Phần 29
2023-03-31 03:54:00
Đọc xong bài thơ, hắn lại nhớ tới Cô. Hắn buồn não nuột, phải chi có Cô ở đây thì giờ này hắn đã cùng Cô tới Phở 2000 để ăn một tô phở nóng hổi rồi. Cô thì thích phở gà không lấy da, còn hắn thì thích tái xách để thịt riêng. Nhớ tới lần đó nhân cái dịp tổng thống Bill Clinton ghé qua tiệm phở nhân chuyến đi thăm Việt Nam hồi tháng rồi.
Lúc đó hắn và Cô phải trở về vì hôm đó bà chủ Nancy, Việt Kiều ở Los Angeles, không tiếp khách thường. Hắn rất thích ăn phở ở đây vì nó được nấu bằng nước lọc tinh khiết, và rau được rửa và sắp xếp rất là ngay ngắn thứ tự từng lá một. Ở tiệm Phở này Cô rất thích uống sinh tố xoài. Nhớ lại chuyện quá khứ bỗng nhiên sao hắn nhớ Cô nhiều thế!
Hắn nhớ những lần đó hắn cùng Cô trò chuyện thật là say sưa dưới giàn hoa giấy sau vườn nhà cô, giờ đây không có Cô, hắn lại muốn trút hết nỗi niềm nhớ nhung trong lòng ra cho một người nào đó nghe mà không có ai. Hắn nghĩ tới Cô, nghĩ tới một người duy nhất mà có thể hiểu hết tâm sự của hắn bây giờ. Hắn lấy một cây viết pic và một tờ giấy trắng tinh và bắt đầu tuôn rơi sự nhớ nhung lên đó:
Cô Kim Anh yêu mến của em…
Đọc thơ của Cô, em rất vui vì Cô đi xa mà luôn nhớ tới em. Cô thật là đúng là Cô của em, là người em kính em yêu. Lúc nào thì Cô cũng lo lắng cho em từng ly từng tí, kể cả sự buồn chán của em mà Cô cũng quan tâm.
Nghe Cô tả cảnh trí, nếp sống ở Châu Đốc làm em thích quá! Nhất là các món ăn làm em thèm chảy nước miếng! Những món mắm và các món ăn đặc sản miền Tây thì không thể nào mà chê được, phải không Cô? Nhắc tới chuyến đi của Cô, em còn nhớ một dịp em về Cần Thơ thăm Nội, dọc đường em để ý hai bên dường có những hàng cây xanh mát. Những cánh đồng xanh mượt trải dài thẳng tắp.
Xe cộ ở đó qua lại tấp nập thật là nguy hiểm. Em nhớ nhất là con đường Đại Lộ Hòa Bình, chiều nào cũng xách xe đạp dạo mát. Rồi những buổi tối ra Bãi Cát để ngồi hóng mát dưới những tán cây trứng cá, nhìn ghe xuồng và bến phà xuôi ngược trên sông. Ở đây gió về khuya thật là mát mẻ khác hẳn với cái khí hậu nóng nực và ồn ào như thành phố chúng ta đang ở.
Em nghĩ nếu ngồi ở đây với Cô thì chúng ta có thể kêu khô mực, khô cá đường, khô cá đuối chấm dưa chua ớt ăn. Còn các loại trái cây thì có chùm ruột, mận, xoài, sa – pô – chê chấm muối ớt. Thỉnh thoảng thì mua đậu phộng vỏ ngồi lột ăn chơi. Cô thèm chưa? Nước uống thì có sinh tố mãng cầu, sinh tố mít, sinh tố sa – pô – chê, sinh tố thập cẩm và còn có sinh tố rau má, sinh tố cafe. Còn có một loại rất ngon mà nhất định khi Cô về đó thì phải uống cho biết, đó là sâm dứa. Sâm dứa ngon ngọt thơm ngát mùi lá dứa, uống vào thấm vào cổ họng đến hôm sao nói chuyện hơi thở còn đượm mùi dứa thơm. Cô ơi! Được dịp em cũng sẽ cùng Cô về thăm Nội để Cô tận mắt thấy những gì của miền quê chính cống.
Cô ơi, Cô có biết là em nhớ Cô lắm không? Nhớ nhiều lắm! Sao Cô nỡ vội bỏ đi mà không nói với em trước. Mà thôi, em không trách được Cô đâu, Cô làm như thế bởi Cô có dụng ý, có như thế thì em mới biết là em thương Cô nhiều như vậy. Cô nhớ trở về sớm sớm nhe cô bởi có một người lúc nào cũng mong ngóng cô hết.
Bây giờ là 3 giờ sáng rồi đó mà em vẫn còn thức để viết thơ cho Cô vì em không ngủ được. Nhớ Cô nhiều! Em mong lá thơ này tới tay Cô sẽ làm Cô vui vẻ và nhớ tới em luôn.
Em của Cô…
Hoàng…
Tái bút: Lá thư của Cô không có để lại số điện thoại, nếu Cô có viết thơ cho em nữa thì Cô nhớ cho em số điện thoại của nhà Nội của Cô. Em thật tình muốn nghe giọng của Cô lắm!
… Bạn đang đọc truyện Hắn tại nguồn: http://bimdep.vip/han/
Sáng nay thức dậy, hắn nhìn lên tường, cuốn lịch mới đã được bóc vỏ. Hắn lẩm nhẩm trong miệng như đang tính toán điều gì. “Tối qua Cô đã về rồi và hôm nay sẽ lên lớp” – hắn nói thầm trong bụng. Hắn vào nhà tắm để tắm rửa cho nhanh. Sáng nay hắn thức hơi trễ vì tối qua hắn cứ tưởng tượng tới cái cảnh gặp Cô ở trường sau một tuần vắng mặt. Hắn vừa soạn lại đống sách vỡ vứt bê bối trên bàn vừa lẩm nhẩm đếm, “Văn, Anh Văn, Toán, Lý… đủ rồi!”. Hắn vừa dắt xe vào bãi đậu thì tiếng chuông cũng vừa reo vang bắt đầu một mùa học mới, học kỳ 2. Hắn vội vã bước vào lớp, nơi đó đã có thầy dạy Văn đã ngồi “chễm chệ” trước lớp rồi.
– Xin lỗi thầy, em tới trễ – hắn nói giọng lí nhí ra vẻ kính trọng thầy lắm.
– Em về tại chỗ và đứng đó năm phút.
Thầy nói mà Thầy lại mỉm cười làm cho hắn dù bị phạt mà không thấy lo sợ chút nào. Bởi hắn biết là Thầy chỉ có bề ngoài ra vẻ khó tính, nhưng tính tình của Thầy thì thật là đôn hậu. Thầy rất thương học sinh. Hắn nhớ có lần hắn không thuộc bài, Thầy gọi riêng hắn lên văn phòng và chỉ khiển trách rất nhẹ nhàng. Không riêng gì hắn, tất cả học sinh ở trường này ai cũng yêu mến Thầy hết. Lúc thân quen học sinh hay gọi Thầy là Thầy Khang. Tên luôn họ của Thầy là Trần Lâm Khang. Vài đứa học sinh phá phách thì gọi Thầy là Trần Lầm Than. Bởi cái tên nghe giống quá mà!
Thầy không dám nói là đẹp trai nhưng dáng vóc của Thầy cao to như Tây. Học sinh hay kháo với nhau rằng Thầy là Tây lai! Mỗi ngày Thầy đi dạy đều mặc đồ láng coóng. Nhiều lúc thầy thắt cà vạt mang giày bóng loáng cứ như tài tử trong phim Hồng Kông, cái anh chàng bự con lai Tây nào đó mà không ai nhớ nổi cái tên. Nhiều cô nữ sinh cũng vì thế mà nhiều lúc nhìn Thầy thì không khỏi thả hồn về một phương trời nào đó. Thầy còn là một người rất khả kính, tuy thầy rất nghiêm nghị có pha chút dí dỏm, nhưng lòng từ tâm và yêu mến học trò mà ai là học sinh của thầy đều phải công nhận.
Tiết học trôi qua lặng lẽ và chậm rãi đối với hắn. Ngày thường Thầy giảng bài thật là chậm rãi, hôm nay hắn thấy Thầy còn chậm hơn nữa. Hắn cứ trông cho nó qua mau, tiết thứ hai là giờ Anh Văn, là hắn có thể gặp lại cô rồi. Thường thì hắn thấy giọng của Thầy oang oang, sao hôm nay giọng của Thầy sao mà buồn ngủ quá. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trông ngóng.
Những chiếc lá phượng hoa rơi lát đát. Hắn lại liên tưởng tới Cô. Đầu óc của hắn đã thoát ly lớp học, thoát ly lời giảng của Thầy mà bay về phương trời dĩ vãng nào đó mà nơi đó có Cô mến yêu của hắn. Hắn không thể nào quên được hình bóng đó. Giây phút nào hắn cũng nhớ tới cái cảnh mặn nồng chăn gối với Cô. Cái thân người mềm mại mát rượi đó, bộ ngực căng tròn đó tất cả đều nằm trong vòng tay và trong lòng bàn tay của hắn. Tiếng văng vẳng của Thầy đánh thức hắn để trở về với lớp học:
‘Một trà, một rượu, một đàn bà…
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta…
Chừa được thứ nào hay thứ ấy…
Có chăng chừa rượu với chừa trà’
(Tú Xương)
– Có em nào phát biểu ý kiến về đoạn thơ này cho Thầy biết không… Em Hoàng! Em nhìn đi đâu đó?
– Dạ… Em nghĩ đoạn thơ này khuyên chúng ta nên bỏ tật xấu như là uống trà, uống rượu???
– Em nói vậy cũng được, nhưng còn thiếu…
– Dạ, bỏ rượu thì được chứ bỏ đàn bà thì không được đó Thầy.
– Sao em biết bỏ đàn bà là không được.
– Dạ, bỏ đàn bà thì nhớ lắm.
– Hà hà… em nói vậy! Vậy em có từng nhớ ai chưa? – Thầy mỉm cười nhìn hắn.
– Dạ… Dạ… Dạ chưa, Thầy! – Hắn ấp a ấp úng như ai đó bị người ta điểm trúng tim đen.
– Thầy không tin, nhìn thấy em ngó lơ ra ngoài, chắc là đang mơ mộng tới cô nào lớp kế bên rồi phải không.
– Dạ, em không có… em không dám.
– Có hay không thì Thầy không dám chắc, nhưng trong lớp học mà em lo ra như thế thì Thầy phải phạt em để làm gương cho các bạn khác. Em về nhà chép cho Thầy 100 lần đoạn thơ này cho Thầy.
“Thật là xúi quẩy”, hắn nghĩ thầm, “Ông Tú Xương nói đúng quá, phụ nữ làm cho đàn ông bị quấy hèn chi bị phạt là đúng rồi”. Không biết có phải Thầy phạt nặng hắn hay không. Lúc đó nó ức lắm! Chỉ có ngó lơ chút đỉnh thôi thì phải mất gần 2 tiếng đồng hồ để chép phạt. Nhưng sau này vì đó mà hắn nghĩ lại, hắn lại cảm ơn Thầy vì lúc nào đoạn thơ cũng in trong óc của hắn và nhắc nhỡ cho hắn về một con người từ tâm trong cuộc đời học sinh của hắn…
Tiếng chuông cũng vừa báo hiệu chuyển tiết. Cả lớp xôn xao ồn ào đứng dậy chào Thầy. Thầy vừa bước ra khỏi lớp. Hắn ngồi phịch xuống ghế. Tim hắn đập mạnh hơn. Hắn nôn nao chờ đón giây phút tương phùng sau một tuần vắng mặt. Cô vẫn trong bộ áo dài trắng thướt tha, bước chân uyển chuyển đang đi về hướng của lớp. Hắn để ý tóc của cô hơi ngắn hơn tuần trước.
Trong tay của Cô lúc nào cũng có hai quyển sách. Nhìn xa xa trông Cô như là một nữ sinh lớp 12 thì đúng hơn là một cô giáo. Dõi theo bước chân của hắn thấy Cô nhoẻn miệng cười với Thầy. Thầy đứng lại nói với cô điều gì đó mà chỉ thấy Cô cười chúm chím. Linh tính của hắn báo cho hắn điều gì đó không ổn. Nhìn từ xa hắn thấy hai người đứng bên nhau thật là gần, gần như chỉ cách nhau một gang tấc, hắn thấy hai người thật xứng đôi vừa lứa. Nói về vóc dáng thì Thầy chỉ có hơn hắn chứ không kém, nói sắc diện thì Thầy hơn hẳn, nói về sự nghiệp thì dẫu sao đồng nghiệp thì vẫn hơn. Tính tới tính lui để so sánh thì hắn đã ở sau lưng của Thầy một khoảng xa. Hắn cảm thấy lo lắng. Hai mắt hắn bất chợt trầm lại suy nghĩ miên man về điều gì đó.
Cô bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên của Cô như thường lệ dõi về phía cuối lớp. Hắn cùng cả lớp đứng lên chào Cô, hắn vẫn còn miên man lo lắng nên không bắt được ánh mắt đầu tiên của Cô. Cô thấy hơi lạ trong thoáng chốc rồi trở lại với thực tại của một đám học trò đang chờ cô nói:
– Các em! Giáng Sinh vui vẻ không? Có em nào kể chuyện cho Cô nghe không?
– Thôi cô kể chuyện của Cô cho tụi em nghe đi! – Thằng Minh vọt miệng lên tiếng.
– Chuyện của Cô hả… Giáng Sinh năm nay là vui nhất trong đời của Cô vì Cô đã tìm được những gì Cô thích…
Ngừng một lát, Cô nói tiếp như cố tình chuyển qua đề tài khác:
– Cô đi nhà thờ Đức Bà đêm Giáng Sinh. Cô đi chơi nhiều chỗ lắm. Cô đi hội chờ ở Vườn Tao Đàn, cô đi Đầm Sen để đạp tàu Vịt, cô đi may áo mới trong khu chợ Trương Minh Giảng, Cô đạp xe vòng vòng qua Bến Bạch Đằng ăn kem trái dừa… kem ở đó cũng ngon lắm phải không các em?
– Kem ở Hồ Con Rùa ngon hơn! – Thằng Quang vọt miệng xen vào.
– À, kem ở đó cũng ngon nữa – cô trả lời.
– Cô có đi đâu khác không Cô?
– Có, Cô có đi Châu Đốc chơi dịp Tết Nguyên Đán.
– Vui không Cô? Cô có mang gì cho tụi em không Cô? – Một đứa khác lên tiếng.
– Cô có mang nhiều mắm cho một người bạn, các em đông quá là sao mà Cô mang hết cho các em!
– Hỏi chơi vậy thôi, cô kể chuyện cho tụi em nghe là tụi em vui rồi.
– Được hôm nào rảnh rỗi Cô tổ chức đi chơi xa và sẵn dịp kể chuyện Châu Đốc cho tụi em nghe luôn!
Từ lúc nãy tới giờ hắn cứ lo nghĩ miên man về Thầy Khang bởi hắn vừa phát giác ra điều gì đó mà hắn chưa dám chắc. Tuy hắn luôn tin vào trực giác của hắn, nhưng có đôi lần hắn cũng bị trực giác đánh lừa. Lúc này bỗng nhiên nghe Cô nói là mang một số mắm từ Châu Đốc về cho một người bạn thì hắn biết chắc rằng người bạn đó là hắn. Hắn bất chợt ngước lên nhìn Cô.
Hắn thấy Cô nói năng lưu loát, tay chân uyển chuyển, dáng điệu thuỵ mị cộng thêm khuôn mặt xinh xinh trắng hồng. Hắn hít một hơi thật dài để nuốt hết sự lo lắng xuống bao tử để tập trung chiêm ngưỡng dung nhan của Cô mà đã hơn một tuần qua đêm nào hắn cũng mộng tưởng tới. Cô bất chợt nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại Cô. Bốn mắt nhìn nhau như không hẹn mà tới. Trong ánh mắt đó như muốn nói hết những lời muốn nói trong suốt mấy ngày nhớ nhung da diết.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro