Phần 38
2024-08-05 22:34:20
Wedding Roses có nghĩa là đám cưới hoa hồng, một trong những tiêu điểm trong quy trình tổ chức trò chơi Lữ khách 24 giờ do Tỉnh Đoàn Thanh niên Tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu kết hợp Hội đồng Đội Thiếu niên Tỉnh tổ chức, một trò chơi mang tính chất thử thách lòng gan dạ, trí thông minh lanh lẹ của người chơi, năm nay sau khi kiểm tra Học kỳ 1 xong do Sở GD – ĐT tỉnh cho phép tất cả các trường THCS, Tiểu học, Mầm non được nghỉ học kỳ 3 ngày cho nên trò chơi bắt đầu xuất phát theo thường lệ hai năm một lần.
Đây là lần đầu tiên ban tổ chức trò chơi mở rộng cuộc tranh tài cho phép những thí sinh tối thiểu mười ba tuổi tham gia, sau khi bắt thăm lượt thi đấu, độ tuổi cũng như địa điểm thi thì thành phố Bà Rịa chỉ được phép tuyển chọn 50 thiếu niên tuổi từ 13 – 15 tuổi để ghép cặp với 50 thanh niên nam nữ của thành phố Vũng Tàu.
Vì trường THCS Kim Đồng vốn là trường chuẩn quốc gia vả lại bề dày thành tích của trường khá đáng kể vì vậy mà trường được cụm tổ chức trò chơi thành phố Bà Rịa ưu tiên tuyển chọn 20 học sinh gồm mười học sinh lớp Tám và mười học sinh lớp Chín.
Lẽ đương nhiên lớp 83 chọn đại diện “không ai vào trồng khoai đất này”cả mà chính là Nguyễn Phương Đại – nhân vật chính của chúng ta đấy các bạn ạ bởi vì nó là học sinh xuất sắc nhất của lớp, nó vui mừng háo hức vô cùng chẳng khác gì lân gặp pháo và tuy còn những một tuần nữa mới lên đường nhưng hầu như đêm nào nó cũng đều nằm mơ trông thấy chuyến hành trình thú vị ấy.
Theo quy định của ban tổ chức, mỗi thành viên phải bắt thăm lấy một số ngẫu nhiên từ 1 đến 50, như vậy thiếu niên Bà Rịa nào có số trùng với số của một thanh niên Vũng Tàu sẽ ghép lại thành một cặp thi đấu tại một địa điểm nào đó trên địa bàn tỉnh nhà và đến giờ xuất phát ngay tại trung tâm văn hóa học tập cộng đồng phường Phước Nguyên thì hai thành viên mỗi cặp mới được phép biết mặt nhau, có cặp sẽ đi lên huyện Châu Đức và cũng có cặp phải đi về Tân Thành…
Có tất cả 5 cặp đi Bình Châu trong đó có cặp của thằng em chị Nam, chỉ còn một ngày nữa là thằng em lên đường, chị gửi về cho nó những 500.000Đ để chi phí cho chuyến đi và còn gọi điện bảo ban, nhắn nhủ nó cố gắng giữ gìn sức khỏe cũng như tối đến là phải đi ngủ sớm không được thức khuya.
Thành viên ở Vũng Tàu ghép cặp với nó cùng mang số 21 như nó là một chị đang học lớp mười hai trường chuyên Lê Quý Đôn tên là Tịnh năm nay đã mười tám tuổi, mới vừa gặp gỡ tiếp xúc với chị thì phải thừa nhận rằng nó hết sức choáng ngợp bởi nhan sắc của chị, tuy rằng chị chẳng đến mức độ sắc nước hương trời gì mấy nhưng chị rất dễ thương, yêu kiều, diễm lệ làm sao?
Mái tóc mượt mà, óng ả, mịn màng, mềm mại như nhung tựa lụa cột túm đuôi gà gọn gàng ôm lấy khuôn mặt trái xoan lộ rõ nét hiền hậu, hồn nhiên, tươi tắn, vầng trán chị tuy thấp nhưng bù lại chị có cặp mắt bồ câu to tròn, ngời sáng, long lanh vút cong hai hàng mi sắc lẹm còn hơn cả dao cau có lẽ sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim của bất kỳ gã đàn ông con trai nào si tình.
Sống mũi dọc dừa không thấp cũng chẳng cao thật cân đối nằm giữa hai gò má xương xương nhỏ nhắn nhô cao hai lưỡng quyền, điểm đặc biệt nổi trội trên diện mạo chị đó là nơi phía trên chiếc cằm xinh xắn là hai bờ môi mặc dù hơi mỏng nhưng lại thắm đỏ như một đóa hồng nhung nở rộ, khi chị nở nụ cười duyên dáng thì luôn luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà cùng hai lúm đồng tiền dễ thương ở hai bên khóe miệng.
Vóc dáng chị không cao cho lắm nhưng cũng chưa thể nói rằng chị lùn mà trái lại thân thể chị nở nang, đầy đặn lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ đầy khiêu gợi từ hai bờ vai nhỏ nhắn, vầng lưng tôm mềm mại, hai gò ngực vun tròn xuống đến vòng bụng thóp, hai vòng eo thon thả và xuống chút nữa đó là cặp đùi no tròn, hai bờ mông múp, cặp giò thon dài và hai bàn chân nõn nà, trắng nuột, đấy quả thật là một kiệt tác – phiên bản của tượng Thần Vệ nữ do bàn tay tài tình, khéo léo của nhà điêu khắc gia tạo hóa tạc nên.
Lúc lên xe ca trực chỉ về Bình Châu, ngồi cạnh chị, đầu óc thằng Đại cứ mải miết lâng lâng bay bổng lên lưng chừng chín tầng mây vì mùi nước hoa xen lẫn mùi da thịt con gái thoang thoảng từ thân thể chị tỏa ra khiến nó lúc nào cũng như lúc nào đều tỏ ra xao xuyến, bâng khuâng, bồi hồi một cách lạ lùng không sao lý giải cho nổi.
Nói thêm một chút về cách thức tham gia trò chơi Lữ khách 24 giờ này, mỗi cặp thi đấu phải trải qua ba thử thách trong vòng thời gian vỏn vẹn chỉ là 24 tiếng đồng hồ mà thôi, những thử thách đó đã được thành viên ban tổ chức chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy cách đây nửa tháng trước, trong ba thử thách đó có một dễ và hai khó, dễ chẳng hạn như xuống suối xách nước lên đổ đầy một cái lu trong vòng 3 phút và khó đại loại là ngủ chung suốt đêm với rắn, với bò cạp…
Trong thời gian diễn ra thi đấu của mỗi cặp, tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có hỗ trợ viên tiếp ứng cho nên yêu cầu mỗi thành viên phải hết sức thận trọng, khôn khéo, lanh lẹ và phải biết vận dụng trí thông minh của bản thân mình có như thế mới chiến thắng được thử thách, ở những hành trình trước, dĩ nhiên có không ít cặp thi đấu phải bỏ cuộc nữa chừng vì xui xẻo gặp phải thử thách quá khó.
Xuất phát lúc 8 giờ sáng tại bến xe Bình Châu, nếu cặp nào vượt được thử thách đồng thời lấy được những biểu tượng minh chứng rồi trở lại đúng nơi xuất phát đúng 8 giờ sáng hôm sau trước nhất thì cặp đó thắng cuộc được nhận giải I, II hay III tùy theo về đích trước hay sau.
Trong suốt cuộc hành trình, mỗi cặp được quyền tự do nghỉ ngơi để ăn uống, vệ sinh, dựng lều… và sau đây xin mời các bạn theo dõi chuyến hành trình Lữ khách 24 giờ của cặp Trần Thị Tịnh – Nguyễn Phương Đại nhé!
Theo lộ trình do ban tổ chức chỉ dẫn bằng sơ đồ, vừa đi vừa dõi theo dấu chỉ đường đã được cắm mốc sẵn, hai chị em hớn hở đi sâu vào một khu rừng toàn là tre nứa đủ loại, do cả hai đều mang giày bata cho nên đường đi cũng chẳng khó khăn gì mấy đối với chúng, đi được hơn tiếng đồng hồ sau thì hai chị em mới bắt đầu bước vào thử thách thứ nhất đó là giải mật thư mà trong đó chỉ toàn là ký hiệu Morse.
Mật thư ghi như sau: “Wedding roses” (đáp án của mật thư), thế là hai chị em chui vào dưới một lùm tre mát rượi vừa uống nước suối chai vừa châu đầu vào nhau trao đổi, bàn tán để dịch ra cho được ý nghĩa mật thư muốn nói điều gì.
Ở trường, trong tiết sinh hoạt Đội, lâu lâu cô Tổng phụ trách cũng thường hay tổ chức dịch mật thư, thằng Đại nhà ta dịch cũng khá nhưng chẳng hiểu tại làm sao mà đối với mật thư lúc này, nó lại “bó tay” thúc thủ đầu hàng vô điều kiện còn chị Tịnh tuy rằng có vẻ giỏi giang hơn nó về khoản này nhưng cuối cùng chị cũng đành phải nhăn mặt nhíu mày vì mật thư quá khó.
Hai chị em ngã người nằm dài trên lớp lá tre dày cộm, bất giác chị nhỏm người ngồi dậy hớn hở:
– Nè nhóc, em có biết từ hoa hồng tiếng Anh viết ra sao không? – Do chị Tịnh học chuyên môn Toán tại trường Lê Quý Đôn thành thử ra môn Ngoại ngữ đôi khi chị cũng chẳng màng quan tâm đến.
– Đâu từ từ để em nhớ lại coi. Hoa hồng hả? Là “rose” đó chị!
– Vậy em cố nhớ xem có từ nào ghép lại được với từ “rose” để thành một từ ghép có nghĩa không? Chẳng hạn như người bán hoa hồng, chợ hoa hồng, thành phố hoa hồng?
Chị nhìn chăm chăm vào tờ mật thư rồi lại hỏi:
– Từ ghép lại mà có chữ W đứng đầu tiên đấy?
– Chữ W đứng đầu hả? Là từ “Wedding”!
– “Wedding”à? Vậy là mình thắng rồi nhóc ơi! “Wedding rose” có nghĩa là “đám cưới hoa hồng” đấy chứ còn gì nữa! Công nhận em tài thật đấy!
Vậy là chỉ cần bàn qua tán lại một chút xíu thôi, hai chị em đã hoàn thành xong thử thách đầu tiên, quá đỗi vui mừng, hai chị em vừa cười thích thú vừa ôm nhau lăn tròn trên lớp lá tre nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì ấy, chị Tịnh mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng nên mới gỡ tay nó ra khỏi người chị rồi cùng nó lồm cồm ngồi dậy.
Vẫn chưa xong thử thách I đâu nên cả hai phải đi loanh quanh chỗ có mật thư để tiếp tục tìm kiếm minh chứng cho thử thách mà chúng đã vượt qua, phải mất gần hơn nữa tiếng đồng hồ sau, lần này là công trạng hoàn toàn thuộc về một mình chị vì chị đã tìm thấy hai đóa hoa hồng được thành viên ban tổ chức giấu kỹ trong một bụi cây.
Lùc này, mặt trời đã lên đến nơi trên đỉnh đầu, cả hai cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hai chân như muốn rụng rời thành thử không còn hơi sức nào mà đi tiếp tìm kiếm thử thách thứ II nữa.
Hai đứa bàn bạc với nhau rồi thống nhất là nghỉ ngơi, ăn trưa khoảng 1 – 2 tiếng cho lại sức rồi đi tiếp, thế là thằng Đại trãi tấm bông sô ra trên lớp lá tre còn chị cùng đội thi đấu với nó thì bày thức ăn chung của chị và của nó để dùng bữa trưa.
Tuy bữa cơm khá đạm bạc và giản dị vô cùng nhưng phải công nhận rằng hai đứa ăn rất là ngon miệng, bánh mì ăn với jambon và thịt gà luộc, cơm nắm dùng chung với thịt ba rọi kho tàu chỉ có điều là không hề có món canh hay món xào nào cả.
Tuy mới chỉ mới vừa trải qua có mấy tiếng đồng hồ gần gũi, tiếp xúc với nhau ngắn ngủi nhưng giờ đây chẳng hiểu tại làm sao mà nó và chị cùng ăn uống rất đỗi vui vẻ, tự nhiên chẳng khác gì như đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi, cả hai vừa dùng bữa trưa vừa “tám” thật hào hứng, sôi nổi có lẽ là do sự việc thử thách đầu tiên chúng vượt qua một cách dễ dàng không lường trước được.
Lúc này, người đồng hành của nó mới bắt đầu tâm sự với nó và qua đó, nó mới biết là chị nhà ở Long Điền, bố chị làm bác sĩ còn mẹ thì là một trong những nhân viên làm việc tại Ủy ban nhân dân Huyện, chị là con gái đầu với một thằng em trai trạc bằng tuổi nó đang học lớp Tám trường THCS Văn Lương, hiện chị đang là Bí thư Chi đoàn lớp 12a chuyên Toán trường THPT Lê Quý Đôn.
Đáp lại chị, nó cũng cho chị biết sơ sơ về hoàn cảnh gia đình của mình, bất chợt nó nhìn thấy có một con bò cạp đất nhỏ xíu bằng ngón tay út ở ngay trên chiếc giày bên phải của chị vừa mới chui ngược lên lẫn vào trong ống quần chị, hoảng hồn nó nói:
– Chị Tịnh, chị ngồi yên nhé!
Dù chẳng biết việc gì đang xảy ra nhưng chị vẫn nghe lời nó ngồi chết lặng đi một chỗ rồi chị thấy nó luồn bàn tay trái vào trong ống quần phải của chị mò mẫm, sờ soạng khiến chị bất giác hai gò má ửng đỏ lên vì ngượng ngùng nhưng chỉ vài giây sau, thấy nó rụt tay ra với con bò cạp bị ba ngón tay nó kẹp chặt lấy phần đuôi hãy còn ngo ngoe trông phát khiếp thì khi ấy chị mới vỡ lẽ ra vì chị cứ ngỡ rằng nó muốn… chị. Thằng Đại để con bò cạp lên một hòn đá, lấy khúc cây dí sát cho chết hẳn còn chị thì đứng dậy lí nhí nói cho đỡ thẹn:
– Cảm ơn em nghe! Ở đây… sao mà cũng lắm… bò cạp… thế?
Ăn xong bữa trưa, hai chị em dọn dẹp rồi trải tấm bạt dùng để dựng lều ra, sau đó cả hai cùng nằm xuống cố dỗ một giấc ngủ trưa cho lại sức, trước khi ngủ, chị gọi điện thoại hỏi thăm một người bạn học cùng khối đang thi đấu ở huyện Châu Đức thì mới hay là ở bên ấy, hầu như tất cả các đội đều đã bỏ cuộc đi về vì đến quá trưa rồi mà vẫn không vượt qua được thử thách thứ I vả lại do thời tiết quá nắng không chịu nổi.
Trong trò chơi này nếu số đội tự bỏ cuộc càng nhiều nếu đội nào cứ kiên trì bám trụ trong 24 tiếng thì sẽ có nhiều cơ hội đạt giải, chị Tịnh bảo người bạn nhỏ đồng hành của chị như thế vì thời gian còn lại không nhiều nữa, nếu có công mài sắt thì thế nào cũng thành kim.
Đúng hai giờ, khi ấy trời bỗng dưng quang lại làm cho khí hậu phần nào mát mẻ hơn, đội thi đấu Trần Thị Tịnh – Nguyễn Phương Đại lại tiếp tục hăm hở lên đường đến với thử thách thứ II của chúng, những dấu đi đường do ban tổ chức quy định cũng không có gì là bí ẩn hay thách đố chi cả cho nên cả hai cứ việc lần theo mà đi.
Vừa đi chị vừa tỏ vẻ vui sướng, hả dạ vô cùng vì thằng nhóc đồng hành với chị sau sự việc cứu chị khỏi bị con bò cạp chích vào chân thì càng lúc nó càng tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc chị nhiều hơn chẳng khác gì chị là chị ruột của nó vậy, thỉnh thoảng nó lại lấy nước suối ra mời chị uống cho đỡ khát rồi có lúc nó còn cảnh giác chị tránh khỏi một ổ kiến lửa ngay trên đường đi…
Thực sự ra, chị hoàn toàn không hề biết là thằng nhóc ấy ngay sau khi hai chị em ôm nhau mừng rỡ vì bất chợt giải được mật thư ở thử thách I thì diễn biến nội tâm nó vốn đã bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng bởi vì mùi hương da thịt con gái, mùi xà bông Dove thoang thoảng tỏa ra từ thân thể chị đã xui khiến, quyến rũ nó thay đổi cách nhìn với chị và nói thẳng thừng ra là nó thấy… thinh thích chị rồi, chính xác là như vậy!
Đi hơn 45 phút sau, hai chị em mới đương đầu với thử thách II ngay bên bờ một con suối mát rười rượi, lần này cả hai phải hoàn thành một thử thách khó hơn đó là lội xuống suối bắt cho được 15 con cua mà thành viên ban tổ chức đã thả vào đó cách đây một ngày sau đó đi tìm dấu hiệu minh chứng đồng thời phải giữ sống số cua ấy sáng ngày mai nộp lại cho anh Tuyên – thường trực ban tổ chức hành trình ngay tại bến xe Bình Châu.
Sau khi để hành lý gọn gàng trên bờ, hai chị em cởi giày, xắn quần lên ngang gối rồi từ từ lội xuống suối, mực nước cũng chỉ ngang tới đầu gối cho nên cũng khá dễ dàng cho cả hai nhưng cái khó ở đây là liệu 15 con cua có còn đủ ở dưới đáy suối hay không chứ nếu mà chỉ cần một con bò đi đâu không biết thì chỉ toi công mà thôi…
Mặc dù nghĩ vậy nhưng chị Tịnh và thằng Đại vẫn cứ mải miết đi săn lùng những hốc đá vừa mò cua vừa cười giỡn với nhau thích thú vô cùng, hơn nữa tiếng sau, chúng đã mò bắt được 10 con cho vào cái rọ tre mà ban tổ chức đã để sẵn và do còn 5 con nữa thành thử ra chúng vẫn cứ hì hục dưới suối, di chuyển một đoạn khá xa gần cả 100m.
Đến hơn 4 giờ chiều, có lẽ do ông trời không phụ lòng hai chị em cho nên con cua thứ mười lăm cuối cùng rồi cũng phải đành thúc thủ dưới hai bàn tay chị vào nằm gọn trong rọ, lúc này đây, nguyên cả hai bàn tay chúng không ít thì nhiều cũng hằn lên một vài vết trầy xước rướm máu do bị cua kẹp, vì đây chính xác là lần đầu tiên trong đời cả hai phải lội suối bắt cua thì làm sao mà có thể tránh được không để cho cua kẹp như là dân chuyên nghiệp được?
Sau khi dùng dây kẽm cột kín rọ cua, hai chị em lên bờ tìm kiếm dấu hiệu minh chứng đó là bốn đóa hoa hồng được giấu trên cành một cây cổ thụ và thằng em chị Nam sẵn sàng làm thay chị bạn đồng hành leo lên lấy xuống, lại tiếp tục lần theo dấu đi đường thêm khoảng 500m nữa là đến thử thách thứ III, thử thách cuối cùng của hai chị em đó là dựng lều ngủ tại đây qua đêm nhưng chú ý là sẽ có gấu đến phá rối, không được bỏ chạy mà phải tìm cách xua đuổi chúng đi để ngủ cho tận sáng hôm sau.
Khi vừa đọc xong nội dung thử thách, phải nói rằng cả hai lòng dạ đều cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng đã đi đến nước này rồi, trót phóng lao phải theo lao, lỡ vào hang cọp phải bắt cho được hổ con mang về chứ chẳng lẽ lại bỏ cuộc mà đi về giờ này, chỗ dừng chân thực hiện thử thách cũng ở bên bờ một con suối nhưng hẹp và trong hơn so với suối bắt cua lúc nãy.
Nhìn dòng nước mát rười rượi xanh ngắt một màu, cả hai không thể nào mà không nghĩ tới việc nhảy xuống vùng vẫy để rũ đi sạch sẽ bao nhiêu bụi bặm, mồ hôi của một ngày gian lao vất vả, do vậy hai chị em tạm thời quên đi những gì sẽ sắp sửa xảy ra cho mình, kháo nhau xuống tắm rồi có ra sao thì sau hẵng tính.
Đối với thắng Đại thì dễ rồi, chỉ cần trút bỏ cái áo po và chiếc quần tây xanh sau đó ở trần trùng trục, trên người vỏn vẹn còn lại duy nhất chiếc quần đùi là nó bông nhông ngay xuống nước còn chị Tịnh bởi vốn dĩ là con gái cho nên dù cho chị có muốn tắm đi chăng nữa thì chị phải tìm một chỗ kín đáo nào đó để thay chiếc áo thanh niên cùng với quần Jean trên người chị bằng một bộ đồ bộ vải bông khá mỏng và khi chị xuống nước, lớp vải ấy vừa mới bị ướt là chưa gì thằng em chị Nam đã trông thấy rõ mồn một từng đường nét cong cong gợi cảm nơi thân thể chị.
Lẽ đương nhiên rằng nó chỉ len lén nhìn chị mà thôi chứ mỗi lúc chị nhìn nó thì y như rằng nó lại nhanh chóng ngó qua chỗ khác vì nó sợ rằng chị phát hiện ra được nó có ý đồ gì đây với chị nên mới nhìn chị như thế, hai chị em vừa tắm vừa đùa giỡn té nước vào nhau rất vui vẻ khoảng hơn nữa tiếng sau mới trở lên bờ.
Nó nhường cho chị chui ra sau lùm tre thay đồ trước, chị cẩn thận bảo nó đứng quay mặt ra canh chừng xem có ai đi đến hay không và khoảng mười phút sau, chị mới gọn gàng nghiêm chỉnh trong bộ đồ bộ bằng vải bông màu tím hoa cà cũng khá là mỏng chẳng khác gì bộ kia, đến lượt nó đi thay quần đùi rồi mặc áo thun vào, sau đó nó trở ra cùng chị bắt đầu dựng lều, do cả hai đều sành sõi việc này ở trường qua những đợt cắm trại cho nên chẳng mấy chốc, chiếc lều chữ A đã được hình thành ngay trên lớp lá tre.
Do là kiểu lều mùa đông cho nên chân lều phủ sát đất, bên trong được trãi bằng một tấm bạt dùng làm chỗ nằm cùng một tấm poncho là nơi ăn uống, do tính tình siêng năng cho nên chị gái đồng hành với nó đi vòng vòng gần đó một chập sau là chị đã kiếm được khá nhiều rau má là loại rau ăn được vậy là bữa cơm tối nay hai chị em sẽ không ngại là ăn khô nữa vì ít ra cũng có một vài cọng rau cho trơn cổ họng…
Vừa ăn cả hai vừa thầm hy vọng là tối nay mình cũng như người đồng hành với mình cùng nhau sẽ được hưởng một giấc ngủ ngon lành thằng chân thẳng tay cho đến sáng mà chẳng hề có con gấu nào đến phá rối cả, lúc bấy giờ, màn đêm đã nhanh chóng buông xuống bao trùm lấy vạn vật và do vậy mà khiến cho bầu không gian trong rừng tre càng lúc càng thêm ảm đạm, thanh vắng vô cùng, đâu đây vang lên tiếng chim cú mèo rúc lên nghe thật ghê rợn, tiếng vạc kêu thánh thót bay ngang qua…
Bên trong lều, bên cạnh đống củi nhỏ được chị Tịnh đốt lên khi nãy vẫn cứ tí tách cháy hắt từng luồng ánh sáng lập lòe lên trên vách lều làm cho căn lều thêm ấm áp, thú vị, hai chị em nằm cạnh nhau trên tấm bạt, dùng túi xách để làm gối kê đầu cứ mãi thao thức vì nỗi niềm lo âu, bàng hoàng, lo sợ rằng đang có một con gấu nào đó cực kỳ hung hãn tiến về phía lều nhưng cuối cùng lại là không, chẳng hề có tiếng động nào vang lên cả.
Tuy mới có bảy giờ tối nhưng cả hai vì quá gian lao, vất vả cả ngày cho nên mới vừa nằm xuống là đã vội nhắm khít hai mắt lại ngủ say như chết, không còn biết trời trăng chi cả, khoảng 3 tiếng đồng hồ sau, chị thức dậy trước vì cứ ngỡ trời đã sáng nhưng chị nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy mới có mười giờ và ngay lúc ấy, thằng Đại cũng cựa mình thức giấc.
Bỗng dưng bên ngoài vẳng vào tiếng sột soạt và vách lều rung lên từng đợt như có con gì đó cọ mình vào liên tục, cứ ngỡ là gấu đến quấy phá cho nên sợ quá, chị quay qua ôm chặt cứng lấy người thằng nhóc mới có mười ba tuổi đang học lớp Tám còn nó do hốt hoảng không kém gì chị thành thử nó cũng vòng tay ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của chị.
Hồi lâu sau, vách lều trở lại như cũ nghĩa là không rung lên nữa và tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có biến cố nào xảy ra cả nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra giữa một người con gái mười tám tuổi và một thằng thiếu niên nhỏ hơn năm tuổi, lúc này, thực sự là thằng em trai của chị Nam không thể nào tránh khỏi cảm giác ham muốn, kích thích, khao khát đến cùng cực khi mùi thơm của xà bông Dove, mùi da thịt thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc chị, từ thân thể chị.
Chỉ trong tích tắc, không thể nào tự chủ được, nó đã nhẹ nhàng bất giác cúi xuống vùi mặt hôn vào mái tóc ngắn cũn cỡn mềm mại, mịn màng của chị và trong tình huống ấy, do cảm thấy quá đỗi bất ngờ cho nên chị chẳng biết phải ứng xử như thế nào cả, chỉ cuống cuồng hoảng loạn lên khẽ nghiêng đầu qua lại để né tránh thằng nhóc dám cả gan xâm phạm chị nhưng chẳng được bao lâu, bất ngờ như lúc nãy chị lại bắt đầu yên lặng, run rẩy đón nhận lấy từng nụ hôn âu yếm do nó trao tặng cho chị ngay trong cái đêm thanh vắng trừ tịch tại khu rừng tre ở Bình Châu này.
Nó vừa hổn hển thở vừa nhè nhẹ hôn lên khắp mái tóc, lên trán, lên mắt, lên mũi cùng hai gò má xương xương nhô cao hai bên lưỡng quyền của chị tiếp đến, tuy vẫn còn tỏ vẻ ngần ngại nhưng nó lại không hề chần chờ cúi xuống dùng hai vành môi mình bắt đầu tấn công, chiếm lĩnh hai bờ môi chị mỏng manh, mềm mại và thắm đỏ chẳng khác gì một đóa hoa hồng – minh chứng của hai thử thách mà nó với chị đã cùng nhau vượt qua một cách quyết liệt, kiên cường.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, sau vài cái lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhưng rồi thì chính hai bờ môi chị lại từ từ hé mở để tiếp đón nụ hôn đầu đời với nỗi niềm say sưa, ngây ngất, cuồng loạn, đắm đuối, vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, tình yêu đã thực sự từ một nơi xa thẳm nào đó dần dần đi đến với hai chị em cùng đội hành trình Lữ khách 24 giờ sao mà quá đỗi vô tình, bất ngờ đến nỗi không ai có thể lường trước cho được.
Nói cho đúng ra, ở khu rừng này tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có con gấu nào cả, sở dĩ ban tổ chức cảnh báo như vậy cốt chỉ là để hù dọa, cảnh báo cho đội thi đấu thêm phần nào sự hồi hộp, kịch tính của trò chơi mà thôi, nếu đội nào quá sợ, quá tin sẽ đương nhiên bỏ cuộc và lẽ đương nhiên họ sẽ dễ dàng sàng lọc được những đội nào gan dạ, táo bạo dám ngang nhiên ngủ lại trong rừng với gấu mà chiến thắng vượt qua thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro