Phần 182
2023-02-21 03:38:00
Trần Tư Tư còn đang chờ thang máy, thấy Tần Phỉ Tuyết và Thẩm Hạo một trước một sau chạy tới, hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm lấy, nghiêng đầu sang một bên, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Tức giận trong lòng giống như ngọn lửa hừng hực, càng cháy càng vượng.
Nàng thật sự nghĩ không ra, vì sao mẹ mình lại có thể cùng bạn trai của mình thân mật với nhau như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã sớm vậy sao?
Vì sao lại như vậy, chỉ là bởi vì mình không muốn đem thân thể cho hắn, cho nên…
Nghĩ tới đây, Trần Tư Tư không dám nghĩ tiếp nữa, nàng sợ mình sẽ nhịn không được mà sụp đổ khóc lớn.
“Tư Tư, con hiểu lầm rồi, mẹ và Tiểu Hạo…”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ thứ mà chính mắt con nhìn thấy là giả sao? Chẳng lẽ con bị mù sao?”
Tần Phỉ Tuyết vừa mới mở miệng, đã bị Trần Tư Tư bạo lực lạnh lùng cắt đứt, lúc này cả người nàng có vẻ phi thường nóng nảy.
Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tâm tình quá mức kích động, trở nên hơi phiếm hồng, đôi mắt đẹp mờ ảo một mảnh, mơ hồ có lệ quang lóe lên.
Nàng siết chặt nắm đấm lại, bởi vì quá mức dùng sức, ngay cả khớp ngón tay cũng mơ hồ trắng bệch, đủ để chứng minh bên trong nàng phẫn nộ cỡ nào.
Thấy thế, Thẩm Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tần Phỉ Tuyết, “Dì, dì đừng tức giận, để con giải thích đi.”
Nói xong, Thẩm Hạo đi lên phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Tư Tư, “Anh không cầu em có thể tha thứ, chỉ cầu em nghe anh giải thích.”
“Cảnh tượng vừa rồi em nhìn thấy, căn bản không phải là như trong tưởng tượng của em.”
Nghe hắn nói như vậy, Trần Tư Tư cười lạnh một tiếng, nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời mà bắt đầu rơi ra.
Nhưng nàng ngay cả lau cũng không lau, lạnh lùng nói, “Không phải như tôi tưởng tượng, tôi tưởng tượng cái gì, anh có biết không, anh không biết gì cả!”
“Cả ngày anh chỉ biết nói những lời ngọt ngào để dỗ dành tôi vui vẻ, nhưng vừa xoay người liền làm ra… Làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, đó chính là mẹ của tôi, là mẹ vợ tương lai của anh! Làm thế nào mà anh có thể…”
“Đủ rồi!”
Tần Phỉ Tuyết thật sự nghe không nổi nữa, lạnh lùng ngắt lời, “Tư Tư, sao con có thể nói những lời như vậy? Một chút cũng không nghe…”
“Mẹ, con đã thấy hết cả rồi, mẹ còn giải thích cái gì? Hai người có thể biến mất khỏi trước mắt con hay không, để con yên tĩnh một chút, nếu không con sẽ phát điên, thật đấy!”
Nói xong, hai vai Trần Tư Tư khẽ run rẩy vài cái, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà mãnh liệt tuôn ra.
Thấy thế, Thẩm Hạo liền muốn ôm nàng vào lòng, nhưng tay vừa mới duỗi được một nửa, đã bị nàng dùng sức đánh bật ra.
“Tôi cảnh báo anh, không chạm vào tôi!”
Bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Hạo đem chuyện vừa rồi thang máy xảy ra trục trặc, tường tận nói ra.
Đương nhiên là bỏ qua đoạn hắn và Tần Phỉ Tuyết ôm nhau.
“Nếu như em không tin, có thể đến quản lý chung cư hỏi, xem thang máy của tòa nhà chúng ta vừa rồi có xảy ra trục trặc hay không.”
“Anh mặc kệ em có tin hay không, vừa rồi thật sự là bởi vì dì quá sợ hãi, nên anh chỉ là an ủi mà thôi, toàn bộ chuyện này trải qua chính là như vậy!”
Nói xong, Thẩm Hạo cũng làm bộ rất tức giận, cố ý thở hổn hển vài hơi, vẻ mặt ủy khuất xoay người.
Nghe được những lời giải thích này, lại nhìn ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa trách cứ của mẹ mình, lúc này Trần Tư Tư mới hiểu được, là nàng thật sự suy nghĩ nhiều, đã hiểu lầm bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro