Phần 47
2024-08-03 22:04:23
Huyền Thiên Động…
– Sư phụ, người suy nghĩ gì sao? – Thần Xà hỏi Huyền Vũ khi thấy lão đăm chiêu, ly trà cầm trên tay đã ba canh giờ mà chưa một ngụm vào miệng.
– Không có gì? – Huyền Vũ phủ định. Thực ra đúng là ông ta đang suy nghĩ thật, có điều thứ mà ông ta suy nghĩ thì có trời mới biết được.
– Mà Thần xà này, con thấy Thiên là người thế nào? – Huyền Vũ đột nhiên nhắc tới Thiên.
– Hả? Sư phụ nói ai, tên ôn dịch đó sao? – Nhắc tới Thiên khiến Thần xà giật thột, mặt cô có chút đỏ ửng. Lời nói cũng ấp úng. Sau cái vụ hôn trộm của Thiên khiến cho cô cảm thấy mình thay đổi hẳn rồi.
– Con sao vậy? – Huyền vũ nhìn Thần xà, lão ta cười nhẹ, với năng lực của một Thánh sứ thì chỉ cần nhìn qua ánh mắt và thái độ của của Thần xà thì đủ biết cô đang mắc chứng gì rồi. Bệnh “thầm thương trộm nhớ”, kkkk…
– Không có gì? Con đi pha trà đây. – Thần xà vội đánh trống lảng chạy đi pha trà. Huyền vũ vuốt râu cười trước hành động “trốn tình” của Thần xà. Ngay sau đó, lão ta lại trở về với khuôn mặt suy tư, bất chợt ông ta cảm nhận được tín hiệu khẩn cấp của Thánh thú…
Thánh điện Thanh Long, phía đông Thái Bình Dương…
Bốn luồng thánh khí ùa về tụ hội một nơi khiến cả vùng biển đó nổi sóng cuồn cuộn. Bốn vị thánh thú ngay sau đó xuất hiện với ánh mắt có vẻ rất nghiêm túc trừ cô gái bốc lửa ra, vẫn một ánh mắt thản nhiên cùng một nụ cười thần sầu.
– Có chuyện gì mà triệu tập bọn ta khẩn cấp vậy. – Một câu nói đến từ Thánh sứ Bạch Hổ.
– Ôi! Bạch Hổ đệ, gặp nhau ít ra cũng phải chào nhau chút đã chứ, đã hơn thiên niên kỷ (1000 năm) chúng ta chưa gặp nhau rồi còn gì, có khi Thanh Long đệ vì nhớ chúng ta mà triệu tập họp mặt nói chuyện ý mà. – Chu Tước nói với một nụ cười đẹp mê hồn, cô ta đang muốn chọc tức Bạch Hổ. Nói đúng hơn là cô ta đang trêu đùa chút vì trong tứ vị thánh thú thì chỉ có Bạch Hổ là khiến cô ta cảm thấy thú vị do cái tính ngông cuồng không kiềm chế được bạn thân của hắn. Cứ bị kích một cái là ruột gan phèo ra cả.
– Bà… – Bạch Hổ cạn lời trước Chu Tước.
– Hihi… Bạch Hổ đệ sao thế? – Càng được nước, Chu Tước lại lấn tới.
– Bà, cái mụ già xấu xa này, cẩn thận cái miệng bà vào. – Bạch Hổ tức sôi máu rồi, chỉ cần Chu Tước nói một khích hắn nữa là có thể hắn sẽ lao vào bất chấp tất cả mà “dã” bà ta như dã một cục sắt.
Chu Tước lại càng thích thú thêm trước khuôn mặt lúc này của Bạch Hổ, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu chả khác gì con khỉ đột. Cô ta đang định khiêu khích tiếp thì Thanh Long nói chặn lời. Đúng là để cho hai kẻ này nói chuyện chút nữa thì chắc sẽ xảy ra một trận đại chiến Thánh sứ, hậu quả thì không cần nói cũng đủ biết nó khôn lường tới mức nào rồi.
– Đúng là có việc rất quan trọng ta mới triệu tập các ngươi tới đây. – Thanh Long nói với giọng nghiêm túc.
– Chả lẽ… – Huyền Vũ nhìn ánh mắt của Thanh Long, ông ta biết là chuyện gì nhưng chưa chắc chắn lắm. Nhưng sau tất cả, sau mấy ngày suy nghĩ đăm chiêu thì Huyền Vũ cũng có câu trả lời cho tiên đoán của mình khi ông ta nhận được cái gật đầu từ Thanh Long. Một điều tồi tệ sắp xảy ra mà có liên quan tới tồn vong tam giới.
– Đúng vậy, là chuyện đó? – Thanh Long nhìn Huyền Vũ. Hai con người này nói chuyện bí bí ẩn ẩn khiến cho Bạch Hổ và Chu Tước cảm thấy mình là kẻ vô hình.
– Rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi có xem bọn ta có mặt ở đây không thế. – Bạch Hổ nhìn Thanh Long.
– Ta cũng chưa chắc là chuyện này cho lắm, mấy ngày qua ta cẩm thấy biển Vô Vọng hải có chuyển biến thất thường. Lúc ta đi xem xét thì nhận thấy một điều thất thường, những luồng ma khí không biết từ đâu mà đang ùa về từng đợt rất mỏng manh. Mặc dù bây giờ chưa cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng nhưng ta chắc nó có liên quan tới Quỷ vương. – Thanh Long dãi bày.
– Quỷ Vương! – Bạch Hổ và Chu Tước đồng thanh đáp, hai con người ngạc nhiên trước câu chuyện mình vừa nghe.
Họ không thể tin được Quỷ Vương có thể tái xuất lần nữa, điều này sẽ ra sao. Liệu họ có còn đủ khả năng để chống chọi lại nữa không, đến bây giờ họ vẫn còn ám ảnh trận chiến tam giới năm đó, một nỗi sợ.
Đúng, là một nỗi sợ không chỉ cho tam giới mà còn đối với các Thánh sứ, họ mang trọng trách cao cả trên mình nhưng sau trận chiến đó họ đã mất đi một thứ rất quan trọng khiến cho họ mất khả năng đột phá đạo vương, đó là tứ huyết trùng thiên gồm Long Chi Huyết, Phượng Chi Huyết, Lân Chi Huyết và Quy Chi Huyết tương ứng với bốn thánh thú.
– Đúng vậy, ta triệu tập mọi người tới đây để thông báo đồng thời đề ra phương pháp nào ngăn chặn lại hiện tượng trên, thậm chí với trường hợp xấu nhất chúng ta phải nghĩ ra cách đối phó với sự tái xuất của quỷ vương một lần nữa. – Thanh Long nói rất nghiêm túc và rất đầy chính kiến, có thể nói đây là người được tôi trọng nhất trong tứ vị thánh thú và cũng là lý do tại sao trọng trách trông chừng “giấc ngủ ngàn thu” của Quỷ Vương lại đặt lên vai Thanh Long. Một người tuy ít tuổi nhất nhưng lại có suy nghĩ chính chắn và thấu đáo nhất.
– Huyền Vũ, huynh có ý kiến gì không? – Thanh Long hỏi Huyền Vũ vì trong 3 vị này chỉ có Huyền Vũ khiến Thanh Long cảm thấy là người có thể đưa ra lý lẽ đúng đắn nhất.
– Ừuuuu… Ta nghĩ là cần tìm Quỷ Đao Khải Hoàn trước. Đối với Quỷ Vương thì nó là thứ quan trọng với hắn, hơn nữa Quỷ Đao do hắn tạo ra nên ít nhiều cũng có liên kết tâm linh với hắn, chúng ta có thể biết được ít nhiều vụ việc này. – Huyền Vũ vừa vuốt râu vừa nói.
– Nói như ngươi thì ta cũng nói được, quan trọng là giờ tung tích Quỷ Đao còn chưa biết ở đâu, hơn một ngàn năm rồi ta chả thấy chút tin tức nào về nó cả. – Bạch Hổ nói như tạt nước vào mặt Huyền Vũ.
– Bạch Hổ đệ đúng là đầu to mà não nhỏ quá, hihi… – Chu Tước lại dùng khiêu khích kế với Bạch Hổ.
– Bà, vậy bà biết sao? Hừ, chỉ được cái miệng… – Bạch Hổ tìm ra được một lý lẽ khiến mình không bị nhục trước lời nói vừa rồi của Chu Tước vì hắn nghĩ cô ta cũng chỉ được cái miệng chứ là gì biết nó ở đâu nhưng hắn đã sai…
– Bạch Hổ đệ không biết nếu Quỷ Đao ở trong tam giới mà 4 thánh sứ không cảm nhận được một chút nào thì có nghĩa là nó có thể ở ngoài tam giới sao? Hihi… – Chu Tước nói ra suy nghĩ của hai vị còn lại.
– Ý bà là Chợ Đêm? – Bạch Hổ nghi hoặc, hắn cảm thấy mình vừa mới được thông não xong.
– Đúng, ta cũng nghĩ là ở đó. – Huyền Vũ nói.
– Nhưng khu chợ này mang tiếng là thứ huyền bí nhất, nó di chuyển một cách không có quy luật, tìm được nó quả đúng không phải chuyện đùa. – Thanh Long nói.
– Thôi, bỏ chuyện này qua một bên đi, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay ta mời mọi người thưởng thức rượu với hải sản đại dương của ta được không? – Thanh Long nói.
– Rượu sao? Ý ngươi không phải là nước biển đó trộn máu hải sâm đó chứ? – Bạch Hổ ớn lạnh, hắn còn nhớ vụ lúc trước bị Thanh Long troll, nghĩ lại mà phát ớn.
– Hà hà, nào dám, nào dám. Hôm nay có mặt các vị đây, đệ đây nào dám làm thế.
– Được rồi, ta cũng tiện thể muốn xem Định Hải Thần Châm của ngươi thế nào? – Chu Tước hớn hở trước lời mời của Thanh Long.
Một bữa tiệc được mở ra xem như là thứ giải tỏa sau những căng thẳng lúc nãy. Đó có thể là lý do mà tại sao tứ vị thánh sứ hạn chế gặp nhau đến vậy. Bất đồng quan điểm đã đành đàng này còn thêm bất đồng về tính cách khiến cho những lần họp mặt luôn có mối nguy cơ chiến tranh rất cao…
Trở lại với Thiên, để xem nào? Thiên đâu rồi nhỉ? Ui, quên mất hắn đang ở đoạn nào rồi? À à… Đây rồi, sau vụ đồ sát ở thủ phủ. Thiên đang lang thang trên đường, hắn đang đi một cách vô định, nói là thế nhưng thực chất hắn đang tìm đến một nơi rất quen thuộc – Huyền Thiên động. Hắn đang nhớ tình chăng?
… Bạn đang đọc truyện Hắc Long – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/hac-long/
Huyền Thiên động…
– Sư phụ, người về rồi sao? – Thần xà cảm thấy bước chân đang tới gần, cô đang tập nấu ăn nên không quay mặt lại.
– Ấy za, thơm nhỉ? – Một giọng nói trẻ trung.
– Là ngươi? – Thần xà giật thột, cô ngạc nhiên trước người đang đứng trước mặt mình. Không phải sư phụ mà là…
– Lâu rồi không gặp nhỉ? Cô có vẻ sống tốt ở đây nhỉ? – Giọng của một thanh niên trẻ trung.
– Sao ngươi tìm được đến đây? – Thần xà vẫn chưa hết ngạc nhiên vì người đứng trước cô cũng không phải là Thiên mà là… Mạc Đình(nhân vật mới đấy).
– Chỉ là một cái động thôi mà, sao lại không vào được.
– Rốt cuộc ngươi muốn gì? – Thần xà bắt đầu lo sợ trước kẻ đang đứng trước mặt mình. Hắn không ai khác là mối tình đầu và đã từng là duy nhất của cô nhưng hắn cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô ra nông nỗi này, nhà tan cửa nát.
– Muốn gì đâu? Anh chỉ muốn tìm lại tình yêu của mình thôi mà, em cho anh một cơ hội sửa sai nhé, anh biết lúc trước là anh sai, anh không nên chấp mê bất ngộ khiến em ra nông nỗi này nhưng anh hứa, anh thề từ giờ anh sẽ bảo vệ em. – Mạc Đình nói với giọng thật một giả mười. Lời nói nghe mà muốn ói.
– Tha thứ sao? Nếu không vì ngươi ta đâu ra nông nỗi này, không vì ngươi ta đâu trở thành đứa trẻ mồ côi sau một đêm. Tất cả là do ngươi tạo ra và cái giá ngươi phải nhận là tính mạng của ngươi, chết đi… – Thần xà gắt giọng lao vào với tốc độ của một cảnh giới thượng tiên nhưng Mạc Đình không có gì gọi là nao núng. Hắn né một cách nhẹ nhàng tiện thể còn vuốt ve bờ mông của Thần xà một cái, đủ biết hắn xấu xa tới mức nào.
– Ngươi, ta giết ngươi… – Thần xà càng thêm tức giận sau hành động dê xồm lúc nãy của hắn. Cô hóa thành một con mãng xà lục tinh khổng lồ.
– Ôi! Không đến mức đó chứ, dù di anh cũng là người yêu của em mà, haha… Nào tới đây. – Mạc Đình không có vẻ lo lắng, hắn cười một cách nham hiểm.
Thần xà cứ vậy mà lao tới, chiếc đầu lao xuống Mạc Đình định cắn hắn nhưng hắn đã tránh được, lập tức cô dùng đuôi quật lấy người hắn. Mạc Đình không phải dạng đùa, hắn có gan vào được đây mà đứng trước cô không có chút gì lo lắng chứng tỏ thực lực của hắn ắt phải trên cô, nói không chứng có lẽ là bán thần rồi, sắp tới cảnh giới của thần.
Thần xà vẫn không ngừng tấn công, Mạc Đình thì vẫn tránh né một cách nhẹ nhàng, có lúc còn cố gắng chơi đùa với cô nữa.
– Xiếc… hử… – Một tiếng hử lạnh sau một vết cắt. Thần xà đã cắt ngang qua mặt hắn một vết xước nhỏ. Mạc Đình ngạc nhiên, hắn không nghĩ đột nhiên Thần Xà lại có thể chạm được hắn, là do hắn sơ xuất hay vì Thần xà giấu thực lực nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa, vết cắt đó coi như là dấu chấm hết cho cuộc trêu đùa của Mạc Đình. Sắc mặt hắn biến đổi cách nhanh chóng, không còn vẻ cười đùa nữa mà một ánh mắt hằm hực, hắn trở nên tức giận hơn bao giờ hết bởi lẽ nhan sắc của hắn đang điển trai vậy mà một vết xước nhỏ đã làm thay đổi tất cả.
– Con nghiệt súc này, ta chỉ đùa mà ngươi dám làm thật sao? Đã vậy ta giúp ngươi một tay, chết đi… vù vù… – Mạc Đình nghiến răng, hắn bắt đầu trả đòn. Trên tay hắn cầm một thứ binh khí thuộc thần thượng cổ – Bát Xà Mâu.
Con lục xà vẫn không ngừng tấn công, những đường lao tới rất nhanh và hiểm cùng những cú quật đuôi mạnh đến nỗi mọi thứ xung quanh đổ rạp tan hoang, Mạc Đinh cũng không kém. Trên tay hắn cầm lấy thanh Bát Xà Mâu mà tả xung hữu đột. Những đường mâu của hắn có lúc trúng Thần Xà nhưng không ăn thua gì vì vốn dĩ da của một con mãng xà vốn đã dày và cứng nay đạt tới cảnh giới thượng tiên cho thấy độ bền của nó đến mức nào.
– Hử… ta không tin không đâm thủng lớp da rắn này của ngươi. Bát Xà xuyên phá. – Nói rồi từ thanh Bát Xà Mâu xuất hiện những luồng sát khí tím thâm, cảm giác dữ dội và nguy hiểm hơn nhiều. Mạc Đình cầm thanh mâu trên tay mà lao thẳng tới yết hầu con rắn. Cảm giác nguy hiểm, Thần xà phải dùng đầu cúi thấp xuống để chặn đòn tấn công hiểm đó vì với tất cả loài rắn, phần yết hầu là yếu điểm chí mạng.
– Choang… Khạc khạc… – Một tiếng va chạm rõ to như hai thanh kim loại va vào nhau kèm theo tiếng khịt của lục xà. Cú va chạm lúc nãy dù không bị thương cũng đủ khiến lục xà choáng váng. Cơ thể nó bắt đầu chênh vênh, không trụ vững. Thấy thế, Mạc Đình lao vào lần nữa với ý chí tiến đưa lục xà xuống suối vàng cho nó ngủ một giấc ngàn thu.
Thần Xà dù bị choáng váng vẫn có tĩnh tâm để chống trả với những cú tấn công điên rồ, dồn dập của Mạc Đình.
– Phụp… ríttt… – Bất chợt một mũi mâu đâm xuyên lớp da đi thẳng vào trong khiến lục xà rít lên một tiếng đau đớn. Mũi mâu không trúng ở phần nào khác mà ở cuống hầu, may mà lệch khỏi thanh quản không thì xác định cmnr. Thần xà bắt đầu kiệt sức, vết thương khá sâu không cho phép cô ở dạng rắn mà chuyển về dạng người.
– Ôi! Một mỹ nữ thế này ta không nỡ lòng nào giết cả nhưng phải biết làm sao giờ đây ta? Lúc nãy mà cho anh trở lại làm người yêu em thì có đến mức này không nhỉ? Ui, thương quá đi à, tội nghiệp quá, hic hic… – Mạc Định tiến đến Thần xà, hắn giở ra những câu nói bỉ ổi, vô nghĩa. Nghe mà muốn ói. (Tui viết ra cũng muốn ói đây à).
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro