Phần 9
2022-08-03 03:39:00
Sáng dậy Sáng làm mì tôm với mấy trái trứng vịt có trống nhưng chưa thành con, chỉ là miếng mề trắng cùng cùi vàng bên trong ăn rất ngon. Thường người nuôi vịt bầu nhỏ như anh chị mới quen bên sông chỉ bắt đầu bằng vài chục con rồi tự ấp rồi gầy đàn lên. Máy ấp đơn giản chỉ là một cái vỏ tủ lạnh nhỏ bỏ đi hay thùng xốp cách nhiệt rồi gắn bóng đèn sưởi ấm là đủ. Trứng có trống thì sẽ từ từ lớn, có nghĩa là soi lên đèn sẽ thấy phần không khí tách giữa vỏ cứng bên ngoài và vỏ mềm bao bên trong ngày càng bự ra. Soi quen sẽ phát hiện được luôn tim trứng lúc vừa mới đẻ vài ngày luôn, và sắp xếp để lò ấp nở đều đặn mỗi ngày để vừa có bán cho mối vừa có thêm vịt cho đàn, cứ xoay vòng như vậy, bán bớt vịt để xong một lứa là dư ăn.
Ngoài Bắc chủ yếu là trứng gà, cho nên Vân và Chi ăn rất ngon. Cũng là mì ly thôi, nhưng có thêm rau thơm đằng sau lái, và mấy đọt rau muống nước ngay chỗ đậu thuyền, mà bữa ăn sáng ngon vô cùng. Xong rồi là Sáng chở hai nàng tới Bến Dược để vô thăm khu di tích địa đạo Củ Chi.
Buổi trưa thì hai cô ra quán đặc sản bò lụi còn Sáng thì chạy xế lên gặp vô bè cá câu. Thường bè cá là nơi thu hút rất nhiều cá trên sông vô ăn đồ thừa, cho nên câu quanh đó rất dễ trúng cá. Có điều sông Sài Gòn bây giờ nước chỉ chảy ri rỉ thôi, vì bị đập Dầu Tiếng chặn dòng chảy mé trên kia, đưa nước sang hai con kinh. Hồi sau 75 ở Sài Gòn có phong trào đi đào kênh thủy lợi chính là con kênh Đông dẫn nước qua Củ Chi, còn bên mé kênh Tây thì có sẵn cánh đồng lúa phì nhiêu Dương Minh Châu. Cả hai nơi trước đây đều ngập phèn ít người cư ngụ nên trở thành căn cứ địa của quân cộng sản, hễ lính từ Sài Gòn càn lên là chạy dạt qua Campuchia trốn. Chia nước chính là chia nguồn sống. Vì mục tiêu chính trị mà con sông Sài Gòn giờ phủ đầy rêu xanh và lục bình, dấu hiệu cho thấy nguồn oxy cho tôm cá bên dưới không còn bao nhiêu. Câu cả buổi Sáng chỉ bắt được mấy con cá mè nhỏ, kho tiêu làm món chấm rau ăn cơm mời chú Hai được người ta thuê coi bè.
Vân quay trở ra chỉ có một mình. Chi ăn xong thì đón xe buýt về Sài Gòn luôn rồi. Sáng quay ngược lại chân cầu Bến Súc đón. Chỗ này mới đúng gốc là địa danh Phú Mỹ Hưng nổi tiếng, mà bây giờ đem đặt tên cho khu đô thị mới ở Sài Gòn, cũng giống như thủy lợi Dầu Tiếng được Nhật Bản hồi đó chuẩn bị thi công, đều từ kế hoạch hậu chiến do chuyên gia Mỹ Lilienthal và giáo sư Vũ Quốc Thúc soạn thảo, tức là đề ra phương hướng để phát triển Sài Gòn sau ngày hòa bình. Vân gặp ai đó ngoài quán ăn mà nghe được như vậy nên rất hào hứng với vùng đất này, muốn đi ngược tiếp lên nữa, nên Sáng lại xách can lên bờ mua dầu, và chuyến sau thì ghé chợ mua thịt heo hột vịt xuống thuyền kho, cùng dưa leo, khổ qua nấu canh cá thác lác, và không thể thiếu được mấy lon bia 333 lát – xe trong thùng đá nhỏ luôn.
Nhưng mà giờ bỏ đó, Sáng chạy lên chỗ có mấy cái quán ở Bến Củi, buộc thuyền rồi thuê xe máy của chủ quán chạy lên hồ Dầu Tiếng chơi. Vân tra trên mạng để coi mấy chỗ cần ghé thì có nhà bảo tàng của Cao su Dầu Tiếng ghi lại toàn bộ lịch sử của hãng vỏ xe Pháp nổi tiếng Michelin hồi đó đã đầu tư cho nơi này như thế nào, có nguyên một sân bay mà giờ đường băng hàng ngày vẫn họp chợ. Bờ hồ thơ mộng đẹp tuyệt vời nhưng Vân muốn Sáng chở ngược lên núi Cậu. Phong cảnh trên này mới thật là trên cả tuyệt vời. Hoa lau mọc hai bên đường hoang vắng như chào đón hai người khách lẻ loi. Có một con thác nhỏ đổ xuống rất đẹp, mấy chiếc xe hơi đậu lại cho cô dâu chú rể lên đây chụp hình cưới. Một con đường khác thì lá vàng xào xạc đẹp đến ngây ngất, mở ra ngay một vách đá trầm tích ô xít đồng lộ rõ những đường đứt gãy của bề mặt trái đất.
Vân ngồi đằng sau ôm chặt lấy Sáng, tra điện thoại đọc tiếng Anh một hồi lại dịch cho nghe. Sáng thì câu được câu chăng, chỉ tập trung vô bộ ngực căng đang tì vô sau lưng. Có một chỗ đang nắng nhưng lại có vệt đường nhỏ để chạy xe máy lên đồi, trên cao nhiều cây mát. Sáng lao luôn vô đó để thấy mình đã quyết định đúng vì qua bên kia dốc là nhìn xuống một không gian bao la thấp thoáng mặt nước phía xa xa còn ngay đây thì bằng phẳng mà lại cỏ êm nữa.
Dựng xe để chắn được một góc, cùng gốc cây và ổ mối gần đó che thêm góc nữa, Sáng trải cái võng nhét trong ba lô ra, cùng chai nước suối vẫn còn mát lạnh cho Vân uống. Ngồi xuống thì cỏ chung quanh che kín hết người, chắc chắn nếu có ai đó lên đây thì cũng không nhìn thấy gì hết từ xa.
Sáng nằm đè lên Vân, hôn tiếp nụ hôn dang dở hồi khuya. Vân nằm yên đón nhận, cởi trước nút quần ra để chút nữa Sáng có muốn thò tay vô cũng dễ dàng. Mở túi. Vân lấy bao cao su ra để lên trên tấm thảm. Không nói gì. Nhưng mà lúc này thì cần gì phải nói nữa chứ. Phải không quý vị độc giả?
Cho nên Sáng lần lần cởi từng cái nút áo. Rồi kéo nịt vú xuống ngập mặt vô nút hai cái đầu vú. Vân móc tay ra đằng sau mở khóa cho khỏi căng. Thì Sáng đẩy cái áo lót lên trên cho dễ bề xoay trở. Nằm qua một bên, tay chống đầu, miệng nút lưỡi, tay còn lại hết bóp vú lại chạy xuống dưới luồn vô giữa hai háng móc móc. Nứng quá Vân tự tụt quần mình xuống lần lần luôn. Sáng giúp một phần bằng cách lấy tay kéo cái quần jean xuống quá gối, còn thì Vân tự lấy hai chân lột nó xuống.
Rồi Sáng cởi quần mình ra, cho con cu ngóc dậy chĩa thẳng ra thật là hùng dũng. Hồi đó giờ có xài bao cao su đâu mà biết cách vuốt nó xuống, nhưng vòng vèo một hồi thì cũng bao vô xong xuôi. Xong rồi lần xuống mé dưới, chầm chậm đâm vô cái ót. Vân hự lên vì quá đã, hai tay mò lên ngực tự bóp vú mình, nhìn lên phía trời xanh qua kẽ lá mà đón chào anh chàng đẹp trai đang khoan rầm rập vô cửa hang rồi đâm sầm vô tuốt trong sâu động đào, cứ vậy ra vô dồn dập khiến dâm thủy chảy lênh láng.
Lưng có hơi đau vì mấy viên đá đâu đó bên dưới, nhưng nhằm nhò gì vì lực vô chủ yếu là xuống mông, mà mông thì phòng thủ vô biên đi, cũng giống như hàng công trên ngực vậy, cho nên Vân cứ eng éc như con heo trắng hếu nằm ngay đơ cho chàng chơi phầm phập xuống. Sáng vừa nhấp vừa vò nặn cặp vú làm Vân sướng đê mê luôn.
Thêm mấy cái nữa, chừng thấy đủ nên Sáng không kềm lại nữa, phun khí ra đầy căng phần đầu bao cao su Durex siêu mềm siêu nhẹ chi đó. Rồi để nguyên vậy nằm đè lên người Vân, hít vô thở ra điều hòa khí vận, nhìn cô gái đang nhoẻn miệng cười với cú dậy thì coi như là thành công trên đỉnh núi cao dù nắng gắt nhưng lại mát mẻ không thua gì Đà Lạt luôn. Người Pháp chọn chỗ này để làm trụ sở cho hãng cao su lớn nhất Đông Dương cũng là sự tính toán rất văn minh của họ, chỉ có điều sau này người Việt không biết cách hưởng thụ mà thôi. Từ Sài Gòn lên đây qua đường Củ Chi không hề xa, nhưng rất ít người biết tới, hoặc có chăng chỉ là quanh quẩn ven bờ hồ cắm trại qua đêm mà thôi.
Nhưng đó là chuyện của người ta. Phần mình Sáng chở Vân quay trở lại thành phố Dầu Tiếng, mua mấy bịch chè kiểu miền nam, rồi bì cuốn và bò bía, thêm đủ loại trái cây như cóc lắc hay xoài ngâm nữa, mang hết xuống dưới ghe, ăn thử hết món này qua tới món kia. Cứ vậy mà Vân ngồi giữ lái, nổ máy nhè nhẹ cho thuyền xuôi theo dòng nước về tới khu villa Sunset Side ở Lái Thiêu thì thịt cũng kho vừa xong.
Sáng quẹo vô con rạch chỗ trước đây từng là bến thuyền tấp nập, rồi kè vô cạnh mấy chiếc ghe hàng cho Vân đi ké lên bờ vô thăm khu làng gốm cổ truyền nơi đây. Chính xác là Sáng phải dắt, dìu, hay thiếu điều là ẵm Vân bước qua mấy tấm ván run run. Phần mình thì lái du thuyền, nhưng vốn là tài công ghe hàng, cho nên Sáng quá quen thuộc với mấy chỗ này rồi, chào hỏi xung quanh, thăm hỏi đáy nước và giờ giấc phải tháo dây cột lại cho thuyền khỏi mắc cạn, rồi bắc nồi cơm nấu nồi canh chờ khi Vân quay trở xuống thì dọn ra ăn thôi. Tối nay sẽ ngủ lại chỗ này.
Sống quen trên sông nước nên lúc mua hàng bãi Nhật Sáng chọn đồ gọn lắm, và một phần cũng là nhờ người Nhật sống rất chật chội cho nên thứ gì cũng gọn nhẹ và dễ sắp xếp cất giữ khi không dùng đến. Ly bằng sắt không chỉ đẹp mà còn giữ nước đá cả tiếng không tan luôn. Nồi thì bằng thủy tinh hay gốm sứ gì đó loại không bể, nấu xong cho lên bàn luôn không cần sang qua tô. Nhìn qua mấy chiếc ghe hàng bên cạnh mà Sáng tự hào vì mình đã cất được chiếc du thuyền thật là vừa ý mà giá cả không có bao nhiêu hết, chỉ ngoài trăm triệu thôi.
Từ trên bờ bước xuống, Vân vui vẻ ngắm nhìn quang cảnh khu bến đỗ mà thấy mình quá may mắn có được một chuyến đi điền dã thật là ý nghĩa và chất lượng. Lúc này Sáng đã ủi mũi thuyền lên bờ cho nằm yên rồi, nước xuống nước lên cũng không phải thức dậy dời thuyền, mà trên bờ xuống cũng dễ dàng, chỉ cần bước qua một tấm ván nhỏ thôi. Thức ăn đã bày sẵn trên bàn, mở nắp ra vẫn còn bốc khói, đầy đủ thịt kho dưa leo canh khổ qua. Hạnh phúc như cô dâu về nhà chồng, Vân bật nắp lon 333 đưa Sáng nhắp một ngụm rồi uống một hơi dài như ly rượu hợp cẩn vậy. Cả ngày mệt, lúc nãy đi một vòng bắt đầu đói, nên Vân ăn sạch.
Trong toilet có vòi xịt, nhưng chật, nên ăn xong thì Sáng mở nắp chân vịt cho Vân tắm ngoài đằng sau này luôn. Ba bề kín mít còn kính đằng trước thì che miếng giấy bạc chống nắng lên là không nhìn vô được, tha hồ cởi hết đồ ra ngồi tắm rửa. Chỉ thiếu vòi sen treo trên đầu cho nên Sáng lấy tay cầm vòi xịt cho Vân, chỉnh tốc độ máy bơm chậm lại cho nước ra nhè nhẹ thôi.
Vân cởi hết đồ, lộ thân hình tròn trùng trục, đùi mông vú vê căng tràn. Lúc đầu còn khép nép ngồi khép chân che tay nhưng sau một hồi bị Sáng tinh nghịch bắn tia nước vô mấy chỗ nhạy cảm thì bắt đầu bị kích thích, người nóng bừng lên lột quần áo Sáng kéo vô tắm chung.
Chân kẹp chân, tay sờ tay một hồi thì Vân chụp lấy cái khăn tắm lúc nãy treo trên thành ghế lái, lau khô người cho mình rồi đưa cho Sáng, chui vô trong khoang, nằm yên như con mèo chờ đợi.
Sáng bò vô. Mở hai chân Vân ra giống như tư thế hồi trưa trên ngọn đồi cỏ tranh, nhưng giờ đã có đệm êm dưới lưng và ván nhựa composite bao quanh che kín, xé tiếp cái bao cao su Vân mới đưa, đặt vô đầu dương vật rồi cuốn xuống mở ra, từ từ cho vô trong âm đạo, lúc này chưa sờ mà đã ướt nhẹp vì bị kích thích cao độ. Cách trên bến có mấy bước chân thôi, thỉnh thoảng người ta vẫn qua lại nhưng không xuống thuyền được vì ván đã rút rồi, và cũng không nhìn qua kính được, ở bên trong này trần truồng làm tình như vậy, sao không kích thích cho được cơ chứ.
Đó là Vân thôi. Chứ Sáng thì không có gì lạ, ngoài cảm giác mới mẻ khi chụp tay vô vú là căng hết nguyên bàn tay, đâm vô mông là phành phạch êm êm căng căng đàn hồi, có độ sướng riêng. Ở bên dưới Vân rung bần bật vì vã, còn ở trên thì Sáng không cần phải kìm nén chi hết, cứ vậy mà lại một lần nữa xả kho thôi.
Thỏa mãn, Vân nằm ôm chặt lấy Sáng. Còn Sáng thì ngủ nhưng vẫn tỉnh giấc theo thói quen của người sống trên thuyền, lắng nghe đáy tàu cựa quậy khi thủy triều bắt đầu dâng lên trở lại, đủ sức thì bật lên khỏi bãi sình lún. Thêm bốn năm tiếng đồng hồ nữa là nước bắt đầu đứng. Sáng nhẹ nhàng ra đằng sau coi rồi quay trở vô, lật úp Vân xuống đâm thêm một chập nữa.
Từ đằng sau, nhìn Vân như một khối bông gòn trông rất đã. Hơi nhấc mông lên, gồng căng đùi để âm đạo hở ra mời mọc. Lần này thì Sáng tự lôi túi của Vân ra moi đúng chỗ hồi sáng móc bao Durex, lấy cái cuối cùng ra đeo vô, rồi hùng hổ đâm chếch chếch hơi hơi ra trước mà lại hơi hơi xuống dưới, tay chống xuống đệm lấy thế.
Chết cha con Vân rồi. Mới có mất lần đầu mà bị cặc đâm theo kiểu như vậy rất sâu và rất xa vô tuốt bên trong. Làm sao mà chịu cho thấu được chứ. Ý là không phải không chịu nổi. Mà là chịu đèn rồi là mai mốt thằng nào khác biết mà cho vô đúng được như vậy chớ. Đàn ông thường so nhau cặc to, nhưng thật ra cặc dài mới là ngon. Và trong tư thế kiểu như vầy thì cặc vươn dài ra thêm, chỉ cần nửa cm nữa thôi là khác nhau lắm rồi. Tiếp nữa là đầu cặc phải bự để cào cào sang hai bên. Thằng Sáng chưa có kỹ thuật kinh nghiệm chi mấy nhưng tự nhiên là được hai điểm này rồi, cứ từ từ mà phát huy thôi.
Con Vân không còn giữ ý gì nữa, nằm dưới rên hừ hừ. Tay chống ra đằng trước chịu lại để người đừng trôi theo từng cú dập của thằng Sáng. Hai đứa, một đứa nằm một đứa cưa cây như vậy một hồi là ướt đẫm hai bề chiếc bao cao su luôn. Bề trong thì tinh trùng trào ra, đục đục, nhầy nhầy, dính dính. Bề ngoài thì dâm thủy lúc đầu chỉ rịn rịn trăng trắng nhưng một hồi thì chảy tràn không có hồi dừng lại luôn. Hai thứ chất dịch bị ngăn cách nhau bằng một lớp cao su trong suốt, kiên cố, nhằm giúp cho các đôi trai gái mặc sức thỏa mãn nhục dục mà không phải lo lắng gì tới mấy cái chuyện cưới hỏi hay con cái. Thật là một sáng chế văn minh của loài người.
Xong trận cũng là lúc nước triều bắt đầu rút ra ngoài biển, Sáng dậy mặc quần mở bạt lên cho dễ quan sát xung quanh, lùi thuyền rồi xuôi dòng chảy về Sài Gòn. Hút hết vài điếu thuốc là là tới kinh Thanh Đa, không đi thằng tắt qua đó mà xuôi dòng vòng qua mé Bình Quới. Vân đã tỉnh giấc, mặc quần áo ngồi im lặng bên cạnh tay lái, dựa vô vai. Sáng cho thuyền từ từ trôi xuống An Phú Thảo Điền, chui qua cầu Sài Gòn, rồi cặp bến Bạch Đằng cho Vân xách túi lên bờ, thả bộ qua hết đường Nguyễn Huệ là về tới nhà, không bịn rịn chia tay nhưng lưu luyến chân không nỡ bước đi miệng không biết nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro