Phần 44
2024-08-05 22:34:20
Sau đêm yêu đương, ân ái ngùn ngụt bốc lửa dục tình ở khu Bãi Dâu – Thành phố Vũng Tàu, có thể kết luận rằng tình yêu giữa chị Nam và thằng Đại – hai chị em ruột con của ông Thái bà Phụng đã lên đến đỉnh điểm cao độ tựa chừng như đỉnh Himalaya – nóc nhà của thế giới, chị gái trở về Sài Gòn tiếp tục chương trình tại lớp Y23 trường Đại học Y dược còn em trai vẫn theo học lớp 8. 3 trường THCS Kim Đồng.
Do đã cho thằng em một chiếc điện thoại di động làm quà năm mới cho nên thành thử ra không ngày nào mà chị không nhắn tin về cho nó, có khi trong một ngày, chiếc máy điện thoại của nó liên tục rung lên những ba lần báo hiệu có đến ba tin nhắn của chị gửi từ thành phố về.
Đa phần nội dung những tin nhắn ấy, chị chỉ hỏi nó xem có học giỏi không, có bệnh gì không, có khó khăn gì không chỉ duy nhất một tin chị gửi cho nó lúc 22 giờ 40 phút một tối nọ lúc chị mới vừa học bài xong mà khi xem xong nó không tài nào ngủ được, thân nhiệt cứ tăng lên hầm hập chẳng khác gì những lần nó yêu đương, ân ái cùng chị, dòng tin nhắn ấy như sau “Em trai của chị!
Chị yêu em nhiều! “Và nó lập tức soạn tin trả lời chị”Chị gái của em!
Em cũng yêu chị nhiều lắm” ngay đêm hôm ấy.
Qua ngày hôm sau, dì Phi – dì ruột của thằng Đại từ Phước Hải lên mang tiền của má nó gửi cho và do cần điện thoại để liên lạc với người quen vả lại điện thoại bàn nhà nó vốn dĩ đã bị đứt dây chưa kịp gọi thợ đến sửa, dì mượn điện thoại của nó để sử dụng, vì gọi không được nên dì phải nhắn tin đến số máy dì vừa bấm và vì vậy mà vô tình dì đã đọc được nội dung hai tin nhắn “khủng bố” trên của hai chị em Phương Nam – Phương Đại.
Lúc chiều trở về Phước Hải, vừa mới gặp mặt bà Phụng là em gái mình, dì liền liến thoắng một hơi với đứa em rằng coi chừng hai đứa con của nó ở Bà Rịa sanh tật “làm người mà chẳng chịu làm người” thì chỉ có nước chết mà không kịp đầu thai, dì còn chứng minh cho em mình tin dì không đặt chuyện bằng cách đọc đúng y nguyên văn của hai mẫu tin nhắn do hai chị em gửi cho nhau qua điện thoại di động như trên.
Hai vợ chồng ông Thái bà Phụng cứ một mực cho rằng dì đặt chuyện, họ cho rằng thực sự nếu hai đứa con họ có nhắn tin cho nhau đúng như vậy đi nữa thì cũng không thể nào chứng minh được là chúng quan hệ loạn luân tội lỗi với nhau, chẳng qua là do chỉ có hai chị em lúc nào cũng gần gũi, khắng khít cùng nhau và yêu thương nhau hết mực nên mới nhắn tin như vậy thôi.
Khi dì Phi về rồi, cả hai vợ chồng nhanh chóng quên bẵng đi chuyện ấy vì họ còn phải lao vào việc chuẩn bị cho chuyến tàu ra khơi lúc mười giờ tối nay thì hơi đâu mà lo cái chuyện “bò trắng răng”kia một cách mù mờ, huyền hoặc?
Đấy chính là một tình huống minh chứng cho cuộc tình loạn luân, tội lỗi giữa hai chị em ruột thịt kéo dài gần những ba năm trời nay đến giờ phút này đây vẫn luôn luôn tiềm ẩn trong bóng tối dục vọng âm u dày đặc chứ chưa đến lúc bị phát hiện lôi ra ánh sáng công lý để phán xét, định đoạt…
Mùa xuân đã qua, nhường thế gian cho mùa hè nóng nực, khi thằng Đại vừa mới xếp sách vở của lớp Tám để bắt đầu kỳ nghỉ hè thư thái, tuyệt vời thì chị Nam cũng được nhả trường cho nghỉ sớm sau khi thi hết các phân môn bắt buộc cho đến đầu tháng tám dương lịch khởi động chuyến đi thực tập dài hạn 12 tháng tại Bệnh viện Bà Rịa mà do học giỏi cho nên chị được phân công làm trưởng đoàn quản lý những ba mươi sinh viên của lớp Y23 trường Đại học Y dược Thành phố.
Vào thời điểm này, do phải tu sửa bảo trì lại chiếc tàu đánh cá cho nên bố mẹ chúng cũng đều rảnh rỗi công việc, không còn phải vướng bận cảnh thức khuya dậy sớm như trước nữa, do bà Phụng có một người chị cả tên là Phận ở ngoài Côn đảo bấy lâu nay cưới vợ cho con trai ở ngoài ấy cho nên dì mời cả hai vợ chồng em gái cùng hai đứa con ra nghỉ đón gió ở vùng đảo tuy xa xôi nhưng khí hậu thật là mát mẻ, trong lành này.
Vì trong người không được khỏe, ông Thái không đi thành thử ra cuối cùng chỉ có ba mẹ con tay xách nách mang hành lý ra đón tàu cánh ngầm ở tại Bãi Trước – Vũng Tàu để đi ra Côn Đảo với tâm trạng phấn chấn, rộn ràng bởi vì như ngay đến bà Phụng thì từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ thì bà cũng chưa biết Côn Đảo ra làm sao nữa chứ đừng nói chi là hai đứa con của vợ chồng bà.
Chị Nam và thằng Đại, cả chị lẫn em đều rộn ràng, mừng rỡ chẳng khác gì lân gặp pháo khi còn một ngày nữa mới khởi hành mà từ sáng cho đến tối chúng đều tíu tít nói cười như sáo, thấy vậy, bà Phụng mới nghiệm ra ra được rằng chính vì như thế mà dì Phi mới ngộ nhận là giữa hai đứa ngẫu nhiên nảy sinh mối quan hệ loạn luân, tội lỗi với nhau từ trước tới giờ chăng?
Lẽ đương nhiên vợ chồng bà tuyệt nhiên chưa hề biết rằng “trong chăn có rận”, “trong ánh nắng vương chút mây mưa”, rằng vấn đề mà dì Phi nói là hoàn toàn đúng sự thật một trăm phần trăm không sai một ly một tí nào cả, trong quãng thời gian gần ba năm trời nay từ lúc thằng em sắp sửa bước vào học lớp Sáu và con chị thì chuẩn bị đi học Đại học ở Sài Gòn, trong hoàn cảnh cùng sống chung dưới một mái nhà tại Bà Rịa thiếu hẳn đi sự giám sát của người lớn, hai chị em đã âm thầm lén lút làm chuyện “không phải của con người” cho đến nay đã là năm lần chính thức chứ chẳng phải là một hay hai lần.
Mặc dầu không tin vào lời nói của chị gái mình nhưng bà Phụng cũng nảy sinh ý nghĩ muốn theo dõi, dỏ xét xem hai đứa con mình có đúng y như những gì mà dì nói hay không thành thử khi lên tàu, bà ở riêng một khoang buồng còn hai đứa ở chung với nhau nơi khoang đối diện, tối hôm ấy, khoảng đâu mười giờ, do say sóng nên chưa ngủ được, bà lần bước sang nhìn qua ô cửa kiếng tròn nơi cửa buồng hai chị em để quan sát bên trong thì thấy cả hai đứa tuy cùng nằm cạnh nhau trên chiếc giường nệm nhưng đứa nào đứa nấy đều quấn chăn ngủ say như chết.
Thấy vậy, bà mới thực sự yên tâm trở về buồng và chẳng mấy chốc, giấc ngủ cũng đã nhanh chóng lôi kéo bà chìm đắm vào sự mỏi mệt, yên lành nhưng một tiếng đồng hồ sau, tình hình ở bên trong khoang buồng của hai chị em mới thực sự bắt đầu thay đổi mà bà không hề hay không hề biết.
Như chúng ta đã hiểu, nếu xa cách nhau thì thôi chứ những lúc gần gũi chung đụng xác thịt như thế này mà chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai chị em mới quả thật là chuyện lạ, vì do thói quen và từ trước đến giờ đã năm lần yêu đương, ân ái cùng nhau.
Cho nên sau khi ngủ được một giấc khoảng bảy giờ tới hiện tại, thằng Đại tỉnh dậy và bắt đầu làm yêu làm sách “đòi” chị mình nhưng chị Nam kiên quyết từ chối, chị bảo nó cửa buồng có ô kiếng tròn sẽ rất dễ dàng để người bên ngoài quan sát được những gì bên trong vậy tốt hơn hết phải cố gắng, kiềm chế mà chờ đợi cơ hội khác thuận lợi hơn vả lại thời điểm này chị vừa mới chấm dứt chu kỳ kinh nguyệt chưa đủ một tuần rất dễ thụ thai nếu quan hệ sinh lý với nhau…
Bởi nó mới vừa học xong chương trình lớp Tám bộ môn Sinh học toàn là những kiến thức nói về giải phẫu sinh lý người, chị tóm tắt lại một cách cơ bản của chương sinh sản nói cho nó hiểu được vấn đề vì dẫu sao nó cũng đã đang ở vào lứa tuổi dậy thì sắp trở thành người lớn nên có bàn bạc, thảo luận với nó về chuyện này cũng chẳng phải thừa.
Thấy nó đã hiểu ra chuyện chứ chẳng phải là chị không yêu thương gì nó nhưng thấy mặt nó cứ buồn buồn thành thử chị bấm cánh tay nó báo hiệu nó đi ra ngoài cùng chị, mặc dù không biết là giờ này ra ngoài cùng chị để làm gì nhưng nó vẫn đồng ý làm theo chị, sau khi đóng cửa buồng lại, chị ngó qua ô cửa khoang buồng của mẹ thấy mẹ đã ngủ say lúc ấy, hai chị em mới yên tâm dợm bước nhẹ về phía khoang hành lý gần đấy.
Vào bên trong chỗ này, chị mới bảo nó rằng chị sẽ cho phép nó ôm và hôn chị thôi chứ không được phép làm gì thêm, nó hớn hở mừng rỡ ra mặt rồi hai chị em đóng cửa khoang sau đó tới một góc khuất tối kín đáo, cả hai nằm xuống bắt đầu vòng tay siết chặt lấy thân thể của nhau, trao gửi hiến dâng cho nhau những nụ hôn thắm thiết, nồng nàn, cháy bỏng và lẽ đương nhiên, chị cũng cho phép nó mày mò, sờ soạng khắp cả người chị nhưng không được cởi bỏ quần áo chị ra.
Cứ như vậy suốt cả hơn một tiếng đồng hồ, mặc dầu chỉ là “xào khô” bên ngoài thôi ấy vậy mà thằng Đại cũng xuất tinh ra rất nhiều, hai chị em lẳng lặng rời khoang hành lý trở về buồng của mình, nó vào toilet rửa ráy, thay chiếc quần đùi khác sạch sẽ rồi trở ra nằm cạnh chị Nam tiếp tục giấc ngủ dở dang khi nãy mà cho đến tận giây phút này đây, bà Phụng vẫn cứ thiếp đi trong cõi chiêm bao huyền ảo chẳng hề hay chẳng hề biết ất giáp chi cả.
Từ bến tàu Bãi Trước – Vũng Tàu ra đến Côn Đảo đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển nghĩa là đúng bảy giờ sáng hôm nay lên tàu thì bảy giờ sáng hôm sau mới tới nơi, tại bến khi tàu vừa mới ngừng lại cập vào thì khoảng mười phút sau, dì Phận cùng đứa con trai sắp cưới vợ đã có mặt cùng hai chiếc xe máy để rước ba mẹ con bà Phụng đi thêm khoảng nửa tiếng nữa mới đến nhà trên quãng đường đèo heo hút, vắng vẻ.
Chúng ta hãy nói một chút về gia đình dì Phận nhé các bạn!
Dì có ba người con, con đầu là chị Mến bằng tuổi chị Nam hiện đang là nhân viên Trung tâm máy tính Phước Thọ ở Bà Rịa đã có chồng con, anh trai giữa tên Thắng nhỏ hơn một tuổi sắp sửa cưới vợ còn cô con út mười sáu tuổi vừa học xong lớp Mười, ngôi nhà của vợ chồng dì nằm chơ vơ, hiu quạnh trên một cái đồi thật nguy nga tráng lệ chẳng khác gì dinh thự của toàn quyền Pháp ở Đà Lạt, bởi vì ba mẹ con má Phụng được sắp xếp mỗi người ở riêng một phòng nhưng trong nhà vẫn còn khá nhiều phòng trống chẳng biết để làm gì nữa.
Nghỉ ngơi được một ngày, anh Thắng rủ hai chị em Nam – Đại đi ra biển chèo thuyền thúng, lênh đênh trên biển anh với tay chỉ cho hai đứa em họ bạn dì thấy xung quanh cơ man nào đảo lớn đảo nhỏ mà trong đó lớn nhất là đảo Khỉ vì trên ấy có nhiều giống khỉ sinh sống như vượn, tinh tinh, khỉ bạc má…
Có điều anh không nói trước với hai đứa đó là đường đi ra đảo này tuy gần nhưng lại bí hiểm, màu nhiệm vô cùng, muốn ra đảo phải chèo thuyền lọt qua giữa hai khe đá rộng chỉ khoảng 1,5m và khi về dứt khoát phải canh đồng hồ trước năm giờ chiều vì sau thời khắc ấy, thủy triều lên sẽ tự động khép kín hai khe đá lại lấp kín đường qua mãi cho đến sáng hôm sau, nước rút khi ấy hai khe đá mới mở rộng ra như bình thường.
Sự ngẫu nhiên của tạo hóa nơi đây quả giống tương tự như trong câu chuyện điển tích của quốc gia Ả Rập về cánh cửa hang thần bí “Vừng ơi, hãy mở ra” và đảo Khỉ mỗi ngày đón gần cả mấy chục lượt du khách mướn thuyền thúng ra để cắm trại, nghỉ ngơi vì nơi ấy có nhiều bóng cây rậm rạp mát mẻ lại khá nhiều những loại cây ăn trái mọc tự nhiên như chuối, măng cụt, dâu, nhãn dĩ nhiên những loại trái cây trên chính là nguồn sống đời đời kiếp kiếp của biết bao nhiêu loài khỉ vượn sinh sống nơi đó.
Anh Thắng hứa là sẽ có một ngày gần đây sẽ đưa hai chị em ra chỗ ấy chơi một lần cho biết nhưng lúc anh chưa kịp thực hiện lời hứa ấy thì hai đứa con của má Phụng đã vội vàng đi ra đấy, do mải mê chơi cho nên lúc trở về thì đã sau mười bảy giờ, khe đá đã khép kín lại nhốt hai đứa ở lại một đêm trên đảo Khỉ.
Do vậy mà ngẫu nhiên tình cờ đã tạo ra một cơ hội thuận lợi ngàn năm một thuở cho hai chị em yêu đương, ân ái với nhau thêm một lần thứ sáu mặc dù chị Nam vẫn còn đang ở trong tình trạng “không an toàn” của cơ thể một người con gái hai mươi mốt tuổi trọn vẹn sắc xuân sắp sửa vào tháng Tám tới sẽ trở thành trưởng đoàn sinh viên lớp Y23 về thực tập tại Bệnh viện Bà Rịa.
Qua ngày hôm sau, anh Thắng bận chở cô dâu của anh đi ra chợ trung tâm đào để chụp hình cưới, hai chị em vào buổi trưa sau khi ăn cơm xong thẩn thơ đi ra biển, nhác thấy trên bãi có để săn hai ba chiếc thuyền thúng của nhà ai đó, chúng liền bàn với nhau lấy đại một chiếc để đi ra đảo Khỉ chơi cho biết bởi vì chúng thấy đảo đó rất gần, đứng ở trong bờ vẫn có thế nhìn rõ mồn một cái khoảng trống giữa hai khe đá và theo như lời anh Thắng thì chỉ cần chèo thuyền khoảng mười phút sẽ tới nơi cần tới.
Hai chị em quyết định thật nhanh chóng và do hôm qua được người anh họ bạn dì hướng dẫn cho cách chèo cho nên sau khi leo lên thuyền, cả hai mỗi đứa cầm một cái chèo bắt đầu khuấy xuống nước lấy đà đẩy thuyền tới, do biển lúc này êm sóng cho nên không khó khăn chật vật gì mấy chỉ không đầy một khắc sau, chiếc thuyền thúng chở hai chị em Phương Nam – Phương Đại đã lọt qua “cánh cửa huyền bí” cập vào đảo Khỉ an toàn vô sự.
Có lẽ do phần số cũng như tạo hóa đã sắp xếp, an bày hay sao mà buổi chiều hôm ấy ngoại trừ hai chị em ra chẳng hề có bất kỳ một du khách nào bén mảng đến “nơi chôn nhau cắt rốn” của lũ lâu la Tề Thiên đại thánh cả, đúng như lời anh Thắng kể vào hôm qua, khí hậu trên đảo thật mát mẻ, dễ chịu, cơ man nhiều cây ăn trái và hằng hà vô số khỉ, vượn, tinh tinh… lớn có nhỏ có, trẻ có già cũng có vừa nhác thấy bóng dáng hai đứa con bà Phụng từ trong các bụi rậm túa ra kêu vang inh ỏi và xúm đen xúm đỏ xung quanh hai chị em.
Tuyệt nhiên chúng không hề tỏ ra e dè, sợ hãi như những loài vật khác mà trái lại chúng rất tự nhiên, dạn dĩ nhưng dẫu sao thì chúng cũng chẳng làm kinh động hay khủng bố hai chị em gì cả chẳng khác chi là hai người bạn thân thiết lâu ngày của chúng vốn xa cách nhau lâu ngày nay mới có dịp hội ngộ đoàn tụ.
Vậy là suốt gần bốn tiếng đồng hồ cùng nhau đi vòng khắp đảo, vừa nhấm nháp trái cây no nê vừa huyên thuyên nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, hai chị em mải mê vui đùa với lũ khỉ, khoái nhất là khi bẻ chuối cho khỉ ăn, thấy chúng tranh giành nhau thậm chí có con giành không kịp thì giơ tay ra xin khiến cả hai đều phải phá ra cười nắc nẻ.
Lẽ đương nhiên cả hai không thể nào ngờ được rằng không bao lâu nữa tai họa sẽ đổ ập trút xuống đầu hai chị em mà nếu gặp người khác chắc chắn khó vượt qua cho được, khi trở ra bến để quay về, bất ngờ chị gái lẫn em trai đều vô cùng kinh ngạc khi không còn thấy cái khoảng trống giữa hai khe đá nữa vì thủy triều lên làm cho chỗ ấy khép kín lại khít rịt không thể nào chui qua được.
Chị Nam lật đật gọi điện thoại cho anh Thắng ra cứu thì anh trả lời qua máy điện thoại rằng anh cũng bó tay mà thôi chứ chẳng biết làm gì hơn, anh nói hai đứa chịu khó ở lại trên đảo qua đêm nay đến sáng, khe đá mở ra tự khắc sẽ về được và anh cũng không quên hứa là sẽ nói lại với dì Phụng đặng dì an tâm.
Đến giờ phút này, chị em thằng Đại mới yên tâm trở vào đảo tìm chỗ nào đó có thể ngủ được, mặc dầu chúng không sợ đói nhưng trong thâm tâm cả hai chỉ sợ lạnh, sợ rắn, sợ bọ cạp… và thật không ngờ, khi hoàng hôn buông xuống nhường bầu không gian trên hòn đảo huyền bí này cho màn đêm tối tăm, mù mịt đấy chính là lúc một trong những con tinh tinh đầu đàn vừa mới thức tỉnh sau giấc ngủ dài.
Ở trong một bụi cây, nhìn ra nó thấy có một người con gái trẻ đẹp chẳng khác chi Hằng Nga giáng thế liền hú lên một hồi, lập tức có đâu khoảng chục con tinh tinh lực lưỡng khỏe mạnh từ trên các cành cây lao xuống (tứ lúc mới tới đảo cho đến giờ, chính xác là hai chị em không hề thấy những con khỉ này), chúng xúm lại con thì nắm tay chị, con thì níu chân chị khiến cho chị bất chợt không thể nào trở tay phản kháng kịp đành bất lực thà người cho chúng khiêng chạy đi.
Thằng Đại hốt hoảng vừa la vừa đánh tới tấp vào đám khỉ nhưng lũ này lại hoàn toàn khác hẳn bọn lúc chiều, chúng hung hãn vô cùng hè nhau đánh trả lại nó thành thử ra “mãnh hổ nan địch quần hồ”, giờ thì chỉ còn nước chạy theo chúng xem chúng bắt chị nó mang tới đâu và con tinh tinh chúa lúc này đã rời chỗ cũ chẳng khác chi chàng Tarzan đu từ cành này sang cây khác theo bén gót lũ lâu la của mình vừa mới bắt được “con mồi” cho mình.
Không màng hiểm nguy, thằng em đuổi theo bọn khỉ gần hơn cà một cây số đường chim bay thì ngừng lại vì thấy bọn chúng đã thả chị xuống dưới một gốc cây um tùm, do đêm nay có vầng trăng non treo lơ lửng trên bầu trời cho nên mọi vật, mọi đường đi nước bước trên đảo cũng không đến nỗi nào gọi là tối tăm, mù mịt cho lắm.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn khỉ túa đi đâu mất còn thằng Đai thì núp trong bụi rậm gần đó chưa biết phải làm gì bởi vì có một tên “hầu đệ tử” dáng vẻ dữ dằn cứ mải miết đứng canh chừng nó, nó vừa cất tiếng gọi chị thì bỗng đâu có một bóng đen to lớn từ nơi cành cây cao phóng xuống, đấy chính là con khỉ đầu đàn khi nãy ra hiệu cho đàn em bắt chị Nam khiêng đến đây.
Phải nói rằng con này to gấp ba lần so với một con lâu la, khi nó đứng thẳng người có thể cao đến 1.7 – 1.8m, nó lừ đừ chẳng khác gì một cái toa tàu điện tiến lại phía chị đang ngồi xổm dưới đất phải hoảng sợ, phát khiếp lên muốn chạy trốn cho xa thật xa nhưng rồi hai chân chị cứ quiu cứng lại không thể nào nhúc nhích cho được.
Khi chỉ còn khoảng chừng nửa mét, nó ngừng lại miệng thì gầm gừ còn cặp mắt lồi ra như hai cái đèn pin của nó lại đang quét những tia nhìn ham hố, nham nhở lên khắp tấm thân mềm mại, thon thả với những đường nét cong vút, tuyệt vời đầy gợi cảm và quyến rũ thế nhưng cả hai chị em đều vẫn không thể nào đoán ra được là ngải thủ lĩnh của đảo Khỉ muốn gì đây nơi chị.
Bỗng dưng nó bước tới rồi ngồi thụp xuống cạnh chị và mặc dầu trời tối mờ mờ nhưng không thể nào mà chị lại không thấy rõ ràng ngay ớ nơi dưới hạ thể, dương vật của nó quả thật rất to, rất dài không ngớt giật giật liên hồi.
Chị biến sắc, tự hỏi chẳng lý nào con khỉ này lại muốn yêu đương, ân ái và làm tình với chị giống như là thằng em trai chị từ trước tới giờ, giữa lúc chị còn đang hoài nghi thì bất chợt con khỉ chúa chồm tới ôm lấy chị rồi đè chị xuống, hai bàn tay đầy lông lá của nó vừa chụp vừa xé quần chị, chị hoảng hồn la lên chói lọi vì không ngờ rằng những gì mà chị lo nghĩ lại đúng như thực tế.
Chị vùng vẫy kịch liệt nhưng do người con tinh tinh quá nặng nề vả lại hai bàn tay nó chẳng khác chi hai gọng kìm bằng sắt thành thử cho nên chị không sao nhúc nhích được dùlà rất muốn.
Thằng Đại lẽ đương nhiên mục kích rõ ràng sự việc xảy ra, trong giây phút cuối cùng tuy rằng không thể nào toan tính được điều gì chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi nhưng dẫu sao thì nó hành động cũng rất nhạy bén vô cùng mà không hề có bất cứ suy nghĩ nào, nó thọc tay vào túi quần bất giác nó đụng phải con dao bấm mà hôm qua anh Thắng cho nó làm quà, thế là nó liền rút ra, bấm nút cho lưỡi dao bật thằng ra sáng lóa dưới ánh trăng non.
Mặc dầu sợ hãi vô cùng nhưng rõ ràng chị Nam là người nó yêu thương, trân trọng nhất cho nên nó chẳng thể nào thấy chị bị nạn mà không cứu cho được, nó cầm con dao bấm lao ra khỏi bụi rậm chạy tới sát cạnh con khỉ rồi đâm mạnh vào một bên sườn trái của “chúa đảo” khiến cho con này đang hiếp chị bỗng dưng rú lên một tiếng kéo dài nghe rợn cả người, ngã lăn sang một bên nằm im bất động.
Thằng em nhanh chóng đỡ chị gái ngồi dậy, hai chị em nhanh chóng dắt díu nhau chạy thục mạng vì sợ con khỉ chúa ấy hay là bọn lâu la sẽ đuổi theo bắt cả hai lại nhưng tuyệt nhiên có điều hai đứa không thể nào ngờ được rằng con tinh tinh chúa đảo đã chết tươi ngay tức khắc tại chỗ do nhát dao đâm chí mạng trúng vào bộ phận gan của nó làm đứt lìa cả cuống với con dao bấm còn dính vào nơi đó còn con khỉ lúc nãy đứng canh chừng “đối thủ” khi thấy “sếp” mình ngã lăn quay, nó chạy ra dùng bàn tay sờ lên mũi lên miệng, khẹc khẹc kêu lên vài tiếng như là đề báo hiệu cho đồng bọn hay biết hung tin…
Hai chị em Phương Nam – Phương Đại chạy trối chết đến nỗi không thế nào xác định được phương hướng, hễ thấy đường trước mặt là chạy thế thôi chứ lúc này mà hai đứa còn cân nhắc, toan tính nghĩ suy thì quả là dư thừa, một hồi lâu sau, đến dưới một tán cây tuy không cao mấy nhưng lại xòe rộng ra vả lại gốc lại có nhiều bụi dây leo giăng kín bao phủ xung quanh khá kín đáo thật khó nhìn được người bên trong nếu đứng bên ngoài nhìn vào.
Hai chị em đỡ nhau ngồi xuống lớp cỏ cháy khô vàng rộm, lúc này quần áo của cả hai đều rách bươm, dơ dáy, tay chân mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhất là chị Nam ở ngay nơi đũng quần tây phía trước chị khi nãy đã bị con khỉ chúa xé rách luôn cả mảng quần lót bên trong, phải nói rằng lúc bấy giờ, cả hai đều mới cảm thấy hoàn hồn trở lại, yên tâm trong cảm giác bình an vô sự bỗng chốc với tâm trạng mừng mừng tủi tủi, hai đứa ôm chầm lấy nhau úp mặt vào vai nhau khóc sướt mướt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải một kiếp nạn kinh khiếp, thê thảm đến mức độ như vậy thật chẳng may nếu giả sử như không có thằng Đại hay là có nó mà nó không nhanh nhẹn, linh hoạt trong tình huống vừa rồi thì chắc chắn một trăm phần trăm là chị sẽ bị thất thân với con tinh tinh chúa đảo kia rồi, chị ngẫm nghĩ và cảm thấy biết ơn thằng em vô cùng bởi vì càng lớn lên thì nó không những yêu thương, chia sẻ với chị mà nó còn chăm sóc, bảo vệ chị.
Cách đây ba năm, tại quê nhà Phước Hải, chính nó đã từng đòi giết chết anh Quang hàng xóm bởi vì anh ta dám “dê” ẩu chị và đêm nay không màng nguy hiểm, nó đã xông vào đả thương con “khỉ sếp” bạo dâm ngã lăn quay chỉ bởi một nhát dao cứu chị chạy thoát thân.
Hơn năm phút sau khóc chán chê, chính tấm thân ngà ngọc mềm mại nóng hổi của người chị gái hai mươi mốt tuổi đang trong tình trạng gần như lõa lồ, phơi bày chẳng mấy chốc vô tình làm thức giấc “con lợn lòng” bên trong người thằng em nhỏ hơn bảy tuổi.
Khi thấy chị mình chỉ còn sụt sùi, nó liền nhẹ nhàng khẽ chủ động hôn lên mái tóc uốn lượn hơi xoăn mịn màng, mượt mà và êm ái như nhung tựa lụa, lẽ đương nhiên, chị không bao giờ phản đối, khước từ em trai cứ thế chị lặng yên cho nó vùi mặt vào bên trong tóc chị nhè nhẹ vừa hôn vừa liếm lên cổ lên gáy chị.
Một chập sau, khi hơi thở nó có phần nào đó trở thành khác thường thì đấy cũng chính là lúc nó bắt đầu lần xuống dùng đôi môi khao khát, ham muốn của nó chiếm lĩnh từ vầng trán đến cặp mắt, sống mũi tới hai gò má, chiếc cằm chị cuối cùng khắp cả toàn bộ khuôn mặt chị và khi ấy chị nó dường như cũng mới vừa bị đánh thức một cái gì đó sâu tận đáy cõi lòng chị thành thử ra cho nên hai cánh tay múp míp của chị khẽ cử động ôm vòng qua lưng thằng em, nó vui mừng hớn hở vì đó không khác gì tín hiệu tình yêu của chị báo cho nó liền choàng hai cánh tay ôm siết lấy vầng lưng tôm thon thả người chị gái dấu yêu.
Dưới tán cây um tùm trên đảo Khỉ, hai chị em tự nhiên dạn dĩ cuồng nhiệt vừa thở hổn hển vừa hôn qua hôn lại trên khắp khuôn mặt của nhau, trao gửi hiến dâng cho nhau những nụ hôn quả thật nồng nàn, cháy bỏng bởi vì chúng biết là chúng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn khỉ và lúc này đây trên đảo đương nhiên rằng cũng không có bóng dáng của bất kỳ người nào có thể làm cản trở đến những gì hai chị em muốn biểu hiện, bày tỏ.
Ba năm qua, vượt qua hàng rào lễ giáo gia phong, bố mẹ họ hàng không hề hay biết, hai chị em đã từng năm lần yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau (không tính lần mới đây chỉ cách có hai ngày trong khoang hành lý tàu cánh ngầm trên đường đi ra Côn Đảo), tình yêu thực sự nhanh chóng retour trở lại với hai chị em Phương Nam – Phương Đại ngay vào lúc hai đôi môi hai đứa bắt đầu rộng mở để luồn sâu vào nhau cho đến tận chân răng gốc lưỡi, trời đất như đang quay cuồng đảo lộn xung quanh hai đứa con bà Phụng.
Lúc chiều, khi nghe tin hai đứa lén đi ra ngoài đảo Khỉ chơi rồi bị mắc kẹt lại ngoài đó không về được, bà bồn chồn lo lắng chẳng biết phải làm sao nhưng nghe anh Thắng nói là chịu khó đợi đến sáng mai thủy triều rút xuống là tự khắc chúng sẽ có đường về thì khi ấy bà mới yên tâm được phần nào.
Hiện tại bà đang ngồi tiếp chuyện với vợ chồng chị gái và lẽ đương nhiên bà không tài nào biết được con gái bà vừa mới thoát khỏi một tai nạn khôn lường đó là suýt bị con khỉ chúa hiếp dâm rồi thì giờ này đang say sưa, ngây ngất men tình yêu dào dạt dâng cao cùng thằng con trai út của bà.
Số là con tinh tinh “xếp” trên đảo Khỉ chỉ mới bắt con gái bà để hãm hiếp là người thứ hai còn người đầu tiên là một cô gái trẻ người nước Hà Lan đi du lịch cùng người yêu ra đây thưởng ngoạn, vừa mới trông thấy nó, anh chàng đã chạy một mạch và nhanh chóng rời khỏi đảo bỏ mặc cô tình nhân chết ngất đi bởi vì thế cô đã bị nó liên tục cưỡng hiếp đến những ba lần, khi tỉnh dậy cô tìm đường trở về xứ sở rồi do quá sợ cho nên cô không hề nghĩ gì tới chuyện loan tin là trên đảo Khỉ lúc nào cũng đều xuất hiện một mối hiểm họa khắc nghiệt nhất đối với những cô gái trẻ đẹp dấn thân tới đó cho dù là bất kỳ quốc tịch gì, Việt Nam, Hà Lan, Mỹ, Canada hay Nhật Bản, Hàn quốc, Thái Lan…
Sau cô gái đó, trừ hai chị em Phương Nam – Phương Đại tuyệt nhiên không hề có thêm người nào nữa hay biết gì về con thú dâm tặc đó cả nhưng hiện giờ, dẫu cho toàn bộ thế giới hay biết thì nó cũng không hiện diện trên cõi đời này nữa bởi vì nó đã bỏ mạng ngay dưới gốc cây, nơi nó hiếp con gái bà Phụng bởi nhát dao hiểm hóc của thằng Đại, lẽ đương nhiên chị em thằng này cũng chẳng hề biết là “chúa đảo” đã tử vong, hai đứa giờ thì không thể nào bận tâm nghĩ ngợi đến việc “xếp khỉ” còn sống hay chết bởi vì chúng đang mải miết ngất ngây, say sưa với việc trao tặng, hiến dâng tình yêu cho nhau với những nụ hôn môi thật nồng nàn, cháy bỏng.
Hai chị em tuy không thể nào rời môi nhau ra được nhưng dẫu sao thì cũng cố gắng vừa ôm nhau vừa dìu đỡ nhau ngả người nằm dài trên lớp cỏ khô êm ái, ba lần đầu và lần thứ năm, hai đứa ân ái với nhau trên giường nệm ấm êm, lần thứ tư nơi khoang con tàu bỏ hoang ở quê nhà Phước Hải còn lần thứ sáu này lại yêu nhau dưới gốc cây um tùm bụi rậm dây leo trên một hòn đảo hoang vắng, hòn đảo tình yêu của chúng trong đêm trăng non trừ tịch âm thầm, lặng lẽ đến rợn cả người.
Mới đây vào buổi tối còn lênh đênh trên biển, trong khoang hành lý tàu cánh ngầm bởi vì chị dứt khoát không cho nó được phép đi tới giai đoạn cuối cùng cho nên nó đành phải ôm hôn, sờ mó chị cho đến khi tự xuất tinh ra trong quần một cách buồn bã, thê lương và hiện giờ, thực sự ra lòng nó cứ mãi băn khoăn thắc mắc là chẳng biết đêm nay có phải là giống như vậy hay không hay là chị sẽ bật đèn xanh báo hiệu cho phép nó cứ việc đi tới, đi tới tận cùng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro