Phần 60
2024-08-05 22:34:20
Từ giã Côn đảo – quê hương chôn nhau cắt rốn nay vốn khắc sâu mối tình tuy loạn luân tội lỗi nhưng thật nồng nàn, cháy bỏng với người em trai ruột thịt, chị Mến gần như trốn chạy đi thật xa những tình cảm thắm thiết nhất mà Thắng trao gửi hết tất cả cho chị trong một đêm tình khó quên, sáng hôm sau lúc trời còn mờ sáng, khi em trai đang còn ngủ, chị đã gom góp hành trang cuốc bộ gần năm cây số ra bến tàu vào đất liền, cũng may là nó không phát hiện ra kịp thời ngay lúc ấy chứ nếu ngược lại chắc nó đã lái xe máy rượt theo chị rồi.
Do vậy, con tàu chở chị đã rời bến an toàn lúc sáu giờ rưỡi sáng, thường tàu từ đảo vào đểu xuôi sóng và lặng gió nên chạy nhanh hơn tàu từ trong ra nên bốn giờ sáng ngày hôm sau, chị đã đặt chân lên bến Bãi trước – Thành phố Vũng Tàu, chị ngồi chờ trời sáng trong một quán vỉa hè bên cạnh cốc café sữa nóng nghi ngút bốc khói, lòng quặn đau khi không biết thức dậy không thấy chị thì thằng em sẽ biểu hiện ra sao, sống chết thế nào nhưng rồi chị quyết định rằng chị đi là đúng nhất bởi vì nếu ở lại thì rõ ràng hai chị em ắt hẳn lún sâu vào chuyện tình cảm tội lỗi, trái ngang mà thôi.
Khi trời đã sáng tỏ, chị đón xe ôm đi thằng về Phước Hải với dự định là sẽ nương tựa nhà dì Phụng – má thằng Đại, lúc này do chị Nam đã đi học ở Sài Gòn gần một tháng nay cho nên dì mừng rỡ còn hơn cả bắt được vàng khi thấy cô cháu gái con chị mình đến xin ở nhờ, như vậy mai mốt dì có theo tàu đánh cá thì cũng phần nào yên tâm hơn vì nhà cửa đã có người trông nom chăm sóc, vả lại đối với chị, việc ở chung với dì chị thấy thật an tâm yên lòng vì ngày qua ngày lại, dẫu sao thì chị cũng đâu có thấy thằng em họ vốn đã từng là người tình một đêm của chị mà chị cũng đang trốn tránh nó lai vãng xuống đây vì nó còn phải đi học lớp Mười trường THPT Châu Thành.
Thắm thoát mới đó mà một tháng trời đã trôi qua chẳng khác gì thoi đưa, một tuần ở Phước Hải với dỉ Phụng còn ba tuần sau thì chỉ có chị ở nhà một mình lo nhang khói cho dượng Thái, khi được mấy ngày ở không đâm chán vào một buổi trưa chị xách thùng ra bờ biển xúc ốc, sò gì đó, giữa trưa vắng chỉ có mỗi một mình chị mải miết lom khom trên bãi, do không biết nên thủy triều lên lúc nào chị chẳng hay bất ngờ chị bị hụt chân rồi sóng cuốn chị ra một đoạn khá xa, dù chị có la hét cầu cứu lớn đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chẳng hề có ai nghe thấy.
Chị tưởng phen này chắc chắn là chết thôi vì chị không biết bơi, cứ thế vùng vẫy loi nhoi giữa dòng nước bạc thì bỗng dưng phía dưới chị có hai cánh tay đỡ lấy người chị nâng lên khỏi mặt nước nhẹ nhàng đưa chị vào bờ, quả thật đó chính là ân nhân của chị, chị chưa thấy rõ mặt chỉ nom được một cái đầu tóc bù xù khi chị an toàn rồi thì đã bơi lao vút đi mất dạng chẳng khác chi một con rái cá, chị lững thững đi về nhà áo quần ướt nhem như chuột lột còn cái thùng cũng đã bị sóng cuốn mất, giữa đường chị gặp một bà trạc tuổi mẹ chị, bà ta hỏi chuyện sao bị ướt, chị liền kể lại mọi chuyện.
Bà ta cười bảo “Còn ai trồng khoai đất này nữa?
Thắng Cà Na ấy, nó bơi giỏi lắm! “, Chị chỉ nghe vậy rồi cảm ơn bà đi về tắm rửa thay quần áo, trưa hôm sau không dám ra bãi nữa mà chị lần theo những con lạch nước biển chảy ăn luồn vào bờ một quãng dài xung quanh um tùm các bụi dương um tùm cao ngất quá đầu người chen lẫn với những loài dây leo khác, chị thấy ốc ruốc ở đây khá nhiều nên lấy rồi xúc bất chợt chị thấy trước mặt chị một thằng bé cỡ mười sáu tuổi, mặt mày đen nhẻm dơ dáy vô cùng, ở trần trùng trục và chỉ mặc độc một cái quần đùi, vai mang giỏ tre và tay cầm một cái cây xiên cá bằng sắt nhọn.
Chị ngẫm nghĩ “Cà Na đây chăng?”, Ai mà mới thấy nó thì thoạt đầu kinh hãi vô cùng vì cặp mắt ốc nhồi trắng dã của nó nhưng nhìn kỹ, nó chẳng hề đáng sợ một chút nào cả mà trái lại nó có vẻ ngây ngô, tồi tội như thế nào ấy, chị cười với nó và lên tiếng hỏi:
– Nhà em ở đâu?
Nó chẳng nói gì chỉ lắc đầu, ú ớ trong miệng, tay chỉ ra phía sau và theo hướng ấy, chị thấy một cái chòi cất vó được dựng bằng những thân tre, mái lợp tranh khô.
– Em ở trong đấy hả? Ở với ai vậy?
Nó gật đầu và ra dấu hiệu giơ một ngón tay lên ám chỉ ở một mình, giờ thì chị Mến mới hay ân nhân của mình bị câm, chỉ nghe loáng thoáng được một vài tiếng mà thôi rồi chị thấy nó lấy trong túi quần đùi ra một cục phấn viết lên một tảng đá:
– Chị có muốn bắt cá không?
Chị nhìn nó gật đầu với vẻ vui mừng vô cùng, nó liền dẫn chị đi ra bãi chỉ một chỗ cao bảo chị đứng lên đó rồi lặn biệt tăm mất dạng xuống dòng nước bạc lấp lánh ánh nắng ban trưa, không lâu sau nó trồi lên đưa cho chị cái giỏ tre đầy ắp cá ngừ, cá thu và chị mang đến trút ra cái rổ chị mang theo, chị chưa kịp nói gì thì nó đã phóng đi mất dạng, chị chỉ còn nước đến bên tảng đá dùng một cục gạch tàu viết:
– Cảm ơn em rất nhiều về hôm qua cũng như hôm nay!
Cái rổ cá ấy chị mang ra chợ bán, chỉ vèo một cái là còn cái rổ không, chị đếm được số tiền bán mớ cá ấy được những 350.000 Đ, có vài người hỏi đánh cá ở đâu mà toàn cá ngon không vậy thì chị chỉ cười không nói, chiều đó chị đi vòng vòng trong xóm hỏi thăm mấy đứa trẻ xem có biết Cà Na không thì đứa nào đứa nấy nhau nhau là chuyện ấy chẳng phải là lạ.
Theo lời chúng kể, cách đây mười sáu mười bảy năm thì có một anh chàng nhà giàu dân chơi đã hãm hiếp một cô gái người Maroc đi sang Việt Nam du lịch đến mang thai, sau khi sinh ra một thằng con trai cô liền nhẫn tâm bỏ nó trên bãi biển rồi trở về nước khi nó còn đòi lấm lói rồi một ông ngư dân không con tình cờ thấy nó mới mang nó về nuôi nó lớn lên, thấy nước da nó đen nhẻm như trái cà na nên ông mới đặt cho nó cái tên Cà Na, có lẽ do nằm lâu trên bãi biển hơi lạnh thấm nhiều vào thanh quản nó nên khi lớn lên nó mới bị tật câm cũng nên?
Khoảng năm năm trước, bố nuôi nó đi đánh cá ngoài biển gặp bão rồi không bao giờ trở về nữa, nhà ông ta bị người em chiếm mất còn nó phải lang thang trôi dạt sống tạm trong cái chòi cất vó sống bằng nghề đánh bắt, ông trời không nỡ phụ người nghèo hèn như nó cho nên đã ban cho nó một biệt tài bơi lặn giỏi và sát cá, cứ hễ nó lao xuống biển là y như rằng lát hồi nó trồi lên với con cá nhám, một con tôm hùm hay một con bạch tuộc to tổ bố…
Trưa ngày hôm sau, chị nấu cơm canh hẹ thịt kho rất ngon đựng trong camen rồi trở ra căn chòi – nơi ở của Cà Na, chị không thấy nó đâu cả, trong chòi, nơi sợi dây kẽm giăng trong cùng có phơi hai ba cái quần đùi và dưới sàn trên manh chiếu sờn mòn cũ nát có một tấm boncho dùng để đắp với vài gói mì giấy, đấy là toàn bộ tài sàn của thằng bé người Việt lai Phi cơ hàn củng cực khiến cho cõi lòng chị Mến cảm thấy xót xa vô cùng.
Một lát sau, nó từ đâu đi về chòi, lần thứ ba này thấy chị nó có vẻ vui mừng rộn rã vô cùng, chị lấy cơm và thức ăn ra mời nó thì sau một phút ngần ngừ, nó đã chén sạch hết camen cơm chẳng khác chi một con hổ đói lâu ngày chưa được ăn vậy, nó nhìn chị ra dấu cảm ơn, nó lấy phấn viết lên mặt tấm ván lót sàn “lâu lắm rồi em mới được ăn cơm, ở đây em chỉ ăn toàn mì sống mà thôi”, chị nhìn nó bằng ánh mắt cảm động như ứa ra dòng lệ chỉ chực chút xíu nữa là lăn xuống.
Từ ngày đó trở đi, chị và nó trở thành hai người bạn thân thiết vô cùng, không ngày nào là chị không ra chòi để nấu cơm, làm thức ăn cho nó ăn còn nó thì chỉ việc bắt cá cho chị mang ra chợ bán, theo lời viết của nó thì trước kia hễ nó mang cá ra chợ bán thì người lớn đều xúm lại kiếm chuyện la mắng, hăm dọa nó rồi lấy hết cá của nó mà không hề cho lại nó một đồng nào cả, nó cũng muốn có tiền để dành nên từ giờ trở đi có chị thì nó sẽ ngày ngày bắt tôm cá cho chị bán và chị cứ việc lấy 80% còn nó thì 20% vỉ dù sao nó cũng chẳng thích có tiền nhiều.
Chị Mến có tiền thu nhập từ việc bán tôm cá do Cà Na lao động làm ra, sợ người khác biết được sẽ không hay cho cả hai nên chị âm thầm đi ra tuốt ngoài chợ Đất Đỏ mua chiếu, mền con rồng, mấy cái áo và quần đùi còn lại bao nhiêu tiền thì chị mua heo đất bỏ hết vào trong đó để dành giùm cho thằng bạn nhỏ hơn chị những sáu tuổi, có lần tại chòi, trong lúc đang ăn cơm nó phát hiện ra một con sâu róm đang bò lổn ngổn nơi cổ chị rồi lọt ngay vào bên trong chỗ ngực áo khoét hơi rộng của chị mà chị thì chẳng hay chẳng biết, nó liền nhào ngay tới giật đứt nút áo chị để bắt con sâu ấy cho chị nhưng chị lại cứ một mực cho rằng nó “làm hỗn”chị nhất là chị thấy cặp mắt ốc nhồi trắng dã của nó cứ lom lom nhìn vào chỗ ngực áo hở ra của chị.
Chị giận nó mấy ngày liền, không thèm ra chòi nữa nhưng thật chẳng hiểu làm sao hễ không ra chỗ ấy một ngày là chị cứ cảm thấy trong lòng như có muối xát, chị nhớ lại lúc ấy chị có nhìn thấy con sâu nát bét trong bàn tay nó nhưng chị lại một mực cho rằng nó cố ý xâm phạm chị, trưa ngày thứ tư chị lần ra thì thấy bốn bề yên vắng, nơi tàng đá chị thấy hàng chữ “Chị Mến! Em yêu chị nhiều lắm nhưng em nhỏ tuổi hơn chị nên em không thể nào yêu chị được, dẫu sao thì em vẫn cứ yêu chị”, nhìn hàng chữ ấy, tuyệt nhiên chị không hề tỏ ra giận dữ chút nào cả mà bỗng dưng trong cõi lòng chị dậy lên một cảm giác sao mà bồi hồi, xao xuyến, bâng khuâng, ngỡ ngàng như là đang… yêu vậy.
Chợt chị nhìn thấy xa xa bên trong hàng dương um tùm có một cái đầu tóc dài để ngang vai bù xù, chính là thằng Cà Na chứ chẳng phải ai khác tuy là chị thấy từ phía sau tới, thế là chị rón rén từng bước từng bước chậm rãi khom người đi vào hàng cây chằng chịt dây leo, được một lúc nhìn lên thì chị thấy chị đang đứng song song với thằng nhóc, chị thấy nó đứng yên lặng tựa sát người vào gốc dương, hai mông nó cử đểu đặn nảy lên liên tục và chị thấy lạ vì chẳng hiểu nó làm gì nhưng khi nhìn kỹ thì trời ơi, hóa ra là nó đang thủ dâm.
Trước mắt chị, dương vật vừa to vừa dài lại đen thui cương cứng lên được nó lôi ra khỏi quần đùi không ngớt cọ tới cọ lui vào thân cây, chị càng nhìn thì chị càng đỏ ửng lên vì mắc cỡ tuy rằng chị từng có con, từng ân ái với em họ và em ruột, chị lật đật thối lui khe khẽ vì sợ nó phát hiện ra thì chẳng biết lúc ấy chị sẽ phải ứng xử ra sao, chị buồn bã ra về với tâm trạng bần thần hồi hộp, khó chịu làm sao ấy?
Một thằng con trai mười sáu tuổi thủ dâm là chuyện bản năng bình thường chẳng có gì đáng để bàn cãi nhưng chị cứ mãi thắc mắc nghĩ ngợi rằng lúc ấy có phái thằng nhóc Việt lai Phi kia đang nghĩ về chị để thủ dâm hay không thì mới là vấn đề quan trọng một khi nó đã viết ra là nó yêu chị, tối hôm ấy chị không sao ngủ được khi chị lúc này mới nhận ra là thằng bé ấy tuy hơi gầy nhưng trái lại rất khỏe mạnh bằng chứng là nó không mặc áo quanh năm suốt tháng nhưng chẳng hề bệnh hoạn chi cả, thân thể có phần hơi lực lưỡng hơn so với thằng Đại và “của quý”lẽ đương nhiên rằng cũng trội nhiều hơn.
Chị cố gắng dứt bỏ cái ý nghĩ ngông cuồng ra khỏi đầu óc chị đó là có phải chị đang cảm thấy… thích nó không và chị cứ trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, điều đáng nói ở đây là hễ nghĩ tới hình ảnh thằng nọ đang thủ dâm thì y như rằng chị cảm thấy quần lót chị hơi ươn ướt vì dịch nhờn sinh lý tiết ra rồi mãi cho đến gần sáng, chị mới chợp mắt được chút ít.
Gần ba giờ chiều, chị trở ra chòi cất vó mới phát hiện ra nó đang bị sốt nằm li bì từ sáng tới giờ, chị hốt hoảng lật đật đi mua chai dầu khuynh diệp cùng mấy liều thuốc cảm về, chị dùng cái muỗng nhôm cạo gió trên lưng nó rồi cho nó uống thuốc, chị nghĩ ngợi giây lát rồi về nhà hái lá sả, lá ổi nấu một nồi nước xông bưng ra chòi, chị ra dấu bảo nó cởi quần đùi ra để trùm kín mền lại xông hơi, chị cố tình ngó ra chỗ khác vì cứ hễ nhớ tới hình ảnh nó thủ dâm trưa qua là chị cứ nóng bừng cả mặt lên.
Trong lúc nó xông, chị đi ra chợ mua thịt heo, hành là về nhà nấu một nồi nhỏ cháo thịt rắc tiêu hành bốc khói thơm ngào ngạt, xem chừng thì tình cảm của chị dành cho Cà Na cũng chẳng khác chi chị dành cho thằng Thắng hay thằng Đại bởi vì chính nhờ có nó mà chị không bị chết đuối dưới biển, nhờ có nó mà hầu như ngày nào chị cũng có cá để bán.
Thằng nhóc đen thui sau khi xông hơi rồi ăn cháo chị nấu thì nó dường như khỏe hẳn trở lại, nó nhìn chị cười tươi rồi chỉ một lát sau lại lăn ra ngủ khì, còn chị xoay ra nấu cho nó thêm nồi cơm nhỏ để tối nó có dậy thì có mà ăn rồi quay ra đi về sau khi viết gửi lại nó trên tấm ván lót sàn “Sao em lại yêu chị?”.
Càng ngày chị càng thấy ở nơi nó là một con người sống rất tình cảm, nó viết rằng nó thương bố nuôi của nó vì ông đã nuôi nó từ lúc còn lấm lói cho tới lúc lớn lên, ông dạy nó bơi lặn, dạy nó bắt cá và cả học chữ, ông nôi rằng mẹ ruột nó ở rất xa, nếu mai sau mà có dịp gặp mẹ thì cũng đừng oán trách gì mẹ cả vỉ trước sau gì thì mẹ cũng là mẹ của nó, đã tạo cho nó một vóc dáng hình hài còn bố ruột nó thì vốn là một tay anh chị chơi bời trác táng, lêu lổng suốt ngày hết cô vợ nhỏ này đến bồ nhí khác chưa kể vợ chính thức là một vợ lớn và hai vợ nhỏ sau đó bị bố mẹ từ bỏ nên đi ăn cướp bị bắt rồi qua đời trong nhà giam do bệnh lao phổi mãn tính… ông nói nó phải cố gắng sống trên đời này lấy nhân nghĩa làm đầu, người ta biết mình thì phải biết người ta.
Khi ông ra khơi gặp bão tử nạn không kịp trăn trối với nó, nó khóc suốt cả tuần lễ và mãi cho đến giờ, nó mới gặp được chị là người thứ hai đối xử tốt với nó còn lại mọi người cả thảy từ già chí bé tất cả đều không những kỳ thị chủng tộc với nó mà còn chiếm đoạt những gì mà nó có được, nó xin lỗi chị là lẽ ra nó không nên biểu lộ tình yêu với chị như vậy là không nên bởi vì nó nhỏ tuổi hơn chị nhưng do cuộc đời nó quá cô đơn, không ai hiểu được nó, không ai bầu bạn với nó thậm chí cũng không ai ngồi trò chuyện với nó trừ chị ra.
Chị viết ra cho nó đọc là hai chị em không thể nào yêu nhau được nhưng có thể làm chị em nuôi của nhau, nó mừng rỡ gật đầu ưng thuận và kế từ lúc đó trở đi, bất kỳ chị gặp phải một chuyện gì đó nguy hiểm khó khăn thì nó đều luôn luôn có mặt để giúp đỡ, giải cứu cho chị, biết chị thích ăn trứng chim thế là mây lần nó lặn lội cả buổi trưa men theo những vách đá cheo leo cặp sát bờ biển để lấy trứng chim từ các tổ mặc cho chim mẹ mổ chảy cả máu tay, máu mặt mang về cho chị, chị vừa khóc thút thít vừa dùng bông gòn và thuốc sát trùng bôi cho nó rồi sau đó chị đi luộc trứng chấm muối tiêu cùng với nó ăn thật là vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.
Một lần, người em của bố nuôi nó ra chơi tìm cách chiếm đoạt khu đất để mở dịch vụ nhà hàng thủy tạ, hay tin chị Mến liền tức tốc chạy ra ngăn cản, ông ta không những tát tai chị mà nhân lúc vắng người lại thấy chị xinh đẹp thế là con lợn lòng trong người trỗi dậy, ông còn tìm cách hiếp dâm chị thì bất thân Cà Na cầm cây xiên cá nhọn xuất hiện đâm vào bàn chân ông ta khiến gã đau quá vừa co giò trốn chạy vừa chửi thề hăm dọa nó đủ điều.
Chị lại càng cảm kích nó nhiều hơn vì nó đã bất chấp hiểm nguy cứu mạng chị đến những hai lần, chị trách nó sao áo chị mua về không chịu mặc thì nó trả lời ở trần quen rồi và sau đó vào buổi trưa, chị đè nó ra xuống một dòng suối nước ngọt lúc hai chị em đi lấy trứng chim, lột quần nó ra để tắm rửa, kỳ cọ cho bằng hết những lớp ghét cáu bẩn trên người nó.
Khi ấy, dương vật nó bỗng dưng cương cứng thằng băng lên khiến nó đâm hoảng vừa mắc cỡ vừa sợ hãi với chị còn chị tuy cũng ngượng ngùng vô cùng nhưng vẫn cứ phải tỏ ra thản nhiên mà tắm cho nó, lần sau như đã ý thức được việc tắm rửa vả lại không muốn quê với chị nữa cho nên nó đã tự đi tắm một mình trước khi gặp chị, tiếp tục, chị đi mua một cái kéo về để cắt tóc cho nó, tuy lòng không muốn nhưng vì sợ chị buồn nó đành phải ngồi yên cho chị cắt và rồi thì nó cũng chỉ để cho chị cắt tóc nó ngắn lên chút đỉnh mà thôi còn chị do cũng chẳng phải là thợ cắt tóc cho nên rõ ràng chị không dám cắt cao sợ làm hư đầu tóc của nó thì phiền lắm.
Việc chị quen biết, nhận nó làm em kết nghĩa đương nhiên chị chẳng hề hé răng ra nói cho ai biết bởi vì chị thừa biết trước rằng chẳng hề có ai tán thành hưởng ứng việc làm của chị cả, dì Phụng thì đã theo tàu đánh cá ngoài khơi ít ra một tháng nữa mới trở về cho nên tất cả bí ẩn giữa hai chị em đều còn nằm sâu trong màn đêm dày đặc chưa phơi bày ra ánh sáng mặt trời, mặc dầu đã nhận làm chị em nuôi nhưng thâm tâm chị qua những việc làm của nó dành cho chị, qua ánh mắt nó, qua cử chỉ của nó chị thừa biết rằng nó lúc nào cũng đều muốn nói lên ba chữ “em yêu chị”chứ không thể nào không được.
Chị đâu biết rằng nó có lần mới đây bắt được những chục con cá nhám mang đến một nhà dân đưa cho bà chủ và ghi giấy bảo bà đổi cho nó một cái lược, một cái kẹp, một cái gương soi, một lọ nước hoa, một cái vòng đeo tay và lẽ đương nhiên là bà nọ liền nhanh chóng đáp ứng tất cả yêu sách của nó mà giá trị chưa đến một phần mười số tiền bán cá, có được những thứ trên rồi, nó gói lại cẩn thận trong tờ giấy báo cất kỹ trong chòi chẳng biết để làm gì thì hồi sau chúng ta sẽ biết rõ ngay, các bạn nhé!
Xin nói một chút về gã chú nuôi bất lương của Cà Na, từ ngày bị nó đâm vào bàn chân ông ta cũng đâm ngán cho nên ông ta liền đi nhờ một băng xã hội đen đang có thể lực tối cao anh hùng cát cứ làm chủ ở chợ Phước Hải làm giúp cho gã hai việc: Thứ nhất là san bằng khu đất có cài chòi cất vó của thằng nhóc để tiến hành xây cất nhà hàng, thứ hai là bắt cho được cô gái hay đến chuyện trò với nó để cho hắn chiếm đoạt cho cái nhan sắc cực kỳ diễm lệ và khả ái kia vốn đã từng làm cho gã “ngày quên ăn, đêm không ngủ”. Như vậy có nghĩa là lúc nào cũng như lúc nào thì cái ác vẫn có thể ngự trị lên trên hết những giấc mơ an lành, tốt đẹp của người lương thiện đấy chính là quy luật tất yếu của cuộc sống nhưng chúng ta mong sao cho những cái ác tâm xấu xa không thể nào tồn tại dài lâu trong cuộc sống tươi đẹp ngày có phải không các bạn?
Ngoài gã này ra còn một nhân vật nữ nữa mà xem chừng ra không nhắc đến không được bởi vì đây là đại diện cho hạng người mà ta hay gọi là “bà Tám” ngồi lê đôi mách, “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường” hay bàn tán chuyện thiên hạ rồi chê bai, dè biểu làm như bản thân mình là hay là giòi nhất thiên hạ này vậy, một cô trạc tuổi chừng ba mươi ở đối diện với nhà dì Phụng hay lân la qua nhà hàng xóm chơi để hóng chuyện cho nên cô biết chị Mến là cháu của dì, tình cờ lúc đi tất qua chòi của thằng Cà Na để đi ra bãi thấy chị và thằng nhóc đang ngồi nói chuyện với nhau và thế là “cây kim trong bọc lâu ngày thế nào cũng tự lòi ra”ngay chiều hôm ấy dường như cả xóm ai nấy cũng đều nghe được chuyện cô cháu gái vợ ông Thái quan hệ với thằng mọi da đen.
Bất cứ chị đi đâu hay làm gì thì lúc nào như lúc nào, chị cũng đều nghe thấy được những tiếng xì xầm to nhỏ của cô ta cùng mấy người hàng xóm đồng hội đồng thuyền với cô nhưng chị vẫn cứ cảm thấy bình thường như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả bởi vì chị cảm thấy là chị chưa làm gì có lỗi với ai cả, chị mặc kệ thiên hạ đàm tiếu, dèm pha miền sao chị không bao giờ cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình là được nhưng chuyện gì sẽ đến thì trước sau gì cũng phải đến dẫu cho lòng có muốn hay không, đó là cuộc tình một lần một đêm duy nhất xảy ra giữa chị và nó tuy chẳng phải là loạn luân tội lỗi nhưng đối với nhân gian thì chắc chắn khó có thể nào chấp nhận cho được.
Có lẽ là suốt cả cuộc đời, chị khó mà quên được mối tình tuyệt vời quá đỗi thú vị này dẫu cho núi mòn, sông cạn, đá dời, đất chuyển và trong đêm hôm ấy, tuyệt nhiên chẳng ai nài ép hay níu kéo ai mà trái lại là cả hai cùng tự nguyện khi cảm giác tình yêu bất chợt này sinh trong cõi lòng cũng như trái tim hai chị em một cách tự nhiên, bình thường đến nỗi không ai có thể lường trước cho được, cũng sau đêm tình không quên bất diệt ấy.
Chị Mến đã được toại nguyện bời vì ước mong của chị đã trở thành hiện thực để giúp cho chị vượt qua được cơn khốn đốn vì nợ nần chồng chất bởi vì chẳng dè thằng Cà Na ấy lại vô tình làm kết tinh một cơ thể sinh động hài hòa trong cơ thể chị và gần chín tháng sau, sau khi sinh hạ một bé gái có nước da vàng nhưng đầu tóc thì xoăn tít lù xù, mặc dầu rất thương cô bé nhưng do đã hợp đồng với hai vợ chồng ở Biên Hòa cho nên chị đành phải đứt ruột gạt nước mắt mà giao con cho họ.
Thằng em nuôi có đôi lần hỏi chị nhà ở đâu và nó có thể tới nhà chị chơi được không nhưng chỉ vì chị sợ thêm chuyện cho hàng xóm dèm pha, đàm tiếu khi họ nhìn thấy nó đến nhà chị thành thử chị đành nói dối với nó là bố mẹ chị khó lắm hễ thấy ai lạ tới nhà thì hay rầy la kiếm chuyện, nghe chị nói vậy nó đành thôi rồi nó đổi ý lại viết rằng chị xem có thể ngủ lại tại chòi cất vó với nó một đêm cho vui được không, chị ngần ngừ rồi nhanh chóng đồng ý ngay và không những chỉ có một đêm thôi mà lại có đến những hai ba đêm như vậy.
Thường những đêm như vậy, trước khi ngủ hai chị em vẫn thường ngồi cùng nhau nhấm nháp một món ăn nào đó như mực nướng, bắp rang hay chè đậu đen chẳng hạn, hai chị em “nói chuyện”với nhau quà là rất lâu trước khi lăn ra ngủ mê mệt, cũng do nó không nói được mà còn như vậy chứ nếu nó mà bình thường như người khác chắc hẳn là chúng thức cho đến sáng để mà nói hết chuyện trên trời dưới đất vẫn chưa hết chuyện, có tối mưa dầm ngay từ lúc chiều khiến chị không ra chòi ngủ với được, chị ngủ một nơi còn nó ở một nẻo cả hai đều cảm thấy băn khoăn, trằn trọc, thao thức chẳng tài nào ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro