Hắn

Phần 24

2023-03-31 03:54:00

Phần 24
Cô giáo đã không trở lại cả một tuần, cả tuần đó là tuần thê thảm buồn bã nhất trong đời của hắn (một lần nữa). Hắn thấy thời gian sao mà nó dài vô tận. Hắn lo cho cô giáo có mệnh hệ nào thì chắc hắn sẽ buồn lắm. Với danh nghĩa là trưởng ban Anh Văn, hắn đề nghị cả lớp tổ chức một cuộc vui chơi ở Bình Chánh, nhưng mục đích chính của hắn là gặp lại cô, thăm sức khỏe của cô và mong cả lớp sẽ làm cho cô được vui lòng. Mọi người đều hưởng ứng. Gần hơn nữa lớp kéo nhau lên thăm cô ngày đó.

Từ ngày cô bị bệnh anh Tám có dịp qua thăm cô thường xuyên và có dịp chăm sóc cho cô nhiều hơn. Anh Tám thật là chu đáo lo cho cô từng ly từng tí một làm cho cô cảm động lắm. Từ cái năm bước vào tuổi đôi mươi anh Tám đã có cảm tình với cô rồi. Đó là cái dịp bà ngoại của cô dắt cô lên xóm trên mua bán mía. Vừa thấy mặt của cô thì anh Tám đã để ý cô, từ đó hễ có dịp được gặp mặt cô là anh Tám không từ bỏ cho dù đường xa tới đâu đi nữa.

Sau cái lần cô theo ba má dời tới Sài Gòn sinh sống, anh Tám thật là buồn bã nhưng cũng chẳng làm gì được hơn là trông ngóng cô về thăm. Cô Kim Anh rất hiểu tấm lòng của anh Tám nhưng từ đó tới nay cô không hề để ý bất cứ người đàn ông nào trong mắt. Cô chưa bao giờ có ý chê bai anh Tám hết. Cô hay thường nói đùa với anh Tám là: “Sau này ai có phước lắm mới được làm vợ anh Tám đo!?”

Anh Tám lúc đó hạnh phúc lắm và cứ ngỡ là cô đang ám chỉ một mối lương duyên của anh và cô ở tương lai.

Hắn bước vào nhà thì thấy anh Tám đã chực sẵn ở bên cô rồi. Hắn cảm thấy bực tức cho sự hiện diện của anh Tám. Nhưng hắn bỗng hiện rõ bộ mặt lo lắng khi thấy mặt của cô đã tiều tụy hẳn đi. Cô xanh xao, cặp mắt như mất bớt hồn. Người ta nói cặp mắt là cửa sổ của tâm hồn. Giờ đây hắn thấy cửa sổ kia đã khép kín. Nhưng nụ cười của cô thì vẫn niềm nở chào đón.

Cả lớp bu quanh cô hỏi han thật dồn vã. Trên môi cô hiện một nụ cười đôn hậu chia sẻ. Cô thiệt đúng là cô giáo trong lòng của các bạn. Hắn nghĩ thầm: “Và là người yêu trong mộng của mình nữa”. Anh Tám chợt khoát tay nói lớn:

– Mấy em khoan đã, đừng làm ồn quá cô mệt, mấy em theo anh ra đây anh dẫn đi hái trái cây và bắt cá, để đây cho cô giáo nghỉ ngơi.

Cả bọn đồng thanh hoan hô. Hắn chợt thấy hắn vô dụng vì với cái ý nghĩ đó hắn cũng vừa định nói cho cả lớp nghe thì bị anh Tám nói trước. Tư cách của anh Tám có vẻ chững chạc hơn hắn nhiều. Hắn lại ghen với anh Tám và cảm thấy hơi tự ti cho bản thân. Mọi người kéo nhau đi chơi suốt cả buổi chiều hôm đó.

Đêm đến, cả bọn giăng lều cắm trại ở trước nhà của cô. Ai cũng bu quanh lấy anh Tám để nghe kể truyện. Những truyện cổ tích về cái đất Bình Chánh này. Rồi những truyện ma quái ghê gớm cũng được anh Tám kể nốt, làm bọn con gái cứ la oai oái vì bị đám con trai bất thần giả ma giả quỷ hù. Hắn giả vờ chăm chú nghe truyện nhưng thật ra thì cứ hay để ý tới khuôn mặt của cô, ánh lửa bập bùng làm cho khuôn mặt của cô trở thành hồng hào hơn hồi sáng này.

Hôm sau cô thấy khỏe hơn nhiều, mọi người đều đề nghị đưa cô đi tắm nắng. Ai cũng hân hoan hớn hở, anh Tám lại chiếm được cảm tình của mọi người nhờ những màn pha trò, biểu diễn như là leo cây bẻ trái, tay không bắt cá, và khả năng ngụp lặn dưới nước lâu. Ai ai cũng nhận thức rõ ràng là anh Tám có ý với cô nên mới trổ hết tài cho cô thấy. Mọi người thấy thế càng ghép đôi cho họ, chỉ riêng phần hắn thì chỉ gượng cười mà thôi. Cả bọn họ nhao nhao:

– Anh Tám à, tặng cho cô cành hoa đi.
– Anh Tám à, sao đi xa cô quá vậy, xích lại gần chút xíu đi.
– Anh Tám à, ngỏ lời với cô đi, cô còn chưa biết đó.

Hắn cảm thấy bực tức cho cái đám bạn cùng lớp này, hắn hối hận vì phải rủ họ lên đây. Một đứa bạn còn cả gan lên tiếng:

– Anh Tám à, nghe nói anh Tám bắt rắn hay lắm, anh chẳng bao giờ sợ gì hết, vậy chứ tụi em thách anh có dám cầu hôn cô không, trước mặt tụi em nè mới hay, mới gan chứ… nếu làm được thì tụi này mới thật sự là phục anh sát đất – rồi cả đám cười khoái trá vì tin rằng anh Tám chẳng dám làm.

Nhưng mọi người lầm to, anh Tám đứng dậy đi thẳng về phía cô, bất giác làm tim của cô đập thình thình và nghĩ thầm: “Ảnh làm thiệt! Trời ơi! Làm sao đây”

Anh Tám bước đi chậm rãi, tiện tay ngắt một cành hồng mọc dọc theo mương, đi tới bên cô rồi quỳ xuống cạnh cô:

– Kim Anh, đáng lẽ chuyện này anh đã làm cách đây năm năm về trước khi mới gặp Kim Anh kìa, nhưng vì thấy Kim Anh có vẻ còn lo cho tương lai nên không dám, sẵn hôm nay có các em giúp sức nên quỳ ở đây để chính thức cầu hôn với Kim Anh, mong Kim Anh chấp nhận.

Cả đám hoan hô dữ dội:

– Anh Tám gan cùng mình, hoan hô!

Cô im lặng chẳng nói lời nào, cô bỗng ngước lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau không chớp.

– Cô nói đi cô, cô nói “ừ” đi – Cả đám nhao nhao lên.

Hắn quay mình rồi đi thẳng để tách rời khỏi đám đông, cô liếc nhìn theo hắn, bỗng cô nói to cho mọi người cùng nghe và cốt ý cho hắn nghe:

– Xin lỗi anh Tám, đã làm cho anh Tám hiểu lầm từ trước tới nay, Kim Anh rất mến mộ anh Tám. Nhưng Kim Anh thật sự đã có người trung ý rồi.

Anh Tám há hốc mồm kinh ngạc, nhưng thất vọng thì nhiều hơn. Anh vẫn quỳ đó như trời trồng. Cô thấy thế liền đỡ anh Tám dậy:

– Anh Tám đừng làm vậy, cho Kim Anh xin lỗi.

Anh Tám đứng dậy thật thiểu não:

– Anh đâu có ngờ là em đã có người rồi, mấy năm qua anh đâu có thấy dấu hiệu gì em có người yêu gì đâu.

Cô chỉ mỉm cười lấy lệ rồi nói:

– Xin lỗi anh Tám.

Cả đám học sinh lúc nãy nhao nhao lên thì bây giờ bỗng nhiên im bặt. Không ai chú ý là hắn đã lẫn trốn đám đông tự lúc nào.

Trở về Sài Gòn, hắn nghĩ học liền sau đó mấy ngày với lá thư xin phép vỏn vẹn có mấy chữ đưa cho cô:

Đơn Xin Phép Nghỉ Bệnh…

Xin phép cô cho em nghĩ bệnh 1 tuần vì em thấy trong mình không được khỏe.

Ký Tên…

Hoàng.

Ba ngày trôi qua, kể từ khi trở lại dạy học, cô Kim Anh thấy trong lòng mình buồn man mác vì cái bàn ở cuối lớp đang thiếu một người học trò cưng của cô. Cô dạy không còn hứng thú chi hết. Mỗi tiết học Anh Văn trôi qua chậm chạp nặng nề. Ai cũng thấy uể oải nhưng chẳng biết vì sao.

Chiều hôm đó, sau khi tan lớp cô đi đến thẳng nhà của hắn để thăm bệnh. Thật ra thì hắn chẳng có bệnh hoạn gì hết, chẳng qua là vì ghen tức và buồn bã chẳng muốn đi học nữa thôi cộng thêm có chút phần hơi thất vọng và chán nản. Tiếng gõ cửa phòng làm cho hắn ngồi bật dậy, linh tính của hắn báo cho hắn biết điều gì đó làm tim hắn đập rộn lên:

– Ai đó? – Hắn hỏi.
– Cô đây, cô vào được không?

Một phút im lặng:

– Cô vào đi – hắn trả lời.

Cô bước vào phòng của hắn với nụ cười duyên trên môi thật là dễ thương, bao nhiêu ghen tức, bực dọc trong mình của hắn đều tan biến hết theo nụ cười đó. Hắn ngắm cô say sưa trong bộ áo dài trắng như ngày nào vừa mới bắt gặp cô lần đầu tiên ở bục giảng. Vẫn với cái áo dài trắng mỏng, tà áo bay nhè nhẹ theo cơn gió thoảng, vẫn cái dáng cao thon, bước đi nhịp nhàng uyển chuyển trên đôi guốc cao, vẫn cái eo thon thon làm cho hắn phải chú ý tới mỗi khi cô đứng trước mặt, vẫn cặp mông lắc lư nhẹ nhàng, vẫn mái tóc dài bồng bềnh chấm ngang lưng quần, vẫn bộ ngực nở nang săn chắc. Hắn dường như muốn ôm cô chặt vào lòng để tỏ cái lòng kính trọng và kính yêu của hắn đối với cô. Thấy hắn đang ngồi trên giường, cô bước tới đặt bàn tay mịn màng lên trán của hắn:

– Em đâu có bệnh đâu, đồ quỷ hà, dám gạt cô trốn học phải không? – Giọng cô chợt trở thành nhí nhảnh như trẻ con.
– Em bệnh nặng đó tại cô không biết đó thôi.
– Em bệnh gì nói cho cô biết coi!
– Em bệnh…
– Bệnh tương tư cô nào chứ gì – Cô vừa nói vừa cười xòa.

Hắn bỗng thấy xao xuyến bồi hồi với cử chỉ ân cần của cô. Hắn ngước lên nhìn cô với cặp mắt thật trìu mến, cô lần này nhìn thẳng vào cặp mắt của hắn mà không còn né tránh như lần trước. Một phút trôi qua trong im lặng, tim hắn bỗng đập liên hồi, cảm giác hồi hộp như chưa bao giờ hồi hợp như thế. Hắn bất chợt đứng dậy ôm choàng lấy cô trong vòng tay, hắn siết thật mạnh như sợ cô bay đi mất, hắn hôn lên môi của cô thật là đắm đuối.

Cô dùng dằn chống cự quyết liệt rồi đẩy hắn ra, đồng thời tán vào mặt của hắn một cái thật mạnh. Cô lui lại vài bước đứng nhìn hắn đang đưa tay sờ lên má. Cô thở hổn hển, nhìn hắn trừng trừng như giận dữ. Hắn bỗng nhiên thấy hối lỗi vô cùng vì cử chỉ thô lỗ của hắn. Bất chợt hắn buồn rười rượi. Hắn nghĩ từ nay trở đi chắc hắn sẽ không bao giờ được gần gũi cô nữa.

Cô sẽ tránh xa nó. Cô đã từ chối nó. Nó không còn mặt mũi nào đến lớp nữa. Nhưng hắn muốn gặp cô mỗi ngày và mỗi ngày. Ba ngày qua không gặp cô, hắn tưởng chừng như ba tháng. Hắn nghĩ tới đó. Hắn sợ. Môi của hắn mấp máy định mở lời xin lỗi cô thì bất thần cô ngả người về phía trước, dang đôi tay ôm chầm lấy hắn, hôn lên môi của hắn thật là đắm đuối.

Bị bất ngờ hôn lên môi, hắn chưa dám tin là sự thật cô Kim Anh đang trong vòng tay của hắn, đang hôn hắn. Hắn không còn thời gian suy nghĩ nữa, cảm giác sung sướng đang chạy rần khắp cơ thể hắn. Thân mình của cô thật mềm mại, làn da thật mịn màng, hai bàn tay của hắn cứ xoa miết lên lưng ẩm ướt mồ hôi vì đi nắng của cô. Mười đầu ngón tay của hắn bấu chặt vào lưng của cô như sợ cô tự nhiên biến mất.

Hai mắt của hắn lim dim để tận hưởng cái nụ hôn đầu tiên của cô trao cho hắn. Mười ngón tay của hắn như đàn cá bay lượn trong suối tóc dài óng ả của cô. Hắn đưa cái lưỡi sâu hơn để hôn cô cho thật say đắm, cô sung sướng đáp lại hắn với những cái ôm ghì sát, bó chặt. Hai bàn tay của hắn nâng mặt của cô lên để ngước nhìn cho kỹ, người mà hắn đang hôn có phải chính là cô Kim Anh hay không.

Giấc mơ hay sự thật. Hắn không biết bao nhiêu lần nằm mơ được hôn cô, được ôm cô, và đan những ngón tay vào suối tóc thơm mùi bồ kết. Đúng là cô rồi, cô đẹp quá, cô đẹp quá, cô của em – hắn nhủ thầm trong bụng, rồi tiếp tục ngậm chặt vào vành môi của cô. Họ hôn nhau cả hơn nữa tiếng không biết mệt. Hắn đặt cô ngồi xuống giường rồi tiếp tục hôn lên môi của cô.

Thơ:

Màu môi cô hồng thắm…

Nụ cười cô xinh xắn…

Hôn một lần trên môi…

Em sẽ nhớ ngàn đời…

Cô của em yêu dấu…

Dẫu đời em lận đận…

Trong bãi tù chung thân…

Của chiếc răng trắng ngần…

Em vẫn nguyện xin làm…

Được hôn cô một lần…

Được hôn cô mãi mãi…

Được thở bờ môi cô…

Em suốt đời chấp nhận…

Có lẽ đây là nụ hôn đầu đời của cô nên cô hôn thật say sưa, cô hôn thật ngây thơ, cô hôn thật tình tứ, cô hôn thật dịu dàng, cô hôn thật nhẹ nhàng, không một chút vội vàng, không một chút hoang mang, cô hôn như xả láng. Bao nhiêu tháng tranh đấu với lòng mình, tranh đấu cho đạo đức xã hội, tiếng tăm và danh giá của chính bản thân của cô, nhưng hôm nay cô phải đành chịu thua. Cô thua trong tâm phục. Cô đành chấp nhận một mối tình thầy trò sẽ bị xã hội lên án. Nhưng cô thua trong sung sướng, cô thua trong hạnh phúc, cô thua trong niềm vui, tất cả chỉ vì để có được tình yêu của chính bản thân mình.

Hắn bắt đầu đưa tay vòng xuống bụng của cô để tìm cái nút bấm của chiếc áo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hắn

Số ký tự: 0