo nàng, một tay đánh lên mông nàng nói:

– Ngươi còn nói nhảm, ta liền khâu miệng ngươi lại!

Bép! Bép! Bép!

Lục Thần Phù sắc mặt vốn đãng ửng đỏ kiều diễm lúc này liền giống như trái táo, hai mắt quật cường nhìn Chu Hằng không biết phải lên tiếng như thế nào. Nàng chẳng những có tiền, bản thân cũng là đại mỹ nữ cực kỳ xuất sắc, đại bộ phận nam nhân ở trước mặt nàng đều chỉ có tư cách vâng vâng dạ dạ.

Số ít nam nhân kiệt xuất cũng sẽ kiệt lực giữ phong độ, người nào lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng?

Thái độ vô lý này sắp có thể sánh bằng sơn tặc rồi! Hơn nữa hắn còn dám đánh mông nàng trước mặt nhiều người như vậy, thổ phỉ!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Thần Phù đỏ ửng như táo chín, thân thể nàng bị xuân dược kích thích, khiến khắp toàn thân đều vô cùng nhạy cảm. Lúc này vậy mà không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Chu Hằng sờ mó.

Tay trái Chu Hằng nhéo mông Lục Thần Phù, tay phải hắn run lên, một luồng kình phong lập tức bắn ra, đánh về phía đám sơn tặc kia.

Hắn quả thật cũng chưa từng nghĩ buông tha đám sơn tặc này, nếu là Lục Thần Phù không chen vào hắn đã sớm ra tay.

– Chạy!

Một đòn như long trời lở đất lúc trước của Chu Hằng đã hoàn toàn làm tan rã ý chí chiến đấu của đám sơn tặc, thấy Chu Hằng không có ý bỏ qua, bọn họ căn bản không dám phản kích, vội vàng bỏ chạy.

Chu Hằng dẫn động huyết mạch lực, Cửu U Băng Thiên Quyết phát động, một đám băng sương hiện ra. Tất cả sơn tặc đều bị sống sờ sờ đông kết tại chỗ, căn bản không có khả năng chạy trốn!

Loại công kích phạm vi này tất nhiên sẽ khiến uy lực công kích giảm bớt, nhưng không chịu nổi lực lượng của Chu Hằng vượt xa Ích Địa tam trọng thiên bình thường. Cho dù là đem lực lượng phân tán mười lần, trăm lần cũng đủ để đóng băng tất cả mọi người Ích Địa nhị trọng thiên trở xuống.

Lúc này chỉ có hai gã trại chủ Ích Địa tam trọng thiên còn có thể miễn cưỡng di chuyển, nhưng tốc độ giảm mạnh. Cùng với nói là chạy còn không bằng nói là đang dùng động tác chậm để biểu diễn hài kịch. Chỉ là bọn họ người nào cũng không có khả năng cười ra nổi!

Diễm phụ kia biết không thể chạy thoát, vội vàng hưởng Chu Hằng quỳ xuống, cặp vú rung rung mê người, hai cái chuông nhỏ kêu leng keng vui tai. Cặp mông nàng chổng lên thật cao biểu cảm xam chịu nói:

– Nô gia nguyện tôn tiền bối làm chủ, xin tiền bối tha nô gia một con đường sống! Nô gia là nữ nhân, chưa từng cưỡng gian giết chết người nào!

Nàng đúng là chưa từng cưỡng gian giết chết nữ nhân, nhưng tráng nam chết trong tay nàng lại vô số, bởi vì nàng tu luyện là đạo thải bổ.

Bùm Bùm Bùm… Từng pho tượng băng vỡ nát, 99% sơn tặc đều là trong nháy mắt hóa thành vụn băng, không có một tia máu, nhưng cảnh tượng này lại khiến người nhìn mà trong lòng càng thêm sợ hãi.

– Không cần!

Chu Hằng bình thản lắc đầu, hắc kiếm tế ra, giết chết vài tên sơn tặc Ích Địa Cảnh kia, tránh lãng phí.

– Ta là đệ tử Âm Ma Tông, nếu ngươi giết ta, đại năng tông môn ta ắt sẽ chém đầu ngươi!

Nữ trại chủ xinh đẹp nhảy lên thét to, cặp vú lần nữa rung lắc lên, hai cái chuông nhỏ lại kêu vang. Mu lồn nhô cao rậm lông của nàng hiện lên rõ ràng.

Âm Ma Tông?

Chu Hằng lúc trước từng làm thịt một nữ đệ tử Âm Ma Tông, gọi là Khang Mẫn, đối với tà pháp của Âm Ma Tông trí nhớ còn như mới. Cắn nuốt tinh huyết người sống có thể trong nháy mắt tăng lên một hai cảnh giới nhỏ, rất là đáng sợ!

Nếu đã đắc tội một lần cũng không sợ đắc tội lần thứ hai!

Chu Hằng không trả lời, nhấc tay đánh tới nàng kia, kình khí xé không, thanh thế to lớn.

– Đây là ngươi ép ta!

Diễm nữ thét chói tai, toàn thân nổi hào quang sáng ngời, gương mặt xinh đẹp diễm quang kinh người, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở suy bại. Nàng đây là dùng ra bí thuật, lấy hy sinh tuổi thọ làm giá phải trả, mạnh mẽ tăng lên lực lượng.

Nàng hận!

Ai nguyện ý hao tổn tuổi thọ? Nhưng bây giờ nếu không hiến tế sinh mệnh, nàng sẽ bị lập tức đánh chết, căn bản không được lựa chọn!

Giết! Nàng muốn giết nam nhân này, lại hút sạch máu hai kỹ nữ kia!

Hiến tế sinh mệnh, nàng thông qua bí pháp này thu được lực lượng tăng lên gần hai cảnh giới nhỏ. Tuy rằng vẫn không đạt tới trình độ Khai Thiên Cảnh, nhưng nàng bản thân chính là Ích Địa tam trọng thiên đỉnh, lúc này có thể xưng là đệ nhất nhân trong Ích Địa Cảnh!

Nàng lật ra một chưởng, đón hướng Chu Hằng.

Bùng!

Quyền chưởng giao nhau, diễm nữ đột nhiên sắc mặt đại biến. Bởi vì lực lượng của Chu Hằng mạnh hơn xa tưởng tượng của nàng, nặng nề như một ngọn núi cao, nàng căn bản không thể chống cự. “Vút,” nàng bỗng nhiên nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang điên cuồng phun máu!

Nàng… nàng bị chém đầu!

Đợi đến khi ý niệm này hiện lên, ý thức của nàng cũng theo đó mai một, đầu lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, hai mắt trợn tròn, tràn ngập khó hiểu. Lực lượng của nàng làm sao còn không bằng Chu Hằng?

Không gian đan điền gấp 80 lần Ích Địa tam trọng thiên bình thường, không phải chỉ tăng lên hai cảnh giới nhỏ là có thể bù lại?

– Đi!

Chu Hằng xoay người nói với ba nàng.

Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, hơn nữa đối với bọn họ mà nói giết chóc cũng không tính là gì, lập tức cất bước theo Chu Hằng rời đi.

Lục Thần Phù lại có loại nôn nao muốn nôn mửa. Nàng không phải chưa từng thấy người chết, lúc trước đội buôn của nàng bị sơn tặc tàn sát, đồng dạng máu chảy thành sông. Nhưng nàng là một người làm ăn, bất kể nàng trí tuệ hơn người thế nào cũng không thể thói quen.

Mắt thấy ba người Chu Hằng rời đi, nàng vội vàng đè mọi cảm xúc đi theo. Nhưng chưa đi được mấy bước, Lục Thần Phù đãng ngã xuống đất, hai mắt nàng nổi lên từng tia mạch máu.

Bộ ngực không lớn lắm phập phồng rung động, hơi thở nặng nhọc.

– Ta… ta không… không… được… rồi…

Lục Thần Phù miễn cưỡng chống đỡ hai tay nói từng từ đứt quãng. Thân thể nàng run rẩy lên, cặp đùi đùi dưới lớp váy cọ xát vào nhau, trong mồm rỉ nước ngứa ngáy, khiến nàng không đứng nổi.

Lan Phi thấy vậy kéo tay áo Chu Hằng nói:

– Chủ nhân, nàng bị trúng xuân dược quá nặng, nếu không được nam nhân chơi, sẽ bị dục hỏa thiêu đốt, bạo thể mà chết.

Chu Hằng nghe vậy, liền đi đến bên cạnh Lục Thần Phù.

– Đừng phản kháng, ta đang cứu ngươi.

Lục Thần Phù chết sống Chu Hằng không quan tâm, nhưng hắn sợ nàng chết rồi, hắn sẽ không được lĩnh tiền thưởng. Vì vậy đành phải ra tay “cứu” nàng.

Lục Thần Phù vốn muốn phản kháng, nhưng thân thể lại không nghe theo suy nghĩ của nàng. Hai tay nàng vậy mà tự động kéo váy lên, lộ ra cặp đùi mặc tất đen mỏng thon dài.

Chu Hằng không nhịn được đưa tay vuốt ve đùi ngọc, xúc cảm mịn màng để hắn không nhịn được bóp vào.

– Ưm… ưm… thoải… thoải mái… ưmm… nữa… nữa đi… ưmm… ư…

Lục Thần Phù khẽ rên rỉ nói. Thanh âm của nàng lúc này cực kỳ mị hoặc, vô cùng câu dẫn nhân tâm.

Chu Hằng làm sao nhịn được nữa, hắn lập tức kéo váy nàng lên eo, hai mắt nhìn chằm chằm vào quần lót màu trắng tinh của nàng. Lục Thần Phù đã mê mẩn không biết gì nữa, lúc này nàng chỉ muốn có một con cặc thật lớn lấp đầy khoảng trống tròn lồn.

– Hai nàng nâng nàng lên.

Chu Hằng ra lệnh cho Tiêu Họa Thủy và Lan Phi. Hai nàng lập tức nghe theo chỉ thị của hắn, nâng Lục Thần Phù lên, hai chân Lục Thần Phù bị hai nàng tách ra.

Chu Hằng vạch quần lót Lục Thần Phù sang một bên, hai mép lồn hồng phấn không lông lập tức phô bày trước mắt hắn. Ngón tay Chu Hằng kéo một bên mép lồn ra, dâm thủy lập tức bám đầy ngón tay hắn.

Chu Hằng nhìn chằm chằm cái lồn non tơ của Lục Thần Phù rỉ nước. Hắn không nhịn được há miệng ngoạn lấy lồn nàng, lưỡi Chu Hằng lách vào âm đạo thít chặt của nàng.

Đầu lưỡi hắn liếm láp vách thịt tươi mịn bên trong. Dâm thủy không ngừng chảy vào miệng Chu Hằng, bị hắn nuốt sạch.

– Ưm… ưm… ư hừ… ưmm…

Lục Thần Phù rên rỉ, hai tay nàng tự động giữ vạt váy, cặp đùi khép lại, quặp chặt đầu Chu Hằng vào lồn nàng. Chu Hằng càng bú mút hăng hơn, răng hắn nhay nhay hột le nhú lên củ nàng, khiến toàn thân Lục Thần Phù run rẩy, một luồng âm tinh phun ra từ tử cung nàng, bị Chu Hằng nuốt vào miệng.

– Ưm!

Lục Thần Phù rên nhẹ một tiếng thỏa mãn. Xuân dược trong người nàng dần dần tan hết, ý thức cũng trở lại.

Chu Hằng không nhịn được nữa, hắn lập tức đứng lên, con cặc khủng bố sớm đã ngóc đầu dậy được hắn giải phóng ra khỏi quần. Đầu khấc hung tợn chỉ thẳng vào cái lồn hồng phấn của Lục Thần Phù.

Chu Hằng kê cặc vào hai mép lồn nàng, quy đầu to lớn tiến vào âm đạo nhỏ nhắn chưa bị khai phá lần nào.

– Á! Ưm… ưm… đừng… ư… Ư… Ưm… a… ưm… đau… a… lớn… ư… ưmm… thật… lớn… annn… ưm…

Lục Thần Phù ứa nước mắt rên rỉ. Thân thể run run tiếp nhận con cặc khủng bố của Chu Hằng xâm chiếm.

Chu Hằng làm gì quan tâm được Lục Thần Phù? Con cặc hắn tận tình cảm nhận âm đạo trinh trắng của nàng, đầu khấc chẻ đôi từng rắc thịt mềm, tiến vào từng chút một…

Lục Thần Phù ngửa đầu rên rỉ, hai mắt nhắm lại đê mê. Lần đầu của nàng bị con cặc mạnh mẽ của Chu Hằng chiếm lấy, trong lồn căng trướng muốn nứt ra, khiến nàng vừa đau vừa sướng.

Chu Hằng cảm nhận được đầu khấc vừa đâm thủng một màng mỏng. Con cặc phá tan màng trinh, mang lại cho hắn kích thích không thôi.

Chu Hằng đột nhiên dùng sức đẩy vào, con cặc hắn như mũi tên đâm thẳng vào sâu trong lồn Lục Thần Phù. Quy đầu đánh lên tử cung nàng, thân cặc nong rộng âm đạo nhỏ hẹp của nàng ra.

Lục Thần Phù chỉ thấy đầu óc lâng lâng, thân thể mềm nhũn gục xuống, may mà Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đỡ lấy nàng.

Chu Hằng thì cúi đầu xuống rúc vào vú Lục Thần Phù. Hắn kéo áo màng ra, cặp vú không lớn lắm, nhưng vừa tay bị áo ngực màu trắng ép lại.

Hai tay Chu Hằng thô bạo xé rách áo ngực, hắn há miệng ngậm lấy một bên núm vú, một tay xoa nắn bên còn lại. Con cặc trong lồn Lục Thần Phù bắt đầu nhấp chậm.

– Ưmm… Ư… ưm… hư… a… ư… a… a… ưm…

Lục Thần Phù dần dần thích ứng con cặc Chu Hằng, bắt đầu rên rỉ, thân thể uốn éo hưởng thụ khoái cảm. Chu Hằng càng nhấp càng nhanh, con cặc to lớn liên tục ra vào âm đạo Lục Thần Phù.

Lục Thần Phù bị nện đê mê, trong lồn càng lúc càng siết chặt. Vách thịt co vào, éo chặt con cặc Chu Hằng.

Chu Hằng bị ép sung sướng, con cặc hắn càng lúc càng hung hăng, đầu khấc đánh vào tử cung nàng. Miệng Chu Hằng cắn lên núm vú Lục Thần Phù, hai ngón tay vê vê núm vú còn lại.

Lục Thần Phù ngắm mắt sắp ngất đi, thân thể run rẩy một trận, trong lồn co rút, lưỡi nhỏ thè ra. Tử cung nàng mút lấy đầu khấc Chu Hằng, âm tinh bắn ra, phủ đầy thân cặc.

Chu Hằng lại không thỏa mãn nhanh như vậy, cặc hắn vẫn chăm chỉ cày cấy trong cái lồn vừa mới được khai phá của Lục Thần Phù. Con cặc mạnh mẽ nhấp nhả trong âm đạo.

Lục Thần Phù bị chơi đến ngất đi sống lại, thân thể không còn chút sức lực nào gục trên cặc Chu Hằng.

Chu Hằng yêu thích không rời cái lồn mới mẻ của Lục Thần Phù. Hắn dứt khoát để nàng trên cặc mình mà đi, Chu Hằng vừa đi vừa nhấp hông, khiến Lục Thần Phù điên đảo mê ly…

Một ngày sau, bọn họ về tới Lục Doanh Thành. Chu Hằng lúc này mới chơi tận hứng, buông Lục Thần Phù ra.

Con cặc hắn bắn đầy tinh trùng vào lồn nàng, tinh trùng chảy xuống bắp chân trắng nõn, sau đó nhuộm trắng tất chân mỏng manh. Quần lót Lục Thần Phù không biết mất đi đâu, vì vậy nàng chỉ có thể manh theo cái lồn mát lạnh đi vào thành.

Lục Thần Phù là đại danh nhân trong thành, vừa xuất hiện lập tức khiến ọi người vây xem. Nhìn vị thiên kim tiểu thư chân chính này quần áo xộc xệch, một đường đi xa, không tránh khỏi lời ong tiếng ve.

– Thật sự được cứu về rồi, như vậy có thể lĩnh được một khoản tiền chuộc lớn!
– Phì! Rơi vào ổ sơn tặc nhiều ngày như vậy, hẳn là sớm bị chơi nát!
– Xem khí sắc của nàng dường như bị tổn thương không nhẹ!
– Hắc hắc, nói không chừng nàng chính là đồ lẳng lơ, thích bị nam nhân “chơi” đấy?

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, khí thế thổi quét, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực như đè một tảng đá lớn, thế nào cũng không thể thở nổi, sắc mặt trắng bệch dọa người, nào còn có thể lại nói ra lời.

Lục Thần Phù không khỏi nổi lên một tia cảm động. Nam nhân không có phong độ này không chỉ biết chơi nàng chết đi sống lại, mà còn bảo vệ thanh danh của nàng, thật sự khiến nàng có chút bất ngờ.

Bốn người một đường đi tới Lục gia, tuy rằng Lục gia ở Lục Doanh Thành đứng vững gót chân không bao nhiêu năm, nhưng bởi vì thiên phú kiệt xuất của Lục Thần Phù về buôn bán, chỉ riêng tài lực mà nói Lục gia đã có thể xưng là gia tộc thứ nhất trong thành.

Chỉ là thế giới này dùng võ lực đứng đầu, không có thực lực mạnh mẽ làm sao có thể thủ hộ gia nghiệp. Như “Ngoài ý muốn” lần này chỉ là một cái ảnh thu nhỏ, có tài sản khổng lồ mà không có lực lượng bảo vệ, sau này “Ngoài ý muốn” sẽ còn liên tiếp không ngừng.

– Tiểu thư, ngài đã trở lại!

Sau khi tiến vào Lục gia, đám gia đinh bà vú đều nhao nhao hoan hô.

Tuy rằng cha mẹ Lục Thần Phù đều còn sống, nhưng mọi người đều rõ ràng, trụ cột của Lục gia kỳ thật là Lục Thần Phù. Không có vị kỳ tài buôn bán này tọa trấn, Lục gia không mất mấy nắm là sẽ suy bại.

– Đại tiểu thư, người trong tộc đế đô tới, đang trao đổi với lão gia và phu nhân!

Một vú già nói.

– Người trong tộc?

Lục Thần Phù lập tức nhướng mày, lập tức dưới chân tăng tốc.

Ba người Chu Hằng tự nhiên đi theo phía sau, thù lao còn chưa lấy, hắn cũng không phải là người tốt quá mức, nào có đạo lý làm việc không công.

Thịch Thịch Thịch!!!

Lục Thần Phù rảo bước nhanh, rất nhanh liền đi tới một đại sảnh trang trí hết sức xa hoa.

– Phù nhi!

Khi nhìn thấy nàng, một đôi nam nữ trung niên lập tức chạy vội tới, đều là ngạc nhiên vui mừng đầy mặt, hẳn chính là song thân của nàng.

– Hừ! Hiện tại con gái các ngươi cũng trở về, còn có lý do thoái thác gì, mau mau đem sản nghiệp chuyển giao!

Một nam trung niên đi tới, nói với tư thái cực kỳ ngạo mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình chịch dạo

Số ký tự: 0