Phần 8
2024-08-05 21:57:09
Mặt trời đã ló dạng, lan tỏa cái ánh sáng dịu nhẹ khắp phòng. Tôi tỉnh giấc, trong khi Minh vẫn đang say ngủ, có lẽ do còn mệt vì ngày hôm trước. Tôi bước ra ban công hóng mát, thầm nhủ chỉ còn ở đây ngày cuối cùng trước khi trở về cuộc sống tấp nập, phải làm gì cho thật đáng nhớ mới được.
Không biết là do chói mắt hay là đã ngủ đủ, Minh lúc này uể oải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi:
– Mẹ ra đó đứng làm gì thế?
– Ngắm cảnh chứ làm gì? Hôm nay định đi đâu?
– Con cũng không biết nữa. Tắm biển nữa thì chán lắm. Hay là mẹ với con đi ăn nhà hàng đi, cái nhà hàng to to đối diện khách sạn ấy.
– Đi thì cũng được, ngặt cái mẹ không có mang đồ đẹp.
– Lo gì. Chiều nay đi mua.
– Thế sáng trưa làm gì?
– Sáng trưa mình… ngủ. – Minh đáp, lại nằm vật xuống, tiếp tục ngủ.
Tôi thấy vậy nên để nó ngủ, thay đồ rồi tự mình đi dạo biển. Sáng sớm, trông biển thật êm đềm. Sóng vỗ nhẹ, gió rì rào, xa xa lại có những con thuyền được vẽ mắt đậu chông chênh. Tôi mướn một ghế nằm, theo dõi khung cảnh ấy mãi không chán.
Trời về chiều, tôi trở lại phòng, thấy Minh đang nằm xem tivi một cách chán chường. Thấy tôi, nó reo lên:
– Mẹ về rồi, giờ mẹ con mình đi mua sắm thôi.
– Nãy giờ nằm coi phim vậy thôi hả?
– Chứ con có biết làm gì khác đâu.
Minh dẫn tôi tới shop quần áo gần đó, bảo rằng không cần mua cho nó mà chỉ mua cho tôi thôi vì nó có mang đồ. Tôi đi tới đi lui từng kệ một, chọn mãi chẳng có bộ nào ưng ý.
– Cửa hàng gì to mà chán ghê, chẳng có bộ nào ra hồn. – Tôi than.
– Con thấy bộ này được nè! – Minh nói, cầm lên cái váy kim tuyến lấp lánh màu xanh lá cây.
– Cũng có khiếu thẩm mỹ đó. – Tôi khen.
Tôi cầm cái váy bước vào phòng thử đồ, mặc thử rồi cho Minh nhận xét:
– Thấy sao?
Đó là loại váy kim tuyến ôm sát body, khoét ngực, có khóa kéo sau lưng. Minh ngắm nhìn một hồi thì gật gù:
– Đẹp! Trông mẹ sang phết.
– Rồi, vậy tui mua bộ này chiều ý anh.
Tôi lựa thêm một giày cao gót nữa rồi thanh toán cùng với cái váy.
– Của chị hết 1 triệu 3 trăm 50 ngàn. – Cô thu ngân nói.
– Đây. – Tôi đáp.
Bước ra khỏi shop, tôi hỏi ngay:
– Mấy giờ đi đây?
– Hồi nãy con đặt bàn rồi. 7 giờ tối. Giờ trở về phòng cho con thay đồ đã.
Minh vốn là người quan trọng ngoại hình nên nó luôn dành thời gian để chải chuốt rất lâu. Sau gần hai tiếng đồng hồ trong nhà tắm, nó bước ra với cái đầu được chải chuốt bóng lưỡng, áo sơ mi trắng phối hài hòa với quần âu màu nâu.
– Mẹ thấy sao? Trông đẹp trai không?
– Đẹp. Biết ăn mặc đó. – Tôi đáp, dùng tay vén tóc Minh.
– Sắp tới giờ rồi. Mẹ con mình đi thôi.
Chúng tôi đến nhà hàng Hải Âu – một nhà hàng khá to và có tiếng. Thấy chúng tôi bước vào, người nhân viên mới nở nụ cười trước khi hỏi:
– Anh chị có đặt bàn trước không ạ?
– Có. Bàn hai người cho anh Minh. – Minh đáp.
– Để em kiểm tra lại… à vâng mời anh chị đi lối này.
Người đó dẫn chúng tôi tới một bàn ngoài trời, nơi có thể dễ dàng nhìn ra biển. Tôi ngồi xuống ghế, để ý xung quanh cũng có nhiều cặp đôi khác đang vui vẻ trò chuyện.
Lúc này, bồi bàn bưng đồ ăn cùng chai rượu vang đến.
– Con đặt sẵn món mẹ thích rồi, còn có rượu nữa.
– Biết uống không đó mà bày đặt kêu?
– Sao không. Con lấy rượu trong tủ của ba uống suốt.
Minh rót rượu ra ly cho cả hai, rồi uống cạn ly của mình.
– Uống từ từ thôi chứ ai uống cạn một lần kiểu đó. – Tôi nói.
– Thế à? Con đâu có biết.
Tiếp sau đó là cuộc trò chuyện mà tôi không bao giờ quên giữa chúng tôi.
– Mẹ thấy không, ai nhìn vào cũng khen mẹ con mình đẹp đôi hết. – Minh bảo.
– Ừ thì đẹp đôi. – Tôi đáp, nhấc ly rượu lên uống.
– Chuyến đi chơi này với mẹ con thực sự rất vui.
– Mẹ cũng vậy.
– Con với mẹ chơi trò này nhé, cứ con hỏi mẹ một câu mẹ phải trả lời thật, rồi tới mẹ hỏi một câu con sẽ trả lời thật.
– Muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi, trò gì sẽ mắc công.
– Tại con biết mẹ sẽ không nói thật, nên muốn mẹ phải hứa.
– Rồi hứa thì hứa, ai trước?
– Con trước: Mẹ có hạnh phúc khi ở với ba không?
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nên im lặng một hồi rồi mới đáp:
– Vừa có vừa không. Lúc đầu mẹ rất hạnh phúc, sau dần ba con vì công việc nên cứ đi suốt, mẹ dần cảm thấy cô đơn hơn, đôi khi mẹ thấy mình giống như người thừa vậy.
Nói tới đây, nước mắt tôi chợt rơi. Tôi thấy tủi thân ghê gớm. Minh thấy thế thì vội dùng khăn lau, rối rít xin lỗi:
– Ơ con xin lỗi, con không có ý làm mẹ buồn đâu.
– Không sao, không phải lỗi của con. Do tính mẹ đa cảm vậy thôi. Giờ tới lượt mẹ hỏi phải không?
– Phải.
– Thế thì… mối tình đầu của con thế nào?
Câu hỏi của tôi cũng khiến nó thấy khó khăn như của nó khiến tôi, hồi lâu nó mới chậm rãi nói:
– Cô ấy tên Chi. Bọn con quen nhau hồi cấp 2. Nhưng cảm giác mà cô ấy mang lại cho con… khác hẳn mẹ.
– Thôi không cần nói nữa.
– Không con chưa nói hết. Con yêu mẹ nhất, hơn cả mối tình đầu kia.
– Đừng nói vậy, lớn hơn nữa con sẽ không thấy vậy nữa đâu.
– Không con hiểu lòng mình, nó sẽ kéo dài…
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên kèm giọng của người MC:
– Hôm nay nhà hàng chúng tôi xin gửi một bài nhạc đến những đôi tình nhân yêu nhau, mong mọi người sẽ khiêu vũ thật vui vẻ.
– Ra khiêu vũ đi mẹ, ai cũng khiêu vũ kia.
– Tui không biết nhảy đâu nha.
– Con cũng thế. Nhìn người ta rồi bắt chước thôi.
Chúng tôi bước ra giữa như bao người, tay đan vào nhau, chậm chạp nhảy từng bước một.
– Từ từ, coi chừng đạp trúng chân bây giờ. – Tôi dặn chừng.
– Yên tâm dễ mà. – Minh nói cứng, dù nó vừa phải nhìn người khác vừa làm theo một cách khó khăn.
Sau một hồi làm quen, tôi và Minh quyết định bỏ cuộc:
– Thôi bó tay khó quá. – Nó nói.
– Ừ bỏ đi.
– Giờ con với mẹ cứ đứng xoay vòng theo nhạc là được.
Minh ôm eo tôi, mắt nhìn mắt tôi, lắc lư. Trước khung cảnh lãng mạn này, thật khó để tôi không xiêu lòng. Xung quanh là cảnh biển hữu tình, trước mặt lại là một chàng trai trẻ đẹp nhìn mình đắm đuối, lại chịu ảnh hưởng của rượu, lý trí trong tôi dần phai mờ đi. Trong khoảnh khắc đó, tôi quên đi người đối diện là ai, chỉ cảm thấy rằng mình đang yêu và được yêu trở lại. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đó, tự hỏi anh đang nghĩ gì.
Bất chợt anh cúi xuống ngậm lấy môi tôi, đưa lưỡi vào trong. Tôi ngạc nhiên đôi chút, nhưng rồi không biết do say rượu hay say tình, tôi nhắm mặt lại, đưa lưỡi đáp trả. Khoảnh khắc đó, tôi như quên đi mọi luân thường đạo lý trên đời, và dù bây giờ trời có sập xuống, tôi chắc chắn vẫn sẽ đứng đây mà tận hưởng nụ hồn nồng cháy này.
*: Bạn đọc có nhờ ý nghĩa về nụ hôn đối với phụ nữ mà tôi đã từng nói không?
Lưỡi anh và tôi quyện chặt vào nhau, cảm nhận từng hơi thở của nhau hay dòng nước miếng nóng ẩm đang chảy tràn hòa làm một. Một cảm giác mãnh liệt, ướt át đang chiếm trọn cả người tôi. Phải mất rất lâu sau, anh mới buông tôi ra, nói:
– Tính tiền rồi về phòng thôi.
Anh nắm tay tôi chạy như bay, băng qua đường, vượt qua cửa khách sạn, lên thang máy trước khi ập vào phòng, tái diễn nụ hôn đó. Chẳng mấy chốc, anh và tôi đã trần truồng đứng ôm hôn nhau. Anh bóp mông tôi thật mạnh, trước khi đẩy tôi ngã ra giường, nói:
– Con sẽ làm mẹ thật sướng!
Phải! Đây là Minh, con trai tôi cơ mà. Tôi đang làm gì đây? Nhưng mà… tôi nứng kinh khủng! Tôi liếc nhìn xuống, thấy lưỡi nóng ẩm của nó đã len lỏi vào được cái lồn đã ướt nhẹp của mẹ nó.
– A… – Tôi khẽ rên.
Tôi đã tỉnh dần cơn say rượu, nhưng cớ sao vẫn cảm thấy nứng thế này? Tôi và con trai mình, sắp loạn luân với nhau ư? Thật sai trái, nhưng nó sẽ tuyệt lắm. À đúng rồi, mình có thể đổ thừa cho rượu. Không phải do mình muốn, mà là do rượu khiến.
Minh không liếm lồn tôi nữa mà tiến lên trên nằm đè lên người mẹ nó, ngậm lấy hai cái ti vú đã trở nên cứng ngắc.
Tôi nhìn gương mặt Minh một lần nữa. Nó là con trai mày đó Như. Mày đang làm gì vậy? Mày định để nó đụ mày rồi vờ rằng là do rượu ư? Thật kinh tởm!
Minh cầm lấy cặc, định đâm vào cửa mình tôi.
Phải, mình là mẹ nó cơ mà, mình không thể để việc này xảy ra được. Mình phải làm gì đó!
Tôi dùng hết sức bình sinh, đẩy Minh ra một bên, trước sự ngỡ ngàng của nó.
– Ơ! Mẹ sao vậy?
– Mẹ… mẹ con mình không thể làm việc này được.
– Tại sao chứ? Mẹ đã rất thích mà.
– Không được… không được.
Minh lại nhào tới ôm lấy tôi, muốn tiếp tục việc con dang dở, bất chấp lời phản đối của tôi.
“Chát” – Trong sự rối trí, tôi cho thằng Minh một cái tát thật mạnh. Cái tát đã giúp Minh bình tĩnh lại, khiến nó thay vì lao tới nữa đã ngồi yên đó, dùng tay úp mặt khóc.
Đó là lần đầu tiên tôi tát con, chính tôi cũng thấy đau. Tôi ngồi dậy, ngồi cạnh nó, vuốt ve an ủi:
– Mẹ xin lỗi! Mẹ không cố ý.
– Mẹ không thương con. – Minh sụt sùi.
– Nghe nè. Anh có thương tui không? – Tôi hỏi lại.
– Thương chứ sao không?
– Nếu thương tui thì đừng bắt tui làm việc đó. Tôi thương anh nên chiều anh hết mức rồi. Thử nhìn bạn anh xem, có ai được mẹ nó bú cu rồi cho bú vú bóp đít như tui không?
– Nhưng con muốn đụ mẹ cơ.
– Không được. Mình là mẹ con, không thể làm việc đó được.
– Con chán lắm rồi. Con sẽ không học hành gì nữa.
Đúng rồi, còn việc thi đại học nữa. Với tình hình này, không khéo nó bỏ bê dẫn tới việc thi rớt mất. Nhưng mình cũng không thể làm trò loạn luân với nó được. Chi bằng… mình dỗ ngọt nó.
– Thôi được rồi nghe mẹ nói đây. Nếu con đậu đại học với số điểm cao nhất lớp thì…
Nghe tới đây, Minh không khóc nữa, quay sang hỏi tôi:
– Thì sao?
– Thì… con muốn làm gì mẹ cũng được. – Tôi đỏ mặt đáp.
“Mày vừa đồng ý để con mày chịch đó ư?” – Một giọng nói từ thâm tâm đột nhiên phát ra.
– Mẹ nhớ đó.
Lúc này tôi mới ôm lấy Minh, bảo:
– Ừ mẹ nhớ rồi. Cục cưng đừng giận mẹ nữa, không mẹ biết bú cu cho ai đây.
Dứt câu, tôi cúi xuống, bú cặc cho nó như mọi khi, giống một người mẹ dùng kẹo dỗ dành đứa con sau khi làm nó phật ý. Minh không chối từ, nằm xuống tận hưởng để làm dịu đi cơn hụt hẫng trong lòng.
Sáng hôm sau, người tài xế lại có mặt đúng giờ như lần trước, chở mẹ con tôi về thành phố. Tạm biệt Nha Trang – tôi và Minh lại bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học khó khăn trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro