Phần 7
2022-04-15 11:55:00
Trong khi thằng Tỏi còn đang bối rối đưa mắt nhìn người đàn ông bặm trợn trước mặt chưa biết trả lời thế nào thì nó lại nghe tiếng dép kéo lê lẹt xẹt từ trong nhà ra phía cổng. Vài phút sau có tiếng một người phụ nữ hỏi vọng ra:
– Ai kiếm giờ này vậy anh?
Thằng Tỏi mừng húm khi nghe giọng nói quen thuộc mà nó đang mong đợi. Người bước ra sau cùng không ai khác chính là chị Quỳnh Trâm.
– Anh không biết nữa… thằng nhóc nào đó bấm chuông… anh hỏi mà nó không trả lời!
Người đàn ông nghe chị Trâm hỏi liền quay mặt vào trong nhà, khẽ nhún vai rồi trả lời thật chậm rãi.
– Đâu anh để em nhìn thử xem ai vậy?
Vừa nói chị Quỳnh Trâm vừa bước tới chỗ ông kia đang đứng và tò mò ngó ra:
– Trời đất… chị cứ tưởng ai! Thằng Tỏi hả em? Sao, có chuyện gì mà em tới nhà chị trưa trờ trưa trật vậy? Bữa nay em không đi học hả?
– Ủa ai vậy em? Bộ em quen nó hả?
Người đàn ông trố mắt nhìn chị Quỳnh Trâm và hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Chị Trâm mỉm cười rồi thong thả giải thích:
– À… nó là thằng cu Tỏi… con trai chị Hành chỗ em đang học nghề đó anh!
– Thế à!? Vậy mà anh cứ tưởng tụi nhỏ phá phách định ra chửi cho một trận đây! Ha ha ha…
Nói xong người đàn ông bật cười thật lớn và bước tới vỗ vai thằng Tỏi rồi hỏi han một cách lịch sự chứ không cau có như ban nãy:
– Mẹ biểu em tới đây chắc có chuyện gì phải không? Thôi, có gì thì vào nhà rồi nói cũng được…
Đoạn, ông ta quay lại mở toang cánh cổng rào cho thằng Tỏi đẩy xe vào bên trong. Thấy nó nhìn người kia với vẻ tò mò, chị Quỳnh Trâm nhoẻn miệng cười duyên với nó một cái rồi nói:
– Giới thiệu với em… đây là anh Minh Nhân… chồng chị. Ảnh lái xe đi ngang nhà… biết con đang bệnh nên chạy về thăm con một chút đó mà!
Nói xong chị quày quả quay lưng đi thật nhanh vào nhà như dẫn đường. Thằng Tỏi dắt chiếc xe đạp điện lẽo đẽo đi bên cạnh anh Nhân chồng chị Trâm, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Nói là trò chuyện chứ chỉ có một mình anh ấy hỏi han đủ thứ, thằng Tỏi chỉ im lặng lắng nghe rồi “dạ… dạ” vài tiếng mà thôi.
Nó không mở miệng nói nhiều vì đang bận quan sát chị Quỳnh Trâm đang đi phía trước. Lúc nãy chị đứng phía trong nghiêng đầu ngó ra ngoài nên nó không biết chị ăn mặc như thế nào. Bây giờ chị đang đi trước mặt nó thằng Tỏi mới nhận ra chị Trâm ăn mặc sao mà khêu gợi và sexy quá. Chị mặc cái áo sơ mi dài tay màu trắng như màu áo học sinh nhưng chiếc áo được may với size thật lớn nên rộng thùng thình. Hình như chị mặc chiếc áo này thay đầm ngủ hay sao đó. Thằng Tỏi thấy chị Trâm chỉ khoác chiếc áo đó trên người còn phía dưới để lộ ra đôi chân trắng nõn và dài thon thả. Cậu chàng nhìn cặp mông chị Trâm đong đưa theo từng nhịp bước mà khẽ nuốt nước bọt. Nó không dám thở mạnh vì sợ anh Nhân tinh ý sẽ nhận ra nó đang có suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
“Không biết chị ấy có mặc quần lót không nhỉ?”
Thằng Tỏi tự nhủ thầm trong bụng khi mắt nó nhìn chằm chằm vào đôi bờ mông no vun của chị Trâm nhưng không thấy những đường gân quần lót hiện lên. Càng nhìn nó càng thấy kích thích dữ dội. Bên trong quần, cặc nó giật giật mấy cái rồi cương lên cứng ngắc như cái ruột xe vừa được bơm hơi thật căng.
Vô tới nhà chị Quỳnh Trâm đi thẳng vào trong phòng. Chắc chị thay đồ để ra tiếp nó. Anh Nhân đưa tay chỉ vào ghế sofa đặt sát bức tường bên phải trong phòng khách rồi mỉm cười:
– Em ngồi chơi!
– Dạ…
Thằng Tỏi đáp khẽ. Nó nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống ghế, hai tay đan chặt vào nhau và đặt lên đầu gối trong khi hai chân thì chụm lại nhìn có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Vừa lúc đó thì chị Quỳnh Trâm từ trong phòng bước ra. Đúng như nó nghĩ, chị Trâm vào phòng để thay bộ đồ khác. Lần này chị mặc đồ bộ nhưng may thật ôm, bó sát vào cơ thể như để khoe với bàn dân thiên hạ cái vóc dáng nuột nà của mình.
Thằng Tỏi lại thấy nước bọt trào ra trong miệng khi mắt nó khẽ liếc nhìn ngay cái tam giác giữa hai chân chị, vun cao và căng mẩy như cái bàn ủi chứ không ít.
– Em tới đây có chuyện gì hả Tỏi? Mẹ khỏe không em? Tiệm mấy bữa nay có đông khách không?
Vừa hỏi chị Quỳnh Trâm vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nghe chị hỏi, thằng Tỏi lập tức choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ dâm dục. Nhớ tới nhiệm vụ mẹ giao, nó đứng lên móc từ túi quần ra một cái phong bì đã bỏ sẵn tiền trong đó nhưng không dán kín lại. Nó mỉm cười rồi dùng 2 tay đưa phong bì cho chị Trâm:
– Mẹ nói dạo này công việc nhiều quá nên mẹ không có thời gian qua thăm chị với bé Minh Đức. Mẹ kêu em gửi cái này cho chị mua sữa cho em bồi dưỡng…
Chị Trâm đưa tay cầm phong bì, miệng cười giả lả:
– Trời ơi em thay mẹ qua thăm bé Đức như thế này là vợ chồng chị vui lắm rồi, tiền nong quà cáp làm gì không biết nữa à!?
Nói xong chị hé phong bì ra, mắt khẽ liếc qua một cái rồi đặt xuống bàn. Chị nhìn nó mỉm cười vẻ ái ngại:
– Thiệt… chị Hành với em làm chị khó xử quá! Bé Đức chỉ bị sốt thông thường thôi chứ đâu có gì…
Thằng Tỏi nhìn chị rồi đáp:
– Dạ, chắc tại mẹ quan tâm tới chị nhiều á chị?!
Miệng nói mà mắt nó nhìn vào cổ áo chị Trâm, nơi lấp ló cái vòng 1 tròn trịa và căng mẩy như quả bưởi năm roi không chớp.
Như biết nó đang nhìn lén mình, chị Trâm khẽ đưa tay ra phía sau lưng kéo nhẹ vạt áo, chỉnh sửa lại cổ áo cho kín đáo rồi hỏi lại:
– Mẹ khỏe không em? Chiều nay em không đi học hả?
Thằng Tỏi đang mải mê ngắm nghía cái vóc dáng ngon lành của người đàn bà một con, nghe Quỳnh Trâm hỏi nó lập tức nhoẻn miệng cười toe toét:
– Dạ mẹ em khỏe lắm chị…
Rồi nó hồ hởi khoe:
– Dạo này khách đông lắm… em thấy mẹ làm không có thời gian nghỉ ngơi luôn á!
Quỳnh Trâm nhìn nó, khẽ lắc đầu:
– Trời! Tiệm mà đông khách vậy thì mẹ mệt lắm chứ khỏe làm sao nổi hả ông tướng? Em đúng là con nít quá chừng! Hi hi…
Vừa nói Quỳnh Trâm vừa đưa tay bịt miệng để che nụ cười yểu điệu làm duyên của mình.
Thằng Tỏi cười nhe răng khỉ:
– Ủa vậy hả chị? Em đâu biết… tại em thấy mẹ không có đau ốm bệnh hoạn gì! Hì hì…
Quỳnh Trâm trợn mắt lên nhìn thằng Tỏi:
– Trời ơi là trời! Chị sợ em luôn đó Tỏi… Vậy mà em cũng nói được hả?! Mẹ mà bệnh rồi nằm một chỗ thì không phải là mệt mà là quá mệt, quá sức chịu đựng luôn đó em hiểu không?
Giải thích cho thằng Tỏi hiểu xong Quỳnh Trâm đưa mắt liếc nó một cái sắc lẻm nhưng không phải liếc kiểu thù ghét mà là cái liếc mắt đưa tình nên nhìn đã dâm lại còn đĩ nữa. Thằng Tỏi thấy vậy trong bụng khoái chí lắm, phải chi Quỳnh Trâm cho phép chắc nó nhảy phốc tới ôm bà chị mà hôn hít túi bụi cho đã thèm rồi.
Anh Nhân chồng chị Quỳnh Trâm từ lúc chị ở trong phòng bước ra thì đứng dậy đi thẳng xuống bếp để hai chị em nói chuyện cho tự nhiên. Tuy bỏ đi nhưng lỗ tai của anh vẫn còn để lại trên phòng khách để xem hai người nói chuyện gì với nhau. Tới chừng nghe thằng Tỏi nói với vợ là chị Hành kêu qua thăm thằng cu Đức bị bệnh thì anh mới chịu đem cái lỗ tai xuống bếp chứ không để nó ở trên nhà mà hóng chuyện nữa.
Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ thì chợt thằng Tỏi thấy anh Nhân từ nhà sau bước lên với quần dài áo rộng chỉnh tề nhưng dáng điệu có phần vội vã, gấp gáp.
Quỳnh Trâm đang ngồi nói chuyện với thằng Tỏi, thấy chồng chuẩn bị đi làm nên vội vã đứng lên bước tới cạnh chồng. Cô đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo cho anh rồi âu yếm hỏi:
– Anh đi hả anh? Sao gấp vậy nè? Chỉ mới…
Cô định nhõng nhẽo với chồng, định nói anh về chỉ mới “làm” có một cái nhưng chợt nhớ có thằng Tỏi ngồi kế bên nên vội đưa tay bịt miệng lại chứ không là hớ rồi.
Chuyện là lúc thằng Tỏi tới đây và bấm chuông kêu cửa cũng là lúc ở trong phòng ngủ, hai vợ chồng Quỳnh Trâm đang hì hục vờn nhau trong ái ân hoan lạc. Anh về nhà trước khi thằng Tỏi tới chừng hơn một tiếng chứ mấy. Cũng chính vì hai vợ chồng đang nã pháo cành cành nên thằng Tỏi bấm chuông cả buổi vẫn không thấy ai ra mở cửa. Tới chừng xong việc thì cả hai mới tất tả chạy ra xem ai gọi cửa. Quỳnh Trâm vội vàng quơ đại chiếc áo sơ mi khoác lên người, cài sơ mấy cái nút áo rồi chạy ra chứ không kịp mặc quần áo lót. Mà cũng có thể cô không cần mặc cho dễ chịu. Chính vì thế mà thằng Tỏi nhìn muốn tét mắt vẫn không thấy gân quần lót hằn lên sau mông của cô.
Biết vợ nói lỡ lời nên Minh Nhân liền nói đỡ cho cô:
– Ừ thì anh chỉ mới… chỉ mới về! Nhưng mà đang chạy chuyến hàng gấp nên không ở lại nhà lâu được. Để vài bữa anh về rồi anh “bù” cho nha vợ yêu!?
Nói xong anh đưa tay ôm vợ thật chặt rồi hôn nhẹ vào má Quỳnh Trâm. Tay anh thản nhiên thò xuống phía dưới bóp mông cô một cái. Vì Quỳnh Trâm đứng quay lưng về phía thằng Tỏi nên khi chồng cô bóp mông, thằng Tỏi nhìn thấy rõ mồn một. Quỳnh Trâm đỏ bừng mặt vì mắc cỡ. Cô bẽn lẽn quay lại nhìn thằng Tỏi rồi đẩy chồng ra:
– Anh… kỳ quá à! Nhà có khách kìa…
Minh Nhân bật cười khanh khách:
– Nó con nít mà… biết gì đâu mà lo hả cục cưng? L…
Nói xong anh nựng yêu Quỳnh Trâm thêm một cái nữa rồi mới bước ra ngoài dắt chiếc xe wave ra cổng. Đoạn, anh quay sang nói với thằng Tỏi:
– Em ở lại chơi với mẹ con chị Trâm nghe Tỏi… anh phải đi làm rồi. Hôm nào anh về em qua đây chơi, anh em mình nhậu một bữa nghe cưng!
Nghe vậy Quỳnh Trâm liền bật cười:
– Trời đất… nó con nít mà nhậu nhẹt gì hả anh?!
Minh Nhân cũng cười lớn rồi nhìn vợ:
– Anh biết chứ! Anh nói là nói vậy thôi…
Hai vợ chồng Quỳnh Trâm vô tư cười giỡn với nhau trước mặt thằng Tỏi cứ như nó là đứa trẻ lên ba như thằng cu Đức không bằng. Cười nói với vợ xong Minh Nhân còn ngoáy lại tạm biệt thằng Tỏi thêm một lần nữa:
– Thôi… anh đi nghe nhóc!
Thằng Tỏi gật đầu, miệng cười toe toét:
– Dạ…
Rồi nó nhìn Quỳnh Trâm hỏi với vẻ ngạc nhiên:
– Xe tải đâu mà anh Nhân đi làm bằng xe máy vậy chị?
Quỳnh Trâm mỉm cười đáp:
– Xe ảnh để ngoài đường lớn, trong này hẻm nhỏ xíu khó chạy vô lắm em. Ảnh mượn xe của bạn chạy về nhà một chút rồi chạy ra trả xe cho người ta mới cầm vô lăng xe tải chở hàng đi tiếp…
Giải thích cho ông nhóc hiểu xong, Quỳnh Trâm thấy chồng dắt xe ra cổng nên cũng đi theo sát bên cạnh để mở cửa cho anh, và cũng để đóng cửa lúc anh đi khỏi nhà.
Lúc quay vào cô thấy thằng Tỏi đang ngồi trên ghế sofa mà đầu nó thì cứ dòm trước ngó sau như đang tìm kiếm thứ gì. Thấy lạ nên Quỳnh Trâm liền lên tiếng hỏi:
– Tỏi nè… em tìm cái gì vậy cưng?
Giọng của Quỳnh Trâm hỏi thằng Tỏi êm như tiếng sáo diều và ngọt ngào như rót mật vào tai khiến thằng Tỏi thấy trong bụng có cảm giác bâng khuâng êm ái lạ thường. Nó đưa mắt nhìn Quỳnh Trâm, đôi mắt long lanh chất chứa cả một biển hồ xao xuyến rồi hỏi nhỏ:
– Cu Đức đâu rồi chị Trâm?
Miệng nó hỏi thằng bé con của Quỳnh Trâm mà mắt nó cứ nhìn chằm chặp vào cái ngã ba sung sướng trên người cô. Ánh mắt nó thể hiện sự thèm khát tột độ khiến Quỳnh Trâm vừa thấy thích thú vừa thấy ngượng ngùng. Cô biết mình xinh đẹp và hấp dẫn dù đã có chồng con, nhưng chẳng phải người ta hay nói gái một con trông mòn con mắt đó hay sao? Cô biết mình có một body bốc lửa mà bất cứ một gã đàn ông nào khi liếc nhìn cũng muốn đè cô ra mà làm ẩu. Có điều đó là những gã đàn ông đã trưởng thành và từng trải, còn việc một thằng nhóc vừa mới nứt mắt ra cũng bị vẻ đẹp sexy của cô quyến rũ đến mức làm cho mờ mắt thì thật tình cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhiều lần ở nhà chị Diễm Hành, lúc ở ngoài tiệm hay khi vô trong nhà… Quỳnh Trâm để ý thấy thằng Tỏi thường hay nhìn lén cô. Tuy lúc cô nhìn lại nó thì nó ngó lãng đi chỗ khác nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cho cô biết thằng nhóc này ít nhiều cũng đã biết dòm ngó những chỗ nhạy cảm của đàn bà rồi. Không những thế nhiều lúc đi ngang qua người cô, nó còn cố tình đưa tay quẹt vào mông cô một cái. Nhất là cái bữa sinh nhật thằng cu Đức 3 tuổi, anh chàng cứ đeo cô sát rạt dưới bếp để tiện bề thả dê. Gớm, cái thứ gì mới toét mắt ra mà máu dâm đã chảy cuồn cuộn trong người rồi. Nhưng như vậy cô lại thích mới ngộ. Tính cô là vậy, cứ thích những ai dâm dâm một chút, cuồng nhiệt một chút. Bữa đó ở nhà có đông người quá chứ nếu không thì có khi cô đã tuột quần nó xuống xem thử cu cặc được bao lớn mà đã muốn lẹo tẹo với đàn bà con gái người ta như vậy!
– Chị vừa cho nó uống thuốc nên nó ngủ nãy giờ, chắc cũng sắp thức rồi đó. Em có muốn ở lại chơi với nó không!?
Quỳnh Trâm trả lời thằng Tỏi rồi bước lại dọn đống đồ chơi mà thằng cu Đức vất ngổn ngang dưới nền nhà, xếp vào thùng giấy các tông trong góc phòng cho gọn gàng. Lúc đầu cô kéo cái thùng giấy lại gần và nhặt từng món đồ chơi bỏ vào, người cứ xoay qua xoay lại theo từng vị trí món đồ cần thu dọn. Một lúc sau, có những món đồ chơi ở khá xa so với chỗ cô đang ngồi, với tay thì cũng không tới. Ngẫm nghĩ một lúc, Quỳnh Trâm đột nhiên quỳ gối lên rồi chống hai tay bò tới trước như em bé để nhặt đồ chơi. Biết thằng Tỏi đang nhìn cặp núi đôi của mình với ánh mắt thèm nhỏ dãi, Quỳnh Trâm cố tình bò quay đầu về phía ông nhóc đang ngồi và khum xuống thật lâu để nó thỏa thuê ngắm nghía đôi gò bồng đảo thơm tho chín mọng của mình. Nghĩ tới việc cô đang cố tình làm vậy để kích dâm thằng Tỏi, tự nhiên hai má Quỳnh Trâm ửng lên một màu đỏ lựng như gò má các cô gái đang yêu. Bên dưới hạ thể cô thấy giữa hai chân cứ chút gì đó ươn ướt. Tự nhiên cô thấy nứng kinh khủng dù chưa ai làm gì mình.
Dọn dẹp xong, Quỳnh Trâm đứng lên làm vài động tác vặn người như thể đang mỏi mệt dữ lắm. Xong, như chợt nhớ ra điều gì, cô vội quay sang nhìn thằng Tỏi mỉm cười giả lả:
– Chị quên nãy giờ chưa rót nước mời em! Chị lu bu quá xin lỗi em ha! Em uống gì không để chị xuống bếp mang lên cho?
Vừa nói Quỳnh Trâm vừa đi thẳng ra nhà sau, dù không bảo nó đi theo nhưng cặp mông cô cứ hết sàng bên nọ lại lắc bên kia như mời gọi.
– Dạ… uống gì cũng được hết chị!
Thằng Tỏi vừa trả lời vừa nuốt nước bọt cái ực. Như có một thứ ma lực nào đó dẫn đường, nó đứng lên rồi bước chầm chậm theo cô chủ nhà đi thẳng xuống bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro