Phần 2
2024-07-30 22:45:02
Hằng đến cơ quan làm việc thì cũng còn sớm khi theo quy định cơ quan là 7: 30 mới bắt đầu có mặt. Lúc này tại phòng cũng có vài gương mặt mới đến đang sửa soạn tài liệu chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Thấy Hằng đến, Thảo chạy nhanh đến chỗ nàng vỗ vai mạnh làm cô giật nảy mình:
– Úi giồi…
Quay lại thì thấy gương mặt Thảo đang cười toe toét nhìn mình thì Hằng mới thở phào, mới sáng thì đã hồn bay phách tán với con bé này. Nàng nhéo vào hông Thảo làm nó cười khúc khích tránh né sự trêu chọc của mình rồi hỏi:
– Cái con này mày sáng ra chưa làm gì đã trêu người rồi. Có việc gì nào.
– Hôm nay làm tách cà phê cho buổi sáng hiệu quả nào.
– Gớm hôm qua được chồng cưng cả đêm hay sao mà vui thế cô nương.
– Chị đi guốc trong bụng em à. Thì chả là hôm qua lão ấy đi làm về hừng hực khí thế lắm, mọi hôm như ông già kêu đau lưng các thứ toàn ngủ ngáy o o.
– Sướng thế bảo sao…
Hằng nghe Thảo kể mà cũng ngẫm nghĩ. Thảo là đồng nghiệp của cô, mới ngoài ba mươi và có đứa con gái ba tuổi rồi, nhan sắc không thua kém Hằng chút nào. Số nó sướng vậy chả bù cho mình, Hằng nhủ thầm trong lòng. Chồng Thảo là dân chăm tập thể thao nên sức khỏe tốt lại chiều vợ nên lúc nào nàng đến công ty vui vẻ phơi phới. Nghe câu chuyện nó kể mà Hằng thấy dưới chân mình ngứa ngáy, một chút nước nhờn chảy ra nơi đáy quần lót.
Hằng cùng mọi người xuống máy bán cà phê tự động rồi ngồi nhâm nhi. Khi mọi người đang vui vẻ với đủ câu chuyện trên đời thì một bóng dáng cao lớn từ từ xuất hiện…
– Ông Khánh đúng là khó tính như ma, rõ ràng hôm qua em làm báo cáo đúng hẹn nộp mà ông lại chê ỏng chê eo bảo thiếu cái nọ rồi sai cái kia. Đm em mất công làm cả đêm hôm đó còn vặn vẹo đủ kiểu. Cay vcl.
Đang tủm tỉm cười vì câu chuyện của Thảo thì mọi người giật thót mình. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngày, thiêng thật, ông Khánh sếp của phòng đang đứng sau Thảo không nói gì và ra hiệu mọi người im lặng cứ để cô bé tội nghiệp kia lĩnh hậu quả ngay sau đây. Thảo vẫn thao thao bất tuyệt nói xấu sếp mình mà không hay biết:
– Mọi người không biết đâu, em ngồi chạy chương trình các thứ lên kịch bản xong xuôi cho buổi họp rồi lại phải đi sửa lại chứ. Mà lần trước làm như vậy chả ông nào kêu than đến nay lại đòi hỏi đổi mới. Còn cái gì mà mà hình thức cũ kỹ không thu hút mọi người với cả…
Thảo định nói tiếp thì một bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai cô một cái. Khi quay lại nhìn sắc mặt khó chịu ấm ức của nàng bay biến đi đâu hết thay vào đó là nụ cười gượng gạo cùng nét mặt cứng đơ sợ hãi. Ông Khánh đứng sau cô đã nghe không sót một câu nói xấu nào. Ông nhẹ nhàng mỉm cười mà giọng nói lại khác hẳn thái độ:
– Cô Thanh Thảo có vẻ gặp nhiều khó khăn trong công việc nhỉ. Cần thiết tôi sẽ giao cô ít công việc hơn, nhẹ nhàng thấu hiểu cô. Không nghe Thảo thức đêm rồi vất vả thân làm trưởng phòng như tôi áy náy lắm. Cô Nguyễn Thanh Thảo nhỉ???
Ông Khánh kéo dài chữ nhỉ cuối câu làm Thảo run lên cầm cập. Ở phòng này ông sếp này tuy hiền hòa, hay cười với mọi người nhưng với ai không đạt yêu cầu công việc lại bị nhắc nhở nghiêm khắc không kiêng dè, đặc biệt là Thảo. Cô đi làm đã lâu nhưng vẫn không bỏ thói buôn dưa lê linh tinh không tập trung, lúc làm báo cáo thì thiếu nọ sai kia làm ông Khánh đã nhắc nhở từ nhẹ đến nặng vẫn không nghe. Hôm nào cô và ông làm việc chung với nhau cũng xảy ra tình trạng to tiếng quát tháo dù mọi người đã khuyên bảo Thảo nhiều lần sửa đổi.
– Dạ… thưa sếp em… vẫn làm được à… không có gì khó khăn đâu ạ.
Ông không nói gì thêm rồi đi lấy cốc cà phê và ngồi xuống chiếc ghế còn trống. Vẻ mặt cũng không còn vẻ khó đăm đăm hồi nãy mà lại vui vẻ thông báo:
– Suýt nữa tôi quên chuyện này không thông báo cho mọi người. Có một tin vui và một tin buồn muốn nghe chuyện nào trước thì tôi nói.
– Chuyện vui trước đi, sếp cứ úp mở nghe tò mò quá đi – Cậu Minh nhanh miệng nói trước.
– Được rồi, chuyện vui hôm nay là mới sáng tôi đã nhận thông báo buổi thuyết trình của chúng ta đề xuất sáng ngày kia đã được ban lãnh đạo công ty đồng ý và nếu thành công tất cả mọi người sẽ được tăng lương và thưởng.
Mấy con người ngồi trong bàn hò reo vui mừng. Không vui sao được khi để được thông qua cả phòng đã phải lên kế hoạch, tạo nội dung trải qua phê duyệt gần tháng mới được thông qua. Ông Khánh kêu mọi người bình tĩnh lại nghe nốt tin xấu:
– Còn chuyện buồn hôm nay là cô Thảo sẽ phải chịu trách nhiệm lên kế hoạch lại toàn bộ chương trình hôm đó nhé, cái mà hôm qua cô mất cả đêm làm còn nhiều chỗ chưa ổn đâu chịu khó sửa đi. Làm xong không khá hơn thì đừng trách tôi chê ỏng chê eo đấy nhé.
– Sao lại thế. Trời ơi thế thì em thành gấu trúc mất.
Cả đám cưới vang trước trò đùa của ông Khánh. Nhân dịp thành công này, sếp cũng mời tất cả mọi người trong phòng đi ăn một bữa ra trò tại một quán nướng nổi tiếng, ai đi tăng nữa thì đi luôn cho vui không có thể về nhà sau khi ăn cũng được. Mọi người trở lại phòng làm việc chuẩn bị, ai việc người nấy như mọi hôm.
Giờ cơm trưa, Hằng đi cùng mọi người đến quán ăn cách công ty vài bước chân. Mọi người đã quen với hương vị thức ăn cùng phong cách phục vụ nơi đây nên ăn uống rất vui vẻ. Thảo chống tay suy nghĩ:
– Không biết hôm nay có nên để chồng con ở nhà rồi đi xả stress bữa không nhỉ???
– Thôi cô nương ở nhà lo cho chồng cho con đi, không sểnh ông ấy ra hơi mệt đấy… Haha – Chị Thu trêu chọc Thảo.
– Ui em chả sợ, ai chứ cái lão đấy đi đâu không khai báo với em đầy đủ là về chỉ có ngủ ngoài đường. Tưởng qua mặt em mà dễ. Hôm trước đi đá bóng với mấy ông chỗ cơ quan không bảo ai một câu làm em với con Chíp chờ cơm cả tối về còn cười trêu, em điên quá em cho đứng cả đêm ở cửa không cho vào. Sáng ra đi đưa con đi nhà trẻ thấy co ro góc cầu thang em mới cho vào đấy.
– Tao thua mày đấy, khổ thân thằng Tuấn.
Hằng cười khúc khích trước câu chuyện hài hước của Tuấn. Chồng cô thì không như vậy bao giờ, anh lúc nào cũng quan tâm nên đi đâu làm gì đột xuất đều cố gắng báo lại để hai mẹ con không phải lo. Nhớ đến đứa con ở nhà tầm này không biết đã cơm nước gì chưa, nàng lại nhớ rồi nhấc máy gọi. Điện thoại đổ chuông rồi từ đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Hùng:
– Alo, con nghe mẹ ơi. Mẹ đã ăn cơm chưa.
– Mẹ đang ăn. Thế con thì sao, cơm trong nồi mẹ cắm hồi sáng còn thức ăn có trong tủ lạnh hâm nóng lên rồi hẵng ăn nhé.
– Vâng, con ăn rồi, con đang rửa cái bát rồi tiện sắp xếp sách vở cho buổi chiều.
– Mẹ bảo, chiều mẹ có tiệc ăn với các cô chú trong công ty cùng phòng nên về muộn. Có gì con tự đặt đồ ăn cho buổi chiều rồi học bài đi ngủ sớm nhé. Nhớ khóa cổng lại kẻo trộm vào nhà nó dọn nhà hộ đấy.
– Vâng, con nhớ rồi, mẹ cứ khéo lo quá, an ninh khu mình tốt mà.
– Không chủ quan được đâu, nhớ lời mẹ dặn đấy. Cũng sắp vào giờ làm rồi, mẹ cúp máy nhé. Chào con trai.
19h30…
Hằng cùng mọi người ngồi quanh bàn ăn với đủ các món đồ ăn thơm bốc khói nghi ngút. Quán nướng nên đồ ăn cũng phong phú đa dạng từ hải sản đến các loại thịt. Mấy ông đàn ông đang hí hửng bàn chuyện gì đó rồi cười tủm tỉm với nhau. Ông Khánh đứng dậy nâng lý bia kêu gọi:
– Hôm nay là ngày vui của chúng ta. Mọi người cùng nâng ly chúc mừng nào, hôm nay không sấy không về. 1… 2… 3 zô.
Mọi người cùng nâng ly lên, ba người đàn ông phía đầu bàn thì uống bia bằng cốc to còn ba người phụ nữ còn lại tửu lượng kém chỉ uống coca. Bỗng Minh nói trong giọng đã ngà ngà:
– Hôm nay là ngày vui của phòng, chị em cũng làm một ly chứ nhỉ.
Thảo thấy thế thì từ chối ngay còn trêu lại:
– Thôi, ba chị em chúng tôi xin. Cái hôm nọ đi ăn ông mời bọn tôi uống mà bọn tôi tỉnh còn ông say bí tỉ bắt sếp khiêng về tận nhà vợ nó đã quát cho run cầm cập chưa sợ à.
– Hôm đấy uống nhiều quá thôi, hôm nay vừa uống say thế nào được nhể, đúng không anh Khánh.
Ông Khánh cười rồi cũng bảo các chị em tửu lượng thấp nên chỉ cần một ly này thôi là được rồi. Hằng, Thu, Thảo nghe sếp nói vậy cũng đồng ý vì nay là dịp vui uống có một ly cũng không sao. Ba người phụ nữ cùng uống bia đến cạn cốc trong sự cổ vũ của anh em. Gương mặt ai cũng hồng hồng lên do tác dụng của bia cộng thêm sự vui vẻ.
Bữa ăn tiếp tục với tiếng cười đùa của mọi người cùng những ly bia hò zô liên tục của mấy ông đàn ông. Quanh đi quẩn lại, đồ ăn cũng gần hết, anh em ông Khánh với Mình ngà ngà say chuẩn bị làm tăng nữa nên gọi tính tiền cho bàn. Hằng nhìn đồng hồ trên tay thấy gần 9h tối rồi, đường về nhà cũng mất thời gian kha khá nên quyết định xin phép mọi người về lấy lý do là còn con ở nhà. Mọi người cũng không ép cô đi tăng nữa vì hiểu Hằng không thích đi mấy chốn karaoke cho lắm.
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro