Phần 13
2022-08-03 03:39:00
Rồi thì Vân và Chi cũng phải tạm chia tay mảnh đất phương Nam ấm áp tình nồng để trở ra bắc. Tốt nghiệp xong hai cô lại quay trở vô lập nghiệp. Nhưng đó là chuyện về sau rồi. Còn lúc này thì Sáng vô cùng bận rộn, dồn toàn tâm trí cho chiếc thuyền mini lướt sóng.
Chiếc tàu thân đôi 21 feet thì máy về cái là ráp lên thôi. Cũng màu vàng, kính lái xanh đen, mui bạt trắng hao hao như thằng anh lớn của nó. Hai máy nên tốn xăng gấp đôi chiếc kia thôi, nhưng kéo thử hết ga trên sông là 70km/h luôn, không các gì tốc độ xe máy trên bộ. Mấy chiếc du thuyền hạng sang ở Sài Gòn chắc chắn là cũng khó mà lên tới như vậy, dù máy Volvo Penta vài trăm mã lực nhưng phải đẩy con thuyền quá bự, lớp là sức nặng của đồ nội thất, lớp là thân cao cản gió. Sáng thấy mình hợp với kích thước tầm 6m3 này nên cứ xoay quanh đó thôi, nếu bán được chiếc này làm tiếp chiếc sau.
Chỉ có một điều vẫn làm cậu suy nghĩ hoài mà chưa tính ra được. Đó là hệ thống đẩy. Dùng chân vịt thì ít nhất là phần chìm xuống dưới nước phải bằng đường kính của chân vịt. Tàu cá đi biển người ta muốn chìm càng sâu càng tốt cỡ 6m để chịu được sóng to gió lớn, cho nên chiếc nào chiếc nấy lắp cánh quạt 3 – 4 mét mà không sợ. Vô xưởng đúc chân vịt nhìn những khối nhôm hay thau cao hơn người nằm xếp lớp mà hãi. Nhưng mà tàu đi đường sông và nhất là kinh rạch thì không được như vậy. Cánh quạt bự nhất là cỡ 30cm, mà nước cạn thì cỡ đó là không ổn rồi, chưa kể nhiều nơi nước cao cũng chỉ cỡ nửa mét mà thôi.
Cho nên một trong số các giải pháp đơn giản là hệ thống bơm nén nước, hút vô rồi giảm đường kính để tăng áp phụt ra đằng sau đẩy phương tiện ra trước. Khi đó thì chỉ cần ngập hết đường kính của ống nước ra là xong. Trên mạng có sẵn nhiều hướng dẫn làm hệ thống này, tính sẵn tỷ lệ ví dụ như ống bơm là 13cm thì hạ xuống ở đầu ra là 6 sẽ tạo được áp lực như ý. Có điều máy móc kiểu này thì hoạt động rất mạnh cho nên độ bền là vô cùng quan trọng. Tức là không chỉ khuôn đúc phải chính xác mà chất liệu hợp kim nhôm cũng phải dùng được lâu, như những chiếc Jetski của Yamaha hay Kawasaki hàng bãi về vẫn còn bán được hàng chục triệu đồng. Còn làm bằng ống nhựa PVC như trên mạng thì chỉ có thể dùng cho các phần còn lại mà thôi, dù có gia cố bằng sợi nhựa hay sợi thủy tinh thật là mắc tiền đi nữa…
Nếu bỏ qua chuyện máy bơm nén mau xuống nước cần bảo trì ống quạt liên tục, thì dân chơi tốc độ rất chuộng loại này. Ngay cả tàu vũ trang cũng dùng vì tăng tốc vô cùng nhanh không loại cánh quạt nào bì nổi. Nhiều chiếc du thuyền bây giờ chuyển sang dùng hệ thống này, đặc biệt là do ít bị vướng rác hơn, mực nước chìm nhỏ hơn, và bay lướt trên mặt nước hơn.
Nhưng cứ phải thử đã. Trên youtube có mấy anh bạn dưới miền Tây chế cano mini dài cỡ 2m rồi lắp máy jetski vô, nhưng đa phần sau này đều gắn láp dài ra sau chạy chân vịt. Sáng thì vẫn trung thành với việc lấy mấy chiếc vỏ lãi có sẵn để gắn máy vô thôi. Đơn giản là vì tiết kiệm được thời gian ráp khuôn. Và bí quyết là hiểu được nguyên tắc sức cản của nước để chọn hình dáng phù hợp. Mấy chiếc mô tô nước nhà sản xuất chế tạo cho người không quen sông nước cũng chơi được, nên đa số làm phần đáy trải ngang qua, cua gắt cũng khó lật. Nhưng như vậy lại chậm tăng tốc, và khi chạy dù động cơ là tối ưu về sức đẩy, nhưng thân vỏ lại tối đa về lực cản.
Cho nên Sáng chọn một cái vỏ thật là hẹp luôn, chỉ chừng 60 phân bề ngang, dài tầm 3m, giá cũng rẻ bèo luôn, chưa tới nửa triệu, vì người ta ép bằng máy ra một lần cả trăm cái luôn, để cho nông dân mùa nước nổi chèo chống trên ruộng, cạnh tranh với xuồng gỗ tạp chừng 300k. Nhà sản xuất gọi là xuồng kayak, vì theo hình dáng thon dài của mấy chiếc thuyền độc mộc của người Da Đỏ bên Mỹ. Thân hẹp thon dài nên ít tốn sức, chèo một cái là lướt rất nhanh, nhưng lại chòng chành dễ lật.
Khắc phục thì dễ thôi. Sáng làm luôn dàn khung thép cứng qua hai bên, gắn bên dưới 2 ống phao dài để thành giống như thuyền ba thân vậy, nhưng đặt hơi cao cao xíu để chừng nào nghiêng hay gặp sóng to mới cản nước thôi. Chịu khó uốn cái khuôn đầu tròn giống như mũi chìm của tàu biển dán vô, rồi xịt sơn vít – tu – lê là không còn nhìn thấy bên trong thật ra là ghép ống nước lại mà thôi. Công nhận là công nghệ đồ nhựa bây giờ giúp người ta dễ dàng hơn rất nhiều trong việc tạo ra các kiểu kết cấu khác nhau phục vụ cho cuộc sống, vui chơi, và giải trí.
Thuyền quá nhỏ nên Sáng không làm mái, mà tập trung vào đặt ghế. Trước hết là chỗ khung sắt đằng sau cũng nắp hộp che máy cùng bình xăng 8 lít luôn, gắn cây cột đèn chớp an toàn, nhìn rất gọn đẹp. Như vậy ghế cho người lái đằng trước cũng đặt đối xứng để cân bằng trọng tải cho thuyền. Dư ra quá trời ngoài đầu mũi thì để duỗi chân và phao cứu sinh, thêm mấy chai nước và đồ đạc lặt vặt vẫn còn dư quá xá trời chỗ luôn. Sáng làm một cái mui cong lên để che sóng và điền tên SV03 lên trên đó. Ghế dành cho người ngồi đằng sau gần máy hơn, nhưng động cơ 250cc hai thì khi tăng tốc nghe thành tiếng gió rất đã tai như mấy chiếc xe máy rú ga ngoài đường vậy. Ghế có dựa thấp đằng lưng, bọc nệm, may bằng vải da trắng giống mấy chiếc ghế lái trên du thuyền nên nhìn sang trọng vô cùng, mấy cô gái liếc thấy là chân tự động bước tới muốn leo lên ngồi luôn.
Tốc độ lẽ ra nếu gắn máy 750cc thì cũng được 6 – 70km/h, nhưng vầy thì chỉ tốn một phần ba xăng, gấp đôi mấy chiếc xe tay ga thôi, mà hết ga thì cũng được 45km/h, đủ ăn đủ chơi rồi. Động cơ chạy xăng pha nhớt nên phải chú ý châm bình nhớt ngay bên cạnh bình xăng, và máy lắp rất thấp cho nên mỗi khi tháo nhớt phải chịu khó bơm ngược ra hay nhấc máy lên mới vặn con ốc bên dưới để thay lưới lọc được. Có điều là nhẹ hều vài chục ký nên xoay trở cũng dễ dàng thôi.
Chạy thử vài lần rồi là Sáng bỏ thêm một thùng xăng và một bình nhớt ra đằng sau khoang máy, cột lại rồi chở chị Vy chạy tuốt luốt xuống tới Hiệp Phước luôn. Cảm giác người trước người sau như trên xe máy vậy, chắc chạy Harley đường trường cũng chỉ tới vậy mà thôi. Chiếc kayak lướt êm trên mặt nước. Sáng để tốc độ chừng hai phần ba tối đa thôi, tức là chế độ nhiên liệu đỡ hao nhứt, vừa bay qua đầu sóng vừa bỏ một tay xuống vuốt ve bàn tay của Vy đang vòng ra ôm phía trước bụng, đầu tựa vô vai trốn gió, giống như đang ngồi trên xe máy vậy, nhưng tiện nghi hơn chút xíu.
Chiếc này Sáng vẫn lắp tay lái ngang, nhưng không cần hệ thống thủy lực mà trực tiếp gắn sợi dây thép trong ống sắt như dây ga dây thắng xe máy chuyển thẳng ra chỉnh ống lái luôn. ̣Đã tính toán bằng vòng răng cho nên điều khiển rất nhẹ và dễ dàng, chỉ có điều không thể buông ra thôi.
Chạy một hồi, thấy trên bờ có một cái quán ăn có lắp hình một trái tim tua tủa để thực khách chụp hình thì Sáng lủi thẳng vô. Nước đang rút ra biển chỉ còn lúp xúp nhưng ỷ máy mạn lườn nước thấp nên cho thuyền ủi thẳng lên bờ luôn, ẵm Vy bước vài bước là vô tới bên trong rồi. Mấy cô gái bên trong xôn xao chạy ra, xắn quần lội xuống tạo dáng để chụp hình với chiếc thuyền, còn Sáng thì rửa chân rồi ra bàn ngồi nắm tay Vy thưởng thức hải sản, ngắm nhìn không gian đầy lãng mạn xung quanh.
Tới chừng quay về thì nước rút xuống quá sâu rồi, Sáng để Vy bước trên cầu cảng ra ngoài xa, còn mình thì lội sình đẩy thuyền trườn trên mặt ra tới chỗ xâm xấp nước thì rửa sơ người rồi leo lên đề máy chạy ra đón người đẹp. Máy có sẵn cục đi – na – mô phát điện để sạc ác quy nhưng cũng có bánh đà để giật dây khi hết điện. Chỉ còn thiếu đèn pha cùng loa nghe nhạc và máy tính bảng lắp ở đằng trước thôi, nhưng Sáng để chừng nào có khách mua mới lắp vô thêm.
Về tới nhà, thấy chưa đã nên Sáng lại lên ga vòng ra ngoài sông lớn lượn thêm vài vòng nữa, qua mấy bến du thuyền tạo sóng cho mấy anh đại gia ngồi uống bia trên bờ tức chơi. Ở Sài Gòn có một đội chơi mô tô phân khối lớn cũng sắm jetski và ca nô cao tốc đi chơi, cho vô bên trong xe hơi chở lên hồ Dầu Tiếng hay Trị An để bơi ra đảo cắm trại, nhưng bữa nay không thấy đâu hết. Chiếc kayak gắn máy này chỉ ngang tiền chiếc tay ga Sáng đi thôi, mà chở thì buộc trên mui xe hơi, cũng dễ. Mai mốt chắc phải mở dịch vụ cho thuê du thuyền tự lái rồi, 300 triệu thì chỉ ngang con xe Kia Morning hay Chevrolet thường để chạy Grab thôi, 500k một tiếng trên sông hay 2 triệu một ngày là quá rẻ bèo luôn.
Kéo chiếc thuyền nhỏ lên bờ để khóa được cửa vô, Sáng đứng tính một lúc coi bộ sắp phải đóng một cái cầu cảng nho nhỏ bằng gỗ ra ngoài kia rồi, để lấy sợi xích sắt lòi tói khóa vô, đỡ mắc công về có chút xíu vô nhà cũng phải kéo lên bờ. Từ ngày Sáng về đây ở, không chỉ trong vườn mà ngoài sông cảnh vật cũng thay da đổi sắc nữa. Trước đây toàn dân thành phố đâu có biết gì sông nước nên rào bít lại là xong. Có người tiện tay quăng luôn bịch rác ra ngoài đó. Rác thì ok, vì rau quả hay đồ ăn thừa bốc mùi nhưng sẽ phân hủy thành thức ăn cho cá trên cá lóc nhúc bên dưới. Hồi trước khu vực này nhiều cá là nhờ cứt heo từ mấy trại chăn nuôi trên bờ rửa xuống, nhưng giờ thì cứ chạy thuyền chân vịt vô là bịch mủ quá xá trời. Thói quen của Sáng là mỗi khi lượm lên là nhét vô bao để đó cho mấy người lượm ve chai. Mà thiệt tình là rồi người ta có lựa mấy cái bịch không tái chế được quăng lại xuống nước hay không thì không biết.
Nhờ có người dọn dẹp nên mé đằng sau nhà khúc sông này dần đẹp lên. Bông súng và bông sen được Sáng chịu khó ươm từ hạt rồi quăng rải rác bắt đầu lác đác hé lên ở mấy chỗ hay bị giục rác, khiến cho mấy người đó chắc cũng ngại thôi không quăng ra ngoài này nữa mà chắc là kéo nhau ra chụp hình. Đặc biệt là mấy cây dừa nước, coi vậy thôi, chứ được chăm sóc thì cũng khác. Ví dụ như chặt bớt cành già đi cho cành non phát triển, thì nhìn không còn xác xơ nữa mà tràn đầy sức sống, trổ bông, ra buồng.
Vô tới trong nhà thì chị Vy đã mở nước tràn bể tắm, bỏ chai oliu xanh trong tủ lạnh ra cùng khay phomai nhiều loại cắt nhỏ nhỏ ra ngồi ngâm nước mà uống chai vang trắng Chablis, nghe nói đâu là loại ngon nhất trong dòng này. Sáng thì thích nó ở cái vị khô khô không còn hương sắc gì để ăn với mấy thứ trái cây chấm muối ớt như cóc ổi xoài.
Vy vừa lướt mạng vừa cười khúc khích. Lúc nãy Sáng lướt một vòng qua mấy khu nhà giàu mà mấy bà bạn thân hay quen sơ đều thấy hết, chụp hình quay phim gửi về rầm rầm kèm bình luận đòi coi mặt, không phải là phi công trẻ nữa mà mốt bây giờ đã thành là thuyền trưởng trẻ rồi. Sáng thì sao cũng được, chỉ xin mấy cái clip con thuyền với cỗ máy nhỏ chỉ tầm 7 con ngựa kéo thôi nhưng mà lướt vun vút qua những chiếc du thuyền hay ca nô đang lượn lờ tán tỉnh cưa cẩm nhau.
Vy ngồi xuống dưới cho nước ngập ngang vai luôn, bỏ tấm khăn quấn quanh người ra, gối đầu lên đùi Sáng, hạnh phúc hưởng thụ cảm giác tốc độ trên sông nước mà giờ vẫn còn đang lâng lâng. Vốn là một người thích hoạt động, nhưng bẵng đi một thời gian phải vùi đầu vào lo cho con, rồi buồn bã chuyện chồng ngoại tình. Giờ thì bản năng như được đánh thức dậy, được Sáng dìu dắt cứ theo tiềm thức mà tận hưởng cuộc sống. Không cố tình mà người lắc lư theo tiếng nhạc, cọ cọ lưng ra đằng sau một hồi bây giờ dương vật của Sáng đã sừng sững chọc ngược lên trên rồi.
Vy chầm chậm quay người lại, ngồi lên đùi Sáng, cho đầu dương vật chọc vô đúng giữa khe rồi yên vị trong đường ống âm đạo. Thiên nhiên thật là giỏi, làm ra một bộ pít tông và xi lanh vừa khít. Mà thiệt đúng ra thì phải nói con người học theo thiên nhiên chứ, làm ra cỗ máy giống như là động tác làm tình vậy. Không biết có phải mấy người vẽ ra sơ đồ máy hơi nước đầu tiên có phải nghĩ ra trong lúc đang dập dìu trong bể tắm như lúc này đây không. Chẳng phải ông Ác – si – mét chi đó từng trần truồng chạy thẳng từ bể bơi ra ngoài đường la hét ơ – rê – ca đó sao.
Sáng nghĩ tới đó thì cười mỉm, rồi quay qua ngắm khuôn mặt thỏa mãn của Vy lúc này đang nằm ngửa ra thả nổi trên mặt nước, để cu Sáng nhịp nhàng chầm chậm đâm vô rút ra. Sóng nước bềnh bồng như tiếng va đập bên mạn thuyền hồi nãy. Đứng xuống đất, giữ tay cho hai chân Vy vẫn nằm ngang đúng tầm chuyển động của dương vật, Sáng mặc kệ cho hai tay đầu kia đang phải quờ quờ vòng ngược ra sau bám chặt vô thành bể cho đầu khỏi chìm xuống nước, cần mẫn ra vô càng lúc càng nhanh.
Biết ý thích của Vy muốn lâu hơn bình thường một chút. Một chút xíu thôi. Có nghĩa là chuyển tư thế khoảng hai lần thì vừa đủ. Sáng nhấp một hồi rồi bỏ một tay ra cho cái chân đó của Vy rơi xuống, phải bơi bơi bám bám dưới đất sao đó cho vững khi mà trên này vẫn bị nắc liên tục, dù rằng hai tay Sáng đã ôm chặt lấy cái chân còn lại. Nhưng mà tại vì vậy nên người bị nhấc lên, chơi vơi không thể tả được. Người bị xoay gần như úp mặt xuống, nên tay phải chống cho mũi khỏi ngạt hay bị sóng nước tạt ngược vô, còn lồn thì không biết bám vào đâu, trôi lơ lửng giữa không trung, hay nói là bơi bơi trên mặt nước cũng được, không biết khi nào bị lôi ra lúc nào sẽ chọc vào, cảm giác thiệt vô cùng là lạc trôi và mất kiểm soát, cứ phải bay lên, bay lên hoài trên đỉnh cao của miền sung sướng trong cõi thiên thai.
Thấy đã dứt điểm được rồi đó, nên Sáng bỏ chân còn lại của Vy xuống luôn, thành ra như chống hai chân xuống đất chổng mông ra đằng sau, nhưng lại phải kiễng kiễng với với mới lên được. Bởi vậy mới nói, chân dài như Chi thì đứng như vậy đâm cái là vừa luôn, chân thấp như Vân thì phải vòng tay nhấc bổng lên luôn, còn chân vừa vừa giữa giữa như Vy thì phải tự kiễng lên, mặc cho tay Sáng giờ siết cứng vô bụng nắc dồn dập.
Một. Hai. Ba. Sáng buông người cho tinh trùng trào ra. Lớp chạy vô trong. Lớp bơi ra ngoài hồ nước, để cho chủ nhân của nó ngồi phịch ra sau, làm hớp rượu cho bớt thấm mệt, vuốt ve bờ vai của Vy bây giờ đã quay trở lại ngồi ôm chân dưới kia, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc.
– Ò ó o. – Con gà trống duy nhất không bị thiến ở ngoài vườn tự nhiên vươn cổ gáy thật to, rồi chụp cổ con gà mái đang xớ rớ gần đó, nhảy lên lưng đạp đạp mấy cái, rồi ung dung đứng xuống bước đi thong dong tìm sâu, bỏ mặc chị gà mái sướng quá la hoảng cục ta cục tác, giãy đành đạch một hồi rồi vỗ phẹt một cái vô mông quẩy đít bước đi tìm đường về chuồng đẻ trứng. Đám chim cút trong chuồng bên cạnh bị nhốt mà lại còn chia đôi trống mái riêng nên nhao nhao thèm muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro