Phần 31
2023-03-31 03:54:00
Hôm nay là ngày thứ Hai 8 tháng Giêng năm 2001. Như thường lệ hắn thay vào bộ đồ trắng đồng phục quần tây đen rồi đi đến trường. Cũng như mọi hôm hắn ngồi vào chỗ của hắn và không chú ý gì tới những người bạn chung quanh. Hắn nhìn lên đồng hồ, ánh mắt hắn dõi theo cây kim giây lờ đờ chạy, còn 10 giây nữa thì chuông báo hiệu vào lớp học.
Hắn quá quen thuộc với tiếng chuông báo hiệu này quá rồi. Đã bao nhiêu năm rồi! Làm sao mà hắn không rành rẽ chứ! Hắn thuộc lòng tất cả giờ giấc: Mấy giờ chuông vào lớp, mấy giờ hết lớp, bao lâu hết giờ chơi, và mấy giờ tan trường. Hắn thuộc cả ba tiếng chuông reng phát ra vang dội. Giờ đây hắn nhìn đồng hồ và đếm:
“9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2…”
Reng… reng! Reng! Ba tiếng chuông dài báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Hắn thấy hơi uể oải. Tối qua đi chơi với Cô tới khuya mới về. Đã vậy còn thức khuya xem TV nên sáng nay hắn thấy hơi mệt mỏi. Thân thể của hắn như rã rời, tay chân yếu ớt. Hắn cúi mặt úp lên bàn để “xả hơi” cho hai cặp mắt nặng chịt do cơn buồn ngủ ở đâu đó ập tới! Nhưng hắn nhắm mắt chưa được bao lâu thì nghe cái giọng con Khanh lớp trưởng la lớn:
“Nghiêm! Chào Thầy!”
Đã bao năm rồi hắn cũng quen giọng oang oang của nhỏ lớp trưởng, nhưng sao hắn thấy không bực bội như sáng nay. Chắc nhỏ làm cho hắn tỉnh cơn mê nên hắn tức chăng? Hắn dụi mắt đứng dậy. Trước mặt của hắn là Thầy Trần Lâm Khang, đứng kế bên Thầy là một cô gái dễ thương nào đó mà hắn còn chưa biết là ai. Hắn nhìn chăm chăm vào cô gái đó trong khi Thầy nói lời mở đầu cho cả lớp:
– Hôm nay chúng ta có bạn mới…
Cúi xuống hỏi cô gái đó vài ba câu, cô gái đó trả lời lí nhí gì đó. Xong thì Thầy ngước mặt lên nói tiếp:
– Bạn của chúng ta tên là Quách Ái Thy từ trường Trần Phú chuyển đến…
Lúc này hắn nhìn kỹ cô gái đó hơn. Cơn buồn ngủ như đã được xua được đôi phần khi hắn đứng trước mặt của hắn là một đối tượng khá xinh. Hắn thấy cô gái này có vóc dáng và cách ăn mặc rất là kiều nữ! Khuôn mặt của nàng nhí nhảnh mà hồn nhiên với cặp mắt kính cận nhỏ nhắn, nhỏ không một chút trau tria son phấn. Nàng mặc áo trắng quần đen trong thật là gọn gẽ xinh xắn. Tóc nàng dài buông xõa bờ vai. Hắn còn để ý cả đôi giày đen của nàng, đó là đôi giày kiểu mới đang thịnh hành mà các cô chạy đua theo thời trang mới có. Hắn trông nàng một lúc thì thấy nàng quen quen, như đã gặp ở đâu thì phải! Nhưng lúc này hắn chẳng thể nhớ được.
Giọng của Thầy lại “ồ, ồ” cất lên để tiếp tục giới thiệu cho cả lớp:
– Thầy được biết là Thy đây rất giỏi văn. Vậy là các bạn giỏi văn trong lớp này như là Liên, Thanh, Trúc, và Minh đều có đối thủ rồi. Còn Đang, Lê, Văn và Đào thì có thêm được người bạn giỏi văn để học hỏi thêm rồi.
Lúc đó hắn liếc qua thấy những người được Thầy khen là giỏi văn thì nghinh nghinh cái mặt lên, trông phách lối vô cùng, còn những người bị chê thì có vẻ cúi đầu xuống, còn có đứa còn làm bộ cười như không thèm để tâm. Dễ ghét! Học dở mà làm như ngon lắm! Có lẽ lúc này hắn đang bực bội chăng nên cái điều chi hắn cũng thấy chướng tai gai mắt.
Thầy nói giới thiệu xong thì day qua Thy bảo:
– Em xuống lớp ngồi đi!
Thầy trở lại nhìn cả lớp nói lớn:
– Có chỗ nào trống không cho Thy vào ngồi tạm rồi mai mốt Thầy sắp xếp lại chỗ ngồi cho đúng cách. Bạn học khá sẽ kềm bạn kém hơn…
Hắn nghe Thầy nói đến đây thì nghĩ thầm, “Đây là cơ hội tốt để làm quen với nhỏ dễ thương này. Biết đâu mai mốt mình làm mai nhỏ cho thằng bạn nào trong lớp rồi bắt nó đãi một chầu ăn để tạ ơn ông mai. Thật là hảo kế”. Nghĩ thế thì hắn cố tình đứng rộng ra cho Thầy thấy là chỗ của hắn còn dư 1 chỗ.
Quả nhiên, Thầy bỗng nhìn tới cuối lớp và day qua nói với Thy:
– Thy! Em xuống ngồi cạnh Hoàng đi! Hoàng, em giơ tay lên cho Thy biết!
Hắn giơ tay phải lên cao cho Thy thấy trong khi Thy ngoan ngoãn đi chậm chậm xuống cuối lớp. Hắn nhìn theo dáng đi của nàng và nhìn nàng một lần nữa, bỗng hắn thốt lên trong lòng, “Thôi! Đúng rồi, đã gặp rồi! Thì ra… là cô đó! Hèn chi…”
Hắn chỉ kịp thốt ra lời đó trong bụng thì Thy đã bước tới trước mặt của hắn và gật đầu chào, hắn bước sang một bên cho Thy vào chỗ. Hắn ngồi xuống cạnh Thy và lén đưa mắt liếc sang coi con nhỏ đang làm gì. Thầy Khang bắt đầu thao thao giảng bài:
– Hôm nay chúng ta sẽ đọc và phân tích bài “Nhớ Rừng” của Thế Lữ. Khanh, em là lớp trưởng em đọc trước! Các em khác chú ý lắng nghe. Đây là một bài giảng văn hay. Thầy sẽ ra đề kiểm tra vào tuần tới!
Khanh cầm sách đứng lên đọc trong khi hắn nhìn Thy dò sét. Thầy thì lo cầm phấn viết tựa bài văn trên bảng. Hắn để ý thấy con nhỏ lấy kẹp tóc ra để kẹp tóc lại, nhỏ hất tóc lên xuống qua lại thật là khó chịu cho hắn. Nhỏ lại lăng xăng hết day bên này lại day bên kia, làm cái gì đó lui cui hắn chưa rõ. Tuy bực mình nhưng hắn cũng tò mò muốn biết nhỏ đang làm gì.
Hình như nhỏ đang lấy sách ra, lúc lấy viết, rồi như quên cái gì nữa “nhỏ” lui cui kiếm tiếp trong cặp. Bên tai của hắn bây giờ chỉ là tiếng văng vẳng của con Khanh lớp trưởng đang đọc bài và tiếng “cót két” của viên phấn trắng cọ quẹt trên mặt bằng của tấm bảng đen, nhưng những âm thanh đó từ từ đã bay vào không gian và trôi đi nơi nào khác, hắn có còn nghe gì nữa đâu! Hắn đang để ý “nhỏ” lấy ra một cục gôm rồi nhoẻn miệng cười một mình. Hắn thấy nhỏ có một cái đồng tiền bên má phải “ngộ” ghê! Hắn buồn cười nghĩ thầm…
“Vậy mà cũng kiếm cho dữ thì ra chỉ là cục gôm!”
Nhỏ ra vẻ chăm chú lắm vào lời đọc của nhỏ Khanh lắm, nhưng tình thực thì nhỏ đang khó chịu vì cái anh chàng oái oăm ngồi cạnh cứ nhìn chòng chọc vào nhỏ. Nhỏ liếc mắt qua cặp mắt kính cận và cảm giác là hắn đang soi mói nhỏ. Nhỏ bắt đầu thấy “nhột” và định bụng chờ thêm một phút nữa mà hắn không quay đi chỗ khác là nhỏ sẽ trừng mắt nhìn hắn cho “biết mặt!” Một phút đã trôi qua… Nhỏ vẫn cảm thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào cổ của nhỏ, chịu hết nổi nhỏ quay phắt qua nhìn chòng chọc vào mắt của hắn như dự định. Khi đó nhỏ mới phát hiện ra là hắn đâu có nhìn nhỏ nãy giờ đâu. Hắn đang nhắm mắt như để tưởng nhớ tới cái bản nhạc kỷ niệm của Cô và hắn… “Là nụ hôn say đắm…”. Rõ ràng là hắn nhớ tới cái đêm qua ở sau vườn nhà cô, hắn ôm Cô trong lòng và đặt lên cái cổ thon thon một “nụ hôn say đắm”. Giờ đây “dư âm” của mùi hương nước hoa cK, loại mới tung ra thị trường cách đây mấy tháng, vẫn còn lẩn quẩn trong lỗ mũi của hắn. Cái dư âm đó như là một trận bóng đá hấp dẫn còn vấn vương trong tâm hồn mãi tới ngày hôm sau. Hắn hơi tức là tại sao Cô cho hắn hôn mà lại không cho hắn tiếp tục để bàn tay dư thừa vào một chỗ nào đó để “nương tựa”. Cô chỉ kéo bàn tay tham lam của hắn xuống và bảo:
“Thôi, trời tối rồi. Mình đi chơi cũng vui rồi! Em về nhà ngủ sớm, ngày mai còn phải đi học sớm. Mai này em có kiểm tra môn vật lí đó. Nếu không ngủ sớm sẽ không có tinh thần làm bài”
Lúc đó hắn hơi cục hứng, đứng xụi lơ như con gà cú rủ. Hắn tỏ ra giận hờn rồi nói lẩy…
“Thôi, thì thôi… em là nhỏ Cô là lớn, nói sao thì em phải nghe vậy. Thưa Cô em không dám nữa!”
Hắn nói xong thì bỏ đi một nước. Làm Cô cũng đứng đó chẳng biết nói gì! Hắn buồn bã đạp xe về nhà, mở TV lên xem. Bức rức trong lòng ngủ không được, hắn mở tủ lạnh ra tìm một lon bia Tiger nằm trong ngăn giữa và hốt một nắm tôm khô trong keo để ở ngăn cuối cùng. Hắn uống hết lon này tới lon khác và ngủ lúc nào đó không hay biết.
Nhỏ Thy bất chợt nhìn chằm chằm vô mặt của hắn, bất chợt làm cho hắn dứt tỉnh cái “dư âm” còn vương vấn. Hắn nhìn lại vào mặt nhỏ. Bỗng nhiên hắn thấy mặt của nhỏ đỏ rần lên như củ dền. Thì ra nhỏ chỉ tưởng tượng mà suy đoán thôi. Giác quan thứ sáu của con gái đôi lúc cũng lầm chứ lị! Nhỏ nhìn qua thì không thấy hắn “soi mói” như nhỏ tưởng thì quê quá xoay mặt trở lại. Hắn hơi ngạc nhiên sao nhỏ có hành động khác thường. Tại sao nhỏ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống rồi bất ngờ mắc cỡ quay đi. Vậy là sao chớ! Hắn liếc nhìn con nhỏ coi nó sẽ làm gì nữa. Nhưng lúc này Thy mắc cỡ quá rồi thì đâu dám đối mặt với hắn nữa. Nhỏ cứ phớt tỉnh Ăng – lê cho rồi! Máu “mắc cỡ” xông lên mặt làm cho gò má của nhỏ nóng bừng. Hắn thấy rõ điều đó chứ, làm cho hắn không khỏi cười khúc khích. Nhỏ thấy hắn cười khúc khích thì càng tức lồng lên. Mặt của nhỏ đỏ vì mắc cỡ thì bỗng chuyển sang màu xanh tức giận giống như con tắc kè đổi màu lia chia vậy đó! Tức tối vô cùng! Nhỏ ráng chờ một cơ hội nào khác để trả thù cái cười “miệt thị” của hắn.
Không biết Trời thương nhỏ hay sao đó… Nhỏ không chờ được bao lâu và hắn chẳng “đắc thắng”được bao lâu bởi giọng của Thầy Khang chợt oang oang trước lớp:
– Hoàng, em cười gì đó! Em đứng lên đọc tiếp phần hai. Đọc xong thì đứng đó luôn cho tới hết giờ! Không lo chú ý nghe gì hết.
Lúc này hắn mới giật mình nhưng đã muộn. Nụ cười “đắc thắng” của hắn bỗng nhiên chìm lặn dưới đáy biển sâu. Hai mép môi của hắn xệ xuống thấy rõ! Hắn với tay lấy quyển sách giáo khoa và đứng lên đọc tiếp. Vừa đọc hắn vừa thấy nhỏ Thy đang cười khúc khích với vẻ “đắc thắng” của hắn lúc nảy. Hắn vừa đọc mà trong bụng nghĩ thầm…
“Chưa hết đâu nghen nhỏ, còn ngày mai ngày mốt nữa thế nào nhỏ cũng biết tay!”
Đọc hết đoạn văn, hắn vẫn còn bị phạt đứng. Hắn cũng thấy hơi tức, bị nhỏ này mà phải đứng suốt buổi. Nhỏ đúng là sao La hầu mà! Hắn lẩm nhẫm. Hắn cúi xuống nhìn nhỏ, nhỏ ngước lên nhìn hắn. Ánh mắt nhỏ bỗng tỏ vẻ hối lỗi, tấm lòng rộng lượng đối với con gái, nhất là con gái đẹp bỗng trỗi dậy. Hắn bỗng hết giận nhỏ, ý nghĩ “trả thù” cũng tiêu tan. Hắn cũng thấy đỡ tức phần nào. Thì ra nhỏ cũng là người tốt đó chứ! Làm lỗi thì biết nhận lỗi. Hắn khoanh tay lại ra vẻ tự đắc của một thằng con trai “yên hùng” là ta đây ban ân xá xuống cho nữ nhi chuyện đời còn non kém. Bỗng hắn nghe tiếng cười khúc khích ở bên dưới, hắn cúi xuống nhìn xem chuyện gì. Hắn thấy cái cổ của nhỏ rúc rích trong cái cổ áo trắng bâu xoè. Hắn tức tối vô cùng vì “già cái đầu” mà bị con gái gạt. Sự háo thắng của hắn thúc dục hắn mau trừng trị con nhỏ cho đích đáng. Hắn liền nhìn nhỏ để tìm sơ hở tấn công. Bỗng hắn chú ý tới cái cổ rụt rịt trong tiếng cười khúc khích. Nhỏ quả thiệt nhỏ có cái cổ thon thon trắng mịn không thua gì Cô Kim Anh.
Bất giác sự tò mò làm cho hắn dán chặt cặp mắt lên cái gáy xinh xinh. Ở đó hắn thấy cả chân tóc lưa thưa vài sợi măng tơ ôm dọc theo đường vẹt khéo léo chạy dài lên mang tai. Bất chợt hắn thấy có cảm giác “sao sao đó!”. Hắn lại không thể cản nổi cặp mắt của hắn cứ nhìn xuyên qua làn vải trên bờ ngực vun vun để đến những chỗ khéo che đậy của nhỏ mỗi khi nhỏ ngước đầu lên nhìn lén hắn. Hắn chợt thấy bâng khuâng khác lạ nhưng hắn kịp thời trấn tỉnh để trở về thực tại để nhủ rằng: Hắn đang yêu Cô mà, Cô cũng yêu hắn nữa! Làm sao hắn có thể lừa gạt Cô để tơ tưởng tới những cô gái khác cho được, cho dù đó chỉ là những ý nghĩ vu vơ! Hắn cố xua cái “sao sao đó” đi khỏi đầu óc và mang hình ảnh nhỏ Thy như là một người bình dị không nét gì đặc biệt trở lại như lúc ban đầu gặp mặt nhỏ. Hắn bỗng thấy yên tâm hơn. Sự tội lỗi đối với Cô cũng biến mất.
Hắn nhìn lại nhỏ lần nữa. Thì ra nhỏ chỉ giả vờ hối lỗi để chơi hắn một vố nữa. Hắn dù thấy tức điên lên, muốn đưa tay cú lên đầu của nhỏ hết sức. Nhưng lúc này hắn cũng lại để ý tới trên mái đầu của nhỏ, nhỏ sao có mái tóc óng mượt mà đen nhánh thế kia!
Hắn nghĩ bụng:
“Hèn chi… hèn chi! Mình thấy nhỏ trên TV và báo chí mà! Đúng rồi nhỏ đóng quảng cáo cho công ty Coca – Cola là phải rồi. Từ mái tóc tới khuôn mặt cái nào cũng mượt mà xinh xắn. Cũng chính nhỏ đã quảng cáo cho dầu gội đầu Bồ Kết, nụ cười của nhỏ cầm chai dầu gội đầu lúc đó thật là dễ thương! Cũng chính nhỏ là người đại diện cho công ty Coca – Cola để phát giải thưởng 60 lượng vàng cho khách hàng trong một cuộc thi mới đây do Coca – Cola tổ chức. Thật là danh dự cho nhỏ và danh dự cho mình được ngồi kế nhỏ, để ngắm dung nhan chân thật của nhỏ, rồi mình sẽ kiếm cho nhỏ một Bạch Mã Hoàng Tử để xiềng chân nhỏ cho biết và mình lại có được một “chầu ăn ông mai”. Hì… hì…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro