Phần 6
2024-08-05 09:14:40
Sau cơn mê đắm, chợt Tuấn Bình giật bắn mình phát hiện một chiếc thuyền lớn lù lù ngay trước mắt. Anh còn cuống hơn Huyền Vi vội túm chiếc váy choàng kín cơ thể nàng lại. Anh đẩy nàng vào trong, kéo rèm kín mít.
– Cũng may là không có ai thấy… – Tuấn Bình ló đầu nhìn ra ngoài.
– Ừm… Không có ai.
Tuấn Bình dìu Huyền Vi đi vào phòng tắm. Âm thanh ỉ ôi thút thít lại vang lên triền miên không dứt. Bữa cơm nguội lạnh bị quên lãng hoàn toàn.
– Anh cho em xem cái này…
Tuấn Bình giọng hứng khởi rút trong cặp da ra một tập hồ sơ đưa cho Huyền Vi. Nàng sắc mặt còn đẫm hơi ái tình, vui vẻ nhận lấy. Trên tay nàng là một sổ khám bệnh hiếm muộn mang tên Hạ Tuấn Bình. Một hàng chữ in hoa rõ ràng ngay ngắn bên dưới.
“Sức khỏe sinh sản bình thường”
– Anh đã chịu đi khám rồi sao ? – Huyền Vi reo lên.
– Ừ… Anh cũng lo lắng lắm. Nhưng cũng tốt rồi… Hai vợ chồng có lẽ do duyên chưa tới.
Tuấn Bình thở phào nhẹ nhõm. Anh bị gia đình đốc thúc đi khám hiếm muộn rất nhiều lần. Tuy Huyền Vi không nói gì, nhưng anh biết nàng cũng lo lắng không kém gì anh. Thế là Tuấn Bình lén đi khám một mình. Tính anh là thế, cửa ải gian nan nhất phải do anh tự mình vượt qua. Thế mà không sao ? Kết quả tốt như anh dự đoán.
– Một thời gian nữa, nếu em không có thai. Hai đứa mình sẽ đi khám chung. Được chứ ? – Tuấn Bình siết tay Huyền Vi.
– Ừa…
– Biết đâu… do cô bé này… – Tuấn Bình luồn tay vào giữa cặp đùi non của Huyền Vi, giọng cợt nhã. – Cô bé này… chưa muốn có em bé để đêm ngày anh phải phục vụ nhiệt tình.
– Ứ… Biết đâu lại do anh… – Huyền Vi đỏ mặt rít nhỏ vào tai chồng. – Bơm vào em nhiều quá… Nên tinh trùng chết đuối hết rồi.
– Ha ha… Có thể… Vậy phải mở lớp tập bơi cho chúng rồi. Đi… Đi thôi…
– Đi đâu ?!
– Vào phòng tập bơi…
Tuấn Bình níu lấy vợ, hai người hoàn toàn khỏa thân đi về phía phòng ngủ.
– Ứ… Thôi… Em mệt rồi mà…
– Đây là thật sao ?
Huyền Vi run run cầm tờ giấy, ánh mắt đỏ hoe nhìn ông Hạ Nghĩa. Tờ giấy đó giống y như tờ Tuấn Bình đã đưa cho nàng xem ngày hôm qua. Cũng mang họ tên chồng nàng, nhưng dòng kết quả lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
“Không có tinh trùng”
Ông Hạ Nghĩa ánh mắt u ám thất thần, gật đầu. Cả thế giới quanh Huyền Vi như một tấm gương hoàn hảo liền rung động sụp đổ.
– Không, không đúng đâu cha… Hôm qua Tuấn Bình còn đưa con xem…. – Nàng cố níu kéo lại chút hy vọng.
– Tờ kết quả đó là giả. – Ông Nghĩa giọng khằn đặc.
– Bác sĩ khám cho nó là bạn thân của cha. Dù nó đi khám không nói ai nghe… Nhưng ông ta biết nó quá rõ. Khi có kết quả này, ông ta liền gọi thông báo cho cha. Và… Và chính cha đã yêu cầu bác sĩ làm một tờ kết quả khác để đưa cho nó.
– Anh Tuấn Bình không biết ư ? – Huyền Vi ngơ ngác.
– Dĩ nhiên là nó không biết. Cha rất sợ nó sẽ suy sụp… Nó là niềm hy vọng cuối cùng của Hạ Gia. Con cũng…
– Con hiểu. Cha yên tâm… Con sẽ không bao giờ nói.
Hai người chìm vào trầm mặc, theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Ông Hạ Nghĩa thoáng nghĩ về lá bùa năm ấy, chợt ông kiên quyết tự xóa ngay ý nghĩ xui xẻo của chính mình.
– Con còn rất trẻ. Ta nói ra điều này cũng rất đau lòng. Nhưng con có thể suy nghĩ tương lai riêng cho mình… Ta sẽ không bao giờ trách con. – Ông Nghĩa vừa nói vừa lo lắng nhìn Huyền Vi.
– Cha nói sao con không hiểu ạ. – Huyền Vi hơi nhíu mày hỏi lại.
Thật ra nàng rất thông minh. Nàng hiểu ngay từ câu đầu ông nói, nhưng nàng không muốn tin rằng Cha chồng lại nhìn nhận nàng như vậy.
– Con có thể… Có thể tìm cách gì đó khác đi… Chia tay thằng Bình… – Ông Nghĩa ấp úng.
– Cha… – Huyền Vi nói giọng hơi run. – Con yêu anh Tuấn Bình. Dù không có con, tình cảm của con vẫn không bao giờ thay đổi.
Ông Hạ Nghĩa gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn Huyền Vi. Ông vừa qua được cửa ải đầu tiên.
– Con chỉ lo lắng cho gia đình chuyện nối dõi… – Huyền Vi nói thật khẽ.
– Haizz… – Ông Nghĩa thở dài có vẻ chán chường.
– Nếu anh Hai còn sống thì tốt rồi… – Huyền Vi buột miệng, liền ngưng bặt.
Tin Tuấn Kiệt bị đánh chết trong tù 5 năm trước cả vùng chài này đều biết. Không ai biết nguyên nhân thật thụ, chỉ nghe đồn là tranh chấp gì đó giữa các bạn tù. Chuyện đó không lạ. Ông Hạ Nghĩa đón xác con về, vội vàng tẩm liệm rồi hỏa táng ngay. Lần đó Tuấn Bình đang học cũng vội vã quay về, nhưng chỉ được thắp nén nhang mà không được thấy mặt anh lần cuối. Chuyện này thỉnh thoảng Tuấn Bình cũng nhắc lại với nàng với giọng điệu bất mãn vì quyết định của ông Nghĩa. Ai cũng nghĩ là ông còn sợ bùa ngải bám thân Tuấn Kiệt ám qua Tuấn Bình. Nàng áy náy nhìn ông Hạ Nghĩa lại ngạc nhiên nhận ra ông không có vẻ gì đau buồn.
– Nó… Thật ra… Thật ra. – Ông Hạ Nghĩa hạ giọng thật thấp.
– Nó vẫn sống.
– Sao ?
Huyền Vi giật thót mình. Ánh mắt nàng chợt lóe sáng chớp nhoáng, nhanh đến nỗi ông Hạ Nghĩa không hề chú ý.
– Nó còn sống. Đám tang kia là giả… Các xác là một đứa thế thân… – Ông Nghĩa nói thật nhỏ.
– Vậy… Vậy anh ấy ở đâu ?
– Ngay trong nhà này… Nhưng với một thân phận khác.
– Vì nó không còn mang họ Hạ nữa… – Miệng ông Nghĩa đắng chát, thì thào nhự tự nói với mình.
– Nhưng máu trong người anh vẫn là huyết thống của Hạ Gia… – Đột nhiên Huyền Vi cũng hơi ngạc nhiên vì mình đang bênh vực một người lạ.
– Đúng…
– Vậy nếu Tuấn Kiệt sinh con, cho con anh ấy mang họ Hạ cũng được mà. – Huyền Vi nói.
– Không được… Tuấn Kiệt đã chết… Dù nó có lấy vợ thì con do vợ nó sinh ra cũng không được bái tế tông đường…
Câu trả lời của ông Hạ Nghĩa làm Huyền Vi mấy lần ấp úng muốn hỏi thêm. Nhưng nàng ngưng lại, vì quả thật nàng không hiểu lắm về truyền thống gia đình gốc Hoa. Trong xã hội ngày nay, người Kinh xem con nuôi như con ruột, huống chi đứa bé thật sự mang cùng huyết thống.
– Trừ phi…
Lối từ nhà lớn của gia chủ dẫn căn nhà nhỏ của hai vợ chồng Huyền Vi khá gần. Sàn lót đá xanh thẳng tắp, trên được hàng cây ăn trái che phủ bóng râm mát rượi. Nhưng giờ đây hai bước chân Huyền Vi xiêu vẹo như bị say nắng. Cuộc nói chuyện với cha chồng làm đầu óc nàng mông lung choáng váng. Dù ngàn lần không muốn, nhưng Huyền Vi vẫn khổ sở thừa nhận rằng ông nói có lý.
“Đây là đền bù sao ? Đây là đền bù sao ?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro