Phần 51
2024-08-03 22:04:23
Còn về phần Thiên, “móa nó đúng là lầu xanh, có tiền là có tất cả làm bổn gia ta được phen mất mặt, mấy con điếm!”, Hắn nghĩ thầm trong đầu đi vào theo chỉ dẫn bà cô. Rất nhanh chóng, hai đến ba cô thiếu nữ quây quần quanh hắn. Người rót rượu, người xoa bóp đấm vai, người vuốt ve đưa các động tác khiêu dâm trước mặt hắn. Thiên lại bắt đầu nứng, gái đã xinh lại còn gợi dục. Hắn mê muội trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, mục đích hắn vào đây là để bàn chuyện Ngọc Trinh.
– Nào, các ngươi rót rượu mời công tử đi. – Bà cô vừa cười vừa nói.
– Chuyện Ngọc Trinh bà tính sao đây. – Thiên lên giọng kẻ có tiền.
Lúc nãy hắn hạ giọng xưng nương là tưởng bà này tử tế lắm ai dè nhìn thấy tiền mà mắt rực sáng thậm chí sẵn sàng làm con đĩ cho hắn có khi bà ta cũng chịu.
– À… cái này quả thực là cũng khó cho lão nương. – Nhắc tới Ngọc Trinh khiến bà ta có chút ngọng lời.
– Có gì mà khó, thế này thì dễ chưa. – Thiên nói rồi đưa ra trên bàn 500 lượng vàng kim.
– Thực ra Ngọc Trinh là thuộc hạng khó mua, hàng nhất phẩm nơi này. Công tử có thể chọn bất kỳ cô gái nào ở đây cũng, nào các ngươi lại chào công tử đi. – Bà công đổi hướng sang mấy cô gái khác.
– Đây, công tử chọn đi, thậm chí hai cô cũng được. – Bà cô thúc giục mấy cô gái lại gần la liếm Thiên.
Trước sự tấn công dồn dập của các tiên nữ sexy, hắn không thôi nào ngồi im, tim đập loạn xoạng còn cậu nhỏ thì đùn cứng cả quần tuy nhiên tâm trí hắn vẫn nghĩ về Ngọc Trinh.
– Ta nhất chí Ngọc Trinh, bà ra giá đi. Bao nhiêu ta cũng mua hết. – Thiên nhìn thẳng mặt bà cô nói.
– Hì hì… các ngươi lui đi. – Bà cô cười trừ ra hiệu cho mấy cô gái lui sang chỗ khác tiếp các vị khách khác.
Bà ta biết Thiên là người thế nào, cả chục cô gái xinh như tiên giáng trần lại hầu hạ hắn thế mà không lọt mắt nổi một cô thì không thể dùng người thế Ngọc Trinh được nữa rồi. Thiên cũng biết Ngọc Trinh được bà cô này cưu mang nên có thể giữa bà cô và Ngọc Trinh có tình cảm thân thiết nhưng hắn vẫn nhất thiết đòi bằng được thì thôi. Từ xưa tới giờ hắn vẫn tự đắc với bản thân là chưa một cô gái nào lọt vào mắt xanh của hắn mà hắn từ bỏ cả, hắn phải chiếm cả thân xác lẫn trái tim bằng được mới thôi. Đúng là cha nào con nấy!
– Nào, bà ra giá đi.
– Cái này không phải vấn đề tiền nong mà là vấn đề của cả cái thanh lâu nhỏ bé này.
– Ý bà là sao? – Thiên bắt đầu tò mò, chẳng lẽ đằng sau còn có bí mật gì sao?
– Theo ta. – NÓi rồi bà cô dẫn hắn đến một nơi vắng người, hậu viện thanh lâu.
– Quả thực không phải ta không muốn trao Trinh nhi cho cậu mà thực sự nó là cả gia tài của ta.
– Gia tài của bà sao? Ta thấy cái thanh lâu này có tới hàng trăm thánh nữ sexy thế kia mà bà lo không ai đến chỉ vì không có Ngọc Trinh sao?
– Ý ta không phải vậy? Mà là… – Đang định nói tiếp thì Thiên cắt lời.
– Ta biết Ngọc Trinh có quan hệ thân thiết nhất với bà ở đây nhưng bà đừng lo, ta sẽ sớm thu xếp cho hai người thường xuyên gặp nhau với lại dù gì bà cũng cưu mang cô ấy nên nếu cho cô ấy một cuộc sống đúng nghĩa ta nghĩ bà nên cho cô ấy rời khỏi chốn bán thân vì tiền này đi đúng không. – Thiên nghĩ có lẽ bà ta đang đắn đo việc rời Ngọc Trinh khiến bà ta đau lòng nhưng hắn đã sai khi nghe tiếp câu chuyện.
– Đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi cậu mới tới nên vẫn chưa biết hết sự tình nơi đây thế nào đâu. Cậu nghĩ cậu là người đầu tiên đòi mua Ngọc Trinh chắc, có tới hàng trăm người tới đây chỉ vì được đòi lấy cô ấy nhưng chưa có một ai đắc ý khi nghe hết mọi chuyện phía sau Ngọc Trinh cả.
– Chả lẽ sau Ngọc Trinh có một chuyện thông thiên động địa hay sao? – Thiên quá nỗi tò mò, hắn càng lúc càng muốn biết hết về cô gái yêu từ cái nhìn đầu tiên của hắn với lại hắn cũng muốn giải đáp suy nghĩ trong đầu mình sau cái đêm trò chuyện của hai người.
Đêm đó hắn cũng từng hỏi cô đã có ai yêu nhưng cô ấp a ấp úng, lúc có lúc không.
– Cậu biết tới người được gọi là Thần bảo hộ khu chợ này chứ.
– Ta biết.
– Người đó chính là sợi dây khiến cho Ngọc Trinh ở mãi trong đây mà không dám đi đâu được. – Bà cô vừa nói, ánh mắt vừa lo lắng.
Thâm tâm bà cũng mong Ngọc Trinh rời khỏi chốn này lắm chứ, bà lo cho cô như một người mẹ, bà muốn cô có một hạnh phúc nhưng bà không thể vượt qua quy tắc, một quy tắc do kẻ mạnh nhất đặt ra. Bà tiếp tục kể.
– TỪ lúc ta đưa Ngọc Trinh tới đây ta đã biết mình phạm một sai lầm lớn, ta thương Trinh nhi như tình thương của một người mẹ. Ta luôn cố gắng để nó tránh xa khỏi chốn đồng tiền mua. Khi kẻ đó tới, ta đã cho rằng Ngọc Trinh cuối cùng cũng được giải thoát khỏi đây do nó đã lọt vào mắt xanh của kẻ đó. Hắn ta muốn ta giao Ngọc Trinh cho hắn hay đúng hơn là hắn muốn lấy Ngọc Trinh về làm vợ. Ta rất vui vì nghĩ rằng Ngọc Trinh ở bên một người được cả cái khu chợ này tôn sùng thì quả là rất an toàn và hạnh phúc nhưng ta đã sai ngay sau đó. Hắn hiện rõ một bộ mặt của tên ma dâm biến thái khi đòi chơi Ngọc Trinh ngay trong thanh lâu này. Hắn còn nói muốn kiểm tra hàng ngọn không đã. Quả thực ta bất lực trước lời nói điên rồ của hắn, hắn làm thế chả khác gì cưỡng dâm một cô gái chứ nói gì đến yêu. Vì hắn là Thần bảo hộ nơi này nên không ai dám lên tiếng cả chỉ mỗi Ngọc Trinh chống chọi lại. Trinh nhi phải dùng tính mạng ra mới ngăn cản được sự điên rồ của hắn nhưng hắn vẫn không buông tha cho nó. Hắn rời đi và để lại lời nhắn là lần tới hắn sẽ khiến nàng hối hận vì đã từ bỏ cơ hội hôm nay. – Bà cô nói xong mà mắt cũng bắt đầu đỏ hoe, bà ta đang nức nở, ba ta lo cho Trinh nhi như một người mẹ.
– Vậy hắn có nói là lúc nào hắn tới không? – Thiên hỏi, hắn cũng thấy đau đầu trong chuyện này thật.
Không ngờ lại chạm nhau với kẻ đứng đầu nơi đây mà lúc trước Huyền Vũ đã dặn hắn phải tránh xa. Nhưng giờ thì hắn không nghĩ nhiều được như vậy, lần này quả là một công đôi việc vừa tìm con lại vừa phải lo cho Ngọc Trinh.
– Ta cũng không biết, từ lúc hắn bỏ đi đến nay là ba tháng nghe nói hắn rất thích rượu hương cầm của quán rượu kế bên mà quan rượi kia ủ một vò cũng mất hơn ba tháng, xem ra lần tới hắn nói cũng sắp đến rồi, hix hix… – Bà cô nói mà lòng không giấu nổi nước mắt.
Thiên gật gù, hắn có lẽ phải để chuyện tìm con ở sau để lo cho xong vụ này mới được. Nhưng cái khó ở đây là kẻ hắn đối đầu ở đây không ai khác lại là Thần bảo hộ nơi này.
– Ta muốn gặp Ngọc Trinh, ba cho ta gặp được không?
– Cậu đi từ cửa này rẽ hướng đông tới hậu viện kế bên. Đó là nơi ở của nó. Có lẽ lúc nãy ta cũng hơi quá lời với nó rồi. Cậu thay ta xin lỗi nó được không.
– Bà đừng lo. Ta sẽ nói chuyện với cô ấy. – Thiên nói rồi nhanh chân tiến về phòng của Ngọc Trinh.
… Bạn đang đọc truyện Hắc Long – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/hac-long/
Hồ thành…
– Con gái à, thời hạn sáu tháng xem ra cũng sắp tới rồi, con có chuẩn bị gì chưa? – Một giọng nói ân cần, không ai khác là mẫu phi của Thiên cơ – Hồ Ngọc Nương.
– Thôi! Cứ để ông trời sắp đặt vậy. – Bạch Thiên Cơ nói với giọng ủ rũ, có lẽ cảm giác bị phản bội một lần khiến cô không thể nào mở lòng 1 lần nữa cho dù đây chỉ là một của hôn nhân có sắp đặt nhưng trước sau gì khi đã cưới rồi thì cô cũng đã là thê tử người ta.
– Ý con là sao? Chả lẽ con không có dự tính gì khi về làm dâu bên đó sao? Con đừng quên mối hôn nhân này đã được sắp đặt từ trước, chúng ta phải nghĩ cho đại cục con à. – Hồ Ngọc Nương nói với giọng rất ấm áp nhưng ai biết được bà ta đang nghĩ cho đứa con nuôi của mình hay nghĩ cho mưu đồ đại cục kia.
– Thôi, bỏ chuyện kia một bên đi. Sắp tới con muốn tới một nơi để giải sầu, cũng coi như là niềm vui trước khi đội hoa về nhà người ta.
– Con muốn đi đâu? – Hồ Ngọc Nương nghi ngờ, đây rõ không phải lần đầu Cửu Vĩ Hồ nhắc tới chuyện đi chơi nhưng sao trong lúc quan trọng này lại khiến cho bà ta vô cùng thấp thỏm, không phải vì lo lắng cho đứa con mà bà ta đa lo rằng vụ hôn nhân này nếu có vấn đề gì đúng là công sức nuôi cáo mấy chục năm qua đổ sông đổ bể, đúng là một con cáo già xảo quyệt.
– Không có gì đâu, cũng chỉ là một nơi mà những người buồn hay tới thôi, con đi nhanh rồi về sớm. Mẹ đừng lo mà. – Bạch Thiên Cơ gắng nở nụ cười trước Hồ Ngọc Nương.
Điện Kim Long – Đông Thái Bình Dương…
– Đại nhân, chuyện người nhờ thần đi coi đã xong rồi! – Một giọng nói đến từ một kẻ mặc áo xanh kim long, nhìn dáng vẻ cùng khí chất thì kẻ này cũng phải tới thượng thần.
Người mà kẻ này đang cung kính báo tin không ai khác là thánh sứ Thanh Long. Thanh Long ra hiệu cho nhưng người khác rút lui để lại đó hai người, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm đây.
– Được rồi, nói đi.
– Đại nhân, kẻ mà người muốn thần giò hỏi đã tìm ra rồi! Hắn ta vốn dĩ đã bị kích sát trong trận càn quét tàn dư của tên ma vương kia nhưng không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở một nơi không ai ngờ tới.
– Ở đâu? – Thanh Long nheo mày.
– Chợ Đêm.
– Cái gì? – Thanh Long ngạc nhiên, ông ta cũng không nghĩ rằng hắn lại lẩn trốn được trong đó, vấn đề nan giải ở đây là khu chợ này giường như là điều rất kị của mất thánh sứ hay những người tu tiên đắc đạo trừ những tên phản thần theo ma.
Kẻ tru tiên bước vào đó ắt sẽ bị phản hệ âm dương mà tổn hao chân khí, không những vậy, bước vào đó thì sức mạnh của một thánh sứ cũng chỉ ngang bằng một tên tiểu ma đầu ở cấp độ chân ma. Quá nỗi bất lực!
– Với lại có một chuyện thần không biết nên nói ra hay không? – Tên kia nói với vẻ ấp a ấp úng.
– Tiếp đi. – Được sự cho phép của Thanh Long, hắn cũng không ngại gì mà tiếp tục nói.
– Hắn không những là kẻ tầm thường ở trong chợ Đêm mà nghe nói hắn là Thần Bảo Hộ của khu chợ đó với lại hắn cũng phải kẻ duy nhất sống sót.
– Hả… một tên nhãi nhép trước kia đi dưới trướng ma tôn chỉ được mồm mép mà nay lại là kẻ được gọi là Thần Bảo Hộ, xem ra mấy chục năm qua hắn đã tu luyện không biết mệt mỏi, ta cũng đã quá sơ ý để lọt con sâu này rồi. Xem ra trận đại chiến này không thể tránh khỏi rồi. – Thanh Long trầm ngâm nhìn con rồng giác vàng trên đại điện.
– Đại nhân, không có chuyện gì nữa thần xin cáo từ.
– Được rồi. Lui đi.
Tên áo xanh kia nhanh chóng lấp bóng sau tích tắc để lại Thanh Long một mình đang suy tư.
– Ma tôn ơi là mà tôn, xem ra ý trời không thể tránh khỏi rồi. Nếu không vì cái nợ lúc trước thì trận đấu hôm đó ta nên mạnh tay diệt ngươi, để hôm nay ma cũ chưa chết, ma mới xuất hiện. Hấy zà… đúng là nhân ngoại phi nhân, tiên ngoại phi tiên, ma phục ma. – Thanh Long thở dài để lòng nhẹ nhõm, xem ra trong con người của một Thánh sứ cũng không phải không có ưu phiền.
Quay trở lại với Thiên. Hắn đứng trước mặt Ngọc Trinh nhìn hai hàng nước mắt của người mình yêu mà không sao chịu nổi. Hắn biết cô đang buồn vì chuyện gì và cũng biết kết cục hai người sẽ đi về đâu nếu chuyện còn tiếp tục kéo dài.
– Trinh nhi, đừng khóc nữa, có ta đây rồi, đừng lo. Ta sẽ bảo vệ em. – Thiên nói những lời an ủi Ngọc Trinh.
Hắn ôm cô vào lòng, tay vỗ về tấm lưng bé nhỏ của cô.
– Hix hix… – Ngọc Trinh vẫn khóc, cô muốn nín mà không được.
– Không sao đâu, tin anh đi, anh sẽ bảo vệ em. – Thiên cũng cảm thấy rung động trong tim, không hiểu sao cảm giác ôm một người mình yêu, vỗ về một người mình yêu lại kỳ lạ đến thế.
Chỉ muốn chứng tỏ bạn thôi à, hắn ước gì đủ sức mạnh giờ đi tìm ngay tên dâm tặc kia mà chơi khô máu một trận còn bây giờ đi khiêu chiến thì nói cho nhanh là đưa cái đầu ra cho Thần bảo hộ chặt cho nhanh gọn lẹ.
Màn đêm buông xuống, hắn lại tá túc một đêm tại thanh lâu, tưởng chừng là đi chỗ khác rồi ai dè vẫn phải ở đây. Đêm nay hắn ở lại không phải đề hưởng hương xuân của mấy cô chân dài kia mà là để kiểm tra thực lực của mình. Cũng mấy ngày rồi hắn chưa tu luyện cấp kế tiếp, từ lúc hắn đặt chân lên Tam Phá Giới thì mọi thứ dường như chậm lại hắn, không phải là hắn không muốn tu luyện thêm mà là hắn đang cảm thấy trong cơ thể mình có hai luồng chân khí xung khắc, một nóng một lạnh, một cái thì bạo lực vô cùng còn cái kia nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt. Hắn ngồi xếp bằng luyện khí, cơ thể hắn cũng dần dần được đưa lên không trung, quanh người hắn tỏa ra hai luồng khí rõ rệt, một bên đen nghịt còn bên kia mập mờ trong hư không.
– VÙ… vù… phập… – Tiếng vi vu của hai luồng khí quanh người hắn rồi bất chợt hắn bị đưa đến một cảnh giới khác.
Thiên đứng trong một không gian vắng lặng, quanh hắn chỉ là sương trắng, mây mù. Đang ngó nghiêng đó đây thì bất chợt hắn nhận ra có hai thứ gì đó khá lạ đang tiến tới mình, gần thêm chút nữa hắn mới nhận ra là hai cuộn kinh. Một cuộn trắng xen kẽ vàng kim lấp lánh, xung quanh tỏa ra luồng khí trong lành còn cuộn kia đen ma mị xung quanh tỏa ra luồng khí bí hiểm, đậm đặc mùi sát khí.
Hai luồng khí trong cơ thể giống y chang hai luồng khí của hai cuộn kinh kia. Đang đắn đo xem nên chọn quyển nào vì lúc trước trong Vạn Giới Bất Biến có ghi Huyền Vương mang trong mình hai luồng khí phản hệ nhưng chỉ được học một cái, khi vượt qua Tam Phá Giới để đặt chân lên cảnh giới của tu tiên hay tu ma thì quyết định sẽ nằm ở thời điểm đó.
Huyền Vũ cũng đã từng nhắc hắn sau này phải chọn tu tiên chứ đừng chọn tu ma để tránh dẫm vào vết xe đổ của tiên sư nhưng quả thực giờ đây hắn không biết chọn cái nào cả. Đứng trước hai luồng sức mạnh khủng khiếp thế này khiến hắn chỉ một một tay chơi tất. Chọn tu tiên hắn cũng muốn mà tu ma hắn cũng muốn bởi lẽ cảm giác trong cơ thể hắn luôn mách bảo hắn chọn tu ma, cái sức mạnh của ma giới quả thực khiến con người ta muốn chinh phục tới cùng.
Đắn đo, suy nghĩ các kiểu và cuối cùng hắn đưa tay lên cuộn kinh tu tiên, ngón tay hắn chạm tới cuộn kinh tu tiên cũng là lúc biến cố trong người hắn bắt đầu xảy ra. Hai nguồn sức mạnh vốn dĩ luôn xung khắc, đấu chọi nhau trong cơ thể nay bỗng dưng bạo loạn kinh khủng, hắn cảm giác như cơ thể mình chỉ là vỏ bọc bên ngoài cho trận chiến không hồi kết ở bên trong.
– Xì xì… roẹt… roẹt… – Tiếng ầm vang lên quanh cơ thể hắn, lần này không còn là trận chiến bên trong cơ thể hắn nữa mà bên ngoài cũng vậy, đau đớn thả cuộn kinh tu tiên trên tay ra thì cũng là lúc những luồng xung kích từ hai cuộn kinh bạo tạc lẫn nhau.
Cận cảnh những tia lửa phát ra quanh người khiến hắn sởn gai ốc, hắn cảm giác đây như là trận chiến của hai con người với hai nguồn sức mạnh vô đối vậy. Không thể đứng nhìn, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách áp chế hai nguồn ki trong người hắn. Hai nguồn ki trong người hắn có mối liên quan rõ rệt với hai nguồn sức mạnh đang bạo tạc lẫn nhau ngoài cơ thể hắn, chúng là nguyên nhân khiến hai cuộn kinh đang bình bỗng dưng nổi máu oanh tạc lẫn nhau.
– Ta không tin không làm chủ được các ngươi… – Thiên ngồi xếp bằng, hắn vận khí một bên để kìm hãm sự máu chiến của bên kia.
Hắn cũng là kẻ thông minh khi đẩy mạnh sức mạnh bên dương để áp chế bên âm vì vốn dĩ ma đạo luôn là những thứ máu chiến. Nói là dễ nhưng làm thì rất khó, cảm giác khi hắn là kẻ ở giữa hai con trâu đực đang chọn nhau điên cuồng thì dù chọn bên nào để hợp tác cũng không dễ dàng gì. Hắn càng dùng dương khí áp chế âm khí thì nguồn sức mạnh ma đạo trong người hắn lại không ngừng tăng lên, hắn cũng không hiểu lý do nào mà ma khí trong người hắn lại mãnh liệt như vậy, cảm giác như đó là nguồn sức mạnh vô hạn.
– Xì xì… roẹt roẹt… ầm ầm… – hai nguồn khí xung kích lẫn nhau ngày càng mãnh liệt và rồi điều gì đến cũng đến khi cơ thể Thiên bắt đầu biến dạng nứt nẻ.
– PẶc… pặc… ahhh… – Hắn đau đớn tột cùng, ngay cả cánh tay được tạo từ huyền kim cương của Bạch Hổ cũng phải nứt ra thì đủ biết hai nguồn sức mạnh này điên rồ như thế nào.
Máu chảy thành dòng, hắn không còn mở nổi mắt, chỉ còn cảm giác đau đớn là thứ duy nhất hắn cảm nhận được ngay lúc này. Rồi cuối cùng hắn cũng phải ngất đi trong sự bất lực. Một kẻ ngất trong không gian khác có nghĩa là hắn đã chết ở ngoài đời thực vậy chả lẽ hắn chất rồi sao?
– Gào gào… ầm ầm… – Khi hắn ngất đi cũng là lúc mọi biến cố lên tới đỉnh điểm, hai nguồn khí bắt đầu hóa hình thành hai con Teretcaliduos(Kình Long thượng cổ) khổng lồ.
Tiếng gào của chúng nếu Thiên còn tỉnh thì cũng ngất đi tức khắp. Cảm giác vụ nổ của hai con kình long khi chúng xung kích lẫn nhau còn tệ hơn cả vụ nổ hạt nhân. Một con thì hiếu chiến còn con kia thì ứng chiến, cả hai con cắn nhau, vồ nhau không có hồi kết.
– Graooo… graooo… – Hai con gào thét kinh khủng nhưng bất chợt chúng dừng lại khi có thứ gì đó xuất hiện, một kẻ thứ ba xuất hiện giữa trận chiến của hai kẻ hủy diệt.
Hai con kình long đưa mắt về phía thân xác nhỏ bé tan nát dưới chân. Một thứ gì đó từ trong cơ thể của Thiên xuất hiện, đó chính là nguồn sức mạnh được xem là vị cứu tinh của hắn. Chính cái nguồn sức mạnh này đã giúp hắn mấy lần thoát chết trong gang tấc và lần này cũng thế. Một luồng khí nhỏ bé trong cơ thể hắn bốc lên rồi kết tinh thành một quả cầu nhỏ chừng quả cau trước mắt hai con kình long.
– Graooo… Graooo… – Hai con Teretcaliduos kêu lên, chúng dương hai hàm răng với những cái nanh gấp 5 lần ngà voi già dặn nhất, mí mắt của chúng hốc lên những cái gai sắc nhọn của loài indominuos, hai cái cánh giang rộng che cả vùng trời, đầu tận cùng mỗi cánh là ba chiếc vuốt khổng lồ.
Cặp chân săn chắc to bằng cả cái trụ trời, mọi yếu tố của một con kình long này là sự hợp nhất của những loài khủng long thời cổ đại kết hợp với tố chất hung bạo của loài sát thủ dưới biển thời đệ tam. Hai con kình long bất chợt lao tới công kích quả cầu nhỏ kia nhưng bất ngờ nữa lại xảy đến.
– Bùmmm… vù vù vù… – Quả cầu phát nổ tạo ra một không gian khác nữa bảo phủ lấy hai con kình long máu chiến.
– Graooo… grao… ầm ầm… – Hai con kình long vũng vẫy bay lượn trong một không gian bó hẹp, chúng công kích vỏ bọc của không gian do quả cầu tạo ra nhưng bất thành, tiếng gào rú cắn xé cào cấu vang lên ầm ầm.
Bất chợt chúng im lặng một cách lạ thường, ánh mắt chúng hướng về một thức mới xuất hiện trước mặt chúng.
– Hử… không kêu nữa sao? – Một lời nói lạnh lùng đến phát gáy từ một người à không, đúng hơn là một vị tối thượng.
Chỉ là sự xuất hiện nhẹ nhàng thôi nhưng cũng khiến hai con kình long được xem như hai kẻ hủy diệt phải im lặng, ngoan ngoãn như hai đứa bé thì cũng đủ cho thấy sức mạnh của kẻ này là như thế nào. Y xuất hiện với cơ thể của một ông lão, bộ râu trắng muốt dài tới tận hạ bộ, cơ thể y xuất ra hai nguồn khí giống như sức mạnh của hai con kình long đang mang trong mình, một sáng một tối nhưng có điều hai nguồn khí này không tách biệt nhau mà chúng hòa lẫn, dung hợp vào với nhau một thể thống nhất. Đây có lẽ cũng chính là điều khiến hai con kình long kia không còn ngông cuồng khi trông thấy y. Ánh mắt y vẫn nhìn hai con kình long với vẻ lạnh lùng, điều này khiến cho hai con sủng vật vốn dĩ đã ngoan ngoãn, im hơi nay còn tỏ ra yếu đuối thậm chí là sợ hãi kinh ngạc.
– Grao… grao… – Tiếng kêu nhỏ nhẹ, ngắn nhịp khi thấy y nhìn chúng.
Ánh mắt chúng cúi gập xuống không dám nhìn thẳng y. Y nhếch mép cười một cái.
– Hử… cũng biết lỗi cơ à… lâu nay không gặp mà các ngươi có vẻ ngông cuồng ra không ít nhỉ, còn không nhận ra sự tồn tại của ta nữa chứ. Các ngươi định phá nơi yên nghỉ của ta sao? – Y nói đến đấy cũng là lúc hai con kình long đưa mắt nhìn xuống thân thể đang phơi xác dưới kia.
Nhìn Thiên lúc này không ai có thể nhận ra hắn là con người nữa mà có thể nói là quái nhân hẳn rồi. Trông mà thấy tội.
– Cậu ta mang trong mình tố chất của tam giới đồng thời cũng là hậu bối của ta nên các người hãy giúp hắn hoàn thành sứ mệnh người được chọn. Ta cũng đã mất cả vạn năm để chiến đấu nên có lẽ cũng đến lúc nên được nghỉ ngơi rồi. Hai ngươi coi như thay ta dạy bảo cậu ta cho tốt.
– Grao… grao… – Hai con kình long nhìn nhìn mặt nhau rồi tiếp tục lắng nghe những lời dặn của y.
– Ta biết hai ngươi không thể hợp làm một và cũng không thể lưỡng long nhất thể vậy nên chỉ cần các ngươi đừng quậy phá cậu ta là được. Nếu cậu ta cần thì các người thay nhau giúp đỡ tuyệt đối không được đấu đá lẫn nhau. Nên nhớ ta vẫn còn mượn cậu ta làm chỗ nghỉ lưng vậy nên các ngươi nên hành xử đúng mực. – Y nói xong cũng là lúc thân ảnh biến mất, không gian cũng thế mà tiêu biến.
Hai con kình long được giải phóng.
– Graooo… graooo… – Chúng lại gầm gồ, gào rú mãnh liệt nhưng không giống như lúc nãy, lần này chúng gào rú có ý tuân theo những lời nói của vị lúc nãy.
Chúng dần biến dạng, trở lại với dạng khí nguyên sơ. Cơ thể Thiên cũng bình phục dần, các vết nứt khép lại. Hắn bắt đầu mở mắt.
– Mình còn sống? – Hắn tự hỏi chính bản thân khi nhìn cơ thể mình lành lặn hẳn đi.
– Cái gì đây? Hai luồng khí này? Cái này… kỳ lạ quá… chả lẽ mình thành công rồi sao… hahaha… – Hắn cười đắc chí, cơ thể hắn bây giờ không còn cảm nhận được sự xung kích của hai luồng khí kia nữa.
Hắn cảm nhận được cơ thể mình nhẹ nhõm hẳn đi, trước mặt hắn bây giờ cũng chỉ còn cuộn kinh tu tiên. Trong cơ thể cũng vậy, hắn cảm nhận được dương khí tràn trề. Ma khí trong người hắn đã mờ nhạt, không còn đậm đặc như lúc trước. Được nước tiến tới, hắn mở cuộn kinh tu tiên ra và ngộ đạo để tu luyện. Những dòng kim vạn bay quanh người hắn.
– Oaaa… không thể tin được, tuyệt bá cháy… haha… – Hắn vui mừng khi lần đầu chứ kiến thứ này.
Hàn vạn chữ kim vạn điều mang hàng vạn ý nghĩa của tiên đạo, mọi điều về tiên đạo đều được trưng bày ở đây cả.
– 5 Phút… 10 phút… 1 tiếng cuối cùng hắn cũng tiếp thu được toàn bộ ý lực của tiên đạo. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm khi đặt chân lên cảnh giới tu tiên, cấp bậc của hắn bây giờ là tiểu Tiên và thứ hắn tiến tới là thượng tiên rồi đến bán thần, thần, thượng thần, chân thánh, thánh, đạo thánh, đạo vương và cái cuối cùng của cuộc hành trình chinh phục sức mạnh là Huyền Vương. Xem ra hành trình của hắn còn dài và lắm thử thách chờ đợi hắn phía trước nhưng hắn bất chấp tất cả vì hắn tin rằng mình sinh ra là để làm chủ tam giới.
Thiên tỉnh lại giữa căn phòng trống bình dị phía sau hậu viện. Hắn chọn căn phòng này làm làm nơi luyện công quả là không sai, lúc trước hắn chỉ có luyện lên Nhất Kim Long mức độ thấp mà căn phòng của hắn xào xáo cả lên, lần này hắn luyện tiên đạo thì đúng là còn hoang tàn hơn lúc trước gấp trăm lần. Mọi thứ trong phòng hắn điều trở về thời kỳ đồ đá tất tần tật. May mà đây là nơi yên tĩnh không có người qua lại chứ không để người khác thấy cảnh này đúng là có khi bị đuổi thẳng cẳng.
Hắn mở cửa ra để hít thở không khí trong lành cũng như hồi khí sau một trận sống dở chết dở, đã là nửa đêm nhưng đây là thanh lâu kỹ viện nên vẫn còn đông vui và náo nhiệt lắm. Hắn vẫn còn nghe được văng vẳng tiếng reo hò hay tiếng ú ớ, thậm chí là tiếng rên của mấy cô chân dài đang bị xoạc tới tấp. Gái ở nơi này toàn là hàng hiệu nên chọn đại cô em nào cũng đều là hàng ngon cả.
Thiên cũng nghĩ đến chuyện tìm cô để giải tỏa cậu nhỏ nhưng hắn không làm được, hắn không sao sự có mặt của Ngọc Trinh khiến cho hắn e ngại trong việc giao phối với mấy cô em khác. Đang ngân nga suy nghĩ thì bất chợt hắn cảm nhận được mùi hương ở đâu phảng tới, không phải mùi hoa của hậu viện cũng không phải mùi nước hoa của mấy cô em kia vì lẽ mùi này khá đặc biệt, hắn chưa ngửi thấy mùi này bao giờ từ lúc đến chân đến chợ đêm cho đến nay. Mùi này có một cái gì đó khó tả, hắn hà hít các kiểu xem mùi đó phát ra từ đâu rồi hương thơm cũng đưa hắn tới một cái hậu viện kế bên.
Hậu viên này là lần đầu hắn được thấy, vào đây mới có hai lần nên việc đi thăm quan hết cả cái thanh lâu to chả bá được xem như thiên đường của chợ đêm là điều không thể. Đập vào mặt hắn ngay cái nhìn đầu tiên rừng một rừng anh đào khổng lồ cùng với hoa ngũ sắc – loài hoa có thể nói là rất hiếm gặp ở nhân gian. Nhìn những cánh đào rơi lả tả bồng bềnh theo gió đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất mà hắn cảm thấy cuộc sống nơi đây sao lại hoàn hảo đến vậy, cái gì cũng có chỉ tiếc là hắn không đến đây sớm hơn. Bỏ qua những suy nghĩ nhất thời, hắn tìm đến nơi bắt nguồn của mùi hương.
Len lỏi qua mấy chục gốc anh đào cuối cùng thứ hắn cần cũng đã có lời giải đáp. “Trời ạ, một mỹ nhân, sao ở đây còn có loại mỹ nhân tuyệt thế đến vậy, đúng là ngàn năm có một mà.” Đó đều là những suy nghĩ nảy sinh trong đầu Thiên khi hắn chứng kiến thứ trước mặt mình, một cô gái có thể nói là hắn có mơ cũng không tượng tưởng nổi được, sắc đẹp hoàn hảo đến khó tả, chỉ có một chữ để nói lúc này là “bá”. Đối với nam nhân chữ bá có nghĩa là sức mạnh thì đối với nữ nhân chữ bá lại có nghĩa là sắc đẹp.
Thiên vẫn không có động tĩnh gì, hắn chỉ đứng nhìn, nhìn cô gái ấy uống rượu Hồng túy liên, loại rượu nhất hạng của thế gian mà chỉ tìm thấy ở chợ đêm. Một cô gái với mái tóc ngũ sắc phất phơ trong gió nhẹ, tà áo dài mỏng manh không thể che đi những đường nét sắc xạo tới từng ngóc ngách, một hình chữ s rõ mồn một. Khuôn mặt mảnh mai vốn đã xinh nay còn hồng lên đôi chút vì nồng rượu khiến cho Thiên không thể nào không thốt lên tiếng khen tấm tắc.
Thời khắc quan trọng nhất là đây, khi ánh mắt cô gái vô tình hay cố ý đưa lại nhìn hắn, dường như cô ta đã phát hiện ra sự có mặt của hắn nhưng cũng không nói hay hành động gì cả. Hai ánh mắt nhìn nhau cũng là lúc Thiên nhận ra rằng cơ thể mình đã mất đi một thứ gì đó quan trọng, là quả tim. Ánh mắt của cô ta đã lấy đi quả tim của hắn, hắn giờ đây thần hồn bất thần tính, mắt chữ o miệng chữ ô, muốn nói cũng không nói được. Hắn nhận ra rằng thế gian này không có gì nhất cả, núi này cao còn núi khác cao hơn, gái này đẹp còn gái khác xinh hơn, kẻ này mạnh còn có kẻ khác bá hơn. Nói chung mọi thứ trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.
– “Hử…” – Cô gái cầm vò rượu trên tay lắc đầu ý chỉ mời hắn đến uống rượu, trên khuôn mặt nở một nụ cười không biết có phải do rượu hay không nhưng mà sao nó lại mê hoặc đến thế.
Không cần nói Thiên cũng biết ý, hắn lao nhanh với tốc độ bàn thờ xuất hiện đối diện cô gái. Trên bàn lúc này còn hai rượi còn dưới đất thì có thể nói đã lên tới cả chục vò. Cô gái vẫn không nói gì, ánh mắt cô đưa nhìn hai vò rượu ý mời hắn uống cùng. Thiên tất nhiên là không thể chối từ rối, hắn muốn còn không được nữa là. Hắn cầm vò rượu trên tay nhanh chóng khai nút mà uống một ngụm.
– “Ôi mẹ ơi! Rượu hay cồn thế này?” – Cái suy đầu tiên khi hắn nuốt ngum rượu vào họng, cảm giác nó xộc lên tận mũi cay kinh khủng, mặt hắn nhăn nhó cố chịu đựng, rượu hắn cũng đã uống qua nhiều loại nhưng loại này quả thực là khủng khiếp.
Nhưng rồi mọi suy nghĩ điều tan đi nhanh chóng khi hắn bắt đầu cảm giác được sự vi diệu của loại rượu này, rượu đi vào bụng là lúc hắn nhận ra cơ thể mình ấm áp lạ thường, cảm giác sảng khoái khó tả, cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn tượng tưởng như mình đang ở trên mây, bồng bềnh lơ lửng. Hắn làm lại một ngụm nữa đề cảm nhận tiếp sự vi diệu của loài rượu này.
Hai người nhìn nhau cười mà không nói gì, đây có lẽ là cuộc trò chuyện kỳ lạ nhất từ trước tới nay. Họ chỉ biết nhìn nhau thỉnh thoảng rồi cười, rồi mời nhau nhấp rượu chứ chẳng hề hỏi han về tên hay thứ gì khác. Dường như đây chỉ còn là cuộc trò chuyện của hai vò rượu, không nói không rằng cứ thế mà uống. Uống cho lắm vào và rồi giới hạn cũng đến với Thiên, hắn gục nhanh chóng đến khi khi ngụm rượu cuối cùng của vò rượu vào bụng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro